Mộ Hàn Trọng

Chương 86: Gặp lại 1

Trước Sau
Chiều tối ngày 26, cổng thành vẫn luôn đóng chặt từ ngày Vân Liệt Đế bệnh nặng nằm trên giường, rốt cục chậm rãi mở ra. Ba vạn kỵ binh chỉnh tề có thứ tự tiến vào nơi tập trung quyền lực tối cao của Dận Quốc. Bọn họ hành động nhanh chóng, yên tĩnh không tiếng động, trên người phát ra hàn khí khiến người ta sợ hãi, nhà dân bên đường đều đóng chặt cửa, đường phố kinh thành ngày xưa nhộn nhịp phồn vinh giờ khắc này lại vắng lặng đến cực điểm.

Tia nắng cuối cùng chậm rãi biến mất dưới đường chân trời, thiên địa lâm vào hắc ám, sau đó, đèn đường bắt đầu sáng lên, vô số đèn dầu treo dưới dây nhỏ, giăng khắp nơi, giống như một bàn cơ khổng lồ dưới nền trời mênh mông.

Tại Thái Hòa Môn, lính thủ vệ đứng trang nghiêm nhưng lại giống như không hề nhìn thấy kỵ binh đang xông vào, bọn họ để mặc cho từng đội kỵ binh nối tiếp nhau theo cửa lớn tiến vào cung thành, cung thành ngày xưa luôn yên tĩnh, nhưng đêm hôm nay, lại tràn ngập tiếng vó ngựa, vang vọng thật lâu.

Khi Đô chỉ huy sứ đệ tứ của Thiên Vũ Quân đi vào Sùng Chính Điện, một trận cuồng phong mạnh thổi tới, hung hăng kéo căng áo khoác màu đen của hắn.

Hắn bước từng bước lớn, nện bước rất nhanh, tiếng bước chân nặng nề vọng khắp trong đại điện to lớn, vang đi rất xa.

Dưới mái hiên uốn khúc, một người như tiên nhân cưỡi gió đứng cùng hàng vạn thần quân cưỡi hung thú, tư thái sừng sững. Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, làm tiêu tan đi bóng đêm dày đặc, thân ảnh màu trắng cao ngất đứng ở lan can khắc hoa văn hình rồng, khoanh tay mà đứng, cuồng phong thổi bay tóc đen của hắn.

“Mạt tướng tham kiến Vương gia.” Ngô Khắc Minh ở cách người nọ ba bước quỳ xuống hành lễ, “Bẩm Vương gia, cấm quân, bộ quân kỵ, nhìn đến di chiếu của tiên hoàng, đại bộ phận đều đã quy thuận. Những người muốn chống cự, toàn bộ đã giam giữ vào địa lao.”

Bạch y nhân không hề động đậy, qua hồi lâu, mới chậm rãi xoay người lại. Trong bóng đêm, con ngươi đen phản chiếu dưới ánh nến, đạm mạc lạnh lùng, ngũ quan xinh đẹp ẩn hiện sau bóng đen, lại dị thường sắc bén.

“Tốt lắm.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, nhìn người quỳ trên mặt đất một cái, lại nói, “Phái Đinh Vân, Hà Cốc, Hứa Địch, phân ra ba nghìn quân, đi đến nội thành, đem gia quyến những người đó trông chừng cho ta.”

“Mạt tướng tuân mệnh.” Ngô Khắc Minh thấp giọng đáp, hành lễ đứng dậy, giống như lúc đến, vội vã tiêu sái rời đi.

Bóng đêm thâm trầm, gió lạnh gào thét, thế nhưng, một đêm này, nhất định khác với vô số đêm Đông yên tĩnh trước kia, ở trong sử sách, cũng nhất định chiếm được rất nhiều trang giấy.

Vân Khánh năm thứ 17, ngày 26 tháng 11, Hoàn Dạ Vương Mộ Hàn Trọng dẫn ba vạn kỵ binh thẳng tiến vào Huyền Chu. Hành vi như thế, lại vào thời điểm Liệt Đế vừa mới băng hà, nếu không phải là nghịch tặc mưu phản, thì cần phải có một lý do chính đáng để giải thích.

Mà lý do đó, chính là di chiếu của Liệt Đế.

Chỉ ngắn ngủi một ngày, thế cục ở Huyền Chu đã đại biến!

Mặt trời lên cao, cánh cửa cấm cung giam lỏng chư vị thân vương rốt cục từ từ mở ra.

Tia nắng tùy ý chiếu rọi lên thân ảnh cao lớn đang từng bước chậm rãi tiến vào. Nam tử anh tuấn đứng ngược ánh nắng, hai mắt bình tĩnh vững vàng, uy thế tuyệt đối không thể ngăn cản.

Ngắn ngủi nửa ngày, Hoàn Dạ Vương đã có thể khống chế cả hoàng cung to lớn, phía sau Hoàn Dạ Vương là lực lượng quân đội dũng mãnh không thể phá vỡ, hiên ngang đứng trên đỉnh cao của Huyền Chu, sau khi nhìn thấy người nam nhân này, tất cả đều thật sâu quỳ xuống quy phục.

Theo di chiếu của Liệt Đế, lập Thuấn Ngọc Vương làm tân đế.



“Hàn Trọng.”

Giọng nam quen thuộc vang lên ở sau người, đồng thời, một kiện trường bào mềm mại mang theo hơi ấm cơ thể liền phủ lên người nam tử áo trắng.

Vu Diệp từ trong trầm tư bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía nam nhân vừa đến, cùng hắn sóng vai mà đứng: “Tam ca.”

“Đang nhìn cái gì?” Ti Hoàng Hàn Hồng cũng học theo bộ dáng vừa rồi của hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nơi đó không có trăng tròn, cũng không có ánh sao, chỉ có một màn đêm đen kịt.

“…” Vu Diệp không trả lời, chỉ nắm thật chặt áo khoắc trên người, cúi đầu nói, “Canh giờ này, Tam ca không phải nên ở trong phủ nghỉ ngơi sao?… Ngươi ở trong cung lâu như vậy, tẩu tử sợ là rất lo lắng.”

Ti Hoàng Hàn Hồng bất đắc dĩ cười ra tiếng, nụ cười của hắn thực ôn hòa, lại mang theo nhàn nhạt chua sót cùng tự giễu. Ánh mắt hắn chuyển tới trên người đệ đệ mình, đồng dạng đáp phi sở vấn [hỏi một đằng trả lời một nẻo]: “Lại lần nữa làm phiền ngươi. Nếu không có Hàn Trọng ngươi… Ti Hoàng Hàn Hồng ta lần này…”

“Tam ca.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên trở nên nghiêm túc, Vu Diệp ngẩng đầu nhìn lại: “Lời hứa là nhất định phải tuân thủ. Nếu đã hứa hẹn, ta nhất định sẽ làm được.”

“…” Trái tim Ti Hoàng Hàn Hồng thoáng đập nhanh, hắn mân mê môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là yên lặng thu hồi ánh mắt, không lên tiếng nữa.

‘Tam ca… Tin tưởng ta, chắc chắn có một ngày, ngươi sẽ đứng trên vạn nhân, quân lâm thiên hạ.’

Dưới ánh trăng, là ánh mắt kiên định của thanh niên trước mắt.

Hắn nhìn thân ảnh gầy yếu của Vu Diệp, hơi hơi có chút xuất thần. Trong lòng có một thứ tình tự nhàn nhạt lướt qua, lại không thể nói rõ là loại tình tự gì. Những hình ảnh đã mất đi theo năm tháng hiện lên ở trước mắt, giống như chỉ mới đây, đệ đệ này vẫn còn hai mắt ngấn nước gục ở trong ngực của mình, chớp mắt một cái, hắn cũng đã trở thành một thanh niên tuấn mỹ.

Không chỉ không còn cần hắn bảo hộ, ngược lại vào thời điểm mấu chốt, còn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho hắn.

Hắn cúi đầu thở dài, vươn cánh tay, một phen ôm lấy bả vai Vu Diệp.

Vu Diệp quay đầu lại nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, chậm rãi nở nụ cười.

Hai người đứng yên trong đêm đen, đều tự mang theo tâm sự riêng. Vu Diệp như trước ngửa đầu, ánh mắt như xuyên thấu phía chân trời, lạc đến một nơi không biết tên.

Ti Hoàng Hàn Hồng liếc mắt nhìn sang thanh niên bên cạnh, trên người hắn giống như mang theo một loại năng lực kỳ lạ có thể khiến lòng người yên ổn, chỉ lẳng lặng nhìn một hồi, bao tình tự cuồn cuộn trong lòng liền dần dần bình tĩnh trở lại.

“Tam ca, đêm đã khuya, ngươi hồi phủ nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nữa là đại điển đăng cơ, cần phải có sức khỏe đầy đủ.”

Thu hồi ánh mắt, Vu Diệp đột nhiên mở miệng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, trong đôi con ngươi đen nhánh, hàm chứa lo lắng nhìn chăm chú nam nhân cao ngất trước mặt.

Ti Hoàng Hàn Hồng gật gật đầu, thu hồi cánh tay, vừa định xoay người, lại nhớ tới cái gì, dừng bước: “Hàn Trọng, ngươi theo ta cùng hồi phủ đi.”

Vu Diệp lắc đầu.



“Khí sắc của ngươi thật không tốt.” Ti Hoàng Hàn Hồng lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát gương mặt đệ đệ, nhíu đôi chân mày, liền muốn đem người lôi đi, “Nơi này có bọn họ trông coi, ngươi cứ yên tâm. Đi thôi, cùng Tam ca hồi phủ.”

Vu Diệp nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay hắn, hai mắt nhìn chăm chú hắn, sau đó cúi đầu thở dài: “Tam ca cứ về trước đi. Ta… muốn yên tĩnh thêm một chút.”

Yên tĩnh thêm?

Yên tĩnh chuyện gì?

Ti Hoàng Hàn Hồng có đầy bụng nghi vấn, ở trước mặt thanh niên quay đầu rủ xuống mi mắt, thần tình vô thức lộ ra vài tia mỏi mệt, từ bỏ ý muốn khuyên nhủ lần nữa, một mình ra cung hồi phủ nghỉ ngơi.

Sau lưng của hắn, thân ảnh màu trắng ẩn trong bóng đêm kia, vẫn như cũ đứng thẳng lưng, đứng trước đại điện không có một bóng người, nhìn lên trời cao, mặc cho gió lạnh thổi bay y phục cùng tóc dài, vẫn thủy chung không nhúc nhích.

Trong bóng đêm vô tận, đau đớn từng cơn từng cơn theo toàn thân cao thấp kéo tới, dày vò mãi không dứt, y cảm giác bản thân giống như đang rơi vào liệt hỏa của địa ngục, run rẩy rên rỉ, không thể đào thoát, chỉ có thể thừa nhận.

Đột nhiên, một trận mát lạnh như thủy triều ùa tới, bao phủ toàn thân y, đau đớn chậm rãi tán đi, thân thể vỡ nát của y một lần nữa tụ hợp lại, ý thức mơ hồ cũng quay về, một cái tên muốn thoát ra khỏi miệng, tựa hồ rất trọng yếu, nhưng y lại không thể xác định rõ là tên của ai.

Trong thoáng chốc, tựa hồ có người đang vuốt ve trán của y, vô cùng ôn nhu. Trong lúc ý thức mê ly, một đôi mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt hiện lên.

—— Chủ thượng!

Cái tên kia rốt cục thoát ra khỏi miệng. Kéo theo rất nhiều vui mừng, y đứng lên, giãy dụa muốn đi chạm vào người kia. Nhưng rốt cục lại vô ích, thứ y chạm được đều là hư vô.

Đột nhiên, hàn ý lạnh lẽo mạnh mẽ xâm nhập vào xương cốt. Y cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, chất lỏng màu đỏ đã ngập đến ngang ngực y, cách đó không xa có một bóng người đang trôi nổi trong nước.

Thân thể không thể khống chế liền đi qua phương hướng kia, sau đó dừng bước.

Gương mặt trắng bệch nửa ngập ở trong chất lỏng đỏ như máu, hai mắt mở to, tựa hồ tràn ngập không cam lòng, chất lỏng màu đỏ theo hốc mắt, lổ mũi, lổ tai, khe miệng của hắn trào ra, gương mặt vốn tuấn mỹ vô song lúc này thê thảm quỷ dị, vạn phần dữ tợn.

—— Chủ thượng?!

Mờ mịt cùng luống cuống mạnh mẽ xuyên thấu cơ thể y, trái tim như rơi vào hầm băng, y muốn tiếp tục tiến lên từng bước, lại phát hiện thân thể không thể nhúc nhích. Toàn thân trên dưới đều nặng nề như núi.

Đúng lúc này, người trôi nổi trong nước kia, thoáng chốc ngồi dậy, mắt to trống rỗng nhìn thẳng về phía y, máu đỏ từng giọt theo hốc mắt hắn chảy ra, đôi môi tái nhợt vẽ ra một nụ cười quỷ dị, miệng không tiếng động mấp máy.

Là. ngươi. hại. chết. ta!

Ách a a a a ———!

—— Là y, là y hại chết chủ thượng!

Y ngã nhào xuống đất, không tiếng động kêu rên, dưới vô tận thống khổ, y rốt cục mở bừng hai mắt…

“A! —— “

Nhâm Thu đang giúp y thay khăn nóng trên trán hét to một tiếng, khăn lập tức rơi xuống đất.

Nhâm Hách đang bưng chén dược đi vào, bị tiếng hét của thiếu niên dọa, thiếu chút nữa đã ném chén dược trong tay.

“Kêu la cái gì?!” Nhâm Hách không khỏi tức giận, đem chén dược đặt mạnh xuống cái bàn trước giường, âm thanh lạnh lùng nói.

“Hắn, hắn, hắn… tỉnh, tỉnh…!” Nhâm Thu một tay chỉ nam nhân trên giường, một bên trừng to hai mắt, một bộ cực kỳ sợ hãi.

Nhâm Hách nhẹ hừ một tiếng, người tỉnh có cần phải bị dọa đến như vậy sao? Vừa nghĩ, vừa đi đến mép giường, giương mắt nhìn người nằm trên giường.

Kết quả chỉ liếc mắt một cái, cả người liền cứng ngắc như sắt, cơ hồ ngay cả hô hấp đều ngừng.

Hai mắt đang mở to kia, không mang theo một tia cảm tình, không có tiêu điểm, nhưng trong đôi con ngươi đen kịch ấy lại bắn ra sát khí mãnh liệt, không phải thứ mà hai thiếu niên có thể chịu đựng nổi.

Nhâm Tông Cẩm đang ngồi ở gian ngoài uống trà đọc sách cơ hồ đồng thời liền cảm nhận được luồng lãnh ý đột nhiên xuất hiện kia, ánh mắt trầm xuống, đứng dậy bước nhanh vào phòng trong.

Từng bước tiến vào, sát khí lãnh liệt kia liền khiến thân mình hắn ngẩn ra, nháy mắt sắc mặt đại biến.

Trong lòng hắn chấn động, trên mặt lại bất động thanh sắc, bước đến trước giường vươn tay đem Nhâm Thu Nhâm Hách kéo ra bảo hộ ở sau người, nén khí ngưng thần, thầm vận nội lực, thần kinh buộc chặt đến mức tận cùng, cảnh giới đề phòng hành động kế tiếp của người nọ.

Nhưng mà, vài giây qua đi, nam nhân lại từ từ nhắm lại hai mắt, một lần nữa hôn mê.

Nhâm Tông Cẩm đợi hồi lâu, mới chậm rãi thả lỏng thân thể, thật sâu thở ra một hơi, xoay người nhẹ vỗ đầu hai thiếu niên vẫn còn bị vây hãm trong hoảng sợ chưa thể bình tĩnh lại.

Hai thiếu niên tức khắc giống như chim nhỏ tìm được nơi dựa vào, gắt gao nhào vào trong lòng của hắn, run rẩy nửa ngày, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Thu nhi, sao lại thế này?” Nhâm Tông Cẩm hiếm khi dùng thanh âm lạnh lùng hỏi.

Nhâm Thu lòng còn sợ hãi, nói mình dựa theo Nhâm Tông Cẩm phân phó, giúp người nọ đắp khăn hạ nhiệt độ, vẫn chưa làm cái gì.

Nhâm Tông Cẩm nghe thiếu niên nói như vậy, lại ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng đại khái có một lời giải thích.

Người tập võ, khi võ nghệ tinh tiến, đều có thể dễ dàng phân biệt hơi thở trên người mỗi người. Nhưng mà dưới tình trạng đang trọng thương, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, vẫn có thể tràn ra sát ý làm người ta sợ hãi như thế… Trên giang hồ, thập phần hiếm thấy. Chỉ có thích khách hoặc sát thủ ngày ngày sống chung với sinh tử mới…

Nghĩ nghĩ, sắc mặt hắn càng ngày càng trầm trọng…



Sự tình tựa hồ đang vượt quá dự đoán của hắn.

“Nhâm công tử.”

Tiếng nói như chim hoàng anh dễ nghe đột nhiên từ gian ngoài truyền đến, ba người ngạc nhiên.

Nhâm Tông Cẩm thu liễm suy nghĩ, thoáng trấn an hai thiếu niên, liền chỉnh lại y phục cất bước đi ra ngoài.

Chỉ thấy trước bàn tròn, không biết từ khi nào, xuất hiện một nữ tử đang tuổi thanh xuân mặc hoàng y [y phục màu vàng]. Thấy hắn đi tới, nữ tử cung kính hành lễ: “Các chủ mời ngài tới cửa một chuyến.” Dứt lời, xoay người đưa tay, làm ra tư thế mời.

Nhâm Tông Cẩm đợi ở Huyền Chu mấy ngày, rốt cục giờ khắc này cũng đã tới, nhất thời trên mặt hiện lên vui sướng không thể che dấu: “Phiền cô nương chờ một chút.”

Sau đó lại đi trở vào dặn dò Nhâm Thu Nhâm Hách một vài sự tình, rất nhanh lại đi ra: “Thỉnh cô nương dẫn đường.”

Hoàng y nữ tử không nói một lời, nhẹ gật đầu.

Nàng dẫn Nhâm Tông Cẩm ra khỏi khách cư, xuyên qua mấy ngã tư đường, đi vào tòa thanh lâu nổi tiếng nhất ở Huyền Chu, lập tức hướng hậu đường đi tới, lại bước lên thang lầu, cuối cùng ở một gian phòng trên lầu hai dừng cước bộ.

“Các chủ đang ở bên trong, Nhâm công tử mời vào.” Đây là câu nói thứ hai của nữ tử trong đêm nay.

Nhâm Tông Cẩm bất động thanh sắc âm thầm đánh giá xung quanh, dừng ở trước cửa vài giây, mới đẩy cửa vào.

Một nữ tử, một thân tử y, tóc đen buộc cao, lộ ra phần cổ tuyết trắng. Nghe được tiếng vang, nàng quay đầu nhìn về phía người tới.

Không phải tuyệt sắc như tưởng tượng của Nhâm Tông Cẩm, thế nhưng dưới vẻ nhu nhược bề ngoài, khí thế từ bên trong tỏa ra, lại khiến cho không người nào dám xem nhẹ.

—— Đây còn không phải là lâu chủ của Vô Ky Lâu Đông Khanh Nhan sao?!

Nhâm Tông Cẩm chậm rãi đi về phía trước, trên gương mặt tuấn nhã, một mảnh bình tĩnh vô ba.

“Uy, ngươi nói xem, người này rốt cuộc là làm gì a?”

Uy xong chén dược, thay xong dược trị thương, đổi khăn đắp trên trán, Nhâm Thu nhất thời liền rảnh rỗi. Thiếu niên chống cằm, dựa vào tiểu tháp cạnh cửa sổ, nhìn về phía nam nhân mê man ở trên giường, kéo dài thanh âm hỏi.

Nhưng mà người còn lại ở trong phòng cũng không đáp lại, chỉ tựa vào bàn trà phía bên kia, nhắm hai mắt.

Nhâm Thu nhịn nhịn đợi một hồi, thấy người đối diện vẫn không thèm để ý tới mình, lập tức nhíu mày: “Uy! Ngươi điếc sao? Ta đang hỏi ngươi đó!”

Nhâm Hách ngay cả mí mắt cũng không động.

Nhâm Thu mặc kệ, ‘Xoát’ một tiếng đứng bật dậy, nhảy đến bàn trà, cả người tiến đến trước mặt Nhâm Hách, mở rộng cổ họng hô: “Uy!”

Nhâm Hách mạnh trợn mắt, hừ lạnh một tiếng.

“Không phải kẻ điếc a~” Nhâm Thu liếc liếc mắt, hai mắt sáng lên, tiếp tục hứng thú bừng bừng hỏi, “Ôi chao, ngươi nói xem có khi nào hắn là sát thủ hay không? Thoạt nhìn tựa hồ võ công rất cao nha…”

“Thứ nhất, tên của ta không phải ‘Uy’, cũng không phải ‘Ôi chao’.” Nhâm Hách nhìn chằm chằm Nhâm Thu, gằn từng tiếng, lạnh nhạt nói.

“Thứ hai, sát thủ thì đương nhiên gắn liền với võ công cao.”

“Thứ ba, ngươi không chỉ rất ầm ĩ, mà còn rất vô vị.”

Nói xong, liền ôm lấy hai tay, dời ánh mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

“…” Nhâm Thu tựa hồ là không dự đoán được đối phương sẽ phản ứng như thế, ngốc lăng một hồi, mới kịp phản ứng.

Nhưng mà thiếu niên lại làm như không thấy ám chỉ của Nhâm Hách, tiếp tục bám riết không tha. Nhâm Thu nghiêng người về phía trước mấy tấc, hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Uy, có phải thiếu gia đã nói gì đó với ngươi đúng không?”

Lại mở mắt, Nhâm Hách nhìn đôi mắt cún con to tròn của Nhâm Thu đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau đầu: “Thiếu gia không nói gì cả.”

“Người này mặc kệ là sát thủ hay là thân phận gì, cũng không liên quan tới chúng ta. Chúng ta cứu hắn, đợi thương thế của hắn tốt lên liền rời đi, như vậy là được.”

“Thế nhưng…”

Nhâm Thu lại nhìn nhìn nam nhân trên giường: “Thế nhưng, trực giác của ta nói cho ta biết, thân phận của hắn, đối với chúng ta rất là trọng yếu.”

Trong nháy mắt nghe được mấy câu cuối của thiếu niên, Nhâm Hách cơ hồ nghĩ muốn vỗ bàn đứng bật dậy, chửi ầm lên. Trực giác?! Chẳng lẽ là vì thứ trực giác chết tiệt này, nên hắn mới bị tra tấn cả đêm nay sao?!

Nhưng mà, ngay sau đó, hai người cùng lúc thất thần. Vài giây qua đi, hai người cơ hồ đồng thời nhảy khỏi bàn trà, vài bước tiến ra gian ngoài.

Gió lạnh theo cửa phòng mở rộng dũng mãnh mà vào, nến trong phòng vô lực lắc lư theo gió. Hơn mười hắc y nam tử chia làm hai hàng, nhất tề đứng ở hai bên lối vào, che khuất ánh nến, trong ánh sáng lập lòe, hơn mười người đứng đó nhưng lại không hề có một tiếng động, toàn thân tràn ngập khí tức âm lãnh, giống như quỷ mị.

Một thanh niên áo trắng từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, tóc dài theo gió bay lên, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng như băng. Dáng người hắn cao ngất, cho dù có chút gầy yếu, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng sự ung dung tao nhã vốn có của hắn.

“Các ngươi là ai?!” Trên lưng Nhâm Hách mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng vẫn dùng một bước vọt tới trước mặt thanh niên, lạnh giọng hét lớn, “Tự tiện xông vào chỗ ở của người khác, là có ý gì?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau