Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 53: Cậu chính là cảm xúc của tớ
Trì Nhạc cùng Lục Tỷ quét dọn xong mộ, sóng vai đi hướng về phía chân núi.
Đến cửa phòng thường trực, Trì Nhạc cao to khỏe mạnh đi vào.
"Thúc, con đến trả khăn lau cùng thùng đựng nước." Trì Nhạc quen thuộc chào hỏi.
Lục Tỷ ở cửa chờ hắn.
Một lát sau, Trì Nhạc đi ra: "Đi thôi, bố của con trai ta, đưa ta đi lên xe bus đi."
Một người phụ nữ trung niên cùng con gái trùng hợp đi qua, nghe nói như thế, không tự chủ liếc mắt đánh giá bọn họ vài lần.
Lục Tỷ liếc mắt nhìn Trì Nhạc.
Trì Nhạc nở nụ cười.
"Tiểu thư, mọi người cũng tới tảo mộ a!" Trì Nhạc chân dài bước một bước, ngượng ngùng đi đến, đồng thời một tay còn không quên nắm tay Lục Tỷ.
Đại tỷ bị sợ nhảy dựng, có chút lúng túng trả lời: "Phải ... a ha ha."
Trì Nhạc nhìn đối phương, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập chân thành: "Vừa nhìn bóng lưng, còn tưởng rằng phía trước là một đôi tỷ muội. Đại tỷ ngươi thật là trẻ."
Đại tỷ vừa nghe thấy lời ấy, lập tức mặt mày hớn hở: "Tiểu tử này, thật biết nói chuyện. Các ngươi thì sao, cũng là đến tảo mộ sao?"
Trì Nhạc gật đầu: "Đến quét dọn cho ông nội ta và bà nội hắn."
Trì Nhạc nói qua, nắm tay Lục Tỷ một chút cũng không có ý buông ra.
Đại tỷ hiển nhiên là thấy được hành động này của hắn, không ngại tán dương: "Bây giờ người trẻ tuổi hiếu thuận như thế thật không nhiều, hai người đúng là những đứa bé ngoan."
Bốn người một đoàn cùng đi, lúc đến giao lộ, mới tách ra.
Trì Nhạc lưu luyến không rời, cùng đối phương vẫy tay tạm biệt.
Lục Tỷ ở một bên nhìn, không có gì tự nhiên thấy có chút buồn cười nói: "Người ta có khi cảm thấy cậu là biến thái."
"Tại sao?" Trì Nhạc nhíu mày, càng ngày càng khoe khoang nắm tay Lục Tỷ, kiêu căng đi trong đám người, "Không có ai để ý đến chúng ta đâu. Cách khá xa, có lẽ sẽ hiếu kỳ, sẽ không rõ, một khi có cơ hội đi vào, bọn họ sẽ phát hiện, chúng ta cùng bọn họ cũng không có gì là không giống."
Lục Tỷ cũng không có nói tiếp, tùy ý hắn nắm tay, mà hắn, một chút cũng chẳng muốn để ý (ahihiiii).
Đến trạm xe bus giao lộ, Trì Nhạc tràn đầy phấn khích: "Chúng ta ngồi chiếc xe đó a?"
Lục Tỷ nhìn hắn: "Cậu làm sao không lái xe tới đây?"
Trì Nhạc chớp chớp mắt, có chút muốn nói lại thôi: "Tớ nghĩ... Cùng cậu ... cùng nhau về nhà."
Cả buổi trưa huyên nào ở nhà ga, đám người đến tảo mộ bao lớn bao nhỏ, Lục Tỷ nhìn Trì Nhạc, trong lòng có một loại cả xúc rất khó nhận ra.
Hắn muốn cùng y về nhà, mà không phải muốn đưa y về nhà.
Vì lẽ đó hắn chọn không lái xe, đón xe tới đây, một bước sớm hơn chờ ở chỗ này. Hắn nói, cậu có con đường cậu phải đi, tớ cũng không muốn đi quấy rối.Vì lẽ đó hắn giả bộ ngủ, làm bộ cùng mình bỏ qua, hắn không có gấp gáp tỉnh lại, tuyên thệ chủ quyền giống như nói, tớ đưa cậu tới.
Cách hắn đến nơi này một đường tôn trọng y.
Hiện tại, hắn lôi kéo tay y, làm nũng muốn y đưa hắn về nhà. (Đại điểu làm nũng với vợ =)))))
Hắn lấy cách quen thuộc, đón xe công cộng, một đường chậm rãi trở về.
"Cậu có tiền xu sao?" Lục Tỷ hỏi.
Trì Nhạc từ trong ví tiền lấy ra hai đồng xu để đã lâu.
Đến đây xe bus vừa văn lái vào nhà ga, bọn họ tay nắm tay, đi tới.
Hai nam nhân cao lớn, ở trong xe đặc biệt dễ thấy.
Trì Nhạc dọc đường đi chằm chằm nhìn Lục Tỷ, liên tục lộ ra nụ cười si mê.
"Cậu thật sự là đủ rồi." (vẫn chưa có đủ đâu >,
Đến cửa phòng thường trực, Trì Nhạc cao to khỏe mạnh đi vào.
"Thúc, con đến trả khăn lau cùng thùng đựng nước." Trì Nhạc quen thuộc chào hỏi.
Lục Tỷ ở cửa chờ hắn.
Một lát sau, Trì Nhạc đi ra: "Đi thôi, bố của con trai ta, đưa ta đi lên xe bus đi."
Một người phụ nữ trung niên cùng con gái trùng hợp đi qua, nghe nói như thế, không tự chủ liếc mắt đánh giá bọn họ vài lần.
Lục Tỷ liếc mắt nhìn Trì Nhạc.
Trì Nhạc nở nụ cười.
"Tiểu thư, mọi người cũng tới tảo mộ a!" Trì Nhạc chân dài bước một bước, ngượng ngùng đi đến, đồng thời một tay còn không quên nắm tay Lục Tỷ.
Đại tỷ bị sợ nhảy dựng, có chút lúng túng trả lời: "Phải ... a ha ha."
Trì Nhạc nhìn đối phương, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập chân thành: "Vừa nhìn bóng lưng, còn tưởng rằng phía trước là một đôi tỷ muội. Đại tỷ ngươi thật là trẻ."
Đại tỷ vừa nghe thấy lời ấy, lập tức mặt mày hớn hở: "Tiểu tử này, thật biết nói chuyện. Các ngươi thì sao, cũng là đến tảo mộ sao?"
Trì Nhạc gật đầu: "Đến quét dọn cho ông nội ta và bà nội hắn."
Trì Nhạc nói qua, nắm tay Lục Tỷ một chút cũng không có ý buông ra.
Đại tỷ hiển nhiên là thấy được hành động này của hắn, không ngại tán dương: "Bây giờ người trẻ tuổi hiếu thuận như thế thật không nhiều, hai người đúng là những đứa bé ngoan."
Bốn người một đoàn cùng đi, lúc đến giao lộ, mới tách ra.
Trì Nhạc lưu luyến không rời, cùng đối phương vẫy tay tạm biệt.
Lục Tỷ ở một bên nhìn, không có gì tự nhiên thấy có chút buồn cười nói: "Người ta có khi cảm thấy cậu là biến thái."
"Tại sao?" Trì Nhạc nhíu mày, càng ngày càng khoe khoang nắm tay Lục Tỷ, kiêu căng đi trong đám người, "Không có ai để ý đến chúng ta đâu. Cách khá xa, có lẽ sẽ hiếu kỳ, sẽ không rõ, một khi có cơ hội đi vào, bọn họ sẽ phát hiện, chúng ta cùng bọn họ cũng không có gì là không giống."
Lục Tỷ cũng không có nói tiếp, tùy ý hắn nắm tay, mà hắn, một chút cũng chẳng muốn để ý (ahihiiii).
Đến trạm xe bus giao lộ, Trì Nhạc tràn đầy phấn khích: "Chúng ta ngồi chiếc xe đó a?"
Lục Tỷ nhìn hắn: "Cậu làm sao không lái xe tới đây?"
Trì Nhạc chớp chớp mắt, có chút muốn nói lại thôi: "Tớ nghĩ... Cùng cậu ... cùng nhau về nhà."
Cả buổi trưa huyên nào ở nhà ga, đám người đến tảo mộ bao lớn bao nhỏ, Lục Tỷ nhìn Trì Nhạc, trong lòng có một loại cả xúc rất khó nhận ra.
Hắn muốn cùng y về nhà, mà không phải muốn đưa y về nhà.
Vì lẽ đó hắn chọn không lái xe, đón xe tới đây, một bước sớm hơn chờ ở chỗ này. Hắn nói, cậu có con đường cậu phải đi, tớ cũng không muốn đi quấy rối.Vì lẽ đó hắn giả bộ ngủ, làm bộ cùng mình bỏ qua, hắn không có gấp gáp tỉnh lại, tuyên thệ chủ quyền giống như nói, tớ đưa cậu tới.
Cách hắn đến nơi này một đường tôn trọng y.
Hiện tại, hắn lôi kéo tay y, làm nũng muốn y đưa hắn về nhà. (Đại điểu làm nũng với vợ =)))))
Hắn lấy cách quen thuộc, đón xe công cộng, một đường chậm rãi trở về.
"Cậu có tiền xu sao?" Lục Tỷ hỏi.
Trì Nhạc từ trong ví tiền lấy ra hai đồng xu để đã lâu.
Đến đây xe bus vừa văn lái vào nhà ga, bọn họ tay nắm tay, đi tới.
Hai nam nhân cao lớn, ở trong xe đặc biệt dễ thấy.
Trì Nhạc dọc đường đi chằm chằm nhìn Lục Tỷ, liên tục lộ ra nụ cười si mê.
"Cậu thật sự là đủ rồi." (vẫn chưa có đủ đâu >,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất