Thiếu Nữ Phép Thuật: Kỵ Sĩ Đầu Tiên
Chương 42: Sự thật hé lộ
Mặc dù không rõ vì sao hai người kia lại tốt tính như vậy, nhưng Hạ Liên không có bỏ phí cơ hội này. Sau khi suy nghĩ, hắn mới mở miệng, hỏi.
- Mục đích của hai người là gì khi hỏi về người kia? Sera, đúng không?
Oliver mỉm cười nhìn hắn, mở miệng đáp.
- Đương nhiên là vì xử lý nàng, ngăn việc mười hai phần tàn hồn của Vương tập hợp nha.
Nghe xong cái này, Hạ Liên liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toát mồ hôi lạnh.
Mười vị cận vệ này không phải đang tìm cách hồi sinh Vương sao!? Vì sao tên trước mặt này lại nói là muốn ngăn cản Vương phục sinh!? Một là hắn nói dối, còn hai là… Quyển sách của đám Sứ Đồ không có viết sự thật!!!
Vấn đề tới rồi. Nếu như quyển sách của Sứ Đồ không ghi lại sự thật… Vậy ai là người đã đưa câu chuyện đó tới tay bọn hắn? Phải biết, đám người kia căn bản không tới được Mộng Linh Giới!
Mà nếu không ai nói, làm sao bọn hắn có thể biết đến sự tồn tại của Vương? Làm sao lại biết đến “Mười hai Cận vệ”?
Đáp án chỉ có một, đó là có “người” đến từ Mộng Linh Giới, cố tình đưa câu chuyện sai sự thật kia cho bọn hắn…
- Được rồi, cậu hết lượt rồi. Câu hỏi thứ hai… Ngoài cậu ra, còn có bao nhiêu người đi tới Mộng Linh Giới?
- Kh… Arg!!!
Hạ Liên vốn là dự định nói “Không có ai khác”, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra chữ đầu tiên, một cây gai đất đã bắn ra từ lòng đất, phá tan lớp giáp, đâm vào cánh tay hắn, làm cho hắn không nhịn được kêu đau một tiếng.
Dòng máu màu đỏ tươi chảy ra, nhuộm đỏ cây gai đất kia. Cùng lúc đó, Oliver dùng ngữ khí như muốn ăn đòn mà nói.
- Chậc chậc chậc… Ngốc thật đấy, đã cảnh cáo rồi~
Nói xong câu đó, hắn liền dùng tốc độ kinh hoàng đi tới phía sau Hạ Liên, thì thầm bên tai hắn bằng giọng nói như leo ra từ địa ngục. Truyện Khoa Huyễn
- Không có lần hai đâu…
Điều mà Hạ Liên không biết là, lúc nói ra câu nói kia, toàn bộ gương mặt đẹp trai của Oliver đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi một cái miệng ngoác tới tận mang tai, trong miệng là vô số cái răng nhọn hoắc…
Đợi đến khi hắn quay lại trước mặt Hạ Liên, bộ dạng của hắn đã quay về như lúc đầu, tựa như chưa có gì xảy ra…
- Câu hỏi thứ hai… Ngoài cậu ra, còn có bao nhiêu người đi tới Mộng Linh Giới?
Oliver lặp lại câu hỏi trước đó, ngữ khí không có bất kỳ sai biệt gì, tựa như một cái máy vậy. Lần này Hạ Liên không có nói dối, trực tiếp trả lời sự thật, trong nội tâm lại âm thầm dùng bảo thạch liên lạc với Mộc Hoa Tiên, truyền lại thông tin hắn nhận được cùng với suy đoán của chính hắn.
- Oh? Tận hơn trăm người cơ à? Bất ngờ đấy~
Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt của Oliver lại chả có vẻ gì là bất ngờ cả. Gương mặt bình tĩnh ấy thậm chí làm cho Hạ Liên cảm giác như việc mình đưa thông tin Mộc Hoa Tiên cũng nằm trong kế hoạch của đối phương vậy…
- Được rồi, tới cậu.
- Sứ Đồ có liên quan gì đến mấy người?
Oliver mỉm cười, lên tiếng.
- Nó là tổ chức ta tạo ra để lùng bắt Sera, cùng với… dụ đám thiếu nữ phép thuật vào đây.
Ngay lập tức, Hạ Liên muốn bảo nhóm Mộc Hoa Tiên trốn đi, nhưng cũng chính lúc ấy, bọn hắn mất liên lạc.
- Thật sự cho là tôi không nhận ra sao?
Oliver đi đến bên cạnh Hạ Liên, thì thào vào tai hắn. Cảm nhận hơi thở của Oliver gần kề bên tai, Hạ Liên không tự chủ được mà nổi da gà khắp toàn thân.
Sau đó, không đợi hắn nói cái gì, Oliver đã xoay người, phất tay nói.
- Mang cậu ta về lâu đài đi, Sirius. Ta đi làm chút chuyện. Trong lúc chờ ta về thì đừng có để cậu ta trốn đấy.
Sau đó, Oliver biến mất, chỉ để lại thêm một câu nói vang vọng xung quanh.
- Với lại, đừng chơi chết là được.
Nghe câu cuối, Hạ Liên liền hiểu mình sắp toang tới nơi rồi. Mặc dù không rõ vì sao lại không giết hắn, nhưng… có đôi khi cái chết cũng là một loại giải thoát…
Sau đó, Hạ Liên liền bị Sirius dùng một tay nắm phần dây thừng mà xách lên, đưa đến trước mặt. Một giọng nói vang lên từ trong chiếc mũ giáp của hắn.
- Giải trừ…
Theo lời của Sirius, bộ giáp trên người Hạ Liên nhanh chóng tiêu tan, hoá thành điểm sáng bay đi mất, để lộ ra bản thể của Hạ Liên với sắc mặt tái xanh bên trong.
Chỉ bằng lời nói mà…
- Ngủ…
Không… không… được… ngủ…
Hạ Liên ngủ rồi. Ngủ rất say.
Sirius nhìn chằm chằm Hạ Liên, không nói gì. Qua một lúc, đất đá xung quanh hai người dâng lên, bao phủ bọn hắn, sau đó chìm vào lòng đất…
- Hy vọng mày trụ được lâu một chút… Ha ha…
Sau khi ném Hạ Liên vào trong một căn buồng giam nhỏ, Sirius mới cười lạnh nói như vậy, rồi hắn trực tiếp quay đầu rời đi. Hắn cần phải chuẩn bị vài món “đồ chơi”…
Mặc dù Oliver có nói là đừng chơi chết hắn, nhưng mà ý ngầm chính là: không chết thì làm sao cũng được.
Cho nên… Cắt đứt tứ chi, rất bình thường…
- Mục đích của hai người là gì khi hỏi về người kia? Sera, đúng không?
Oliver mỉm cười nhìn hắn, mở miệng đáp.
- Đương nhiên là vì xử lý nàng, ngăn việc mười hai phần tàn hồn của Vương tập hợp nha.
Nghe xong cái này, Hạ Liên liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toát mồ hôi lạnh.
Mười vị cận vệ này không phải đang tìm cách hồi sinh Vương sao!? Vì sao tên trước mặt này lại nói là muốn ngăn cản Vương phục sinh!? Một là hắn nói dối, còn hai là… Quyển sách của đám Sứ Đồ không có viết sự thật!!!
Vấn đề tới rồi. Nếu như quyển sách của Sứ Đồ không ghi lại sự thật… Vậy ai là người đã đưa câu chuyện đó tới tay bọn hắn? Phải biết, đám người kia căn bản không tới được Mộng Linh Giới!
Mà nếu không ai nói, làm sao bọn hắn có thể biết đến sự tồn tại của Vương? Làm sao lại biết đến “Mười hai Cận vệ”?
Đáp án chỉ có một, đó là có “người” đến từ Mộng Linh Giới, cố tình đưa câu chuyện sai sự thật kia cho bọn hắn…
- Được rồi, cậu hết lượt rồi. Câu hỏi thứ hai… Ngoài cậu ra, còn có bao nhiêu người đi tới Mộng Linh Giới?
- Kh… Arg!!!
Hạ Liên vốn là dự định nói “Không có ai khác”, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra chữ đầu tiên, một cây gai đất đã bắn ra từ lòng đất, phá tan lớp giáp, đâm vào cánh tay hắn, làm cho hắn không nhịn được kêu đau một tiếng.
Dòng máu màu đỏ tươi chảy ra, nhuộm đỏ cây gai đất kia. Cùng lúc đó, Oliver dùng ngữ khí như muốn ăn đòn mà nói.
- Chậc chậc chậc… Ngốc thật đấy, đã cảnh cáo rồi~
Nói xong câu đó, hắn liền dùng tốc độ kinh hoàng đi tới phía sau Hạ Liên, thì thầm bên tai hắn bằng giọng nói như leo ra từ địa ngục. Truyện Khoa Huyễn
- Không có lần hai đâu…
Điều mà Hạ Liên không biết là, lúc nói ra câu nói kia, toàn bộ gương mặt đẹp trai của Oliver đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi một cái miệng ngoác tới tận mang tai, trong miệng là vô số cái răng nhọn hoắc…
Đợi đến khi hắn quay lại trước mặt Hạ Liên, bộ dạng của hắn đã quay về như lúc đầu, tựa như chưa có gì xảy ra…
- Câu hỏi thứ hai… Ngoài cậu ra, còn có bao nhiêu người đi tới Mộng Linh Giới?
Oliver lặp lại câu hỏi trước đó, ngữ khí không có bất kỳ sai biệt gì, tựa như một cái máy vậy. Lần này Hạ Liên không có nói dối, trực tiếp trả lời sự thật, trong nội tâm lại âm thầm dùng bảo thạch liên lạc với Mộc Hoa Tiên, truyền lại thông tin hắn nhận được cùng với suy đoán của chính hắn.
- Oh? Tận hơn trăm người cơ à? Bất ngờ đấy~
Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt của Oliver lại chả có vẻ gì là bất ngờ cả. Gương mặt bình tĩnh ấy thậm chí làm cho Hạ Liên cảm giác như việc mình đưa thông tin Mộc Hoa Tiên cũng nằm trong kế hoạch của đối phương vậy…
- Được rồi, tới cậu.
- Sứ Đồ có liên quan gì đến mấy người?
Oliver mỉm cười, lên tiếng.
- Nó là tổ chức ta tạo ra để lùng bắt Sera, cùng với… dụ đám thiếu nữ phép thuật vào đây.
Ngay lập tức, Hạ Liên muốn bảo nhóm Mộc Hoa Tiên trốn đi, nhưng cũng chính lúc ấy, bọn hắn mất liên lạc.
- Thật sự cho là tôi không nhận ra sao?
Oliver đi đến bên cạnh Hạ Liên, thì thào vào tai hắn. Cảm nhận hơi thở của Oliver gần kề bên tai, Hạ Liên không tự chủ được mà nổi da gà khắp toàn thân.
Sau đó, không đợi hắn nói cái gì, Oliver đã xoay người, phất tay nói.
- Mang cậu ta về lâu đài đi, Sirius. Ta đi làm chút chuyện. Trong lúc chờ ta về thì đừng có để cậu ta trốn đấy.
Sau đó, Oliver biến mất, chỉ để lại thêm một câu nói vang vọng xung quanh.
- Với lại, đừng chơi chết là được.
Nghe câu cuối, Hạ Liên liền hiểu mình sắp toang tới nơi rồi. Mặc dù không rõ vì sao lại không giết hắn, nhưng… có đôi khi cái chết cũng là một loại giải thoát…
Sau đó, Hạ Liên liền bị Sirius dùng một tay nắm phần dây thừng mà xách lên, đưa đến trước mặt. Một giọng nói vang lên từ trong chiếc mũ giáp của hắn.
- Giải trừ…
Theo lời của Sirius, bộ giáp trên người Hạ Liên nhanh chóng tiêu tan, hoá thành điểm sáng bay đi mất, để lộ ra bản thể của Hạ Liên với sắc mặt tái xanh bên trong.
Chỉ bằng lời nói mà…
- Ngủ…
Không… không… được… ngủ…
Hạ Liên ngủ rồi. Ngủ rất say.
Sirius nhìn chằm chằm Hạ Liên, không nói gì. Qua một lúc, đất đá xung quanh hai người dâng lên, bao phủ bọn hắn, sau đó chìm vào lòng đất…
- Hy vọng mày trụ được lâu một chút… Ha ha…
Sau khi ném Hạ Liên vào trong một căn buồng giam nhỏ, Sirius mới cười lạnh nói như vậy, rồi hắn trực tiếp quay đầu rời đi. Hắn cần phải chuẩn bị vài món “đồ chơi”…
Mặc dù Oliver có nói là đừng chơi chết hắn, nhưng mà ý ngầm chính là: không chết thì làm sao cũng được.
Cho nên… Cắt đứt tứ chi, rất bình thường…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất