Chương 19: Va chạm
Dịch: Lá Nhỏ
Khi sắp tới cửa hàng, Vưu Tuyết Trân gửi tin nhắn cho Mạnh Sĩ Long nhưng anh không trả lời.
Cửa hàng đã đóng cửa, biển hiệu không còn sáng đèn, cửa vẫn còn mở, hành lang thông ra sau bếp thấp thoáng ánh đèn vàng, loáng thoáng truyền tới tiếng động.
Ba người vén rèm đi vào trong, Vưu Tuyết Trân mới biết tại sao Mạnh Sĩ Long không trả lời tin nhắn. Một mình anh phải làm rất nhiều việc, lúc này anh đang xào gì đó trên bếp, hai tai đỏ bừng, khoác trên người chiếc tạp dề đen, phía sau là áo đen cộc tay. Ống tay áo được anh xắn lên quá bả vai, để lộ làn da vẫn luôn ẩn mình trước đó, trên bả vai bên trái có một hình xăm.
Một nửa hình xăm bị áo che mất, không nhìn ra được cụ thể là hình gì. Nhưng hình xăm lộ ra ngoài kết hợp với cơ gồ lên ở vai khiến anh như biến thành một người khác, một người rất thích hợp cầm súng chứ không phải cầm xẻng nấu ăn.
Khi nấu ăn, anh thường rất tập trung, bị gọi tới lần thứ ba anh mới phát giác quay đầu lại.
“Mọi người tới rồi.” Mạnh Sĩ Long vội tháo tai nghe ra. Anh vẫn dùng loại tai nghe có dây, dây đeo lủng lẳng trước ngực. Tiếng nhạc truyền ra bên ngoài những tiếng rè rè, có thể nghe ra vài ba câu khá quen thuộc.
Vưu Tuyết Trân nhanh chóng nhận ra anh đang nghe bài Tình đầu của bộ phim Thực thần, thế là cô chào hỏi xong cũng bất giác ngân nga vài câu.
Diệp Tiềm Bạch lười nhác dựa vào cửa, nghe thấy Vưu Tuyết Trân ngân nga thì nhìn cô một cái.
“Có phải chúng ta tới muộn quá không?” Mao Tô Hòa lặng lẽ ghé sát vào tai Vưu Tuyết Trân: “Anh ấy bắt đầu làm rồi.”
Vưu Tuyết Trân nghiêng đầu, nhận ra Mao Tô Hòa không dám nhìn thẳng Mạnh Sĩ Long, lại không nhịn được muốn nhìn anh giây lát, do vậy ánh mắt cô ấy luôn nhìn chếch lên trên, tựa như chú mèo không kiềm chế được mà bị thứ gì đó thu hút.
Biểu cảm này chính là sự đáng yêu có thể hạ gục bất kỳ người đàn ông nào, Vưu Tuyết Trân cảm thấy lúc này trái tim mình chợt đập thình thịch.
Cô lập tức quan sát Mạnh Sĩ Long, tính ra đây mới là lần đầu tiên hai người họ thật sự gặp nhau, lúc tới cô còn đang nghĩ họ sẽ xảy ra phản ứng hóa học thế nào. Vì ảnh Mao Tô Hòa cô gửi mà anh đã lập nick mới, chắc chắn anh phải có hảo cảm với cô ấy.
Kết quả, khi cô liếc nhìn Mạnh Sĩ Long, chỉ thấy anh chiếc gáy vội quay đi của anh.
Anh không nhìn thêm bất kỳ ai, chỉ chào hỏi qua loa rồi bận bịu với chiếc chảo trên tay, dường như đó mới là người anh yêu nhất.
Vưu Tuyết Trân cạn lời, cũng nhìn chảo, an ủi Mao Tô Hòa rằng sẽ không sao đâu. Cô cố nghĩ ra chủ đề: “Bây giờ anh đang xào gì thế? Không phải chúng ta sẽ làm bánh kem sao?”
“Chè đậu xanh.” Mạnh Sĩ Long nói ngắn gọn: “Một loại đồ ăn vặt của Thái, gọi là Luk Chup, có thể nặn ra rất nhiều hình dạng, mang đi bán sẽ hấp dẫn hơn, dễ bán hơn bánh kem.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Sao anh còn biết làm cả đồ ăn vặt của Thái nữa?”
“Tôi vừa search, học làm món này khá đơn giản, thật ra chỉ là bánh đậu xanh thôi.”
Diệp Tiềm Bạch dựa vào cửa, nói xen vào: “Giỏi phết đấy, vừa học đã biết.”
Mặc dù là khen nhưng nghe lại như đang nghi ngờ trình độ của anh.
Mạnh Sĩ Long làm như không nghe ra ẩn ý đó, đáp lại câu cảm ơn. Diệp Tiềm Bạch nghẹn lời.
Mạnh Sĩ Long vẫn đang chuyên tâm xào chè đậu xanh trong chảo, sau khi chỉnh lửa nhỏ lại, anh mới bớt chút thời gian nói với họ: “Đợi tới khi nào nấu đậu xanh xong, mọi người có thể tới nặn hình thù cho đậu, giống như nặn đất sét thôi, rất đơn giản.”
Trước đó mọi người đã nói về khả năng nấu nướng của nhau. Vưu Tuyết Trân biết nấu mì, Mao Tô Hòa biết nướng bánh, vì vậy hai người xếp giữa. Diệp Tiềm Bạch là kiểu người tay chân vụng về, xứng đáng xếp chót.
Mạnh Sĩ Long đã gom nhặt các tiểu tiết đó, chừa lại cho họ phần tạo hình mà ai cũng làm được, có thể nói đây là việc không liên quan tới khả năng nấu nướng, chẳng khác nào đang chơi trò nặn đất sét.
Vưu Tuyết Trân liên tục gật đầu: “Cứ giao cho chúng tôi.”
Mao Tô Hòa phụ họa: “Đúng vậy.”
Diệp Tiềm Bạch hỏi vấn đề quan trọng: “Nặn hình gì?”
“Động vật, thực vật, hoa quả, gì cũng được.”
Dường như Diệp Tiềm Bạch muốn nắm quyền chủ động trong phần này nên đã hành động trước: “Tôi sẽ nặn hình hoa hồng.”
“Phải chọn thực vật sao?” Mao Tô Hòa đi theo lối suy nghĩ của Diệp Tiềm Bạch: “Vậy em nặn hình hoa hướng dương.”
Vưu Tuyết Trân lại không nghĩ vậy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Khi Diệp Tiềm Bạch nói tới hoa hồng, suy nghĩ của cô đã bắt đầu phân tán, một suy nghĩ ảo diệu đã nảy nở trong tâm trí: “Nếu chỉ nặn thực vật thì chán lắm. Thật ra chúng ta có thể làm đồ có cùng chủ đề, ví dụ bây giờ đã xác định làm hoa hồng thì ba người khác có thể làm hồ ly, tinh cầu, vương miện.”
Mao Tô Hòa a lên: “Hoàng tử bé.”
“Yep.” Vưu Tuyết Trân càng nói càng thích thú: “Tới lúc đó chúng ta đổi tên quầy hàng thành Tinh cầu B612, trong ký túc xá của tôi còn có huy hiệu liên quan tới bộ Hoàng tử bé, tôi lấy cho mọi người đeo, như vậy quầy hàng của chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng hút khách.”
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô và Viên Tinh tới Đài Bắc chơi, hai người đã mua ít huy hiệu về. Cô không biết dùng nó vào việc gì nên luôn để trong ngăn kéo, có lẽ nó chỉ đang đợi cơ hội này để tỏa sáng.
Diệp Tiềm Bạch: “Cũng được, tốt hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh nhiều.”
Hai mắt Mao Tô Hòa sáng lên: “Nghe thôi em cũng muốn mua một bộ rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới quầy chúng ta chụp ảnh check in.”
Vưu Tuyết Trân nhìn Mạnh Sĩ Long: “Chef thấy sao?”
Anh ngập ngừng: “Tôi chưa từng nhìn thấy cái đó nên không hiểu lắm, mọi người quyết định đi.”
Diệp Tiềm Bạch nhếch môi: “Anh chưa cả đọc Hoàng tử bé sao?”
Nghe câu này có phần chướng tai.
Vưu Tuyết Trân không khỏi nhíu mày, nào ngờ lại nghe thấy Mạnh Sĩ Long đáp: “Đúng vậy, tôi đọc khá ít sách.”
Có câu nói thế nào nhỉ, chân thành là chiêu có lực sát thương vĩnh viễn.
Ngay cả một người trước giờ luôn biết soi mói như Diệp Tiềm Bạch cũng nghẹn lời, im lặng.
Vưu Tuyết Trân vội giải vây: “Vậy bây giờ coi như đồng ý hết rồi nhé.”
Mao Tô Hòa giơ tay: “Em có thể ứng cử nặn tinh cầu không? Em hơi vụng, nặn hồ ly với vương miện sẽ hơi khó.”
Mạnh Sĩ Long nghe vậy đã nhận luôn phần khó nhất: “Vậy để tôi nặn hồ ly cho.”
Mao Tô Hòa nghe anh nói thế, ánh mắt chuyển từ dây tai nghe của anh lên mắt anh, vẻ mặt rạng rỡ, cong môi cười đáp: “Cảm ơn anh nhé.”
Mạnh Sĩ Long vẫn nhìn đậu xanh của mình, bình thản nói: “Không có gì.”
Vưu Tuyết Trân chợt muốn lật tung chảo đậu xanh đó lên.
Cuối cùng phần nặn vương miện giao cho cô, bốn người đã chia nhiệm vụ xong, đậu xanh trong chảo cũng đã sắp chín. Mạnh Sĩ Long tắt bếp, đổ đậu ra cho ráo, sau đó lấy găng tay dùng một lần cho ba người. Trông anh như một con quay không ngừng chuyển động, nhưng vẻ mặt lại rất đỗi bình tĩnh, sắp xếp mọi việc đâu ra đó.
Bốn người bê đậu xanh đã nguội ra bên ngoài, mỗi người ngồi một bàn, bắt đầu hoàn thành Luk Chup mình phụ trách.
Mặc dù hồ ly Mạnh Sĩ Long phụ trách là loại phức tạp nhất, nhưng tốc độ của anh lại nhanh nhất. Ba người kia mới nặn xong một, hai cái, anh đã nặn xong một hàng, đã thế con nào cũng rất sinh động. Vưu Tuyết Trân liếc thoáng qua, cảm giác như có một đàn hồ ly đang bò lên từ ống quần anh, xếp thành từng hàng bên cạnh anh.
Mao Tô Hòa là người nặn chậm nhất. Vưu Tuyết Trân phát hiện cô ấy thật sự không giỏi làm đồ thủ công, nặn tinh cầu thôi mà mãi mới ra được một hình méo mó.
Hai mắt Vưu Tuyết Trân sáng bừng, thầm nghĩ thời cơ tới rồi. Cô vẫn chưa quên mục đích của buổi tụ tập tối nay là gì.
Thế là cô cố tình vờ như châm biếm, chỉ vào tinh cầu Mao Tô Hòa nặn: “Cái này xem ra sẽ khó bán lắm đấy.”
Cô nhìn Mạnh Sĩ Long: “Chef, anh dạy cô ấy đi.”
Mạnh Sĩ Long hoàn toàn không từ chối thỉnh cầu này. Anh nhìn bánh đậu xanh trong tay Mao Tô Hòa, quả nhiên hình dáng rất hài hước. Anh lập tức đặt hồ ly đang nặn xuống, đứng dậy đi qua, ngồi đối diện Mao Tô Hòa.
Anh vừa ngồi xuống, lưng vừa nãy còn hơi khom xuống của Mao Tô Hòa đã hơi thẳng lên.
Mạnh Sĩ Long lấy một phần đậu xanh mới trong đĩa, chậm rãi nặn mẫu cho Mao Tô Hòa xem.
Vưu Tuyết Trân tiếp tục đẩy thuyền: “Anh phải tận tay chỉ dẫn nữa, chỉ nhìn thôi không hiểu được đâu.”
Anh dừng lại: “Vậy sao?”
“Không cần không cần đâu, em nhìn là hiểu rồi.”
Nhưng Mao Tô Hòa lại mặt mỏng, chặn đứt cơ hội Mạnh Sĩ Long hướng dẫn tận tình cho mình.
Vưu Tuyết Trân thức thời mím chặt miệng. Bây giờ cũng coi như tiến triển thuận lợi, nhưng cô hơi đắc ý quá đà, quên mất một biến số quan trọng nhất. Đó chính là Diệp Tiềm Bạch.
Ngay sau khi Mạnh Sĩ Long qua chỗ Mao Tô Hòa ngồi, cậu cũng chậm rãi đứng dậy, cầm hoa hồng vừa nặn ra, ngồi vào bàn của Mao Tô Hòa: “Tôi cũng tới học lỏm.”
Cậu bày ra dáng vẻ ham học, tự nhiên ngồi ngay bên cạnh Mao Tô Hòa, cùng quan sát Mạnh Sĩ Long, khoảng cách thân mật hơn nhiều so với việc ngồi đối diện.
Kế hoạch đang yên đang lành bị làm rối tung lên, Vưu Tuyết Trân thấy cậu ngồi xuống, tay bóp mạnh một cái, ba góc của vương miện lập tức gãy làm đôi.
Trình Giảo Kim đáng ghét.
*Nhân vật ẩn dụ cho người/vật đột nhiên xuất hiện, phá rối mọi chuyện.
Nếu đã vậy thì cô cũng qua đó ngồi nốt chỗ cuối cùng.
Hai người ngồi đối diện cũng có thể nảy sinh cảm giác mập mờ, ba người ngồi ba góc cũng có thể tạo thành cục diện tình tay ba, nhưng khi bốn người ngồi một bàn, vậy chỉ có thể là học nhóm thôi.
Vưu Tuyết Trân cho họ xem vương miện vừa nặn hỏng: “Tôi cũng nặn hỏng rồi, cái này khá khó.”
“Vậy tôi nặn cho mọi người xem một lượt.” Mạnh Sĩ Long lần lượt dạy cho họ cách nặn ra tinh cầu, hoa hồng và vương miện hoàn hảo. Anh như hóa thân thành thầy Mạnh, chỉ dạy họ: “Chủ yếu vẫn phải kiểm soát tốt lực tay, bây giờ mọi người nặn lại thử cho tôi xem.”
Vưu Tuyết Trân làm theo, nhào nặn đậu xanh, nhưng anh mắt lại bất giác chạy đi nơi khác. Mao Tô Hòa và Diệp Tiềm Bạch ngồi đối diện cô, vì động tác tay nên vai hai người lúc gần lúc xa, khiến cô liên tưởng tới chiếc thuyền gỗ đang vượt sóng lớn, trái tim cũng bấp bênh theo họ.
“A…” Một phút phân tâm là một chiếc vương miện ra đi.
“Cô đừng mạnh tay quá.”
Nửa chiếc bánh đậu xanh bị rụng được Mạnh Sĩ Long nhặt lên, nhét lại vào tay cô. Nhưng tay anh không hề rời đi mà thuận thế nắm mu bàn tay cô, cùng nặn số đậu xanh đó.
Vưu Tuyết Trân sững sờ hồi lâu, sau đó mới vô thức rút tay ra: “Làm gì vậy…”
“Sao thế?” Mạnh Sĩ Long vô cùng nghiêm túc, giải thích: “Lúc nào cô cũng không kiểm soát được lực ở tay, tôi nắm tay dạy cho cô một lần là cô sẽ biết ngay.”
Móc câu lại ghim thẳng vào chính mình.
Cô nghẹn lời mấy giây, Mạnh Sĩ Long lại nắm lấy tay cô. Cách một lớp găng tay cao su, hai bàn tay chạm vào nhau, số đậu xanh cũng dần thành hình.
Khoảnh khắc này, mặt bàn trước mặt như một con đường quốc lộ, lòng bàn tay anh, tay của cô, còn cả miếng đậu xanh, chúng như ba chiếc xe đuổi theo sát nút nhau, sau đó va vào nhau. Đương nhiên “sự cố” sẽ khiến hai người đối diện chú ý, Mao Tô Hòa và Diệp Tiềm Bạch cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt như đèn tín hiệu chuyển từ xanh sang đỏ, chiếu vào bàn tay chồng lên nhau của họ.
Khi sắp tới cửa hàng, Vưu Tuyết Trân gửi tin nhắn cho Mạnh Sĩ Long nhưng anh không trả lời.
Cửa hàng đã đóng cửa, biển hiệu không còn sáng đèn, cửa vẫn còn mở, hành lang thông ra sau bếp thấp thoáng ánh đèn vàng, loáng thoáng truyền tới tiếng động.
Ba người vén rèm đi vào trong, Vưu Tuyết Trân mới biết tại sao Mạnh Sĩ Long không trả lời tin nhắn. Một mình anh phải làm rất nhiều việc, lúc này anh đang xào gì đó trên bếp, hai tai đỏ bừng, khoác trên người chiếc tạp dề đen, phía sau là áo đen cộc tay. Ống tay áo được anh xắn lên quá bả vai, để lộ làn da vẫn luôn ẩn mình trước đó, trên bả vai bên trái có một hình xăm.
Một nửa hình xăm bị áo che mất, không nhìn ra được cụ thể là hình gì. Nhưng hình xăm lộ ra ngoài kết hợp với cơ gồ lên ở vai khiến anh như biến thành một người khác, một người rất thích hợp cầm súng chứ không phải cầm xẻng nấu ăn.
Khi nấu ăn, anh thường rất tập trung, bị gọi tới lần thứ ba anh mới phát giác quay đầu lại.
“Mọi người tới rồi.” Mạnh Sĩ Long vội tháo tai nghe ra. Anh vẫn dùng loại tai nghe có dây, dây đeo lủng lẳng trước ngực. Tiếng nhạc truyền ra bên ngoài những tiếng rè rè, có thể nghe ra vài ba câu khá quen thuộc.
Vưu Tuyết Trân nhanh chóng nhận ra anh đang nghe bài Tình đầu của bộ phim Thực thần, thế là cô chào hỏi xong cũng bất giác ngân nga vài câu.
Diệp Tiềm Bạch lười nhác dựa vào cửa, nghe thấy Vưu Tuyết Trân ngân nga thì nhìn cô một cái.
“Có phải chúng ta tới muộn quá không?” Mao Tô Hòa lặng lẽ ghé sát vào tai Vưu Tuyết Trân: “Anh ấy bắt đầu làm rồi.”
Vưu Tuyết Trân nghiêng đầu, nhận ra Mao Tô Hòa không dám nhìn thẳng Mạnh Sĩ Long, lại không nhịn được muốn nhìn anh giây lát, do vậy ánh mắt cô ấy luôn nhìn chếch lên trên, tựa như chú mèo không kiềm chế được mà bị thứ gì đó thu hút.
Biểu cảm này chính là sự đáng yêu có thể hạ gục bất kỳ người đàn ông nào, Vưu Tuyết Trân cảm thấy lúc này trái tim mình chợt đập thình thịch.
Cô lập tức quan sát Mạnh Sĩ Long, tính ra đây mới là lần đầu tiên hai người họ thật sự gặp nhau, lúc tới cô còn đang nghĩ họ sẽ xảy ra phản ứng hóa học thế nào. Vì ảnh Mao Tô Hòa cô gửi mà anh đã lập nick mới, chắc chắn anh phải có hảo cảm với cô ấy.
Kết quả, khi cô liếc nhìn Mạnh Sĩ Long, chỉ thấy anh chiếc gáy vội quay đi của anh.
Anh không nhìn thêm bất kỳ ai, chỉ chào hỏi qua loa rồi bận bịu với chiếc chảo trên tay, dường như đó mới là người anh yêu nhất.
Vưu Tuyết Trân cạn lời, cũng nhìn chảo, an ủi Mao Tô Hòa rằng sẽ không sao đâu. Cô cố nghĩ ra chủ đề: “Bây giờ anh đang xào gì thế? Không phải chúng ta sẽ làm bánh kem sao?”
“Chè đậu xanh.” Mạnh Sĩ Long nói ngắn gọn: “Một loại đồ ăn vặt của Thái, gọi là Luk Chup, có thể nặn ra rất nhiều hình dạng, mang đi bán sẽ hấp dẫn hơn, dễ bán hơn bánh kem.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Sao anh còn biết làm cả đồ ăn vặt của Thái nữa?”
“Tôi vừa search, học làm món này khá đơn giản, thật ra chỉ là bánh đậu xanh thôi.”
Diệp Tiềm Bạch dựa vào cửa, nói xen vào: “Giỏi phết đấy, vừa học đã biết.”
Mặc dù là khen nhưng nghe lại như đang nghi ngờ trình độ của anh.
Mạnh Sĩ Long làm như không nghe ra ẩn ý đó, đáp lại câu cảm ơn. Diệp Tiềm Bạch nghẹn lời.
Mạnh Sĩ Long vẫn đang chuyên tâm xào chè đậu xanh trong chảo, sau khi chỉnh lửa nhỏ lại, anh mới bớt chút thời gian nói với họ: “Đợi tới khi nào nấu đậu xanh xong, mọi người có thể tới nặn hình thù cho đậu, giống như nặn đất sét thôi, rất đơn giản.”
Trước đó mọi người đã nói về khả năng nấu nướng của nhau. Vưu Tuyết Trân biết nấu mì, Mao Tô Hòa biết nướng bánh, vì vậy hai người xếp giữa. Diệp Tiềm Bạch là kiểu người tay chân vụng về, xứng đáng xếp chót.
Mạnh Sĩ Long đã gom nhặt các tiểu tiết đó, chừa lại cho họ phần tạo hình mà ai cũng làm được, có thể nói đây là việc không liên quan tới khả năng nấu nướng, chẳng khác nào đang chơi trò nặn đất sét.
Vưu Tuyết Trân liên tục gật đầu: “Cứ giao cho chúng tôi.”
Mao Tô Hòa phụ họa: “Đúng vậy.”
Diệp Tiềm Bạch hỏi vấn đề quan trọng: “Nặn hình gì?”
“Động vật, thực vật, hoa quả, gì cũng được.”
Dường như Diệp Tiềm Bạch muốn nắm quyền chủ động trong phần này nên đã hành động trước: “Tôi sẽ nặn hình hoa hồng.”
“Phải chọn thực vật sao?” Mao Tô Hòa đi theo lối suy nghĩ của Diệp Tiềm Bạch: “Vậy em nặn hình hoa hướng dương.”
Vưu Tuyết Trân lại không nghĩ vậy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Khi Diệp Tiềm Bạch nói tới hoa hồng, suy nghĩ của cô đã bắt đầu phân tán, một suy nghĩ ảo diệu đã nảy nở trong tâm trí: “Nếu chỉ nặn thực vật thì chán lắm. Thật ra chúng ta có thể làm đồ có cùng chủ đề, ví dụ bây giờ đã xác định làm hoa hồng thì ba người khác có thể làm hồ ly, tinh cầu, vương miện.”
Mao Tô Hòa a lên: “Hoàng tử bé.”
“Yep.” Vưu Tuyết Trân càng nói càng thích thú: “Tới lúc đó chúng ta đổi tên quầy hàng thành Tinh cầu B612, trong ký túc xá của tôi còn có huy hiệu liên quan tới bộ Hoàng tử bé, tôi lấy cho mọi người đeo, như vậy quầy hàng của chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng hút khách.”
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô và Viên Tinh tới Đài Bắc chơi, hai người đã mua ít huy hiệu về. Cô không biết dùng nó vào việc gì nên luôn để trong ngăn kéo, có lẽ nó chỉ đang đợi cơ hội này để tỏa sáng.
Diệp Tiềm Bạch: “Cũng được, tốt hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh nhiều.”
Hai mắt Mao Tô Hòa sáng lên: “Nghe thôi em cũng muốn mua một bộ rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới quầy chúng ta chụp ảnh check in.”
Vưu Tuyết Trân nhìn Mạnh Sĩ Long: “Chef thấy sao?”
Anh ngập ngừng: “Tôi chưa từng nhìn thấy cái đó nên không hiểu lắm, mọi người quyết định đi.”
Diệp Tiềm Bạch nhếch môi: “Anh chưa cả đọc Hoàng tử bé sao?”
Nghe câu này có phần chướng tai.
Vưu Tuyết Trân không khỏi nhíu mày, nào ngờ lại nghe thấy Mạnh Sĩ Long đáp: “Đúng vậy, tôi đọc khá ít sách.”
Có câu nói thế nào nhỉ, chân thành là chiêu có lực sát thương vĩnh viễn.
Ngay cả một người trước giờ luôn biết soi mói như Diệp Tiềm Bạch cũng nghẹn lời, im lặng.
Vưu Tuyết Trân vội giải vây: “Vậy bây giờ coi như đồng ý hết rồi nhé.”
Mao Tô Hòa giơ tay: “Em có thể ứng cử nặn tinh cầu không? Em hơi vụng, nặn hồ ly với vương miện sẽ hơi khó.”
Mạnh Sĩ Long nghe vậy đã nhận luôn phần khó nhất: “Vậy để tôi nặn hồ ly cho.”
Mao Tô Hòa nghe anh nói thế, ánh mắt chuyển từ dây tai nghe của anh lên mắt anh, vẻ mặt rạng rỡ, cong môi cười đáp: “Cảm ơn anh nhé.”
Mạnh Sĩ Long vẫn nhìn đậu xanh của mình, bình thản nói: “Không có gì.”
Vưu Tuyết Trân chợt muốn lật tung chảo đậu xanh đó lên.
Cuối cùng phần nặn vương miện giao cho cô, bốn người đã chia nhiệm vụ xong, đậu xanh trong chảo cũng đã sắp chín. Mạnh Sĩ Long tắt bếp, đổ đậu ra cho ráo, sau đó lấy găng tay dùng một lần cho ba người. Trông anh như một con quay không ngừng chuyển động, nhưng vẻ mặt lại rất đỗi bình tĩnh, sắp xếp mọi việc đâu ra đó.
Bốn người bê đậu xanh đã nguội ra bên ngoài, mỗi người ngồi một bàn, bắt đầu hoàn thành Luk Chup mình phụ trách.
Mặc dù hồ ly Mạnh Sĩ Long phụ trách là loại phức tạp nhất, nhưng tốc độ của anh lại nhanh nhất. Ba người kia mới nặn xong một, hai cái, anh đã nặn xong một hàng, đã thế con nào cũng rất sinh động. Vưu Tuyết Trân liếc thoáng qua, cảm giác như có một đàn hồ ly đang bò lên từ ống quần anh, xếp thành từng hàng bên cạnh anh.
Mao Tô Hòa là người nặn chậm nhất. Vưu Tuyết Trân phát hiện cô ấy thật sự không giỏi làm đồ thủ công, nặn tinh cầu thôi mà mãi mới ra được một hình méo mó.
Hai mắt Vưu Tuyết Trân sáng bừng, thầm nghĩ thời cơ tới rồi. Cô vẫn chưa quên mục đích của buổi tụ tập tối nay là gì.
Thế là cô cố tình vờ như châm biếm, chỉ vào tinh cầu Mao Tô Hòa nặn: “Cái này xem ra sẽ khó bán lắm đấy.”
Cô nhìn Mạnh Sĩ Long: “Chef, anh dạy cô ấy đi.”
Mạnh Sĩ Long hoàn toàn không từ chối thỉnh cầu này. Anh nhìn bánh đậu xanh trong tay Mao Tô Hòa, quả nhiên hình dáng rất hài hước. Anh lập tức đặt hồ ly đang nặn xuống, đứng dậy đi qua, ngồi đối diện Mao Tô Hòa.
Anh vừa ngồi xuống, lưng vừa nãy còn hơi khom xuống của Mao Tô Hòa đã hơi thẳng lên.
Mạnh Sĩ Long lấy một phần đậu xanh mới trong đĩa, chậm rãi nặn mẫu cho Mao Tô Hòa xem.
Vưu Tuyết Trân tiếp tục đẩy thuyền: “Anh phải tận tay chỉ dẫn nữa, chỉ nhìn thôi không hiểu được đâu.”
Anh dừng lại: “Vậy sao?”
“Không cần không cần đâu, em nhìn là hiểu rồi.”
Nhưng Mao Tô Hòa lại mặt mỏng, chặn đứt cơ hội Mạnh Sĩ Long hướng dẫn tận tình cho mình.
Vưu Tuyết Trân thức thời mím chặt miệng. Bây giờ cũng coi như tiến triển thuận lợi, nhưng cô hơi đắc ý quá đà, quên mất một biến số quan trọng nhất. Đó chính là Diệp Tiềm Bạch.
Ngay sau khi Mạnh Sĩ Long qua chỗ Mao Tô Hòa ngồi, cậu cũng chậm rãi đứng dậy, cầm hoa hồng vừa nặn ra, ngồi vào bàn của Mao Tô Hòa: “Tôi cũng tới học lỏm.”
Cậu bày ra dáng vẻ ham học, tự nhiên ngồi ngay bên cạnh Mao Tô Hòa, cùng quan sát Mạnh Sĩ Long, khoảng cách thân mật hơn nhiều so với việc ngồi đối diện.
Kế hoạch đang yên đang lành bị làm rối tung lên, Vưu Tuyết Trân thấy cậu ngồi xuống, tay bóp mạnh một cái, ba góc của vương miện lập tức gãy làm đôi.
Trình Giảo Kim đáng ghét.
*Nhân vật ẩn dụ cho người/vật đột nhiên xuất hiện, phá rối mọi chuyện.
Nếu đã vậy thì cô cũng qua đó ngồi nốt chỗ cuối cùng.
Hai người ngồi đối diện cũng có thể nảy sinh cảm giác mập mờ, ba người ngồi ba góc cũng có thể tạo thành cục diện tình tay ba, nhưng khi bốn người ngồi một bàn, vậy chỉ có thể là học nhóm thôi.
Vưu Tuyết Trân cho họ xem vương miện vừa nặn hỏng: “Tôi cũng nặn hỏng rồi, cái này khá khó.”
“Vậy tôi nặn cho mọi người xem một lượt.” Mạnh Sĩ Long lần lượt dạy cho họ cách nặn ra tinh cầu, hoa hồng và vương miện hoàn hảo. Anh như hóa thân thành thầy Mạnh, chỉ dạy họ: “Chủ yếu vẫn phải kiểm soát tốt lực tay, bây giờ mọi người nặn lại thử cho tôi xem.”
Vưu Tuyết Trân làm theo, nhào nặn đậu xanh, nhưng anh mắt lại bất giác chạy đi nơi khác. Mao Tô Hòa và Diệp Tiềm Bạch ngồi đối diện cô, vì động tác tay nên vai hai người lúc gần lúc xa, khiến cô liên tưởng tới chiếc thuyền gỗ đang vượt sóng lớn, trái tim cũng bấp bênh theo họ.
“A…” Một phút phân tâm là một chiếc vương miện ra đi.
“Cô đừng mạnh tay quá.”
Nửa chiếc bánh đậu xanh bị rụng được Mạnh Sĩ Long nhặt lên, nhét lại vào tay cô. Nhưng tay anh không hề rời đi mà thuận thế nắm mu bàn tay cô, cùng nặn số đậu xanh đó.
Vưu Tuyết Trân sững sờ hồi lâu, sau đó mới vô thức rút tay ra: “Làm gì vậy…”
“Sao thế?” Mạnh Sĩ Long vô cùng nghiêm túc, giải thích: “Lúc nào cô cũng không kiểm soát được lực ở tay, tôi nắm tay dạy cho cô một lần là cô sẽ biết ngay.”
Móc câu lại ghim thẳng vào chính mình.
Cô nghẹn lời mấy giây, Mạnh Sĩ Long lại nắm lấy tay cô. Cách một lớp găng tay cao su, hai bàn tay chạm vào nhau, số đậu xanh cũng dần thành hình.
Khoảnh khắc này, mặt bàn trước mặt như một con đường quốc lộ, lòng bàn tay anh, tay của cô, còn cả miếng đậu xanh, chúng như ba chiếc xe đuổi theo sát nút nhau, sau đó va vào nhau. Đương nhiên “sự cố” sẽ khiến hai người đối diện chú ý, Mao Tô Hòa và Diệp Tiềm Bạch cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt như đèn tín hiệu chuyển từ xanh sang đỏ, chiếu vào bàn tay chồng lên nhau của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất