Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 204: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (40)
Wp: D301203
Chương 204: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (40) (đã beta)
“Ngọc Khuynh, huynh có đang ở trong đó không?”
Là giọng của Giang Vân Tích.
Thân Giác ngồi dậy từ trên giường đá, lên tiếng đáp lại bên ngoài, “Ta đây.”
Nửa ngày sau Giang Vân Tích mới đi vào màn nước, tu vi thiếu niên không bằng Phù Cửu Âm, thời điểm đi vào dính một vài hạt nước nho nhỏ. Thiếu niên đứng ở cửa hang vỗ quần áo một chút rồi mới nhìn về phía Thân Giác trên giường đá.
Vì vẫn luôn tu luyện trong nước, Thân Giác lười vấn tóc lên khi quay trở về giường, chỉ khi rời khỏi sau núi thì cậu mới vấn tóc lên. Hiện tại, làn tóc dài đen như mực rời rạc rũ sau lưng, cả người thoạt nhìn có chút lười biếng.
Ánh sáng trong hang đá có chút tối, chỉ có cặp mắt kia là sáng rực lên. Màu mắt cậu không phải đen thuần mà điểm thêm màu lục sẫm, đẹp như màu vảy trên người Thân Giác vậy.
“Ngọc Khuynh.” Giang Vân Tích đi đến bên cạnh, ngồi xuống mép giường, “Sư tôn cảm thấy tốc độ tu luyện của ta quá chậm, muốn chúng ta cùng nhau bế quan một năm, huynh cảm thấy như thế nào?”
Thân Giác nghe được, cơ hồ lập tức nhíu mi. Hiện tại Tiềm Long châu trên người cậu đã không còn nhiều nữa, không thể chống đỡ trong khoảng thời gian dài được, càng không thể bế quan trong vòng một năm, chưa kể, bế quan một năm tương đương với chuyện cậu lại lãng phí thêm một năm.
Vất vả lắm mới có thể khiến Phù Cửu Âm quyết liệt đến vậy với Giải Trầm, nếu cậu bế quan một năm, sau một năm, quan hệ của hai người kia biến thành dạng gì thì cậu không thể đoán trước được.
Cậu có chút do dự, sau mới nhẹ giọng nói: “Giang Vân Tích, hiện tại ta không cách nào bồi ngươi bế quan được, ta phải rời khỏi Thiên Thủy Tông một thời gian. Không thì ngươi tự mình bế quan trước đi.”
Giang Vân Tích nghe Thân Giác nói vậy, ngón tay đặt cạnh người hơi co lại, thiếu niên dừng một chút mới nói: “Có chuyện gì sao? Có thể nói cho ta biết không?” Thiếu niên thấy Thân Giác không nói gì thì bồi thêm một câu, “Cũng không phải là ta muốn ngăn cản huynh rời đi, chỉ là ta có chút lo lắng, nếu huynh nói một tiếng cho ta biết huynh đi đâu, làm gì thì ta cũng có thể yên tâm mà bế quan.”
Thân Giác trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta đi đến Huyền Hàn Sở, tầm khoảng vài tháng sau sẽ trở lại, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.”
“Huyền Hàn Sở? Ta đã từng nghe nói đến nơi đó, thời tiết ở chỗ đó hình như rất khắc nghiệt. Ngọc Khuynh, huynh đi đến đó để làm gì?” Giang Vân Tích lại hỏi.
“Đi gặp một vài bằng hữu, bọn họ không cách nào rời khỏi Huyền Hàn Sở được.” Thân Giác chỉ nói đến đây.
Giang Vân Tích nghe Thân Giác nói muốn đi để gặp bằng hữu thì ánh mắt sáng lên, “Muốn đi gặp bằng hữu cũ của huynh sao? Nếu như vậy thì nhất định phải đem theo một chút lễ vật nữa.”
Hôm sau, Giang Vân Tích đưa cho Thân Giác một chiếc nhẫn trữ vật, “Ta có chuẩn bị một chút đồ trong này, cũng có vài thứ huynh thích ăn, nếu đi đường có đói bụng cũng có thể ăn một chút. Nếu huynh không muốn ăn thì cũng có thể hỏi xem bằng hữu của huynh thích không.” Thiếu niên lải nhải nói một đoạn dài, lại cười một chút, ánh mắt thiết tha nhìn Thân Giác, “Ta... Sáng mai ta đã phải bế quan rồi, ta đã nói cho sư tôn biết chuyện huynh muốn ra ngoài, huynh không cần phải lo lắng.”
Thân Giác cũng không nhìn xem bên trong nhẫn trữ vật có gì, dù sao lần rời đi này, khả năng cao cậu sẽ không trở về Thiên Thủy Tông nữa. Phù Cửu Âm không còn ở đây, cậu cũng không còn lý do nào để ở lại đây thêm nữa. Vì vậy cậu tìm bên trong nhẫn trữ vật của bản thân, lấy ra phần lớn giao châu bên trong.
Giao châu ở bên ngoài là một vật phẩm xa xỉ, có thể dùng để đổi thành tiền.
“Cho ngươi cái này, về sau ngươi muốn mua thứ gì thì có thể lấy thứ này ra dùng.” Thân Giác nói.
Giang Vân Tích nhìn những viên giao châu xanh thẳm kia, duỗi tay cầm một viên lên, “Đây là?”
“Nước mắt Giao nhân.”
......
Đêm cùng ngày, Thân Giác rời khỏi Thiên Thủy Tông, vốn là cậu nói với Giang Vân Tích rằng ngày mai mới đi, nhưng cậu lại không muốn đối phương đưa tiễn mình, cho nên dứt khoát rời đi trong đêm.
Đến chân núi, Thân Giác đội đấu lạp* thuê phi thuyền, vì không muốn phí thời gian, cậu lập tức bao hết một chiếc phi thuyền, đi thẳng đến thành trấn gần Huyền Hàn Sở nhất, một đường không ngừng nghỉ.
*Đấu lạp: mũ có rèm.
Dù vậy thì cũng mất gần hai mươi ngày mới đến được thành trấn gần Huyền Hàn Sở. Sau khi xuống phi thuyền, cậu lập tức đi vào Huyền Hàn Sở.
Rất nhanh sau đó đã đến bờ biển, Thân Giác biến về nguyên hình lặn xuống biển, vẫn luôn bơi về phía biển sâu, chưa bơi được bao lâu, bên người cậu đã xuất hiện hai tên Giao nhân.
Hai tên Giao nhân kia thấy Thân Giác trở về thì tựa hồ có chút hưng phấn, vây quanh Thân Giác xoay vài vòng xong mới bơi về phía trước dẫn đường cho Thân Giác.
Lúc Thân Giác chìm vào nước biển đã cố ý phóng thích hơi thở của chính mình, cho nên đến khi cậu bơi vào địa bàn của nhất tộc Giao nhân, Thủ lĩnh Giao nhân đang đứng cùng một nhóm người đợi cậu.
“Ngươi trở lại rồi.” Thủ lĩnh Giao nhân tiến lại gần.
Thân Giác ừ một tiếng, “Ta mang theo một ít thứ về đây, một lát nữa ngươi có thể xem thử.”
Thân Giác lấy những thứ cậu cần giao cho tộc Giao nhân từ chiếc nhẫn trữ vật mà Giang Vân Tích đưa cho cậu, trực tiếp giao cho Thủ lĩnh Giao nhân. Vì không thể xác định những Giao nhân này có tìm hiểu những công pháp kia hay không, Thân Giác quyết định sẽ ở lại đây một thời gian ngắn.
Ở nơi này có phòng của cậu, nói là phòng nhưng kỳ thật lại chỉ là một chiếc sò biển cực lớn mà thôi, thường ngày có thể ngủ bên trong, sò biển có thể khép lại được.
Hôm sau Thủ lĩnh Giao nhân đến tìm Thân Giác, “Thân Giác, chỗ này có một công pháp ta cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Nói lời này, sắc mặt của hắn ta có chút cổ quái, một bên đem ngọc giản trong tay đưa qua cho Thân Giác.
Phần lớn những ngọc giản mà Thân Giác đưa cho tộc Giao nhân đều tự tay cậu ghi lại, ở một số chỗ phức tạp cậu còn ghi chú lại trong đó, vì sợ rằng đối phương đọc không hiểu. Chỉ có rất ít ngọc giản cậu mua lại, vì những cửa hàng bên ngoài đều có bán những ngọc giản đó.
“Kỳ lạ?” Thân Giác nhận lấy ngọc giản, dùng pháp thuật mở ra, sau khi nhìn thấy văn tự hiện ra trong không trung thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Văn tự bên trong chính là phương pháp song tu, không, cũng không thể xem là song tu, là mượn song tu để hấp thụ công pháp của người khác. Đây là thứ Phù Cửu Âm từng đề cập qua.
Thủ lĩnh Giao nhân tựa hồ nhìn ra được biểu tình của Thân Giác có chút không thích hợp, khụ một tiếng, “May là cái này chỉ có một mình ta xem qua trước, bọn nhỏ trong tộc vẫn chưa xem qua. Có phải thời điểm ngươi mua ngọc giản đã bị đưa nhầm không?”
“Có lẽ vậy.” Thân Giác cau mày thu lại ngọc giản, “Xin lỗi, để ngươi xem được thứ này.”
Trong ngọc giản còn xuất hiện những tư thế sinh động như thật của hai tiểu nhân, nói cho người học tập cách để có thể hấp thụ được linh lực đối phương nhanh nhất, hiệu quả nhất.
“Không sao, Tiềm Long châu còn lại của ngươi rất nhanh sẽ hết, ta đem đến cho ngươi một ít.” Hắn ta trả lại nhẫn trữ vật cho Thân Giác, giờ đây bên trong chứa đầy Tiềm Long châu, đủ để dùng trong mấy năm liền. Bởi vì Thân Giác đã giữ chữ tín mà trở về, còn đem theo rất nhiều ngọc giản. Những ngọc giản đó hắn ta đã xem qua một lần, cũng không phải tùy tiện đem về để lừa gạt bọn họ, cho nên lần này Thủ lĩnh Giao nhân đã hào phóng hơn lần trước rất nhiều.
Chờ khi Thủ lĩnh Giao nhân rời đi, Thân Giác lại lấy ra ngọc giản kia một lần nữa.
Tất cả ngọc giản mà cậu mua đều được chính cậu nhìn qua một lần, không có khả năng trộn lẫn thêm thứ này vào trong, chẳng lẽ là do Giang Vân Tích? Vì sao Giang Vân Tích lại có được công pháp tà môn này?
Tuy là tà thuật nhưng Thân Giác cũng đã xem qua rồi.
Lại qua đi thêm mười ngày, Thân Giác chuẩn bị rời khỏi Huyền Hàn Sở, nhưng còn chưa kịp rời đi thì Thủ lĩnh Giao nhân đã tìm đến cậu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thân Giác, có một tên ma tu xuất hiện ở bờ biển, hình như đến để tìm ngươi, gã bắt lấy một người làm con tin để truyền lời của gã đến đây, muốn ngươi đến nói chuyện với gã, ngươi quen biết ma tu?”
Thủ lĩnh Giao nhân nhắc đến ma tu, Thân Giác lập tức nghĩ đến Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân vậy mà đã tìm đến được đây rồi sao?
“Ta đi xem thử.” Thân Giác nói xong liền bơi ra ngoài, Thủ lĩnh Giao nhân nhịn không được ngăn Thân Giác lại, “Ta nghe người truyền lời nói, tên ma tu kia cực kỳ đáng sợ, tu vi cao cường không lường được, ngươi thật sự quen biết đối phương? Không cần bọn ta đi cùng ngươi sao?”
“Không cần.” Nếu Tiết Vấn Xuân tìm đến gây phiền toái, Thân Giác không nghĩ sẽ làm phiền đến những người khác.
Chờ đến khi cậu bơi lên mặt nước, còn chưa kịp lên bờ đã nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y đứng đó.
Quả nhiên là Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân cầm ô đứng ở trên bờ, dáng vẻ trước giờ như một, vẫn là bạch y, tóc dài, sắc mặt tái nhợt, mặt mày tối tăm, cả người âm u như bầu trời trong những ngày mưa liên miên không ngừng được, khiến cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác buồn lòng.
“Ngươi làm sao tìm được nơi này?” Thân Giác chậm rãi lên bờ, Thủ lĩnh Giao nhân mới vừa tặng cho cậu một cuộn Giao tiêu* làm xiêm y, bộ xiêm y này có thể trực tiếp mặt trên người lúc hóa hình.
*Giao tiêu: Lụa làm từ da Giao nhân.
Ánh mắt Tiết Vấn Xuân lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào mặt Thân Giác, nửa ngày sau mới nói: “Thân Giác, tiếp theo ngươi tính làm gì đây?”
Đối phương trực tiếp nói ra tên cậu, điều này khiến cho Thân Giác khựng lại.
Thì ra Tiết Vấn Xuân đã sớm nhìn ra được rồi, vì vậy nên mới đẩy cậu xuống vực chung với Giải Trầm sao?
Nhưng làm sao Tiết Vấn Xuân có thể phát hiện được?
Là do Khốn Tiên Thằng? Hay là cái gì khác?
Thân Giác nhìn Tiết Vấn Xuân một lúc, sau mới nói: “Ngươi nhận ra ta từ khi nào?”
“Từ lúc Khốn Tiên Thằng trói ngươi lại, nó nhận ra ngươi, ngươi đã từng là chủ nhân của nó một đoạn thời gian dài, hơn nữa, những thứ ngươi từng đưa cho ta đều là những vật chỉ có ở Huyền Hàn Sở. Theo như ta biết, ngươi vốn đi ra từ cấm địa, tại sao trên người lại có nhiều thứ thuộc về Huyền Hàn Sở như vậy?” Thời điểm Tiết Vấn Xuân nói đến đây, ánh mắt nhìn Thân Giác mang theo vài phần khinh thường, “Tính cảnh giác của ngươi quá yếu, dấu vết lộ ra thật sự quá nhiều, cũng chỉ có những người ngu ngốc như Phù Cửu Âm và Giải Trầm mới không nhìn ra được.”
Thân Giác khi không lại bị chế nhạo vô cớ, cậu nhíu mi, “Chỉ bằng những việc đó liền biết được ta là Thân Giác?”
Tiết Vấn Xuân rũ khóe môi, nhắc đến một thứ, “Ngươi vậy mà chưa từng nghe qua Khuy Thiên Kính?”
Khuy Thiên Kính?
Một cái tên rất quen thuộc.
Hình như Phù Cửu Âm đã từng nhắc đến.
“Khuy Thiên Kính là thứ gì?” Thân Giác hỏi.
Hóa ra Khuy Thiên Kính là chiếc gương có thể nhìn thấy được tương lai, có thể xem được tương lai của người khác cũng như là tương lai của chính bản thân, nhưng chỉ được xem một lần duy nhất, không thể xem được lần thứ hai, sau khi xem chiếc gương kia sẽ tự động biến mất, cho dù có tìm lại được thì cũng không thể nhìn được gì cả.
Mà có muốn nhìn tương lai một lần, thì cũng phải trả được một cái giá cực kỳ đắt.
“Ta sử dụng Khuy Thiên Kính xem qua tương lai của Phù Cửu Âm, nhìn thấy ngươi trong đó, đúng hơn mà nói là đã nhìn thấy gương mặt hiện tại này của ngươi, còn Phù Cửu Âm lại gọi ngươi là Thân Giác.” Tiết Vấn Xuân mặt không cảm xúc nói, “Ngươi giết Phù Cửu Âm.”
Biểu tình Thân Giác đột biến, không nói gì.
“Vốn dĩ ta định giết ngươi để thay đổi vận mệnh của Phù Cửu Âm, nhưng Phù Cửu Âm thật sự rất không nghe lời, cho nên ta đã nghĩ lại. So với việc để hắn đến giết ta, không bằng để ta giúp ngươi giết chết hắn. Đương nhiên, ta cũng rất muốn biết tương lai có thật sự giống như những gì chiếc gương kia đã cho thấy không, cho nên ta đẩy ngươi và Giải Trầm xuống vực, nếu ngươi có thể sống sót dưới tay Phù Cửu Âm, vậy thì ngươi thật sự sẽ có thể giết được hắn.” Tiết Vấn Xuân nói đến đây thì cười cười, “Quả nhiên, ngươi không làm ta thất vọng, vậy mà lại có thể khiến cho Phù Cửu Âm cắt đứt với Giải Trầm.”
Tiết Vấn Xuân dùng Khuy Thiên Kính để xem tương lai Phù Cửu Âm, nếu vậy thì Phù Cửu Âm có lẽ cũng đã dùng Khuy Thiên Kính xem tương lai của chính mình. Thân Giác ở bên cạnh Phù Cửu Âm sáu mươi năm, chưa từng thấy Phù Cửu Âm lấy ra chiếc gương nào, cho nên rất có khả năng Phù Cửu Âm đã xem qua rất lâu trước đó, ít nhất cũng phải trước khi Thân Giác xuất hiện.
Thân Giác nhớ lại lời nói của Phù Cửu Âm.
Có lẽ chiếc gương đã đưa ra kết cục cuối cùng chính là Phù Cửu Âm cùng với Giải Trầm cùng nhau thành tiên, cho nên ngay lần đầu gặp mặt Giải Trầm, Phù Cửu Âm lập tức quyết định ký kết khế ước với đối phương. Nhiều năm qua đi mà Phù Cửu Âm vẫn luôn ở lại cấm địa, có lẽ chính là đang đợi Giải Trầm xuất hiện.
Còn Tiết Vấn Xuân, nhất định là sau khi Phù Cửu Âm rời khỏi cấm địa mới dùng Khuy Thiên Kính, Thân Giác có được ký ức những kiếp trước cho nên tương lai Phù Cửu Âm mới bị thay đổi.
Trong tương lai, cậu thật sự giết được Phù Cửu Âm?
Lúc Thân Giác biết được tin này thì có chút hoảng hốt, vì hiện tại cậu không thể hoàn toàn nắm chắc, nhưng Tiết Vấn Xuân lại chạy đến và nói cho cậu biết, cậu có thể giết được Phù Cửu Âm.
Thân Giác rũ mắt, cảm xúc ở đáy mắt biến đổi liên tục, một hồi lâu sau mới nâng lên, nhìn về phía đối phương, “Ngươi đến đây tìm ta làm gì? Bởi vì ngươi dùng một chiếc gương có thể thấy được tương lai, cho nên liền cảm thấy ta sẽ giết Phù Cửu Âm? Nếu như ta không giết thì sao?”
Ánh mắt Tiết Vấn Xuân một chút cũng không thay đổi, “Ta tin rằng ngươi nhất định sẽ giết hắn. Thân Giác, ngươi hận hắn, không phải sao? Hiện tại, ngươi biến thành dáng vẻ này còn không phải bởi vì hắn sao? Rõ ràng ngươi là người biết đến hắn trước, nhưng hắn chỉ cứu mỗi Giải Trầm, chẳng lẽ ngươi ti tiện đến như vậy? Đồ vật không chiếm được, thì nên bị hủy diệt.”
Thời điểm nói câu cuối cùng, thanh âm gã rất nhẹ, lộ ra cảm giác âm trầm, phảng phất như một luồng âm phong thổi tới. Âm phong phất lên người khiến cho người khác cảm nhận được một trận khó chịu nổi lên từ tận đáy lòng.
Thân Giác trầm mặc một lúc lâu, “Hiện tại ngươi đến tìm ta là vì điều gì?”
“Phù Cửu Âm đang ở núi Hoài Già, hiện tại là thời cơ tốt nhất cho ngươi để tiếp cận hắn, giết hắn.” Tiết Vấn Xuân nói.
......
Sau khi Tiết Vấn Xuân nói Thân Giác tên địa danh liền rời đi, còn Thân Giác thì ngồi lại bờ biển một lúc. Cậu trước sau vẫn có chút hoài nghi Tiết Vấn Xuân có dụng ý khác, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại tựa hồ không có vấn đề nào. Phù Cửu Âm vừa hủy ước với Giải Trầm, đang bị thương, chờ đến khi lành thương thì rất có khả năng sẽ đến tìm Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân không muốn chết cho nên liền tìm đến cậu, bảo cậu đi giết Phù Cửu Âm.
Bất quá, làm sao Tiết Vấn Xuân biết được Phù Cửu Âm đã rớt đài?
Hôm sau, Thân Giác rời khỏi Huyền Hàn Sở, bắt đầu lên đường đi đến núi Hoài Già. Núi Hoài Già nằm ở vùng đất phía Tây Nam, nơi đó cơ hồ đều là những ngọn núi liền kề nhau, núi Hoài Già chính là ngọn núi cao nhất tại đó.
Phi thuyền không lên núi được, cho nên Thân Giác đành phải tự mình leo núi. Vì không biết Phù Cửu Âm đang ở đâu, trên đường lên núi, một bên Thân Giác tìm tung tích của Phù Cửu Âm, một bên phóng thích hơi thở của chính mình, hy vọng Phù Cửu Âm có thể chủ động tìm đến cậu.
Thời điểm cậu đi đến lưng chừng núi, một đạo bóng trắng chợt lóe qua, đồng tử Thân Giác co lại, lập tức đuổi theo sau. Đuổi được một lúc thì cậu phát hiện đó chỉ là một con hồ ly lông trắng bình thường, cái loại mà ngay cả nói cũng chưa nói được.
Sau khi bị Thân Giác bắt được thì chỉ chi chi kêu bậy, giãy dụa đến lợi hại.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy con Cửu Vĩ Hồ nào không?” Thân Giác gặng hỏi. Nhưng cậu hỏi lại thêm vài lần nữa thì con hồ ly kia cũng không hiểu được, Thân Giác đành phải từ bỏ. Sau đó cậu lại gặp thêm vài con hồ ly khác, đỏ hay trắng đều có, mỗi con cậu đều tóm lấy hỏi một lần, cho đến con hồ ly thứ năm, nó mới có một chút phản ứng.
Móng vuốt nó chỉ về một hướng.
Ánh mắt Thân Giác sáng lên, “Ngươi gặp hắn rồi sao? Có thể dẫn đường cho ta không?”
Nhưng ngay khi hồ ly nghe được câu nói đằng sau thì lập tức bất động, bắt đầu giả chết trên tay Thân Giác. Tứ chi cứng đờ, đầu lưỡi cũng rớt ra bên ngoài.
Thân Giác: “...”
Cậu khụ một tiếng, “Ta là bằng hữu của vị Cửu Vĩ Hồ kia, ngươi dẫn ta qua đó đi, ta đảm bảo hắn sẽ không làm ngươi bị thương đâu. Tất nhiên, ta cũng sẽ cho ngươi thù lao. Ta có thể dạy cho ngươi một đạo pháp thuật, hoặc nếu ngươi muốn thì tiền tài cũng được.”
Thân Giác cho rằng con hồ ly này sẽ chọn học pháp thuật, không nghĩ tới nó vậy mà chọn lấy tiền, còn có ý bảo Thân Giác treo túi tiền lên cổ nó xong thì nó mới đồng ý dẫn đường cho Thân Giác.
Nó chỉ dẫn Thân Giác một đoạn đường nữa, sau đó liền sống chết không chịu đi tiếp, giống như phía trước cực kỳ nguy hiểm vậy. Nó chỉ chỉ đường đi cho Thân Giác xong thì lập tức xoay người rời đi.
Thân Giác thấy nó vội vàng như đang chạy trốn thì cũng ngại ngùng bắt nó quay lại.
Thân Giác một mình đi thêm một đoạn, quả nhiên cảm nhận được hơi thở của Phù Cửu Âm.
Hắn vậy mà thật sự đang ở nơi này.
Một bên Thân Giác phóng thích hơi thở của chính mình, một bên tiến về phía trước. Từ đầu đến cuối Phù Cửu Âm vẫn không xuất hiện, nhưng càng đi về phía trước, cậu nhìn thấy càng thêm nhiều hồ ly, những con hồ ly này cũng không giống những con lúc đầu chỉ vừa nhìn thấy cậu liền chạy mất, thậm chí chúng nó còn lười biếng nằm trên mặt đất, tảng đá, quang minh chính đại đánh giá nhìn về phía Thân Giác.
Đây là núi hồ ly sao? Tại sao lại có nhiều hồ ly như vậy?
Đột nhiên, Thân Giác nghe được một giọng nữ kiều mị.
“Ngươi đến đây tìm ai?”
Thân Giác theo âm thanh nhìn lại, phát hiện đó là thanh âm của một con hồ ly lông đỏ rực. Hồ ly nhìn thấy Thân Giác nhìn qua thì lại mở miệng nói, “Nơi này của chúng ta không chào đón người ngoài.”
“Xin lỗi, nhưng ta muốn tìm một người, cho nên không thể không tự tiện đi vào nơi này được. Xin hỏi ngươi có từng gặp qua con Cửu Vĩ Hồ nào không?” Thân Giác hỏi.
Hồ ly đỏ nghe được câu nói này thì ngồi dậy, “Ngươi đến tìm Cửu Âm đại nhân? Ngươi là gì của Cửu Âm đại nhân?” Nó đột nhiên tiến lại dần Thân Giác, chóp mũi dùng sức ngửi ngửi, “Trên người của ngươi có mùi của Cửu Âm đại nhân, ngươi chính là phối ngẫu của Cửu Âm đại nhân ư?”
Một câu này khiến cho toàn bộ hồ ly xung quanh phải cả kinh ngồi dậy hết lên, sau đó Thân Giác lập tức bị đám hồ ly vây quanh. Những con hồ ly đó ngửi từ trên xuống dưới người Thân Giác, thậm chí có con còn lớn mật hơn, trực tiếp bò lên bả vai Thân Giác, dùng đầu củng tới củng lui ở cổ Thân Giác, sau khi mò lại gần thì cảm thấy đấu lạp của Thân Giác thật vướng bận, còn muốn dùng móng vuốt cởi xuống.
Thân Giác chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ đấu lạp trên đầu, cậu chưa từng bị nhiều hồ ly vây quanh như thế này, mà từ thanh âm cùng hình thể của đám hồ ly này liền có thể đoán được, đám này đều là hồ ly cái.
“Các ngươi... Các ngươi vẫn nên đi xuống trước đi.”
Trên đùi cậu lúc này đang có đến vài con hồ ly trèo lên.
Thân Giác muốn kéo chúng nó xuống, nhưng chỉ cần đụng vào bọn chúng một cái thôi là những con hồ ly đó lập tức phát ra tiếng hét chói tai của nữ tử, điều này khiến cậu không thể không ngừng tay lại.
Đột nhiên, đám hồ ly vốn vẫn đang vây quanh cậu lại nhanh chóng chạy về phía sau cậu, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi đã biến mất tại chỗ, Thân Giác khựng lại, lập tức quay đầu.
Cậu nhìn thấy Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm lúc này vẫn đang dùng nguyên hình, hắn ngồi xổm trên tảng đá lớn, đằng sau là chín chiếc đuôi đang phe phẩy lung tung. Đám hồ ly lúc nãy vây quanh Thân Giác hiện tại đều đang vây quanh phía dưới tảng đá, nịnh nọt nhìn Phù Cửu Âm.
“Cửu Âm đại nhân, ngài muốn ra ngoài sao?”
“Cửu Âm đại nhân, ngài có đói bụng không?”
.....
Phù Cửu Âm không để ý đến những con hồ ly kia, hắn nhìn thấy Thân Giác quay lại nhìn thì đôi mắt hồ ly híp lại, thanh âm thập phần lạnh nhạt, “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đến tìm ngươi.” Thân Giác nhẹ giọng nói, “Vết thương của ngươi đã tốt lên chưa?”
Trả lời lại câu hỏi của cậu là một tiếng cười nhạt.
“Ta rất khỏe, ngươi không cần phải lo, ngươi vẫn nên quay về Thiên Thủy Tông của ngươi đi.”
Phù Cửu Âm nói xong thì xoay người muốn rời đi. Thân Giác tiến lên một bước, vội vàng nói: “Ta đã quyết định sẽ không trở về Thiên Thủy Tông, Phù Cửu Âm, ta đến đây là để tìm ngươi. Ngươi có thể để ta nhìn xem vết thương của ngươi một chút không?”
Sau khi nói xong, rất lâu sau Phù Cửu Âm cũng không có phản ứng nào.
Thân Giác âm thầm nhíu mi, còn muốn nói thêm thì bỗng nhiên bên cạnh lại chen vào một câu.
“Thật lãng mạn nha, đây chính là ngàn dặm truy phu vẫn luôn được viết trong thoại bản đó sao?” Con hồ ly gợi chuyện đầu tiên đột nhiên dùng móng vuốt che lại gương mặt của chính mình, “Phối ngẫu của Cửu Âm đại nhân thật si tình nha, thật khiến cho người ta hâm mộ mà.”
Đám hồ ly bên cạnh lập tức phối hợp.
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
“Thật đáng hâm mộ!”
Giữa mày Thân Giác nhịn không được mà nhảy lên, lúc này, Phù Cửu Âm xoay người phát ra một tiếng hừ lạnh khiến cho đám hồ ly lập tức ngậm miệng.
“Cút ngay!” Phù Cửu Âm có chút táo bạo quát.
Những con hồ ly kia lập tức tan tác như ong vỡ tổ, nhanh chóng biến đi mất.
Đàn hồ ly rời đi, Phù Cửu Âm biến thành người, thời điểm hắn đi đến trước mặt Thân Giác, Thân Giác vẫn luôn đánh giá Phù Cửu Âm.
Vốn cậu còn nghĩ rằng khi Phù Cửu Âm hủy ước thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ trọng thương, nhưng lúc này, thoạt nhìn đối phương cũng không có vấn đề gì.
“Ngươi thật sự đến đây để tìm ta?” Phù Cửu Âm đi đến trước mặt Thân Giác, hắn vừa đến gần, đấu lạp đang đội trên đầu Thân Giác bất chợt bị một trận gió thổi bay đi.
Ánh mắt Phù Cửu Âm mang theo vài phần nguy hiểm, phảng phất nếu Thân Giác không trả lời tốt câu hỏi này, hắn sẽ lập tức cắn đứt cổ Thân Giác.
Thân Giác liếc mắt nhìn đấu lạp bị thổi rớt xuống, gật đầu.
Phù Cửu Âm lại hỏi: “Ngươi đến tìm ta làm gì?”
Thân Giác do dự một chút, sau mới phun ra mấy chữ, “Tìm ngươi song tu.”
......
Vì một câu như vậy, Thân Giác bị giữ lại.
Trước tiên Phù Cửu Âm đưa Thân Giác đến một cái sơn động, Thân Giác còn chưa tiến vào đã bị xông đến nỗi phải liên tục lui về sau vài bước. Cậu nhịn không được mà bịt mũi, sắc mặt khó coi nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Đã bao lâu ngươi chưa quét dọn rồi?”
Trên gương mặt mỹ lệ yêu dị của Phù Cửu Âm liền hiện lên một tia khinh thường, “Vì sao lại phải dọn? Không ở được nữa thì lại đổi một sơn động mới, ta muốn ở cái nào mà không được?”
Tên nhãi này ở chung với Giải Trầm cũng được năm năm rồi, vậy mà tính nết một chút cũng không thay đổi. Hiện tại, vừa mới rời khỏi Thiên Thủy Tông thì đã ngay lập tức quay lại trạng thái như lúc còn ở trong cấm địa.
Thân Giác có chút mệt mỏi xoa nhẹ giữa mày, thấy Phù Cửu Âm còn muốn kéo cậu vào bên trong thì sắc mặt ngày càng thối, “Trước tiên ngươi đừng chạm vào ta, ngươi đi tắm đi, ta sẽ dọn dẹp lại sơn động này một chút.”
“Ngươi ghét bỏ ta? Mỗi ngày ta đều tắm đấy nhé!” Phù Cửu Âm lập tức tạc mao, ngay cả răng nanh cũng nhe hết ra.
Thân Giác lạnh nhạt cường ngạnh đẩy hắn ra ngoài, “Vậy thì lại tắm thêm một lần nữa, để ta dọn dẹp chỗ ở của ngươi lại một chút, chứ cái kiểu này thì căn bản người bình thường không thể nào ở được.” Dừng một chút, “Hồ ly cũng không ở nổi.”
Cuối cùng thì Phù Cửu Âm cũng bị Thân Giác đẩy đi tắm, còn Thân Giác thì phải đứng bên ngoài chuẩn bị tâm lý rất lâu, lại phong bế khứu giác của chính mình, sau mới bước vào trong.
Nhưng đến khi tiến vào thì vẫn bị kinh sợ, khắp nơi đều là thi thể và xương cốt của động vật, phần lớn đều chỉ bị cắn một ngụm liền bị ném vào một góc, nhìn vào thi thể có thể đoán được có lẽ đã chết nhiều ngày rồi.
Không phải săn để ăn, mà chỉ đơn thuần là hành hạ đến chết.
Thân Giác nhấp môi, sau mới bắt đầu thu thập. Cậu đem toàn bộ những thi cốt của động vật bên trong ra ngoài chôn, lại dùng nước ngầm cọ rửa toàn bộ hang động trên dưới mười lần mới miễn cưỡng xóa được mùi máu tươi trong này.
Thời điểm Phù Cửu Âm trở về thì Thân Giác đã quét dọn xong xuôi, bất quá cậu cũng không nghĩ sẽ ở lại sơn động này. Tuy trong không khí đã không còn mùi gì, nhưng khi bước vào vẫn khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
“Phù Cửu Âm, ngươi xuống núi với ta đi.” Thân Giác cau mày, “Ta không muốn ở nơi này.”
Phù Cửu Âm vừa tắm xong, lúc này tóc vẫn đang ướt, hắn lười sử dụng pháp thuật để hong khô tóc, trên mặt còn điểm một vài hạt nước trong suốt. Làn da vừa tắm xong của hắn đẹp cực kỳ, phấn nộn tựa như một thiếu niên mới lớn.
Không hổ danh là huyết thống cao quý, nếu như không có được một thân huyết thống độc nhất vô nhị thì có lẽ hắn cũng không sinh ra đã sở hữu được gương mặt xinh đẹp này rồi, nếu vậy thì chỉ có thể trở thành một con hồ ly mà ngay cả chủ nhân cũng không có, càng không thể nào khiến vô số người mơ ước có được hắn.
“Ta không muốn ở cùng một chỗ với loài người, sống trên núi rất tốt, tự do tự tại.” Phù Cửu Âm hừ lạnh một tiếng.
Thân Giác trầm mặt trong phút chốc, “Vậy pháp bảo có thể biến thành nhà ở của ngươi đâu?”
Phù Cửu Âm nheo mắt, lúc này, hắn giống như một đứa con nít quấy rối vô cớ vậy, “Ta phải ở tại sơn động này.”
“Vậy ngươi ở sơn động này, ta đi đây.” Thân Giác lạnh mặt hoàn toàn, cậu đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Phù Cửu Âm đằng sau.
Phù Cửu Âm vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt thẳng băng nhìn cậu.
- ------
D: Ôi chu choa mọa ơi, hơn 5 nghìn chữ =)) đánh máy mà hoài nghi nhân sinh.
Chương 204: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (40) (đã beta)
“Ngọc Khuynh, huynh có đang ở trong đó không?”
Là giọng của Giang Vân Tích.
Thân Giác ngồi dậy từ trên giường đá, lên tiếng đáp lại bên ngoài, “Ta đây.”
Nửa ngày sau Giang Vân Tích mới đi vào màn nước, tu vi thiếu niên không bằng Phù Cửu Âm, thời điểm đi vào dính một vài hạt nước nho nhỏ. Thiếu niên đứng ở cửa hang vỗ quần áo một chút rồi mới nhìn về phía Thân Giác trên giường đá.
Vì vẫn luôn tu luyện trong nước, Thân Giác lười vấn tóc lên khi quay trở về giường, chỉ khi rời khỏi sau núi thì cậu mới vấn tóc lên. Hiện tại, làn tóc dài đen như mực rời rạc rũ sau lưng, cả người thoạt nhìn có chút lười biếng.
Ánh sáng trong hang đá có chút tối, chỉ có cặp mắt kia là sáng rực lên. Màu mắt cậu không phải đen thuần mà điểm thêm màu lục sẫm, đẹp như màu vảy trên người Thân Giác vậy.
“Ngọc Khuynh.” Giang Vân Tích đi đến bên cạnh, ngồi xuống mép giường, “Sư tôn cảm thấy tốc độ tu luyện của ta quá chậm, muốn chúng ta cùng nhau bế quan một năm, huynh cảm thấy như thế nào?”
Thân Giác nghe được, cơ hồ lập tức nhíu mi. Hiện tại Tiềm Long châu trên người cậu đã không còn nhiều nữa, không thể chống đỡ trong khoảng thời gian dài được, càng không thể bế quan trong vòng một năm, chưa kể, bế quan một năm tương đương với chuyện cậu lại lãng phí thêm một năm.
Vất vả lắm mới có thể khiến Phù Cửu Âm quyết liệt đến vậy với Giải Trầm, nếu cậu bế quan một năm, sau một năm, quan hệ của hai người kia biến thành dạng gì thì cậu không thể đoán trước được.
Cậu có chút do dự, sau mới nhẹ giọng nói: “Giang Vân Tích, hiện tại ta không cách nào bồi ngươi bế quan được, ta phải rời khỏi Thiên Thủy Tông một thời gian. Không thì ngươi tự mình bế quan trước đi.”
Giang Vân Tích nghe Thân Giác nói vậy, ngón tay đặt cạnh người hơi co lại, thiếu niên dừng một chút mới nói: “Có chuyện gì sao? Có thể nói cho ta biết không?” Thiếu niên thấy Thân Giác không nói gì thì bồi thêm một câu, “Cũng không phải là ta muốn ngăn cản huynh rời đi, chỉ là ta có chút lo lắng, nếu huynh nói một tiếng cho ta biết huynh đi đâu, làm gì thì ta cũng có thể yên tâm mà bế quan.”
Thân Giác trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta đi đến Huyền Hàn Sở, tầm khoảng vài tháng sau sẽ trở lại, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.”
“Huyền Hàn Sở? Ta đã từng nghe nói đến nơi đó, thời tiết ở chỗ đó hình như rất khắc nghiệt. Ngọc Khuynh, huynh đi đến đó để làm gì?” Giang Vân Tích lại hỏi.
“Đi gặp một vài bằng hữu, bọn họ không cách nào rời khỏi Huyền Hàn Sở được.” Thân Giác chỉ nói đến đây.
Giang Vân Tích nghe Thân Giác nói muốn đi để gặp bằng hữu thì ánh mắt sáng lên, “Muốn đi gặp bằng hữu cũ của huynh sao? Nếu như vậy thì nhất định phải đem theo một chút lễ vật nữa.”
Hôm sau, Giang Vân Tích đưa cho Thân Giác một chiếc nhẫn trữ vật, “Ta có chuẩn bị một chút đồ trong này, cũng có vài thứ huynh thích ăn, nếu đi đường có đói bụng cũng có thể ăn một chút. Nếu huynh không muốn ăn thì cũng có thể hỏi xem bằng hữu của huynh thích không.” Thiếu niên lải nhải nói một đoạn dài, lại cười một chút, ánh mắt thiết tha nhìn Thân Giác, “Ta... Sáng mai ta đã phải bế quan rồi, ta đã nói cho sư tôn biết chuyện huynh muốn ra ngoài, huynh không cần phải lo lắng.”
Thân Giác cũng không nhìn xem bên trong nhẫn trữ vật có gì, dù sao lần rời đi này, khả năng cao cậu sẽ không trở về Thiên Thủy Tông nữa. Phù Cửu Âm không còn ở đây, cậu cũng không còn lý do nào để ở lại đây thêm nữa. Vì vậy cậu tìm bên trong nhẫn trữ vật của bản thân, lấy ra phần lớn giao châu bên trong.
Giao châu ở bên ngoài là một vật phẩm xa xỉ, có thể dùng để đổi thành tiền.
“Cho ngươi cái này, về sau ngươi muốn mua thứ gì thì có thể lấy thứ này ra dùng.” Thân Giác nói.
Giang Vân Tích nhìn những viên giao châu xanh thẳm kia, duỗi tay cầm một viên lên, “Đây là?”
“Nước mắt Giao nhân.”
......
Đêm cùng ngày, Thân Giác rời khỏi Thiên Thủy Tông, vốn là cậu nói với Giang Vân Tích rằng ngày mai mới đi, nhưng cậu lại không muốn đối phương đưa tiễn mình, cho nên dứt khoát rời đi trong đêm.
Đến chân núi, Thân Giác đội đấu lạp* thuê phi thuyền, vì không muốn phí thời gian, cậu lập tức bao hết một chiếc phi thuyền, đi thẳng đến thành trấn gần Huyền Hàn Sở nhất, một đường không ngừng nghỉ.
*Đấu lạp: mũ có rèm.
Dù vậy thì cũng mất gần hai mươi ngày mới đến được thành trấn gần Huyền Hàn Sở. Sau khi xuống phi thuyền, cậu lập tức đi vào Huyền Hàn Sở.
Rất nhanh sau đó đã đến bờ biển, Thân Giác biến về nguyên hình lặn xuống biển, vẫn luôn bơi về phía biển sâu, chưa bơi được bao lâu, bên người cậu đã xuất hiện hai tên Giao nhân.
Hai tên Giao nhân kia thấy Thân Giác trở về thì tựa hồ có chút hưng phấn, vây quanh Thân Giác xoay vài vòng xong mới bơi về phía trước dẫn đường cho Thân Giác.
Lúc Thân Giác chìm vào nước biển đã cố ý phóng thích hơi thở của chính mình, cho nên đến khi cậu bơi vào địa bàn của nhất tộc Giao nhân, Thủ lĩnh Giao nhân đang đứng cùng một nhóm người đợi cậu.
“Ngươi trở lại rồi.” Thủ lĩnh Giao nhân tiến lại gần.
Thân Giác ừ một tiếng, “Ta mang theo một ít thứ về đây, một lát nữa ngươi có thể xem thử.”
Thân Giác lấy những thứ cậu cần giao cho tộc Giao nhân từ chiếc nhẫn trữ vật mà Giang Vân Tích đưa cho cậu, trực tiếp giao cho Thủ lĩnh Giao nhân. Vì không thể xác định những Giao nhân này có tìm hiểu những công pháp kia hay không, Thân Giác quyết định sẽ ở lại đây một thời gian ngắn.
Ở nơi này có phòng của cậu, nói là phòng nhưng kỳ thật lại chỉ là một chiếc sò biển cực lớn mà thôi, thường ngày có thể ngủ bên trong, sò biển có thể khép lại được.
Hôm sau Thủ lĩnh Giao nhân đến tìm Thân Giác, “Thân Giác, chỗ này có một công pháp ta cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Nói lời này, sắc mặt của hắn ta có chút cổ quái, một bên đem ngọc giản trong tay đưa qua cho Thân Giác.
Phần lớn những ngọc giản mà Thân Giác đưa cho tộc Giao nhân đều tự tay cậu ghi lại, ở một số chỗ phức tạp cậu còn ghi chú lại trong đó, vì sợ rằng đối phương đọc không hiểu. Chỉ có rất ít ngọc giản cậu mua lại, vì những cửa hàng bên ngoài đều có bán những ngọc giản đó.
“Kỳ lạ?” Thân Giác nhận lấy ngọc giản, dùng pháp thuật mở ra, sau khi nhìn thấy văn tự hiện ra trong không trung thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Văn tự bên trong chính là phương pháp song tu, không, cũng không thể xem là song tu, là mượn song tu để hấp thụ công pháp của người khác. Đây là thứ Phù Cửu Âm từng đề cập qua.
Thủ lĩnh Giao nhân tựa hồ nhìn ra được biểu tình của Thân Giác có chút không thích hợp, khụ một tiếng, “May là cái này chỉ có một mình ta xem qua trước, bọn nhỏ trong tộc vẫn chưa xem qua. Có phải thời điểm ngươi mua ngọc giản đã bị đưa nhầm không?”
“Có lẽ vậy.” Thân Giác cau mày thu lại ngọc giản, “Xin lỗi, để ngươi xem được thứ này.”
Trong ngọc giản còn xuất hiện những tư thế sinh động như thật của hai tiểu nhân, nói cho người học tập cách để có thể hấp thụ được linh lực đối phương nhanh nhất, hiệu quả nhất.
“Không sao, Tiềm Long châu còn lại của ngươi rất nhanh sẽ hết, ta đem đến cho ngươi một ít.” Hắn ta trả lại nhẫn trữ vật cho Thân Giác, giờ đây bên trong chứa đầy Tiềm Long châu, đủ để dùng trong mấy năm liền. Bởi vì Thân Giác đã giữ chữ tín mà trở về, còn đem theo rất nhiều ngọc giản. Những ngọc giản đó hắn ta đã xem qua một lần, cũng không phải tùy tiện đem về để lừa gạt bọn họ, cho nên lần này Thủ lĩnh Giao nhân đã hào phóng hơn lần trước rất nhiều.
Chờ khi Thủ lĩnh Giao nhân rời đi, Thân Giác lại lấy ra ngọc giản kia một lần nữa.
Tất cả ngọc giản mà cậu mua đều được chính cậu nhìn qua một lần, không có khả năng trộn lẫn thêm thứ này vào trong, chẳng lẽ là do Giang Vân Tích? Vì sao Giang Vân Tích lại có được công pháp tà môn này?
Tuy là tà thuật nhưng Thân Giác cũng đã xem qua rồi.
Lại qua đi thêm mười ngày, Thân Giác chuẩn bị rời khỏi Huyền Hàn Sở, nhưng còn chưa kịp rời đi thì Thủ lĩnh Giao nhân đã tìm đến cậu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thân Giác, có một tên ma tu xuất hiện ở bờ biển, hình như đến để tìm ngươi, gã bắt lấy một người làm con tin để truyền lời của gã đến đây, muốn ngươi đến nói chuyện với gã, ngươi quen biết ma tu?”
Thủ lĩnh Giao nhân nhắc đến ma tu, Thân Giác lập tức nghĩ đến Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân vậy mà đã tìm đến được đây rồi sao?
“Ta đi xem thử.” Thân Giác nói xong liền bơi ra ngoài, Thủ lĩnh Giao nhân nhịn không được ngăn Thân Giác lại, “Ta nghe người truyền lời nói, tên ma tu kia cực kỳ đáng sợ, tu vi cao cường không lường được, ngươi thật sự quen biết đối phương? Không cần bọn ta đi cùng ngươi sao?”
“Không cần.” Nếu Tiết Vấn Xuân tìm đến gây phiền toái, Thân Giác không nghĩ sẽ làm phiền đến những người khác.
Chờ đến khi cậu bơi lên mặt nước, còn chưa kịp lên bờ đã nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y đứng đó.
Quả nhiên là Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân cầm ô đứng ở trên bờ, dáng vẻ trước giờ như một, vẫn là bạch y, tóc dài, sắc mặt tái nhợt, mặt mày tối tăm, cả người âm u như bầu trời trong những ngày mưa liên miên không ngừng được, khiến cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác buồn lòng.
“Ngươi làm sao tìm được nơi này?” Thân Giác chậm rãi lên bờ, Thủ lĩnh Giao nhân mới vừa tặng cho cậu một cuộn Giao tiêu* làm xiêm y, bộ xiêm y này có thể trực tiếp mặt trên người lúc hóa hình.
*Giao tiêu: Lụa làm từ da Giao nhân.
Ánh mắt Tiết Vấn Xuân lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào mặt Thân Giác, nửa ngày sau mới nói: “Thân Giác, tiếp theo ngươi tính làm gì đây?”
Đối phương trực tiếp nói ra tên cậu, điều này khiến cho Thân Giác khựng lại.
Thì ra Tiết Vấn Xuân đã sớm nhìn ra được rồi, vì vậy nên mới đẩy cậu xuống vực chung với Giải Trầm sao?
Nhưng làm sao Tiết Vấn Xuân có thể phát hiện được?
Là do Khốn Tiên Thằng? Hay là cái gì khác?
Thân Giác nhìn Tiết Vấn Xuân một lúc, sau mới nói: “Ngươi nhận ra ta từ khi nào?”
“Từ lúc Khốn Tiên Thằng trói ngươi lại, nó nhận ra ngươi, ngươi đã từng là chủ nhân của nó một đoạn thời gian dài, hơn nữa, những thứ ngươi từng đưa cho ta đều là những vật chỉ có ở Huyền Hàn Sở. Theo như ta biết, ngươi vốn đi ra từ cấm địa, tại sao trên người lại có nhiều thứ thuộc về Huyền Hàn Sở như vậy?” Thời điểm Tiết Vấn Xuân nói đến đây, ánh mắt nhìn Thân Giác mang theo vài phần khinh thường, “Tính cảnh giác của ngươi quá yếu, dấu vết lộ ra thật sự quá nhiều, cũng chỉ có những người ngu ngốc như Phù Cửu Âm và Giải Trầm mới không nhìn ra được.”
Thân Giác khi không lại bị chế nhạo vô cớ, cậu nhíu mi, “Chỉ bằng những việc đó liền biết được ta là Thân Giác?”
Tiết Vấn Xuân rũ khóe môi, nhắc đến một thứ, “Ngươi vậy mà chưa từng nghe qua Khuy Thiên Kính?”
Khuy Thiên Kính?
Một cái tên rất quen thuộc.
Hình như Phù Cửu Âm đã từng nhắc đến.
“Khuy Thiên Kính là thứ gì?” Thân Giác hỏi.
Hóa ra Khuy Thiên Kính là chiếc gương có thể nhìn thấy được tương lai, có thể xem được tương lai của người khác cũng như là tương lai của chính bản thân, nhưng chỉ được xem một lần duy nhất, không thể xem được lần thứ hai, sau khi xem chiếc gương kia sẽ tự động biến mất, cho dù có tìm lại được thì cũng không thể nhìn được gì cả.
Mà có muốn nhìn tương lai một lần, thì cũng phải trả được một cái giá cực kỳ đắt.
“Ta sử dụng Khuy Thiên Kính xem qua tương lai của Phù Cửu Âm, nhìn thấy ngươi trong đó, đúng hơn mà nói là đã nhìn thấy gương mặt hiện tại này của ngươi, còn Phù Cửu Âm lại gọi ngươi là Thân Giác.” Tiết Vấn Xuân mặt không cảm xúc nói, “Ngươi giết Phù Cửu Âm.”
Biểu tình Thân Giác đột biến, không nói gì.
“Vốn dĩ ta định giết ngươi để thay đổi vận mệnh của Phù Cửu Âm, nhưng Phù Cửu Âm thật sự rất không nghe lời, cho nên ta đã nghĩ lại. So với việc để hắn đến giết ta, không bằng để ta giúp ngươi giết chết hắn. Đương nhiên, ta cũng rất muốn biết tương lai có thật sự giống như những gì chiếc gương kia đã cho thấy không, cho nên ta đẩy ngươi và Giải Trầm xuống vực, nếu ngươi có thể sống sót dưới tay Phù Cửu Âm, vậy thì ngươi thật sự sẽ có thể giết được hắn.” Tiết Vấn Xuân nói đến đây thì cười cười, “Quả nhiên, ngươi không làm ta thất vọng, vậy mà lại có thể khiến cho Phù Cửu Âm cắt đứt với Giải Trầm.”
Tiết Vấn Xuân dùng Khuy Thiên Kính để xem tương lai Phù Cửu Âm, nếu vậy thì Phù Cửu Âm có lẽ cũng đã dùng Khuy Thiên Kính xem tương lai của chính mình. Thân Giác ở bên cạnh Phù Cửu Âm sáu mươi năm, chưa từng thấy Phù Cửu Âm lấy ra chiếc gương nào, cho nên rất có khả năng Phù Cửu Âm đã xem qua rất lâu trước đó, ít nhất cũng phải trước khi Thân Giác xuất hiện.
Thân Giác nhớ lại lời nói của Phù Cửu Âm.
Có lẽ chiếc gương đã đưa ra kết cục cuối cùng chính là Phù Cửu Âm cùng với Giải Trầm cùng nhau thành tiên, cho nên ngay lần đầu gặp mặt Giải Trầm, Phù Cửu Âm lập tức quyết định ký kết khế ước với đối phương. Nhiều năm qua đi mà Phù Cửu Âm vẫn luôn ở lại cấm địa, có lẽ chính là đang đợi Giải Trầm xuất hiện.
Còn Tiết Vấn Xuân, nhất định là sau khi Phù Cửu Âm rời khỏi cấm địa mới dùng Khuy Thiên Kính, Thân Giác có được ký ức những kiếp trước cho nên tương lai Phù Cửu Âm mới bị thay đổi.
Trong tương lai, cậu thật sự giết được Phù Cửu Âm?
Lúc Thân Giác biết được tin này thì có chút hoảng hốt, vì hiện tại cậu không thể hoàn toàn nắm chắc, nhưng Tiết Vấn Xuân lại chạy đến và nói cho cậu biết, cậu có thể giết được Phù Cửu Âm.
Thân Giác rũ mắt, cảm xúc ở đáy mắt biến đổi liên tục, một hồi lâu sau mới nâng lên, nhìn về phía đối phương, “Ngươi đến đây tìm ta làm gì? Bởi vì ngươi dùng một chiếc gương có thể thấy được tương lai, cho nên liền cảm thấy ta sẽ giết Phù Cửu Âm? Nếu như ta không giết thì sao?”
Ánh mắt Tiết Vấn Xuân một chút cũng không thay đổi, “Ta tin rằng ngươi nhất định sẽ giết hắn. Thân Giác, ngươi hận hắn, không phải sao? Hiện tại, ngươi biến thành dáng vẻ này còn không phải bởi vì hắn sao? Rõ ràng ngươi là người biết đến hắn trước, nhưng hắn chỉ cứu mỗi Giải Trầm, chẳng lẽ ngươi ti tiện đến như vậy? Đồ vật không chiếm được, thì nên bị hủy diệt.”
Thời điểm nói câu cuối cùng, thanh âm gã rất nhẹ, lộ ra cảm giác âm trầm, phảng phất như một luồng âm phong thổi tới. Âm phong phất lên người khiến cho người khác cảm nhận được một trận khó chịu nổi lên từ tận đáy lòng.
Thân Giác trầm mặc một lúc lâu, “Hiện tại ngươi đến tìm ta là vì điều gì?”
“Phù Cửu Âm đang ở núi Hoài Già, hiện tại là thời cơ tốt nhất cho ngươi để tiếp cận hắn, giết hắn.” Tiết Vấn Xuân nói.
......
Sau khi Tiết Vấn Xuân nói Thân Giác tên địa danh liền rời đi, còn Thân Giác thì ngồi lại bờ biển một lúc. Cậu trước sau vẫn có chút hoài nghi Tiết Vấn Xuân có dụng ý khác, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại tựa hồ không có vấn đề nào. Phù Cửu Âm vừa hủy ước với Giải Trầm, đang bị thương, chờ đến khi lành thương thì rất có khả năng sẽ đến tìm Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân không muốn chết cho nên liền tìm đến cậu, bảo cậu đi giết Phù Cửu Âm.
Bất quá, làm sao Tiết Vấn Xuân biết được Phù Cửu Âm đã rớt đài?
Hôm sau, Thân Giác rời khỏi Huyền Hàn Sở, bắt đầu lên đường đi đến núi Hoài Già. Núi Hoài Già nằm ở vùng đất phía Tây Nam, nơi đó cơ hồ đều là những ngọn núi liền kề nhau, núi Hoài Già chính là ngọn núi cao nhất tại đó.
Phi thuyền không lên núi được, cho nên Thân Giác đành phải tự mình leo núi. Vì không biết Phù Cửu Âm đang ở đâu, trên đường lên núi, một bên Thân Giác tìm tung tích của Phù Cửu Âm, một bên phóng thích hơi thở của chính mình, hy vọng Phù Cửu Âm có thể chủ động tìm đến cậu.
Thời điểm cậu đi đến lưng chừng núi, một đạo bóng trắng chợt lóe qua, đồng tử Thân Giác co lại, lập tức đuổi theo sau. Đuổi được một lúc thì cậu phát hiện đó chỉ là một con hồ ly lông trắng bình thường, cái loại mà ngay cả nói cũng chưa nói được.
Sau khi bị Thân Giác bắt được thì chỉ chi chi kêu bậy, giãy dụa đến lợi hại.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy con Cửu Vĩ Hồ nào không?” Thân Giác gặng hỏi. Nhưng cậu hỏi lại thêm vài lần nữa thì con hồ ly kia cũng không hiểu được, Thân Giác đành phải từ bỏ. Sau đó cậu lại gặp thêm vài con hồ ly khác, đỏ hay trắng đều có, mỗi con cậu đều tóm lấy hỏi một lần, cho đến con hồ ly thứ năm, nó mới có một chút phản ứng.
Móng vuốt nó chỉ về một hướng.
Ánh mắt Thân Giác sáng lên, “Ngươi gặp hắn rồi sao? Có thể dẫn đường cho ta không?”
Nhưng ngay khi hồ ly nghe được câu nói đằng sau thì lập tức bất động, bắt đầu giả chết trên tay Thân Giác. Tứ chi cứng đờ, đầu lưỡi cũng rớt ra bên ngoài.
Thân Giác: “...”
Cậu khụ một tiếng, “Ta là bằng hữu của vị Cửu Vĩ Hồ kia, ngươi dẫn ta qua đó đi, ta đảm bảo hắn sẽ không làm ngươi bị thương đâu. Tất nhiên, ta cũng sẽ cho ngươi thù lao. Ta có thể dạy cho ngươi một đạo pháp thuật, hoặc nếu ngươi muốn thì tiền tài cũng được.”
Thân Giác cho rằng con hồ ly này sẽ chọn học pháp thuật, không nghĩ tới nó vậy mà chọn lấy tiền, còn có ý bảo Thân Giác treo túi tiền lên cổ nó xong thì nó mới đồng ý dẫn đường cho Thân Giác.
Nó chỉ dẫn Thân Giác một đoạn đường nữa, sau đó liền sống chết không chịu đi tiếp, giống như phía trước cực kỳ nguy hiểm vậy. Nó chỉ chỉ đường đi cho Thân Giác xong thì lập tức xoay người rời đi.
Thân Giác thấy nó vội vàng như đang chạy trốn thì cũng ngại ngùng bắt nó quay lại.
Thân Giác một mình đi thêm một đoạn, quả nhiên cảm nhận được hơi thở của Phù Cửu Âm.
Hắn vậy mà thật sự đang ở nơi này.
Một bên Thân Giác phóng thích hơi thở của chính mình, một bên tiến về phía trước. Từ đầu đến cuối Phù Cửu Âm vẫn không xuất hiện, nhưng càng đi về phía trước, cậu nhìn thấy càng thêm nhiều hồ ly, những con hồ ly này cũng không giống những con lúc đầu chỉ vừa nhìn thấy cậu liền chạy mất, thậm chí chúng nó còn lười biếng nằm trên mặt đất, tảng đá, quang minh chính đại đánh giá nhìn về phía Thân Giác.
Đây là núi hồ ly sao? Tại sao lại có nhiều hồ ly như vậy?
Đột nhiên, Thân Giác nghe được một giọng nữ kiều mị.
“Ngươi đến đây tìm ai?”
Thân Giác theo âm thanh nhìn lại, phát hiện đó là thanh âm của một con hồ ly lông đỏ rực. Hồ ly nhìn thấy Thân Giác nhìn qua thì lại mở miệng nói, “Nơi này của chúng ta không chào đón người ngoài.”
“Xin lỗi, nhưng ta muốn tìm một người, cho nên không thể không tự tiện đi vào nơi này được. Xin hỏi ngươi có từng gặp qua con Cửu Vĩ Hồ nào không?” Thân Giác hỏi.
Hồ ly đỏ nghe được câu nói này thì ngồi dậy, “Ngươi đến tìm Cửu Âm đại nhân? Ngươi là gì của Cửu Âm đại nhân?” Nó đột nhiên tiến lại dần Thân Giác, chóp mũi dùng sức ngửi ngửi, “Trên người của ngươi có mùi của Cửu Âm đại nhân, ngươi chính là phối ngẫu của Cửu Âm đại nhân ư?”
Một câu này khiến cho toàn bộ hồ ly xung quanh phải cả kinh ngồi dậy hết lên, sau đó Thân Giác lập tức bị đám hồ ly vây quanh. Những con hồ ly đó ngửi từ trên xuống dưới người Thân Giác, thậm chí có con còn lớn mật hơn, trực tiếp bò lên bả vai Thân Giác, dùng đầu củng tới củng lui ở cổ Thân Giác, sau khi mò lại gần thì cảm thấy đấu lạp của Thân Giác thật vướng bận, còn muốn dùng móng vuốt cởi xuống.
Thân Giác chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ đấu lạp trên đầu, cậu chưa từng bị nhiều hồ ly vây quanh như thế này, mà từ thanh âm cùng hình thể của đám hồ ly này liền có thể đoán được, đám này đều là hồ ly cái.
“Các ngươi... Các ngươi vẫn nên đi xuống trước đi.”
Trên đùi cậu lúc này đang có đến vài con hồ ly trèo lên.
Thân Giác muốn kéo chúng nó xuống, nhưng chỉ cần đụng vào bọn chúng một cái thôi là những con hồ ly đó lập tức phát ra tiếng hét chói tai của nữ tử, điều này khiến cậu không thể không ngừng tay lại.
Đột nhiên, đám hồ ly vốn vẫn đang vây quanh cậu lại nhanh chóng chạy về phía sau cậu, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi đã biến mất tại chỗ, Thân Giác khựng lại, lập tức quay đầu.
Cậu nhìn thấy Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm lúc này vẫn đang dùng nguyên hình, hắn ngồi xổm trên tảng đá lớn, đằng sau là chín chiếc đuôi đang phe phẩy lung tung. Đám hồ ly lúc nãy vây quanh Thân Giác hiện tại đều đang vây quanh phía dưới tảng đá, nịnh nọt nhìn Phù Cửu Âm.
“Cửu Âm đại nhân, ngài muốn ra ngoài sao?”
“Cửu Âm đại nhân, ngài có đói bụng không?”
.....
Phù Cửu Âm không để ý đến những con hồ ly kia, hắn nhìn thấy Thân Giác quay lại nhìn thì đôi mắt hồ ly híp lại, thanh âm thập phần lạnh nhạt, “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đến tìm ngươi.” Thân Giác nhẹ giọng nói, “Vết thương của ngươi đã tốt lên chưa?”
Trả lời lại câu hỏi của cậu là một tiếng cười nhạt.
“Ta rất khỏe, ngươi không cần phải lo, ngươi vẫn nên quay về Thiên Thủy Tông của ngươi đi.”
Phù Cửu Âm nói xong thì xoay người muốn rời đi. Thân Giác tiến lên một bước, vội vàng nói: “Ta đã quyết định sẽ không trở về Thiên Thủy Tông, Phù Cửu Âm, ta đến đây là để tìm ngươi. Ngươi có thể để ta nhìn xem vết thương của ngươi một chút không?”
Sau khi nói xong, rất lâu sau Phù Cửu Âm cũng không có phản ứng nào.
Thân Giác âm thầm nhíu mi, còn muốn nói thêm thì bỗng nhiên bên cạnh lại chen vào một câu.
“Thật lãng mạn nha, đây chính là ngàn dặm truy phu vẫn luôn được viết trong thoại bản đó sao?” Con hồ ly gợi chuyện đầu tiên đột nhiên dùng móng vuốt che lại gương mặt của chính mình, “Phối ngẫu của Cửu Âm đại nhân thật si tình nha, thật khiến cho người ta hâm mộ mà.”
Đám hồ ly bên cạnh lập tức phối hợp.
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
“Thật đáng hâm mộ!”
Giữa mày Thân Giác nhịn không được mà nhảy lên, lúc này, Phù Cửu Âm xoay người phát ra một tiếng hừ lạnh khiến cho đám hồ ly lập tức ngậm miệng.
“Cút ngay!” Phù Cửu Âm có chút táo bạo quát.
Những con hồ ly kia lập tức tan tác như ong vỡ tổ, nhanh chóng biến đi mất.
Đàn hồ ly rời đi, Phù Cửu Âm biến thành người, thời điểm hắn đi đến trước mặt Thân Giác, Thân Giác vẫn luôn đánh giá Phù Cửu Âm.
Vốn cậu còn nghĩ rằng khi Phù Cửu Âm hủy ước thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ trọng thương, nhưng lúc này, thoạt nhìn đối phương cũng không có vấn đề gì.
“Ngươi thật sự đến đây để tìm ta?” Phù Cửu Âm đi đến trước mặt Thân Giác, hắn vừa đến gần, đấu lạp đang đội trên đầu Thân Giác bất chợt bị một trận gió thổi bay đi.
Ánh mắt Phù Cửu Âm mang theo vài phần nguy hiểm, phảng phất nếu Thân Giác không trả lời tốt câu hỏi này, hắn sẽ lập tức cắn đứt cổ Thân Giác.
Thân Giác liếc mắt nhìn đấu lạp bị thổi rớt xuống, gật đầu.
Phù Cửu Âm lại hỏi: “Ngươi đến tìm ta làm gì?”
Thân Giác do dự một chút, sau mới phun ra mấy chữ, “Tìm ngươi song tu.”
......
Vì một câu như vậy, Thân Giác bị giữ lại.
Trước tiên Phù Cửu Âm đưa Thân Giác đến một cái sơn động, Thân Giác còn chưa tiến vào đã bị xông đến nỗi phải liên tục lui về sau vài bước. Cậu nhịn không được mà bịt mũi, sắc mặt khó coi nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Đã bao lâu ngươi chưa quét dọn rồi?”
Trên gương mặt mỹ lệ yêu dị của Phù Cửu Âm liền hiện lên một tia khinh thường, “Vì sao lại phải dọn? Không ở được nữa thì lại đổi một sơn động mới, ta muốn ở cái nào mà không được?”
Tên nhãi này ở chung với Giải Trầm cũng được năm năm rồi, vậy mà tính nết một chút cũng không thay đổi. Hiện tại, vừa mới rời khỏi Thiên Thủy Tông thì đã ngay lập tức quay lại trạng thái như lúc còn ở trong cấm địa.
Thân Giác có chút mệt mỏi xoa nhẹ giữa mày, thấy Phù Cửu Âm còn muốn kéo cậu vào bên trong thì sắc mặt ngày càng thối, “Trước tiên ngươi đừng chạm vào ta, ngươi đi tắm đi, ta sẽ dọn dẹp lại sơn động này một chút.”
“Ngươi ghét bỏ ta? Mỗi ngày ta đều tắm đấy nhé!” Phù Cửu Âm lập tức tạc mao, ngay cả răng nanh cũng nhe hết ra.
Thân Giác lạnh nhạt cường ngạnh đẩy hắn ra ngoài, “Vậy thì lại tắm thêm một lần nữa, để ta dọn dẹp chỗ ở của ngươi lại một chút, chứ cái kiểu này thì căn bản người bình thường không thể nào ở được.” Dừng một chút, “Hồ ly cũng không ở nổi.”
Cuối cùng thì Phù Cửu Âm cũng bị Thân Giác đẩy đi tắm, còn Thân Giác thì phải đứng bên ngoài chuẩn bị tâm lý rất lâu, lại phong bế khứu giác của chính mình, sau mới bước vào trong.
Nhưng đến khi tiến vào thì vẫn bị kinh sợ, khắp nơi đều là thi thể và xương cốt của động vật, phần lớn đều chỉ bị cắn một ngụm liền bị ném vào một góc, nhìn vào thi thể có thể đoán được có lẽ đã chết nhiều ngày rồi.
Không phải săn để ăn, mà chỉ đơn thuần là hành hạ đến chết.
Thân Giác nhấp môi, sau mới bắt đầu thu thập. Cậu đem toàn bộ những thi cốt của động vật bên trong ra ngoài chôn, lại dùng nước ngầm cọ rửa toàn bộ hang động trên dưới mười lần mới miễn cưỡng xóa được mùi máu tươi trong này.
Thời điểm Phù Cửu Âm trở về thì Thân Giác đã quét dọn xong xuôi, bất quá cậu cũng không nghĩ sẽ ở lại sơn động này. Tuy trong không khí đã không còn mùi gì, nhưng khi bước vào vẫn khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
“Phù Cửu Âm, ngươi xuống núi với ta đi.” Thân Giác cau mày, “Ta không muốn ở nơi này.”
Phù Cửu Âm vừa tắm xong, lúc này tóc vẫn đang ướt, hắn lười sử dụng pháp thuật để hong khô tóc, trên mặt còn điểm một vài hạt nước trong suốt. Làn da vừa tắm xong của hắn đẹp cực kỳ, phấn nộn tựa như một thiếu niên mới lớn.
Không hổ danh là huyết thống cao quý, nếu như không có được một thân huyết thống độc nhất vô nhị thì có lẽ hắn cũng không sinh ra đã sở hữu được gương mặt xinh đẹp này rồi, nếu vậy thì chỉ có thể trở thành một con hồ ly mà ngay cả chủ nhân cũng không có, càng không thể nào khiến vô số người mơ ước có được hắn.
“Ta không muốn ở cùng một chỗ với loài người, sống trên núi rất tốt, tự do tự tại.” Phù Cửu Âm hừ lạnh một tiếng.
Thân Giác trầm mặt trong phút chốc, “Vậy pháp bảo có thể biến thành nhà ở của ngươi đâu?”
Phù Cửu Âm nheo mắt, lúc này, hắn giống như một đứa con nít quấy rối vô cớ vậy, “Ta phải ở tại sơn động này.”
“Vậy ngươi ở sơn động này, ta đi đây.” Thân Giác lạnh mặt hoàn toàn, cậu đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Phù Cửu Âm đằng sau.
Phù Cửu Âm vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt thẳng băng nhìn cậu.
- ------
D: Ôi chu choa mọa ơi, hơn 5 nghìn chữ =)) đánh máy mà hoài nghi nhân sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất