Chương 6: Hiểu lầm
4 giờ sáng hôm sau trời đang đổ cơn mưa to, cơn cái se lạnh của buổi sáng sớm làm người ta chỉ muốn trốn trong chăn say giấc nồng, cơn mưa này bắt đầu đổ từ khuya rồi, không ngờ đến giờ vẫn chưa tạnh.
Công Nam thức dậy theo đồng hồ sinh học, vừa chuẩn bị đi ra sau nhà sửa soạn đồ đạc đi bán cá với ngoại thì bà ngoại của cậu đã ôm lưng vừa đi vừa rên “u u” đi tới chỗ cậu, bà nói với cậu:
\- Hôm nay tao đau lưng quá, nghỉ một bữa, mày coi sang nhà chú Hai Thành chuyển sạp đồ rẫy phụ đi.
Chú Hai Thành chính là cha của cô bé cho sách cậu học.
Công Nam lo lắng đỡ bà ngoại ra ghế ngồi, hỏi:
\- Có cần con đưa ngoại đi khám không?
Bà Hoa liếc cậu một cái:
\- Bệnh vặt bị lúc trái gió trở trời thôi khám cái gì, mau đi qua nhà chú Hai Thành của mày đi.
Biết khuyên nhủ vô ích, Công Nam cũng không nói gì nữa, nghĩ thầm đợi phụ xong về cậu mát xa cho bà, kiếp trước vì lấy lòng ông nội, cậu đã bỏ công đi học mát xa một thời gian, bây giờ cũng chưa quên hẳn.
Ăn chút cơm nóng mới nấu lót bụng, Công Nam ra cửa đi sang nhà chú Hai Thành phụ chuyển đồ rẫy lên xe bán tải. Lúc thấy Công Nam sang phụ, chú Hai Thành rất ngạc nhiên, ông ấy tưởng hôm qua bà Hoa chỉ nói chơi, không ngờ cậu lại sang phụ thật.
Tuy nhiên ông ấy chỉ kinh ngạc trong chốc lát, trong bụng nghĩ thầm chắc thằng bé qua tuổi phản nghịch rồi cho nên bây giờ mới trở nên ngoan như vậy, âu cũng mừng cho bà Hoa.
Chuyển đồ ra chợ rồi chuyển vào sạp trong chợ xong, chú Hai Thành cho Công Nam năm chục ngàn tiền công, cậu nhất quyết không nhận, hàng xóm với nhau chú giúp nhà cậu không ít lần, không lý nào phụ một chút lại đi lấy tiền người ta. Thấy cậu cứ mãi không nhận, ông ấy cũng không ép tiếp, như nhớ ra cái gì đó, ông ấy nói:
\- Lát về chú kêu thím con mang bộ sách lớp mười sang cho con.
Công Nam lắc đầu mỉm cười nói:
\- Năm nay chị Thu học cuối cấp rồi, giữ sách cũ lại có cần thì ôn tập, con cũng đã mua bộ sách mới rồi chú.
Thật ra chú Hai Thành đã nghe con gái nói giữ sách lại để ôn tập, bây giờ thấy không thể để cậu làm không công ông ấy mới buộc miệng nói ra, sau khi nói xong đã hối hận, thấy cậu không nhận lập tức lén lút thở ra một hơi. Sau đó lại cảm thấy thiệt thòi cho cậu, cho nên đi mua chút thịt đưa cậu mang về nhà nấu, biết chú Hai không muốn mình chịu thiệt, Công Nam cũng không từ chối nữa, nói cám ơn rồi nhận lấy.
Lúc đi ra khỏi chợ, cậu định đi thẳng về nhà thì bị một người kéo lại, khoác vai.
\- Mấy bữa nay đi đâu vậy? Không thấy ra tiệm nét chơi.
Công Nam nhìn người đang khoác vai mình, một lúc lâu sau cũng không nhớ ra được là ai. Cũng không thể trách cậu, cách biệt mười mấy năm chứ có ít đâu. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình, người kia trợn mắt đập một phát lên đầu cậu.
\- Mới mấy ngày không gặp mày quên tao luôn? Giỡn hoài tao đập chết mẹ mày đó. Đi chơi không?
Đúng lúc này một người đàn ông ngồi trên xe bán tải cỡ lớn chạy tới, nhìn về phía hai người bọn cậu, nói:
\- Khánh, cha mày kêu về phụ chuyển xi măng kìa, tối qua thằng Thuận bị tai nạn nhập viện rồi, cha mày kêu mày đi bù vô.
Khánh nghe xong mặt nhăn như con khỉ, quay sang nói với Công Nam:
\- Chắc tao không đi chơi với mày được rồi. Thiệt tình, sao không đi thuê người khác mà kêu tao, tao có phụ được bao nhiêu đâu.
Nói thật tới giờ Công Nam vẫn chưa nhớ ra cậu nhóc này là ai, nhưng nghe cậu ta nói, hai mắt của cậu lập tức phát sáng, cậu nói:
\- Hay mày xin cha mày thuê tao được không? Giờ tao khỏe lắm.
Khánh mở to mắt nhìn Công Nam không chớp mắt:
\- Thiệt hả mậy? Bốc vác xi măng cực lắm đó.
Công Nam gật đầu, có bạn tốt làm chung Khánh đương nhiên vui vẻ, trong lòng nghĩ hai đứa choai choai cũng không làm được bao nhiêu, nhưng đỡ cực hơn một mình cậu ta làm.
…
Tới nơi, nghe con mình nói xong , cha Khánh nhìn cậu một hồi, nhíu mày nói:
\- Con làm nổi không? Bao xi măng nặng lắm đó.
Công Nam gật đầu. Cha Khánh thấy đang thiếu người nên cũng đồng ý, ông ấy nói với cậu:
\- Chú tính tiền theo bao cho con, một bao ba ngàn nhé!
Bây giờ chuyển một bao xi măng trả ba ngàn đã là giá cao, mấy thợ bốc vác kia chuyển cả ngày có ba bốn trăm ngàn, do cậu còn nhỏ cho nên mới được châm chước như vậy. Vì thế Công Nam vui vẻ đồng ý.
Sau ba tiếng chuyển bao xi măng lên xe tải, cậu vác được một trăm năm mươi bao. Xi măng trong cửa hàng chuyển đi hết, Công Nam chờ tới lượt mình lấy tiền lương.
Lúc này, Khánh chạy tới hớn ha hớn hả nói:
\- Mày khỏe vậy? Hồi nãy tao thấy mày vác bao xi măng đi bay bay luôn, sao làm được vậy?
Công Nam liếc cậu ta một cái, không thèm trả lời.
Đến lượt cậu lấy tiền, cha Khánh cho cậu hẳn năm trăm ngàn, nói là thấy cậu chịu khó nên cho thêm, không giống như lúc chú Hai Thành cho tiền, lần này cậu không từ chối mà nói cám ơn rồi nhận lấy. Khánh rủ cậu đi chơi net, nhưng cậu nói bà ngoại bị đau lưng nên muốn về sớm, nghe vậy Khánh cũng không rủ nữa.
Cầm năm trăm trong tay, cậu bắt xe buýt ra tiệm sách cũ lựa đủ cuốn sách trong bộ sách, cả bộ tốn một trăm ngàn, rẻ gấp đôi khi mua sách mới, sau đó mua thêm bao kính, dán nhãn rồi lại quẹo sang tiệm thuốc tây mua mấy miến cao dán, dầu xoa bóp..., mua xong các thứ cậu mới hớn hở ôm đồ đạc bắt xe buýt về nhà.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đậu ven đường, mà người trong xe cũng đang nhìn chằm chằm cậu.
Ông Hà nói với thanh niên bên cạnh:
\- Thằng bé còn nhỏ mà siêng năng, không giống lời cái Hồng nói chút nào.
Thanh niên nghe ông cụ nói cũng không trả lời lại, chỉ nhìn theo hướng cậu bé ôm chồng đồ bước lên xe buýt, cảm xúc trong mắt trở nên phức tạp, không biết là đang nghĩ cái gì.
Ôm chồng đồ về nhà, cậu đã nghĩ xong sẽ giải thích như thế nào chồng đồ này, đơn giản là nói chú Hai Thành cho thôi, còn mấy thứ kia là cậu dùng tiền dành dụm mua, ngoài sách ra mấy thứ khác cũng không mắc lắm, cậu không muốn bà ngoại biết cậu đi bốc vác xi măng kiếm tiền, tuy ngoài miệng hay mắng mỏ, nhưng bà ngoài rất thương cậu, từ nhỏ cũng không cho cậu làm việc nặng nhọc gì, nếu bây giờ biết cậu đi làm công việc đó, chắc chắn bà sẽ suy nghĩ nhiều.
Thấy cậu ôm chồng đồ về nhà, bà Hoa nhíu mày, mặt có hơi tức giận, nhưng lúc này Công Nam hồn nhiên không nhận ra, chỉ nghe bà hỏi:
\- Mấy thứ này ở đâu ra?
Công Nam cười cười trả lời:
\- Lúc nãy chú Hai Thành kêu con qua nhà lấy…
Chưa kịp nói dứt câu bà Hoa đã nổi giận đùng đùng đứng lên đi ra sau nhà, lúc trở ra trên tay cầm một que củi có đường kín cỡ một lóng tay, đi tới chỗ cậu giơ tay quất vào mông cậu, Công Nam bị đánh theo bản năng né tránh, nhưng vì ôm chồng đồ trên tay cho nên không tránh đi đâu được, để sách rơi xuống sân đang ướt sẽ dơ mất.
Bà Hoa vừa đánh vừa mắng:
\- Cái thứ đầu trộm đuôi cướp mày, ăn cắp tiền con về nói dối tao, tao đập chết mẹ mày, thằng hư hỏng…
Công Nam thức dậy theo đồng hồ sinh học, vừa chuẩn bị đi ra sau nhà sửa soạn đồ đạc đi bán cá với ngoại thì bà ngoại của cậu đã ôm lưng vừa đi vừa rên “u u” đi tới chỗ cậu, bà nói với cậu:
\- Hôm nay tao đau lưng quá, nghỉ một bữa, mày coi sang nhà chú Hai Thành chuyển sạp đồ rẫy phụ đi.
Chú Hai Thành chính là cha của cô bé cho sách cậu học.
Công Nam lo lắng đỡ bà ngoại ra ghế ngồi, hỏi:
\- Có cần con đưa ngoại đi khám không?
Bà Hoa liếc cậu một cái:
\- Bệnh vặt bị lúc trái gió trở trời thôi khám cái gì, mau đi qua nhà chú Hai Thành của mày đi.
Biết khuyên nhủ vô ích, Công Nam cũng không nói gì nữa, nghĩ thầm đợi phụ xong về cậu mát xa cho bà, kiếp trước vì lấy lòng ông nội, cậu đã bỏ công đi học mát xa một thời gian, bây giờ cũng chưa quên hẳn.
Ăn chút cơm nóng mới nấu lót bụng, Công Nam ra cửa đi sang nhà chú Hai Thành phụ chuyển đồ rẫy lên xe bán tải. Lúc thấy Công Nam sang phụ, chú Hai Thành rất ngạc nhiên, ông ấy tưởng hôm qua bà Hoa chỉ nói chơi, không ngờ cậu lại sang phụ thật.
Tuy nhiên ông ấy chỉ kinh ngạc trong chốc lát, trong bụng nghĩ thầm chắc thằng bé qua tuổi phản nghịch rồi cho nên bây giờ mới trở nên ngoan như vậy, âu cũng mừng cho bà Hoa.
Chuyển đồ ra chợ rồi chuyển vào sạp trong chợ xong, chú Hai Thành cho Công Nam năm chục ngàn tiền công, cậu nhất quyết không nhận, hàng xóm với nhau chú giúp nhà cậu không ít lần, không lý nào phụ một chút lại đi lấy tiền người ta. Thấy cậu cứ mãi không nhận, ông ấy cũng không ép tiếp, như nhớ ra cái gì đó, ông ấy nói:
\- Lát về chú kêu thím con mang bộ sách lớp mười sang cho con.
Công Nam lắc đầu mỉm cười nói:
\- Năm nay chị Thu học cuối cấp rồi, giữ sách cũ lại có cần thì ôn tập, con cũng đã mua bộ sách mới rồi chú.
Thật ra chú Hai Thành đã nghe con gái nói giữ sách lại để ôn tập, bây giờ thấy không thể để cậu làm không công ông ấy mới buộc miệng nói ra, sau khi nói xong đã hối hận, thấy cậu không nhận lập tức lén lút thở ra một hơi. Sau đó lại cảm thấy thiệt thòi cho cậu, cho nên đi mua chút thịt đưa cậu mang về nhà nấu, biết chú Hai không muốn mình chịu thiệt, Công Nam cũng không từ chối nữa, nói cám ơn rồi nhận lấy.
Lúc đi ra khỏi chợ, cậu định đi thẳng về nhà thì bị một người kéo lại, khoác vai.
\- Mấy bữa nay đi đâu vậy? Không thấy ra tiệm nét chơi.
Công Nam nhìn người đang khoác vai mình, một lúc lâu sau cũng không nhớ ra được là ai. Cũng không thể trách cậu, cách biệt mười mấy năm chứ có ít đâu. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình, người kia trợn mắt đập một phát lên đầu cậu.
\- Mới mấy ngày không gặp mày quên tao luôn? Giỡn hoài tao đập chết mẹ mày đó. Đi chơi không?
Đúng lúc này một người đàn ông ngồi trên xe bán tải cỡ lớn chạy tới, nhìn về phía hai người bọn cậu, nói:
\- Khánh, cha mày kêu về phụ chuyển xi măng kìa, tối qua thằng Thuận bị tai nạn nhập viện rồi, cha mày kêu mày đi bù vô.
Khánh nghe xong mặt nhăn như con khỉ, quay sang nói với Công Nam:
\- Chắc tao không đi chơi với mày được rồi. Thiệt tình, sao không đi thuê người khác mà kêu tao, tao có phụ được bao nhiêu đâu.
Nói thật tới giờ Công Nam vẫn chưa nhớ ra cậu nhóc này là ai, nhưng nghe cậu ta nói, hai mắt của cậu lập tức phát sáng, cậu nói:
\- Hay mày xin cha mày thuê tao được không? Giờ tao khỏe lắm.
Khánh mở to mắt nhìn Công Nam không chớp mắt:
\- Thiệt hả mậy? Bốc vác xi măng cực lắm đó.
Công Nam gật đầu, có bạn tốt làm chung Khánh đương nhiên vui vẻ, trong lòng nghĩ hai đứa choai choai cũng không làm được bao nhiêu, nhưng đỡ cực hơn một mình cậu ta làm.
…
Tới nơi, nghe con mình nói xong , cha Khánh nhìn cậu một hồi, nhíu mày nói:
\- Con làm nổi không? Bao xi măng nặng lắm đó.
Công Nam gật đầu. Cha Khánh thấy đang thiếu người nên cũng đồng ý, ông ấy nói với cậu:
\- Chú tính tiền theo bao cho con, một bao ba ngàn nhé!
Bây giờ chuyển một bao xi măng trả ba ngàn đã là giá cao, mấy thợ bốc vác kia chuyển cả ngày có ba bốn trăm ngàn, do cậu còn nhỏ cho nên mới được châm chước như vậy. Vì thế Công Nam vui vẻ đồng ý.
Sau ba tiếng chuyển bao xi măng lên xe tải, cậu vác được một trăm năm mươi bao. Xi măng trong cửa hàng chuyển đi hết, Công Nam chờ tới lượt mình lấy tiền lương.
Lúc này, Khánh chạy tới hớn ha hớn hả nói:
\- Mày khỏe vậy? Hồi nãy tao thấy mày vác bao xi măng đi bay bay luôn, sao làm được vậy?
Công Nam liếc cậu ta một cái, không thèm trả lời.
Đến lượt cậu lấy tiền, cha Khánh cho cậu hẳn năm trăm ngàn, nói là thấy cậu chịu khó nên cho thêm, không giống như lúc chú Hai Thành cho tiền, lần này cậu không từ chối mà nói cám ơn rồi nhận lấy. Khánh rủ cậu đi chơi net, nhưng cậu nói bà ngoại bị đau lưng nên muốn về sớm, nghe vậy Khánh cũng không rủ nữa.
Cầm năm trăm trong tay, cậu bắt xe buýt ra tiệm sách cũ lựa đủ cuốn sách trong bộ sách, cả bộ tốn một trăm ngàn, rẻ gấp đôi khi mua sách mới, sau đó mua thêm bao kính, dán nhãn rồi lại quẹo sang tiệm thuốc tây mua mấy miến cao dán, dầu xoa bóp..., mua xong các thứ cậu mới hớn hở ôm đồ đạc bắt xe buýt về nhà.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đậu ven đường, mà người trong xe cũng đang nhìn chằm chằm cậu.
Ông Hà nói với thanh niên bên cạnh:
\- Thằng bé còn nhỏ mà siêng năng, không giống lời cái Hồng nói chút nào.
Thanh niên nghe ông cụ nói cũng không trả lời lại, chỉ nhìn theo hướng cậu bé ôm chồng đồ bước lên xe buýt, cảm xúc trong mắt trở nên phức tạp, không biết là đang nghĩ cái gì.
Ôm chồng đồ về nhà, cậu đã nghĩ xong sẽ giải thích như thế nào chồng đồ này, đơn giản là nói chú Hai Thành cho thôi, còn mấy thứ kia là cậu dùng tiền dành dụm mua, ngoài sách ra mấy thứ khác cũng không mắc lắm, cậu không muốn bà ngoại biết cậu đi bốc vác xi măng kiếm tiền, tuy ngoài miệng hay mắng mỏ, nhưng bà ngoài rất thương cậu, từ nhỏ cũng không cho cậu làm việc nặng nhọc gì, nếu bây giờ biết cậu đi làm công việc đó, chắc chắn bà sẽ suy nghĩ nhiều.
Thấy cậu ôm chồng đồ về nhà, bà Hoa nhíu mày, mặt có hơi tức giận, nhưng lúc này Công Nam hồn nhiên không nhận ra, chỉ nghe bà hỏi:
\- Mấy thứ này ở đâu ra?
Công Nam cười cười trả lời:
\- Lúc nãy chú Hai Thành kêu con qua nhà lấy…
Chưa kịp nói dứt câu bà Hoa đã nổi giận đùng đùng đứng lên đi ra sau nhà, lúc trở ra trên tay cầm một que củi có đường kín cỡ một lóng tay, đi tới chỗ cậu giơ tay quất vào mông cậu, Công Nam bị đánh theo bản năng né tránh, nhưng vì ôm chồng đồ trên tay cho nên không tránh đi đâu được, để sách rơi xuống sân đang ướt sẽ dơ mất.
Bà Hoa vừa đánh vừa mắng:
\- Cái thứ đầu trộm đuôi cướp mày, ăn cắp tiền con về nói dối tao, tao đập chết mẹ mày, thằng hư hỏng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất