Người Cá Medusa

Chương 95: Lửa phá kén

Trước Sau
Trung - Việt: Linh Thần

(Sắp được gặp Agaras baby nè mọi người:>)

- --

“Nghe chưa? Thế mà hậu duệ Vương thất bị nhốt mười lăm năm lại qua được khảo sát của sứa tinh thần, được thả ra rồi!”

“Có phải thật không? Khó tin quá!”

Ngày hậu duệ Vương thất đuôi vàng ấy được mấy thị vệ đưa ra khỏi tổ khóa kín, tin tức ngạc nhiên truyền khắp Vương thành sao Hải Vương.

Đêm tối, một bóng người lẳng lặng bơi vào đống đổ nát dưới đáy biển.

Thần miếu đã từng là kiến trúc đẹp đẽ nay đã vỡ nát, lẳng lặng nằm trong đống rong biển dày đặc. Nơi ở của người duy trì trật tự cũ là kiến trúc thần thánh nhất của Vương thành, bây giờ đã thành nơi cấm kỵ của Tinh quốc.

Bức tượng người duy trì trật tự từng đứng lặng cao cao trong và ngoài Vương thành cũng bị đập sập, chất thành đống ở đây, thành đống đá đổ nát không còn ra hình ra dạng gì.

Celuecus khom người, nhìn bọ cạp biển đào bới trong góc, đào ra được một quả cầu vàng kim nhỏ xíu, đưa đến trước mặt hắn... Đây là bí mật hắn bất ngờ phát hiện và giấu ở đây vào đêm hắn đến thần miếu tìm Keto trước khi đến vệ tinh. Hắn cầm quả cầu vàng kim ấy lên, xem xét tỉ mỉ phát hiện bất ngờ đêm ấy vào mười lăm năm trước, ngón tay phác họa vết khắc tỉ mỉ kỳ diệu ấy, dừng lại ở vây đuôi không nguyên vẹn. Hắn không biết bức tượng nhỏ xíu này rốt cuộc thể hiện gì... nhưng ngửi được mùi của Keto bên trên. Đó là bức tượng nhỏ của hắn sao? Sao Keto lại giấu nó trong thần miếu này, là để cầu phúc cho hắn sao... xin cổ thần che chở cho hắn sao? Anh làm vậy là áy náy, là chuộc tôi, hay... vì điều gì khác?

Mười lăm năm trước hắn đuổi đến vệ tinh, nghi vấn này vẫn nấn ná trong lòng hắn, muốn hỏi Keto, nghe anh tự trả lời nhưng không có cơ hội.

Tuy hắn không biết rốt cuộc sao mình sống được, nhưng năm đó ý thức hỗn loạn, hắn vẫn có thể nghe thấy Keto gọi tên hắn, là năng lượng tinh thần và giọng của anh gọi hắn về từ bờ vực cái chết... lúc đó là Keto kịp thời đưa hắn về mẫu sào sao?

Có phải vì vậy mà Keto mới mất đi cơ hội chạy trốn không?

Hắn nhắm mắt, tròn mười lăm năm, giày vò của sứa tinh thần không thể khiến hắn quên đi tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở quá khứ... ngược lại, những chi tiết đã từng bị hắn bỏ qua cứ lặp lại trong đầu hắn hết lần này đến lần khác, phóng đại rõ rệt chi tiết.

Bóng lưng hắn vẫn luôn theo dõi từ xa từ lúc sinh ra.

Bọn họ ngày đêm kề cận mười mấy năm, mỗi lần anh huấn luyện hắn đều nghiêm khắc quở trách, sức mạnh và độ ấm của bàn tay có màng nắm lấy vây đuôi, lúc bị hắn chọc giận, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Keto đỏ lên và ánh mắt lạnh lùng.

Sườn mặt dịu dàng Keto gối đầu lên đuôi ngủ trong Thần miếu, lẩm bẩm tiếng có vẻ là âm tiết đầu của tên hắn trong giấc mơ, hình dáng đôi môi. Giọng điệu đuổi theo chất vấn hắn trên lễ kết hôn, bàn tay có màng tóm gáy hắn hơi run rẩy. Bóng dáng khóc một mình của thấy được qua kẽ nứt Thần miếu.

Anh tự tay khắc totem mặt trời lên cho hắn. Ôm bảo vệ hắn trên lưng rồng, ngã xuống trước mặt hắn, đôi môi cơ thể mềm mại quyến rũ lúc hôn mê, nụ hôn với anh, kinh động quấy lấy đuôi cá... hắn mơ màng cảm nhận được sự ngọt ngào của cái ôm và liếm vết thương ở nơi sâu trong lõi hành tinh.

Khoảnh khắc họ nhìn nhau giữa những bông tuyệt rơi khắp nơi trên tế đàn.

Lúc hắn mê loạn vì tình dục, anh phá vỡ tôn nghiêm trước mặt hắn. Đôi mắt đỏ ửng vì bị hắn sỉ nhục và bóng dáng anh trốn chạy.

Cái ôm cuối cùng và giọt nước mắt rơi trên mặt lúc xương trên người gãy vụn.

Với cả... bức tượng nhỏ được Keto giấu trong Thần miếu này đây.

Anh thật sự chỉ xem hắn là điều ô nhục sao? Thật sự không quan tâm hắn, không yêu hắn sao?

... Lớp lớp câu hỏi và từ “thích” chưa kịp xác nhận cũng chôn vùi vào đáy lòng theo sự ra đi bất chợt của tồn tại ấy, chôn vào... đống đổ nát không thấy ánh sáng, để hắn gặm nhấm một mình.

Tinh thể trong suốt dần được khắc thành hình, bàn tay có màng che lên giương mặt cấm kỵ được kết từ vảy vàng kim, đôi mắt xanh lục nhìn nó lúc lâu, nhớ lại những tin tức sứa tinh thần đã giày vò hắn nhiều năm qua, cuối cùng cũng thành tai mắt của hắn cung cấp.

Không rơi vào tay Isis, nhưng rốt cuộc ai đã đưa ngươi đi?

Bây giờ ngươi đang ở đâu?



Chỉ đợi sứa trật tự tỉnh lại mới có thể tìm ngươi... chỉ khi trở thành tồn tại cao nhất mới có tư cách nói chuyện với sứa trật tự, đúng không?

Trong bóng đêm, người cá cô độc gầy gò ôm chặt tượng điêu khắc trong đống hoang tàn.

Thế thì... đợi ta, Keto.



Sao Hải Vương, năm đầu tiên của kỷ nguyên thứ mười.

Tộc sóng ngầm lấy hải vệ làm căn cứ, tấn công từ xung quanh, phát động trận chiến xâm lược các vệ tinh xung quanh, người cá bại trận rút lui, mất năm vệ tinh, Tinh quốc tràn ngập nguy cơ, tiến vào thời đại chiến tranh u ám.

“Ta rất vui mừng, cuối cùng ngươi cũng qua được khảo sát của sứa tinh thần.” Isis nhìn hậu duệ trẻ tuôi đã thành niên bao nhiêu năm, tai hắn vẫn còn những vết thương đen, đó là những vết tích sứa tinh thần giam cầm và giám sát hắn trong mười lăm năm, nhưng đáng giá, dùi nhọn kịch độc xâm nhập vào thần kinh đại não từ tai, mỗi đêm đều tra hỏi một lần, liên tục trong mười lăm năm, bây giờ trong ý thức của Celuecus đã không tìm thấy chút dấu vết của Keto nữa, dù sứa tinh thần tra hỏi thế nào cũng rất sạch sẽ.

Với lại kỳ lạ là hắn không điên, trông vẫn cực kỳ bình thường.

“Ta trung thành với người, phụ vương thân yên của ta.” Celuecus cúi người, bàn tay có màng đặt lên ngực, cung kính hành lễ với hắn ta. Giam cầm mười lăm năm, cơ thể vốn cường tráng của hắn cũng gầy sộp đi, xương sống nhọn gần như có thể xuyên qua da thịt mỏng manh, nhưng vây lưng vàng kim to lớn ưu mỹ dang ra vẫn có một kiểu sức mạnh khó nói thành lời. Khác với dáng vẻ lộ rõ tài năng hơn mười năm trước, đôi mắt xanh lục hẹp dài ấy trầm lặng như một dòng nước chết xanh lục, không mảy may gợn sóng.

... Chưa có tồn tại nào có thể chịu được khảo sát của sứa tinh thần tận mười lăm năm, dù là tù binh chiến tranh ngoan cố nhất cũng sẽ biến thành nô lệ nghe lời. Huống chi là hậu duệ trẻ tuổi, chưa trải sự đời thế này... chị bị Keto mê hoặc trong thoáng chốc mà thôi, dù sao thì có ai có thể chống đỡ được gương mặt ấy?

Nghĩ vậy, trong lòng Isis lại dấy lên tia không cam lòng.

Dù đã mười lăm năm trôi qua, hắn ta vẫn không thể bỏ qua chuyện Keto bị cướp đi ngay trước mắt hắn ta.

Có một ngày... hắn ta sẽ bắt anh quay về.

Nhưng vũ trụ bao la, vô số tinh hệ, muốn tìm được Keto như mò kim đáy biển... ngoài sứa trật tự có liên kết thần kinh với Keto có thể cảm nhận được anh đang ở đâu thì không có cách nào tìm được chỗ hắn ở, nhưng đến giờ sứa trật tự vẫn đang ngủ đông chưa tỉnh lại.

“Phụ vương.” Lúc này, giọng Celuecus ngắt ngang suy nghĩ của hắn ta: “Tinh quốc của chúng ta bị tấn công cả trước cả sau, ta cũng là một thành viên của hậu duệ Vương thất, cũng từng qua khảo sát rồng bão, ta, xin được tham gia quân đội để chiến đấu vì nước.”

“Ngươi...” Isis do dự chốc lát, liếc mắt nhìn qua tai đen lên của hắn, rồi lại nhìn lên đuôi thuôn dài và vây cánh lớn của hắn, gật đầu. Hắn ta dùng mười lăm năm để uốn nắn hắn, đã là hậu duệ trung thành của hắn ta lại có tiềm năng không thể lường được, dùng chiến tàn khốc để tôi luyện hắn thành cánh tay của Tinh vương tương lai, cũng không có gì không thể.



Sao Hải Vương, Tinh niên thứ hai của kỷ nguyên thứ mười.

Hải vệ lục.

Trên không trung vệ tinh, mây đen kín lối, một cơn mưa độ mang theo vô số mầm bệnh sóng ngầm, thai nghén sinh vật đáng sợ trút xuống.

Nereus lo lắng nhìn lên đầu, e rằng vệ tinh cuối cùng... cũng sẽ thất thủ.

“Điện hạ Nereus, điện hạ Celuecus nói, sóng ngầm có thể dùng lửa để khống chế, ta quan sát một thời gian rồi, hình như những quái vật kia thật sự không cảm nhiễm được hắn, nếu có thể chấp nhận đề nghị của hắn, để binh sĩ học dùng lửa...”

Nghe sĩ quan người cá bên cạnh đè thấp giọng đề nghị, Nereus cau mày.

“Đó đều là may mắn!” Một giọng nói khác xen vào, hậu duệ Vương thất người cá lớn nhất Odyssey trưng ra vẻ mặt khinh thường, nhìn bóng dáng vàng kim tự liếm vết thương ở cách đó không xa: “Thứ vô dụng dị dạng đó... phụ vương cho phép nó tham chiến là muốn để nó chết có thể diện một chút mà thôi, đừng quên, ban đầu nó bị nhốt mười lăm năm vì cấu kết với kẻ phản đồ Keto kia. Nếu tiếp nhận đề nghị có nó, chúng ta ngu ngốc tìm đường chết đấy.”

“Không sai.” Một hậu duệ Vương thất khác gật đầu phụ họa: “Ta không tin tên kia sẽ một lòng với chúng ta.”

“Ta có một ý kiến hay, có thể xoay chuyển thế cục. Các ngươi nghe thử xem?” Hậu duệ Vương thất nhỏ nhất đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải Celuecus nói hỏa diệm của hắn có thể khống chế sóng ngầm sao? Chi bằng chúng ta đặt bẫy, để hắn và đám binh sĩ xuất thân nô lệ của hắn làm mồi câu?”

“Đúng, nếu hắn không đồng ý thì không trung thành với Tinh quốc.”



“Tuy ta cũng không thích hắn, nhưng dù sao hắn cũng là bào đệ của chúng ta.” Sắc mặt Nereus trở nên nghiêm túc, lắc đầu: “Xin lỗi, ta không đồng ý.”

“Ta đồng ý.” Một giọng nói trầm thấp chợt truyền đến, hậu duệ Vương thất người cá nhìn sang, không biết bóng dáng vàng kim đã cường tráng trở lại vì mấy trận huyết chiến đã đến gần chỗ họ từ bao giờ, đôi mắt xanh yên tĩnh: “Mồi câu sao? Nếu có thể chứng minh sự trung thành của ta... ta rất sẵn lòng.”



“Celuecus!” Tựa lưng với hậu duệ Vương thất trẻ tuổi, Charon siết chặt binh khí trong tay, nhìn bóng đen ập ra từ hang sâu to lớn: “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay, nếu không tất cả đều sẽ chết ở đây!”

Cơ thể bị đẩy ra ngoài hang, hắn ta ngạc nhiên nhìn lại, thấy bóng dáng đuôi vàng chi chít vết thương quay đầu lại, mặt mày không cảm xúc ném một thứ cho hắn ta... Charon chụp lấy, thấy nó lóe tia sáng, giống như tinh thạch tỏa ra năng lượng to lớn, không khỏi chấn động. Đây là...

Lần trước Celuecus bỏ ra số tiền lớn mua ở chợ đen...

“Đi phát tín hiệu, nói ta đã chết rồi, nhưng ở đây phát hiện hầm mỏ tinh thạch cốt lõi hành tinh ám triều chiếm giữ ở đây, lớn hơn trên sao Hải Vương.”

Charon sững sờ, sau đó hiểu ra ý của hắn: “Ngươi chống đỡ đi!”

Celuecus chui vào trong kẽ hở của vách đá, vây cánh bùng lửa chắn ở cửa, lẳng lặng đợi... Để khôi phục sức mạnh cốt lõi sinh mệnh đã tiêu hao trong chiến tranh mấy hôm nay, chắc chắn... những huynh đệ của hắn sẽ đến.



“Celuecus... cứu mạng!”

“Cứu chúng ta!”

Tiếng gào thét thảm thiết truyền đến từ bên dưới, Celuecus nhìn xuống sào huyệt của sóng ngầm, ánh mắt lạnh lùng âm u.

Năm huynh đệ của hắn vùng vẫy trong cái bóng đen, ký sinh vật khủng khiếp chui ra từ miệng bọn họ, xé toạc bụng bọn họ, nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng, vươn bàn tay về phía hắn cầu xin.

... Đương nhiên hắn có thể cứu.

Nhưng hắn tốn hết sức lực mới dẫn bọn họ đến đây, vì sao phải cứu? Từ nhỏ những huynh đệ này đã ức hiếp hắn, ngoài khiến hắn chướng mắt, còn sẽ thành chướng ngại bò lên Vương vị của hắn, với lại mỗi lần trong trận chiến đều lộ ra kế sách sai lầm chí mạng, khiến phần lớn binh sĩ bị hại chết vô ích.

Nhưng đáng tiếc... Moloer không có trong số đó. Tên kia đã biến mất trong lần giao chiến vào năm đầu tiên bùng nổ chiến tranh giữa sao Hải Vương và sóng ngầm.

Liếc mắt nhìn Nereus đã hôn mê trong tay, hắn vỗ vỗ mặt hắn ta, lúc hắn ta mở mắt lại trưng ra biểu cảm đau xót: “Ca ca, bọn họ đều bị cảm nhiễm rồi, ta chỉ kịp cứu ngươi.”

Nereus hoảng hốt mở to mắt nhìn cảnh bên dưới, hai tay giữ chặt eo hắn, Celuecus ôm người anh duy nhất chưa từng tham gia ức hiếp hắn, tính tình ngay thẳng này, trầm giọng: “Ta phải xử lý bọn họ.”

Nereus khó khăn gật đầu, hai mắt đỏ lên: “Ta làm chứng cho ngươi.”

Celuecus cong khóe môi khó nhận ra, dang hai cánh ra, vây đuôi bùng lên quả cầu lửa sáng chói, rơi vào trong sào huyệt bên dưới.

Ầm một tiếng, ánh lửa bừng bừng nổ ra, sào huyệt chìm trong biển lửa.

Ôn chặt huynh trưởng khổ sở khóc thất thanh trong lòng, Celuecus nhảy vọt lên, lướt qua chiến trường đầy thi thể bị lửa nuốt chửng như chớp.

“Ngoài hai vị điện hạ Celuecus và Nereus, năm hậu duệ Vương thất khác cử đi chiến đấu đều hy sinh. Không giữ được Hải vệ lục, xin bệ hạ lui binh. Chúng ta cần tập trung binh lực để phòng bị.” Nguyên soái người cá trưởng thành rạp người dưới Vương tọa, vô cùng đau lòng báo cáo.

“Người vừa mới nói sóng ngầm sợ hỏa diệm?” Isis miễn cưỡng thoát khỏi bi thương to lớn mất con, hỏi Nguyên soái bên dưới.

“Đúng.” Nguyên soái người cá gật đầu ngày: “Là Celuecus điện hạ phát hiện, hắn dạy binh sĩ dưới trướng mình điều khiển lửa mới miễn cưỡng bảo vệ bản thân mình và điện hạ Nereus lùi toàn thân. Ta nghĩ, có thể điện hạ Celuecus là hy vọng duy nhất cứu Tinh quốc... đa số người cá đều sợ nước bẩm sinh, nhưng nếu bọn họ có thể tiếp nhận huấn luyện của điện hạ Celuecus, dù bọn họ không có hỏa diệm trời sinh, nhưng có thể khắc phục sợ hãi bản năng, học được cách sử dụng binh khí lửa, thế thì chúng ta mới có hy vọng đánh thắng trận chiến ác liệt này.”

Isis cân nhắc chốc lát, xoa ấn đường: “Giao chức vụ sĩ quan cho hắn, để hắn dẫn binh thử.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau