Chương 8: Dư vị của mùa hạ năm ấy
Hai ngày sau, bữa tiệc đính hôn của Cao Gia Minh và Diệp Yên Nhiên diễn ra đúng theo như dự tính tại biệt thự Diệp gia. Từ sáng sớm đã có rất nhiều siêu xe hạng sang lái vào từ cổng lớn, đỗ kín cả garage. Đa phần khách mời đều là họ hàng thân thuộc và những gia tộc lớn có quan hệ làm ăn mật thiết với hai nhà Diệp - Cao.
Diệp Yên Nhiên hiện đang là nữ diễn viên hạng A được săn đón nhất nhì làng giải trí. Vậy nên mọi nhất cử nhất động của cô đều thu hút truyền thông. Khiến cho một đám phóng viên và paparazzi trực chờ vây kín ở bên ngoài để thu thập tin tức.
Diệp Khiêm cẩn thận ngắm nghía mái tóc màu đỏ rực lửa vừa mới được nhuộm xong, cực kỳ hài lòng mà đưa tay vuốt ngược phần tóc rũ trước trán ra sau đầu. Đôi mắt đào hoa ánh lên sự quyến rũ và có phần tà mị. Cậu khoác trên người bộ vest đen của thương hiệu Dior, được cắt xẻ phá cách ở sau eo để lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn và đường rãnh lưng kiều diễm.
"Em thật sự muốn đến đó sao?"
Hứa Ngụy hỏi, thật lòng thì gã chẳng muốn Diệp Khiêm chạm mặt Cao Gia Minh.
"Tất nhiên." Cậu nhướn mày cười một cách cổ quái.
"Ngày vui như thế sao có thể thiếu phần tôi được."
Nói rồi, Diệp Khiêm cầm lấy chìa khóa xe, thật ung dung thong thả mà cất bước ra khỏi phòng.
Hứa Ngụy biết không cản được cậu nên cũng chỉ đành trầm mặc theo sát ở phía sau. Vẫn luôn là vậy, gã cho dù có cố gắng bù đắp như thế nào thì cậu cũng không bao giờ ngoái đầu nhìn lại. Trong mắt, trong tim của cậu từ trước đến nay...có lẽ...có lẽ chỉ chứa mỗi người kia.
Cao Gia Minh luôn là độc tôn, là ngoại lệ, là sự tồn tại mà không một ai có thể thay thế được. Ảm đạm cụp mắt, sâu trong đôi đồng tử đen láy của Hứa Ngụy chẳng còn gì ngoài cô độc buồn tênh. Tim đau như bị người dùng dao rạch khoét, lòng cũng nặng nề khó chịu khôn nguôi, thế nhưng lỗi lầm là do gã. Gã có tư cách gì mà xin cậu thương xót đoái hoài.
Chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 lần nữa được khởi động, lao nhanh trên con đường thủ đô tấp nập đông đúc. Qua vài lần rẽ hướng liền dừng lại trước căn biệt thự cổ kính xa hoa.
Diệp Khiêm ấn còi xe ba lần, cánh cổng sắt vẫn vẹn nguyên đóng chặt. Một tên vệ sĩ cao lớn đeo kính râm đứng canh ở cạnh đó thấy vậy liền bước đến yêu cầu cậu đưa ra thiệp mời. Diệp Khiêm rất thân thiện mà giơ lên ngón giữa. Cậu nhếch mép, mang theo vẻ mặt ngông cuồng mà gằn từng chữ:
"Tôi không ngại tông sập cửa để vào đâu."
Tên vệ sĩ nghe xong thì đen mặt, lập tức đi vào trong báo cáo. Đám phóng viên vẫn luôn như hổ rình mồi nhận thấy động tĩnh liền túm tụm bu lại trước đầu xe của Diệp Khiêm hóng hớt.
Cậu chẳng mấy để tâm mà bình thản gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng, thỉnh thoảng ấn mạnh còi xe tạo ra tràn âm thanh kéo dài đinh tai nhức óc.
Diệp Thế Thành nghe vệ sĩ thuật lại đầu đuôi sự việc thì tức tới độ khó thở, mặt đỏ như gan heo.
"Thằng nghiệp chướng! Thằng nghiệp chướng!" Ông nghiến răng nghiến lợi lầm bầm mắng nhiếc.
Cố Giai Tuệ nhìn phản ứng của chồng mình liền biết đã có chuyện, bà ta bực dọc trách cứ.
"Ông xem...hạt giống ông gieo bậy ở bên ngoài, bây giờ tốt đẹp đến cỡ nào. Thật là biết cách làm cho cái nhà này nở mày nở mặt."
"Bà thôi ngay cái giọng điệu châm chọc đó đi." Diệp Thế Thành cau mày, thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng quát.
"Hôm nay là ngày trọng đại, ông tự lo mà liệu. Đừng để mang nhục giống như chuyện của năm năm về trước."
Cố Giai Tuệ cũng chẳng chịu thua mà lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi ngúng nguẩy rời đi.
Lo sợ Diệp Khiêm sẽ thật sự làm càng, Diệp Thế Thành bấm bụng lùi một bước, ra lệnh cho vệ sĩ để cậu vào.
...----------------...
Diệp Khiêm nhìn lễ đường hoành tráng kết đầy hoa hồng ở trước mặt, lại nhìn hàng chữ lễ đính hôn ghi gõ họ tên của Cao Gia Minh và Diệp Yên Nhiên thì không khỏi đắng lòng. Dường như có cái gì đó tan vỡ, lại dường như chẳng có gì ngoại trừ hụt hẫng và bi thương. Hóa ra khoảng cách giữa anh và cậu lại xa xôi đến thế. Xa đến mức ngay cả cơ hội để tên cậu viết cạnh tên anh cũng không có.
Diệp Khiêm bật cười, cười còn khó coi hơn cả khóc. Cậu lầm lũi tìm cho mình một chỗ ngồi trong góc khuất, Hứa Ngụy cũng nối gót theo sau.
Ẩn trong đám người dự tiệc có một ánh mắt nóng rực vẫn luôn khóa chặt trên người Diệp Khiêm kể từ lúc cậu xuất hiện. Ánh mắt đó mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, vừa nồng đượm cháy bỏng lại vừa u ám thâm trầm.
Cố Duệ Dương xoay nhẹ cổ tay, lắc lư ly rượu vang đã uống vơi một nửa. Có chút thích thú nhìn dòng chất lỏng màu đỏ nhạt đang sóng sánh dập dờn. Khóe môi chậm rãi câu lên, vẽ ra một nét cười bí hiểm chứa đầy dục vọng.
"Về rồi."
Sân khấu sáng đèn, giọng nói truyền cảm dễ nghe của nam MC liền đúng mực vang lên, kéo theo đó là từng trận vỗ tay chúc mừng tán thưởng của đông đảo quan khách.
Cao Gia Minh một thân vest trắng phẳng phiu, giày da bóng loáng, mái tóc đen cắt ngắn vuốt keo để lộ vầng trán thanh tú và khuôn mặt góc cạnh nam tính. Anh nhã nhặn mà lịch thiệp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Yên Nhiên, dìu cô bước từng bước chậm rãi tiến vào giữa lễ đường. Phía sau hai người là dàn phụ rễ, phụ dâu với nhan sắc lẫn khí chất ngút trời, toát lên vẻ cao sang quyền quý vốn có của những người xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt.
Sính lễ mà nhà trai mang đến là mười lăm trap với đầy đủ những lễ vật truyền thống như: trầu cau, rượu thuốc, chè, hoa quả, bánh phu thê....Ngoài ra còn có 15% cổ phần của tập đoàn giải trí Horse và một lô đất có giá trị bất động sản cao nằm ở khu Tây.
Diệp Thế Thành và Cố Giai Tuệ nghe đến 15% cổ phần của Horse thì hai mắt sáng lên, mỉm cười đầy hài lòng về chàng rể quý. Phải biết Horse là tập đoàn giải trí hàng đầu nước S, nắm được cổ phần trong tay chẳng khác gì sở hữu một mỏ vàng đào hoài không hết. Mà phần sính lễ đó chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ của miếng bánh to. Tương lai hai nhà liên hợp, Diệp gia sẽ như hổ mọc thêm cánh, tiếp tục bành trướng thế lực ở thủ đô bằng những dự án kinh doanh lớn.
Sau bao năm xa cách, đôi đồng tử nhạt màu rốt cuộc cũng lần nữa lấp đầy hình ảnh của người kia, thế nhưng nhớ nhung mãnh liệt giờ chỉ đổi lại được một trái tim rỉ máu và mảnh tâm hồn cô quạnh hoang tàn. Chẳng còn lại gì ngoài hai từ trống rỗng. Diệp Khiêm cứ như một khúc gỗ mà ngồi ngây ra đó, cười không được, khóc cũng không xong. Cậu nhìn đôi trai tài gái sắc đang trao nhau những lời yêu thương thề non hẹn biển trên sân khấu, nhìn đến hai mắt cay xè, giác mạc bỏng rát.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đã được rót đầy, Diệp Khiêm cứng nhắc đứng dậy, xoay người rời đi. Cậu như một kẻ bại trận thất tha thất thểu tìm đường trốn tránh, trốn tránh khỏi thực tại khiến cậu bế tắc, đau lòng.
Hứa Ngụy biết cậu muốn ở một mình nên chỉ đành ngồi yên mà đợi. Tâm trạng của gã cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Dưới gốc cây Phượng Tím năm nào, cậu bé mười tuổi khóc nhè khi ấy giờ đã trở thanh thanh niên hai mươi ba tuổi, cao lớn, trưởng thành. Thế nhưng cái giá của sự trưởng thành lại là những giọt nước mắt cạn dần theo ngày tháng.
Diệp Khiêm mang theo dáng vẻ bất cần đời mà tựa nửa người lên thân cây, móc từ trong túi quần ra hộp thuốc lá. Cậu thành thục châm lửa, lại rít một hơi thật dài, khuôn mặt tinh xảo chìm trong làn khói chập chờn hư ảo. Đeo lên mình một nỗi buồn cô độc tịch liêu.
Có tiếng bước chân chầm chậm đến gần, Diệp Khiêm ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng vờn quanh nơi chớp mũi. Lồng ngực chợt nhói, cậu rũ mi chẳng dám ngẩng đầu đối diện với người kia.
"Nhóc vẫn là trốn ở đây?"
Giọng nói trầm ổn ấy men theo cơn gió hạ lạc vào miền kí ức đã hoen ố phai mờ. Lần nữa khiến cho nội tâm vốn đã bình lặng của Diệp Khiêm dấy lên từng cơn sóng dữ.
Cậu khó khăn cong khóe môi, cười một cách khô khan gượng gạo.
"Tâm trạng không tốt thì ăn chút đồ ngọt. Đừng hút thuốc lá." Cao Gia Minh đưa đến trước mặt Diệp Khiêm phần bánh kem phủ sô cô la mà cậu thích nhất.
Thế nhưng, khác với ánh mắt vui mừng sung sướng thuở ấu thơ, cậu giờ đây chỉ nhìn phần bánh kia bằng vẻ mặt bi ai chua chát.
Dập tắt điếu thuốc, Diệp Khiêm nhàn nhạt nâng mi nhìn về phía chàng trai mà cậu ngày đêm mong nhớ. Sâu trong đôi đồng tử ám trầm u tối là cả một biển tình ấp ủ nhiều năm. Nó khắc khoải, day dứt, thiết tha đến mức hèn mọn.
Cậu ảm đạm thở dài một tiếng, nói với người trước mặt:
"Phần bánh trên tay anh là bánh kem của lễ đính hôn...không phải là bánh của ngày sinh nhật." Thanh âm của cậu nhẹ bẫng gần như là hòa vào trong màn đêm tĩnh mịch thê lương.
"Cao Gia Minh!" Cậu thấp giọng gọi. Cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại.
"Em không còn là cậu nhóc năm nào chỉ cần một chút ngọt ngào bố thí liền có thể xoa dịu tổn thương. Phần bánh hôm nay anh đưa...thật lòng em nuốt không nổi."
Cao Gia Minh đứng lặng tại chỗ, lồng ngực như bị một tản đá to đè nặng. Anh muốn an ủi cậu, nhưng rồi lại chẳng biết phải an ủi như thế nào mới đúng. Thứ mà anh có thể cho...cậu đã không cần nữa.
"Gia Minh!" Giọng nói mềm mỏng pha chút ý làm nũng của Diệp Yên Nhiên vang lên. Thành công phá vỡ bầu không khí quẫn bách đình trệ giữa hai người.
"Anh đứng đây làm gì mà lâu thế, khách khứa bên trong đang đợi chúng ta kìa."
Vừa nói cô ta vừa khoác tay Cao Gia Minh phụng phịu. Hoàn toàn làm lơ, không nhìn đến sự tồn tại của Diệp Khiêm.
Cậu cũng rất biết điều mà xoay người tiến vào trong bóng tối - nơi vốn vĩ thuộc về cậu, trước khi đi chỉ để lại một câu.
"Hôm nay là ngày lễ đính hôn của anh, em không chúc hai người hạnh phúc chỉ chúc anh một đời vui vẻ bình an."
Có cơn gió khẽ lướt qua đôi mắt ướt, vẫn là dưới tán hoa Phượng Tím của ngày xưa...thế nhưng dư vị của mùa hè năm ấy đã tan rồi còn đâu nữa mà mơ.
Diệp Yên Nhiên hiện đang là nữ diễn viên hạng A được săn đón nhất nhì làng giải trí. Vậy nên mọi nhất cử nhất động của cô đều thu hút truyền thông. Khiến cho một đám phóng viên và paparazzi trực chờ vây kín ở bên ngoài để thu thập tin tức.
Diệp Khiêm cẩn thận ngắm nghía mái tóc màu đỏ rực lửa vừa mới được nhuộm xong, cực kỳ hài lòng mà đưa tay vuốt ngược phần tóc rũ trước trán ra sau đầu. Đôi mắt đào hoa ánh lên sự quyến rũ và có phần tà mị. Cậu khoác trên người bộ vest đen của thương hiệu Dior, được cắt xẻ phá cách ở sau eo để lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn và đường rãnh lưng kiều diễm.
"Em thật sự muốn đến đó sao?"
Hứa Ngụy hỏi, thật lòng thì gã chẳng muốn Diệp Khiêm chạm mặt Cao Gia Minh.
"Tất nhiên." Cậu nhướn mày cười một cách cổ quái.
"Ngày vui như thế sao có thể thiếu phần tôi được."
Nói rồi, Diệp Khiêm cầm lấy chìa khóa xe, thật ung dung thong thả mà cất bước ra khỏi phòng.
Hứa Ngụy biết không cản được cậu nên cũng chỉ đành trầm mặc theo sát ở phía sau. Vẫn luôn là vậy, gã cho dù có cố gắng bù đắp như thế nào thì cậu cũng không bao giờ ngoái đầu nhìn lại. Trong mắt, trong tim của cậu từ trước đến nay...có lẽ...có lẽ chỉ chứa mỗi người kia.
Cao Gia Minh luôn là độc tôn, là ngoại lệ, là sự tồn tại mà không một ai có thể thay thế được. Ảm đạm cụp mắt, sâu trong đôi đồng tử đen láy của Hứa Ngụy chẳng còn gì ngoài cô độc buồn tênh. Tim đau như bị người dùng dao rạch khoét, lòng cũng nặng nề khó chịu khôn nguôi, thế nhưng lỗi lầm là do gã. Gã có tư cách gì mà xin cậu thương xót đoái hoài.
Chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 lần nữa được khởi động, lao nhanh trên con đường thủ đô tấp nập đông đúc. Qua vài lần rẽ hướng liền dừng lại trước căn biệt thự cổ kính xa hoa.
Diệp Khiêm ấn còi xe ba lần, cánh cổng sắt vẫn vẹn nguyên đóng chặt. Một tên vệ sĩ cao lớn đeo kính râm đứng canh ở cạnh đó thấy vậy liền bước đến yêu cầu cậu đưa ra thiệp mời. Diệp Khiêm rất thân thiện mà giơ lên ngón giữa. Cậu nhếch mép, mang theo vẻ mặt ngông cuồng mà gằn từng chữ:
"Tôi không ngại tông sập cửa để vào đâu."
Tên vệ sĩ nghe xong thì đen mặt, lập tức đi vào trong báo cáo. Đám phóng viên vẫn luôn như hổ rình mồi nhận thấy động tĩnh liền túm tụm bu lại trước đầu xe của Diệp Khiêm hóng hớt.
Cậu chẳng mấy để tâm mà bình thản gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng, thỉnh thoảng ấn mạnh còi xe tạo ra tràn âm thanh kéo dài đinh tai nhức óc.
Diệp Thế Thành nghe vệ sĩ thuật lại đầu đuôi sự việc thì tức tới độ khó thở, mặt đỏ như gan heo.
"Thằng nghiệp chướng! Thằng nghiệp chướng!" Ông nghiến răng nghiến lợi lầm bầm mắng nhiếc.
Cố Giai Tuệ nhìn phản ứng của chồng mình liền biết đã có chuyện, bà ta bực dọc trách cứ.
"Ông xem...hạt giống ông gieo bậy ở bên ngoài, bây giờ tốt đẹp đến cỡ nào. Thật là biết cách làm cho cái nhà này nở mày nở mặt."
"Bà thôi ngay cái giọng điệu châm chọc đó đi." Diệp Thế Thành cau mày, thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng quát.
"Hôm nay là ngày trọng đại, ông tự lo mà liệu. Đừng để mang nhục giống như chuyện của năm năm về trước."
Cố Giai Tuệ cũng chẳng chịu thua mà lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi ngúng nguẩy rời đi.
Lo sợ Diệp Khiêm sẽ thật sự làm càng, Diệp Thế Thành bấm bụng lùi một bước, ra lệnh cho vệ sĩ để cậu vào.
...----------------...
Diệp Khiêm nhìn lễ đường hoành tráng kết đầy hoa hồng ở trước mặt, lại nhìn hàng chữ lễ đính hôn ghi gõ họ tên của Cao Gia Minh và Diệp Yên Nhiên thì không khỏi đắng lòng. Dường như có cái gì đó tan vỡ, lại dường như chẳng có gì ngoại trừ hụt hẫng và bi thương. Hóa ra khoảng cách giữa anh và cậu lại xa xôi đến thế. Xa đến mức ngay cả cơ hội để tên cậu viết cạnh tên anh cũng không có.
Diệp Khiêm bật cười, cười còn khó coi hơn cả khóc. Cậu lầm lũi tìm cho mình một chỗ ngồi trong góc khuất, Hứa Ngụy cũng nối gót theo sau.
Ẩn trong đám người dự tiệc có một ánh mắt nóng rực vẫn luôn khóa chặt trên người Diệp Khiêm kể từ lúc cậu xuất hiện. Ánh mắt đó mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, vừa nồng đượm cháy bỏng lại vừa u ám thâm trầm.
Cố Duệ Dương xoay nhẹ cổ tay, lắc lư ly rượu vang đã uống vơi một nửa. Có chút thích thú nhìn dòng chất lỏng màu đỏ nhạt đang sóng sánh dập dờn. Khóe môi chậm rãi câu lên, vẽ ra một nét cười bí hiểm chứa đầy dục vọng.
"Về rồi."
Sân khấu sáng đèn, giọng nói truyền cảm dễ nghe của nam MC liền đúng mực vang lên, kéo theo đó là từng trận vỗ tay chúc mừng tán thưởng của đông đảo quan khách.
Cao Gia Minh một thân vest trắng phẳng phiu, giày da bóng loáng, mái tóc đen cắt ngắn vuốt keo để lộ vầng trán thanh tú và khuôn mặt góc cạnh nam tính. Anh nhã nhặn mà lịch thiệp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Yên Nhiên, dìu cô bước từng bước chậm rãi tiến vào giữa lễ đường. Phía sau hai người là dàn phụ rễ, phụ dâu với nhan sắc lẫn khí chất ngút trời, toát lên vẻ cao sang quyền quý vốn có của những người xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt.
Sính lễ mà nhà trai mang đến là mười lăm trap với đầy đủ những lễ vật truyền thống như: trầu cau, rượu thuốc, chè, hoa quả, bánh phu thê....Ngoài ra còn có 15% cổ phần của tập đoàn giải trí Horse và một lô đất có giá trị bất động sản cao nằm ở khu Tây.
Diệp Thế Thành và Cố Giai Tuệ nghe đến 15% cổ phần của Horse thì hai mắt sáng lên, mỉm cười đầy hài lòng về chàng rể quý. Phải biết Horse là tập đoàn giải trí hàng đầu nước S, nắm được cổ phần trong tay chẳng khác gì sở hữu một mỏ vàng đào hoài không hết. Mà phần sính lễ đó chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ của miếng bánh to. Tương lai hai nhà liên hợp, Diệp gia sẽ như hổ mọc thêm cánh, tiếp tục bành trướng thế lực ở thủ đô bằng những dự án kinh doanh lớn.
Sau bao năm xa cách, đôi đồng tử nhạt màu rốt cuộc cũng lần nữa lấp đầy hình ảnh của người kia, thế nhưng nhớ nhung mãnh liệt giờ chỉ đổi lại được một trái tim rỉ máu và mảnh tâm hồn cô quạnh hoang tàn. Chẳng còn lại gì ngoài hai từ trống rỗng. Diệp Khiêm cứ như một khúc gỗ mà ngồi ngây ra đó, cười không được, khóc cũng không xong. Cậu nhìn đôi trai tài gái sắc đang trao nhau những lời yêu thương thề non hẹn biển trên sân khấu, nhìn đến hai mắt cay xè, giác mạc bỏng rát.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đã được rót đầy, Diệp Khiêm cứng nhắc đứng dậy, xoay người rời đi. Cậu như một kẻ bại trận thất tha thất thểu tìm đường trốn tránh, trốn tránh khỏi thực tại khiến cậu bế tắc, đau lòng.
Hứa Ngụy biết cậu muốn ở một mình nên chỉ đành ngồi yên mà đợi. Tâm trạng của gã cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Dưới gốc cây Phượng Tím năm nào, cậu bé mười tuổi khóc nhè khi ấy giờ đã trở thanh thanh niên hai mươi ba tuổi, cao lớn, trưởng thành. Thế nhưng cái giá của sự trưởng thành lại là những giọt nước mắt cạn dần theo ngày tháng.
Diệp Khiêm mang theo dáng vẻ bất cần đời mà tựa nửa người lên thân cây, móc từ trong túi quần ra hộp thuốc lá. Cậu thành thục châm lửa, lại rít một hơi thật dài, khuôn mặt tinh xảo chìm trong làn khói chập chờn hư ảo. Đeo lên mình một nỗi buồn cô độc tịch liêu.
Có tiếng bước chân chầm chậm đến gần, Diệp Khiêm ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng vờn quanh nơi chớp mũi. Lồng ngực chợt nhói, cậu rũ mi chẳng dám ngẩng đầu đối diện với người kia.
"Nhóc vẫn là trốn ở đây?"
Giọng nói trầm ổn ấy men theo cơn gió hạ lạc vào miền kí ức đã hoen ố phai mờ. Lần nữa khiến cho nội tâm vốn đã bình lặng của Diệp Khiêm dấy lên từng cơn sóng dữ.
Cậu khó khăn cong khóe môi, cười một cách khô khan gượng gạo.
"Tâm trạng không tốt thì ăn chút đồ ngọt. Đừng hút thuốc lá." Cao Gia Minh đưa đến trước mặt Diệp Khiêm phần bánh kem phủ sô cô la mà cậu thích nhất.
Thế nhưng, khác với ánh mắt vui mừng sung sướng thuở ấu thơ, cậu giờ đây chỉ nhìn phần bánh kia bằng vẻ mặt bi ai chua chát.
Dập tắt điếu thuốc, Diệp Khiêm nhàn nhạt nâng mi nhìn về phía chàng trai mà cậu ngày đêm mong nhớ. Sâu trong đôi đồng tử ám trầm u tối là cả một biển tình ấp ủ nhiều năm. Nó khắc khoải, day dứt, thiết tha đến mức hèn mọn.
Cậu ảm đạm thở dài một tiếng, nói với người trước mặt:
"Phần bánh trên tay anh là bánh kem của lễ đính hôn...không phải là bánh của ngày sinh nhật." Thanh âm của cậu nhẹ bẫng gần như là hòa vào trong màn đêm tĩnh mịch thê lương.
"Cao Gia Minh!" Cậu thấp giọng gọi. Cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại.
"Em không còn là cậu nhóc năm nào chỉ cần một chút ngọt ngào bố thí liền có thể xoa dịu tổn thương. Phần bánh hôm nay anh đưa...thật lòng em nuốt không nổi."
Cao Gia Minh đứng lặng tại chỗ, lồng ngực như bị một tản đá to đè nặng. Anh muốn an ủi cậu, nhưng rồi lại chẳng biết phải an ủi như thế nào mới đúng. Thứ mà anh có thể cho...cậu đã không cần nữa.
"Gia Minh!" Giọng nói mềm mỏng pha chút ý làm nũng của Diệp Yên Nhiên vang lên. Thành công phá vỡ bầu không khí quẫn bách đình trệ giữa hai người.
"Anh đứng đây làm gì mà lâu thế, khách khứa bên trong đang đợi chúng ta kìa."
Vừa nói cô ta vừa khoác tay Cao Gia Minh phụng phịu. Hoàn toàn làm lơ, không nhìn đến sự tồn tại của Diệp Khiêm.
Cậu cũng rất biết điều mà xoay người tiến vào trong bóng tối - nơi vốn vĩ thuộc về cậu, trước khi đi chỉ để lại một câu.
"Hôm nay là ngày lễ đính hôn của anh, em không chúc hai người hạnh phúc chỉ chúc anh một đời vui vẻ bình an."
Có cơn gió khẽ lướt qua đôi mắt ướt, vẫn là dưới tán hoa Phượng Tím của ngày xưa...thế nhưng dư vị của mùa hè năm ấy đã tan rồi còn đâu nữa mà mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất