Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 37:
"Năm sau anh về nhà ăn Tết không?" Cô nghe bà Triệu nói, bảy tám năm nay, Nghiêm Lẫm đều đón Tết ở đây. Thấy anh lúc này nhắc đến bánh mẹ anh gói, chắc là nhớ nhà rồi.
Nghiêm Lẫm im lặng một lúc, giọng trầm xuống: "Mẹ tôi mất rồi. Về hay không cũng vậy thôi."
"Xin lỗi." Tô Hương Thảo nói, cô không ngờ chủ đề này lại chạm đến nỗi buồn của Nghiêm Lẫm. Cô có thể hiểu được cảm giác này. Hồi nhỏ, cứ đến Tết, cô thấy con nhà người ta đều có bố mẹ ở bên đón Tết cùng, trong lòng vừa buồn vừa ghen tị. Ở nhà chỉ có cô và bà, cứ đến Tết đến lễ lại thấy hơi lạnh lẽo, không được náo nhiệt như nhà người khác.
Có lẽ vì mỗi người đều có tâm sự riêng nên bầu không khí nhất thời chùng xuống, chỉ còn lại tiếng đũa vô tình chạm vào chậu sắt khi khuấy nhân bánh và tiếng sột soạt cán vỏ bánh. Nhân đã trộn xong, vỏ bánh cũng đã cán được kha khá, có thể bắt đầu gói bánh rồi.
Tô Hương Thảo rắc bột mì lên thớt, mọi người cùng nhau gói, đông người sức mạnh lớn, chẳng mấy chốc đã gói được mấy hàng bánh ú nu ú nần, xếp ngay ngắn trên thớt.
Gói gần xong, Tô Hương Thảo lấy một hạt lạc và một quả táo tàu gói vào một chiếc bánh.
"Hồi nhỏ, chúng tôi ăn bánh, đều nhét tiền xu vào trong." Nghiêm Lẫm cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy gói những thứ này."
"Tiền xu cấn răng." Tô Hương Thảo cười nói: "Răng quý lắm." Họ không biết, ở kiếp sau, đi khám răng đắt thế nào. Trước đây cô trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ đi khám răng, người thì đau mà ví tiền cũng đau.
Nhưng câu nói này của cô nghe đối với những người trong thời đại này lại khá buồn cười, bà Triệu không nhịn được chỉ vào cô cười: "Con bé này." Nghiêm Lẫm cũng hiếm khi cười. Thấy anh cười, trong đầu Tô Hương Thảo chợt hiện ra một cụm từ "Mắt sáng răng trắng." nhưng cô nhanh chóng nhận ra cụm từ này hình như dùng để miêu tả những cô gái xinh đẹp, dùng cho anh thì không hợp. Nhưng ý tứ thì đúng là như vậy, tóm lại là anh cười lên đẹp trai lắm.
Vì có Tô Hương Thảo nên năm nay bữa cơm tất niên nhà bà Triệu thịnh soạn hơn mọi năm rất nhiều. Có bánh, có gà, có cá, có thịt. Thời đại này ở Vân Thành vẫn chưa bán coca nhưng Tô Hương Thảo đã mua được mấy chai nước ngọt.
"Gà là đại cát đại lợi, cá là năm nào cũng dư dả." Tô Hương Thảo rót đầy nước ngọt cho mọi người: "Chúc chúng ta năm mới may mắn liên tiếp, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn. Cạn ly."
Bà Triệu cười nói: "Con bé này, học ở đâu ra nhiều câu thế." Nhưng người già rồi, lại là dịp Tết đến, bà lại rất thích nghe những lời này.
Nhà bà Triệu không có tivi nhưng mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất vui vẻ.
Nghiêm Lẫm im lặng một lúc, giọng trầm xuống: "Mẹ tôi mất rồi. Về hay không cũng vậy thôi."
"Xin lỗi." Tô Hương Thảo nói, cô không ngờ chủ đề này lại chạm đến nỗi buồn của Nghiêm Lẫm. Cô có thể hiểu được cảm giác này. Hồi nhỏ, cứ đến Tết, cô thấy con nhà người ta đều có bố mẹ ở bên đón Tết cùng, trong lòng vừa buồn vừa ghen tị. Ở nhà chỉ có cô và bà, cứ đến Tết đến lễ lại thấy hơi lạnh lẽo, không được náo nhiệt như nhà người khác.
Có lẽ vì mỗi người đều có tâm sự riêng nên bầu không khí nhất thời chùng xuống, chỉ còn lại tiếng đũa vô tình chạm vào chậu sắt khi khuấy nhân bánh và tiếng sột soạt cán vỏ bánh. Nhân đã trộn xong, vỏ bánh cũng đã cán được kha khá, có thể bắt đầu gói bánh rồi.
Tô Hương Thảo rắc bột mì lên thớt, mọi người cùng nhau gói, đông người sức mạnh lớn, chẳng mấy chốc đã gói được mấy hàng bánh ú nu ú nần, xếp ngay ngắn trên thớt.
Gói gần xong, Tô Hương Thảo lấy một hạt lạc và một quả táo tàu gói vào một chiếc bánh.
"Hồi nhỏ, chúng tôi ăn bánh, đều nhét tiền xu vào trong." Nghiêm Lẫm cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy gói những thứ này."
"Tiền xu cấn răng." Tô Hương Thảo cười nói: "Răng quý lắm." Họ không biết, ở kiếp sau, đi khám răng đắt thế nào. Trước đây cô trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ đi khám răng, người thì đau mà ví tiền cũng đau.
Nhưng câu nói này của cô nghe đối với những người trong thời đại này lại khá buồn cười, bà Triệu không nhịn được chỉ vào cô cười: "Con bé này." Nghiêm Lẫm cũng hiếm khi cười. Thấy anh cười, trong đầu Tô Hương Thảo chợt hiện ra một cụm từ "Mắt sáng răng trắng." nhưng cô nhanh chóng nhận ra cụm từ này hình như dùng để miêu tả những cô gái xinh đẹp, dùng cho anh thì không hợp. Nhưng ý tứ thì đúng là như vậy, tóm lại là anh cười lên đẹp trai lắm.
Vì có Tô Hương Thảo nên năm nay bữa cơm tất niên nhà bà Triệu thịnh soạn hơn mọi năm rất nhiều. Có bánh, có gà, có cá, có thịt. Thời đại này ở Vân Thành vẫn chưa bán coca nhưng Tô Hương Thảo đã mua được mấy chai nước ngọt.
"Gà là đại cát đại lợi, cá là năm nào cũng dư dả." Tô Hương Thảo rót đầy nước ngọt cho mọi người: "Chúc chúng ta năm mới may mắn liên tiếp, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn. Cạn ly."
Bà Triệu cười nói: "Con bé này, học ở đâu ra nhiều câu thế." Nhưng người già rồi, lại là dịp Tết đến, bà lại rất thích nghe những lời này.
Nhà bà Triệu không có tivi nhưng mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất