Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 40: Đêm Mưa Gõ Cửa

Trước Sau
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu nói với Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long:

“Vào đi.”

“Tôi không đi vào nữa, chăn gối của Mộng Tuyết còn chưa lấy tới.” Sau khi nói xong Trịnh Hiểu Long lại đi ôm chăn gối.

Lúc này cửa đối diện bất ngờ mở ra, gương mặt lạnh lùng của Vân Cô Viễn xuất hiện trong bóng đêm:

“Đừng đứng ở cửa phòng tôi, ảnh hưởng tôi ngủ.”

“Phốc!” Lý Mộng Tuyết không nhịn được bật cười.

Gương mặt Lưu Xuân Hạnh đỏ bừng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Cô Viễn, giống như anh nói những lời tội ác tày trời.

Vương Linh Linh không dám mắng Vân Cô Viễn, nói Lý Mộng Tuyết: “Cô cười cái gì?”

Lý Mộng Tuyết nhún vai:

“Cười hai người đấy, tối muộn rồi còn muốn người ta đi giúp hai người, mọi người rất thân quen sao? Như vậy không phải là tự tìm mất mặt ư!” Vân Cô Viễn này, thoạt nhìn dễ nói chuyện sao?

Diệc Thanh Thanh: Miệng của nữ chính đúng là độc, chỉ riêng câu này của cô ấy, hôm nay tôi cam tâm tình nguyện chia cho cô ấy nửa giường đất.

Vương Linh Linh này đúng là ngốc, bị người ta coi là súng sử dụng cũng không biết, không cứu được.

Nhưng mà nói quá tàn nhẫn sợ bị người ta ghi hận trong lòng, Diệc Thanh Thanh gật đầu với Vân Cô Viễn, sau đó kéo Lý Mộng Tuyết vào phòng.

“Cô soi cho tôi một lát, tôi dọn bàn trên giường đất xuống, tối nay cô ngủ ở nửa bên này.” Diệc Thanh Thanh nói với Lý Mộng Tuyết.



Lý Mộng Tuyết nghe thấy thế vội vàng chiếu đèn pin mini trong tay lên giường đất, khi Diệc Thanh Thanh dọn giường đất cô ấy đánh giá căn phòng.

Tuy căn phòng này không có nhiều đồ lắm, vẫn rất đơn sơ, nhưng rèm này làm rất cẩn thận, lập tức khiến căn phòng rạng rỡ hẳn lên.

Vải bao lấy trên tường chỗ sườn giường đất cũng không tệ y như đệm dựa, cả giường đất trông có vẻ sạch sẽ thoải mái, không có chút xám xịt như trước.

“Cô đúng là giỏi, tôi nghe nói cô còn ngủ hơn nửa buổi chiều, vậy mà trong phòng đã ra dáng ra hình.” Lý Mộng Tuyết cảm thán.

“Đương nhiên.” Diệc Thanh Thanh cười vô cùng tự hào, cô cũng cảm thấy mình đúng là giỏi.

Trịnh Hiểu Long vội vã ôm chăn đi vào, thậm chí còn muốn trải giường giúp Lý Mộng Tuyết.

Diệc Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn đến nghẹn họng trân trối, nam phụ ân cần có chút quá rõ ràng, còn hơi quá mức.

Nếu người đàn ông nào đó mới quen mấy ngày đã ôm chăn giúp cô như vậy, cho dù thế nào cô cũng sẽ nghĩ người đàn ông này có tâm tư xấu gì đó.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn Lý Mộng Tuyết một cái, tuy cô ấy mở miệng nói để mình làm, nhưng mà không từ chối rõ ràng giúp đỡ của Trịnh Hiểu Long, như vậy là đã có hảo cảm đối với Trịnh Hiểu Long rồi.

Cũng phải, một người đàn ông quan tâm mọi mặt như vậy, lại không phải xấu đến mức không thể nhìn, trái lại còn cao lớn đẹp trai, sẽ không chán ghét được.

Trải giường xong, Trịnh Hiểu Long lưu luyến mỗi bước rời đi.

Diệc Thanh Thanh cũng khóa cửa lại, chui vào trong chăn nóng hổi của mình.

Bên kia rèm, Lý Mộng Tuyết ngủ trên giường đất cứng rắn, bắt đầu tưởng niệm giường cao su to của mình.

Chăn gối cô ấy mang tới vốn là đồ cũ, vừa mỏng vừa cứng, còn bị nước mưa làm ẩm một ít, thật sự khó có thể chịu đựng.



Cô ấy mở to mắt đợi non nửa tiếng, có chút không chịu nổi nhẹ giọng gọi một câu: “Thanh Thanh, cô ngủ rồi à?”

Diệc Thanh Thanh vừa định ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thì tỉnh lại.

Cô đang định hỏi Lý Mộng Tuyết có chuyện gì, thì nghe cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, không có âm thanh.

Diệc Thanh Thanh chăm chú lắng nghe một lát, thật sự không có một chút âm thanh nào.

Lúc trước cô ấy còn thường xuyên lật người, hay là nhúc nhích cơ thể, luôn có động tĩnh truyền ra.

Đôi mắt của Diệc Thanh Thanh khẽ đảo, lực tinh thần chìm vào trong quyển sách kia.

Quả nhiên nhìn thấy một đoạn mới là:

“Lý Mộng Tuyết nằm nửa tiếng trên giường cứng lạnh lẽo, thật sự không nhịn được nhẹ giọng gọi Diệc Thanh Thanh mấy tiếng. Đợi một lát không nhận được đáp lại, chắc là ngủ say, cô yên tâm tiến vào không gian siêu thị, đến giường to nệm cao su của mình.”

“Cuốn sách này có tính là máy theo dõi của nữ chính hay không?” Diệc Thanh Thanh im lặng nghĩ.

Sau này cô xem diễn không cần xem hiện trường, trong sách có nội dung phát sóng trực tiếp mà!

Nữ chính này đúng là không cẩn thận, ít nhất phải gọi tiếng thứ hai chứ?

Cũng may Diệc Thanh Thanh không có ý xấu, nếu không cô ấy sẽ giải quyết kiểu gì đây?

Diệc Thanh Thanh không đi xem tình hình bên kia rèm, nói thầm lại ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau