Người Cá Medusa

Chương 27: Khế ước chủ nô

Trước Sau
"Celuecus!" Medusa khẽ gọi, ném lục lạc trong tay ra, Celuecus bị bịt mắt nhảy vọt lên từ trong nước, gặm mục tiêu cao hơn năm sáu mét trong không trung, bơi về trước mặt anh trong chớp mắt.

"Tốt lắm." Medusa xoa xoa đầu hắn, tháo bịt mắt xuống, nhận lấy lục lạc, ném lên cái cây cách đó không xa, quay lưng về phía camera, kề tay lên cổ họng, khẽ quẹt một cái. Ánh mắt Celuecus chợt rét lạnh, trong thoáng chốc vây đuôi bùng lên một ngọn lửa, cả cái cây bị cuốn vào trong biển lửa, cháy rụi, mà hắn lại bổ nhào lên quấn lấy thân cây, quất tay một phát, cả cái cây gần như bị chặt ngang, thân cây cháy đen ngã vào trong nước.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Đòn tấn công chí mạng thế này, dù là con người hay thứ gì khác, chỉ cần Celuecus thần phục bên cạnh anh, không ai có thể động đến một cọng lông của anh.

Medusa nhếch môi, ngoắc ngoắc ngón tay với Celuecus, thấy vậy hắn bèn dừng lại, ngoan ngoãn nhảy vào trong nước, bơi đến trước mặt anh lần nữa.

Celuecus thở dồn dập, trên người vẫn còn lại hơi nóng sau khi tấn công, giống như được bảo phủ lớp hào quang của mặt trời, hắn bơi đến trước mặt anh, cười cười, dường như đang chờ khen ngợi từ anh, đôi mắt xanh lục ẩm ướt sáng ngời, tràn ngập mong chờ, chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi.

Medusa thoáng sững sờ, bỗng dưng thấy hơi khó chịu, lùi về sau một bước theo bản năng. Dáng vẻ này, Celuecus thế này trông trung thành, đơn giản, nhiệt tình, có thể liên hệ bằng những từ đẹp đẽ liên quan đến ánh sáng, chiếu rọi vào xương tủy u ám của anh giống như ngồi trên kim châm, có cảm giác khó chịu như bị lửa thiêu.

Anh chỉ xem người cá này là nô lệ như chó quân đội thôi, hắn không nên cười với anh như vậy... giống như xem anh là người thân vô cùng tin tưởng vậy.

"Đừng nhìn tôi như thế." Medusa ra lệnh, lấy một miếng thịt tươi trong hộp ra thưởng cho hắn.

Celuecus chớp mắt, dường như không hiểu sao anh thay đổi sắc mặt, đành không cười nữa, cúi đầu gặm thịt, vùi đầu vào lòng bàn tay anh ăn như sói đói, giống hệt mấy ngày nay.

Medusa híp mắt nhìn hắn ăn, cảm giác thành tựu tràn ngập trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, các kiểu thuần hóa của anh với Celuecus đã có thành quả rồi, không những có thể hiểu những kiến thức anh dạy cho, có thể hoàn thành chính xác lệnh anh đưa ra, đến cả chó quân đội có tố chất cũng không thể đạt đến trình độ thế này.

Ánh mắt anh chuyển đến đôi cánh vàng xinh đẹp của Celuecus, một suy khác chợt bùng lên dữ dội. Trong khoảng thời gian này, không ai ngăn được anh thuần hóa Celuecus theo cách của mình... dù sao thì Clorokawa bảo anh đảm bảo sức khỏe của Celuecus đạt đến mức cao nhất, rèn luyện thể lực là cách tốt nhất còn gì.



Anh nắm lấy vây cánh hắn thăm dò, Celuecus hơi cứng đờ, nhưng vẫn không phản kháng.

Medusa cúi người xuống, nằm lên lưng hắn.

Cơ bắp của người cá thiếu niên khỏe khoắn dẻo dai, hệt như một con ngựa đực thượng hạng.

Medusa giơ tay lên lướt qua sống lưng rõ ràng trước mắt, thấy lưng hắn căng cứng như cung tên đợi bắn, anh kề sát bên tai hắn, thấp giọng ra lệnh: "Đưa tôi lên cây này, Celuecus."

Đôi cánh vàng dưới tay dang ra, sương mù tản ra khắp xung quanh, Medusa chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, trong thoáng chốc đã vút lên không trung, Celuecus bay đến chạc cây lớn của một cái cây nhân tạo trên đầu.

"Đến đó đi." Medusa kìm nén kích động đang dâng lên trong lòng, chỉ lên tầng hai đài quan sát, chưa kịp dứt lời đã nghe tiếng phần phật, Celuecus đưa anh đến đích nhanh như chớp.

Cảm giác này cực kỳ tốt, Medusa xoa xoa xương cánh thon dài khỏe khoắn, thành tựu khó nói rõ tràn ngập trong lòng... đúng như anh nghĩ, Celuecus có ích hơn chó quân đội nhiều, osin, vệ sĩ, sát thủ, vật cưỡi... mà rõ ràng không chỉ vậy, hắn vẫn có nhiều tác dụng đợi anh khai thác.

"Me... du... sa..." Celuecus rung đôi cánh, cất giọng khàn khàn gọi một tiếng. Medusa bị nhiệt độ cơ thể hắn tăng đột ngột làm bỏng tay, chưa phản ứng lại đã bị hắn kéo nhảy xuống, chìm trong nước. Anh không kịp đề phòng sặc mấy ngụm nước, bám vào lưng Celuecus nổi lên mặt nước, giây sau eo đã bị đôi bàn tay có màng nâng lên, ôm đến một tảng đá ngầm.

Anh lau nước trên mặt, đạp một phát lên ngực Celuecus, tỏ vẻ lạnh lùng: "Trước đó tôi từng dạy cậu nhiều từ đơn của con người rồi, có phải cậu lại quên không, phải gọi tôi là gì?"

Celuecus chìm xuống nước, nhiệt độ nước đang tăng lên rõ rệt, sương mù bao phủ. Đôi mắt xanh lục nhìn lên anh từ khoảng sương mù, vừa mơ hồ vừa nóng bỏng: "... Chủ nhân."



LT: Công dụng tương lai: chồng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau