Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 215: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (51)

Trước Sau
Wp: D301203

Chương 215: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (51) (đã beta)

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người trong phòng tắm ai cũng không nói gì.

Cặp mắt hồ ly của Phù Cửu Âm thẳng lăng lăng mà nhìn về phía Thân Giác, ánh mắt rõ ràng đến mức không cần nói cũng biết được hắn đang muốn làm cái gì. Thân Giác bị chặn ở dưới, nhìn vào gương mặt không chút khuyết điểm nào của hắn, thong thả chớp chớp đôi mắt. Đến khi đối phương một lần nữa hôn tới, cậu thoáng ngả người về phía sau một chút, nhưng rất nhanh sau đó, cổ cậu lập tức bị một bàn tay đỡ lấy.

Nhìn có vẻ là đỡ, nhưng thực tế là không cho phép Thân Giác trốn tránh.

Kỳ thật hiện tại Thân Giác có chút khó chịu. Độc của Song Mặt Xà hình như vượt quá suy đoán của cậu, nhưng nếu thật sự bất chấp mà nhịn xuống thì vẫn có thể nhịn được. Cậu biết Phù Cửu Âm đang làm gì, có điều tốc độ suy nghĩ của cậu lúc này đang bị chậm đi.

Một lát sau, cậu vươn tay đẩy Phù Cửu Âm ra, giọng nói không còn bình tĩnh như mọi khi, “Đủ rồi, Phù Cửu Âm, ngươi ra ngoài đi.”

Phù Cửu Âm câu lên môi đỏ, trong mắt như đang giấu lấy móc câu, “Thúc thúc, vì sao người lại từ chối? Trên đời này, quan trọng nhất chính là hai chữ sung sướng, không phải sao?”

Dứt lời, trên tay Thân Giác lại nhiều thêm một dải lụa màu đỏ, dải lụa kia xuyên qua cổ tay của Thân Giác, đi vào trong nước.

Nhưng không lâu sau, dải lụa đỏ kia đã bị Thân Giác tóm được.

Thân Giác lạnh mặt, sau đó Phù Cửu Âm liền bị Khốn Tiên Thằng trói lại, bị ném ra ngoài sân.

Hắn giãy giụa cả nửa ngày cũng tránh không được, tức giận trừng mắt với thanh niên mặc cẩm y đứng trên hành lang, “Thúc thúc, người như thế này là có ý gì?”

Đối với Phù Cửu Âm mà nói, Thân Giác giống như là một miếng thịt đang treo trước mặt hắn vậy, rõ ràng là đang dụ dỗ hắn đến ăn, hắn cũng đã liếm được vài ngụm rồi, vậy mà miếng thịt đó lại sống chết không cho hắn nuốt vào bụng.

Hắn tức giận cực kỳ, cũng buồn bực cực kỳ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.

Người kia tựa như trăng trong nước vậy, nhìn qua dường như cách hắn rất gần, nhưng dường như lại xa xăm nghìn trượng.

“Phù Cửu Âm.” Thanh niên cẩm y đứng trên hành lang, nhẹ ngàng gọi tên của hắn, Phù Cửu Âm hừ một tiếng, quay mặt đi.

“Ngươi cứ như vậy mà muốn làm loại chuyện kia? Tại sao?” Thân Giác chậm rãi đi đến bên cạnh Phù Cửu Âm, thấy đối phương vẫn giương cổ ương ngạnh không nói gì thì duỗi chân, không nặng không nhẹ mà đá một cái, “Phù Cửu Âm, nói chuyện.”

Phù Cửu Âm trầm mặc trong chớp mắt, sau mới xoay đầu, đôi mắt hắn nóng rực như lửa, tựa như có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian, “Là bởi vì ta thích thúc thúc.”

Kỳ thật, trước khi nói ra câu nói này, Phù Cửu Âm vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để trả lời câu hỏi kia của Thân Giác. Nhưng trong một năm này, hắn đã đọc qua không ít thoại bản cùng hoàng thư*, trên đời này ai mà lại không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, hắn tin rằng người trước mắt mình cũng không ngoại lệ.

*Hoàng thư: truyện người lớn đó mấy ní.

Có điều sau khi lời nói này được nói ra, chính bản thân Phù Cửu Âm lại sửng sốt một hồi.

Là bởi vì ta thích thúc thúc.

Là thật sự thích sao? Hay chỉ là một lời nói dối để lừa người trước mắt?

“Thật vậy sao?”

Giọng nói đối phương đem tâm trí của Phù Cửu Âm kéo lại.

Hắn theo phản xạ nói “Đúng vậy.”, bản tính trời sinh của hồ ly vốn giảo hoạt, lừa người thành thói, nhưng sau câu nói “Đúng vậy.” này, Phù Cửu Âm lại nghe được Thân Giác nói.

“Ngươi lấy gì chứng minh đây?”

“Ta nguyện ý đem mạng sống của mình đưa cho thúc thúc.” Những lời này cũng là Phù Cửu Âm học được từ trong thoại bản, dù sao thì nó cứ như vậy mà nói ra rồi. Hắn nghĩ, dù sao thì Thân Giác cũng sẽ không lấy mạng hắn, lời này còn có thể dỗ dành đối phương rất hiệu quả, như thế nào cũng là trăm lợi không hại.

Thân Giác nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nửa ngày sau mới lắc đầu, “Xem ra là do ta đối xử tốt với ngươi quá, vậy thì hôm nay ngươi ngủ ở bên ngoài đi.”

Phù Cửu Âm ngây người, Thân Giác nói xong câu đó liền thật sự xoay người trở về phòng. Cho đến lúc hắn nhìn thấy đèn trong phòng ngủ tắt đi, vạn vật yên tĩnh, đối phương cũng không quay trở ra một lần nào nữa.

......

Thân Giác nằm trên giường, kỳ thật cậu ngủ không được, độc tố khiến cậu cảm thấy có chút khô nóng. Cậu cau mày trở mình, lại nghe thấy nơi cửa phòng truyền đến âm thanh rất nhỏ.

Cậu không cần nhìn qua cũng biết là ai đang vào phòng.

Một năm nay, Phù Cửu Âm không ít lần làm ra loại chuyện như thế này, xem ra hắn đã cởi bỏ được Khốn Tiên Thằng.

“Phù Cửu Âm, đi ra ngoài.” Giọng Thân Giác lạnh nhạt.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cậu liền cảm nhận được chăn giường bên cạnh trầm xuống, trên cơ thể của người đến còn mang theo hương thơm của bồ kết khi vừa tắm xong.

“Thúc thúc, tại sao ngươi lại không tin ta chứ?” Tay Phù Cửu Âm lần lên eo Thân Giác, đầu cũng dựa sát lại gần bả vai của đối phương, thanh âm đầy ủy khuất, “Ta thật sự thích thúc thúc mà, nếu như thúc thúc muốn mạng sống của ta, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện đưa cho người.”

Thân Giác chậm rãi mở mắt ra, “Phù Cửu Âm, vậy thì ngươi lấy Khốn Tiên Thằng ra đây cho ta.”

Phù Cửu Âm nghe vậy thì lập tức muốn giấu tay trái ra sau lưng, nhưng hắn làm sao có thể giấu được. Nếu bắt hắn thành thành thật thật mà rời khỏi giường của Thân Giác thì không đời nào, cuối cùng Khốn Tiên Thằng vẫn bị tịch thu. Hắn nhìn chằm chằm vào Khốn Tiên Thằng trong tay Thân Giác, nhấp môi, không vui nói: “Thúc thúc lại muốn trói ta lại rồi vứt ta ra ngoài đất lạnh sao? Bên ngoài lạnh chết đi được.”

Lúc này Thân Giác đã ngồi dậy rồi, cậu nhẹ nhàng liếc mắt qua Phù Cửu Âm, ngay lập tức Khốn Tiên Thằng liền trói Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm liền lộ ra biểu tình quả nhiên là vậy, nhưng biểu tình xem thường kia của hắn còn chưa kịp đổi thì đã nhìn thấy Thân Giác tiến lại gần.

Đôi mắt hồ ly của Phù Cửu Âm không khỏi mở lớn hơn, nhìn thấy tay đối phương đang nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn.

“Phù Cửu Âm, ngươi phải nhớ kỹ lời nói đêm hôm nay của ngươi.”

Có thể nhớ được lời nói đêm nay hay không, Phù Cửu Âm không xác định được, nhưng những việc phát sinh tiếp theo chắc chắn là những ký ức khó quên nhất trong đời hắn. Trong quá trình, hắn đỏ mặt cầu xin đối phương cởi bỏ Khốn Tiên Thằng ra, nhưng đối phương căn bản không để ý đến hắn. Khóe mắt của Phù Cửu Âm đều đã đỏ lên hết, tránh cũng không tránh được, cuối cùng, khi đối phương đã mệt mỏi cực kỳ mà nằm nghỉ, hắn mới chậm rãi dán lại gần.

“Thúc thúc, lần sau làm chuyện này, đừng trói ta lại được không?”

Nhưng đối phương căn bản không trả lời hắn, Phù Cửu Âm có chút tức giận, nhịn không được thò lại gần cắn cắn lỗ tai của Thân Giác, nhưng sau khi cắn lên thì hắn lại thu lại hàm răng của mình về.

Chuyện này căn bản không giống như trong quyển xuân cung đồ kia.

Khi người đã hoàn toàn thiếp đi, Phù Cửu Âm xoay người đi lấy nước để lau mình cho đối phương. Hắn cố ý hạ thuật hôn mê cho cậu, như vậy sẽ không cần sợ sẽ đánh thức đối phương giữa chừng nữa.

....

Hôm sau, thời điểm khi Phù Cửu Âm tỉnh lại, người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hắn nhẹ chớp đôi mắt, chậm rãi ngồi dậy thò lại gần.

Thân Giác nhắm hai mắt, ấn đường đang nhíu lại, có vẻ ngay cả ngủ cũng không được an ổn lắm, nơi khóe mắt phản chiếu ngấn lệ nhàn nhạt. Phù Cửu Âm vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của đối phương, không nghĩ đến vậy mà lại đánh thức người trước mắt.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Giọng của Thân Giác có chút nghẹn ngào, cả người không chút tinh thần.

Phù Cửu Âm ngược lại tinh thần phấn chấn, hắn dứt khoát ghé lên người đối phương, “Thúc thúc, ta ôm người đi rửa mặt nhé?”

Thân Giác duỗi tay đẩy gương mặt Phù Cửu Âm ra xa, tự mình ngồi dậy, có điều trong nháy mắt ngồi dậy kia, sắc mặt của cậu thoáng chút cứng ngắc.



“Không cần, tự ta làm được.”

Thân Giác chú ý thấy y phục trên người mình thay đổi, nhưng cũng không nói gì. Sau khi xuống giường thì lập tức đi đến tủ quần áo, thay thành một bộ y phục khác, vấn tóc xong xuôi thì ra ngoài. Phù Cửu Âm nhìn thân ảnh rời đi của Thân Giác, nhịn không được mà híp mắt lại.

Rõ ràng trong thoại bản có viết, sau khi hai người xong chuyện thì tiếp theo nhất định sẽ nhão nhão dính dính mà ở chung một chỗ. Tại sao Thân Giác một chút cũng không chịu để ý đến hắn?

Cả ngày sau đó, Phù Cửu Âm luôn có ý đồ muốn nói chuyện với Thân Giác, nhưng Thân Giác hoặc là không trả lời, hoặc là đáp vài tiếng với hắn cho có, tựa hồ không định để ý đến hắn. Phù Cửu Âm chưa từng chịu đựng qua đãi ngộ như thế này, trước kia, Thân Giác chưa từng đối xử có lệ với hắn như vậy, hắn có chút không rõ, cho nên đến khi đêm xuống, hắn lại chạy đến trên giường Thân Giác.

“Thúc thúc, tại sao người lại không để ý đến ta?” Phù Cửu Âm xụ mặt, trong mắt đầy âm u. Ba năm qua, người mà hắn ở chung lâu nhất chính là Thân Giác, vẫn luôn chăm sóc hắn cũng là Thân Giác. Có thể nói, trong thế giới của hắn, toàn bộ đều chỉ có Thân Giác mà thôi.

Hắn đúng thật nghĩ về việc phản kháng lại đối phương, nhưng không nghĩ tới đối phương vậy mà lại không để ý đến hắn.

Thân Giác liếc mắt nhìn Phù Cửu Âm, rồi lại quay mặt đi, nhàn nhạt đáp: “Ta không để ý đến ngươi lúc nào?”

“Cả ngày hôm nay.” Phù Cửu Âm khựng lại, “Chẳng lẽ là do chuyện đêm qua cho nên thúc liền không để ý đến ta? Tại sao chứ?”

Phù Cửu Âm thấy đối phương không trả lời thì lại lặp lại một lần nữa, lúc này mới nhận được câu trả lời của đối phương.

“Ngươi biết loại chuyện đó có ý nghĩa gì với một người bình thường không?” Thân Giác hỏi.

Phù Cửu Âm nhớ đến lời nói của Đinh Hòa Viễn, “Có nghĩa là lưỡng tình tương duyệt.”

“Chỉ có người yêu nhau với có thể làm ra loại chuyện như vậy, Phù Cửu Âm, chúng ta cũng không phải người yêu.” Thân Giác nhẹ giọng nói, “Cho nên sau này ngươi không cần phải nhắc lại chuyện hôm qua nữa. Ta biết ngươi chỉ là hứng khởi nhất thời, vậy thì ta liền thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, nhưng sau này đừng quấn lấy ta nữa.”

Lời này dừng trong tai của Phù Cửu Âm, không khác gì bạn tình của hắn đang có ý nghi ngờ về năng lực của hắn vậy.

Phù Cửu Âm cảm thấy rất tức giận, đối với một con hồ ly đực, còn điều gì có thể nhục nhã hơn việc sau khi theo đuổi phối ngẫu thành công thì lập tức bị vứt bỏ?

Không có.

Càng miễn bàn đến đêm mà hắn theo đuổi thành công nọ, toàn bộ quá trình Phù Cửu Âm đều nằm ở thế bị động, thoải mái thì có thoải mái, nhưng như vậy lại cực kỳ nghẹn khuất.

Vì vậy Phù Cửu Âm có chút giận dữ mà nói: “Tộc hồ ly chúng ta cả đời đều chỉ có một phối ngẫu duy nhất, ta không phải là nhất thời hứng khởi với ngươi.”

Nhưng lời này nói ra lại khiến hắn sửng sốt một lúc.

Làm sao hắn biết được việc tộc hồ ly cả đời chỉ có một phối ngẫu? Những lời này hình như bất chợt nảy ra từ trong đầu hắn một cách đột ngột không báo trước.

Nhưng rất nhanh sau đó Phù Cửu Âm đã xem nhẹ vấn đề này, hắn cảm thấy nếu lời nói không khiến Thân Giác hiểu được vậy thì chỉ cần chứng minh cho đối phương xem là được. Dùng hành động nói cho đối phương biết, hắn không phải là nổi hứng nhất thời, nhưng chỉ vừa nhào đến thì hắn đã bị đá xuống giường.

Phù Cửu Âm: “...”

Thân Giác liếc mắt nhẹ nhàng khinh bỉ nhìn hắn: “Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

......

Có những thứ, nếu chưa từng nếm qua thì không sao, nhưng một khi đã nếm được mùi vị rồi mà lại không được tiếp tục thưởng thức. Làm sao có thể nhịn được cơ chứ?

Phù Cửu Âm chính là như vậy, vốn hắn còn nghĩ nếu như hắn được ngủ với Thân Giác rồi thì sẽ có thể thay đổi một chút gì đó, nhưng hiện tại xem ra, cái gì cũng không đổi, thậm chí còn trở nên càng thêm không xong. Hắn vẫn chưa được nếm đủ tư vị của chuyện kia, giống như khi hắn lần đầu tiên ăn cơm Thân Giác nấu vậy.

Những ngày kế tiếp, Phù Cửu Âm càng thêm chăm chỉ bò lên giường của Thân Giác, nhưng một lần cũng không được, đều thất bại thảm hại mà kết thúc. Thân Giác xuống tay với hắn ngày càng không lưu tình, đôi mắt lúc cự tuyệt Phù Cửu Âm ngày càng thêm âm trầm.

Tới kỳ theo đuổi bạn đời của một con vật, nhưng lại không được thỏa mãn trong khi theo đuổi bạn đời thì sẽ như thế nào?

Sau một lần nữa bị cự tuyệt, Phù Cửu Âm đi thanh lâu.

.......

Hắn chưa từng đi đến loại địa phương như thế này, nhưng cũng từng nghe nói qua. Hắn cố ý dịch dung thành một nam tử trung niên bụng phệ xong mới đi vào thanh lâu.

Trong thanh lâu này có cả nam lẫn nữ, nữ ở tiền viện, nam ở hậu viện. Thời điểm hắn đi đến cổng, lập tức có người đi đến hỏi Phù Cửu Âm, “Khách nhân có chút lạ mắt, hẳn là lần đầu đến đây đúng không? Ngài là muốn đến tiền viện? Hay muốn ghé thăm hậu viện? Tiền viện sẽ là nữ tử tiếp khách, hậu viện chính là nam tử tiếp khách.”

Phù Cửu Âm suy nghĩ một chút, “Hậu viện đi.”

Sau khi nói xong, một tiểu đồng nhanh chóng dẫn đường cho Phù Cửu Âm đi đến hậu viện, cùng lúc đó, khi Thân Giác về đến nhà liền phát hiện Phù Cửu Âm không có mặt ở nhà.

Cậu trực tiếp sử dụng pháp thuật truy tìm khí tức, phát hiện khí tức của Phù Cửu Âm vậy mà lại đang ở Tây phường, nơi có nhiều tần lâu sở quán nhất trong vùng, không khỏi sửng sốt một hồi, sau đó liền cười nhạt một tiếng.

Thân Giác làm một cái thủ quyết, lập tức có mặt tại Tây phường, cậu chỉ tìm một lúc liền tìm ra được vị trí thanh lâu mà Phù Cửu Âm vào.

Người canh cửa nhìn thấy Thân Giác, lập tức đánh giá Thân Giác bên dưới đấu lạp, cảm thấy khí chất cả người Thân Giác toát ra không giống người bình thường, cũng không giống những người đến đây mua vui thì vội vàng cười nói: “Khách quan, ngài là đang đến đây để tìm người sao? Hay là đến đây để vui chơi?”

“Cả hai.” Thân Giác lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ném cho đối phương, “Hiện tại ta đã có thể đi vào chưa?”

“Tất nhiên là được rồi, ngài muốn ghé qua tiền viện hay hậu viện, trong tiền viện đều là nữ tử, còn ở hậu viện là nam tử.” Đây là khách nhân đầu tiên mà người nọ thấy, còn chưa vào cửa đã đưa bạc rồi, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Thanh lâu này của họ được một tông môn ở phụ cận che chở, trong lâu còn có cả tu sĩ Kim Đan kỳ, cho nên người nọ cũng không sợ Thân Giác sẽ đến kiếm chuyện. Dù sao cũng làm chuyện buôn bán, không thể sợ phiền phức được.

“Hậu viện.” Thân Giác nói thẳng.

Cậu được dẫn đến hậu viện, dọc đường đi, Thân Giác thấy không ít nam nam nữ nữ, thậm chí có mấy người trực tiếp ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người. Thân Giác thoáng nhìn qua một chút, lập tức liền quay mặt đi.

Chính giữa tiền viện cùng hậu viện được chia ra bằng một hồ nước, bắc qua hồ là một cây cầu ngói, trên cầu có hai tiểu đồng đang đứng. Thân Giác vừa được dẫn lên cầu thì người dẫn đường liền thay đổi.

Tiểu đồng dẫn đường mới này có vẻ nhiệt tình hơn rất nhiều, “Khách nhân có quen biết ai ở chỗ này không? Nếu không thì để tiểu nô đề cử cho khách nhân một người thật tốt nhé?”

Tuy Thân Giác thông qua truy tìm hơi thở của Phù Cửu Âm mà đến được đây, nhưng không cách nào tra được cụ thể đối phương đang ở phòng nào.

“Hiện tại có mấy người trong các ngươi đi tiếp khách rồi?”

Tiểu đồng không nghĩ Thân Giác vậy mà lại hỏi chuyện này, sửng sốt một chốc mới báo ra vài cái tên. Hiện tại sắc trời còn chưa tối, khách nhân trong lâu cũng không nhiều, hơn nữa, khách nhân ở hậu viện có vẻ vẫn luôn không nhiều lắm.

“Vậy ngươi mời toàn bộ những người ngươi vừa nhắc đến chỗ ta đi.” Lúc này, Thân Giác lấy ra một túi vàng.

Sau khi tiểu đồng phát hiện đó là vàng thì đôi mắt lập tức sáng lên. Đây chính là một vị khách đại gia nha, có thể cho nhiều tiền hơn hẳn những vị khách vãng lai kia nhiều. Vì vậy nó không nói hai lời, lập tức an bài cho Thân Giác một gian phòng để cậu ngồi uống rượu, sau liền đi mời người qua.

Thân Giác cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng bên cạnh cửa sổ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Theo như tính tình của Phù Cửu Âm thì khẳng định hắn sẽ không đồng ý người của mình bị mời đi như vậy. Cho nên nhất định hắn sẽ làm loạn lên, một khi nháo nhào lên thì cậu sẽ nghe được động tĩnh rồi biết được gian phòng của Phù Cửu Âm là ở đâu.

Vừa mời người, bên ngoài quả nhiên có động tĩnh truyền đến, Thân Giác cẩn thận cảm nhận, phát hiện những căn phòng đang làm loạn đều không có hơi thở của Phù Cửu Âm. Mà qua một lúc lâu sau, tiểu đồng đã mang theo bảy tám người khác nhau tiến vào phòng.

Những người kia đều là những thiếu niên có tướng mạo mỹ lệ âm nhu, nhìn qua có vẻ vẫn chưa cập quan. Sau khi bọn họ tiến vào thì lập tức hành lễ với Thân Giác, “Nô gia bái kiến công tử.”

Thân Giác hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía tiểu đồng, “Bao nhiêu đó thôi sao?”

Tiểu đồng gật gật đầu, “Đây đều là những người đang tiếp khách nhân bên kia, khách nhân, ngài không hài lòng sao ạ? Vậy ngài có muốn mời thêm một vài người nữa không?”

Thân Giác suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Những khách nhân lúc này không cự cãi với ngươi, có mấy người trong mấy gian phòng?”



Không cự cãi thì có ba vị, một vị là cầm bạc cho nên miễn tiền của gã lần này, gã cũng vui vẻ chấp nhận. Một vị khác là uống say khướt, căn bản không biết việc mình bị đổi người, còn có một vị...

“Vị này không đòi tiền, cũng không nói gì về việc thay người, tính tình có vẻ khá tốt.” Tiểu đồng nói.

Thân Giác vừa nghe, cơ hồ có thể xác định được đó chính là Phù Cửu Âm, “Người đó ở đâu?” Thây tiểu đồng do dự không đáp thì bổ sung thêm một câu, “Yên tâm, ta sẽ không đến gây chuyện đâu, cũng sẽ không phá hỏng sinh ý của các ngươi.”

Có những lời này thì tiểu đồng mới chần chừ nói cho Thân Giác biết gian phòng của vị khách nhân thứ ba kia ở đâu.

Thân Giác trực tiếp đi qua gian phòng kia, thời điểm cậu đi đến cửa phòng, cậu nghe được âm thanh có người đang nói chuyện bên trong. Biểu tình lạnh đi, sau đó thì giơ tay gõ cửa.

Không ai ra mở cửa.

Thân Giác liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, cửa không khóa.

Đi vào trong, Thân Giác liền ngửi được mùi hương nồng đậm bên trong. Mùi hương này nồng đến mức gay mũi, cậu không khỏi nhíu mày, đi nhanh vào phía bên trong. Gian ngoài không có ai, trên bàn còn có rượu và thức ăn vẫn chưa được chạm vào, cậu nhìn lướt qua rồi đi vào gian trong.

Giường bên trong đang đung đưa, chân giường còn đang phát ra thanh âm kẽo kẹt. Người trên giường nhìn thấy Thân Giác thì sợ đến mức dừng hết mọi động tác, vội vàng lấy chăn gấm che lại chính mình. Nhưng nam nhân đang ngồi ở phía đối diện lại lên tiếng, “Sao lại ngừng? Tiếp tục!”

Thiếu niên trên giường bày ra biểu tình khó xử, “Khách nhân, có... có người vào đây.”

Nam nhân nghe được lời này nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có, chỉ nói: “Không cần quan tâm, tiếp tục.”

Thân Giác nhìn lướt qua thiếu niên trên giường, trực tiếp đi về phía nam nhân nọ. Cậu thấy nam nhân vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia thì nhấp môi, “Phù Cửu Âm, ngươi còn muốn ở lại đây?”

Nam nhân cũng không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng.

Thân Giác nghe vậy thì trực tiếp xoay người rời đi.

Thiếu niên trên giường thấy Thân Giác rời đi thì chớp mắt, lại bắt đầu ra sức biểu diễn tiếp. Cậu ta cảm thấy vị khách này có chút kỳ quái, bắt cậu ta biểu diễn để khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, nhưng cậu ta đã biểu diễn được một lúc lâu nhưng một chút phản ứng đối phương cũng không có. Bất quá, lần này cậu ta mới biểu diễn không được bao lâu thì thấy vị khách này đột nhiên đứng dậy.

“Khách nhân?”

Khách nhân rời đi rồi.

Thời điểm Phù Cửu Âm đuổi theo, Thân Giác đã sớm biến mất, tu vi của hắn không bằng Thân Giác, nếu Thân Giác cố ý giấu đi hơi thở của mình thì hắn sẽ không tìm được đối phương. Phù Cửu Âm chỉ đành phải về nhà trước, nhưng không ngờ, hắn chờ cả đêm cũng không chờ được Thân Giác quay lại.

Kỳ thật, Phù Cửu Âm đi thanh lâu chính là có chút tâm lý muốn trả thù. Hắn cảm thấy nếu Thân Giác không muốn, hắn vẫn có thể tìm được những người khác quan hệ với hắn. Nhưng đến thanh lâu rồi thì hắn lại phát hiện, ai cũng không bằng Thân Giác cả. Hắn nhìn thấy thiếu niên đang ra sức câu dẫn hắn trên giường, trong đầu đã sớm thay thành khuôn mặt của Thân Giác. Nhưng sau khi tưởng tượng ra thì hắn lại cảm thấy Thân Giác sẽ không dung tục như vậy.

Thời điểm Thân Giác đến tìm hắn, kỳ thật hắn cảm thấy rất vui sướng. Bởi vì điều này chứng minh đối phương có để ý đến hắn, nhưng hiện tại, có lẽ là hắn chơi hơi lớn rồi.

Thân Giác tức giận thật rồi.

Tức giận là chuyện tốt, trong trình độ nào đó thì tức giận bao nhiêu chứng minh Thân Giác để ý đến hắn bấy nhiêu. Nhưng Phù Cửu Âm không ngờ là, một lần giận này của Thân Giác, ước chừng cũng đã năm này rồi cậu chưa trở về.

Phù Cửu Âm cảm thấy bản thân điên rồi. Hắn chưa từng tách khỏi Thân Giác quá năm ngày, dài nhất chỉ là hai ngày mà thôi, thời điểm đó là lúc hắn mới mọc được bảy chiếc đuôi.

Năm ngày này, hắn ngồi ở tường viện, ra ngoài xem thử, hi vọng có thể nhìn thấy hình bóng quen thuộc, nhưng vẫn luôn không thấy đâu.

Cho đến khi màn đêm ngày thứ sáu buông xuống, lúc này Thân Giác vẫn không xuất hiện, Phù Cửu Âm cảm thấy mình có lẽ đã bị vứt bỏ rồi.

Thân Giác không cần hắn nữa.

Rõ ràng là đã nuôi dưỡng hắn cũng được ba năm rồi, vậy mà lại vì một chuyến đi thanh lâu liền không cần hắn nữa?

Phù Cửu Âm nhịn không được mà cắn răng, hắn nghĩ, nếu như Thân giác quay trở lại, nhất định hắn sẽ cắn lấy cổ đối phương, hung hăng mà cắn, khiến cho đối phương phải nói xin lỗi với hắn.

Nhưng nếu như đối phương không quay lại thì sao?

Trong nháy mắt, ánh mắt Phù Cửu Âm ảm đạm đi rất nhiều, hắn lấy Khốn Tiên Thằng ra từ trong tay áo. Dải Khốn Tiên Thằng này có vẻ cực kỳ linh tính, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn, phảng phất như đang an ủi hắn vậy.

“An ủi ta thì có lợi ích gì chứ. Mỗi lần kêu ngươi trói người lại thì ngươi đều không trói được. Phế vật.” Phù Cửu Âm thấp giọng mắng.

Khốn Tiên Thằng nghe được câu nói như vậy thì yên lặng chui lại vào tay áo. Phù Cửu Âm hừ một tiếng, hắn nghĩ, nếu như Thân Giác không quay lại, vậy thì hắn sẽ đi tìm đối phương. Nghĩ đến đây, hắn liền mở nhẫn trữ vật của mình ra, xem thử bên trong còn được bao nhiêu tiền.

Từ sau lần hắn mua Thất Hồn Phấn kia, Thân Giác liền cho hắn ít tiền tiêu vặt hơn trước. Hiện tại hắn cũng không mua nổi một quyển hoàng thư nữa.

Hắn không tìm được chút tiền nào trong nhẫn trữ vật, nhưng hắn nhìn thấy được phi kiếm lần trước hắn mua được.

Bởi vì thanh kiếm này vẫn luôn không có đất dụng võ cho nên hắn vẫn luôn để nó trong nhẫn trữ vật. Hiện giờ nhìn thấy được liền lấy ra, nhìn kỹ một hồi, suy nghĩ có thể bán phi kiếm này lấy chút tiền được không nhỉ.

Phù Cửu Âm rút kiếm ra, thấy kiếm phong cực kỳ sắc bén thì nhịn không được mà sờ soạng tay cầm một chút. Một lần sờ này, ngón tay vậy mà lại bị lưỡi dao cắt trúng, nhanh chóng chảy máu.

Mà ngay lúc đó, hắn đột nhiên nghe được tiếng bước chân.

Là tiếng bước chân mà hắn cực kỳ quen thuộc.

Phù Cửu Âm không màng việc xử lý miệng vết thương, lập tức tra kiếm vào vỏ lại rồi ném vào nhẫn trữ vậy. Hắn nhảy xuống từ trên giường, nhanh chóng chạy về phía hình bóng quen thuộc kia.

“Thúc thúc!” Hắn chạy rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã đến trước mặt người nọ. Mắt hắn không chớp mà nhìn chằm chằm vào người trước mặt, tuy đối phương đang đội đấu lạp, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào, phảng phất như có thể nhìn xuyên qua tầng vải đen kia, nhìn đến khuôn mặt của đối phương.

“Ừ.” Thân Giác lấy một túi đồ vật từ trong tay áo ra, đưa qua cho Phù Cửu Âm, “Nhiệm vụ lần này tốn thời gian lâu hơn một chút, nhưng khen thưởng lại không tệ lắm.”

Phù Cửu Âm sửng sốt, “Người đi làm nhiệm vụ?”

“Ừ. Làm sao vậy?” Thân Giác thấy Phù Cửu Âm không nhận lấy thì lại đưa về phía trước.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cậu liền bị ôm lấy, Phù Cửu Âm dùng hai tay, gắt gao ôm lấy cổ cậu, siết chặt đến nỗi gần như không thể hô hấp được.

“Ta còn đang nghĩ rằng thúc vứt bỏ ta rồi.” Thanh âm của Phù Cửu Âm có chút buồn bã. “Thật xin lỗi, là do ta hiểu lầm thúc, ta cũng không nên đi đến thanh lâu. Thúc thúc, về sau, mọi thứ ta đều sẽ nghe theo lời thúc nói.”

Thân Giác trầm mặc một lúc mới nâng tay, vỗ vỗ lên lưng của Phù Cửu Âm, “Được rồi. Trước tiên vào nhà đã, ta muốn đi tắm, có chút mệt.”

Tối nay, Phù Cửu Âm xưa nay chưa từng nghe lời lại ngoan đến lạ. Ban đêm Thân Giác về phòng mình trước, hắn còn cố ý thay đổi nước trong phòng Thân Giác, nói rằng nếu như khát thì có thể uống ngay. Hắn cũng không trèo lên giường cậu nữa, sau khi đổi nước thì ngoan ngoãn quay về phòng.

Thân Giác thổi tắt ngọn nến, nằm lên giường.

Hết thảy mọi thứ so với trong tưởng tượng của cậu còn dễ dàng hơn nhiều, quả nhiên khi Phù Cửu Âm không còn ký ức cùng tu vi cường đại như trước, hắn dễ đối phó hơn rất nhiều. Vậy thì lúc này, không còn bao lâu nữa cậu đã có thể động thủ được rồi.

Trong một gian phòng khác, hiện tại Phù Cửu Âm cũng đang nằm trên giường. Hắn mở cái túi Thân Giác đưa cho hắn ra, bên trong đều là những thứ tốt.

Trong sáu ngày qua, hắn vẫn luôn nghĩ vì sao tu vi của hắn lại thấp như vậy, nếu như hắn không yếu như thế thì hắn đã có thể tìm được Thân Giác rồi.

Những trái cây này, thường thì Phù Cửu Âm sẽ từ từ ăn hết, nhưng sau khi thừa nhận năng lực của chính bản thân mình, hắn không muốn tiếp tục để tu vi mình yếu ớt như thế này nữa, cho nên hắn liền đem toàn bộ trái cây một hơi ăn hết.

Sau khi ăn xong, Phù Cửu Âm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, ngón tay bị phi kiếm kia gây thương tích lại bắt đầu chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau