Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 225: Xử lý Alpha (6)
Wp: D301203
Chương 225: Xử lý Alpha (6) (đã beta)
Chỉ cần sức lực đủ lớn thì một cái gối cũng đủ đến đánh một người đến khóc.
Thương Già Dư ăn liên tiếp hai phát, đặc biệt là phát thứ hai có chút mạnh khiến y bị đánh đến ngốc, phút chốc quên mất việc thét chói tai. Chờ đến nửa ngày sau đó, khi người ngồi trên người cũng đã đứng lên rồi thì y mới phản ứng lại, lập tức nhận ra mình mới gặp phải chuyện gì.
Y tức giận đến mức cả hai mắt đều đỏ lên, vươn ngón tay chỉ vào Thân Giác, “Anh đường đường là một Beta, vậy mà lại đánh một Omega như tôi, Thân Giác, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Anh chờ đi, đến khi người nhà tôi đến thăm hỏi, tôi sẽ lên án việc anh bạo hành tôi.”
Thân Giác ngồi lên sô pha trở lại, chỉnh lại chiếc gối có chút xẹp do vừa dùng để đánh người trong tay xong mới nhìn thoáng qua Thương Già Dư đang ngồi trên mặt đất, bình tĩnh cất tiếng: “Cậu làm sao có thể lên án tôi được đây? Trên người của cậu có chút thương tích nào sao?”
Thương Già Dư sửng sốt, đột nhiên hiểu rõ vì sao Thân Giác lại muốn dùng gối đánh y rồi.
“Anh quá gian xảo rồi đó!” Y bò lên từ trên mặt đất, hướng về phía Thân Giác mà nhào qua, hai bàn tay muốn hướng về khuôn mặt của Thân Giác mà cào. Thân thể Thân Giác ngửa ra sau, lại một lần nữa cầm lấy gối ngủ lên, trong mắt không có chút độ ấm nào, “Vẫn muốn đến nữa sao?”
Thương Già Dư tiến được nửa đường thì thắng lại, thông thường thì Omega rất sợ đau, y cũng không ngoại lệ, đều yếu ớt nhu nhược muốn chết, nhưng không làm gì thì tức chết đi được. Ban đầu, lúc y ở lại nơi này của Thân Giác, cảm thấy đối phương rất dễ bắt nạt, thường thì nếu làm chuyện xấu, y chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ đối phương là được. Hiện tại, thái độ của Thân Giác đối với y kém cực kỳ, hết trói lại rồi đuổi ra khỏi nhà, lúc này thì y nào còn nguyện ý dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ Thân Giác nữa đâu, cho nên liền bại lộ bộ mặt thật của mình rất nhanh.
Đồng thời, Thương Già Dư rất biết cách co được giãn được, từ những y nhắn những tin nhắn kia cho Thân Giác cũng có thể hiểu được ít nhiều. Trước đó y có thể cùng người khác xé mặt, cộng thêm cả những tin nhắn đe dọa, cực kỳ quỷ quyệt, nhưng sau đó vẫn có thể không biết xấu hổ mà gọi người ta là anh trai, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh cả.
Tròng mắt y xoay chuyển, hừ hai tiếng rồi ngồi xuống một đầu khác của sô pha. Thân Giác lười phải tiếp tục để ý đến y thêm lần nữa, dứt khoát đi đến nhà tắm để tắm rửa vệ sinh cá nhân. Người thăm hỏi từ nhà chính đến có chút trễ, Thân Giác chờ đến mười một giờ vẫn không thấy có người đến, cho nên cậu đi đến nhà bếp nấu một bữa đồ Trung.
Thời điểm cậu nấu cơm, Thương Già Dư mở TV lên, bắt đầu vừa cắn hạt dưa vừa xem bộ phim tình yêu cẩu huyết mà y yêu thích nhất. Chờ đến khi cơm đã làm xong thì tập phim truyền hình nọ cũng vừa lúc chiếu xong một tập. Thương Già Dư vươn đầu nhìn thoáng qua phía nhà ăn, thấy đồ ăn đã được dọn xong, Thân Giác vẫn còn đang dọn dẹp trong bếp thì lập tức đứng lên, đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống. Y phát hiện trên bàn ăn chỉ có một bộ chén đũa thì cười mỉa, trực tiếp lấy qua để trước mặt mình.
Y nhìn thấy Thân Giác đi đến, lập tức dùng đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, ý tứ chính là y đã ăn rồi, bộ chén đũa lúc này đã là của y.
Bước chân Thân Giác thoáng dừng, lười phải so đo với Thương Già Dư cho nên lại quay vào bếp, cầm ra một bộ chén đũa mới.
Thương Già Dư phát hiện Thân Giác vậy mà lại không mắng y thì ngẩn người, nhưng rất nhanh y đã chuyên tâm vào bữa cơm, bởi vì đồ ăn làm ngon hơn nhiều so với bảo mẫu ở nhà Diêu Triển làm. Bảo mẫu kia chỉ một mực quan tâm đến khẩu vị của Diêu Triển mà thôi, thiên về mặn và cay, nhưng y lại ăn cay không được. Mỗi lần ăn y đều bị cay đến mức dạ dày có chút khó chịu, lúc mới ở được vài ngày, y vẫn luôn bị đau bụng, sau này chỉ có thể ăn một vài đũa xong liền nói mình đã ăn no rồi, sau lại trộm ra ngoài ăn.
Y ăn rất chậm, mới ăn được nửa chén thì Thân Giác đã đứng dậy tiếp tục làm việc, chờ đến khi Thân Giác làm việc xong thì đã một tiếng đồng hồ sau, Thương Già Dư lại tiếp tục xem phim truyền hình của y. Tuy y đã ăn xong nhưng chén đũa vẫn để y nguyên trên bàn, căn bản không hề thu dọn chút nào.
Thân Giác rửa chén xong thì nhìn lại thời gian, phát hiện thời gian trôi qua cũng chưa được bao lâu. Người bên nhà chính nếu có đến vào buổi chiều thì cũng phải đến hai giờ rưỡi, cho nên cậu chuẩn bị đi ngủ trưa một giấc. Buổi sáng không ngủ được bao nhiêu cho nên buổi trưa Thân Giác ngủ rất sâu. Cho đến khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, cậu mới mê mê man man mà tắt đi, đại não vẫn chìm trong một mảnh hỗn lộn, sau khi nhắm mắt lại thêm một lần nữa thì đột nhiên cậu cảm thấy có chút không thích hợp.
Cậu mở mắt, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy một cái đầu đang gối lên ngực cậu.
Cũng không biết từ khi nào mà Thương Già Dư đã leo lên ngủ, còn thay vào bộ đồ ngủ mà cậu phơi ở ban công. Đầu y gối lên ngực, tay ôm lên eo, chân đè lên đùi cậu, vẫn còn đang ngủ ngon lành. Khuôn mặt ban đầu còn đang xanh xao vì hứng gió lạnh giờ đây đỏ bừng lên, tựa như một quả đào mọng nước, bên trên màu trắng phớt một lớp hồng phấn.
Thời điểm Thân Giác nhìn thấy Thương Già Dư, cảm giác chán ghét cùng cực lập tức sôi trào, cậu trực tiếp duỗi tay đẩy mạnh đối phương ra, đứng dậy rời khỏi giường.
Nhưng dù cho cậu đẩy mạnh đến vậy, Thương Già Dư vẫn không tỉnh, ngược lại còn lăn một vòng, cuốn chặt lấy chăn ngủ ngon lành.
Một giấc này của y trực tiếp ngủ đến năm giờ chiều, chờ đến khi y dậy thì người từ nhà chính đến thăm hỏi cũng đã rời đi. Những người đó phát hiện Thương Già Dư đang ngủ nên cũng không đánh thức y dậy, chỉ hỏi Thân Giác một chút vẫn đề thường ngày rồi tham quan một vòng quanh nhà. Sau khi xác định Thương Già Dư có một hoàn cảnh sinh sống tốt đẹp thì lập tức rời đi.
Thương Già Dư đi đến phòng khách, xoa nhẹ mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Những người kia đến chưa?”
“Đã đi rồi.” Thân Giác giương mắt nhìn về phía đối phương, ánh mắt lạnh nhạt, “Cậu có thể đi rồi.”
Thương Già Dư buông tay xuống, ngáp một cái, đi đến sô pha, một lần nữa nằm xuống, “Tôi còn chưa tỉnh ngủ nữa, chờ đến khi tôi tỉnh lại cái đã.” Y nói xong câu này thì dừng lại một chút, lại bồi thêm một câu, “Anh cho rằng tôi hiếm lạ chỗ này của anh lắm à? Tôi sẽ lập tức gọi cho Triển ca đến đón tôi đi. Còn chuyện trưa nay tôi ngủ chung với anh, đó là vì phòng ngủ cho khách quá lạnh.”
Diêu Triển đến vào lúc sáu giờ, thời điểm gã ấn chuông, gã được Thương Già Dư mở cửa. Lúc gã nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người Thương Già Dư thì sửng sốt một hồi, nhưng Thương Già Dư lại không hề phát hiện ra điểm đó, trực tiếp duỗi tay ôm lấy cánh tay của Diêu Triển, bắt đầu cáo trạng, “Triển ca, hôm nay Thân Giác vậy mà lại dám lấy gối đầu đánh vào mặt em, em cảm thấy mình bị đánh đến mức chấn động não luôn rồi, mặt cũng bị đánh đến đỏ lên.” Y duỗi tay chỉ vào khuôn mặt mình.
Diêu Triển nghiêm túc nhìn nhìn, trên mặt y hồng nhuận nhưng không giống như bị đánh mà ra,, cho nên gã chỉ vỗ nhẹ lên tay Thương Già Dư, nhẹ giọng hỏi: “Thân Giác đâu?”
“Anh ta... Hình như là đang ở trong phòng làm việc, anh cũng biết rồi đó, anh ta chính là một tên cuồng công tác mà, vẫn luôn vội vàng làm việc cả ngày, bây giờ vẫn thế.” Thương Già Dư kéo khóe miệng nói.
“Tôi nói chuyện với cậu ấy một chút, em đi thay quần áo đi. Sau khi thay xong, nay chúng ta đi ăn sushi, món mà em thích nhất đấy.” Diêu Triển nhẹ nhàng dỗ dành.
Vừa dứt lời, quả nhiên Thương Già Dư lập tức vui vẻ buông tay ra, y một chút cũng không thích ăn cơm ở nhà Diêu Triển, vẫn là ăn cơm ở bên ngoài thoải mái hơn không ít, ít nhất còn có thể ăn được món mình thích. Chỉ là y vừa mới xoay người rời đi thì lại quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Triển, trong mắt phảng phất có thâm ý, “Triển ca, anh sẽ không nghĩ đến chuyện nối lại tình xưa với anh ta chứ?”
“Làm sao có chuyện đó, hôn ước cũng đã giải trừ rồi.” Sắc mặt Diêu Triển không đổi, “Đi thay quần áo đi.”
.......
Diêu Triển đi đến trước thư phòng, gõ hai tiếng nhưng không nghe được tiếng đáp lại của người bên trong. Gã nhấp môi, chỉ có thể mở miệng, “Tiểu Giác, là anh.”
Vẫn không có tiếng đáp lại, gã suy nghĩ một chút, cuối cùng duỗi tay trực tiếp vặn mở tay nắm cửa.
Thân Giác mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lá, đang ngồi tại bàn làm việc trong phòng. Lúc xử lý công vụ cậu thường có thói quen đeo kính chắn ánh sáng xanh dù cho cậu không bị cận thị. Khi nghe được âm thanh cửa bị mở, cậu ngẩng đầu lên, thuận tay dùng ngón giữa nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng bị trễ xuống mũi. Nhìn thấy là Diêu Triển bước vào thì biểu tình không khỏi càng thêm lãnh đạm, “Có việc?”
Diêu Triển đi vào lập tức trở tay đóng cửa, gã đi đến bên bàn làm việc, nhìn về phía Thân Giác, trầm giọng nói: “Em đưa đồ ngủ tình nhân của chúng ta lúc trước cho Thương Già Dư mặc?”
Thân Giác nghe được những lời này thì không chút phản ứng, đúng thật là cậu và Diêu Triển từng mua rất nhiều đồ tình nhân, nhưng nếu là do chính cậu tự bỏ tiền ra mua thì cậu đều sẽ giữ lại hết, dù sao thì cũng không phải là Diêu Triển cho cậu.
“Thì sao?”
Khuôn mặt Diêu Triển lộ rõ vẻ tức giận, “Thời gian trước em đã đi đâu? Tại sao lại tắt điện thoại? Có phải lúc này em đã kéo số anh vào sổ đen rồi đúng không?”
“Ra nước ngoài, đúng vậy.” Thân Giác nhìn người trước mắt, không có chút kiên nhẫn nào nữa. Cậu cảm thấy hiện tại đầu óc Diêu Triển có chút vấn đề, “Diêu Triển, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, tôi nghĩ rằng tôi không có nhiệm vụ phải nói cho anh biết kế hoạch của tôi. Lúc trước, khi anh đính hôn cùng tôi, anh cũng không nói cho tôi biết anh sẽ ôm ấp người khác, vậy nên hiện tại đừng nhàm chán như vậy, được không?”
Nhưng Diêu Triển nghe được những lời này thì lại câu môi cười, thậm chí còn tiến sát lại gần. Gã cong lưng, vươn tay đặt lên lưng ghế đằng sau, vô hình chung lại đem người khống chế trong lòng ngực của bản thân, “Tiểu Giác, không phải là em vẫn còn ghen chứ?” Dứt lời, gã vươn tay muốn nắm lấy cằm Thân Giác, nhưng lại bị né tránh.
Ánh mắt Diêu Triển lập tức thay đổi. Kiếm Hiệp Hay
Từ trước đến nay Thân Giác chưa bao giờ trốn tránh gã.
Diêu Triển từ lúc nhỏ đã ưu tú, là một thiên chi kiêu tử, lòng tự phụ cùng lòng tự trọng của gã cao như nhau. Lần hắt cà phê trước đó của Thân Giác, gã vẫn nhớ rõ rành mạch. Lúc này, gã chẳng qua chỉ muốn chạm vào khuôn mặt của đối phương một chút mà thôi, Thân Giác vậy mà lại trốn tránh gã. Không phải là gã chưa từng chạm vào đối phương, thậm chí ngay cả làm trong xe cũng đã thử qua, lúc đó, Thân Giác cũng chỉ cầu xin gã chậm lại một chút.
Nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của đối phương lúc trước, lại nhìn qua biểu tình lạnh nhạt của đối phương lúc này, gã không khỏi có chút tức giận. Diêu Triển híp mắt nhìn xuống, sau đó, gã vậy mà trực tiếp đè ép Thân Giác xuống, hôn lên đôi môi của đối phương.
Cũng giống như Thương Già Dư, một Beta như Thân Giác cũng đánh không lại một Alpha như Diêu Triển. Alpha trời sinh đã có ưu thế về sức lực, loại ưu thế này đã khiến cho Thân Giác trong quá khứ vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Thân Giác bị hôn, tất nhiên sẽ giãy dụa cực kỳ lợi hại, thậm chí ngay cả mắt kính cũng đã sớm bị đẩy lệch xuống nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi đối phương được. Còn Diêu Triển, khi gã đến gần liền phát hiện phía dước mái tóc của Thân Giác hình như có thứ gì đó, sau đó gã lập tức duỗi tay vuốt tóc mái của Thân Giác lên.
Một cái vén tóc này khiến cho toàn bộ hình xăm màu đen diễm lệ lộ ra ngoài.
Diêu Triển dừng một chút liền ngẩng đầu, ánh mắt lẫn luôn dừng trên hình xăm bên thái dương của cậu, “Xăm từ khi nào?”
Thân Giác trừng mắt về phía người đối diện. Lúc này cậu đã bị đối phương ép đến mức không thể cử động được, hai tay bị đối phương dùng một tay nhẹ nhàng giữ lại, hai đùi cũng bị đầu gối của đối phương chặn ngang, chính là hoàn toàn bị đối phương cưỡng bách mà đè lên ghế, ngay cả đứng dậy cũng không làm được.
“Tiểu Giác.” Diêu Triển chỉnh lại mắt kính gọng vàng trên mặt Thân Giác, “Trả lời anh.”
Mà đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra.
Đứng ở cửa là Thương Già Dư đã thay xong quần áo, liếc mắt một cái liền thấy được tư thế quái dị của hai người bên trong, sắc mặt đột biến, “Triển ca!”
Diêu Triển nghe được động tĩnh sau lưng thì trong mắt hiện lên tia không vui, nhưng cũng chỉ có thể buông tay ra. Gã đứng dậy nhìn về phía cửa, cười dịu dàng, “Đã thay đồ xong? Vậy thì chúng ta đi thôi nào, em ra thay giày trước đi, tôi sẽ ra ngay.”
Thương Già Dư nghe vậy thì cắn môi, thập phần không tình nguyện. Nhưng trước ánh mắt của Diêu Triển, y chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người rời đi, những trước khi rời đi y vẫn trừng mắt về phía Thân Giác một cái. Ngay lúc y rời đi, Diêu Triển lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Thân Giác.
Gã giơ tay chạm vào gương mặt Thân Giác, quả nhiên đối phương nhanh chóng tránh đi. Nhưng lúc này gã cũng không tức giận, chỉ đè thấp giọng nói, “Kéo số anh ra khỏi sổ đen đi, nghe lời nào.”
......
Thời điểm Thân Giác đứng trước gương đánh răng, dạ dày cậu cuộn trào từng đợt ghê tởm. Thật ra, so với Thương Già Dư thì cậu lại càng chán ghét Diêu Triển hơn. Dù sao thì Diêu Triển cũng từng nói chuyện yêu đương với cậu, thậm chí còn từng có hôn ước với nhau, nhưng đến lúc không còn yêu, đảo mắt liền có thể đưa cậu đi cải tạo ngay lập tức.
“..... Thương tiên sinh bọn họ có rất nhiều tiền, có thể đảm bảo nửa đời sau của cậu không cần phải lo gì cả...” (Chương 220)
Người kia gọi Thương Già Dư là tiểu hồ điệp, vậy thì mấy người “Thương tiên sinh” này đang chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Thân Giác đột nhiên khựng lại, sau đó liền ném bàn chải đánh răng vào thùng rác.
Chương 225: Xử lý Alpha (6) (đã beta)
Chỉ cần sức lực đủ lớn thì một cái gối cũng đủ đến đánh một người đến khóc.
Thương Già Dư ăn liên tiếp hai phát, đặc biệt là phát thứ hai có chút mạnh khiến y bị đánh đến ngốc, phút chốc quên mất việc thét chói tai. Chờ đến nửa ngày sau đó, khi người ngồi trên người cũng đã đứng lên rồi thì y mới phản ứng lại, lập tức nhận ra mình mới gặp phải chuyện gì.
Y tức giận đến mức cả hai mắt đều đỏ lên, vươn ngón tay chỉ vào Thân Giác, “Anh đường đường là một Beta, vậy mà lại đánh một Omega như tôi, Thân Giác, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Anh chờ đi, đến khi người nhà tôi đến thăm hỏi, tôi sẽ lên án việc anh bạo hành tôi.”
Thân Giác ngồi lên sô pha trở lại, chỉnh lại chiếc gối có chút xẹp do vừa dùng để đánh người trong tay xong mới nhìn thoáng qua Thương Già Dư đang ngồi trên mặt đất, bình tĩnh cất tiếng: “Cậu làm sao có thể lên án tôi được đây? Trên người của cậu có chút thương tích nào sao?”
Thương Già Dư sửng sốt, đột nhiên hiểu rõ vì sao Thân Giác lại muốn dùng gối đánh y rồi.
“Anh quá gian xảo rồi đó!” Y bò lên từ trên mặt đất, hướng về phía Thân Giác mà nhào qua, hai bàn tay muốn hướng về khuôn mặt của Thân Giác mà cào. Thân thể Thân Giác ngửa ra sau, lại một lần nữa cầm lấy gối ngủ lên, trong mắt không có chút độ ấm nào, “Vẫn muốn đến nữa sao?”
Thương Già Dư tiến được nửa đường thì thắng lại, thông thường thì Omega rất sợ đau, y cũng không ngoại lệ, đều yếu ớt nhu nhược muốn chết, nhưng không làm gì thì tức chết đi được. Ban đầu, lúc y ở lại nơi này của Thân Giác, cảm thấy đối phương rất dễ bắt nạt, thường thì nếu làm chuyện xấu, y chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ đối phương là được. Hiện tại, thái độ của Thân Giác đối với y kém cực kỳ, hết trói lại rồi đuổi ra khỏi nhà, lúc này thì y nào còn nguyện ý dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ Thân Giác nữa đâu, cho nên liền bại lộ bộ mặt thật của mình rất nhanh.
Đồng thời, Thương Già Dư rất biết cách co được giãn được, từ những y nhắn những tin nhắn kia cho Thân Giác cũng có thể hiểu được ít nhiều. Trước đó y có thể cùng người khác xé mặt, cộng thêm cả những tin nhắn đe dọa, cực kỳ quỷ quyệt, nhưng sau đó vẫn có thể không biết xấu hổ mà gọi người ta là anh trai, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh cả.
Tròng mắt y xoay chuyển, hừ hai tiếng rồi ngồi xuống một đầu khác của sô pha. Thân Giác lười phải tiếp tục để ý đến y thêm lần nữa, dứt khoát đi đến nhà tắm để tắm rửa vệ sinh cá nhân. Người thăm hỏi từ nhà chính đến có chút trễ, Thân Giác chờ đến mười một giờ vẫn không thấy có người đến, cho nên cậu đi đến nhà bếp nấu một bữa đồ Trung.
Thời điểm cậu nấu cơm, Thương Già Dư mở TV lên, bắt đầu vừa cắn hạt dưa vừa xem bộ phim tình yêu cẩu huyết mà y yêu thích nhất. Chờ đến khi cơm đã làm xong thì tập phim truyền hình nọ cũng vừa lúc chiếu xong một tập. Thương Già Dư vươn đầu nhìn thoáng qua phía nhà ăn, thấy đồ ăn đã được dọn xong, Thân Giác vẫn còn đang dọn dẹp trong bếp thì lập tức đứng lên, đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống. Y phát hiện trên bàn ăn chỉ có một bộ chén đũa thì cười mỉa, trực tiếp lấy qua để trước mặt mình.
Y nhìn thấy Thân Giác đi đến, lập tức dùng đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, ý tứ chính là y đã ăn rồi, bộ chén đũa lúc này đã là của y.
Bước chân Thân Giác thoáng dừng, lười phải so đo với Thương Già Dư cho nên lại quay vào bếp, cầm ra một bộ chén đũa mới.
Thương Già Dư phát hiện Thân Giác vậy mà lại không mắng y thì ngẩn người, nhưng rất nhanh y đã chuyên tâm vào bữa cơm, bởi vì đồ ăn làm ngon hơn nhiều so với bảo mẫu ở nhà Diêu Triển làm. Bảo mẫu kia chỉ một mực quan tâm đến khẩu vị của Diêu Triển mà thôi, thiên về mặn và cay, nhưng y lại ăn cay không được. Mỗi lần ăn y đều bị cay đến mức dạ dày có chút khó chịu, lúc mới ở được vài ngày, y vẫn luôn bị đau bụng, sau này chỉ có thể ăn một vài đũa xong liền nói mình đã ăn no rồi, sau lại trộm ra ngoài ăn.
Y ăn rất chậm, mới ăn được nửa chén thì Thân Giác đã đứng dậy tiếp tục làm việc, chờ đến khi Thân Giác làm việc xong thì đã một tiếng đồng hồ sau, Thương Già Dư lại tiếp tục xem phim truyền hình của y. Tuy y đã ăn xong nhưng chén đũa vẫn để y nguyên trên bàn, căn bản không hề thu dọn chút nào.
Thân Giác rửa chén xong thì nhìn lại thời gian, phát hiện thời gian trôi qua cũng chưa được bao lâu. Người bên nhà chính nếu có đến vào buổi chiều thì cũng phải đến hai giờ rưỡi, cho nên cậu chuẩn bị đi ngủ trưa một giấc. Buổi sáng không ngủ được bao nhiêu cho nên buổi trưa Thân Giác ngủ rất sâu. Cho đến khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, cậu mới mê mê man man mà tắt đi, đại não vẫn chìm trong một mảnh hỗn lộn, sau khi nhắm mắt lại thêm một lần nữa thì đột nhiên cậu cảm thấy có chút không thích hợp.
Cậu mở mắt, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy một cái đầu đang gối lên ngực cậu.
Cũng không biết từ khi nào mà Thương Già Dư đã leo lên ngủ, còn thay vào bộ đồ ngủ mà cậu phơi ở ban công. Đầu y gối lên ngực, tay ôm lên eo, chân đè lên đùi cậu, vẫn còn đang ngủ ngon lành. Khuôn mặt ban đầu còn đang xanh xao vì hứng gió lạnh giờ đây đỏ bừng lên, tựa như một quả đào mọng nước, bên trên màu trắng phớt một lớp hồng phấn.
Thời điểm Thân Giác nhìn thấy Thương Già Dư, cảm giác chán ghét cùng cực lập tức sôi trào, cậu trực tiếp duỗi tay đẩy mạnh đối phương ra, đứng dậy rời khỏi giường.
Nhưng dù cho cậu đẩy mạnh đến vậy, Thương Già Dư vẫn không tỉnh, ngược lại còn lăn một vòng, cuốn chặt lấy chăn ngủ ngon lành.
Một giấc này của y trực tiếp ngủ đến năm giờ chiều, chờ đến khi y dậy thì người từ nhà chính đến thăm hỏi cũng đã rời đi. Những người đó phát hiện Thương Già Dư đang ngủ nên cũng không đánh thức y dậy, chỉ hỏi Thân Giác một chút vẫn đề thường ngày rồi tham quan một vòng quanh nhà. Sau khi xác định Thương Già Dư có một hoàn cảnh sinh sống tốt đẹp thì lập tức rời đi.
Thương Già Dư đi đến phòng khách, xoa nhẹ mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Những người kia đến chưa?”
“Đã đi rồi.” Thân Giác giương mắt nhìn về phía đối phương, ánh mắt lạnh nhạt, “Cậu có thể đi rồi.”
Thương Già Dư buông tay xuống, ngáp một cái, đi đến sô pha, một lần nữa nằm xuống, “Tôi còn chưa tỉnh ngủ nữa, chờ đến khi tôi tỉnh lại cái đã.” Y nói xong câu này thì dừng lại một chút, lại bồi thêm một câu, “Anh cho rằng tôi hiếm lạ chỗ này của anh lắm à? Tôi sẽ lập tức gọi cho Triển ca đến đón tôi đi. Còn chuyện trưa nay tôi ngủ chung với anh, đó là vì phòng ngủ cho khách quá lạnh.”
Diêu Triển đến vào lúc sáu giờ, thời điểm gã ấn chuông, gã được Thương Già Dư mở cửa. Lúc gã nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người Thương Già Dư thì sửng sốt một hồi, nhưng Thương Già Dư lại không hề phát hiện ra điểm đó, trực tiếp duỗi tay ôm lấy cánh tay của Diêu Triển, bắt đầu cáo trạng, “Triển ca, hôm nay Thân Giác vậy mà lại dám lấy gối đầu đánh vào mặt em, em cảm thấy mình bị đánh đến mức chấn động não luôn rồi, mặt cũng bị đánh đến đỏ lên.” Y duỗi tay chỉ vào khuôn mặt mình.
Diêu Triển nghiêm túc nhìn nhìn, trên mặt y hồng nhuận nhưng không giống như bị đánh mà ra,, cho nên gã chỉ vỗ nhẹ lên tay Thương Già Dư, nhẹ giọng hỏi: “Thân Giác đâu?”
“Anh ta... Hình như là đang ở trong phòng làm việc, anh cũng biết rồi đó, anh ta chính là một tên cuồng công tác mà, vẫn luôn vội vàng làm việc cả ngày, bây giờ vẫn thế.” Thương Già Dư kéo khóe miệng nói.
“Tôi nói chuyện với cậu ấy một chút, em đi thay quần áo đi. Sau khi thay xong, nay chúng ta đi ăn sushi, món mà em thích nhất đấy.” Diêu Triển nhẹ nhàng dỗ dành.
Vừa dứt lời, quả nhiên Thương Già Dư lập tức vui vẻ buông tay ra, y một chút cũng không thích ăn cơm ở nhà Diêu Triển, vẫn là ăn cơm ở bên ngoài thoải mái hơn không ít, ít nhất còn có thể ăn được món mình thích. Chỉ là y vừa mới xoay người rời đi thì lại quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Triển, trong mắt phảng phất có thâm ý, “Triển ca, anh sẽ không nghĩ đến chuyện nối lại tình xưa với anh ta chứ?”
“Làm sao có chuyện đó, hôn ước cũng đã giải trừ rồi.” Sắc mặt Diêu Triển không đổi, “Đi thay quần áo đi.”
.......
Diêu Triển đi đến trước thư phòng, gõ hai tiếng nhưng không nghe được tiếng đáp lại của người bên trong. Gã nhấp môi, chỉ có thể mở miệng, “Tiểu Giác, là anh.”
Vẫn không có tiếng đáp lại, gã suy nghĩ một chút, cuối cùng duỗi tay trực tiếp vặn mở tay nắm cửa.
Thân Giác mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lá, đang ngồi tại bàn làm việc trong phòng. Lúc xử lý công vụ cậu thường có thói quen đeo kính chắn ánh sáng xanh dù cho cậu không bị cận thị. Khi nghe được âm thanh cửa bị mở, cậu ngẩng đầu lên, thuận tay dùng ngón giữa nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng bị trễ xuống mũi. Nhìn thấy là Diêu Triển bước vào thì biểu tình không khỏi càng thêm lãnh đạm, “Có việc?”
Diêu Triển đi vào lập tức trở tay đóng cửa, gã đi đến bên bàn làm việc, nhìn về phía Thân Giác, trầm giọng nói: “Em đưa đồ ngủ tình nhân của chúng ta lúc trước cho Thương Già Dư mặc?”
Thân Giác nghe được những lời này thì không chút phản ứng, đúng thật là cậu và Diêu Triển từng mua rất nhiều đồ tình nhân, nhưng nếu là do chính cậu tự bỏ tiền ra mua thì cậu đều sẽ giữ lại hết, dù sao thì cũng không phải là Diêu Triển cho cậu.
“Thì sao?”
Khuôn mặt Diêu Triển lộ rõ vẻ tức giận, “Thời gian trước em đã đi đâu? Tại sao lại tắt điện thoại? Có phải lúc này em đã kéo số anh vào sổ đen rồi đúng không?”
“Ra nước ngoài, đúng vậy.” Thân Giác nhìn người trước mắt, không có chút kiên nhẫn nào nữa. Cậu cảm thấy hiện tại đầu óc Diêu Triển có chút vấn đề, “Diêu Triển, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, tôi nghĩ rằng tôi không có nhiệm vụ phải nói cho anh biết kế hoạch của tôi. Lúc trước, khi anh đính hôn cùng tôi, anh cũng không nói cho tôi biết anh sẽ ôm ấp người khác, vậy nên hiện tại đừng nhàm chán như vậy, được không?”
Nhưng Diêu Triển nghe được những lời này thì lại câu môi cười, thậm chí còn tiến sát lại gần. Gã cong lưng, vươn tay đặt lên lưng ghế đằng sau, vô hình chung lại đem người khống chế trong lòng ngực của bản thân, “Tiểu Giác, không phải là em vẫn còn ghen chứ?” Dứt lời, gã vươn tay muốn nắm lấy cằm Thân Giác, nhưng lại bị né tránh.
Ánh mắt Diêu Triển lập tức thay đổi. Kiếm Hiệp Hay
Từ trước đến nay Thân Giác chưa bao giờ trốn tránh gã.
Diêu Triển từ lúc nhỏ đã ưu tú, là một thiên chi kiêu tử, lòng tự phụ cùng lòng tự trọng của gã cao như nhau. Lần hắt cà phê trước đó của Thân Giác, gã vẫn nhớ rõ rành mạch. Lúc này, gã chẳng qua chỉ muốn chạm vào khuôn mặt của đối phương một chút mà thôi, Thân Giác vậy mà lại trốn tránh gã. Không phải là gã chưa từng chạm vào đối phương, thậm chí ngay cả làm trong xe cũng đã thử qua, lúc đó, Thân Giác cũng chỉ cầu xin gã chậm lại một chút.
Nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của đối phương lúc trước, lại nhìn qua biểu tình lạnh nhạt của đối phương lúc này, gã không khỏi có chút tức giận. Diêu Triển híp mắt nhìn xuống, sau đó, gã vậy mà trực tiếp đè ép Thân Giác xuống, hôn lên đôi môi của đối phương.
Cũng giống như Thương Già Dư, một Beta như Thân Giác cũng đánh không lại một Alpha như Diêu Triển. Alpha trời sinh đã có ưu thế về sức lực, loại ưu thế này đã khiến cho Thân Giác trong quá khứ vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Thân Giác bị hôn, tất nhiên sẽ giãy dụa cực kỳ lợi hại, thậm chí ngay cả mắt kính cũng đã sớm bị đẩy lệch xuống nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi đối phương được. Còn Diêu Triển, khi gã đến gần liền phát hiện phía dước mái tóc của Thân Giác hình như có thứ gì đó, sau đó gã lập tức duỗi tay vuốt tóc mái của Thân Giác lên.
Một cái vén tóc này khiến cho toàn bộ hình xăm màu đen diễm lệ lộ ra ngoài.
Diêu Triển dừng một chút liền ngẩng đầu, ánh mắt lẫn luôn dừng trên hình xăm bên thái dương của cậu, “Xăm từ khi nào?”
Thân Giác trừng mắt về phía người đối diện. Lúc này cậu đã bị đối phương ép đến mức không thể cử động được, hai tay bị đối phương dùng một tay nhẹ nhàng giữ lại, hai đùi cũng bị đầu gối của đối phương chặn ngang, chính là hoàn toàn bị đối phương cưỡng bách mà đè lên ghế, ngay cả đứng dậy cũng không làm được.
“Tiểu Giác.” Diêu Triển chỉnh lại mắt kính gọng vàng trên mặt Thân Giác, “Trả lời anh.”
Mà đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra.
Đứng ở cửa là Thương Già Dư đã thay xong quần áo, liếc mắt một cái liền thấy được tư thế quái dị của hai người bên trong, sắc mặt đột biến, “Triển ca!”
Diêu Triển nghe được động tĩnh sau lưng thì trong mắt hiện lên tia không vui, nhưng cũng chỉ có thể buông tay ra. Gã đứng dậy nhìn về phía cửa, cười dịu dàng, “Đã thay đồ xong? Vậy thì chúng ta đi thôi nào, em ra thay giày trước đi, tôi sẽ ra ngay.”
Thương Già Dư nghe vậy thì cắn môi, thập phần không tình nguyện. Nhưng trước ánh mắt của Diêu Triển, y chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người rời đi, những trước khi rời đi y vẫn trừng mắt về phía Thân Giác một cái. Ngay lúc y rời đi, Diêu Triển lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Thân Giác.
Gã giơ tay chạm vào gương mặt Thân Giác, quả nhiên đối phương nhanh chóng tránh đi. Nhưng lúc này gã cũng không tức giận, chỉ đè thấp giọng nói, “Kéo số anh ra khỏi sổ đen đi, nghe lời nào.”
......
Thời điểm Thân Giác đứng trước gương đánh răng, dạ dày cậu cuộn trào từng đợt ghê tởm. Thật ra, so với Thương Già Dư thì cậu lại càng chán ghét Diêu Triển hơn. Dù sao thì Diêu Triển cũng từng nói chuyện yêu đương với cậu, thậm chí còn từng có hôn ước với nhau, nhưng đến lúc không còn yêu, đảo mắt liền có thể đưa cậu đi cải tạo ngay lập tức.
“..... Thương tiên sinh bọn họ có rất nhiều tiền, có thể đảm bảo nửa đời sau của cậu không cần phải lo gì cả...” (Chương 220)
Người kia gọi Thương Già Dư là tiểu hồ điệp, vậy thì mấy người “Thương tiên sinh” này đang chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Thân Giác đột nhiên khựng lại, sau đó liền ném bàn chải đánh răng vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất