Thiếu Nữ Phép Thuật: Kỵ Sĩ Đầu Tiên
Chương 7: Không còn mặt mũi gặp người
Làm một người có thể tắm bốn lần một ngày, Hạ Liên hiện tại đã là vô cùng khó chịu. Cả ngày hôm nay hắn vẫn chưa có tắm...
Đừng nói cả ngày hôm nay. Khả năng cao là cả chín tháng hắn bị bắt cóc, hắn đều không có tắm. Nghĩ tới chỗ này, Hạ Liên liền cảm thấy toàn thân đều đang phát ra mùi hôi, càng thêm khó chịu.
Nhưng mà vấn đề là...
Hạ Liên nhìn vào đống nữ trang trong tủ quần áo, trên mặt lấp đầy tuyệt vọng.
Ở đây chỉ có nữ trang a...
Rốt cuộc hắn nên tiếp tục chịu đựng, vẫn là thả liêm sỉ xuống, tiếp nhận nữ trang đây?
Không biết có phải do tưởng tượng hay không, Hạ Liên cảm thấy mùi hôi trên thân hắn càng ngày càng nồng nặc. Lại qua vài phút, Hạ Liên liền đầu hàng.
Được rồi, nữ trang liền nữ trang đi... Dù sao cũng không ai thấy...
Thở dài một hơi, Hạ Liên đem một bộ quần áo cùng một cái khăn đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa.
Hm? Không đúng, da của mình sao lại trắng vậy? Mịn nữa? Bị hoá thành Yểm Thú có thể làm trắng da?
Lại nói... Hình như tóc của mình cũng dài ra thì phải?
Trước đó hắn không phải đang thất thần suy nghĩ thì là đang tập trung làm việc, căn bản không có chú ý đến ngoại hình của bản thân. Bây giờ hắn thả lỏng tinh thần mới giật mình phát hiện ra hắn đã thay đổi những gì.
Hắn lại nhìn xuống một cái...
Ừm, vẫn uy mãnh như ngày nào. Thật tốt!
Sau khi nhanh chóng tắm rửa, Hạ Liên lau khô mình, một mặt phức tạp nhìn chiếc váy dài trên móc treo...
Mấy món còn lại không phải váy ngắn cũng là áo thun hở rốn... So với mấy món hở hang kia, Hạ Liên tình nguyện mặc chiếc váy dài này...
Ngoài cái đó ra, Hạ Liên còn tìm thấy mấy cái... Quần an toàn? Hình như chúng được gọi như vậy. Hạ Liên nhận ra mấy cái này liền là thứ mà mấy thiếu nữ trong anime mặc dưới váy để chống việc lộ hàng.
Ừm... Hắn cũng mặc, xem thư thay thế cho đồ lót. Hắn mặc váy dài còn có thể nói là bị ép, nếu như mặc cả đồ lót con gái liền phải gọi là biến thái.
Mặc dù quần an toàn có hơi chật, nhưng tổng thể mà nói vẫn tính là ổn. Ngoài cái đó ra, váy dài mặc vào cũng tương đối thoải mái...
Có lẽ là do chất vải tốt? Dù sao Hạ Liên cảm thấy mặc vào thật thoải mái... Chỉ là hắn cảm giác hình như bản thân vừa mới mở một cái công tắc nào đó khá là đáng sợ...
Hắn quay lại phòng mình, nhìn bộ dạng của bản thân thông qua chiếc kính cực lớn trong phòng, ngẩn người.
Đây là... hắn...?
Môi hồng nhạt, da trắng noãn, tóc đen tuyền dài tới mông, tay chân mảnh khảnh, eo thon, chân nhỏ, mắt to long lanh, lông mi hơi dài, lông mày lá liễu...
Trong lúc ngơ ngác, Hạ Liên vô ý thức lấy tay cầm lấy mép váy hai bên, xoay người một chút.
Mà trùng hợp là, cũng đúng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra...
- Xin lỗi nhé, tôi quên để tiền sinh hoạt lại...
Thủy Triều còn chưa nói xong liền ngây người nhìn lấy “mĩ nhân” trước mặt.
Hả? Ai đây? Vì sao bộ váy trên người nàng nhìn quen mắt vậy...
Mà Hạ Liên lúc này cũng đã nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức liền tỉnh táo lại, run run rẩy rẩy quay về phía người đi tới. Sau đó, hắn liền thấy Thủy Triều. Mà Thủy Triều lúc này cũng đã nhận ra được thân phận thật của “mỹ thiếu nữ” trước mặt.
Cả hai người:...
Năm phút sau, Thủy Triều ngồi ở cạnh giường, một mặt bất đắc dĩ nhìn một đống cộm lên dưới chăn. Cảm thụ tiếng thút thít nhỏ nhẹ vang lên từ trong chăn, Thủy Triều cũng chỉ có thể thở dài, nói.
- Tôi thật sự không có đánh giá cậu mà. Sở thích mỗi người mỗi khác, tôi không kỳ thị đâu.
Mà làm nàng không nghĩ tới là, nàng nói xong lời này, tiếng khóc liền càng lớn hơn...
Thủy Triều càng thêm nghi hoặc rồi.
- Cậu... không phải thích nữ trang sao...?
Hạ Liên nghe thấy câu hỏi này của nàng, trầm mặc một lát, sau đó lại tiếp tục thút thít, nói ra với giọng vô cùng ủy khuất.
- Ở đây căn bản không có đồ con trai... Tôi cũng không có tiền... Đành phải dùng tạm đồ có sẵn...
Lần này, đến lượt Thủy Triều trầm mặc. Cái này xác thực là do nàng quên để tiền sinh hoạt lại cho người ta...
Bất quá... Cậu ta mặc nữ trang hình như đẹp hơn...
Đang lúc Thủy Triều nghi ngờ giới tính của Hạ Liên, nàng lần nữa nghe thấy tiếng nói của hắn truyền ra từ trong chăn.
- Giờ tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ...
Thủy Triều vừa định mở miệng an ủi Hạ Liên, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, kèm theo đó là giọng nói của Tiểu Mộc.
- Hi~ Chuẩn bị làm kiểm tra nào~ A? Chị tới trước rồi à?
Sau khi nói câu đó, Tiểu Mộc liền chú ý tới một đống dưới lớp chăn. Nàng nhí nha nhí nhảnh chạy tới, sau đó...
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giật tấm chăn ném sang chỗ khác!
Bởi vì nàng đang ở trạng thái biến thân, cho nên lực lượng của nàng là có ma lực gia trì. Hạ Liên bất lực giữ tấm chăn lại. Thủy Triều thì là căn bản không nghĩ tới Tiểu Mộc vừa vào phòng liền xốc chăn người ta lên, cũng không kịp ngăn cản...
Kết quả là, Tiểu Mộc nhìn thấy một vị mỹ nhân tuyệt thế với khoé mắt đỏ bừng cùng gương mặt đẫm lệ đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn nàng.
Hạ Liên rất nhanh liền phản ứng lại, dùng hai tay che lại gương mặt, run run rẩy rẩy nói.
- Đừng nhìn... Xin cô... đừng nhìn...
Tiểu Mộc nhìn thấy cảnh này, một mặt nghi hoặc nhìn về phía Thủy Triều, trong đầu bắt đầu nghĩ đến bảy bảy bốn chín cái kịch bản.
Ví dụ như Thủy Triều ép người mặc đồ con gái, Thủy Triều ép người ta mặc đồ con gái, cùng với Thủy Triều ép người ta mặc đồ con gái...
Không sai, đều là Thủy Triều ép, chỉ bất quá chi tiết có chút khác biệt mà thôi...
Thủy Triều cũng không biết hình tượng bản thân trong đầu Tiểu Mộc đã biến thành cái dạng gì. Nàng chỉ là đáp lại bằng một ánh mắt bất đắc dĩ, ra hiệu Tiểu Mộc trả chăn lại cho người ta.
Các nàng vốn là dự định tối hôm nay liền kiểm tra tình trạng cơ thể của Hạ Liên, xem thử rốt cuộc vì sao hắn trở thành Yểm Thú. Bất quá, nhìn bộ dạng của Hạ Liên bây giờ, các nàng hẳn là không kiểm tra được...
Mà Tiểu Mộc thì là làm như không thấy Thủy Triều ra hiệu, hai mắt đăm đăm nhìn Hạ Liên, âm thầm nuốt vài ngụm nước bọt.
Thật sự là quá đáng yêu a... Bộ dạng bây giờ của Hạ Liên thật sự là...
Làm cho nàng càng muốn khi dễ hắn hơn a... /Nụ cười dần dần biến thái/
Đừng nói cả ngày hôm nay. Khả năng cao là cả chín tháng hắn bị bắt cóc, hắn đều không có tắm. Nghĩ tới chỗ này, Hạ Liên liền cảm thấy toàn thân đều đang phát ra mùi hôi, càng thêm khó chịu.
Nhưng mà vấn đề là...
Hạ Liên nhìn vào đống nữ trang trong tủ quần áo, trên mặt lấp đầy tuyệt vọng.
Ở đây chỉ có nữ trang a...
Rốt cuộc hắn nên tiếp tục chịu đựng, vẫn là thả liêm sỉ xuống, tiếp nhận nữ trang đây?
Không biết có phải do tưởng tượng hay không, Hạ Liên cảm thấy mùi hôi trên thân hắn càng ngày càng nồng nặc. Lại qua vài phút, Hạ Liên liền đầu hàng.
Được rồi, nữ trang liền nữ trang đi... Dù sao cũng không ai thấy...
Thở dài một hơi, Hạ Liên đem một bộ quần áo cùng một cái khăn đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa.
Hm? Không đúng, da của mình sao lại trắng vậy? Mịn nữa? Bị hoá thành Yểm Thú có thể làm trắng da?
Lại nói... Hình như tóc của mình cũng dài ra thì phải?
Trước đó hắn không phải đang thất thần suy nghĩ thì là đang tập trung làm việc, căn bản không có chú ý đến ngoại hình của bản thân. Bây giờ hắn thả lỏng tinh thần mới giật mình phát hiện ra hắn đã thay đổi những gì.
Hắn lại nhìn xuống một cái...
Ừm, vẫn uy mãnh như ngày nào. Thật tốt!
Sau khi nhanh chóng tắm rửa, Hạ Liên lau khô mình, một mặt phức tạp nhìn chiếc váy dài trên móc treo...
Mấy món còn lại không phải váy ngắn cũng là áo thun hở rốn... So với mấy món hở hang kia, Hạ Liên tình nguyện mặc chiếc váy dài này...
Ngoài cái đó ra, Hạ Liên còn tìm thấy mấy cái... Quần an toàn? Hình như chúng được gọi như vậy. Hạ Liên nhận ra mấy cái này liền là thứ mà mấy thiếu nữ trong anime mặc dưới váy để chống việc lộ hàng.
Ừm... Hắn cũng mặc, xem thư thay thế cho đồ lót. Hắn mặc váy dài còn có thể nói là bị ép, nếu như mặc cả đồ lót con gái liền phải gọi là biến thái.
Mặc dù quần an toàn có hơi chật, nhưng tổng thể mà nói vẫn tính là ổn. Ngoài cái đó ra, váy dài mặc vào cũng tương đối thoải mái...
Có lẽ là do chất vải tốt? Dù sao Hạ Liên cảm thấy mặc vào thật thoải mái... Chỉ là hắn cảm giác hình như bản thân vừa mới mở một cái công tắc nào đó khá là đáng sợ...
Hắn quay lại phòng mình, nhìn bộ dạng của bản thân thông qua chiếc kính cực lớn trong phòng, ngẩn người.
Đây là... hắn...?
Môi hồng nhạt, da trắng noãn, tóc đen tuyền dài tới mông, tay chân mảnh khảnh, eo thon, chân nhỏ, mắt to long lanh, lông mi hơi dài, lông mày lá liễu...
Trong lúc ngơ ngác, Hạ Liên vô ý thức lấy tay cầm lấy mép váy hai bên, xoay người một chút.
Mà trùng hợp là, cũng đúng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra...
- Xin lỗi nhé, tôi quên để tiền sinh hoạt lại...
Thủy Triều còn chưa nói xong liền ngây người nhìn lấy “mĩ nhân” trước mặt.
Hả? Ai đây? Vì sao bộ váy trên người nàng nhìn quen mắt vậy...
Mà Hạ Liên lúc này cũng đã nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức liền tỉnh táo lại, run run rẩy rẩy quay về phía người đi tới. Sau đó, hắn liền thấy Thủy Triều. Mà Thủy Triều lúc này cũng đã nhận ra được thân phận thật của “mỹ thiếu nữ” trước mặt.
Cả hai người:...
Năm phút sau, Thủy Triều ngồi ở cạnh giường, một mặt bất đắc dĩ nhìn một đống cộm lên dưới chăn. Cảm thụ tiếng thút thít nhỏ nhẹ vang lên từ trong chăn, Thủy Triều cũng chỉ có thể thở dài, nói.
- Tôi thật sự không có đánh giá cậu mà. Sở thích mỗi người mỗi khác, tôi không kỳ thị đâu.
Mà làm nàng không nghĩ tới là, nàng nói xong lời này, tiếng khóc liền càng lớn hơn...
Thủy Triều càng thêm nghi hoặc rồi.
- Cậu... không phải thích nữ trang sao...?
Hạ Liên nghe thấy câu hỏi này của nàng, trầm mặc một lát, sau đó lại tiếp tục thút thít, nói ra với giọng vô cùng ủy khuất.
- Ở đây căn bản không có đồ con trai... Tôi cũng không có tiền... Đành phải dùng tạm đồ có sẵn...
Lần này, đến lượt Thủy Triều trầm mặc. Cái này xác thực là do nàng quên để tiền sinh hoạt lại cho người ta...
Bất quá... Cậu ta mặc nữ trang hình như đẹp hơn...
Đang lúc Thủy Triều nghi ngờ giới tính của Hạ Liên, nàng lần nữa nghe thấy tiếng nói của hắn truyền ra từ trong chăn.
- Giờ tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ...
Thủy Triều vừa định mở miệng an ủi Hạ Liên, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, kèm theo đó là giọng nói của Tiểu Mộc.
- Hi~ Chuẩn bị làm kiểm tra nào~ A? Chị tới trước rồi à?
Sau khi nói câu đó, Tiểu Mộc liền chú ý tới một đống dưới lớp chăn. Nàng nhí nha nhí nhảnh chạy tới, sau đó...
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giật tấm chăn ném sang chỗ khác!
Bởi vì nàng đang ở trạng thái biến thân, cho nên lực lượng của nàng là có ma lực gia trì. Hạ Liên bất lực giữ tấm chăn lại. Thủy Triều thì là căn bản không nghĩ tới Tiểu Mộc vừa vào phòng liền xốc chăn người ta lên, cũng không kịp ngăn cản...
Kết quả là, Tiểu Mộc nhìn thấy một vị mỹ nhân tuyệt thế với khoé mắt đỏ bừng cùng gương mặt đẫm lệ đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn nàng.
Hạ Liên rất nhanh liền phản ứng lại, dùng hai tay che lại gương mặt, run run rẩy rẩy nói.
- Đừng nhìn... Xin cô... đừng nhìn...
Tiểu Mộc nhìn thấy cảnh này, một mặt nghi hoặc nhìn về phía Thủy Triều, trong đầu bắt đầu nghĩ đến bảy bảy bốn chín cái kịch bản.
Ví dụ như Thủy Triều ép người mặc đồ con gái, Thủy Triều ép người ta mặc đồ con gái, cùng với Thủy Triều ép người ta mặc đồ con gái...
Không sai, đều là Thủy Triều ép, chỉ bất quá chi tiết có chút khác biệt mà thôi...
Thủy Triều cũng không biết hình tượng bản thân trong đầu Tiểu Mộc đã biến thành cái dạng gì. Nàng chỉ là đáp lại bằng một ánh mắt bất đắc dĩ, ra hiệu Tiểu Mộc trả chăn lại cho người ta.
Các nàng vốn là dự định tối hôm nay liền kiểm tra tình trạng cơ thể của Hạ Liên, xem thử rốt cuộc vì sao hắn trở thành Yểm Thú. Bất quá, nhìn bộ dạng của Hạ Liên bây giờ, các nàng hẳn là không kiểm tra được...
Mà Tiểu Mộc thì là làm như không thấy Thủy Triều ra hiệu, hai mắt đăm đăm nhìn Hạ Liên, âm thầm nuốt vài ngụm nước bọt.
Thật sự là quá đáng yêu a... Bộ dạng bây giờ của Hạ Liên thật sự là...
Làm cho nàng càng muốn khi dễ hắn hơn a... /Nụ cười dần dần biến thái/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất