Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ

Chương 44: Có Phải Chết Rồi Không?

Trước Sau
Trên bờ, thanh âm Triệu Kỳ truyền đến, Nam Tịch nghe được rõ ràng, chiêu này thật là độc ác!

Nhiệt độ dưới nước lạnh buốt khiến Nam Tịch rùng mình một cái, nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều, đã bị Trần Hi níu cánh tay lại.

Trần Hi mong mỏi muốn đem cô kéo tới chỗ sâu, mà Nam Tịch thì như một du ngư linh hoạt, thuận thế một phát bắt được vòng eo của Trần Hi, khí lực lớn đến mức ngược lại Trần Hi bị cô hướng trên mặt nước kéo đi.

Triệu Kỳ cùng Tô Thiên Ngữ thấy thế, ánh mắt giao nhau, đưa tay bắt lấy Trần Hi, đem người lôi ra khỏi mặt nước.

Mà Nam Tịch đang muốn lên bờ lạicảm thấy cổ chân mát lạnh, dường như có một sợi chỉ băng lãnh quấn lấy cổ chân của cô, kéo bàn chân cô lại.

Trong nội tâm cô khẽ giật mình, vô ý thức hướng về phía chỗ sâu trong đầm nhìn lại.

Tầm nhìn trong đầm nước u ám rất ngắn, cô mơ hồ có thể thấy được trong nước có một đồ vật chập chờn, là tóc!

Nhận định này khiến cho nội tâm cô không khỏi sợ hãi, hai chan liều mạng giãy dụa.

Nhưng sợi chỉ băng lãnh lại chăm chú quấn quanh lấy chân của cô, mà lại càng ngày càng dùng sức kéo cô xuống.

Nam Tịch liều mạng giãy dụa, Tô Thiên Ngữ cũng phát hiện điều dị thường ở cô, vội vàng kéo căng dây thừng, lớn tiếng la lên: "Nam Tịch, đi lên nhanh một chút."

Thế nhưng năng lượng thần bí kia vô cùng lớn. Tô Thiên Ngữ ngược lại bị kéo đến ngã bịch một tiếng, trong lúc sợ hãi liền buông lỏng dây thừng ra. Cô ta bị dọa sợ, trừng to mắt nhìn đầu Nam Tịch dần biến mất ở trên mặt nước.

"Nam Tịch! Cứu mạng, mau lại đây cứu mạng!"



Vô số nước tràn vào mũi, lỗ tai, tiến vào thân thể của cô. Nam Tịch giãy dụa cúi đầu nhìn về phía trong bóng tối, bạch cốt tay cùng bộ lông màu đen chăm chú cuốn lấy cô, đưa cô kéo xuống hướng Địa Ngục vực Sâu.

. . .

Phòng họp.

Thẩm Tây Quyết ngồi ở vị trí đầu, nghe các bộ phận báo cáo công việc.

Loảng xoảng! Đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa, đánh gãy tiếng quản lý chi nhánh đang báo cáo công việc, anh quay đầu nhìn về phía người tới, sắc mặt rất không vừa ý.

Nhưng hiện tại Bạch Dị đã không để ý tới sự sợ hãi nữa.

Anh ta chạy nhanh chạy đến bên người Thẩm Tây Quyết, thần sắc tái nhợt nói: "Tổng giám đốc, đoàn làm phim gọi điện thoại tới."

Biểu cảm của Bạch Dị khiến Thẩm Tây Quyết chú ý, cầm lấy điện thoại trong tay anh ta, đối với đầu dây bên kia trả lời: "Nói."

Thanh âm Nhà Sản xuất ngưng trọng mà run rẩy từ đầu bên kia điện thoại di động truyền đến ——

"Thẩm, Thẩm tổng. . . Nam Tịch, cô ấy không cẩn thận ngã xuống đầm nước, bây giờ còn chưa tìm thấy người!"

Nghe nói như thế, sắc mặt Thẩm Tây Quyết đại biến, lại nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến âm thanh: "Nửa giờ trôi qua rồi, có phải chết rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau