Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 186: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (22)

Trước Sau
Thân Giác đứng tránh sau cây một lúc, phát hiện người đến Tàng Thư Các vào hôm nay quá nhiều, trước tiên vẫn là không nên đến. Nghĩ như vậy, cậu liền xoay người trở về thác nước sau núi Tam Chỉ Phong tu luyện.

Giang Vân Tích là đệ tử của Tam Chỉ Phong, trong một trình độ nhất định thì cũng có chút khó để có cơ hội chạm mặt bọn Giải Trầm, bất quá Thân Giác cảm thấy, theo như tính tình của Phù Cửu Âm thì hắn nhất định sẽ tìm tới cửa nhanh thôi.

Thân Giác cũng coi như có chút hiểu biết về Phù Cửu Âm, tuy tính cách của Phù Cửu Âm có chút biếng nhác, chưa kể trước đó khi hắn còn sống trong hang động, trong phạm vi năm dặm xung quanh không hề có một yêu thú nào khác dám ở.

Là bởi vì sự bá đạo của Phù Cửu Âm.

Hắn chính là Cửu Vĩ Hồ, có huyết thống của thần thú thượng cổ, sao có thể dung túng người khác ra oai trong địa bàn của hắn?

Lần này Thân Giác đến Thiên Thủy Tông, chuyện đầu tiên muốn làm chính là dựa vào thân phận rồng của mình, không cho Thiên Thủy Tông nuôi cá. Điều này chắc chắn sẽ kích thích Phù Cửu Âm.

Việc Phù Cửu Âm tìm đến cửa, cũng chỉ là vấn đề về thời gian thôi.

Bất quá, làm Thân Giác có chút thất vọng chính là, Phù Cửu Âm không đến, người đến là Giải Trầm.

.....

Giang Vân Tích nghe Giải Trầm nói xong thì trên mặt lộ ra biểu tình khó xử. Thiếu niên biết Thân Giác không cho Thiên Thủy Tông nuôi cá ăn cá thì có chút quá đáng, nhưng chưởng môn cũng đã đồng ý rồi.

Có điều, lần này người yêu cầu ăn cá chính là vị tiền bối Cửu Vĩ Hồ kia.

Giang Vân Tích đã gặp qua vị Cửu Vĩ Hồ kia, là khi ở trên lôi đài. Lúc đó, yêu thú của vị sư huynh nọ đối chiến với Giải Trầm chính là một con lão Hổ, ngày thường cũng uy phong lẫm liệt lắm, nhưng đến khi lên lôi đài, nó thiếu chút nữa đã bị vị Cửu Vĩ Hồ kia lột một tầng da xuống, đơn giản chỉ vì vị Cửu Vĩ Hồ kia cảm thấy thịt Hổ ăn cũng khá ngon.

Sư huynh nọ nào dám đánh tiếp, lập tức nhận thua, ôm lão Hổ xuống đài.

Giang Vân Tích nghĩ đến Thân Giác nhà mình, lại nghĩ đến vị tiền bối Cửu Vĩ Hồ mỹ lệ nhưng lại cực kỳ hung hăng kia, mặt mày vốn đã buồn rầu lại càng nặng nề thêm một chút. Thân Giác yếu nhược như vậy, sao có thể đánh lại tiền bối Cửu Vĩ Hồ được?

Giải Trầm kỳ thật cũng có chút xấu hổ, nhưng hồ ly trong nhà mình đã hồ nháo đến long trời bởi vì không có cá ăn. Thật ra thì y cũng có thể xuống núi mua cá, nhưng Phù Cửu Âm lại ghét bỏ cá mua dưới chân núi không tươi ngon, không chịu đụng vào miếng nào.

Mắt thấy Phù Cửu Âm muốn đánh giết đến nơi của vị sư đệ Giang Vân Tích này, y cũng chỉ có thể tự mình đến đây trước.

“Giang sư đệ, ta biết đệ có điều khó xử, nhưng ta chỉ nuôi cá tại hồ nước nơi ta ở thôi, có được không?” Giải Trầm nói xong, thấy Giang Vân Tích vẫn không đồng ý thì lại nói, “Hay là vậy đi, ta theo đệ đến nói chuyện với yêu thú của đệ, xem thử thái độ của cậu ấy là gì? Nếu muốn có một ít bồi thường thì ở chỗ ta vẫn còn một kiện pháp khí Thiên giai hệ Thủy.”

Giải Trầm trực tiếp lấy ra pháp khí Thiên giai, điều này làm cho Giang Vân Tích không khỏi có chút động tâm. Thiếu niên đã sớm phát hiện Thân Giác không có món pháp khí nào dùng được, tuy thiếu niên có rất nhiều pháp khí, nhưng cố tình lại đều là hệ Hỏa nên không thể đưa cho Thân Giác dùng.

“Vậy đệ đưa huynh qua đó.” Giang Vân Tích suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định xem thái độ của Thân Giác ra sao.

Giang Vân Tích đưa Giải Trầm đến chỗ thác nước sau núi, thiếu niên trước tiên bảo Giải Trầm đứng bên ngoài khu rừng chờ một lúc, bản thân đi vào trước, một lát sau Giang Vân Tích mới quay lại, “Giải sư huynh, huynh vào cùng đệ.”

Giải Trầm chú ý thấy áo ngoài của Giang Vân Tích đã biến mất không thấy đâu.

Trên đường đi vào, Giang Vân Tích nói với Giải Trầm: “Ngọc Khuynh huynh ấy có chút không thích nói chuyện, rất hay thất thần, lát nữa sư huynh có thể chủ động một chút.”

“Không vấn đề gì.” Giải Trầm từ lúc biết đến Phù Cửu Âm, ít nhiều gì cũng có thể tiếp nhận bất cứ loại tính tình nào của yêu thú.

Yêu thú dù gì cũng chỉ là một con yêu thú, tính tình chúng hơn nửa là không giống con người, thậm chí đa phần đều có chút ngang ngược vô lý.

Rất nhanh bọn họ đã đến bên thác nước.

Giải Trầm nhìn thấy một người đang ngồi trên một tảng đá lớn.



Đúng hơn thì không thể nói đó là người, hẳn là nửa người nửa rồng.

Mái tóc ướt át dài như rong biển dính sát vào lưng, đuôi tóc ẩn ẩn phiếm lên màu xanh lá, áo ngoài của y phục đệ tử Thiên Thủy Tông khoác lỏng lẻo trên người, cái đuôi rồng màu lục lộ ra ở phía dưới y phục đang đong đưa bên trong dòng nước thanh triệt. Ánh nắng dừng trên chiếc đuôi rồng, rực rỡ lấp lánh, tựa như báu vật dưới biển sâu.

Giải Trầm chưa bao giờ nhìn thấy rồng, loại thần thú như rồng y chỉ từng được đọc qua trong thư tịch, những nét bút thô sơ giản lược kia không thể nào vẽ ra được sự tinh túy của rồng chân chính, bây giờ tận mắt thấy được thì không khỏi có chút sửng sốt.

Giang Vân Tích ở bên cạnh thì đã đi qua, “Ngọc Khuynh, Giải sư huynh đến rồi.”

Theo sau thanh âm, vị nửa người nửa rồng đang ngồi trên tảng đá cũng xoay đầu lại nhìn.

Sau khi gặp qua Phù Cửu Âm, Giải Trầm nghĩ rằng bản thân sẽ không còn sửng sốt trước bất kỳ bộ dáng nào khác nữa. Bây giờ, khi nhìn thấy vị “Ngọc Khuynh” trong miệng Giang Vân Tích thì y lại ngây ngẩn cả người.

Cặp mắt kia tựa như ngọc châu dưới biển sâu, tuyết trắng trên sông băng, những từ ngữ tầm thường không thể nào hình dung được, càng khó có thể phác họa bằng bất kỳ nét bút nào.

Vẻ ngoài của yêu thú này thành công khiến cho Giải Trầm líu lưỡi.

Chẳng lẽ dáng vẻ của trân thú thượng cổ đều đẹp đến như vậy à?

Giang Vân Tích không phát hiện ra Giải Trầm đang ngây người, bởi vì thiếu niên cũng đang ngây ngẩn cả người. Cho đến khi Thân Giác kêu thiếu niên một tiếng, cậu chàng mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Giải Trầm, “Giải Trầm huynh, đây là Ngọc Khuynh.”

Giải Trầm lấy lại tinh thần còn sớm hơn cả Giang Vân Tích, dù sao thì y cũng đang sớm chiều chung đụng với Phù Cửu Âm, đã nhìn quen cái đẹp, Ban đầu mặc dù có chút sửng sốt nhưng cũng không đến mức quên đi mục đích y tìm đến nơi này.

Y cũng nhanh chóng nói lại ý định của mình, “Ngọc Khuynh, ta biết ngươi là Long tộc, có chút để ý đến những sinh vật trong nước. Bất quá, ta có thể nuôi cá trong hồ nước riêng biệt ở sân viện được không? Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ tặng cho ngươi một kiện pháp khí Thiên giai hệ Thủy, còn nếu ngươi muốn cái khác, chúng ta có thể thương lượng.”

Đã năm năm Thân Giác không gặp mặt Giải Trầm, hôm nay vừa nhìn liền phát hiện đối phương có chút thay đổi. Giải Trầm lúc trước sẽ không nói nhiều như vậy, có lẽ là do phải giúp Phù Cửu Âm dọn dẹp rắc rối khá nhiều trong mấy năm nay, y cũng phải nói chuyện nhiều hơn.

Cậu suy nghĩ đến đây thì duỗi tay, vén tóc mái có chút vướng víu trước mặt ra đằng sau tai. Mặt sau vành tai cậu có lân rồng màu lục, tuy không nhiều nhưng lại lan tràn đến những chỗ đằng sau y phục.

“Ta không cần pháp khí Thiên giai.” Thân Giác nhẹ giọng nói, “Nghe nói ngươi chính là một kỳ tài tu luyện, là người tu luyện nhanh chóng nhất trong Thiên Thủy Tông suốt mấy trăm năm qua. Vậy thì đối với việc tu luyện, nhất định ngươi đã có rất nhiều tâm đắc.”

Giải Trầm không hiểu vì sao đối phương lại nói đến chuyện này, nhưng y vẫn gật đầu.

“Ngươi bồi ta tu luyện, ta sẽ để ngươi nuôi cá.” Thân Giác vừa dứt lời, sắc mặt của Giang Vân Tích đang đứng bên cạnh liền biến đổi. Nhưng cái gì thiếu niên cũng chưa nói, chỉ nhìn qua Thân Giác.

Giải Trầm nghe vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn qua Giang Vân Tích. Đối phương chính là yêu thú của Giang Vân Tích, sao có thể đến lượt y nhiều chuyện làm thay?

Giữa mày y nhíu lại, đang muốn uyển chuyển cự tuyệt thì lại nghe được câu tiếp theo của Thân Giác, “Giang Vân Tích có Hỏa linh căn, tu luyện với ta cũng vô dụng. Còn ngươi chính là Ngũ linh căn, mà một tên Ngũ linh căn lại có thể tu luyện thành công như vậy thì ta tin rằng ngươi rất lợi hại. Nếu như ngươi không đáp ứng, ta có rất nhiều biện pháp khiến cho ngươi hôm nay nuôi cá, ngày mai ao cá liền trống không.”

Lời này không khác gì uy hiếp, toàn bộ những khoan dung của Giải Trầm chỉ cho mỗi Phù Cửu Âm nên lúc này y không khỏi sinh ra ba phần chán ghét, dù vậy nhưng y cũng không muốn đem chuyện này nháo đến khó coi. Dù sao thì Giang Vân Tích cũng là sư đệ của y, hơn nữa, việc không cho nuôi cá cũng đã được chưởng môn cho phép.

Giải Trầm trầm tư một lát rồi mở miệng, “Nhưng thời gian có hạn, ta không có khả năng mỗi ngày đều đến đây.”

Cá cắn câu.

Tâm tình nhanh chóng tốt lên, Thân Giác nhịn không được mà cong môi, “Không cần phải mỗi ngày, chỉ cần ba ngày đến một lần là tốt rồi, đầu giờ Thân đến đây, đến giờ Dậu thì ngươi có thể về.”

*Thân: 15h-17h ; Dậu: 17h-19h

Giải Trầm nghe xong, cũng thấy được yêu cầu không quá mức liền hơi gật đầu, “Được, ta đáp ứng với ngươi, nhưng ta nói rõ trước, Nhân tộc bọn ta lúc tu luyện sẽ có chút bất đồng với yêu thú các ngươi, nếu như xảy ra vấn đề gì thì ta sẽ không chịu trách nhiệm.”

Y nghĩ rằng, sau một đoạn thời gian tu luyện, đối phương sẽ tự phát hiện y kỳ thật cũng chẳng thể giúp được gì.



Giang Vân Tích thấy bọn họ nói qua nói lại một chốc thì đã quyết định xong hết mọi thứ, từ đầu đến cuối cũng không thèm hỏi qua ý kiến của thiếu niên, trong lòng thiếu niên không nhịn được mà nổi lên một trận ghen tị, thầm nghĩ cậu vậy mà lại chọn người ngoài giúp. Thân Giác chính là yêu thú của thiếu niên, vì sao lại để cho Giải Trầm hỗ trợ chỉ đạo cậu tu luyện?

“Ngọc Khuynh, nếu không thì huynh nghĩ lại đi? Ta có quen biết một vị...” Giang Vân Tích còn chưa nói xong, Thân Giác chỉ quét một ánh mắt về phía này, thiếu niên liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Giải Trầm thấy vậy thì nói: “Ta cảm thấy Giang sư đệ nói cũng có đạo lý.”

“Vậy thì ngươi đừng nuôi cá.” Thân Giác dứt khoát đáp trả, lúc này Giải Trầm cũng đành ngậm miệng.

Quả nhiên, con người không thể cùng yêu thú tranh luận được.

Đợi sau khi Giải Trầm rời đi, Giang Vân Tích mới ủy ủy khuất khuất ngồi xuống bên cạnh Thân Giác, hiện tại thiếu niên giống như vừa ăn xong khổ qua vậy. Tựa như cây cải trắng bản thân thật vất vả mới nuôi lớn được lại bị heo nhà người khác ủn mất, ghê tởm hơn nữa chính là con heo kia đã có sẵn cải trắng rồi.

“Ngọc Khuynh, huynh cảm thấy ta rất vô dụng đúng không? Không thể giúp gì cho huynh cả.” Bả vai Giang Vân Tích suy sụp hạ xuống.

Thân Giác chuyển mắt, nghiêm túc nhìn Giang Vân Tích, “Không hề, sự tồn tại của ngươi đã giúp ta một đại ân rồi.”

Giang Vân Tích là người cậu cố ý chọn, tâm tư đơn thuần, lại còn là hệ Hỏa, cùng một thế hệ với Giải Trầm, ở Thiên Thủy Tông tuy không tính là nổi bật nhưng cũng không ở thế yếu.

Thân Giác nói xong thì phát hiện Giang Vân Tích chỉ đang ngơ ngác nhìn mình, biểu tình lập tức lạnh xuống, quay mặt đi hướng khác.

Đang sử dụng khuôn mặt của chính mình, người khác nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu sẽ khiến cậu nhớ đến đứa con út của Thiên Đế. Ngàn năm trước, chính đứa con út của Thiên Đế đã nhìn chằm chằm vào cậu tại bữa tiệc Bàn Đào.

Trong lòng Thân Giác không khỏi có chút bực bội, trực tiếp lặn xuống nước.

......

Nửa tháng sau đó Phù Cửu Âm mới phát hiện chuyện cứ cách ba ngày là Giải Trầm đều sẽ đi đến Tam Chỉ Phong vào buổi chiều. Vào mỗi buổi chiều hắn đều sẽ ngủ trưa, Giải Trầm mỗi lần đều cố ý sử dụng thuật tẩy rửa trước khi trở về để xóa hết mùi hương ở trên người, vậy nên, cho đến nửa tháng sau Phù Cửu Âm mới biết được chuyện Giải Trầm đã lừa gạt hắn để làm cái gì đó.

Hắn dùng đuôi đảo nhẹ qua cằm, mắt hồ ly mị hoặc híp lại, nơi đáy mắt đều là sự không vui. Con rồng thúi miệng còn hôi sữa kia trước đây không cho nuôi cá đã làm hắn nghẹn đến phát hỏa, hiện tại nó còn muốn đoạt người của hắn. A, đây là đang nghĩ hắn chết rồi sao?

Ba ngày sau, thời điểm Giải Trầm lại một lần nữa đi đến Tam Chỉ Phong, Phù Cửu Âm giấu đi hơi thở, đi theo y.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Thân phẩm như: Ngại quá, Allie là của ta.

- ----

Đôi lời lảm nhảm:

Chuyện là mình vừa mới đi học quân sự về cộng với thời gian trước cực kỳ bận rộn, nên là mình chỉ beta được hơn 1 chương chút xíu thôi... Mình cảm thấy với cái mật độ công việc hiện tại của mình thì mình cũng chẳng biết mình có thể hoàn nổi bộ này hay không nữa (-_-;)・・・

Mình sẽ cố gắng beta nhiều nhất có thể o(TヘTo)

Hôm nay còn mỗi 1 chương nên đăng nốt thôi....

Các cậu đọc truyện vui nhé ╰(*'︶'*)╯

Năm mới vui vẻ nhé, còn vài tiếng nữa là qua năm 2023 rồi nè~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau