Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 41: Trở về đi, ta muốn ngươi trở về
Thời điểm Trì Nhạc đuổi theo đi ra, thoáng thấy áo sơ mi trắng của Lục Tỉ ở ngay ngã rẽ, liền biến mất trong tầm nhìn của hắn.
'Con mèo lòi đuôi rồi.' Trì Nhạc sờ sờ khóe miệng, đặt tay trong túi quần, không nhanh không chậm đi theo đến.
Trên tầng thượng, gió rất lớn, vừa rồi trời còn quang đãng, lúc này lại có đám mây ứ đọng, tựa hồ chuẩn bị có mưa.
Lục Tỉ một mình đứng trong gió.
Áo sơ mi bị gió thổi bay giống như chú chim chờ mong muốn bay. Quần bò màu lam nhạt, ống qần đã dần bạt màu. Một đôi dép lê xỏ ngón, đem đến một cảm giác tươi mát. Bàn chân gầy yếu, hình dạng đẹp lại gợi cảm.
Lục Tỉ nâng đầu, trợn tròn mắt nhìn khoảng không bầu trời, tóc mái xõa tung bị gió thổi bay bay.
Giờ khắc này thật yên tĩnh, đẹp đến Trì Nhạc toàn thân trở nên ấm áp.
Hắn nhớ đến bọn ở giữa trời uống rượu. Thời điểm kia, Lục Tỉ mới hoàn thành xong tác phẩm《Tầng trời thấp》, miễn cưỡng nằm ở trên lan can, bộ dáng không muốn nói điều gì. Một khắc kia cũng là tốt đẹp như thế, chính là ngay lúc đó bọn họ, chưa từng dự đoán được, ở tương lai cách đó không xa, có nguy hiểm gì đang chờ đợi.
Lục Tỉ chớp mắt nhìn mây trắng giữa không trung.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, đảo mắt, bọn họ đều đã 30 tuổi rồi.
Hắn còn nhớ rõ hắn từng ở trên lan can đã cho Trì Nhạc một cái chìa khóa. Bởi vì thời điểm ngày nào đó về nhà, nhìn thấy Trì Nhạc giống như con chó nhỏ không tìm được nhà, cuộn mình ngủ trên tâm thảm trước cửa nhà mình nguyên một đêm. Thời điểm hắn mở to mắt, không hỏi: 'Cậu đi đâu thế?' Chính là cười nói một câu: 'Cậu đã về rồi.'
Ngày đó là thanh minh, Lục Tỉ một mình đi quét mộ bà.
Sau đó, ở công viên bà hay dẫn hắn đi phơi nắng, ngồi ngyên cả môt đêm.
Thời điểm nửa đêm, Trì Nhạc đã phát cho hắn một cái tin nhắn: Tôi còn chưa ngủ.
Hắn nhìn thấy tin nhắn, qua thật lâu, trả lời một câu: Ta muốn bắn pháo hoa.
Hắn cùng bà nội ở công viên này từng bắn rất nhiều pháo hoa.
Mỗi khi đêm trừ tịch(đêm30), nhà người khác hết sức náo nhiệt, mà nhà Lục Tỉ, lại vĩnh viễn chỉ có Lục Tỉ nho nhỏ cùng bà nội của hắn. Thời điểm mười hai giờ, bọn họ sẽ đến công viên này bắn pháo hoa, một cây pháo hoa 3 đồng, được cắm ở nơi bùn đất ẩm ướt, dùng diêm châm, ánh lửa tạo thành một đàn chim én bay về phía Nam.
Lúc này bà nội sẽ nói: 'Đã qua một năm, mùa xuân rất nhanh sẽ đến.'
Bà nội của hắn không giống như bà nội của Trì Nhạc, chính là một bà lão bình thường ôn hòa, vừa không mốt, trong dung nhan già nua không còn thanh xuân cất giấu tao nhã còn sót lại.
Bà nội thích ôm hắn, mùa hè ở bờ sông phe phẩy chiếc quạt hương bồ kể chuyện xưa.
Bà nội thực thích ăn quýt, Lục Tỉ lúc còn nhỏ sẽ dùng cánh tay nho nhỏ mà bóc vỏ quýt, tách ra một tép, nhét vào miệng.Quýt ngọt cho bà nội. Còn chua thì hắn ăn.
Thói quen này, cho tới bây giờ cũng không bỏ.
Chính là hiện tại, đã không còn người hé miệng, chờ ăn quýt hắn bóc.
Hiện tại người vì hắn bóc quýt, có thể vẫn đều cho rằng, hắn nguyên bản chính là thích chua không thích ngọt như vậy đi.
Trì Nhạc kỳ thật đối với chuyện xưa của hắn đều không năm rõ.
Bởi vì hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói, mà Trì Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi.
Nhưng hắn tổng cảm thấy được, trong tăm tối, Trì Nhạc cũng biết được vài điều.
Cho nên thời khắc giống như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không tiến đến quấy rầy.
Hắn để lại cho Lục Tỉ không gian đủ, nhưng lại áp chế không được nội tâm lo lắng, cho nên tư tiền tưởng hậu, phát môt cái tin nhắn đến đây: Tôi còn chưa ngủ.
Tôi còn chưa ngủ, cho nên, ở thời điểm cậu cần tôi, tôi đều có thể thanh tỉnh mà đến.
Lục Tỉ đem đầu vùi vào đầu gối, thật sâu thở ra một hơi.
Hắn đã muốn mất đi tất cả thân nhân.
Nhưng mà, hắn còn có Trì Nhạc.
Vài ngày sau hắn hẹn Trì Nhạc lên ban công, thân thủ giao cho Trì Nhạc chìa khóa nhà của hắn.
Từ ngày đó trở đi, bọn họ trở thành người nhà.
Trên tầng thượng, tiếng gió ô ô( vù vù), như là ai đang khóc, lại giống như ai đang ca hát.
Lục Tỉ đưa lưng về phía Trì Nhạc, quay đầu đến, hé ra trên mặt, biểu tình rõ ràng cùng lạnh nhạt.
Trì Nhạc đang nhìn hắn, híp mắt, mang theo nụ cười quán tính.
Cách tiếng gió ồn ào náo động, bọn họ nhìn lẫn nhau.
Giống như có thiên ngôn vạn ngữ, ở trong mắt không ngừng trao đổi.
Lục Tỉ đem đầu vòng trở về.
Trì Nhạc vẫn không hề động.
Bọn họ trong lúc đó khoảng cách chỉ có mấy thước.
Tất cả chi tiết cùng cảm xúc đều thực rõ ràng.
Cánh tay rắn chắc, hướng Trì Nhạc vương tới, một tay là ra tư thế chờ đợi được nắm.
Sườn mặt nhẹ nhàng chuyển qua mười độ.
Áo sơ mi của Lục Tỉ trắng đến mức tỏa sáng xắn lên cánh tay rắn chắc.
Năm ngón tay mở ra rõ ràng, gầy dài có lực.
Trì Nhạc nở nụ cười.
Hắn bước qua, vươn tay trái.
Hai tay nắm cùng một chỗ. Bọn họ sóng vai mà đứng.
Quan sát đám người lui tới nơi thành thị này.
Thanh âm Lục Tỉ như một chú ngữ dễ nghe.
'Trở về đi.' Hắn nói, ' Một lần nữa làm nhà thiết kế thời trang của ngươi.'Trì Nhạc nhìn hắn, gương mặt quen thuộc, hương vị quen thuộc, như là chưa bao giờ phát sinh qua vết nứt này.
Cách thật lâu, hắn khàn giọng hỏi: 'Cậu có muốn tôi trở về hay không?'
Lục Tỉ nhìn đến phong cảnh trên đường dưới tầng thượng, tóc mái bị gió thổi loạn khẽ vuốt hai má gầy yếu của hắn.
'Muốn a.' Hắn nói, không có biểu tình như trước.
Trì Nhạc nắm tay hắn lại nắm thật chặt.
'Tôi có thể thay cậu, nuốt một ngàn cây kim.' Trì Nhạc tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói.
Lục Tỉ quay mặt lại, ánh mắt buông xuống chậm rãi nâng lên, cùng Trì Nhạc bốn mắt giao tiếp.
Giống như biển cả không có hải triều.
'Tôi không phải đang nói dối.' Trì Nhạc nói, 'Trở về đi. Chúng ta cùng trở về.'
Trì Nhạc chăm chú nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy động cũng chưa hề động.
Hắn chưa từng hoài nghi, cũng không có ở đôi mắt của Trì Nhạc tìm kiếm sự khẳng định hoặc đáp án gì.
Hắn chính là cười, giống như xuân phong tháng tư vô cùng ấm áp.
Tay trái của Lục Tỉ bị tay phải hắn dắt, tay phải cùng tay trái dắt cùng một chỗ thủy chung không có tách ra.
Hai người, mặt đối mặt, gió đem kiểu tóc của bọn họ thổi đến rối tung.
Trì Nhạc vươn mặt qua, cùng Lục Tỉ chóp mũi đối chóp mũi.
'Ta không trở lại.' Hắn cười.
Lục Tỉ nhìn hắn.
'Bởi vì ta chưa bao giờ rời đi.'
Buổi tối, nhà Trần Đấu.
Tại phòng bếp, Thường A đang vộ vàng làm cơm chiều, Lục Tỉ ở một bên giúp đỡ nàng.
Thường A rửa sạch một mâm dâu tây, nhét một viên đến miệng Lục Tỉ, hỏi: ' Ngọt không?'
Lục Tỉ gật đầu.
Thường A vừa lòng mà bưng lên chén dĩa: ' Lấy cho Trần tổng ăn.'
'Trì Nhạc bất tài là ông chủ cô phải không?'
Thường A vểnh môi: ' Kia đã là tiền nhiệm!'
Tại ban công, Trần Đấu đang ngồi trên ghế sấy tóc, Trì Nhạc ở một bên ngắm phong cảnh.
'Tiền lương hàng tháng bên kia cũng không nhỏ đi, thất nghiệp, ngươi dự định làm gì bây giờ?' Trần Đấu đang cùng Trì Nhạc đối thoại.
Bước chân của Thường A thả chậm một chút.
'Rồi sẽ có biện pháp thôi.' Thanh âm của Trì Nhạc, không mặn không nhạt.
Thường A có chút tức giận chạy đến, đem dâu tây nhét vào tay Trần Đấu, nhìn cũng không nhìn Trì Nhạc liếc mắt một cái, quay đầu chạy về phòng bếp.
Lục Tỉ nhìn bộ dáng của nàng, hỏi: 'Tức giận?'
Thường A bĩu môi: 'Không có. Ta có tư cách gì tức giận.Lẽ nào một cái tiểu trợ lý, ông chủ làm chuyện gì cũng cần theo ta nói hay sao? Mặt ta không lớn như vậy, ta cũng không nghĩ muốn lên trời!'Thường A dứt lời, đem dâu tây thối ném vào thùng rác, giống như xả giận.
'Cô đang lo lắng cho Trì Nhạc.'
'Hắn lợi hại như vậy, cần ta lo lắng hay sao?'
'Cần a.' Lục Tỉ đi tới, vươn tay, sờ sờ đầu của nàng: ' Hắn vừa mới theo ta nói, hắn có một em gái thực đáng yêu, tướng người rất ngắn, mặt rất lớn, lại thiện lương có năng lực làm việc, hơn nữa mọi chuyện đều vì hắn suy nghĩ. Tuy rằng hắn không nỡ rời bỏ nàng, nhưng là xét thấy hiện tại ta cần người hơn, cho nên đành nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích, đem nàng cho ta mượn một thời gian.'
Thường A cúi đầu, tùy ý để Lục Tỉ vò loạn tóc nàng, thanh âm mắng chửi người mang theo tiếng nức nở: 'Bệnh thần kinh! Ta mới không có anh trai ngu ngốc như vậy.'
Lục Tỉ gật đầu: 'Ân. Chính là cái người bệnh thần kinh kia, muốn ta chăm sóc tốt cho cô.'
Thường A ngồi xổm trên mặt đất, rốt cuộc khóc không thành tiếng.
Ngày đó Trần Đấu nói, Trì Nhạc có thể sẽ từ chức, thời điểm ngươi muốn hay không đến chỗ ta, nàng nghĩ đến, chính nàng lại một lần bị bỏ rơi, nàng không biết xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết là, thời điểm Trì Nhạc từ chức, là sảng khoái như vậy, ngay cả tiếp đón đều không có cùng nàng đánh một tiếng. Nếu không phải gặp Trần Đấu, có thể đến ngày nàng đi vào văn phòng báo danh, mới có thể từ miệng người khác biết được tin này.
Cũng đúng, nàng vốn chính là tiểu trợ lý không quan trọng gì, cũng không phải người cần đặc biệt để ý, Trì Nhạc đã xảy ra chuyện gì, đi nơi nào, cần cùng nàng nói hay sao? Ôm chờ mong như vậy, vốn chính là chuyện kỳ quái.
Nhưng mà nàng vẫn là nhịn không được có điểm khổ sở.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã có thói quen mỗi lần ở thời khắc nguy nan Trì Nhạc cao lớn sẽ vì nàng xuất hiện, hắn luôn một tay đem nàng bảo hộ ở sau người, dũng cảm như vậy, giống như tường thành cao lớn.
Nàng chính là muốn, thời điểm Trì Nhạc khổ sở, gặp phải khó khăn, cũng có thể hướng nàng giãi bày, không cần cái gì cũng đều giấu ở trong lòng, một mình chịu đựng. Tuy rằng nàng cũng biết, nhỏ bé như chính mình, đến Trì Nhạc còn giải quyết không được, thì nàng có năng lực gì giúp đỡ đâu.
Có lẽ từ đầu đến cuối, nàng cảm thấy chẳng nàng đều là một mình tình nguyện, ở Sâm Hải, Trì Nhạc cùng nàng là trên cùng một trận tuyến, huynh muội đồng bệnh tương liên.
Mà đối với Trì Nhạc mà nói, nàng nhiều lắm chỉ là một tiểu trợ lý vô dụng đi.
Thẳng đến khi Lục Tỉ đối nàng nói, Trì Nhạc Please Lục Tỉ tới chiếu cố chính mình.
Thường A la nước mắt. Lúc này đây, nàng không nghĩ lại trở thành gánh nặng của hắn, trói buộc của hắn, nàng muốn dựa vào thực lực của chính mình, cố gắng thử một lần.
Chung quy cánh làm cánh chim che chở của ngươi, ta cũng không lớn như vậy.
'Mới nói phải chiếu cố ngươi, như thế nào liền khiến cô khóc rồi a.' Lục Tỉ ngồi xổm xuống.
'Ta có phải rất vô dung.'
'Không có.'
Thường A ngẩng đầu lên: ' Ngươi thật sự không giỏi an ủi người.'
'Cô thực sự cần tôi an ủi sao?'
Thường A lắc đầu: ' Hắn hẳn là cần ngươi mới đúng a.'
Lục Tỉ đứng lên, đem hai quả cà chua bỏ vào bồn nước: 'Giúp tôi đem rau quả rửa sạch.'
'Ta muốn Please người một việc.' Thường A hấp hấp cái mũi, trịnh trọng mở miệng.
Lục Tỉ quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt không có cảm xúc gì.
'Giúp ta chiếu cố anh trai thật tốt.'
Nơi ban công.
Trần Đấu đang thoải mái tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, hướng miệng bỏ vào một quả dâu tây.
'Đại Thường nhà ngươi thực rất hiền lành! Đi làm công việc, tam tầm xào rau, một phần tiền lương, hai phần tiền lời, quả thực rất đáng!'
Trì Nhạc tựa lên lan can, quay đầu liếc Trần Đấu một cái: 'Nàng bây giờ không phải là người nhà của chúng ta sao? Đã sớm trở thành người nhà rồi đi.'
'Hắc hắc.' Trần Đấu cười gượng hai tiếng: 'Thế nào, ghen sao?'
'Không có.' Thanh âm Trì Nhạc rầu rĩ truyền đến: ' Nàng đi theo ngươi, so với đi theo ta tốt hơn/'
'Ngươi a.' Trần Đấu thở dài, 'Làm gì phải đem chính mình đặt ở vị trí làm người xấu a.'
Trì Nhạc không lên tiếng.
'Ngươi chính là cái gì cũng không thích nói ra, cái gì cũng giấu ở trong lòng! Ngươi có phiền hay không?'
Trì Nhạc đem đầu quay lại đây: ' Rất phiền.' Cười đến không đứng đắn.
Trần Đấu nhìn hắn, đột nhiên thực nghiêm túc : ' Bỏ qua ta, cũng bỏ qua Đại Thường, chính là Tiểu điểu nhin ở nơi này, ngươi thực sự không định nói rõ ràng sao?'
'Nói cái gì?'
'Chỉ có mình ngươi biết nói cái gì, ngươi lại hỏi ta?'
Trì Nhạc trầm mặc trong chốc lát. Nửa ngày, hắn mới mở miệng nói: 'Ta cũng không muốn tẩy sạch chính mình,. Ta từ trước đã không có gì tốt rồi.'
'Ngươi như thế nào lại cố chấp như vậy?' Trần Đấu có điểm nén giận.
'Trần Đấu. Chúng ta hôm nay còn có thể ngồi nói chuyện phiếm với nhau như vậy, là bởi vì ngươi cũng đủ lớn rồi, mà không phải ta có cái gì đáng giá để được tha thứ. Cái khác, cũng giống nhau.'
Trần Đấu đem một quả dâu tây ném đến trên người Trì Nhạc: ' Ngươi có ý gì? Cảm thấy thực có lỗi với ta? Vậy ngươi như thế nào không quỳ xuống dập đầu nhận sai.'
Trì Nhạc đem dâu tây cầm ở trong tay, dâu tây màu đỏ tươi, bị bóp nát thành mảnh nhỏ.
'Ta vẫn cảm thấy, chính mình rất không tốt.'
'Là không tốt hả.' Trần Đấu nhăn lại lông mày, ' Trước kia ta cảm thấy, Lục Tỉ chính là cái não chết, cho tới bây giờ ta mới phát giác, não chết nhất chính là ngươi.'
Trì Nhạc nở nụ cười: 'Càng gần gũi ta, ngươi sẽ phát giác, ta càng bất hảo.'
Trần Đấu có chút ghét bỏ: ' Đúng vậy. Ta hiện tại cảm thấy, chúng ta lúc trước có thể qua được ba năm, đó là bởi vì, ta chưa bao giờ thật sự đến quá gần ngươi.'
Trì Nhạc không nói lời nào. Chính là cười nhìn nàng.
Tại phòng bếp, Lục Tỉ đưa lưng về phía Thường A, bóng dáng cao gầy bất động thanh sắc, nửa ngày, hắn xoay người lại.
'Đừng xem thường Trì chim to.' Hắn thản nhiên nói một câu, ' Hắn cũng không yếu đuối.'
'Con mèo lòi đuôi rồi.' Trì Nhạc sờ sờ khóe miệng, đặt tay trong túi quần, không nhanh không chậm đi theo đến.
Trên tầng thượng, gió rất lớn, vừa rồi trời còn quang đãng, lúc này lại có đám mây ứ đọng, tựa hồ chuẩn bị có mưa.
Lục Tỉ một mình đứng trong gió.
Áo sơ mi bị gió thổi bay giống như chú chim chờ mong muốn bay. Quần bò màu lam nhạt, ống qần đã dần bạt màu. Một đôi dép lê xỏ ngón, đem đến một cảm giác tươi mát. Bàn chân gầy yếu, hình dạng đẹp lại gợi cảm.
Lục Tỉ nâng đầu, trợn tròn mắt nhìn khoảng không bầu trời, tóc mái xõa tung bị gió thổi bay bay.
Giờ khắc này thật yên tĩnh, đẹp đến Trì Nhạc toàn thân trở nên ấm áp.
Hắn nhớ đến bọn ở giữa trời uống rượu. Thời điểm kia, Lục Tỉ mới hoàn thành xong tác phẩm《Tầng trời thấp》, miễn cưỡng nằm ở trên lan can, bộ dáng không muốn nói điều gì. Một khắc kia cũng là tốt đẹp như thế, chính là ngay lúc đó bọn họ, chưa từng dự đoán được, ở tương lai cách đó không xa, có nguy hiểm gì đang chờ đợi.
Lục Tỉ chớp mắt nhìn mây trắng giữa không trung.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, đảo mắt, bọn họ đều đã 30 tuổi rồi.
Hắn còn nhớ rõ hắn từng ở trên lan can đã cho Trì Nhạc một cái chìa khóa. Bởi vì thời điểm ngày nào đó về nhà, nhìn thấy Trì Nhạc giống như con chó nhỏ không tìm được nhà, cuộn mình ngủ trên tâm thảm trước cửa nhà mình nguyên một đêm. Thời điểm hắn mở to mắt, không hỏi: 'Cậu đi đâu thế?' Chính là cười nói một câu: 'Cậu đã về rồi.'
Ngày đó là thanh minh, Lục Tỉ một mình đi quét mộ bà.
Sau đó, ở công viên bà hay dẫn hắn đi phơi nắng, ngồi ngyên cả môt đêm.
Thời điểm nửa đêm, Trì Nhạc đã phát cho hắn một cái tin nhắn: Tôi còn chưa ngủ.
Hắn nhìn thấy tin nhắn, qua thật lâu, trả lời một câu: Ta muốn bắn pháo hoa.
Hắn cùng bà nội ở công viên này từng bắn rất nhiều pháo hoa.
Mỗi khi đêm trừ tịch(đêm30), nhà người khác hết sức náo nhiệt, mà nhà Lục Tỉ, lại vĩnh viễn chỉ có Lục Tỉ nho nhỏ cùng bà nội của hắn. Thời điểm mười hai giờ, bọn họ sẽ đến công viên này bắn pháo hoa, một cây pháo hoa 3 đồng, được cắm ở nơi bùn đất ẩm ướt, dùng diêm châm, ánh lửa tạo thành một đàn chim én bay về phía Nam.
Lúc này bà nội sẽ nói: 'Đã qua một năm, mùa xuân rất nhanh sẽ đến.'
Bà nội của hắn không giống như bà nội của Trì Nhạc, chính là một bà lão bình thường ôn hòa, vừa không mốt, trong dung nhan già nua không còn thanh xuân cất giấu tao nhã còn sót lại.
Bà nội thích ôm hắn, mùa hè ở bờ sông phe phẩy chiếc quạt hương bồ kể chuyện xưa.
Bà nội thực thích ăn quýt, Lục Tỉ lúc còn nhỏ sẽ dùng cánh tay nho nhỏ mà bóc vỏ quýt, tách ra một tép, nhét vào miệng.Quýt ngọt cho bà nội. Còn chua thì hắn ăn.
Thói quen này, cho tới bây giờ cũng không bỏ.
Chính là hiện tại, đã không còn người hé miệng, chờ ăn quýt hắn bóc.
Hiện tại người vì hắn bóc quýt, có thể vẫn đều cho rằng, hắn nguyên bản chính là thích chua không thích ngọt như vậy đi.
Trì Nhạc kỳ thật đối với chuyện xưa của hắn đều không năm rõ.
Bởi vì hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói, mà Trì Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi.
Nhưng hắn tổng cảm thấy được, trong tăm tối, Trì Nhạc cũng biết được vài điều.
Cho nên thời khắc giống như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không tiến đến quấy rầy.
Hắn để lại cho Lục Tỉ không gian đủ, nhưng lại áp chế không được nội tâm lo lắng, cho nên tư tiền tưởng hậu, phát môt cái tin nhắn đến đây: Tôi còn chưa ngủ.
Tôi còn chưa ngủ, cho nên, ở thời điểm cậu cần tôi, tôi đều có thể thanh tỉnh mà đến.
Lục Tỉ đem đầu vùi vào đầu gối, thật sâu thở ra một hơi.
Hắn đã muốn mất đi tất cả thân nhân.
Nhưng mà, hắn còn có Trì Nhạc.
Vài ngày sau hắn hẹn Trì Nhạc lên ban công, thân thủ giao cho Trì Nhạc chìa khóa nhà của hắn.
Từ ngày đó trở đi, bọn họ trở thành người nhà.
Trên tầng thượng, tiếng gió ô ô( vù vù), như là ai đang khóc, lại giống như ai đang ca hát.
Lục Tỉ đưa lưng về phía Trì Nhạc, quay đầu đến, hé ra trên mặt, biểu tình rõ ràng cùng lạnh nhạt.
Trì Nhạc đang nhìn hắn, híp mắt, mang theo nụ cười quán tính.
Cách tiếng gió ồn ào náo động, bọn họ nhìn lẫn nhau.
Giống như có thiên ngôn vạn ngữ, ở trong mắt không ngừng trao đổi.
Lục Tỉ đem đầu vòng trở về.
Trì Nhạc vẫn không hề động.
Bọn họ trong lúc đó khoảng cách chỉ có mấy thước.
Tất cả chi tiết cùng cảm xúc đều thực rõ ràng.
Cánh tay rắn chắc, hướng Trì Nhạc vương tới, một tay là ra tư thế chờ đợi được nắm.
Sườn mặt nhẹ nhàng chuyển qua mười độ.
Áo sơ mi của Lục Tỉ trắng đến mức tỏa sáng xắn lên cánh tay rắn chắc.
Năm ngón tay mở ra rõ ràng, gầy dài có lực.
Trì Nhạc nở nụ cười.
Hắn bước qua, vươn tay trái.
Hai tay nắm cùng một chỗ. Bọn họ sóng vai mà đứng.
Quan sát đám người lui tới nơi thành thị này.
Thanh âm Lục Tỉ như một chú ngữ dễ nghe.
'Trở về đi.' Hắn nói, ' Một lần nữa làm nhà thiết kế thời trang của ngươi.'Trì Nhạc nhìn hắn, gương mặt quen thuộc, hương vị quen thuộc, như là chưa bao giờ phát sinh qua vết nứt này.
Cách thật lâu, hắn khàn giọng hỏi: 'Cậu có muốn tôi trở về hay không?'
Lục Tỉ nhìn đến phong cảnh trên đường dưới tầng thượng, tóc mái bị gió thổi loạn khẽ vuốt hai má gầy yếu của hắn.
'Muốn a.' Hắn nói, không có biểu tình như trước.
Trì Nhạc nắm tay hắn lại nắm thật chặt.
'Tôi có thể thay cậu, nuốt một ngàn cây kim.' Trì Nhạc tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói.
Lục Tỉ quay mặt lại, ánh mắt buông xuống chậm rãi nâng lên, cùng Trì Nhạc bốn mắt giao tiếp.
Giống như biển cả không có hải triều.
'Tôi không phải đang nói dối.' Trì Nhạc nói, 'Trở về đi. Chúng ta cùng trở về.'
Trì Nhạc chăm chú nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy động cũng chưa hề động.
Hắn chưa từng hoài nghi, cũng không có ở đôi mắt của Trì Nhạc tìm kiếm sự khẳng định hoặc đáp án gì.
Hắn chính là cười, giống như xuân phong tháng tư vô cùng ấm áp.
Tay trái của Lục Tỉ bị tay phải hắn dắt, tay phải cùng tay trái dắt cùng một chỗ thủy chung không có tách ra.
Hai người, mặt đối mặt, gió đem kiểu tóc của bọn họ thổi đến rối tung.
Trì Nhạc vươn mặt qua, cùng Lục Tỉ chóp mũi đối chóp mũi.
'Ta không trở lại.' Hắn cười.
Lục Tỉ nhìn hắn.
'Bởi vì ta chưa bao giờ rời đi.'
Buổi tối, nhà Trần Đấu.
Tại phòng bếp, Thường A đang vộ vàng làm cơm chiều, Lục Tỉ ở một bên giúp đỡ nàng.
Thường A rửa sạch một mâm dâu tây, nhét một viên đến miệng Lục Tỉ, hỏi: ' Ngọt không?'
Lục Tỉ gật đầu.
Thường A vừa lòng mà bưng lên chén dĩa: ' Lấy cho Trần tổng ăn.'
'Trì Nhạc bất tài là ông chủ cô phải không?'
Thường A vểnh môi: ' Kia đã là tiền nhiệm!'
Tại ban công, Trần Đấu đang ngồi trên ghế sấy tóc, Trì Nhạc ở một bên ngắm phong cảnh.
'Tiền lương hàng tháng bên kia cũng không nhỏ đi, thất nghiệp, ngươi dự định làm gì bây giờ?' Trần Đấu đang cùng Trì Nhạc đối thoại.
Bước chân của Thường A thả chậm một chút.
'Rồi sẽ có biện pháp thôi.' Thanh âm của Trì Nhạc, không mặn không nhạt.
Thường A có chút tức giận chạy đến, đem dâu tây nhét vào tay Trần Đấu, nhìn cũng không nhìn Trì Nhạc liếc mắt một cái, quay đầu chạy về phòng bếp.
Lục Tỉ nhìn bộ dáng của nàng, hỏi: 'Tức giận?'
Thường A bĩu môi: 'Không có. Ta có tư cách gì tức giận.Lẽ nào một cái tiểu trợ lý, ông chủ làm chuyện gì cũng cần theo ta nói hay sao? Mặt ta không lớn như vậy, ta cũng không nghĩ muốn lên trời!'Thường A dứt lời, đem dâu tây thối ném vào thùng rác, giống như xả giận.
'Cô đang lo lắng cho Trì Nhạc.'
'Hắn lợi hại như vậy, cần ta lo lắng hay sao?'
'Cần a.' Lục Tỉ đi tới, vươn tay, sờ sờ đầu của nàng: ' Hắn vừa mới theo ta nói, hắn có một em gái thực đáng yêu, tướng người rất ngắn, mặt rất lớn, lại thiện lương có năng lực làm việc, hơn nữa mọi chuyện đều vì hắn suy nghĩ. Tuy rằng hắn không nỡ rời bỏ nàng, nhưng là xét thấy hiện tại ta cần người hơn, cho nên đành nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích, đem nàng cho ta mượn một thời gian.'
Thường A cúi đầu, tùy ý để Lục Tỉ vò loạn tóc nàng, thanh âm mắng chửi người mang theo tiếng nức nở: 'Bệnh thần kinh! Ta mới không có anh trai ngu ngốc như vậy.'
Lục Tỉ gật đầu: 'Ân. Chính là cái người bệnh thần kinh kia, muốn ta chăm sóc tốt cho cô.'
Thường A ngồi xổm trên mặt đất, rốt cuộc khóc không thành tiếng.
Ngày đó Trần Đấu nói, Trì Nhạc có thể sẽ từ chức, thời điểm ngươi muốn hay không đến chỗ ta, nàng nghĩ đến, chính nàng lại một lần bị bỏ rơi, nàng không biết xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết là, thời điểm Trì Nhạc từ chức, là sảng khoái như vậy, ngay cả tiếp đón đều không có cùng nàng đánh một tiếng. Nếu không phải gặp Trần Đấu, có thể đến ngày nàng đi vào văn phòng báo danh, mới có thể từ miệng người khác biết được tin này.
Cũng đúng, nàng vốn chính là tiểu trợ lý không quan trọng gì, cũng không phải người cần đặc biệt để ý, Trì Nhạc đã xảy ra chuyện gì, đi nơi nào, cần cùng nàng nói hay sao? Ôm chờ mong như vậy, vốn chính là chuyện kỳ quái.
Nhưng mà nàng vẫn là nhịn không được có điểm khổ sở.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã có thói quen mỗi lần ở thời khắc nguy nan Trì Nhạc cao lớn sẽ vì nàng xuất hiện, hắn luôn một tay đem nàng bảo hộ ở sau người, dũng cảm như vậy, giống như tường thành cao lớn.
Nàng chính là muốn, thời điểm Trì Nhạc khổ sở, gặp phải khó khăn, cũng có thể hướng nàng giãi bày, không cần cái gì cũng đều giấu ở trong lòng, một mình chịu đựng. Tuy rằng nàng cũng biết, nhỏ bé như chính mình, đến Trì Nhạc còn giải quyết không được, thì nàng có năng lực gì giúp đỡ đâu.
Có lẽ từ đầu đến cuối, nàng cảm thấy chẳng nàng đều là một mình tình nguyện, ở Sâm Hải, Trì Nhạc cùng nàng là trên cùng một trận tuyến, huynh muội đồng bệnh tương liên.
Mà đối với Trì Nhạc mà nói, nàng nhiều lắm chỉ là một tiểu trợ lý vô dụng đi.
Thẳng đến khi Lục Tỉ đối nàng nói, Trì Nhạc Please Lục Tỉ tới chiếu cố chính mình.
Thường A la nước mắt. Lúc này đây, nàng không nghĩ lại trở thành gánh nặng của hắn, trói buộc của hắn, nàng muốn dựa vào thực lực của chính mình, cố gắng thử một lần.
Chung quy cánh làm cánh chim che chở của ngươi, ta cũng không lớn như vậy.
'Mới nói phải chiếu cố ngươi, như thế nào liền khiến cô khóc rồi a.' Lục Tỉ ngồi xổm xuống.
'Ta có phải rất vô dung.'
'Không có.'
Thường A ngẩng đầu lên: ' Ngươi thật sự không giỏi an ủi người.'
'Cô thực sự cần tôi an ủi sao?'
Thường A lắc đầu: ' Hắn hẳn là cần ngươi mới đúng a.'
Lục Tỉ đứng lên, đem hai quả cà chua bỏ vào bồn nước: 'Giúp tôi đem rau quả rửa sạch.'
'Ta muốn Please người một việc.' Thường A hấp hấp cái mũi, trịnh trọng mở miệng.
Lục Tỉ quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt không có cảm xúc gì.
'Giúp ta chiếu cố anh trai thật tốt.'
Nơi ban công.
Trần Đấu đang thoải mái tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, hướng miệng bỏ vào một quả dâu tây.
'Đại Thường nhà ngươi thực rất hiền lành! Đi làm công việc, tam tầm xào rau, một phần tiền lương, hai phần tiền lời, quả thực rất đáng!'
Trì Nhạc tựa lên lan can, quay đầu liếc Trần Đấu một cái: 'Nàng bây giờ không phải là người nhà của chúng ta sao? Đã sớm trở thành người nhà rồi đi.'
'Hắc hắc.' Trần Đấu cười gượng hai tiếng: 'Thế nào, ghen sao?'
'Không có.' Thanh âm Trì Nhạc rầu rĩ truyền đến: ' Nàng đi theo ngươi, so với đi theo ta tốt hơn/'
'Ngươi a.' Trần Đấu thở dài, 'Làm gì phải đem chính mình đặt ở vị trí làm người xấu a.'
Trì Nhạc không lên tiếng.
'Ngươi chính là cái gì cũng không thích nói ra, cái gì cũng giấu ở trong lòng! Ngươi có phiền hay không?'
Trì Nhạc đem đầu quay lại đây: ' Rất phiền.' Cười đến không đứng đắn.
Trần Đấu nhìn hắn, đột nhiên thực nghiêm túc : ' Bỏ qua ta, cũng bỏ qua Đại Thường, chính là Tiểu điểu nhin ở nơi này, ngươi thực sự không định nói rõ ràng sao?'
'Nói cái gì?'
'Chỉ có mình ngươi biết nói cái gì, ngươi lại hỏi ta?'
Trì Nhạc trầm mặc trong chốc lát. Nửa ngày, hắn mới mở miệng nói: 'Ta cũng không muốn tẩy sạch chính mình,. Ta từ trước đã không có gì tốt rồi.'
'Ngươi như thế nào lại cố chấp như vậy?' Trần Đấu có điểm nén giận.
'Trần Đấu. Chúng ta hôm nay còn có thể ngồi nói chuyện phiếm với nhau như vậy, là bởi vì ngươi cũng đủ lớn rồi, mà không phải ta có cái gì đáng giá để được tha thứ. Cái khác, cũng giống nhau.'
Trần Đấu đem một quả dâu tây ném đến trên người Trì Nhạc: ' Ngươi có ý gì? Cảm thấy thực có lỗi với ta? Vậy ngươi như thế nào không quỳ xuống dập đầu nhận sai.'
Trì Nhạc đem dâu tây cầm ở trong tay, dâu tây màu đỏ tươi, bị bóp nát thành mảnh nhỏ.
'Ta vẫn cảm thấy, chính mình rất không tốt.'
'Là không tốt hả.' Trần Đấu nhăn lại lông mày, ' Trước kia ta cảm thấy, Lục Tỉ chính là cái não chết, cho tới bây giờ ta mới phát giác, não chết nhất chính là ngươi.'
Trì Nhạc nở nụ cười: 'Càng gần gũi ta, ngươi sẽ phát giác, ta càng bất hảo.'
Trần Đấu có chút ghét bỏ: ' Đúng vậy. Ta hiện tại cảm thấy, chúng ta lúc trước có thể qua được ba năm, đó là bởi vì, ta chưa bao giờ thật sự đến quá gần ngươi.'
Trì Nhạc không nói lời nào. Chính là cười nhìn nàng.
Tại phòng bếp, Lục Tỉ đưa lưng về phía Thường A, bóng dáng cao gầy bất động thanh sắc, nửa ngày, hắn xoay người lại.
'Đừng xem thường Trì chim to.' Hắn thản nhiên nói một câu, ' Hắn cũng không yếu đuối.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất