Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 192: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (28)
Wp: D301203
Chương 192: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (28) (đã beta)
Tiết Vấn Xuân nhận ra cậu, hơn nữa cậu còn đang ngồi ở Thiên Thủy Tông, chỉ sợ là thân phận của cậu gã cũng đã phát hiện ra rồi.
“Ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm phía bên kia, ngươi coi trọng gia hỏa kia rồi sao?” Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm của Phù Cửu Âm, cùng lúc đó cấm ngôn của Thân Giác cũng đã được cởi bỏ.
Thân Giác rũ mắt, không trả lời. Như cậu vừa mới chứng kiến được, Tiết Vấn Xuân vừa lên đài liền giết người, đến lúc Giải Trầm đối đầu với gã thì chỉ sợ rất khó để sống sót, tuy nhiên, đối với tính tình của Phù Cửu Âm thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách.
....
Giải Trầm và Phù Cửu Âm ngồi đến giữa trưa thì rời đi, vì ngày mai Giang Vân Tích thi đấu cho nên Thân Giác vẫn luôn ngồi cùng thiếu niên đến cuối, chỉ là do không có Phù Cửu Âm bên cạnh nên tầm mắt nhìn về phía Thân Giác ngày càng nhiều. Các tông môn đứng đầu chẳng hạn như Thiên Thủy Tông thì còn đỡ, những tầm mắt của đám ma tu bên kia quả thực có thể dùng từ trần trụi để hình dung.
Chân mày Thân Giác nhăn càng chặt, tên Phù Cửu Âm kia không chỉ phá đi thuật cải trang của cậu mà còn khiến cho cậu không thể che giấu đi dung mạo của chính mình.
Thẳng cho đến khi kết thúc thi đấu, pháp thuật kia mới hết tác dụng.
Giang Vân Tích lúc này mới lưu luyến không rời mà dời tầm mắt từ trên lôi đài chuyển về phía Thân Giác, “Ngọc Khuynh, chúng ta trở về thôi.”
Sau khi thi đấu kết thúc thì mặt trời đã lặn, một chút vệt nắng ban chiều cũng đã bị cắn nuốt. Bởi vì ở Tương Bình đang diễn ra Tiên Ma đấu cho nên trong những ngày này chợ sẽ buôn bán không nghỉ, trên đường trở về khách điếm thì bọn họ đi ngang qua Vạn Vật Hành.
Thân Giác không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu của Vạn Vật Hành, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Vấn Xuân đang đứng trước cửa sổ. Tiết Vấn Xuân đã thay đổi thành một thân y phục đen tuyền, điều này càng khiến gương mặt vốn đã trắng lại càng trắng bệch như quỷ nước, gã cũng nhìn thấy Thân Giác, hoặc nên nói là, vốn dĩ gã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thân Giác.
Gã vươn một tay ra, trong tay gã chính là bình ngọc lần trước Thân Giác đưa ra.
Bước chân Thân Giác chợt dừng, sau đó cậu nhìn về phía Giang Vân Tích bên cạnh, “Ta có chút việc, ngươi trở về trước đi.”
Giang Vân Tích có chút ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu, “Ta sẽ về khách điếm chờ huynh, huynh về sớm một chút nhé.”
“Được.”
Chờ đến khi Giang Vân Tích rời khỏi Thân Giác mới bước vào Vạn Vật Hành, lúc này bên ngoài Vạn Vật Hành đang treo một tấm biển ghi hai chữ “Đóng cửa” cho nên cũng không có ai đang xếp hàng, thời điểm Thân Giác đi đến, một tên tu sĩ ở lầu một liền ngăn cản cậu, “Ngại quá, khách quan, nơi này của chúng ta đóng cửa rồi.”
“Ta đến đây tìm Tiết chưởng quầy.” Thân Giác nhìn đối phương. “Gã bảo ta đến đây.”
Tu sĩ kia nghe vậy thì ánh mắt hơi đổi, sau đó liền lập tức nở nụ cười, “Vậy mời ngài lên lầu ạ.”
Thân Giác đi thẳng lên lầu ba, vén rèm cửa lên liền thấy được Tiết Vấn Xuân. Tiết Vấn Xuân đang ngồi trên ghế, yên tĩnh nhìn cửa, khi thấy cậu tới cũng chỉ liếc mắt về chiếc ghế đối diện, “Ngồi.”
“Không cần, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Thân Giác biết Tiết Vấn Xuân đã nhận ra được thân phận Thanh Long của mình thì cũng lười che giấu, chỉ cần đối phương không biết cậu là Thân Giác thì sao cũng được.
Tiết Vấn Xuân nghe vậy thì ngón tay tái nhợt khẽ giật, theo sau đó, trước mặt Thân Giác, giữa không trung bỗng xuất hiện đồ vật.
“Không phải lần trước ngươi muốn mua linh đan cực phẩm à, không muốn mua nữa sao?”
Ngữ khí của gã quá bình tĩnh, điều này làm cho Thân Giác cảm thấy có chút không nắm rõ.
“Ngươi nguyện ý bán cho ta?” Thân Giác thử thăm dò hỏi.
Tiết Vấn Xuân gật đầu, nhưng lại nói, “Nhưng ta có điều kiện.” Đồ vật giữa không trung biến mất trong nháy mắt, thay vào đó chính là một chiếc hộp màu đỏ cùng một chiếc màu vàng.
“Bên trong chiếc hộp màu vàng là linh đan cực phẩm, cái còn lại là giả, sau khi uống vào sẽ có thể tạm thời gia tăng tu vi cho người sử dụng, nhưng nếu càng dùng nhiều linh lực thì chân khí bên trong cơ thể sẽ càng hỗn loạn, cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma, tu vi khô kiệt.”
Hai chiếc hộp đều bay đến trước mặt Thân Giác, cậu chỉ cần duỗi tay liền có thể bắt được.
“Chì cần ngươi đưa viên thuốc trong chiếc hộp đỏ cho Phù Cửu Âm sử dụng, hộp còn lại là của ngươi.” Lúc Tiết Vấn Xuân nói những lời này, gã khẽ cười với Thân Giác, “Chẳng phải ngươi rất thích Giải Trầm sao? Không có Phù Cửu Âm, Giải Trầm sẽ thuộc về ngươi.”
Tiết Vấn Xuân vậy mà lại cho rằng cậu thích Giải Trầm?
Nội tâm Thân Giác tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ dù chỉ một chút, ngay cả phủ nhận cũng không làm.
Mục đích Tiết Vấn Xuân hướng đến chính là Phù Cửu Âm, cho nên gã sẽ không ngần ngại hạ dược Phù Cửu Âm chỉ để bắt được Phù Cửu Âm sao?
“Viên đan dược kia có thuốc giải không?” Thân Giác hỏi.
Tiết Vấn Xuân nói: “Chuyện này không đến phiên ngươi nhọc lòng, ngươi chỉ cần đưa đan dược trong chiếc hộp màu đỏ cho Phù Cửu Âm dùng là được.”
Thân Giác suy nghĩ một hồi liền duỗi tay cầm lấy chiếc hộp màu đỏ, cùng lúc đó, hộp màu vàng cũng đột nhiên biến mất.
Tiết Vấn Xuân thấy vậy thì đột ngột lại gần. Thân Giác nhìn thấy thì có chút phòng bị nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Sau khi mọi chuyện thành công thì ta sẽ đưa cho ngươi viên linh đan cực phẩm kia.” Tiết Vấn Xuân dừng lại trước mặt Thân Giác, đột nhiên thốt ra một câu cực kỳ quá phận, “Cho ta xem nguyên hình của ngươi.”
.....
Thời điểm Thân Giác trở về khách điếm thì Giang Vân Tích vẫn còn ngồi tu luyện, cậu không muốn quấy rầy đối phương nên đi đến hậu viện của khách điếm.
Hậu viện có một đình nhỏ dùng để hóng gió, Thân Giác đi qua, mở hộp gỗ màu đỏ ra, bên trong có một viên thuốc màu nâu thẫm, nhìn không ra nó có gì đặc biệt.
Thật sự rất kỳ quái, vì sao Tiết Vấn Xuân lại nghĩ rằng cậu có thể khiến Phù Cửu Âm uống viên thuốc giả này được, hiện tại quan hệ của cậu và Phù Cửu Âm không tốt, thậm chí có thể nói là giương cung bạt kiếm*, nhưng Tiết Vấn Xuân vậy mà lại đưa cho cậu thuốc giả này.
*Giương cung bạt kiếm: Cực kỳ căng thẳng, có thể hiểu như là đi đâu cũng đòi đánh đòi giết nhau.
Đương nhiên Thân Giác sẽ không hạ dược Phù Cửu Âm, thuốc này... Cậu sẽ hạ trên người Giải Trầm.
Vô luận viên thuốc này có thể khiến người khác tẩu hỏa nhập ma hay không thì người uống cũng chỉ có thể là Giải Trầm, chỉ là cậu cần có cách để khiến Giải Trầm uống nó.
.......
Hôm sau Giang Vân Tích thi đấu tất cả là ba ván, Thân Giác cùng đi với thiếu niên. Tuy rằng thi đấu có chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi vượt qua được.
Ngày thứ tư chính là bán kết, bán kết chính là so theo từng vòng đấu cho đến khi chọn ra được mười người mạnh nhất để tiến vào trận chung kết. Giang Vân Tích tiếc nuối mà thua cuộc, còn Giải Trầm và Tiết Vấn Xuân đều tiến vào danh sách mười người cuối cùng, đặc biệt là Tiết Vấn Xuân, trận bán kết gã chỉ so đấu một lần liền trực tiếp thăng cấp, không một ai dám dị nghị.
Giám khảo cho rằng liên tục so tài trong cùng một ngày như thế này thì có chút vất vả, cho nên trận chung kết được quyết định diễn ra vào năm ngày sau đó, còn thi đấu của yêu thú là phần thi mới được thêm vào nên sẽ diễn ra ngay sau trận chung kết.
Trong mấy ngày này Thân Giác vẫn luôn nghĩ cách khiến Giải Trầm uống thuốc, nhưng trước sau đều không tìm được cơ hội nào, cho đến tối một ngày trước khi diễn ra thi đấu.
Gần đến chung kết, mỗi ngày Giải Trầm đều sẽ tu luyện đến tối muộn, sau đó sẽ đến phòng tắm gội. Thân Giác một bên cẩn thận quan sát vài ngày thì phát hiện, thời điểm Giải Trầm đi tắm sẽ không có Phù Cửu Âm bên cạnh, cho nên cậu liền lén lút bám theo.
Cậu dùng thuật ẩn thân, đi vòng ra phía sau phòng tắm.
Đằng sau cửa sổ truyền ra tiếng nước chảy, Thân Giác đứng nghe một lúc thì biến thành bộ dáng của Phù Cửu Âm, cố ý mạnh tay đẩy cửa sổ ra.
Người bên trong nghe được động tĩnh thì lập tức với lấy chiếc áo ngoài đang treo trên tấm bình phong khoác lên người, sau lại xoay người về phía cửa sổ, thấp giọng lên tiếng: “Ai?”
Đợi đến khi nhìn thấy người đi vào, Giải Trầm tựa hồ có chút cạn lời, “Cửu Âm, ta đã bảo huynh ngủ trước đi mà?”
Thân Giác học theo Phù Cửu Âm, câu môi cười cười, trực tiếp nhảy vào bằng cửa sổ, đồng thời tạo thêm một kết giới cách âm, “Ta ngủ không được nên muốn tìm ngươi, không nghĩ lại đến đúng lúc ngươi đang tắm.”
Gia hỏa Phù Cửu Âm bình thường cũng không có chút đứng đắn nào, cho nên Thân Giác cũng học theo hắn, chậm rãi đi đến bên cạnh thùng tắm, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nơi bả vai của Giải Trầm nhưng rất nhanh liền bị nắm lấy.
“Đừng nháo.” Trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của Giải Trầm hiện lên một mạt đỏ ửng, “Huynh về ngủ trước đi, một lát nữa ta sẽ trở về.”
Thân Giác âm thầm nhíu mày, hôm nay đã là cơ hội tốt nhất để cậu ra tay rồi, đây cũng là cơ hội cuối cùng. Lúc này Phù Cửu Âm đang ở trong phòng, Giải Trầm cũng không nhận ra cậu không phải là Phù Cửu Âm, nếu bỏ qua cơ hội như thế này thì sợ là sẽ không còn cơ hội nào khác để hạ dược Giải Trầm.
Nghĩ như vậy, Thân Giác lại cười khẽ một tiếng, rút tay ra khỏi bàn tay của Giải Trầm, hướng lên trên vuốt ve khuôn mặt của đối phương. Bởi vì đang tắm, trên mặt Giải Trầm có một chút bọt nước, bộ dáng ông cụ non hằng ngày cũng giảm bớt ba phần.
“Không cần vội, ngày mai thi đấu rồi, nhưng ta có chút không yên lòng.” Một bên Thân Giác cố ý vuốt ve khuôn mặt Giải Trầm để phân tán lực chút ý của đối phương, một bên cậu lén lút lấy đan được từ trong nhẫn trữ vật, cậu đã lấy đan được ra khỏi hộp từ trước, chỉ cần tìm cơ hội nhét vào miệng đối phương là được.
Nhưng nhét như thế nào mới không quá đột ngột? Nếu Giải Trầm phản kháng thì rất dễ kinh động đến những người khác, Phù Cửu Âm lúc đó khẳng định cũng sẽ lập tức xông đến đây.
“Cửu Âm, huynh...” Mặt Giải Trầm càng ngày càng hồng, y co quắp một cách bất an trong thùng tắm, nhẫn nhịn một hồi thì tóm lấy tay Thân Giác bỏ xuống, “Đừng nghịch, huynh trở về nhanh đi.”
Thân Giác đột ngột nhìn về phía sau Giải Trầm, kinh hô một tiếng, Giải Trầm thấy vậy thì quả nhiên liền quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, Thân Giác đem đan dược bỏ vào miệng, một tay nắm lấy Giải Trầm kéo lại.
Đan được bị đầu lưỡi đẩy qua, để tránh việc thuốc bị Giải Trầm nhả ra, Thân Giác không vội tách ra ngay mà vẫn luôn kéo Giải Trầm lại, dây dưa không ngừng.
Hàng mi dài của Giải Trầm run lên, cả thân thể tựa hồ cũng run rẩy theo, Thân Giác nhét đan dược vào miệng y y cũng không phản kháng chút nào, chỉ chậm rãi giơ tay ôm lấy eo của Thân Giác.
Thân Giác nhìn chằm chằm vào Giải Trầm, sau khi thấy đối phương đã nuốt xuống thì lập tức đẩy đối phương ra, còn cố ý tủm tỉm cười nói: “Đan dược này có thể giúp ngươi tăng trưởng tu vi, coi như ta nhận lỗi về chuyện quá mức thân mật với ngươi vậy, ta đi đây.”
Vừa nói xong, Thân Giác chuẩn bị nhanh chóng rời đi, dù sao thì ở lại đây thêm một lúc sẽ rất dễ bị bại lộ, nhưng cậu vừa xoay người liền bị Giải Trầm kéo tay lại.
“Đợi một chút, chuyện vừa nãy cũng không tính là quá thân mật đâu.”
Giải Trầm đột nhiên bước ra khỏi thùng tắm, đứng chắn trước mặt Thân Giác, trên mặt y vẫn chưa hết vệt đỏ, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh môi của Thân Giác.
Thân Giác sửng sốt, không khỏi lui về sau nửa bước, nhưng trong nháy mắt đó, Giải Trầm đã tiến đến.
Thân Giác cứng đờ cả người, đang muốn phản kháng thì lại sợ làm bại lộ thân phận, tức giận đến mức nắm chặt tay thành quyền nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí còn phải phối hợp một chút mà đáp lại.
.....
“Ngọc Khuynh! Huynh trở về rồi!” Người trong phòng vừa nghe được động tĩnh liền từ trên giường đứng lên, “Ta thấy huynh mãi vẫn chưa về, đang tính ra ngoài đi tìm huynh đó.”
Thân Giác nghiêng người với Giang Vân Tích, có chút mơ hồ không rõ ậm ừ, trước tiên cậu đi đến lu nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính bản thân bên trong.
Cánh môi dường như đỏ lên một cách rất rõ ràng.
Cậu có chút buồn bực mà cắn môi dưới, tiếp theo liền bị đau đến hít hà một tiếng.
“Ngọc Khuynh, huynh sao vậy?” Giang Vân Tích bị thanh âm làm kinh động nên liền muốn xuống giường lại gần.
“Không có gì, ta ngủ đây.” Thân Giác vội vàng ném lại một câu rồi biến thành hình rồng, chui vào trong nước.
Cậu có chút bực bội xoay vài vòng trong nước, nhưng dù thế nào đi nữa thì Giải Trầm cũng đã dùng đan dược, về việc có hiệu quả hay không thì đến ngày mai liền biết.
Vào ngày mai, chắc hẳn Tiết Vấn Xuân sẽ đấu với Giải Trầm, nếu Giải Trầm xảy ra chuyện rồi bỏ mình trên lôi đài, Phù Cửu Âm hơn phân nửa sẽ đem bút tích này tính lên đầu Tiết Vấn Xuân.
Cách làm này kỳ thật cực kỳ mạo hiểm vì nó rất dễ bị phát hiện, nhưng Thân Giác đã không còn cách nào khác, chỉ cần Giải Trầm còn tồn tại thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc có thể phá cảnh được.
Việc này mà không thành công thì đành xả thân hi sinh vậy.
- ----
D: Editchương này thấy hỏny quá.
Chương 192: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (28) (đã beta)
Tiết Vấn Xuân nhận ra cậu, hơn nữa cậu còn đang ngồi ở Thiên Thủy Tông, chỉ sợ là thân phận của cậu gã cũng đã phát hiện ra rồi.
“Ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm phía bên kia, ngươi coi trọng gia hỏa kia rồi sao?” Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm của Phù Cửu Âm, cùng lúc đó cấm ngôn của Thân Giác cũng đã được cởi bỏ.
Thân Giác rũ mắt, không trả lời. Như cậu vừa mới chứng kiến được, Tiết Vấn Xuân vừa lên đài liền giết người, đến lúc Giải Trầm đối đầu với gã thì chỉ sợ rất khó để sống sót, tuy nhiên, đối với tính tình của Phù Cửu Âm thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách.
....
Giải Trầm và Phù Cửu Âm ngồi đến giữa trưa thì rời đi, vì ngày mai Giang Vân Tích thi đấu cho nên Thân Giác vẫn luôn ngồi cùng thiếu niên đến cuối, chỉ là do không có Phù Cửu Âm bên cạnh nên tầm mắt nhìn về phía Thân Giác ngày càng nhiều. Các tông môn đứng đầu chẳng hạn như Thiên Thủy Tông thì còn đỡ, những tầm mắt của đám ma tu bên kia quả thực có thể dùng từ trần trụi để hình dung.
Chân mày Thân Giác nhăn càng chặt, tên Phù Cửu Âm kia không chỉ phá đi thuật cải trang của cậu mà còn khiến cho cậu không thể che giấu đi dung mạo của chính mình.
Thẳng cho đến khi kết thúc thi đấu, pháp thuật kia mới hết tác dụng.
Giang Vân Tích lúc này mới lưu luyến không rời mà dời tầm mắt từ trên lôi đài chuyển về phía Thân Giác, “Ngọc Khuynh, chúng ta trở về thôi.”
Sau khi thi đấu kết thúc thì mặt trời đã lặn, một chút vệt nắng ban chiều cũng đã bị cắn nuốt. Bởi vì ở Tương Bình đang diễn ra Tiên Ma đấu cho nên trong những ngày này chợ sẽ buôn bán không nghỉ, trên đường trở về khách điếm thì bọn họ đi ngang qua Vạn Vật Hành.
Thân Giác không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu của Vạn Vật Hành, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Vấn Xuân đang đứng trước cửa sổ. Tiết Vấn Xuân đã thay đổi thành một thân y phục đen tuyền, điều này càng khiến gương mặt vốn đã trắng lại càng trắng bệch như quỷ nước, gã cũng nhìn thấy Thân Giác, hoặc nên nói là, vốn dĩ gã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thân Giác.
Gã vươn một tay ra, trong tay gã chính là bình ngọc lần trước Thân Giác đưa ra.
Bước chân Thân Giác chợt dừng, sau đó cậu nhìn về phía Giang Vân Tích bên cạnh, “Ta có chút việc, ngươi trở về trước đi.”
Giang Vân Tích có chút ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu, “Ta sẽ về khách điếm chờ huynh, huynh về sớm một chút nhé.”
“Được.”
Chờ đến khi Giang Vân Tích rời khỏi Thân Giác mới bước vào Vạn Vật Hành, lúc này bên ngoài Vạn Vật Hành đang treo một tấm biển ghi hai chữ “Đóng cửa” cho nên cũng không có ai đang xếp hàng, thời điểm Thân Giác đi đến, một tên tu sĩ ở lầu một liền ngăn cản cậu, “Ngại quá, khách quan, nơi này của chúng ta đóng cửa rồi.”
“Ta đến đây tìm Tiết chưởng quầy.” Thân Giác nhìn đối phương. “Gã bảo ta đến đây.”
Tu sĩ kia nghe vậy thì ánh mắt hơi đổi, sau đó liền lập tức nở nụ cười, “Vậy mời ngài lên lầu ạ.”
Thân Giác đi thẳng lên lầu ba, vén rèm cửa lên liền thấy được Tiết Vấn Xuân. Tiết Vấn Xuân đang ngồi trên ghế, yên tĩnh nhìn cửa, khi thấy cậu tới cũng chỉ liếc mắt về chiếc ghế đối diện, “Ngồi.”
“Không cần, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Thân Giác biết Tiết Vấn Xuân đã nhận ra được thân phận Thanh Long của mình thì cũng lười che giấu, chỉ cần đối phương không biết cậu là Thân Giác thì sao cũng được.
Tiết Vấn Xuân nghe vậy thì ngón tay tái nhợt khẽ giật, theo sau đó, trước mặt Thân Giác, giữa không trung bỗng xuất hiện đồ vật.
“Không phải lần trước ngươi muốn mua linh đan cực phẩm à, không muốn mua nữa sao?”
Ngữ khí của gã quá bình tĩnh, điều này làm cho Thân Giác cảm thấy có chút không nắm rõ.
“Ngươi nguyện ý bán cho ta?” Thân Giác thử thăm dò hỏi.
Tiết Vấn Xuân gật đầu, nhưng lại nói, “Nhưng ta có điều kiện.” Đồ vật giữa không trung biến mất trong nháy mắt, thay vào đó chính là một chiếc hộp màu đỏ cùng một chiếc màu vàng.
“Bên trong chiếc hộp màu vàng là linh đan cực phẩm, cái còn lại là giả, sau khi uống vào sẽ có thể tạm thời gia tăng tu vi cho người sử dụng, nhưng nếu càng dùng nhiều linh lực thì chân khí bên trong cơ thể sẽ càng hỗn loạn, cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma, tu vi khô kiệt.”
Hai chiếc hộp đều bay đến trước mặt Thân Giác, cậu chỉ cần duỗi tay liền có thể bắt được.
“Chì cần ngươi đưa viên thuốc trong chiếc hộp đỏ cho Phù Cửu Âm sử dụng, hộp còn lại là của ngươi.” Lúc Tiết Vấn Xuân nói những lời này, gã khẽ cười với Thân Giác, “Chẳng phải ngươi rất thích Giải Trầm sao? Không có Phù Cửu Âm, Giải Trầm sẽ thuộc về ngươi.”
Tiết Vấn Xuân vậy mà lại cho rằng cậu thích Giải Trầm?
Nội tâm Thân Giác tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ dù chỉ một chút, ngay cả phủ nhận cũng không làm.
Mục đích Tiết Vấn Xuân hướng đến chính là Phù Cửu Âm, cho nên gã sẽ không ngần ngại hạ dược Phù Cửu Âm chỉ để bắt được Phù Cửu Âm sao?
“Viên đan dược kia có thuốc giải không?” Thân Giác hỏi.
Tiết Vấn Xuân nói: “Chuyện này không đến phiên ngươi nhọc lòng, ngươi chỉ cần đưa đan dược trong chiếc hộp màu đỏ cho Phù Cửu Âm dùng là được.”
Thân Giác suy nghĩ một hồi liền duỗi tay cầm lấy chiếc hộp màu đỏ, cùng lúc đó, hộp màu vàng cũng đột nhiên biến mất.
Tiết Vấn Xuân thấy vậy thì đột ngột lại gần. Thân Giác nhìn thấy thì có chút phòng bị nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Sau khi mọi chuyện thành công thì ta sẽ đưa cho ngươi viên linh đan cực phẩm kia.” Tiết Vấn Xuân dừng lại trước mặt Thân Giác, đột nhiên thốt ra một câu cực kỳ quá phận, “Cho ta xem nguyên hình của ngươi.”
.....
Thời điểm Thân Giác trở về khách điếm thì Giang Vân Tích vẫn còn ngồi tu luyện, cậu không muốn quấy rầy đối phương nên đi đến hậu viện của khách điếm.
Hậu viện có một đình nhỏ dùng để hóng gió, Thân Giác đi qua, mở hộp gỗ màu đỏ ra, bên trong có một viên thuốc màu nâu thẫm, nhìn không ra nó có gì đặc biệt.
Thật sự rất kỳ quái, vì sao Tiết Vấn Xuân lại nghĩ rằng cậu có thể khiến Phù Cửu Âm uống viên thuốc giả này được, hiện tại quan hệ của cậu và Phù Cửu Âm không tốt, thậm chí có thể nói là giương cung bạt kiếm*, nhưng Tiết Vấn Xuân vậy mà lại đưa cho cậu thuốc giả này.
*Giương cung bạt kiếm: Cực kỳ căng thẳng, có thể hiểu như là đi đâu cũng đòi đánh đòi giết nhau.
Đương nhiên Thân Giác sẽ không hạ dược Phù Cửu Âm, thuốc này... Cậu sẽ hạ trên người Giải Trầm.
Vô luận viên thuốc này có thể khiến người khác tẩu hỏa nhập ma hay không thì người uống cũng chỉ có thể là Giải Trầm, chỉ là cậu cần có cách để khiến Giải Trầm uống nó.
.......
Hôm sau Giang Vân Tích thi đấu tất cả là ba ván, Thân Giác cùng đi với thiếu niên. Tuy rằng thi đấu có chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi vượt qua được.
Ngày thứ tư chính là bán kết, bán kết chính là so theo từng vòng đấu cho đến khi chọn ra được mười người mạnh nhất để tiến vào trận chung kết. Giang Vân Tích tiếc nuối mà thua cuộc, còn Giải Trầm và Tiết Vấn Xuân đều tiến vào danh sách mười người cuối cùng, đặc biệt là Tiết Vấn Xuân, trận bán kết gã chỉ so đấu một lần liền trực tiếp thăng cấp, không một ai dám dị nghị.
Giám khảo cho rằng liên tục so tài trong cùng một ngày như thế này thì có chút vất vả, cho nên trận chung kết được quyết định diễn ra vào năm ngày sau đó, còn thi đấu của yêu thú là phần thi mới được thêm vào nên sẽ diễn ra ngay sau trận chung kết.
Trong mấy ngày này Thân Giác vẫn luôn nghĩ cách khiến Giải Trầm uống thuốc, nhưng trước sau đều không tìm được cơ hội nào, cho đến tối một ngày trước khi diễn ra thi đấu.
Gần đến chung kết, mỗi ngày Giải Trầm đều sẽ tu luyện đến tối muộn, sau đó sẽ đến phòng tắm gội. Thân Giác một bên cẩn thận quan sát vài ngày thì phát hiện, thời điểm Giải Trầm đi tắm sẽ không có Phù Cửu Âm bên cạnh, cho nên cậu liền lén lút bám theo.
Cậu dùng thuật ẩn thân, đi vòng ra phía sau phòng tắm.
Đằng sau cửa sổ truyền ra tiếng nước chảy, Thân Giác đứng nghe một lúc thì biến thành bộ dáng của Phù Cửu Âm, cố ý mạnh tay đẩy cửa sổ ra.
Người bên trong nghe được động tĩnh thì lập tức với lấy chiếc áo ngoài đang treo trên tấm bình phong khoác lên người, sau lại xoay người về phía cửa sổ, thấp giọng lên tiếng: “Ai?”
Đợi đến khi nhìn thấy người đi vào, Giải Trầm tựa hồ có chút cạn lời, “Cửu Âm, ta đã bảo huynh ngủ trước đi mà?”
Thân Giác học theo Phù Cửu Âm, câu môi cười cười, trực tiếp nhảy vào bằng cửa sổ, đồng thời tạo thêm một kết giới cách âm, “Ta ngủ không được nên muốn tìm ngươi, không nghĩ lại đến đúng lúc ngươi đang tắm.”
Gia hỏa Phù Cửu Âm bình thường cũng không có chút đứng đắn nào, cho nên Thân Giác cũng học theo hắn, chậm rãi đi đến bên cạnh thùng tắm, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nơi bả vai của Giải Trầm nhưng rất nhanh liền bị nắm lấy.
“Đừng nháo.” Trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của Giải Trầm hiện lên một mạt đỏ ửng, “Huynh về ngủ trước đi, một lát nữa ta sẽ trở về.”
Thân Giác âm thầm nhíu mày, hôm nay đã là cơ hội tốt nhất để cậu ra tay rồi, đây cũng là cơ hội cuối cùng. Lúc này Phù Cửu Âm đang ở trong phòng, Giải Trầm cũng không nhận ra cậu không phải là Phù Cửu Âm, nếu bỏ qua cơ hội như thế này thì sợ là sẽ không còn cơ hội nào khác để hạ dược Giải Trầm.
Nghĩ như vậy, Thân Giác lại cười khẽ một tiếng, rút tay ra khỏi bàn tay của Giải Trầm, hướng lên trên vuốt ve khuôn mặt của đối phương. Bởi vì đang tắm, trên mặt Giải Trầm có một chút bọt nước, bộ dáng ông cụ non hằng ngày cũng giảm bớt ba phần.
“Không cần vội, ngày mai thi đấu rồi, nhưng ta có chút không yên lòng.” Một bên Thân Giác cố ý vuốt ve khuôn mặt Giải Trầm để phân tán lực chút ý của đối phương, một bên cậu lén lút lấy đan được từ trong nhẫn trữ vật, cậu đã lấy đan được ra khỏi hộp từ trước, chỉ cần tìm cơ hội nhét vào miệng đối phương là được.
Nhưng nhét như thế nào mới không quá đột ngột? Nếu Giải Trầm phản kháng thì rất dễ kinh động đến những người khác, Phù Cửu Âm lúc đó khẳng định cũng sẽ lập tức xông đến đây.
“Cửu Âm, huynh...” Mặt Giải Trầm càng ngày càng hồng, y co quắp một cách bất an trong thùng tắm, nhẫn nhịn một hồi thì tóm lấy tay Thân Giác bỏ xuống, “Đừng nghịch, huynh trở về nhanh đi.”
Thân Giác đột ngột nhìn về phía sau Giải Trầm, kinh hô một tiếng, Giải Trầm thấy vậy thì quả nhiên liền quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, Thân Giác đem đan dược bỏ vào miệng, một tay nắm lấy Giải Trầm kéo lại.
Đan được bị đầu lưỡi đẩy qua, để tránh việc thuốc bị Giải Trầm nhả ra, Thân Giác không vội tách ra ngay mà vẫn luôn kéo Giải Trầm lại, dây dưa không ngừng.
Hàng mi dài của Giải Trầm run lên, cả thân thể tựa hồ cũng run rẩy theo, Thân Giác nhét đan dược vào miệng y y cũng không phản kháng chút nào, chỉ chậm rãi giơ tay ôm lấy eo của Thân Giác.
Thân Giác nhìn chằm chằm vào Giải Trầm, sau khi thấy đối phương đã nuốt xuống thì lập tức đẩy đối phương ra, còn cố ý tủm tỉm cười nói: “Đan dược này có thể giúp ngươi tăng trưởng tu vi, coi như ta nhận lỗi về chuyện quá mức thân mật với ngươi vậy, ta đi đây.”
Vừa nói xong, Thân Giác chuẩn bị nhanh chóng rời đi, dù sao thì ở lại đây thêm một lúc sẽ rất dễ bị bại lộ, nhưng cậu vừa xoay người liền bị Giải Trầm kéo tay lại.
“Đợi một chút, chuyện vừa nãy cũng không tính là quá thân mật đâu.”
Giải Trầm đột nhiên bước ra khỏi thùng tắm, đứng chắn trước mặt Thân Giác, trên mặt y vẫn chưa hết vệt đỏ, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh môi của Thân Giác.
Thân Giác sửng sốt, không khỏi lui về sau nửa bước, nhưng trong nháy mắt đó, Giải Trầm đã tiến đến.
Thân Giác cứng đờ cả người, đang muốn phản kháng thì lại sợ làm bại lộ thân phận, tức giận đến mức nắm chặt tay thành quyền nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí còn phải phối hợp một chút mà đáp lại.
.....
“Ngọc Khuynh! Huynh trở về rồi!” Người trong phòng vừa nghe được động tĩnh liền từ trên giường đứng lên, “Ta thấy huynh mãi vẫn chưa về, đang tính ra ngoài đi tìm huynh đó.”
Thân Giác nghiêng người với Giang Vân Tích, có chút mơ hồ không rõ ậm ừ, trước tiên cậu đi đến lu nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính bản thân bên trong.
Cánh môi dường như đỏ lên một cách rất rõ ràng.
Cậu có chút buồn bực mà cắn môi dưới, tiếp theo liền bị đau đến hít hà một tiếng.
“Ngọc Khuynh, huynh sao vậy?” Giang Vân Tích bị thanh âm làm kinh động nên liền muốn xuống giường lại gần.
“Không có gì, ta ngủ đây.” Thân Giác vội vàng ném lại một câu rồi biến thành hình rồng, chui vào trong nước.
Cậu có chút bực bội xoay vài vòng trong nước, nhưng dù thế nào đi nữa thì Giải Trầm cũng đã dùng đan dược, về việc có hiệu quả hay không thì đến ngày mai liền biết.
Vào ngày mai, chắc hẳn Tiết Vấn Xuân sẽ đấu với Giải Trầm, nếu Giải Trầm xảy ra chuyện rồi bỏ mình trên lôi đài, Phù Cửu Âm hơn phân nửa sẽ đem bút tích này tính lên đầu Tiết Vấn Xuân.
Cách làm này kỳ thật cực kỳ mạo hiểm vì nó rất dễ bị phát hiện, nhưng Thân Giác đã không còn cách nào khác, chỉ cần Giải Trầm còn tồn tại thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc có thể phá cảnh được.
Việc này mà không thành công thì đành xả thân hi sinh vậy.
- ----
D: Editchương này thấy hỏny quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất