Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 164: Mời 

Trước Sau
Công Nam trở về trường học chưa được một tuần lại tiếp tục xin nghỉ, nhưng lần này không ai khuyên ngăn cậu mà trái ngược còn không ngừng cổ vũ khích lệ, bởi vì nơi cậu đến chính là nước B với những hồ nước mặn xinh đẹp, tại đây, cậu sẽ được vinh danh như một thế hệ đầy tài năng và hứa hẹn cho sự phát triển của nền khoa học thế giới, họ tự hào không kịp chứ nói gì đến can ngăn.

Lần này đến nước B, cậu không đi máy bay riêng nữa, như vậy quá bắt mắt, vì thế bèn cùng Andrew ra sân bay, tại đây cậu gặp hai người đàn ông tuổi tầm ba mươi, họ tự giới thiệu là người được chính phủ cử theo bảo vệ cho cậu.

Nhìn thấy Công Nam đi chung với một người nước ngoài cao to, hơn nữa trông có vẻ không phải bạn bè bình thường, hai người kia lập tức trở nên dè chừng.

Công Nam thấy vậy bèn giải thích:

- Đây là vệ sĩ của anh họ tôi, anh ấy không yên tâm cho nên mới cử anh này đi theo.

Nghe thiếu niên nói vậy, mặc dù trong lòng còn hơi nghi kỵ nhưng hai người kia cũng không tỏ vẻ gì thêm, ba người cùng nhau đi vào bên trong đăng ký mua vé rồi lên máy bay bay đến nước B.

Sau gần hai mươi hai giờ ngồi trên máy bay, bốn người của nhóm Công Nam rốt cuộc cũng đặt chân đến sân bay quốc tế Bruss.

Tại đây, người của hiệp hội tiếp đón nhóm của Công Nam rất nồng nhiệt, thậm chí chuẩn bị cả khách sạn cho các nhân vật nhận giải, so với thái độ lúc đặt chân đến nước A thì nhiệt tình hơn rất nhiều.

Tuy nhiên điều này cũng không khiến Công Nam cảm kích, bởi lẽ nước B và nước A trong tương lai sẽ là đồng minh của nhau, mà tương lai công khai mối quan hệ thì đương nhiên quá khứ chắc chắn phải liên kết chặt chẽ tạo thành mạng lưới vững chắc từ trước rồi.

Việc họ đột nhiên ân cần như thế tuyệt đối có âm mưu.

Quả nhiên, khi nhóm của Công Nam vào khách sạn mà người của hiệp hội đã đặt trước, chưa được mười phút thì cửa phòng của cậu đã bị gõ vang.

Người tới gồm một già một trẻ, họ mặc đồ vest trông vô cùng lịch thiệp, cậu nhìn cái đầu hói của người già và cặp kính cận dày cọm của người trẻ thì thầm hiểu tám chín phần họ cũng là thành viên trong giới học thuật rồi.

Hiện tại hai vệ sĩ do chính phủ cử theo và Andrew đều có mặt trong phòng riêng của Công Nam, hai người vừa tới thấy vậy lập tức nhíu mày không vui, người già lên tiếng:

- Xin chào Nam, tôi tên Kevin, viện trưởng học viện Nathalyne, phó hội trưởng của hiệp hội tài năng trẻ quốc tế, bên cạnh là học trò của tôi, Alen, lần này chúng tôi tới là để bàn với cậu một chuyện quan trọng, không biết cậu có thể ra lệnh cho cận vệ của mình rời đi trong chốc lát được không?

Ông Kevin nhìn mặt mũi của hai thanh niên Châu Á không hề giống Công Nam chút nào, thanh niên còn lại thì càng khỏi phải nói, tóc nâu mắt xanh, rõ ràng là người châu Âu, cho nên ba người này không ai là người nhà của thiếu niên kia, hơn nữa lúc nào cũng đi theo sau lưng với tư thế phòng thủ thì chắc hẳn là vệ sĩ cá nhân, nếu đã là vệ sĩ thì không có tư cách ngồi nghe ông ta bàn chuyện.

Thế nhưng, khác với dự đoán của ông ta rằng Công Nam sẽ nghe lời thì cậu lại lắc đầu đáp:

- Đây đều là người nhà của tôi, có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra đi thưa ông.



Ông Kevin cau mày, nghiêm giọng nói:

- Đây là chuyện hệ trọng, không phải hạng người nào cũng có thể nghe.

Ba người phía sau lập tức nổi giận, nhưng ngại vì Công Nam, cho nên họ chỉ nhìn chằm chằm vào ông Kevin, mà bản thân Công Nam nghe xong cũng khó chịu, cậu lạnh lùng đáp:

- Tôi và ba người đi theo tôi đều bình đẳng cả, nếu ông cảm thấy họ không xứng nghe ông nói thì có lẽ tôi cũng vậy, đã thế, chúng ta cũng không cần tiếp tục khó xử nhau làm gì, mời hai người về cho.

Thanh niên trẻ tuổi theo sau ông Kevin lập tức hùng hổ tiến lên quát:

- Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không…

Gã ta chưa nói hết câu thì bắp tay to khỏe của Andrew đã đập vào mắt, gã ta sợ đến nỗi nuốt luôn những lời còn lại vào bụng, nhanh chóng lui về phía sau.1

Ông Kevin thấy Công Nam không chịu nhượng bộ thầm mắng cậu không biết điều, tuy nhiên xét đến cục diện, ông ta vẫn thỏa hiệp:

- Thôi được rồi, cứ để họ ở lại, nói vậy chúng ta bàn chuyện được chưa?

Biểu cảm trên mặt Công Nam vẫn lạnh tanh không hề có dấu hiệu thả lỏng, khoảng chừng hai giây sau, cậu mới lên tiếng:

- Mời vào.

Ông Kevin ngẩng cao đầu ung dung bước vào phòng, vừa ngồi xuống, ông ta đã nói thẳng:

- Tin chắc cho dù điều kiện mạng lưới internet ở Việt Nam có phong bế đến mức nào thì cậu ít nhiều cũng nghe nói đến học viện Nathalyne danh giá rồi, nơi này sản sinh ra rất nhiều nhà khoa học đại tài, được như thế đều nhờ học viện quý trọng nhân tài và đó cũng là mục đích hôm nay tôi tới đây, Nathalyne chào đón cậu gia nhập.

Khi nói xong những lời này, ông Kevin và Alen đều tỏ ra rất đắc ý, họ đinh ninh rằng cậu sẽ mừng như điên rồi nhảy cẫng lên, bởi lẽ có nhiều được coi việc được bước vào Nathalyne là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời, thử hỏi sau khi một thằng nhóc mười mấy tuổi nghe xong còn có thể không vui đến mức quên hết trời đất sao?

Tuy nhiên, trái với dự đoán của họ, Công Nam vẫn thản nhiên như thường, đối diện với sự kiêu ngạo của hai người trước mặt, cậu chỉ đáp:

- Có lẽ tôi không thể nhận lòng tốt của viện trưởng được rồi, tôi không có ý định vào Nathalyne.

Kevin đứng phắc dậy, trợn mắt quát lớn:



- Cậu bị điên à, có biết mình đang nói gì không?

Công Nam không hề dao động trước khí thế hùng hổ của ông Kevin, cậu đan mười ngón tay vào nhau, đặt trước người, hai chân buông thõng cách nhau nửa mét, đây là tư thế của người đang cực kỳ tự tin với chính bản thân mình.

Khóe môi của cậu hỏi nhếch lên, nói:

- Tôi hoàn toàn biết vị thế của Nathalyne trên trường quốc tế ông Kevin à, nhưng chẳng phải việc vào hay không là do ý nguyện của mỗi cá nhân sao? Tôi cảm ơn sự coi trọng của ông dành cho tôi, nhưng mong ông hiểu cho, tôi đã có kế hoạch của riêng mình rồi.

- Cậu…

Ông Kevin chỉ tay vào Công Nam, toàn thân run lên vì tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, tuy nhiên ngay sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, mặt mày của ông ta giãn ra, hạ giọng nói:

- Nếu đó là sự lựa chọn của cậu, chúng tôi cũng không tiện can thiệp, tuy nhiên Nathalyne thật sự thành tâm mời cậu gia nhập, lời mời của tôi sẽ có hiệu lực vĩnh viễn cho cậu.

Công Nam mỉm cười:

- Cám ơn ông.

Sau đó cậu đứng lên đi về phía cửa rồi đứng nép sang một bên, nhìn tư thế này còn không nhận ra cậu đang đuổi khách thì thật quá ngu ngốc rồi, ông Kevin và Alen giận run người, nhưng biết bây giờ không thể làm gì cậu, chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo và đi ra cửa.

Tuy nhiên, trước khi đi ra ngoài, ông Kevin quay lại và nói:

- Ngày mai sau khi trao giải thưởng xong, hiệp hội sẽ tổ chức một bữa tiệc giao lưu giữa các tài năng, cậu sẽ tham gia chứ?

Công Nam nhướng mày tỏ vẻ hào phóng đáp:

- Tất nhiên, tôi rất thích giao lưu kết bạn đấy.

Nghe cậu nói vậy, ông Kevin khẽ thở ra một hơi, may mắn thằng nhóc này còn biết điều mà nhận lời, nếu không nhiệm vụ hôm nay của ông ta coi như thất bại rồi.

- -

Lời của Gừng: Gừng nói fl là fl facebook ấy, tự dưng hôm nay thấy có nhiều lượt fl mới trên app là thấy nghi nghi rồi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau