Trường An Nguyệt

Chương 52

Trước
Năm năm sau.

Thánh nhân tuổi còn nhỏ, Hoàng Thái hậu bị bệnh liệt giường quanh năm. Dưới sự dẫn đường có chủ ý của Từ Quân Dật, ta thay thế di mẫu trốn sau bức rèm tham gia vào quyết sách của triều đình.

Hôm nay yến triều, Từ Quân Dật tới Tây Sơn duyệt binh. Thập lục đệ từ trước đến giờ luôn ngồi không yên. Trong điện Thái Cực, Thủ phụ nội các đời mới Dương Thận đang đọc từng đề xuất một.

“Công bộ báo cáo, nóc nhà của cung Đại Minh cần sửa chữa ba vạn lượng.”

“Chuyện này từ chối,“ Ta cầm tách trà ngồi sau tấm rèm đính cườm, “Thánh nhân còn trẻ, phi tần và Hoàng Thái hậu của Tiên đế đều ở trong cung Thanh Ninh, số tiền này không cần thiết phải tiêu ra để giữ thể diện.”

Dương Thận do dự nói: “Thời Tiên đế hàng năm đều phải tốn tiền để sửa chữa cung điện. Những năm gần đây, ngoại trừ rỉ mưa và hư hỏng các loại, cung Đại Minh chưa được tu sửa quy mô lớn. Có tin đồn rằng Vương gia và công chúa cay nghiệt, thiếu tình cảm...”

“Dương thượng thư không cần nhắc lại chuyện này nữa, trong cung hiện tại không còn nhiều chủ nhân, nếu có người muốn tu sửa chỗ ở của mình thì bảo họ tự đưa tiền cho Công bộ.” Ta nhận tấu chương từ tay Dương Thận, dùng mực đỏ gạch dấu chéo.

“Việc thứ hai là chuyện phường dệt, ở ngoại ô phía nam có kẻ ngang ngược đang tổ chức gây rối, tháng này là lần thứ ba.”

Hai năm trước, ta nhờ thương lái mang máy dệt từ phương Tây về, thành phẩm rẻ, có thể dệt vải nhanh lại rất tốt, tốt hơn nhiều so với các xưởng gia đình nhỏ ở Giang Nam. Phường dệt của ta bị chỉ trích vì chiêu mộ nữ nhân, nhiều người liên tục viện đủ mọi lý do để gây rắc rối.

“Điều tra rõ nội tình, trừng phạt nghiêm khắc thủ phạm chính, còn những kẻ đồng phạm thì tùy ý.”

Đến khi yến triều kết thúc thì đã gần giữa trưa. Sau khi Dương Thận rời đi, ta đứng dậy duỗi người. Những năm gần đây ta đã có thể một mình quyết định công việc nội bộ của triều đình. Ta dần dần thích nghi thậm chí quen với việc nắm giữ quyền lực, cũng thực hiện một số thay đổi mà ta mong muốn.

Chẳng hạn như trong phường dệt, trên cơ sở đảm bảo lợi nhuận, ta trả cho các nữ công nhân một tháng hai lạng tiền công, tương đương với những người phục vụ trong các quán rượu ngon nhất ở Trường An. Ta biết phần lớn số tiền sẽ bị phụ thân, huynh đệ và trượng phu của các nữ công nhân lấy mất. Chỉ cần một trong mười người có được tiền, cuộc sống của nàng sẽ thay đổi. Các học giả Nho giáo cho rằng đàm luận tiền bạc là thô tục, tiền bạc phải được coi là rác rưởi, nhưng từ cứu trợ thiên tai, giữ nước đến Bắc phạt, đến việc ăn uống, mặc y phục, sửa nhà làm sao có thể tách rời khỏi tiền bạc.



“Công chúa, Vương gia đã hồi phủ, mời ngài cùng dùng bữa trưa.” Thị nữ ở một bên cung kính nói.

Đỗ tổng binh về Trường An báo cáo, gặp mặt cung nữ Trân Châu hợp mắt nên nàng đã gả cho hắn ta rồi cùng đến Kế Trấn. Quế ma ma và Uyển Tình mua lại Trân Bảo các, công việc làm ăn phát đạt. Sau khi phụ hoàng qua đời, ta đã cho phép chín ngàn cung nữ trong cung Đại Minh trở về nhà bất chấp sự phản đối của các quan trong triều đình. Nếu có người không muốn, có thể ở lại cung dưỡng lão. Cung nữ ngày nay có nhiệm kỳ ba năm, được hưởng lương cố định hàng tháng, mỗi năm có nửa tháng về nhà thăm gia đình. Trong tương lai sẽ không còn cung nữ tóc bạc trắng nữa.

Từ Quân Dật bận rộn hơn ta. Gần đây hắn đã xây nha môn mới để điều tra, chuyên xét xử các quan tham ô lại. Riêng trong vụ cứu trợ thiên tai Quan Trung đã có ba mươi bảy người bị chém đầu. Những quan chức này không chết oan uổng. Ngoài mặt, họ kêu khổ dâng thư cho dân chúng dưới quyền, nhưng bên trong lại âm thầm đổi số gạo trắng nuôi sống dân để lấy trấu. Từ Quân Dật bãi bỏ bạc để đàm phán tội ác, hắn không khoan dung như phụ thân mình. Bất kể cấp bậc quan chức nào, bất kỳ ai phạm tội đều sẽ bị chém đầu. Theo lời hắn nói, nếu quan nhị phẩm không còn thì sẽ luôn có quan tam phẩm thay thế. Cho dù tất cả quan chức đều chết thì vẫn còn có tiểu quan chức cơ sở.

Thực ra, quan điểm của ta khác với hắn. Điều hắn quan tâm là kết quả, vì đạt được mục đích mà sẵn sàng hy sinh một số người không quá quan trọng; nhưng ta lại muốn sự hòa hợp giữa mọi người, luôn muốn mọi người bớt đau khổ hơn.

Quan điểm không phân chia đúng sai. Các chính trị gia không thể nhắm mắt bịt tai, chuyên quyền độc đoán. Từ Quân Dật và ta không phải là người luôn quyết giữ ý mình. Chúng ta sẽ không tranh cãi để phân cao thấp. Ngược lại, hắn sẽ kiên nhẫn đợi ta, chia sẻ và nói cho ta nghe những điều ta không đồng tình.

Trong phủ công chúa, Từ Quân Dật ôm ta từ phía sau: “Tiểu Nghiên đang nghĩ gì vậy?”

Ta đưa cho hắn mấy quyển tấu chương: “Các đại thần đang thuyết phục Trấn Bắc Vương lấy thiên thu cơ nghiệp làm trọng, sớm ngày lập Thế tử.”

Hắn còn không thèm nhìn đã ném sang một bên, không có ý tốt nhìn chằm chằm vào bụng ta: “Vậy tối nay bản vương sẽ làm việc chăm chỉ.”

“Lão nam nhân sau ba mươi vẫn còn đầy lời vô nghĩa.” Ta quay đi không muốn chú ý đến hắn.

“Ly nô đã lớn rồi,“ Từ Quân Dật ôm eo ta, không ngừng vuốt ve lông mày của ta, “Càng xinh đẹp quyến rũ, may mắn chỉ ở trong lòng bàn tay bản vương.”

“Yên tâm đi, thiên hạ có vô số người muốn nhận ngươi và ta là phụ mẫu, ta đã chọn ra hơn chục đứa trẻ mồ côi ở biên giới, sau này sẽ đưa vào cung nuôi dưỡng. “



Các thái giám bưng món ăn đến, ta nhanh chóng đẩy hắn ra, ngồi đối diện với hắn.

Mặc dù ta thích ăn uống nhưng ta không thích phô trương lãng phí như các con cháu thế gia. Những việc như dùng trăm con gà mái già để nấu súp là điều tuyệt đối chưa từng nghe thấy ở phủ công chúa.

Năm món ăn thường ngày và một bát bánh ngọt hấp đường được đặt trước mặt ta. Bọn hạ nhân đều biết lúc chúng ta dùng bữa không thích có người khác hầu hạ, đều biết ý lui xuống trước.

“Còn một điều nữa,“ ta gắp một miếng cá bỏ vào bát, “Tam tỷ sắp tái giá.”

Từ Quân Dật đẩy bánh ngọt đến bên tay ta, trêu chọc: “Có phải Công chúa Chiêu Hoa bị Tiểu Nghiên hiểu lầm lúc đọc Cẩm Sắt là vì muốn ngọc trai không?”

Thái giám giả có trí nhớ tốt, hắn nhớ tất cả những điều ngu ngốc ta đã làm khi còn niên thiếu. Ta vùi đầu ăn bánh ngọt, giả vờ như không nghe thấy.

Từ Quân Dật đưa tay sờ sờ đầu ta, “Được rồi, là lỗi của ta, Tiểu Nghiên nói tiếp đi.”

“Nhà Bái quốc công của Tam tỷ đã bị giết trong cuộc nổi loạn của Văn Phùng. Sau nhiều lần hỏi thăm ta mới biết thì ra trước khi Tam tỷ xuất giá đã yêu Lễ viên ngoại Lang gia, Triệu lang quân. Triệu lang quân cũng không kết hôn trong bảy năm vì Tam tỷ, Tiểu Nghiên muốn tác thành cho họ.”

Triều đại Thái tổ có lệnh, các công chúa phải lấy mình làm gương, đề cao đạo đức Nho giáo. Người dân tự hào về đền thờ trinh tiết. Khi nhìn thấy tam tỷ trong cung, ta từng nghĩ tỷ ấy sẽ bị vướng những lời đàm tiếu mà không muốn tái giá, không ngờ tới tỷ ấy đã đồng ý không chút do dự. Làm công chúa giả hơn mười năm, ta biết những gì nữ nhân có thể làm được trên thế gian là có giới hạn, ta hy vọng các nàng có thể sống tự do tự tại hơn.

Từ Quân Dật đứng dậy múc cho ta bát canh: “Đây là chuyện vui, Tiểu Nghiên cứ đi làm đi.”

“Còn Thập lục đệ, đến cùng Thái phó đã dạy bậy cái gì vậy? Ngày đó còn bảo ta đóng một chiếc thuyền lớn trong cung, dong buồm đến Giang Nam...”

“Hiếm lắm mới có một ngày rảnh rỗi, cần gì cứ nhắc đến những người không liên quan,“ Từ Quân Dật ngắt lời ta, “Gần đây ta có được một quyển xuân cung đồ mới, hay là cùng Ly nô xem thử?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước