Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài
Chương 16: Hạt Dưa Và Kẹo Mạch Nha
Diệc Thanh Thanh liên tục lắc đầu: “Không quen biết, không biết.”
Cô luôn cảm thấy người này hơi kỳ lạ, anh vẫn luôn duy trì im lặng không đáp lời.
Trên đỉnh đầu người này có một đánh dấu hình tam giác ngược, bắt mắt như thế, cô vừa lên xe là thấy được.
Diệc Thanh Thanh vốn tưởng rằng anh vừa vặn ngồi lên vị trí đánh dấu, cô vất vả lắm mới đợi được đến khi anh uống hết trà cẩu kỷ trong ca tráng men, đợi khi anh đi rót nước cô sẽ đánh dấu địa điểm đánh dấu kia, kết quả đánh dấu cũng đi theo anh…
Đây là lần đầu tiên cô thấy có đánh dấu trên người một người.
Địa điểm đánh dấu là cần cô tiếp xúc mới có thể đánh dấu.
Đánh dấu trên người, cô phải vì chút khen thưởng này sờ người ta sao?
Dù sao hiện giờ trong ba lô của cô đều là thứ tốt hệ thống giúp đỡ, hoàn toàn không cần miễn cưỡng mình.
Cho nên vẫn luôn không có động tác gì.
Vân Cô Viễn: “…”
Lúc trước cô gái này nhìn lén anh đều là giả ư?
Sao lại có dáng vẻ tránh anh còn không kịp như thế?
Vân Cô Viễn đóng sách lại.
Diệc Thanh Thanh run lẩy bẩy, không hiểu sao cô lại cảm thấy động tác đóng sách này có kèm theo sát khí, nhưng đối diện với ánh mắt khó hiểu của anh.
“Vân Cô Viễn, thôn Hưởng Thủy, cảm ơn.”
Cảm ơn cái gì?
Còn đầy hứa hẹn nhìn cô nói nữa chứ?
Diệc Thanh Thanh nhìn về phía tay anh vươn tới.
Ừm, hạt dưa.
Hạt dưa ư?
Diệc Thanh Thanh chớp mắt, nhìn thời cơ tới, đánh dấu!
[Đánh đấu điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên thuốc tăng lực.]
“!”
Đây là vật phẩm có hướng dẫn sử dụng.
[Thuốc tăng lực: “Tên đầy đủ là thuốc tăng lực giúp cô gái xinh như hoa khó có thể chịu được việc nhà nông vất vả”, tăng sức mạnh của một người trên diện rộng tạm thời, liên tục một tuần, uống nhiều lần thong thả cải thiện thể chất của người đó.]
Xem nhẹ nửa nội dung đoạn đầu không hiểu được, thuốc tăng lực này chính là thứ tốt.
Lúc trước đánh dấu nhận được đều là thứ có ở thời đại này, chỉ có lần này khác biệt.
Có thuốc tăng lực thần kỳ này, trong lúc nhất thời khiến cô quên đi xem diễn của nữ chính và nam phụ.
Trong mấy người, nữ chính là người duy nhất có gia cảnh không tốt lắm nhưng có bàn tay vàng siêu thị chống lưng, thấy Diệc Thanh Thanh chia sẻ đồ ăn, cũng lấy ít đồ ăn ra chia sẻ.
Chỉ có Vân Cô Viễn, anh không động vào đồ ăn của người khác, chỉ chuyên tâm ăn hạt dưa Diệc Thanh Thanh cho mình.
Tiền Lai Lai vốn miệng nhỏ cắn nhanh, thấy một người đàn ông như Vân Cô Viễn ăn hạt dưa còn chú trọng như vậy, cũng không nhịn được dùng tay bóc ăn.
“Cô còn nói cô không quen, sao chỉ ăn mỗi hạt dưa của cô.” Tiền Lai Lai dán sát bên tai Diệc Thanh Thanh nói nhỏ.
“Có khả năng hạt dưa ăn ngon…” Diệc Thanh Thanh thất thần trả lời, lực chú ý của cô vẫn luôn đặt lên người Vân Cô Viễn, thấy anh ăn hết Diệc Thanh Thanh vươn tay, trong lòng bàn tay đầy hạt dưa: “Còn nữa này!”
Vân Cô Viễn bắt đầu hối hận sao lúc đầu mình lại lấy hạt dưa, rõ ràng hạt dưa rất khó bóc, còn ăn không ngon, vất vả lắm mới ăn hết lại tới nữa.
Nhưng mà nhìn cô chờ đợi đôi mắt ấm áp khóe miệng cười tươi, Vân Cô Viễn ma xui quỷ khiến không từ chối, lại vươn tay nhận lấy.
[Đánh dấu điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên thuốc tăng lực.]
Diệc Thanh Thanh cười híp mắt, vậy mà đánh dấu này không cần thời gian khôi phục lại!
Lúc trước còn cảm thấy anh từ chối người ta ngàn dặm ở ngoài, thoạt nhìn không thuận mắt lắm đột nhiên lộ ra hơi thở kim chủ, Diệc Thanh Thanh không nhịn được khom lưng vì anh, à không, móc hạt dưa ra.
Vân Cô Viễn: Tôi ăn hạt dưa mà thôi, cô vui như thế ư?
Vì thế khi đưa lần ba anh cũng nhận lấy, nhưng mà ăn hạt dưa của cô Vân Cô Viễn có chút băn khoăn, anh móc một chiếc khăn tay đang gói đồ bên trong ra:
“Cho cô.”
Dùng hết điểm đánh dấu nhận được ba viên thuốc tăng lực, hiện giờ Diệc Thanh Thanh nhìn người này nhìn kiểu gì cũng thuận mắt, cười nhận lấy:
“Đây là… Kẹo mạch nha ư?”
Cô luôn cảm thấy người này hơi kỳ lạ, anh vẫn luôn duy trì im lặng không đáp lời.
Trên đỉnh đầu người này có một đánh dấu hình tam giác ngược, bắt mắt như thế, cô vừa lên xe là thấy được.
Diệc Thanh Thanh vốn tưởng rằng anh vừa vặn ngồi lên vị trí đánh dấu, cô vất vả lắm mới đợi được đến khi anh uống hết trà cẩu kỷ trong ca tráng men, đợi khi anh đi rót nước cô sẽ đánh dấu địa điểm đánh dấu kia, kết quả đánh dấu cũng đi theo anh…
Đây là lần đầu tiên cô thấy có đánh dấu trên người một người.
Địa điểm đánh dấu là cần cô tiếp xúc mới có thể đánh dấu.
Đánh dấu trên người, cô phải vì chút khen thưởng này sờ người ta sao?
Dù sao hiện giờ trong ba lô của cô đều là thứ tốt hệ thống giúp đỡ, hoàn toàn không cần miễn cưỡng mình.
Cho nên vẫn luôn không có động tác gì.
Vân Cô Viễn: “…”
Lúc trước cô gái này nhìn lén anh đều là giả ư?
Sao lại có dáng vẻ tránh anh còn không kịp như thế?
Vân Cô Viễn đóng sách lại.
Diệc Thanh Thanh run lẩy bẩy, không hiểu sao cô lại cảm thấy động tác đóng sách này có kèm theo sát khí, nhưng đối diện với ánh mắt khó hiểu của anh.
“Vân Cô Viễn, thôn Hưởng Thủy, cảm ơn.”
Cảm ơn cái gì?
Còn đầy hứa hẹn nhìn cô nói nữa chứ?
Diệc Thanh Thanh nhìn về phía tay anh vươn tới.
Ừm, hạt dưa.
Hạt dưa ư?
Diệc Thanh Thanh chớp mắt, nhìn thời cơ tới, đánh dấu!
[Đánh đấu điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên thuốc tăng lực.]
“!”
Đây là vật phẩm có hướng dẫn sử dụng.
[Thuốc tăng lực: “Tên đầy đủ là thuốc tăng lực giúp cô gái xinh như hoa khó có thể chịu được việc nhà nông vất vả”, tăng sức mạnh của một người trên diện rộng tạm thời, liên tục một tuần, uống nhiều lần thong thả cải thiện thể chất của người đó.]
Xem nhẹ nửa nội dung đoạn đầu không hiểu được, thuốc tăng lực này chính là thứ tốt.
Lúc trước đánh dấu nhận được đều là thứ có ở thời đại này, chỉ có lần này khác biệt.
Có thuốc tăng lực thần kỳ này, trong lúc nhất thời khiến cô quên đi xem diễn của nữ chính và nam phụ.
Trong mấy người, nữ chính là người duy nhất có gia cảnh không tốt lắm nhưng có bàn tay vàng siêu thị chống lưng, thấy Diệc Thanh Thanh chia sẻ đồ ăn, cũng lấy ít đồ ăn ra chia sẻ.
Chỉ có Vân Cô Viễn, anh không động vào đồ ăn của người khác, chỉ chuyên tâm ăn hạt dưa Diệc Thanh Thanh cho mình.
Tiền Lai Lai vốn miệng nhỏ cắn nhanh, thấy một người đàn ông như Vân Cô Viễn ăn hạt dưa còn chú trọng như vậy, cũng không nhịn được dùng tay bóc ăn.
“Cô còn nói cô không quen, sao chỉ ăn mỗi hạt dưa của cô.” Tiền Lai Lai dán sát bên tai Diệc Thanh Thanh nói nhỏ.
“Có khả năng hạt dưa ăn ngon…” Diệc Thanh Thanh thất thần trả lời, lực chú ý của cô vẫn luôn đặt lên người Vân Cô Viễn, thấy anh ăn hết Diệc Thanh Thanh vươn tay, trong lòng bàn tay đầy hạt dưa: “Còn nữa này!”
Vân Cô Viễn bắt đầu hối hận sao lúc đầu mình lại lấy hạt dưa, rõ ràng hạt dưa rất khó bóc, còn ăn không ngon, vất vả lắm mới ăn hết lại tới nữa.
Nhưng mà nhìn cô chờ đợi đôi mắt ấm áp khóe miệng cười tươi, Vân Cô Viễn ma xui quỷ khiến không từ chối, lại vươn tay nhận lấy.
[Đánh dấu điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên thuốc tăng lực.]
Diệc Thanh Thanh cười híp mắt, vậy mà đánh dấu này không cần thời gian khôi phục lại!
Lúc trước còn cảm thấy anh từ chối người ta ngàn dặm ở ngoài, thoạt nhìn không thuận mắt lắm đột nhiên lộ ra hơi thở kim chủ, Diệc Thanh Thanh không nhịn được khom lưng vì anh, à không, móc hạt dưa ra.
Vân Cô Viễn: Tôi ăn hạt dưa mà thôi, cô vui như thế ư?
Vì thế khi đưa lần ba anh cũng nhận lấy, nhưng mà ăn hạt dưa của cô Vân Cô Viễn có chút băn khoăn, anh móc một chiếc khăn tay đang gói đồ bên trong ra:
“Cho cô.”
Dùng hết điểm đánh dấu nhận được ba viên thuốc tăng lực, hiện giờ Diệc Thanh Thanh nhìn người này nhìn kiểu gì cũng thuận mắt, cười nhận lấy:
“Đây là… Kẹo mạch nha ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất