Chương 2:
Hai nha hoàn trước sau đi vào nội thất.
Ngụy Nhiêu ngủ cũng không an ổn, nàng thực lạnh, thân thể đã cuộn tròn tới cực hạn rồi, mơ hồ bên tai có một ít động tĩnh nhỏ vụn, Ngụy Nhiêu xoay cái thân, nhìn thấy mặt sau bình phong có ánh sáng, nàng nghi hoặc mà kêu một tiếng: “Bích Đào?”
Bích Đào lập tức lên tiếng, đứng ở hòm xiểng đựng chăn giải thích nói: “Cô nương, bên ngoài tuyết rơi, lão thái thái sợ ngài bị đông lạnh, phái Phỉ Thúy tỷ tỷ lại đây, kêu ta lấy cho ngài thêm chăn.”
Ngụy Nhiêu cả kinh nói: “Tuyết rơi?”
Này nhưng thật quá hiếm lạ. Ban ngày, tú phòng mới vừa đem váy mùa hè phân phát xuống dưới, cấp các phòng chủ tớ chuẩn bị mặc thời tiết đầu hạ, thế nhưng lại tuyết rơi?
Ngụy Nhiêu muốn đi nhìn một cái. Nàng đẩy ra rèm trướng, mới vừa ló đầu ra, Phỉ Thúy vẫn luôn lưu ý bên này, bay nhanh mà chạy tới, đè lại bả vai nàng, nhét lại cả người vào ổ chăn: “Hảo cô nương của ta, bên ngoài thật sự lạnh lẽo, ngài ngàn vạn đừng đem chính mình đông lạnh.”
Bị bắt nằm trở lại ổ chăn, Ngụy Nhiêu dở khóc dở cười: “Nơi nào liền có lạnh như vậy?”
Phỉ Thúy vỗ vỗ áo khoác dày trên người chính mình: “Lão thái thái đều kêu ta xuyên cái này, ngài nói có lạnh hay không?”
Ngụy Nhiêu liếc mắt đánh giá áo khoác kia một cái, đành phải nói: “Vậy ngươi cũng tìm cho ta một kiện áo khoác, ta mặc xong rồi lại đi xem tuyết.”
Phỉ Thúy biết rõ Tứ cô nương chủ ý lớn, sự tình muốn làm có đôi khi lão thái thái đều khuyên không được, bất đắc dĩ mà nhắc nhở Bích Đào lại lấy một kiện áo khoác ra.
“Thật khát, tỷ tỷ giúp ta rót chén trà đi?” Ngụy Nhiêu liếm liếm môi, làm nũng mà nhìn Phỉ Thúy.
Mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, da như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đừng nói làm nũng, dù đó là vênh mặt hất hàm sai khiến, Phỉ Thúy cũng cam tâm tình nguyện hầu hạ.
Bàn trà đặt ấm đồng, Phỉ Thúy thử độ ấm của nước, đã lạnh băng, đành chỉ đổ nửa chén trà, lại đi bên ngoài lấy chút nước ấm, thời điểm mang trở về, liền thấy Bích Đào đã trải cho Tứ cô nương chăn bông.
Phỉ Thúy nâng bát trà đứng ở mép giường chờ, ánh mắt tự nhiên mà vậy mà rơi xuống trên mặt Tứ cô nương trong ổ chăn.
Trong phòng chỉ thắp một cây đèn, âm thầm mơ màng, trời lại lạnh như thế, khiến cho người ta có một loại cảm giác thê lương, nhưng vừa thấy Tứ cô nương, Phỉ Thúy liền cái gì thê lương lạnh lẽo đều đã quên, hoàn toàn đắm chìm ở mỹ mạo của Tứ cô nương.
Tứ cô nương đẹp, tựa như thược dược trong đình viện bừa bãi nộ phóng, không quản nó màu sắc gì, đều hết sức diễm lệ, quyến rũ, cho dù bị văn nhân phê phán là yêu diễm, cũng muốn tùy tâm sở dục mà phóng thích mỹ diễm, trần trụi mà dụ hoặc ngươi. Nam nhân thấy sắc đẹp như vậy, đều sẽ thần hồn thất thủ, biến thành cây cột trong viện, si si ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm thược dược kia không bỏ được.
Chỉ cần có Tứ cô nương ở, địa phương tối tăm đơn sơ cũng sẽ phát sáng rực rỡ.
Trách không được lão thái thái thương nhất là Tứ cô nương, chẳng quan tâm mẹ đẻ Tứ cô nương không muốn thay Nhị gia thủ tiết, vứt bỏ nữ nhi cầu rời đi, làm thương tâm lão thái thái, cũng làm hư thanh danh Thừa An bá phủ, lão thái thái vẫn đem Tứ cô nương trở thành tâm can bảo bối, vẫn luôn dưỡng ở trong viện của chính mình, mọi chuyện tận tâm, nơi chốn giữ gìn.
Chăn đã trải xong, Bích Đào lui ra phía sau, Phỉ Thúy đưa trà tiến lên.
Ngụy Nhiêu ngồi dậy, đôi tay tiếp nhận bát trà, cúi đầu uống.
Cánh môi đỏ bừng kiều nộn, ngậm lấy chén sứ màu trắng, lông mi thật dài uốn cong vút như cây quạt nhỏ rũ xuống, bàn tay nâng chén tinh tế như ngọc, cổ tay áo rộng thùng thình lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng …… Phỉ Thúy không xem thì thôi, chỉ cần nhìn, mặc kệ ánh mắt rơi xuống nơi nào, đều là cảnh đẹp ý vui.
Nghe nói thanh đăng cổ phật lâu dài, con người sẽ không tự giác mà lây dính được chút phật tính. Phỉ Thúy nghĩ, nếu nàng có thể mỗi ngày hầu hạ Tứ cô nương, khả năng cũng sẽ dính lên mỹ vận của Tứ cô nương, trở nên so với hiện tại càng đẹp hơn một ít đi?
Ngụy Nhiêu cũng không biết Phỉ Thúy trong óc đang miên man suy nghĩ cái gì, uống xong trà, nàng phủ thêm áo choàng dày rộng, dời bước đi tới phía trước cửa sổ.
Tảng lớn tảng lớn bông tuyết bay lả tả rớt xuống, làm ban đêm đen nhánh đều sáng hơn vài phần.
Ngụy Nhiêu ngủ cũng không an ổn, nàng thực lạnh, thân thể đã cuộn tròn tới cực hạn rồi, mơ hồ bên tai có một ít động tĩnh nhỏ vụn, Ngụy Nhiêu xoay cái thân, nhìn thấy mặt sau bình phong có ánh sáng, nàng nghi hoặc mà kêu một tiếng: “Bích Đào?”
Bích Đào lập tức lên tiếng, đứng ở hòm xiểng đựng chăn giải thích nói: “Cô nương, bên ngoài tuyết rơi, lão thái thái sợ ngài bị đông lạnh, phái Phỉ Thúy tỷ tỷ lại đây, kêu ta lấy cho ngài thêm chăn.”
Ngụy Nhiêu cả kinh nói: “Tuyết rơi?”
Này nhưng thật quá hiếm lạ. Ban ngày, tú phòng mới vừa đem váy mùa hè phân phát xuống dưới, cấp các phòng chủ tớ chuẩn bị mặc thời tiết đầu hạ, thế nhưng lại tuyết rơi?
Ngụy Nhiêu muốn đi nhìn một cái. Nàng đẩy ra rèm trướng, mới vừa ló đầu ra, Phỉ Thúy vẫn luôn lưu ý bên này, bay nhanh mà chạy tới, đè lại bả vai nàng, nhét lại cả người vào ổ chăn: “Hảo cô nương của ta, bên ngoài thật sự lạnh lẽo, ngài ngàn vạn đừng đem chính mình đông lạnh.”
Bị bắt nằm trở lại ổ chăn, Ngụy Nhiêu dở khóc dở cười: “Nơi nào liền có lạnh như vậy?”
Phỉ Thúy vỗ vỗ áo khoác dày trên người chính mình: “Lão thái thái đều kêu ta xuyên cái này, ngài nói có lạnh hay không?”
Ngụy Nhiêu liếc mắt đánh giá áo khoác kia một cái, đành phải nói: “Vậy ngươi cũng tìm cho ta một kiện áo khoác, ta mặc xong rồi lại đi xem tuyết.”
Phỉ Thúy biết rõ Tứ cô nương chủ ý lớn, sự tình muốn làm có đôi khi lão thái thái đều khuyên không được, bất đắc dĩ mà nhắc nhở Bích Đào lại lấy một kiện áo khoác ra.
“Thật khát, tỷ tỷ giúp ta rót chén trà đi?” Ngụy Nhiêu liếm liếm môi, làm nũng mà nhìn Phỉ Thúy.
Mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, da như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đừng nói làm nũng, dù đó là vênh mặt hất hàm sai khiến, Phỉ Thúy cũng cam tâm tình nguyện hầu hạ.
Bàn trà đặt ấm đồng, Phỉ Thúy thử độ ấm của nước, đã lạnh băng, đành chỉ đổ nửa chén trà, lại đi bên ngoài lấy chút nước ấm, thời điểm mang trở về, liền thấy Bích Đào đã trải cho Tứ cô nương chăn bông.
Phỉ Thúy nâng bát trà đứng ở mép giường chờ, ánh mắt tự nhiên mà vậy mà rơi xuống trên mặt Tứ cô nương trong ổ chăn.
Trong phòng chỉ thắp một cây đèn, âm thầm mơ màng, trời lại lạnh như thế, khiến cho người ta có một loại cảm giác thê lương, nhưng vừa thấy Tứ cô nương, Phỉ Thúy liền cái gì thê lương lạnh lẽo đều đã quên, hoàn toàn đắm chìm ở mỹ mạo của Tứ cô nương.
Tứ cô nương đẹp, tựa như thược dược trong đình viện bừa bãi nộ phóng, không quản nó màu sắc gì, đều hết sức diễm lệ, quyến rũ, cho dù bị văn nhân phê phán là yêu diễm, cũng muốn tùy tâm sở dục mà phóng thích mỹ diễm, trần trụi mà dụ hoặc ngươi. Nam nhân thấy sắc đẹp như vậy, đều sẽ thần hồn thất thủ, biến thành cây cột trong viện, si si ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm thược dược kia không bỏ được.
Chỉ cần có Tứ cô nương ở, địa phương tối tăm đơn sơ cũng sẽ phát sáng rực rỡ.
Trách không được lão thái thái thương nhất là Tứ cô nương, chẳng quan tâm mẹ đẻ Tứ cô nương không muốn thay Nhị gia thủ tiết, vứt bỏ nữ nhi cầu rời đi, làm thương tâm lão thái thái, cũng làm hư thanh danh Thừa An bá phủ, lão thái thái vẫn đem Tứ cô nương trở thành tâm can bảo bối, vẫn luôn dưỡng ở trong viện của chính mình, mọi chuyện tận tâm, nơi chốn giữ gìn.
Chăn đã trải xong, Bích Đào lui ra phía sau, Phỉ Thúy đưa trà tiến lên.
Ngụy Nhiêu ngồi dậy, đôi tay tiếp nhận bát trà, cúi đầu uống.
Cánh môi đỏ bừng kiều nộn, ngậm lấy chén sứ màu trắng, lông mi thật dài uốn cong vút như cây quạt nhỏ rũ xuống, bàn tay nâng chén tinh tế như ngọc, cổ tay áo rộng thùng thình lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng …… Phỉ Thúy không xem thì thôi, chỉ cần nhìn, mặc kệ ánh mắt rơi xuống nơi nào, đều là cảnh đẹp ý vui.
Nghe nói thanh đăng cổ phật lâu dài, con người sẽ không tự giác mà lây dính được chút phật tính. Phỉ Thúy nghĩ, nếu nàng có thể mỗi ngày hầu hạ Tứ cô nương, khả năng cũng sẽ dính lên mỹ vận của Tứ cô nương, trở nên so với hiện tại càng đẹp hơn một ít đi?
Ngụy Nhiêu cũng không biết Phỉ Thúy trong óc đang miên man suy nghĩ cái gì, uống xong trà, nàng phủ thêm áo choàng dày rộng, dời bước đi tới phía trước cửa sổ.
Tảng lớn tảng lớn bông tuyết bay lả tả rớt xuống, làm ban đêm đen nhánh đều sáng hơn vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất