Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ
Chương 72: Khổng Lồ Hạ Địa (4)
༺ Khổng Lồ Hạ Địa (4) ༻
"Chuyện gì đang xảy ra thế?!"
"Nó đang sụp đổ!"
"Sao lại thế?!"
"Bởi vì cơ thể chính đã biến mất!"
"Con voi đó có phải là cơ thể chính không?!"
Tôi dẫn đầu và lao về phía trước. Khi tôi liên tục tìm kiếm đường ra bằng [Thấu Thị], mặc dù cảm thấy chóng mặt nhưng tôi vẫn có thể tiến về phía trước mà không gặp trở ngại nào.
Nếu nhìn lại dù chỉ một khoảnh khắc, tôi có thể thấy mana màu máu đang đuổi theo chúng tôi với động lực khủng khiếp của một cơn sóng thần. Chạm vào nó đồng nghĩa với cái chết chắc chắn.
Kaya gục vào lưng tôi, bất tỉnh.
Mùi cơ thể thoang thoảng thường ngày của Kaya không còn ngửi thấy nữa. Thay vào đó là mùi máu và ruột.
"Nhưng cậu chạy làm gì? Trong khi Golem có thể mang cậu theo chứ! Nó thật to và nhanh nữa! Cậu có nghĩ vậy không?!"
Tôi hầu như không cưỡng lại được sự thôi thúc muốn hét lên.
Tôi không thể để Kaya lại cho Eden, người đang bế Ian chạy. Tất nhiên, nó cũng có giới hạn của riêng mình. Mặc dù cấp độ của nó ngày càng tăng và nhanh hơn, Eden vẫn có dấu hiệu kiệt sức vì cạn kiệt Nham mana tập trung hai lần. Nếu tôi giao Kaya cho Eden, tốc độ chạy của chúng tôi chắc chắn sẽ chậm lại.
"Và có chuyện gì với cậu thế? Ngay từ đầu cậu đã không còn ở tiêu chuẩn con người rồi!!"
"Argh! Câm miệng đi! Triệu hồi sử ma của mình hoặc một cái gì đó tương tự! Cậu thậm chí còn không giúp ích được gì, vậy tại sao lại còn phàn nàn hả?!"
"Hả?!! Cậu nặng lời...!"
Lisetta trừng mắt nhìn tôi, dường như nhận ra rằng mình gần như xém té.
[Lisetta Lionheart]
————————————
Tâm Trí: [Sợ bạn.]
Lisetta là một cô gái có tinh thần chiến đấu bùng cháy khi đối mặt với những đối thủ mạnh. Nỗi sợ của cô ấy đối với tôi dường như xuất phát từ cảm giác bất lực tột độ mà cô ấy vừa trải qua.
"Chết tiệt...!"
Lisetta triệu hồi Jeff, sử ma sư tử mặc áo giáp đá.
[Heh! Ngài sẽ khiến tôi đắm chìm trong những lọn tóc xoăn của trận chiến mới lần nữa, thưa chủ nhân!]
Ngay khi được triệu hồi, Jeff đã gầm lên với giọng dũng cảm.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy tiếng động, nó quay lại và giật mình đến nỗi mắt gần như rớt ra khỏi hốc.
[Écc!! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!!]
"Nhiều chuyện thế là đủ rồi! Hãy cõng Kaya trên lưng nhé!". Truyện Nữ Phụ
Trời ạ, cả chủ lẫn sử ma đều ồn ào.
Tuy nhiên, Lisetta có lý. Cô ấy có thể thấy rằng tôi có ý định bảo vệ Kaya.
Tôi phải chạy trước cô ấy. Dù tôi có khoẻ đến đâu, nếu tôi chạy hết tốc lực với Kaya trên lưng, tôi chắc chắn sẽ bị chậm lại. Lisetta chắc hẳn đã nhận ra điều đó.
Tôi cẩn thận đỡ Kaya từ lưng tôi lên lưng Jeff. Quá trình này khiến tôi phải dừng lại khoảng 2 giây để điều chỉnh. May mắn thay, tôi vẫn còn chút thời gian vì tôi đã chạy ngay cả trước khi cơ thể gã khổng lồ bắt đầu ngã xuống.
「Tạo Băng (Hệ Băng, 1)」
Tôi ngay lập tức đóng băng Kaya trên lưng Jeff. Chúng tôi tăng tốc độ, lúc này cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lisetta ngưỡng mộ khả năng tìm đường đi mà không gặp trở ngại của tôi và nói: "Cậu là một người dẫn đường giỏi đó!" Cô ấy dường như không biết đến sự tồn tại của [Thấu Thị].
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến được cổ họng của gã khổng lồ.
「Tạo Đá (Hệ Nham, 1)」
Tôi tạo ra một cầu thang bằng đá dẫn lên lối đi rộng. Nó không lên đến đỉnh, nhưng điều đó không thành vấn đề vì Lisetta và tôi thay phiên nhau xây cầu thang.
Chúng tôi bắt đầu chạy lên cầu thang đá.
"Oái!"
"Trời ạ, chân cậu không còn chút sức lực nào à? Nếu không muốn chết thì đừng gục ngã nhé!"
"Cậu nghĩ đó là thứ tôi có thể kiểm soát được à tên tồi tệ kia?!!"
Cơn chấn động khiến Lisetta vấp ngã, nhưng tôi đã nắm được cổ tay cô ấy và kéo lên. Sau khi buông cổ tay cô ra, cả hai tiếp tục cùng nhau trèo lên cổ họng.
Từ chân cổ họng, từng lớp đất chồng lên nhau, tạo cảm giác như một bãi chôn lấp.
Chỉ một chút nữa thôi! Chúng ta gần thoát rồi!
"Phù!"
Cuối cùng, chúng tôi đã thành công trong việc thoát ra và tiến vào miệng!
Sau đó tôi tạo một vệt đá trong miệng và giẫm lên nó.
Mùi hôi từ miệng gã khổng lồ, nước bọt nhớp nháp và thậm chí cả bầu không khí ngột ngạt đều thật kinh tởm. Đó là một không gian hoàn toàn khó chịu.
"Trần nhà...!"
Những chiếc răng tạo thành một trần nhà kín khít. Tôi có thể nhận ra nó vì mana màu đỏ chảy xung quanh nó hoạt động như một ánh sáng.
Vâng, nó không thành vấn đề. Chúng tôi đã an toàn ở đây.
"Không sao cả."
"Ý cậu là gì cơ, nó ổn chứ?!"
Trước khi chúng tôi nhận ra điều đó, cơn sóng thần đỏ như máu, giờ đã hình thành nên nền đất rắn chắc, đã gần như ập đến chúng tôi. Giật mình, Lisetta hét lên, lấy tay che mặt.
Mana màu đỏ thẫm nhấn chìm mọi thứ, chạm tới miệng của gã khổng lồ trước khi nó biến thành cát bụi và biến mất.
Chỉ còn lại một hố sụt to lớn ở nơi từng là cái miệng—Hố sụt này được tạo ra bởi gã khổng lồ nhô đầu lên khỏi mặt đất để tạo ra một lỗ hở, nên nó vẫn không bị mặt đất thay thế.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác bồng bềnh. Dưới chân tôi là trung tâm của một vực thẳm tối tâm.
"Cái méo gì thế này?"
Chúng tôi bắt đầu đồng loạt rơi xuống.
Theo những gì tôi có thể nhớ, cái hố sụt này không sâu đến thế. Tuy nhiên, rơi thẳng vào đó đồng nghĩa với chuyển sinh.
"Nó không sâu lắm đâu, nhanh tạo vài cục đá đi!"
"Cái gì? Aa!"
Lisetta sử dụng [Tạo Đá] để tạo thành một tảng đá lớn.
Drrrrr———!
Điểm hạ cánh cao hơn dự kiến. Nhờ đó mà chúng tôi có thể đáp xuống tảng đá mà Lisetta tạo ra một cách suôn sẻ.
"Hàa, hàa...! Chúng ta xém chết rồi!"
Lisetta kêu lên lúc lại hơi thở khi cô ngồi trên tảng đá. Tôi cũng cảm thấy như vậy...
Cả hai xém thì chuyển sinh rồi.
'Xong rồi...'
Tôi ngồi xuống như cô ấy, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Sử ma sư tử đực, Jeff, nói với giọng đầy mê hoặc 'Tôi chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm như thế này bao giờ...'
Và sau đó, chúng tôi ngồi đó một lúc, thở dốc và lấy lại cảm xúc.
'Kaya và Ian có ổn không nhỉ?'
Ngay khi hơi thở của tôi dịu lại, tôi quay sang Jeff, sử ma sư tử.
Tôi liếc nhìn Kaya trên lưng nó.
Em ấy đang ngủ bình yên.
[Kaya Astrean]
—————————
Lv: (140)
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Phong, Băng, Thảo, Huyết
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [ ]
[Hoa Ác Quỷ] bò xuống má cô đã biến mất từ lâu.
Mình mừng vì em ấy ổn, nhưng mà...
'Lv 140 tạm thời...'
Tác dụng phụ của việc thức tỉnh như một Loạn Huyết Phù Thuỷ.
Có bối cảnh cho rằng Huyết nguyên tố tạo nên nhân cách mới.
Điều này có nghĩa là nhân cách của 'Kaya Khát Máu' người sử dụng Huyết Ma Pháp vẫn hiện diện trong Kaya.
Lv 140 tạm thời được hiển thị có lẽ là do cửa sổ trạng thái đo Kaya Khát Máu được nhân bản hoá ở cấp độ đó. Cô ấy cao hơn 10 cấp so với nguyên tác, rất có thể là do cô ấy đã thức tỉnh hoàn toàn với tư cách là một Loạn Huyết Phù Thuỷ.
Ngoài ra, Kaya được nhân bản hoá vẫn an toàn. Cô không còn bản năng giết người hay ác quỷ mà Elphelt Mờ Nhạt đã truyền cho cô nữa.
Nói rõ hơn, toàn bộ tính cách của cô không hề thay đổi. Chỉ có một sự đổi mới đáng kể trong nhân cách của cô nhưng cuối cùng, Kaya vẫn là Kaya.
Ngoại trừ việc để sử dụng Huyết Ma Pháp, cô ấy phải trở thành nhân cách trong hình dạng khát máu của mình.
'Còn Ian thì sao?'
Tiếp theo, tôi nhìn Ian Fairytale, người đang được Eden ôm.
Máu trên trán anh đã khô. Bây giờ anh ấy chắc chắn đã được chữa lành hoàn toàn. Anh ta có thể chất Quang nguyên tố nên khả năng hồi phục của anh rất tuyệt vời.
Nếu anh ấy tỉnh dậy trên đường đi, tôi định sử dụng [Hắc Băng] để che giấu vẻ ngoài của mình. Bằng cách đó, tôi có thể câu đủ thời gian để che giấu danh tính của mình. Câu hỏi thật sự là liệu Lisetta có thể giữ im lặng được không.
[Thông báo từ Học viện]
Đúng lúc đó, giọng nói của giáo sư Fernando vang lên từ chiếc vòng tay.
Có vẻ như ma thuật liên lạc cuối cùng đã được kích hoạt, giờ đây sự can thiệp từ lớp vỏ của gã khổng lồ đã không còn nữa.
[Đánh giá Săn bắn bị chấm dứt khẩn cấp. Chúng tôi hiện đang tiến hành các hoạt động cứu hộ, vì vậy hãy giữ nguyên vị trí và báo cáo bất kỳ sự cố bất thường nào ngay lập tức... Xin nhắc lại...]
"Này."
Lisetta gọi lớn, ngồi dậy trong tư thế giả vờ uể oải và xoa xoa đôi vai đau nhức của mình.
"Tôi nói một tí được không?"
"Từ khi nào cậu cần sự cho phép của tôi để nói chuyện vậy?"
Lisetta cau mày khó chịu, nhưng cô ấy không văn lại. Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Tôi ngạc nhiên khi Lisetta có thể kiểm soát được tính khí của mình. Có lẽ đó là sức mạnh của logic.
"Tôi sẽ không hỏi chi tiết. Nếu đó là điều mà người như cậu không thể tiết lộ thì chắc chắn phải là chuyện gì đó lớn lao. Chắc chắn có một con quỷ đã tẩy não Á khoa. Tất cả đều thật kỳ lạ."
"..."
"Cậu là Quái vật đen phải không? Chắc hẳn cậu đang cố tình che giấu danh tính của mình."
Tôi gật đầu xác nhận.
"Tôi có lý do. Tôi sẽ tiết lộ mọi chuyện khi thời điểm đến, vậy nên hãy giữ bí mật nhé."
"Vậy cậu định giải thích sao với Học viện đây? Thật nực cười khi khoe khoang rằng chúng ta đã tự mình đánh bại một con quỷ tầm cỡ như này. Có lẽ họ đang theo dõi vị trí của chúng ta theo thời gian thực, và Á khoa dính đầy máu, nên họ chắc chắn sẽ nhận ra rằng chúng ta có liên quan đến một con quỷ."
"Chúng ta còn làm gì khác được nữa? Chỉ cần nói rằng Quái vật đen đã xuất hiện."
"..."
Với vẻ mặt kiên quyết, Lisetta đưa mắt nhìn tôi rồi bám vào tảng đá, đứng dậy khỏi chỗ.
Rất nhanh, cô lại mở mắt ra.
"Bây giờ, hãy sắp xếp lại suy nghĩ và hành động của chúng ta. Tôi biết cậu đang ở phe nào."
Thái độ của cô ấy đã thay đổi.
"Nhưng hãy nói với tôi một điều. Tại sao quỷ lại xuất hiện thường xuyên như vậy? Có bí mật nào đó ẩn giấu trong Học viện này không?"
"Tôi không thể trả lời điều đó."
Đó là sự thật mà tôi đã giữ kín vì sợ nó có thể gây ra những rắc rối.
Đặc biệt là khi nói đế Kaya, người mà tôi cảm thấy có tình bạn thân thiết. Tôi không muốn tạo gánh nặng cho cô ấy với thông tin này, càng không muốn cho Lisetta biết.
"...Cậu luôn tự mình gánh lấy gánh nặng này phải không? Haa, thật thú vị. Kể cả có biết thì tôi cũng không thể giúp được đâu, đồ ngốc ạ. Ngay cả một tên khốn mạnh đến mức ngớ ngẩn như cậu cũng đang phải vật lộn như vậy. Vậy tôi có thể làm gì chứ?"
Cô cười nhẹ trước khi thở dài.
Tôi chẳng còn gì để nói nên cũng chẳng buồn trả lời.
"Những người như cậu... Tôi ước gì mình không biết. Sẽ tốn hơn."
[Lisetta Lionheart]
————————————
Tâm Trí: [Cảm thấy tự ti về bản thân.]
Thật là sáo rỗng khi một người tự coi mình là thiên tài lại trở nên thất vọng khi đối mặt với một thiên tài thật sự.
Tôi không phải là thiên tài nên không thể hiểu được, nhưng hiện tại, Lisetta có thể đang cảm thấy điều gì đó tương tự.
'Mình không quan tâm.'
Tất nhiên, cảm xúc của cậu ấy không phải là việc của mình.
"Bây giờ chúng ta quay về thôi." Tôi nói và đứng dậy.
Nếu tôi sử dụng ma pháp nguyên tố để tạo ra cầu thang và bậc thang dẫn từ đây đến hố sâu bên trên, chúng tôi sẽ dễ dàng trốn thoát ra bên ngoài.
Lisetta, cùng với Eden và Jeff lần lượt bế Ian và Kaya, đi theo tôi mà không nói một lời.
Tình hình bên ngoài hố sụt khá thảm khốc. Trận động đất đã khiến hang động sụp đổ, chặn đường đi.
Tác động từ lớp vỏ bên ngoài của gã khổng lồ chắc hẳn đã khiến các Phù thuỷ bất lực.
Các Cận vệ Hoàng gia sẽ gặp khó khăn trong việc dọn dẹp đống đổ nát. Họ vẫn chưa cử ai có thể dễ dàng dọn sạch những tảng đá như vậy.
Tuy nhiên, giờ đây khi gã khổng lồ đã biến mất, mọi người sẽ có thể dễ dàng sử dụng ma thuật để xử lý những thứ như đá và mảnh vụn.
Lisetta và tôi tiến về phía lối ra trong khi dọn dẹp các mảnh vỡ bằng ma pháp nguyên tố.
Chúng tôi được giải cứu an toàn bởi một giám thị đang lao tới từ phía bên kia.
Nhân viên của Học viện đã tham gia đầy đủ vào các hoạt động cứu hộ, sử dụng Phong Ma Pháp và xe ngựa tạm thời để vận chuyển học viên. Chúng tôi lên một chiếc xe ngựa tạm bợ và đi về phía bến tàu.
Các học viên tập trung tại bến tàu không nói nên lời khi nhìn thấy Lisetta, Ian, Kaya và tôi. Sự im lặng khó xử bao trùm không khí trong giây lát.
"Isaac...!"
Đột nhiên, một nữ sinh với mái tóc dài màu vàng hồng lao về phía tôi. Sắc mặt cô tái nhợt như một xác chết, trông vô cùng sợ hãi.
Đó là Luce Eltania.
[Luce Eltania]
—————————
Tâm Trí: [Thật nhẹ nhõm vì bạn đã an toàn.]
Luce dừng lại trước mặt tôi và Lisetta, rồi ngay lập tức quay đầu lại. Có vẻ như cô đang đánh giá tình hình xung quanh, không chỉ có tôi.
Ở đó có Ian, bất tỉnh với máu chảy ra từ đầu.
Kaya cũng bất tỉnh và đồng phục của cô ướt đẫm màu đỏ.
Lisetta thường nóng nảy trông có vẻ kiệt sức.
Về phần tôi, có dấu vết hư hại trên đồng phục do cuộc tấn công của Rose ban ngày.
Trong khi những người chữa trị vội vã và giúp Ian và Kaya lên cáng, Luce mím môi với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Thủ khoa?"
"..."
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương của cô hướng về phía Lisetta khi cô ấy gọi cô.
Sau khi dường như sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, Luce đột nhiên cúi đầu thật sâu trước Lisetta, bày tỏ lòng biết ơn.
"Cảm ơn."
"...!"
Lisetta sửng sốt. Tất cả những người chứng kiến đều ngơ ngác như nhau.
Người đứng trên tất cả luôn nghi ngờ bất kỳ ai đến gần cô và luôn tỏ thái độ hoài nghi với tất cả những người khác ngoài Isaac. Cô chưa bao giờ quan tâm đến người khác. Vì vậy, sự bày tỏ lòng biết ơn chân thành này đã khiến người xem ngạc nhiên.
"Cậu đã bảo vệ Isaac phải không? Cảm ơn cậu rất nhiều..."
Lisetta lẽ ra phải đồng tình với câu chuyện của tôi.
Mặc dù Lisetta hẳn đã không lường trước được tình huống này vì cô là người được bảo vệ. Tuy nhiên, cô cố gắng giữ im lặng trong khi đổ mồ hôi lạnh.
Cảm ơn cậu đã giữ lời hứa nhé.
Sau đó, Luce ngẩng đầu lên và tiến lại gần tôi. Không, cô chạy vể phía tôi.
"Luce..."
Ôm.
Đột nhiên, cô ôm lấy tôi thật chặt, vùi mặt vào ngực tôi và cảm nhận hơi ấm của tôi.
Cô vòng tay quanh eo tôi, không chịu buông ra. Dường như cô không bao giờ muốn xa tôi nữa.
"Tớ rất vui vì cậu không sao, Isaac. Tớ rất, rất... vui đó."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như ánh trăng, nghe như sắp khóc vậy. Tôi có thể cảm thấy cô đang cố gắng giữ chúng khỏi rơi.
Tim tôi thắt lại. Cảnh tượng một người thật lòng quan tâm đến tôi rơi nước mắt vì tôi vừa quý giá vừa đẹp đẽ.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi vòng tay của mình và nhìn vào mắt cô với nụ cười dịu dàng.
"Đừng lo lắng nhé, tớ ổn mà. Cảm ơn cậu, Luce."
Một lúc sau, Luce nhìn vào mắt tôi trước khi nở một nụ cười gượng trong khi lau nước mắt trên khoé mi.
"Isaac, từ nay hãy ở bên tớ nhé. Đừng rời xa tớ nhé, có được không?"
"Chắc chắn rồi. Tớ không phiền đâu."
"Vậy thì đeo cái này vào đi."
Đột nhiên, như thể đã chuẩn bị trước, Luce rút ra thứ gì đó giống như còng tay.
Cái đéo gì đây?
"Cái gì đây?"
"Đây là những chiếc còng tay. Tớ đã mua nó ở một cửa hàng tự động."
Đợi một chút, nghiêm túc luôn á? Chúng là còng tay thật á?
"Đây, hãy đeo cái này lên cổ tay hai ta. Sau đó cả hai có thể ở gần bên nhau."
"..."
"Tớ không thể làm khác được. Nó có thể trở nên nguy hiểm lần nữa... Cậu cần phải ở gần tớ, Isaac."
Vẻ mặt của cô thể hiện sự quan tâm chân thành. Tôi biết cô ấy thật sự lo lắng cho tôi...
Tuy nhiên, phán đoán của Luce xuất phát từ cảm xúc đã bị bóp méo theo một hướng khá sai lầm.
[Luce Eltania]
—————————
Tâm Trí: [Cảm thấy có bản năng mạnh mẽ muốn bảo vệ bạn.]
"Tớ sẽ bảo vệ cậu, Isaac. Vì thế, từ đây trở về sau, cậu sẽ được an toàn khi ở bên tớ... Aa! Isaac??!"
Theo bản năng, tôi lùi lại khỏi Luce, chạy trốn để giữ mạng.
Chạy ngay đi, trước khi...
Tưởng ngôn tình cảm động hoá ra lại cảm lạnh:v
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?!"
"Nó đang sụp đổ!"
"Sao lại thế?!"
"Bởi vì cơ thể chính đã biến mất!"
"Con voi đó có phải là cơ thể chính không?!"
Tôi dẫn đầu và lao về phía trước. Khi tôi liên tục tìm kiếm đường ra bằng [Thấu Thị], mặc dù cảm thấy chóng mặt nhưng tôi vẫn có thể tiến về phía trước mà không gặp trở ngại nào.
Nếu nhìn lại dù chỉ một khoảnh khắc, tôi có thể thấy mana màu máu đang đuổi theo chúng tôi với động lực khủng khiếp của một cơn sóng thần. Chạm vào nó đồng nghĩa với cái chết chắc chắn.
Kaya gục vào lưng tôi, bất tỉnh.
Mùi cơ thể thoang thoảng thường ngày của Kaya không còn ngửi thấy nữa. Thay vào đó là mùi máu và ruột.
"Nhưng cậu chạy làm gì? Trong khi Golem có thể mang cậu theo chứ! Nó thật to và nhanh nữa! Cậu có nghĩ vậy không?!"
Tôi hầu như không cưỡng lại được sự thôi thúc muốn hét lên.
Tôi không thể để Kaya lại cho Eden, người đang bế Ian chạy. Tất nhiên, nó cũng có giới hạn của riêng mình. Mặc dù cấp độ của nó ngày càng tăng và nhanh hơn, Eden vẫn có dấu hiệu kiệt sức vì cạn kiệt Nham mana tập trung hai lần. Nếu tôi giao Kaya cho Eden, tốc độ chạy của chúng tôi chắc chắn sẽ chậm lại.
"Và có chuyện gì với cậu thế? Ngay từ đầu cậu đã không còn ở tiêu chuẩn con người rồi!!"
"Argh! Câm miệng đi! Triệu hồi sử ma của mình hoặc một cái gì đó tương tự! Cậu thậm chí còn không giúp ích được gì, vậy tại sao lại còn phàn nàn hả?!"
"Hả?!! Cậu nặng lời...!"
Lisetta trừng mắt nhìn tôi, dường như nhận ra rằng mình gần như xém té.
[Lisetta Lionheart]
————————————
Tâm Trí: [Sợ bạn.]
Lisetta là một cô gái có tinh thần chiến đấu bùng cháy khi đối mặt với những đối thủ mạnh. Nỗi sợ của cô ấy đối với tôi dường như xuất phát từ cảm giác bất lực tột độ mà cô ấy vừa trải qua.
"Chết tiệt...!"
Lisetta triệu hồi Jeff, sử ma sư tử mặc áo giáp đá.
[Heh! Ngài sẽ khiến tôi đắm chìm trong những lọn tóc xoăn của trận chiến mới lần nữa, thưa chủ nhân!]
Ngay khi được triệu hồi, Jeff đã gầm lên với giọng dũng cảm.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy tiếng động, nó quay lại và giật mình đến nỗi mắt gần như rớt ra khỏi hốc.
[Écc!! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!!]
"Nhiều chuyện thế là đủ rồi! Hãy cõng Kaya trên lưng nhé!". Truyện Nữ Phụ
Trời ạ, cả chủ lẫn sử ma đều ồn ào.
Tuy nhiên, Lisetta có lý. Cô ấy có thể thấy rằng tôi có ý định bảo vệ Kaya.
Tôi phải chạy trước cô ấy. Dù tôi có khoẻ đến đâu, nếu tôi chạy hết tốc lực với Kaya trên lưng, tôi chắc chắn sẽ bị chậm lại. Lisetta chắc hẳn đã nhận ra điều đó.
Tôi cẩn thận đỡ Kaya từ lưng tôi lên lưng Jeff. Quá trình này khiến tôi phải dừng lại khoảng 2 giây để điều chỉnh. May mắn thay, tôi vẫn còn chút thời gian vì tôi đã chạy ngay cả trước khi cơ thể gã khổng lồ bắt đầu ngã xuống.
「Tạo Băng (Hệ Băng, 1)」
Tôi ngay lập tức đóng băng Kaya trên lưng Jeff. Chúng tôi tăng tốc độ, lúc này cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lisetta ngưỡng mộ khả năng tìm đường đi mà không gặp trở ngại của tôi và nói: "Cậu là một người dẫn đường giỏi đó!" Cô ấy dường như không biết đến sự tồn tại của [Thấu Thị].
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến được cổ họng của gã khổng lồ.
「Tạo Đá (Hệ Nham, 1)」
Tôi tạo ra một cầu thang bằng đá dẫn lên lối đi rộng. Nó không lên đến đỉnh, nhưng điều đó không thành vấn đề vì Lisetta và tôi thay phiên nhau xây cầu thang.
Chúng tôi bắt đầu chạy lên cầu thang đá.
"Oái!"
"Trời ạ, chân cậu không còn chút sức lực nào à? Nếu không muốn chết thì đừng gục ngã nhé!"
"Cậu nghĩ đó là thứ tôi có thể kiểm soát được à tên tồi tệ kia?!!"
Cơn chấn động khiến Lisetta vấp ngã, nhưng tôi đã nắm được cổ tay cô ấy và kéo lên. Sau khi buông cổ tay cô ra, cả hai tiếp tục cùng nhau trèo lên cổ họng.
Từ chân cổ họng, từng lớp đất chồng lên nhau, tạo cảm giác như một bãi chôn lấp.
Chỉ một chút nữa thôi! Chúng ta gần thoát rồi!
"Phù!"
Cuối cùng, chúng tôi đã thành công trong việc thoát ra và tiến vào miệng!
Sau đó tôi tạo một vệt đá trong miệng và giẫm lên nó.
Mùi hôi từ miệng gã khổng lồ, nước bọt nhớp nháp và thậm chí cả bầu không khí ngột ngạt đều thật kinh tởm. Đó là một không gian hoàn toàn khó chịu.
"Trần nhà...!"
Những chiếc răng tạo thành một trần nhà kín khít. Tôi có thể nhận ra nó vì mana màu đỏ chảy xung quanh nó hoạt động như một ánh sáng.
Vâng, nó không thành vấn đề. Chúng tôi đã an toàn ở đây.
"Không sao cả."
"Ý cậu là gì cơ, nó ổn chứ?!"
Trước khi chúng tôi nhận ra điều đó, cơn sóng thần đỏ như máu, giờ đã hình thành nên nền đất rắn chắc, đã gần như ập đến chúng tôi. Giật mình, Lisetta hét lên, lấy tay che mặt.
Mana màu đỏ thẫm nhấn chìm mọi thứ, chạm tới miệng của gã khổng lồ trước khi nó biến thành cát bụi và biến mất.
Chỉ còn lại một hố sụt to lớn ở nơi từng là cái miệng—Hố sụt này được tạo ra bởi gã khổng lồ nhô đầu lên khỏi mặt đất để tạo ra một lỗ hở, nên nó vẫn không bị mặt đất thay thế.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác bồng bềnh. Dưới chân tôi là trung tâm của một vực thẳm tối tâm.
"Cái méo gì thế này?"
Chúng tôi bắt đầu đồng loạt rơi xuống.
Theo những gì tôi có thể nhớ, cái hố sụt này không sâu đến thế. Tuy nhiên, rơi thẳng vào đó đồng nghĩa với chuyển sinh.
"Nó không sâu lắm đâu, nhanh tạo vài cục đá đi!"
"Cái gì? Aa!"
Lisetta sử dụng [Tạo Đá] để tạo thành một tảng đá lớn.
Drrrrr———!
Điểm hạ cánh cao hơn dự kiến. Nhờ đó mà chúng tôi có thể đáp xuống tảng đá mà Lisetta tạo ra một cách suôn sẻ.
"Hàa, hàa...! Chúng ta xém chết rồi!"
Lisetta kêu lên lúc lại hơi thở khi cô ngồi trên tảng đá. Tôi cũng cảm thấy như vậy...
Cả hai xém thì chuyển sinh rồi.
'Xong rồi...'
Tôi ngồi xuống như cô ấy, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Sử ma sư tử đực, Jeff, nói với giọng đầy mê hoặc 'Tôi chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm như thế này bao giờ...'
Và sau đó, chúng tôi ngồi đó một lúc, thở dốc và lấy lại cảm xúc.
'Kaya và Ian có ổn không nhỉ?'
Ngay khi hơi thở của tôi dịu lại, tôi quay sang Jeff, sử ma sư tử.
Tôi liếc nhìn Kaya trên lưng nó.
Em ấy đang ngủ bình yên.
[Kaya Astrean]
—————————
Lv: (140)
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Phong, Băng, Thảo, Huyết
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [ ]
[Hoa Ác Quỷ] bò xuống má cô đã biến mất từ lâu.
Mình mừng vì em ấy ổn, nhưng mà...
'Lv 140 tạm thời...'
Tác dụng phụ của việc thức tỉnh như một Loạn Huyết Phù Thuỷ.
Có bối cảnh cho rằng Huyết nguyên tố tạo nên nhân cách mới.
Điều này có nghĩa là nhân cách của 'Kaya Khát Máu' người sử dụng Huyết Ma Pháp vẫn hiện diện trong Kaya.
Lv 140 tạm thời được hiển thị có lẽ là do cửa sổ trạng thái đo Kaya Khát Máu được nhân bản hoá ở cấp độ đó. Cô ấy cao hơn 10 cấp so với nguyên tác, rất có thể là do cô ấy đã thức tỉnh hoàn toàn với tư cách là một Loạn Huyết Phù Thuỷ.
Ngoài ra, Kaya được nhân bản hoá vẫn an toàn. Cô không còn bản năng giết người hay ác quỷ mà Elphelt Mờ Nhạt đã truyền cho cô nữa.
Nói rõ hơn, toàn bộ tính cách của cô không hề thay đổi. Chỉ có một sự đổi mới đáng kể trong nhân cách của cô nhưng cuối cùng, Kaya vẫn là Kaya.
Ngoại trừ việc để sử dụng Huyết Ma Pháp, cô ấy phải trở thành nhân cách trong hình dạng khát máu của mình.
'Còn Ian thì sao?'
Tiếp theo, tôi nhìn Ian Fairytale, người đang được Eden ôm.
Máu trên trán anh đã khô. Bây giờ anh ấy chắc chắn đã được chữa lành hoàn toàn. Anh ta có thể chất Quang nguyên tố nên khả năng hồi phục của anh rất tuyệt vời.
Nếu anh ấy tỉnh dậy trên đường đi, tôi định sử dụng [Hắc Băng] để che giấu vẻ ngoài của mình. Bằng cách đó, tôi có thể câu đủ thời gian để che giấu danh tính của mình. Câu hỏi thật sự là liệu Lisetta có thể giữ im lặng được không.
[Thông báo từ Học viện]
Đúng lúc đó, giọng nói của giáo sư Fernando vang lên từ chiếc vòng tay.
Có vẻ như ma thuật liên lạc cuối cùng đã được kích hoạt, giờ đây sự can thiệp từ lớp vỏ của gã khổng lồ đã không còn nữa.
[Đánh giá Săn bắn bị chấm dứt khẩn cấp. Chúng tôi hiện đang tiến hành các hoạt động cứu hộ, vì vậy hãy giữ nguyên vị trí và báo cáo bất kỳ sự cố bất thường nào ngay lập tức... Xin nhắc lại...]
"Này."
Lisetta gọi lớn, ngồi dậy trong tư thế giả vờ uể oải và xoa xoa đôi vai đau nhức của mình.
"Tôi nói một tí được không?"
"Từ khi nào cậu cần sự cho phép của tôi để nói chuyện vậy?"
Lisetta cau mày khó chịu, nhưng cô ấy không văn lại. Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Tôi ngạc nhiên khi Lisetta có thể kiểm soát được tính khí của mình. Có lẽ đó là sức mạnh của logic.
"Tôi sẽ không hỏi chi tiết. Nếu đó là điều mà người như cậu không thể tiết lộ thì chắc chắn phải là chuyện gì đó lớn lao. Chắc chắn có một con quỷ đã tẩy não Á khoa. Tất cả đều thật kỳ lạ."
"..."
"Cậu là Quái vật đen phải không? Chắc hẳn cậu đang cố tình che giấu danh tính của mình."
Tôi gật đầu xác nhận.
"Tôi có lý do. Tôi sẽ tiết lộ mọi chuyện khi thời điểm đến, vậy nên hãy giữ bí mật nhé."
"Vậy cậu định giải thích sao với Học viện đây? Thật nực cười khi khoe khoang rằng chúng ta đã tự mình đánh bại một con quỷ tầm cỡ như này. Có lẽ họ đang theo dõi vị trí của chúng ta theo thời gian thực, và Á khoa dính đầy máu, nên họ chắc chắn sẽ nhận ra rằng chúng ta có liên quan đến một con quỷ."
"Chúng ta còn làm gì khác được nữa? Chỉ cần nói rằng Quái vật đen đã xuất hiện."
"..."
Với vẻ mặt kiên quyết, Lisetta đưa mắt nhìn tôi rồi bám vào tảng đá, đứng dậy khỏi chỗ.
Rất nhanh, cô lại mở mắt ra.
"Bây giờ, hãy sắp xếp lại suy nghĩ và hành động của chúng ta. Tôi biết cậu đang ở phe nào."
Thái độ của cô ấy đã thay đổi.
"Nhưng hãy nói với tôi một điều. Tại sao quỷ lại xuất hiện thường xuyên như vậy? Có bí mật nào đó ẩn giấu trong Học viện này không?"
"Tôi không thể trả lời điều đó."
Đó là sự thật mà tôi đã giữ kín vì sợ nó có thể gây ra những rắc rối.
Đặc biệt là khi nói đế Kaya, người mà tôi cảm thấy có tình bạn thân thiết. Tôi không muốn tạo gánh nặng cho cô ấy với thông tin này, càng không muốn cho Lisetta biết.
"...Cậu luôn tự mình gánh lấy gánh nặng này phải không? Haa, thật thú vị. Kể cả có biết thì tôi cũng không thể giúp được đâu, đồ ngốc ạ. Ngay cả một tên khốn mạnh đến mức ngớ ngẩn như cậu cũng đang phải vật lộn như vậy. Vậy tôi có thể làm gì chứ?"
Cô cười nhẹ trước khi thở dài.
Tôi chẳng còn gì để nói nên cũng chẳng buồn trả lời.
"Những người như cậu... Tôi ước gì mình không biết. Sẽ tốn hơn."
[Lisetta Lionheart]
————————————
Tâm Trí: [Cảm thấy tự ti về bản thân.]
Thật là sáo rỗng khi một người tự coi mình là thiên tài lại trở nên thất vọng khi đối mặt với một thiên tài thật sự.
Tôi không phải là thiên tài nên không thể hiểu được, nhưng hiện tại, Lisetta có thể đang cảm thấy điều gì đó tương tự.
'Mình không quan tâm.'
Tất nhiên, cảm xúc của cậu ấy không phải là việc của mình.
"Bây giờ chúng ta quay về thôi." Tôi nói và đứng dậy.
Nếu tôi sử dụng ma pháp nguyên tố để tạo ra cầu thang và bậc thang dẫn từ đây đến hố sâu bên trên, chúng tôi sẽ dễ dàng trốn thoát ra bên ngoài.
Lisetta, cùng với Eden và Jeff lần lượt bế Ian và Kaya, đi theo tôi mà không nói một lời.
Tình hình bên ngoài hố sụt khá thảm khốc. Trận động đất đã khiến hang động sụp đổ, chặn đường đi.
Tác động từ lớp vỏ bên ngoài của gã khổng lồ chắc hẳn đã khiến các Phù thuỷ bất lực.
Các Cận vệ Hoàng gia sẽ gặp khó khăn trong việc dọn dẹp đống đổ nát. Họ vẫn chưa cử ai có thể dễ dàng dọn sạch những tảng đá như vậy.
Tuy nhiên, giờ đây khi gã khổng lồ đã biến mất, mọi người sẽ có thể dễ dàng sử dụng ma thuật để xử lý những thứ như đá và mảnh vụn.
Lisetta và tôi tiến về phía lối ra trong khi dọn dẹp các mảnh vỡ bằng ma pháp nguyên tố.
Chúng tôi được giải cứu an toàn bởi một giám thị đang lao tới từ phía bên kia.
Nhân viên của Học viện đã tham gia đầy đủ vào các hoạt động cứu hộ, sử dụng Phong Ma Pháp và xe ngựa tạm thời để vận chuyển học viên. Chúng tôi lên một chiếc xe ngựa tạm bợ và đi về phía bến tàu.
Các học viên tập trung tại bến tàu không nói nên lời khi nhìn thấy Lisetta, Ian, Kaya và tôi. Sự im lặng khó xử bao trùm không khí trong giây lát.
"Isaac...!"
Đột nhiên, một nữ sinh với mái tóc dài màu vàng hồng lao về phía tôi. Sắc mặt cô tái nhợt như một xác chết, trông vô cùng sợ hãi.
Đó là Luce Eltania.
[Luce Eltania]
—————————
Tâm Trí: [Thật nhẹ nhõm vì bạn đã an toàn.]
Luce dừng lại trước mặt tôi và Lisetta, rồi ngay lập tức quay đầu lại. Có vẻ như cô đang đánh giá tình hình xung quanh, không chỉ có tôi.
Ở đó có Ian, bất tỉnh với máu chảy ra từ đầu.
Kaya cũng bất tỉnh và đồng phục của cô ướt đẫm màu đỏ.
Lisetta thường nóng nảy trông có vẻ kiệt sức.
Về phần tôi, có dấu vết hư hại trên đồng phục do cuộc tấn công của Rose ban ngày.
Trong khi những người chữa trị vội vã và giúp Ian và Kaya lên cáng, Luce mím môi với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Thủ khoa?"
"..."
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương của cô hướng về phía Lisetta khi cô ấy gọi cô.
Sau khi dường như sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, Luce đột nhiên cúi đầu thật sâu trước Lisetta, bày tỏ lòng biết ơn.
"Cảm ơn."
"...!"
Lisetta sửng sốt. Tất cả những người chứng kiến đều ngơ ngác như nhau.
Người đứng trên tất cả luôn nghi ngờ bất kỳ ai đến gần cô và luôn tỏ thái độ hoài nghi với tất cả những người khác ngoài Isaac. Cô chưa bao giờ quan tâm đến người khác. Vì vậy, sự bày tỏ lòng biết ơn chân thành này đã khiến người xem ngạc nhiên.
"Cậu đã bảo vệ Isaac phải không? Cảm ơn cậu rất nhiều..."
Lisetta lẽ ra phải đồng tình với câu chuyện của tôi.
Mặc dù Lisetta hẳn đã không lường trước được tình huống này vì cô là người được bảo vệ. Tuy nhiên, cô cố gắng giữ im lặng trong khi đổ mồ hôi lạnh.
Cảm ơn cậu đã giữ lời hứa nhé.
Sau đó, Luce ngẩng đầu lên và tiến lại gần tôi. Không, cô chạy vể phía tôi.
"Luce..."
Ôm.
Đột nhiên, cô ôm lấy tôi thật chặt, vùi mặt vào ngực tôi và cảm nhận hơi ấm của tôi.
Cô vòng tay quanh eo tôi, không chịu buông ra. Dường như cô không bao giờ muốn xa tôi nữa.
"Tớ rất vui vì cậu không sao, Isaac. Tớ rất, rất... vui đó."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như ánh trăng, nghe như sắp khóc vậy. Tôi có thể cảm thấy cô đang cố gắng giữ chúng khỏi rơi.
Tim tôi thắt lại. Cảnh tượng một người thật lòng quan tâm đến tôi rơi nước mắt vì tôi vừa quý giá vừa đẹp đẽ.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi vòng tay của mình và nhìn vào mắt cô với nụ cười dịu dàng.
"Đừng lo lắng nhé, tớ ổn mà. Cảm ơn cậu, Luce."
Một lúc sau, Luce nhìn vào mắt tôi trước khi nở một nụ cười gượng trong khi lau nước mắt trên khoé mi.
"Isaac, từ nay hãy ở bên tớ nhé. Đừng rời xa tớ nhé, có được không?"
"Chắc chắn rồi. Tớ không phiền đâu."
"Vậy thì đeo cái này vào đi."
Đột nhiên, như thể đã chuẩn bị trước, Luce rút ra thứ gì đó giống như còng tay.
Cái đéo gì đây?
"Cái gì đây?"
"Đây là những chiếc còng tay. Tớ đã mua nó ở một cửa hàng tự động."
Đợi một chút, nghiêm túc luôn á? Chúng là còng tay thật á?
"Đây, hãy đeo cái này lên cổ tay hai ta. Sau đó cả hai có thể ở gần bên nhau."
"..."
"Tớ không thể làm khác được. Nó có thể trở nên nguy hiểm lần nữa... Cậu cần phải ở gần tớ, Isaac."
Vẻ mặt của cô thể hiện sự quan tâm chân thành. Tôi biết cô ấy thật sự lo lắng cho tôi...
Tuy nhiên, phán đoán của Luce xuất phát từ cảm xúc đã bị bóp méo theo một hướng khá sai lầm.
[Luce Eltania]
—————————
Tâm Trí: [Cảm thấy có bản năng mạnh mẽ muốn bảo vệ bạn.]
"Tớ sẽ bảo vệ cậu, Isaac. Vì thế, từ đây trở về sau, cậu sẽ được an toàn khi ở bên tớ... Aa! Isaac??!"
Theo bản năng, tôi lùi lại khỏi Luce, chạy trốn để giữ mạng.
Chạy ngay đi, trước khi...
Tưởng ngôn tình cảm động hoá ra lại cảm lạnh:v
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất