Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 207: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (43)

Trước Sau
Wp: D301203

Chương 207: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (43) (đã beta)

- ----

“Ngươi muốn trả thù thì ra tay với ta đi, ngươi muốn gì ta đều sẽ cho ngươi.” (Chương 202)

- ----

Thời điểm pháp thuật đánh lên người, Giải Trầm cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn không nổi mà phun ra một ngụm máu. Dù vậy, y vẫn đứng che chắn trước mặt Thân Giác.

Không nói thì thôi, nếu đã nói được, thì phải làm được.

Phù Cửu Âm đánh xong hai đạo pháp thuật, một cái liếc mắt cũng không thèm cho Giải Trầm cùng Thân Giác, trực tiếp xoay người rời đi. Hắn biết rõ thực lực của Giải Trầm, hai đạo pháp thuật này không thể lấy mạng của đối phương được, đây chỉ là trừng phạt đối với việc hai người này đã trêu đùa hắn mà thôi.

Nếu như thường lệ thì đúng thật sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của Giải Trầm, nhưng sau lưng Giải Trầm lại chịu nhiều thêm một vết thương (của Thân Giác). Lại còn kiên cường hứng chịu trọn vẹn thêm hai đạo pháp thuật, cuối cùng thân thể của Giải Trầm cũng chịu không nổi, ngã vào trong nước.

Máu tràn ra hồ, tựa như một lượng lớn lá phong rơi vào làn nước, lóng lánh huyết sắc trên mặt hồ.

Thân Giác nhìn Giải Trầm đang chìm vào trong nước, chậm rãi bơi lên bờ, nhưng lúc này đuôi của cậu lại bị một bàn tay kéo xuống, lập tức lại chìm nửa thân xuống nước.

Ánh mắt Giải Trầm nhìn thẳng tắp vào cậu, ánh mắt phức tạp, tựa hồ như được giải thoát, lại có oán hận đan xen, khiến người nhìn vào không hiểu thấu. Khóe môi y vẫn đang tràn máu ra ngoài, chẳng qua vừa chảy xuống thì đã bị nước hồ cuốn đi. Thân Giác nhấp môi, nhìn y, cường thế kéo tay Giải Trầm ra, sau đó không hề nhìn lại mà bơi đi.

Tuy trước đó Giải Trầm chịu một lần công kích của cậu, nhưng chiêu trí mạng chân chính lại là hai đạo pháp thuật kia, pháp thuật khiến cho Giải Trầm chìm xuống đáy hồ, cuối cùng là tử vong vì đuối nước, Thiên Đạo liền đem món nợ này tính lên đầu của Phù Cửu Âm.

Thân Giác lên bờ liền lập tức đi đến núi Hoài Già, đến khi Thiên Đạo tính nợ cũng cần một đoạn thời gian, cho nên lôi kiếp vì giết chủ cũng không đến nhanh như vậy. Hiện tại cậu phải nhanh chân tìm được Phù Cửu Âm trước.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn thử vận may khi tìm về lại sơn động cũ, không nghĩ đến Phù Cửu Âm vậy mà lại ở nơi này thật. Phù Cửu Âm vừa nhìn thấy Thân Giác liền trực tiếp đánh qua một đạo thuật Hỏa Diễm, tuy Thân Giác miễn cưỡng tránh được nhưng mu bàn tay cuối cùng vẫn bị thương.

“Ngưới đến đây để làm gì? Giải Trầm thay ngươi chịu hai đòn, ngươi còn muốn đến đây để làm gì?” Phù Cửu Âm cười châm chọc, thấy Thân Giác muốn nói thì cắt lời, “Không lẽ ngươi lại muốn nói rằng ngươi tìm đến ta để song tu?”

Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, chậm rãi gật đầu.

Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm nhịn không được mà đảo đảo, tiến lại gần Thân Giác bên kia, cho đến khi đứng trước mặt Thân Giác thì hắn nhẹ nhàng cười, “Không phải ngươi rất ghét việc song tu sao? Hiện tại lại không biết xấu hổ như vậy? Cầu xin ta thượng ngươi?”

“Phù Cửu Âm, ta đã đáp ứng với ngươi, cho nên ta muốn giữ lời.” Thân Giác nhìn người trước mặt, “Nếu ngươi không cần, vậy thì thôi.”

“Sao có thể không cần? Dù sao thì ngươi cũng tự đưa đến cửa rồi mà, nhưng mà....” Phù Cửu Âm hơi cúi đầu, tiến sát lại gương mặt Thân Giác, đáy mắt hồ ly đều là băng lãnh, “Sau lần này, với ngươi, ta đã không còn cảm giác mới mẻ gì nữa, đến lúc đó ngươi nhớ cút về Thiên Thủy Tông của ngươi đi.”

Dứt lời, hắn trực tiếp vác Thân Giác lên, quay lưng tiến vào hang động.

.......

Thân Giác quay đầu nhìn qua Cửu Vĩ Hồ đang ngủ say, cậu giãy dụa bò dậy từ giường đá, nhặt ngoại bào lên khoác trên người, nhanh chóng lảo đảo đi ra ngoài.

Song tu có thể hỗ trợ lẫn nhau, có thể hấp thụ tu vi của đối phương, đương nhiên cũng có biện pháp độ tu vi của bản thân cho đối phương, loại tình huống này rất thông dụng thường dùng để chữa thương cho đạo lữ. Thân Giác đã âm thầm độ tu vi cho Phù Cửu Âm, nhưng có thể đưa đến thiên kiếp thành tiên hay không thì cậu cũng không biết, dù sao thì tu vi của cậu cũng có hạn, hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi nghe theo thiên mệnh mà thôi.

Thân Giác đi rất lâu mới tìm được một nơi có nguồn nước, cậu ngâm cả người mình vào làn nước, nằm bất động cho đến khi màn đêm buông xuống.

Đột nhiên, cậu nghe được tiếng sấm trên trời.



Thân Giác ngẩng đầu lên từ trong nước, ngưng thần nhìn bầu trời bên trên, tuy sắc trời đen kịt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ một đoàn mây lớn đang nhanh chóng tiến đến phía trên núi Hoài Sơn.

Lôi kiếp đến rồi.

Lôi kiếp giết chủ tầm khoảng ba mươi sáu đạo, còn thiên kiếp thành tiên là chín chín tám mươi mốt đạo sấm sét, nếu hai kiếp dẫn đến cùng một lúc, Phù Cửu Âm nhất định phải chịu tổng cộng một trăm mười bảy đạo sấm sét.

“Rầm ầm” ---

Cuối cùng thì sấm cũng bắt đầu bổ xuống.

Thân Giác nhìn thấy sấm đang hướng về vị trí của sơn động kia thì không khỏi có chút khẩn trương mà cắn răng thật chặt, đây có thể sẽ là cơ hội duy nhất của cậu.

Cậu vẫn luôn đếm số sấm sét, khi đếm đến hồi thứ ba mươi sáu, tim cậu đập nhanh hơn một nhịp, nếu như có đánh đến đạo ba mươi bảy thì...

“Rầm ầm” ---

Lại thêm một đạo nữa.

Thành công rồi.

Vậy mà lại thật sự thành công!

Thân Giác từ trong nước đứng lên, còn chưa kịp bước đến bước thứ hai thì cậu nhìn thấy một người.

“Ngọc Khuynh.”

Giang Vân Tích cầm kiếm, đứng cách đó không xa nhìn về phía cậu.

Bước chân Thân Giác dừng lại, “Giang Vân Tích, sao ngươi lại ở nơi này?”

“Ta đến để tìm huynh.” Giang Vân Tích tiến về phía Thân Giác, “Thời điểm ta đang bế quan thì phát hiện khế ước đứt đoạn, cho nên ta liền đến đây để tìm huynh. Vốn ta còn tưởng huynh đã chết rồi, hóa ra chỉ là do huynh tách ước với ta thôi.”

Lôi kiếp bên trên vẫn còn diễn ra, càng về sau, sấm sét lại càng gắt gao hơn trước, gần như là một đạo lại tiếp một đạo, không chừa bất kỳ một giây nào ở giữa.

Hiện tại Thân Giác không có thời gian để nói chuyện với Giang Vân Tích, cậu muốn đi tìm Phù Cửu Âm, “Đêm nay ta sẽ nói chuyện với ngươi sau, được không? Hiện tại ta có một chút việc cần làm.”

Nói xong, Thân Giác vòng qua Giang Vân Tích để tức tốc rời đi, nhưng Giang Vân Tích tựa như quỷ mị, nhanh chóng chắn trước mặt Thân Giác.

“Ngọc Khuynh, huynh lại muốn đi tìm Giải sư huynh sao?”

“Ta không tìm Giải Trầm.” Thân Giác nhăn mi, “Giang Vân Tích, ta thật sự đang có việc cần xử lý lúc này.”

Nụ cười trên khóe môi Giang Vân Tích từ từ rút đi, “Huynh lại muốn gạt ta phải không? Lần nào huynh cũng tìm đến Giải Trầm, lúc Giải Trầm bế quan, huynh cũng viết thư cho y bảo y đến đây, nhưng huynh lại không cho ta liên lạc với huynh? Hiện tại đã hủy khế ước với ta, ta cảm thấy có lẽ huynh đã muốn tách ra từ lâu rồi đúng không, huynh tiếp cận ta cũng chỉ vì Giải Trầm! Giải Trầm, Giải Trầm, tất cả các ngươi đều chỉ biết đến Giải Trầm mà thôi, sư tôn cũng vậy, lúc nào cũng lấy Giải Trầm ra để nhắc nhở ta, ngay cả huynh cũng vậy!”

Câu cuối cùng vừa nói xong, khóe mắt thiếu niên như nứt ra, bất ngờ rút kiếm hướng về phía Thân Giác chém xuống, đồng thời, ma khí màu đen cũng đang quanh quẩn xung quanh gương mặt của Giang Vân Tích.

Ma khí, đúng thật là ma khí, Giang Vân Tích vậy mà lại nhập ma.

“Giang Vân Tích, ngươi đang làm gì vậy hả?”

Giang Vân Tích không trả lời câu hỏi của Thân Giác, chỉ gằn từng chữ nói: “Tiết trưởng lão nói đúng, đối với yêu thú không nghe lời thì cứ đánh cho đến khi nào bọn chúng nghe lời thì thôi. Ta sẽ khiến huynh thấy, so với Giải Trầm thì ta còn lợi hại hơn nhiều.”



Dứt lời, thiếu niên lại hướng đến Thân Giác công kích.

Tiết trưởng lão? Tiết Vấn Xuân? Giang Vân Tích vậy mà lại có liên hệ với Tiết Vấn Xuân?

Tu vi Thân Giác cao hơn Giang Vân Tích nhiều, nhưng cậu sợ sẽ làm Giang Vân Tich bị thương, cho nên chỉ có thể tránh đi, muốn tìm cơ hội bỏ trốn. Nhưng Giang Vân Tích một mực quấn lấy cậu, căn bản không cho cậu một cơ hội nào. Thời gian bị kéo dài, Thân Giác cắn răng, chỉ có thể ra tay đánh trả, nhưng cậu vừa ra tay thì Giang Vân Tích đã trực tiếp đâm đầu vào trước đòn đánh của cậu. Thân Giác thấy vậy thì lập tức lập kết giới chắn trước mặt Giang Vân Tích.

Lôi kiếp phía trên lúc này đã dừng lại.

Gang Vân Tích nhìn kết giới trước mắt, lộ ra một nụ cười cổ quái, “Huynh vậy mà cũng sợ sẽ giết chủ sao? Ngọc Khuynh, nếu huynh trở về cùng ta, ta sẽ tha thứ cho việc tự tiện tách khế ước của huynh lúc trước.”

Thân Giác nhấp môi dưới, một lúc sau mới nói: “Được.”

Giang Vân Tích đứng chếch bên dưới, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm vào Thân Giác, có vẻ như đang suy đoán lời này của Thân Giác là thật hay giả. Qua một lúc lâu thiếu niên mới chậm rãi đến gần Thân Giác. Thiếu niên vừa đi đến trước mặt Thân Giác, Thân Giác lập tức hành động, nhanh chóng vọt về phía sau Giang Vân Tích. Nếu không thể dùng pháp thuật đánh trực tiếp, vậy thì chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất mà thôi, cậu dùng một tay bổ thật mạnh vào gáy Giang Vân Tích.

Thân thể Giang Vân Tích chập chững, sau liền ngã xuống. Thân Giác duỗi tay đỡ lấy, thấy người đã ngất đi thì nhẹ nhàng đặt Giang Vân Tích nằm trên mặt đất, sau đó liền nhanh chóng thi pháp đi đến sơn động của Phù Cửu Âm.

Nhưng đến khi cậu đi đến sơn động thì lại không nhìn thấy Phù Cửu Âm đâu, chỉ thấy máu loang đầy trên mặt đất.

Cậu liền dùng thủ thuật truy tìm hơi thở của Phù Cửu Âm, vậy mà cũng không có chút tung tích nào.

Phù Cửu Âm đã biến mất.

“Thân Giác.”

Là giọng của Tiết Vấn Xuân.

Thân Giác khựng người, quả nhiên, Tiết Vấn Xuân vẫn chưa chết. Lúc trước, khi Phù Cửu Âm quay về thì cũng có nghĩa là Tiết Vấn Xuân đã bị giết chết, nhưng tên Tiết Vấn Xuân này lòng dạ thâm sâu, gã biết rõ Phù Cửu Âm sẽ tìm cách giết gã, không thể nào không để lại đường lui cho chính mình.

Cậu xoay người, nhưng người trước mắt lại không phải Tiết Vấn Xuân như cậu tưởng tượng, mà lại là Giang Vân Tích.

Tuy là khuôn mặt của Giang Vân Tích, nhưng khí chất và biểu tình hoàn toàn là bộ dáng thuộc về Tiết Vấn Xuân.

“Ngươi... Ngươi là Tiết Vấn Xuân?” Thân Giác nhăn mày, “Giang Vân Tích đâu? Ngươi giết cậu ấy?”

Tiết Vấn Xuân có thuật đuổi thi*, có thể điều khiển được người chết, tên Mã Hữu ở cấm địa lần trước chính là con rối của Tiết Vấn Xuân gã.

*Điều khiển xác chết.

Người trước mặt cậu nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không giết cậu ta, chỉ là cậu ta cam tâm tình nguyên dân hiến thân thể này cho ta mà thôi. Thiên tư của cái túi này cũng tạm được, nhưng tu vi lại quá thấp. Phù Cửu Âm đào tim ta ra, ăn luôn bản mạng trong thức hải, làm cho thân xác của ta bị hủy hoại hoàn toàn. Vốn dĩ ta còn tính sẽ đoạt lấy thân thể của Phù Cửu Âm để mượn dùng. Nhưng không ngờ ngươi hành động nhanh thật, khiến Phù Cửu Âm giết chết Giải Trầm, khiến cho lôi kiếp đến trước ta.” Nói đến đây, gã bật ra một tiếng cười nhỏ, “Phù Cửu Âm chịu nhiều đạo thiên lôi như vậy, không chừng cũng đã phế rồi, ta mượn thân thể hắn thì cũng vô dụng.”

Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào Thân Giác, nhìn qua có vẻ cổ quái mà âm trầm.

“Lại tu luyện thêm một lần nữa thì lại quá phiền phức, ta không muốn tu luyện lại từ đầu đâu. Thân Giác, đem tu vi của ngươi cho ta mượn nhé.”

Dứt lời, một đoạn dây màu đỏ chui ra từ trong tay áo gã.

Là Khốn Tiên Thằng.

Thân Giác lập tức né tránh, đồng thời cũng thi pháp biến ra vô số trùy băng tấn công Khốn Tiên Thằng. Tiết Vấn Xuân nhếch môi, lập tức bay đến trước mặt Thân Giác, Thân Giác vừa định thi pháp thì nghe được Tiết Vấn Xuân nói.

“Đây chính là thân xác của Giang Vân Tích, cậu ta vẫn chưa chết, nếu ngươi giết chết ta thì cũng có nghĩa là ngươi giết chết cậu ta, ngươi nhất định sẽ nhận lấy lôi kiếp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau