Chương 118: Thức tỉnh
"Chủ thượng!"
Trong bóng đêm vô tận, có giọng nam mừng rỡ khẽ hô, tuy rằng thanh âm khô khốc, không nghe rõ lắm, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Hắn từ từ mở mắt, cơ hồ cùng lúc đó khóe miệng cũng hơi hơi cong lên, vẽ ra ý cười thỏa mãn hạnh phúc nhàn nhạt.
"... Tam... Ca..."
Vu Diệp nhìn gương mặt quen thuộc hàm chứa hạnh phúc xen lẫn mệt mỏi trước mắt, mở miệng gọi.
"Hàn Trọng!" Thấy người nằm trên giường đã tỉnh lại, Ti Hoàng Hàn Hồng kích động cầm lấy tay hắn, hai mắt nhìn chăm chú hỏi, "Có chỗ nào khó chịu không? Miệng vết thương có đau không? Có khát nước không?"
Hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Vu Diệp nghe mà buồn cười. Có chỗ nào khó chịu không? Toàn thân đều khó chịu. Miệng vết thương có đau không? Đau muốn chết... Đương nhiên, hắn sẽ không trả lời ra miệng. Còn câu hỏi cuối cùng, cũng không quan trọng lắm.
Vì thế, hắn nói ra một tiếng "Nước" đáp lời bằng giọng nói khô khốc của mình.
Rất nhanh, nước ấm liền được người đưa đến bên miệng Vu Diệp ngay sau khi hắn được đỡ ngồi tựa vào đầu giường.
Nhìn tử y nữ tử thanh tú ôn nhu trước mắt, Vu Diệp uống cạn nước ấm, tầm mắt yên lặng đảo qua Ti Hoàng Hàn Hồng, Liễu Phượng Âm, Tây Ỷ Lôi... Cuối cùng mới nhìn thấy nam nhân cao lớn đang đứng cúi đầu ở một góc phía sau đám đông.
Mà lúc này, Nam Khiếu Hoàn hiển nhiên cũng cảm giác được tầm mắt đang dừng ở trên người mình kia. Nhưng mà y không dám ngẩng đầu, không dám nhìn người nọ... Cho dù giờ phút này, y chỉ muốn lập tức tiến lên, ôm chặt lấy người nọ, không bao giờ... buông tay nữa.
Thời khắc này, thời gian trở nên vô cùng dài, y nghe rõ tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp va chạm lồng ngực, xen lẫn đau đớn đến nghẹt thở, tựa như sẽ kéo dài vĩnh viễn không có kết thúc.
"... Đã khiến các ngươi lo lắng." Vu Diệp thu hồi ánh mắt, tiếng nói cực suy yếu, mọi người nghe xong câu này, nhìn nụ cười quen thuộc trên khóe miệng Vu Diệp, trong lòng tất cả đều là hỗn loạn.
Ỷ Lôi kiểm tra mạch của hắn, ngưng thần lắng nghe một hồi, rốt cục như trút được gánh nặng, lúc này mới lộ ra được một nụ cười, hai lúm đồng tiền cũng hiện ra:
"Thật tốt quá... Chủ thượng có thể tỉnh lại... Hẳn là đã không còn đáng ngại... Về phần dư độc còn trong cơ thể, có Tiêu công tử, bệ hạ cũng không cần quá lo lắng."
Tảng đá nặng trong lòng Ti Hoàng Hàn Hồng rơi xuống. Hắn không nói gì im lặng vuốt mái tóc của Vu Diệp, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh: "Âm nhi, đêm đã khuya, thân thể ngươi không tốt, không cần đợi ta, quay về nghỉ ngơi đi."
Liễu Phượng Âm nghe vậy khẽ liếc mắt nhìn thanh niên sắc mặt tái nhợt đang tựa ở đầu giường, cho dù đã tỉnh, nhưng vẫn vô cùng suy yếu, tựa hồ giây tiếp theo sẽ không còn hô hấp. Trong lòng căng thẳng, nàng nắm lấy tay Ti Hoàng Hàn Hồng, cho hắn vài cái vỗ an ủi trên mu bàn tay, sau đó nàng nhẹ gật đầu, đứng dậy hành lễ rời đi.
"... Các ngươi... Cũng lui xuống đi." Ti Hoàng Hàn Hồng nói với Ỷ Lôi. Mà hai chữ "các ngươi", đương nhiên là ngụ ý nói luôn những người còn lại.
Tử y nữ tử nghe vậy hơi nhíu mày, nàng lo lắng nhìn về phía Vu Diệp.
Hiểu được ý tứ của Khanh Nhan mặc dù nàng chưa nói ra miệng, Ti Hoàng Hàn Hồng lên tiếng khuyên nhủ: "Nơi này có ta trông chừng, các ngươi đã mệt mỏi cả ngày, hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Hoàng đế đã lên tiếng, Khanh Nhan cho dù còn muốn ở lại chiếu cố chủ tử vừa mới thanh tỉnh nhà mình, cũng chỉ đành cất tiếng nói tạ ơn. Mà Tây Ỷ Lôi, từ buổi chiều đến giờ, thần kinh vẫn luôn buộc chặt, giờ phút này mới thả lỏng một chút, cảm giác buồn ngủ liền ập tới từng trận, không thể ngăn cản.
Ngáp một cái, hắn kiểm tra thêm một lần cuối, xác nhận toàn bộ miệng vết thương trên người Vu Diệp đều đã được xử lý xong, dược vật trên bàn bên cạnh không có thiếu thứ gì, sau đó yên tâm cung kính hành lễ với Ti Hoàng Hàn Hồng, thu dọn hòm thuốc, liền cùng Khanh Nhan, Khiếu Hoàn rời đi.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một vị võ tướng cao lớn thân mặc áo giáp tiến vào, đúng là Lương Hạo Hiên cùng theo Vu Diệp quay về kinh lần này, cũng từng là thuộc hạ dưới trướng Ti Hoàng Hàn Hồng, hiện đã được phong thành Đô Chỉ Huy Sứ.
"Bệ hạ."
"Có tin tức của La Thanh Lăng?" Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của thuộc hạ, lông mày vô thức càng nhíu chặt, ngay cả thanh âm cũng tràn ra vài phần lãnh ý. Từ lúc Nam Khiếu Hoàn ôm đệ đệ của hắn cả người đầy máu xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng đã hạ lệnh cho Lương Hạo Hiên mang theo binh lính tới tiểu viện của Liễu Tình Nhu bắt người. Kết quả bắt được người, nhưng đã là người điên. Mà Ti Hoàng Nam Dập vẫn nắm chặt góc áo của nàng, dưới cơn nóng giận hắn cũng đã đem nam hài ném vào thiên lao. Về phần La Thanh Lăng... Căn cứ theo những gì Nam Khiếu Hoàn thuật lại, khi nhóm binh lính kéo tới địa điểm kia, nơi đó chỉ còn lại vài vết máu và dấu tích đánh nhau.
La Thanh Lăng bị thương, cho dù may mắn thoát ra được cấm địa hoàng cung có thủ vệ sâm nghiêm, nhưng sẽ không thể thoát khỏi các trạm kiểm soát, còn có cả cấm vệ quân tìm kiếm từ nhà này sang nhà khác. Tuy nhiên mặc dù thế... Sự thật vẫn là, La Thanh Lăng phảng phất giống như biến mất khỏi thế giới này, vài canh giờ đã trôi qua, binh lính và cấm vệ quân đều không có được chút tin tức nào!
"Thuộc hạ vô năng, thỉnh bệ hạ thứ tội!" Lương Hạo Hiên phất vạt chiến bào, phịch một tiếng liền quỳ xuống.
Một mảnh yên lặng, không khí trong điện trầm trọng giống như ngưng trệ, Lương Hạo Hiên quỳ trên mặt đất, dưới tầm mắt uy thế của đế vương, cảm thấy mồ hôi lạnh tuông ra tầng tầng mà chảy dọc sống lưng. Hắn từng đi theo Ti Hoàng Hàn Hồng đóng quân ở biên quan, vô số chiến dịch lớn nhỏ đều đã trải qua, vô cùng hiểu rõ bên dưới gương mặt khoan dung độ lượng hiền lành của nam nhân trước mắt này, chính là dã tính tuyệt không thỏa hiệp, tuyệt không nhận thua. Một khi thật sự chọc giận hắn, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi... Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đồng tình với vị chỉ huy sứ trẻ tuổi từng hợp tác chung trước đây. [ý chỉ La Thanh Lăng]
Dám can đảm làm chuyện lén lút dưới mí mắt người này, thật sự là... Ngại mình sống quá lâu a!
Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn chằm chằm người quỳ trên mặt đất hồi lâu, mới bình tĩnh gằng từng tiếng, hàm chứa sát ý lạnh thấu xương nói:
"Tiếp tục điều tra! Trẫm không tin, dưới bao nhiêu ánh mắt bao nhiêu thiên la địa võng, hắn còn có thể chạy thoát khỏi Huyền Kinh!"
**
"Khiếu Hoàn, Ô Phong Dịch kia ở đâu ngươi có?" Ở một tòa điện khác trong tẩm cung hoàng đế, Ỷ Lôi vừa lấy ra một thanh gỗ mới giúp nam nhân cố định lại tay phải, vừa mở to mắt nhìn gương mặt vẫn lãnh ngạnh không cảm xúc trong tầm nhìn.
Mười bốn bình Ô Phong Dịch, màu xanh nhạt thuần túy, độ tinh khiết cực cao, cho dù có nhiều vàng bạc cũng khó mà mua được! Đầu gỗ trước mắt này, đến tột cùng đã dùng thủ đoạn gì mà lấy được nhiều như thế?! Nếu có cách hay... mặc kệ chính đạo hay tà đạo đều không sao... chỉ dẫn cho hắn... ừm...
Nam Khiếu Hoàn hơi nhướng mày, chỉ nhìn Ỷ Lôi, miệng lại đóng kín, hiển nhiên là không có ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đối phương.
"Ỷ Lôi, ngươi không buồn ngủ nữa?" Đông Khanh Nhan cầm thực hạp từ ngoài cửa đi vào, mở nắp đem mấy món bên trong bày ra bàn tròn, dọn xong bát đũa, mới ngồi xuống bên cạnh hai người, cười nói với Ỷ Lôi, "Còn có tinh thần như vậy?"
"Khanh Nhan tỷ..." Giúp Nam Khiếu Hoàn băng xong cánh tay phải, Ỷ Lôi thở phào một hơi, tê liệt ngã vào lưng ghế, "Ai nói không buồn ngủ... Mí mắt của ta đều sắp mở hết được rồi... Ăn no xong sẽ lập tức ngủ!... Hôm nay đúng là làm ta sợ muốn chết..."
"Đúng vậy." Khanh Nhan gắp cho Khiếu Hoàn một đũa đồ ăn, nhìn y nuốt xuống mới dời tầm mắt, "... Ai có thể dự đoán được... Sẽ phát sinh chuyện này..."
Nhớ tới từng vệt máu tươi chói mắt kia, giọng nữ trầm thấp pha lẫn chút thở dài và sợ hãi. Buổi sáng hai người mới hảo hảo xuất môn, vậy mà chỉ sau vài canh giờ không thấy, một người đã hấp hối, tánh mạng treo lủng lẳng trên sợi tóc... Nàng thật sự không dám tưởng tượng đến, nếu như thanh niên tuấn mỹ kia thật sự có chuyện... Sẽ là hậu quả gì... May mắn, hết thảy đều đã chuyển nguy thành an.
Ỷ Lôi nói liên thanh, đồng thời ăn nhanh chén cháo, sau đó lại bỏ thêm vài đũa thức ăn vào miệng, mĩ mãn vuốt vuốt cái bụng tròn xoe, liền đi tới phòng ngủ được hoàng đế sắp xếp sẵn cho hắn.
"Đa tạ." Nghe tiếng bước chân của Ỷ Lôi đã đi xa, Nam Khiếu Hoàn trầm giọng nói lời cảm tạ với nữ tử bên cạnh.
"Vất vả ngươi..." Đông Khanh Nhan thở dài một tiếng, "Nội thương đã kêu Ỷ Lôi kiểm tra chưa? Thế nào?" Tuy rằng nam nhân này nhìn qua không có gì khác thường, nhưng y vốn đang bị thương không thể tùy tiện sử dụng nội lực, điều này nàng vẫn nhớ kỹ.
"E rằng phải dược dục thêm mấy tháng nữa." Nam Khiếu Hoàn nghe vậy, có chút giật mình, bất đắc dĩ mở miệng đáp.
Khanh Nhan nhẹ cười.
"... Ta..." Nam Khiếu Hoàn giương mắt nhìn về phía Khanh Nhan, muốn nói ra suy nghĩ của mình, y dừng một chút, lựa từ ngữ hồi lâu, mới giống như hạ quyết tâm, tiếp tục thấp giọng nói, "Trong cơ thể Nhâm Tông Cẩm có một loại kỳ độc từ khi sinh ra đã có, vì vậy từ nhỏ thể chất rất yếu, bách bệnh quấn thân... Trong sơn trang vì thế có sắp xếp một nhóm nhân thủ riêng biệt chuyên đi núi Phượng Hoàng tìm hoa Ô Phong."
Mỗi lần nhóm người này lên đường, sẽ huy động gần mấy trăm người. Y thường hay trốn ở phía sau cửa nhìn xem bọn họ khởi hành. Mà từ khi y bắt đầu hiểu chuyện, y cũng đã biết ca ca của mình bị một loại bệnh không thể trị khỏi, mỗi ngày đều phải sử dụng rất nhiều dược vật. Trong đó, mấy bình Ô Phong Dịch kia chính là thứ y thấy đẹp nhất.
"Dược này... Ngươi lấy từ chỗ Nhâm Tông Cẩm?" Khanh Nhan theo bản năng hỏi lại, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Nam Khiếu Hoàn, không khỏi thở dài. Như vậy, sợ là phía Nhâm Tông Cẩm... Cũng đã biết thân phận của y. Nhâm Tông Cẩm tuyệt đối sẽ không ngờ tới, người đệ đệ hắn khổ sở tìm kiếm chính là nam nhân hắn lôi từ dưới tuyết lên này, nếu hắn biết, thời điểm đó chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu trả người.
... Có lẽ hết thảy đều đã được ông trời sắp đặt, chuyện gì nên tới luôn sẽ tới, không thể trốn tránh.
"... Ngươi... Phải rời khỏi Thiên Dạ Cung sao?" Sau một lúc lâu, nữ tử cụp mắt nhẹ hỏi.
"Không." Nam Khiếu Hoàn nhìn xuống, trên gương mặt cương nghị không có biểu tình gì, trầm giọng phủ nhận, "Hắn chỉ... Hẹn ta ngày mười sáu gặp nhau ở Tập Phượng trấn."
"Ngươi sẽ đi?" Rõ ràng là hỏi, nhưng ngữ điệu của Đông Khanh Nhan lại giống như khẳng định sự thật. Bởi vì nàng hiểu được, dưới tình huống Nhâm Tông Cẩm đều đã cứu Nam Khiếu Hoàn lẫn Vu Diệp một mạng, nam nhân này tuyệt đối sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn. Không liên quan đến muốn hay không muốn, mà đó là nghĩa vụ.
"Đến lúc đó... Còn phải làm phiền ngươi."
Nam Khiếu Hoàn đứng dậy, cũng không thèm nhìn tới chén cháo của mình chỉ mới dùng có vài hớp, kéo ra ghế dựa, dừng một chút, thấp giọng nói xong, cũng không quay đầu lại liền cất bước đi ra ngoài.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Nam Khiếu Hoàn ngồi tựa trên một nhánh cây, mắt nhìn chăm chú vào tẩm điện của hoàng đế ở cách đó không xa. Đang mùa Đông, bên tai không có tiếng côn trùng kêu vang, trong gió lạnh, thứ cảm nhận duy nhất chính là tịch liêu lạnh lẽo.
Lại siết chặt hơn áo khoác, y ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen u ám, không hề có mặt trăng gần tròn vốn nên có ở đó, dọc con đường đen kịt, những cây thông sừng sững đứng lặng yên. Trong khoảng sân trống trải, chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua.
Trong thoáng chốc luồng khí nóng trong đan điền lại quặn lên, trước đó y đã thật vất vả mới đem nó trấn an tĩnh xuống, bây giờ lại giống như con ngựa thoát khỏi dây cương tùy ý va chạm lung tung.
"Các chủ?"
Trong tiếng gió sàn sạt, Yến Tam canh gác ở cạnh khác nghe thấy động tĩnh phía bên này liền nhỏ giọng hỏi.
"... Không có chuyện gì." Bàn tay run rẩy siết chặt thân cây, Nam Khiếu Hoàn cắn răng, sau một lúc lâu, mới thở ra một hơi gian nan đáp lời.
Đốt Tâm Chưởng của Tín Thế Tĩnh uy lực phi phàm, cho dù đã tịnh dưỡng lâu như vậy, luồng khí nóng kia vẫn tắc nghẽn ở trong các đại huyệt của y. Thời điểm giao chiến với La Thanh Lăng, y không hề kiềm chế nội lực, cho nên hậu quả của việc cưỡng chế vận dụng nội lực chính là giờ phút này chân khí không ngừng hỗn chiến trong kinh mạch.
Trong bóng đêm, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Cố sức chống đỡ thân mình lấy ra bình sứ trong ngực áo, đổ ra mấy viên dược nuốt vào miệng, Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu dựa vào thân cây sau lưng, cắn răng siết chặt tay, yên lặng chịu đựng.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, chân khí va chạm lung tung trong cơ thể rốt cục mới dần dần yếu xuống.
Bàn tay thả lỏng hơn, chậm rãi sờ vào trường kiếm bên hông, Nam Khiếu Hoàn ngơ ngác nhìn chằm chằm màn trời, hồi lâu, mới chuyển tầm mắt xuống khung cửa sổ của tẩm điện bên dưới thân cây y đang ngồi. Nơi đó, ánh đèn lẳng lặng tỏa sáng, chiếu rọi cho không gian bên trong tẩm điện thập phần sáng sủa.
Không biết chủ thượng... Hiện tại thế nào...
Ý niệm này không thể ức chế dâng lên trong tim, Nam Khiếu Hoàn lặng lẽ thở dài, một lần nữa lặp lại động tác vuốt ve chuôi kiếm để xua tan đi xúc động muốn nhảy xuống tiến vào phòng người nọ.
"Nô tỳ cáo lui."
Giọng nữ dễ nghe từ xa xa vang lên, Nam Khiếu Hoàn phục hồi tinh thần lại.
Ánh nến trong tẩm điện theo thứ tự bị thổi tắt hơn phân nửa, vài thị nữ còn lại trong phòng cuối cùng cũng xoay người lui đi ra, sau khi khép cửa, liền bước đi thật khẽ quay trở về phòng nghỉ thường ngày của các nàng.
Đêm càng sâu hơn, hàn ý cũng càng thấu xương hơn. Nam Khiếu Hoàn lại không hề cảm giác được cái lạnh, y ngây ngốc nhìn chằm chằm khung cửa sổ kia, nơi đó thỉnh thoảng sẽ có bóng người xuất hiện, nhìn một hồi, y giống như lâm vào một mảnh hư không nào đó.
Không biết qua bao lâu, Nam Khiếu Hoàn bị một cỗ hơi thở thập phần mãnh liệt làm cho bừng tỉnh. Y nghiêng tai lắng nghe, liền nghe thấy có một trận bước chân đang nhanh chóng tiến vào Sùng Đức Cung, hướng thẳng về phía này.
"Các chủ?" Là thanh âm Yến Lục xin chỉ thị.
"Để ta." Nhíu mày, Nam Khiếu Hoàn hít sâu một hơi, cầm lên trường kiếm, thân mình giống như con báo lặng yên không tiếng động nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống.
Giờ khắc này, y thật sự cần làm chút gì đó, để cắt đứt những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.
Trong viện thực yên tĩnh, nhưng loại yên tĩnh này, rất nhanh đã bị âm thanh vật thể rơi xuống đất và âm thanh tức giận phá tan.
Bình ổn hô hấp, hắc y nam tử ẩn thân phía sau cửa viện, tập trung tinh thần, đợi thời cơ tốt nhất để ra tay.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, con ngươi trong mắt Nam Khiếu Hoàn cơ hồ đông cứng lại..
Ba trượng, hai trượng, một trượng...
Ba thước...
Ánh mắt thình lình trầm xuống, đầu ngón tay Nam Khiếu Hoàn động đậy, giây tiếp theo, trường kiếm trong tay lóe hàn quang, nhanh như điện xuyên thẳng về phía cổ họng người tới.
"Keng" một tiếng, là âm thanh kiếm và kiếm va chạm vào nhau.
Lòng bàn tay bị chấn run lên, Nam Khiếu Hoàn bị mạnh mẽ bức lui hai bước. Người tới toàn thân tản ra sát ý mãnh liệt làm cho y không khỏi rùng mình, còn chưa đứng vững, y liền cố nén máu tươi cuộn trào nơi yết hầu, biến chiêu thật nhanh tiến lên lần nữa.
"Muốn chết ——!"
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh như băng, khiến cho người ta không rét mà run. Trong phút chốc, một trận gió bén nhọn xẹt qua bên tai Nam Khiếu Hoàn, y theo bản năng định nghiêng thân né tránh một chưởng không hề lưu tình này, nhưng ngay lúc nguy cấp, bởi vì nội tức trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn mà khiến cho động tác trở nên chậm một giây.
"—— Chủ tử không thể! Đó là Nam hộ pháp!"
Mắt thấy một chưởng kia sẽ lập tức đánh vào trước ngực Nam Khiếu Hoàn, một giọng nam trầm thấp tức khắc hô lớn, dưới trạng thái đầu váng mắt hoa, hai mắt từng trận biến thành màu đen, Nam Khiếu Hoàn bị người đẩy mạnh qua một bên, kịp thời tránh đi một chưởng đoạt mạng kia, nhưng ngay cả như vậy, góc áo của y vẫn bị chưởng phong chém đứt một đoạn lớn.
Nam Khiếu Hoàn ôm ngực, nuốt xuống máu tươi trong miệng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên phía trước.
Bởi vì đêm tối, nhìn không rõ lắm. Nhưng kiện trường bào màu tím và thân ảnh đứng phía sau hắn như hình với bóng kia đã xác thực thân phận của người tới, không phải Ung Thân Vương Mộ Vân Tiêu và An Vô đã mấy tháng không gặp thì còn là ai?
"Đã là thuộc hạ của Thiên Dạ Cung, vì sao còn cản đường ta?!"
Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, trong con ngươi đen lóe ra sát khí lãnh liệt bức người.
Trong bóng đêm vô tận, có giọng nam mừng rỡ khẽ hô, tuy rằng thanh âm khô khốc, không nghe rõ lắm, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Hắn từ từ mở mắt, cơ hồ cùng lúc đó khóe miệng cũng hơi hơi cong lên, vẽ ra ý cười thỏa mãn hạnh phúc nhàn nhạt.
"... Tam... Ca..."
Vu Diệp nhìn gương mặt quen thuộc hàm chứa hạnh phúc xen lẫn mệt mỏi trước mắt, mở miệng gọi.
"Hàn Trọng!" Thấy người nằm trên giường đã tỉnh lại, Ti Hoàng Hàn Hồng kích động cầm lấy tay hắn, hai mắt nhìn chăm chú hỏi, "Có chỗ nào khó chịu không? Miệng vết thương có đau không? Có khát nước không?"
Hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Vu Diệp nghe mà buồn cười. Có chỗ nào khó chịu không? Toàn thân đều khó chịu. Miệng vết thương có đau không? Đau muốn chết... Đương nhiên, hắn sẽ không trả lời ra miệng. Còn câu hỏi cuối cùng, cũng không quan trọng lắm.
Vì thế, hắn nói ra một tiếng "Nước" đáp lời bằng giọng nói khô khốc của mình.
Rất nhanh, nước ấm liền được người đưa đến bên miệng Vu Diệp ngay sau khi hắn được đỡ ngồi tựa vào đầu giường.
Nhìn tử y nữ tử thanh tú ôn nhu trước mắt, Vu Diệp uống cạn nước ấm, tầm mắt yên lặng đảo qua Ti Hoàng Hàn Hồng, Liễu Phượng Âm, Tây Ỷ Lôi... Cuối cùng mới nhìn thấy nam nhân cao lớn đang đứng cúi đầu ở một góc phía sau đám đông.
Mà lúc này, Nam Khiếu Hoàn hiển nhiên cũng cảm giác được tầm mắt đang dừng ở trên người mình kia. Nhưng mà y không dám ngẩng đầu, không dám nhìn người nọ... Cho dù giờ phút này, y chỉ muốn lập tức tiến lên, ôm chặt lấy người nọ, không bao giờ... buông tay nữa.
Thời khắc này, thời gian trở nên vô cùng dài, y nghe rõ tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp va chạm lồng ngực, xen lẫn đau đớn đến nghẹt thở, tựa như sẽ kéo dài vĩnh viễn không có kết thúc.
"... Đã khiến các ngươi lo lắng." Vu Diệp thu hồi ánh mắt, tiếng nói cực suy yếu, mọi người nghe xong câu này, nhìn nụ cười quen thuộc trên khóe miệng Vu Diệp, trong lòng tất cả đều là hỗn loạn.
Ỷ Lôi kiểm tra mạch của hắn, ngưng thần lắng nghe một hồi, rốt cục như trút được gánh nặng, lúc này mới lộ ra được một nụ cười, hai lúm đồng tiền cũng hiện ra:
"Thật tốt quá... Chủ thượng có thể tỉnh lại... Hẳn là đã không còn đáng ngại... Về phần dư độc còn trong cơ thể, có Tiêu công tử, bệ hạ cũng không cần quá lo lắng."
Tảng đá nặng trong lòng Ti Hoàng Hàn Hồng rơi xuống. Hắn không nói gì im lặng vuốt mái tóc của Vu Diệp, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh: "Âm nhi, đêm đã khuya, thân thể ngươi không tốt, không cần đợi ta, quay về nghỉ ngơi đi."
Liễu Phượng Âm nghe vậy khẽ liếc mắt nhìn thanh niên sắc mặt tái nhợt đang tựa ở đầu giường, cho dù đã tỉnh, nhưng vẫn vô cùng suy yếu, tựa hồ giây tiếp theo sẽ không còn hô hấp. Trong lòng căng thẳng, nàng nắm lấy tay Ti Hoàng Hàn Hồng, cho hắn vài cái vỗ an ủi trên mu bàn tay, sau đó nàng nhẹ gật đầu, đứng dậy hành lễ rời đi.
"... Các ngươi... Cũng lui xuống đi." Ti Hoàng Hàn Hồng nói với Ỷ Lôi. Mà hai chữ "các ngươi", đương nhiên là ngụ ý nói luôn những người còn lại.
Tử y nữ tử nghe vậy hơi nhíu mày, nàng lo lắng nhìn về phía Vu Diệp.
Hiểu được ý tứ của Khanh Nhan mặc dù nàng chưa nói ra miệng, Ti Hoàng Hàn Hồng lên tiếng khuyên nhủ: "Nơi này có ta trông chừng, các ngươi đã mệt mỏi cả ngày, hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Hoàng đế đã lên tiếng, Khanh Nhan cho dù còn muốn ở lại chiếu cố chủ tử vừa mới thanh tỉnh nhà mình, cũng chỉ đành cất tiếng nói tạ ơn. Mà Tây Ỷ Lôi, từ buổi chiều đến giờ, thần kinh vẫn luôn buộc chặt, giờ phút này mới thả lỏng một chút, cảm giác buồn ngủ liền ập tới từng trận, không thể ngăn cản.
Ngáp một cái, hắn kiểm tra thêm một lần cuối, xác nhận toàn bộ miệng vết thương trên người Vu Diệp đều đã được xử lý xong, dược vật trên bàn bên cạnh không có thiếu thứ gì, sau đó yên tâm cung kính hành lễ với Ti Hoàng Hàn Hồng, thu dọn hòm thuốc, liền cùng Khanh Nhan, Khiếu Hoàn rời đi.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một vị võ tướng cao lớn thân mặc áo giáp tiến vào, đúng là Lương Hạo Hiên cùng theo Vu Diệp quay về kinh lần này, cũng từng là thuộc hạ dưới trướng Ti Hoàng Hàn Hồng, hiện đã được phong thành Đô Chỉ Huy Sứ.
"Bệ hạ."
"Có tin tức của La Thanh Lăng?" Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của thuộc hạ, lông mày vô thức càng nhíu chặt, ngay cả thanh âm cũng tràn ra vài phần lãnh ý. Từ lúc Nam Khiếu Hoàn ôm đệ đệ của hắn cả người đầy máu xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng đã hạ lệnh cho Lương Hạo Hiên mang theo binh lính tới tiểu viện của Liễu Tình Nhu bắt người. Kết quả bắt được người, nhưng đã là người điên. Mà Ti Hoàng Nam Dập vẫn nắm chặt góc áo của nàng, dưới cơn nóng giận hắn cũng đã đem nam hài ném vào thiên lao. Về phần La Thanh Lăng... Căn cứ theo những gì Nam Khiếu Hoàn thuật lại, khi nhóm binh lính kéo tới địa điểm kia, nơi đó chỉ còn lại vài vết máu và dấu tích đánh nhau.
La Thanh Lăng bị thương, cho dù may mắn thoát ra được cấm địa hoàng cung có thủ vệ sâm nghiêm, nhưng sẽ không thể thoát khỏi các trạm kiểm soát, còn có cả cấm vệ quân tìm kiếm từ nhà này sang nhà khác. Tuy nhiên mặc dù thế... Sự thật vẫn là, La Thanh Lăng phảng phất giống như biến mất khỏi thế giới này, vài canh giờ đã trôi qua, binh lính và cấm vệ quân đều không có được chút tin tức nào!
"Thuộc hạ vô năng, thỉnh bệ hạ thứ tội!" Lương Hạo Hiên phất vạt chiến bào, phịch một tiếng liền quỳ xuống.
Một mảnh yên lặng, không khí trong điện trầm trọng giống như ngưng trệ, Lương Hạo Hiên quỳ trên mặt đất, dưới tầm mắt uy thế của đế vương, cảm thấy mồ hôi lạnh tuông ra tầng tầng mà chảy dọc sống lưng. Hắn từng đi theo Ti Hoàng Hàn Hồng đóng quân ở biên quan, vô số chiến dịch lớn nhỏ đều đã trải qua, vô cùng hiểu rõ bên dưới gương mặt khoan dung độ lượng hiền lành của nam nhân trước mắt này, chính là dã tính tuyệt không thỏa hiệp, tuyệt không nhận thua. Một khi thật sự chọc giận hắn, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi... Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đồng tình với vị chỉ huy sứ trẻ tuổi từng hợp tác chung trước đây. [ý chỉ La Thanh Lăng]
Dám can đảm làm chuyện lén lút dưới mí mắt người này, thật sự là... Ngại mình sống quá lâu a!
Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn chằm chằm người quỳ trên mặt đất hồi lâu, mới bình tĩnh gằng từng tiếng, hàm chứa sát ý lạnh thấu xương nói:
"Tiếp tục điều tra! Trẫm không tin, dưới bao nhiêu ánh mắt bao nhiêu thiên la địa võng, hắn còn có thể chạy thoát khỏi Huyền Kinh!"
**
"Khiếu Hoàn, Ô Phong Dịch kia ở đâu ngươi có?" Ở một tòa điện khác trong tẩm cung hoàng đế, Ỷ Lôi vừa lấy ra một thanh gỗ mới giúp nam nhân cố định lại tay phải, vừa mở to mắt nhìn gương mặt vẫn lãnh ngạnh không cảm xúc trong tầm nhìn.
Mười bốn bình Ô Phong Dịch, màu xanh nhạt thuần túy, độ tinh khiết cực cao, cho dù có nhiều vàng bạc cũng khó mà mua được! Đầu gỗ trước mắt này, đến tột cùng đã dùng thủ đoạn gì mà lấy được nhiều như thế?! Nếu có cách hay... mặc kệ chính đạo hay tà đạo đều không sao... chỉ dẫn cho hắn... ừm...
Nam Khiếu Hoàn hơi nhướng mày, chỉ nhìn Ỷ Lôi, miệng lại đóng kín, hiển nhiên là không có ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đối phương.
"Ỷ Lôi, ngươi không buồn ngủ nữa?" Đông Khanh Nhan cầm thực hạp từ ngoài cửa đi vào, mở nắp đem mấy món bên trong bày ra bàn tròn, dọn xong bát đũa, mới ngồi xuống bên cạnh hai người, cười nói với Ỷ Lôi, "Còn có tinh thần như vậy?"
"Khanh Nhan tỷ..." Giúp Nam Khiếu Hoàn băng xong cánh tay phải, Ỷ Lôi thở phào một hơi, tê liệt ngã vào lưng ghế, "Ai nói không buồn ngủ... Mí mắt của ta đều sắp mở hết được rồi... Ăn no xong sẽ lập tức ngủ!... Hôm nay đúng là làm ta sợ muốn chết..."
"Đúng vậy." Khanh Nhan gắp cho Khiếu Hoàn một đũa đồ ăn, nhìn y nuốt xuống mới dời tầm mắt, "... Ai có thể dự đoán được... Sẽ phát sinh chuyện này..."
Nhớ tới từng vệt máu tươi chói mắt kia, giọng nữ trầm thấp pha lẫn chút thở dài và sợ hãi. Buổi sáng hai người mới hảo hảo xuất môn, vậy mà chỉ sau vài canh giờ không thấy, một người đã hấp hối, tánh mạng treo lủng lẳng trên sợi tóc... Nàng thật sự không dám tưởng tượng đến, nếu như thanh niên tuấn mỹ kia thật sự có chuyện... Sẽ là hậu quả gì... May mắn, hết thảy đều đã chuyển nguy thành an.
Ỷ Lôi nói liên thanh, đồng thời ăn nhanh chén cháo, sau đó lại bỏ thêm vài đũa thức ăn vào miệng, mĩ mãn vuốt vuốt cái bụng tròn xoe, liền đi tới phòng ngủ được hoàng đế sắp xếp sẵn cho hắn.
"Đa tạ." Nghe tiếng bước chân của Ỷ Lôi đã đi xa, Nam Khiếu Hoàn trầm giọng nói lời cảm tạ với nữ tử bên cạnh.
"Vất vả ngươi..." Đông Khanh Nhan thở dài một tiếng, "Nội thương đã kêu Ỷ Lôi kiểm tra chưa? Thế nào?" Tuy rằng nam nhân này nhìn qua không có gì khác thường, nhưng y vốn đang bị thương không thể tùy tiện sử dụng nội lực, điều này nàng vẫn nhớ kỹ.
"E rằng phải dược dục thêm mấy tháng nữa." Nam Khiếu Hoàn nghe vậy, có chút giật mình, bất đắc dĩ mở miệng đáp.
Khanh Nhan nhẹ cười.
"... Ta..." Nam Khiếu Hoàn giương mắt nhìn về phía Khanh Nhan, muốn nói ra suy nghĩ của mình, y dừng một chút, lựa từ ngữ hồi lâu, mới giống như hạ quyết tâm, tiếp tục thấp giọng nói, "Trong cơ thể Nhâm Tông Cẩm có một loại kỳ độc từ khi sinh ra đã có, vì vậy từ nhỏ thể chất rất yếu, bách bệnh quấn thân... Trong sơn trang vì thế có sắp xếp một nhóm nhân thủ riêng biệt chuyên đi núi Phượng Hoàng tìm hoa Ô Phong."
Mỗi lần nhóm người này lên đường, sẽ huy động gần mấy trăm người. Y thường hay trốn ở phía sau cửa nhìn xem bọn họ khởi hành. Mà từ khi y bắt đầu hiểu chuyện, y cũng đã biết ca ca của mình bị một loại bệnh không thể trị khỏi, mỗi ngày đều phải sử dụng rất nhiều dược vật. Trong đó, mấy bình Ô Phong Dịch kia chính là thứ y thấy đẹp nhất.
"Dược này... Ngươi lấy từ chỗ Nhâm Tông Cẩm?" Khanh Nhan theo bản năng hỏi lại, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Nam Khiếu Hoàn, không khỏi thở dài. Như vậy, sợ là phía Nhâm Tông Cẩm... Cũng đã biết thân phận của y. Nhâm Tông Cẩm tuyệt đối sẽ không ngờ tới, người đệ đệ hắn khổ sở tìm kiếm chính là nam nhân hắn lôi từ dưới tuyết lên này, nếu hắn biết, thời điểm đó chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu trả người.
... Có lẽ hết thảy đều đã được ông trời sắp đặt, chuyện gì nên tới luôn sẽ tới, không thể trốn tránh.
"... Ngươi... Phải rời khỏi Thiên Dạ Cung sao?" Sau một lúc lâu, nữ tử cụp mắt nhẹ hỏi.
"Không." Nam Khiếu Hoàn nhìn xuống, trên gương mặt cương nghị không có biểu tình gì, trầm giọng phủ nhận, "Hắn chỉ... Hẹn ta ngày mười sáu gặp nhau ở Tập Phượng trấn."
"Ngươi sẽ đi?" Rõ ràng là hỏi, nhưng ngữ điệu của Đông Khanh Nhan lại giống như khẳng định sự thật. Bởi vì nàng hiểu được, dưới tình huống Nhâm Tông Cẩm đều đã cứu Nam Khiếu Hoàn lẫn Vu Diệp một mạng, nam nhân này tuyệt đối sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn. Không liên quan đến muốn hay không muốn, mà đó là nghĩa vụ.
"Đến lúc đó... Còn phải làm phiền ngươi."
Nam Khiếu Hoàn đứng dậy, cũng không thèm nhìn tới chén cháo của mình chỉ mới dùng có vài hớp, kéo ra ghế dựa, dừng một chút, thấp giọng nói xong, cũng không quay đầu lại liền cất bước đi ra ngoài.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Nam Khiếu Hoàn ngồi tựa trên một nhánh cây, mắt nhìn chăm chú vào tẩm điện của hoàng đế ở cách đó không xa. Đang mùa Đông, bên tai không có tiếng côn trùng kêu vang, trong gió lạnh, thứ cảm nhận duy nhất chính là tịch liêu lạnh lẽo.
Lại siết chặt hơn áo khoác, y ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen u ám, không hề có mặt trăng gần tròn vốn nên có ở đó, dọc con đường đen kịt, những cây thông sừng sững đứng lặng yên. Trong khoảng sân trống trải, chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua.
Trong thoáng chốc luồng khí nóng trong đan điền lại quặn lên, trước đó y đã thật vất vả mới đem nó trấn an tĩnh xuống, bây giờ lại giống như con ngựa thoát khỏi dây cương tùy ý va chạm lung tung.
"Các chủ?"
Trong tiếng gió sàn sạt, Yến Tam canh gác ở cạnh khác nghe thấy động tĩnh phía bên này liền nhỏ giọng hỏi.
"... Không có chuyện gì." Bàn tay run rẩy siết chặt thân cây, Nam Khiếu Hoàn cắn răng, sau một lúc lâu, mới thở ra một hơi gian nan đáp lời.
Đốt Tâm Chưởng của Tín Thế Tĩnh uy lực phi phàm, cho dù đã tịnh dưỡng lâu như vậy, luồng khí nóng kia vẫn tắc nghẽn ở trong các đại huyệt của y. Thời điểm giao chiến với La Thanh Lăng, y không hề kiềm chế nội lực, cho nên hậu quả của việc cưỡng chế vận dụng nội lực chính là giờ phút này chân khí không ngừng hỗn chiến trong kinh mạch.
Trong bóng đêm, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Cố sức chống đỡ thân mình lấy ra bình sứ trong ngực áo, đổ ra mấy viên dược nuốt vào miệng, Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu dựa vào thân cây sau lưng, cắn răng siết chặt tay, yên lặng chịu đựng.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, chân khí va chạm lung tung trong cơ thể rốt cục mới dần dần yếu xuống.
Bàn tay thả lỏng hơn, chậm rãi sờ vào trường kiếm bên hông, Nam Khiếu Hoàn ngơ ngác nhìn chằm chằm màn trời, hồi lâu, mới chuyển tầm mắt xuống khung cửa sổ của tẩm điện bên dưới thân cây y đang ngồi. Nơi đó, ánh đèn lẳng lặng tỏa sáng, chiếu rọi cho không gian bên trong tẩm điện thập phần sáng sủa.
Không biết chủ thượng... Hiện tại thế nào...
Ý niệm này không thể ức chế dâng lên trong tim, Nam Khiếu Hoàn lặng lẽ thở dài, một lần nữa lặp lại động tác vuốt ve chuôi kiếm để xua tan đi xúc động muốn nhảy xuống tiến vào phòng người nọ.
"Nô tỳ cáo lui."
Giọng nữ dễ nghe từ xa xa vang lên, Nam Khiếu Hoàn phục hồi tinh thần lại.
Ánh nến trong tẩm điện theo thứ tự bị thổi tắt hơn phân nửa, vài thị nữ còn lại trong phòng cuối cùng cũng xoay người lui đi ra, sau khi khép cửa, liền bước đi thật khẽ quay trở về phòng nghỉ thường ngày của các nàng.
Đêm càng sâu hơn, hàn ý cũng càng thấu xương hơn. Nam Khiếu Hoàn lại không hề cảm giác được cái lạnh, y ngây ngốc nhìn chằm chằm khung cửa sổ kia, nơi đó thỉnh thoảng sẽ có bóng người xuất hiện, nhìn một hồi, y giống như lâm vào một mảnh hư không nào đó.
Không biết qua bao lâu, Nam Khiếu Hoàn bị một cỗ hơi thở thập phần mãnh liệt làm cho bừng tỉnh. Y nghiêng tai lắng nghe, liền nghe thấy có một trận bước chân đang nhanh chóng tiến vào Sùng Đức Cung, hướng thẳng về phía này.
"Các chủ?" Là thanh âm Yến Lục xin chỉ thị.
"Để ta." Nhíu mày, Nam Khiếu Hoàn hít sâu một hơi, cầm lên trường kiếm, thân mình giống như con báo lặng yên không tiếng động nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống.
Giờ khắc này, y thật sự cần làm chút gì đó, để cắt đứt những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.
Trong viện thực yên tĩnh, nhưng loại yên tĩnh này, rất nhanh đã bị âm thanh vật thể rơi xuống đất và âm thanh tức giận phá tan.
Bình ổn hô hấp, hắc y nam tử ẩn thân phía sau cửa viện, tập trung tinh thần, đợi thời cơ tốt nhất để ra tay.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, con ngươi trong mắt Nam Khiếu Hoàn cơ hồ đông cứng lại..
Ba trượng, hai trượng, một trượng...
Ba thước...
Ánh mắt thình lình trầm xuống, đầu ngón tay Nam Khiếu Hoàn động đậy, giây tiếp theo, trường kiếm trong tay lóe hàn quang, nhanh như điện xuyên thẳng về phía cổ họng người tới.
"Keng" một tiếng, là âm thanh kiếm và kiếm va chạm vào nhau.
Lòng bàn tay bị chấn run lên, Nam Khiếu Hoàn bị mạnh mẽ bức lui hai bước. Người tới toàn thân tản ra sát ý mãnh liệt làm cho y không khỏi rùng mình, còn chưa đứng vững, y liền cố nén máu tươi cuộn trào nơi yết hầu, biến chiêu thật nhanh tiến lên lần nữa.
"Muốn chết ——!"
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh như băng, khiến cho người ta không rét mà run. Trong phút chốc, một trận gió bén nhọn xẹt qua bên tai Nam Khiếu Hoàn, y theo bản năng định nghiêng thân né tránh một chưởng không hề lưu tình này, nhưng ngay lúc nguy cấp, bởi vì nội tức trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn mà khiến cho động tác trở nên chậm một giây.
"—— Chủ tử không thể! Đó là Nam hộ pháp!"
Mắt thấy một chưởng kia sẽ lập tức đánh vào trước ngực Nam Khiếu Hoàn, một giọng nam trầm thấp tức khắc hô lớn, dưới trạng thái đầu váng mắt hoa, hai mắt từng trận biến thành màu đen, Nam Khiếu Hoàn bị người đẩy mạnh qua một bên, kịp thời tránh đi một chưởng đoạt mạng kia, nhưng ngay cả như vậy, góc áo của y vẫn bị chưởng phong chém đứt một đoạn lớn.
Nam Khiếu Hoàn ôm ngực, nuốt xuống máu tươi trong miệng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên phía trước.
Bởi vì đêm tối, nhìn không rõ lắm. Nhưng kiện trường bào màu tím và thân ảnh đứng phía sau hắn như hình với bóng kia đã xác thực thân phận của người tới, không phải Ung Thân Vương Mộ Vân Tiêu và An Vô đã mấy tháng không gặp thì còn là ai?
"Đã là thuộc hạ của Thiên Dạ Cung, vì sao còn cản đường ta?!"
Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, trong con ngươi đen lóe ra sát khí lãnh liệt bức người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất