Chương 9:
Cách một tầng mành, Ngụy Nhiêu cũng có thể cảm nhận được Thích Trọng Khải chân thành, nhân gia cho nàng mặt mũi, Ngụy Nhiêu cũng đến đáp lễ, thấp giọng trả lời: “Tiểu nha đầu nhà ta quá phận, còn thỉnh Nhị gia chớ có để ý.”
Thích Trọng Khải cười nói: “Không thèm để ý không thèm để ý, Tứ cô nương lúc này ra cửa, cũng là đi thưởng tuyết sao?”
Ngụy Nhiêu cười nói: “Xem như vậy đi.”
Thích Trọng Khải tuy rằng là cái thô nhân, đến đây cũng nghe hiểu ra, Tứ cô nương không muốn lại cùng hắn tiếp tục bắt chuyện, nghĩ đến cũng đúng, phụ cận cửa thành người đến người đi, bị người khác nhìn thấy hắn vẫn luôn ăn vạ bên cạnh xe ngựa Thừa An bá phủ, lại sẽ bị truyền ra nhàn thoại bất lợi với Tứ cô nương.
“Tứ cô nương chậm rãi, ta cáo từ trước.”
“ n.”
Mỹ nhân nhẹ nhàng trả lời một cái giọng mũi, cũng thật là dễ nghe a. Thích Trọng Khải lưu luyến mà về tới bên người Lục Trạc.
Lục Trạc cũng không hiếu kỳ trong xe là ai, Thích Trọng Khải lại điều chỉnh vị trí ngựa, cùng Lục Trạc song song ngồi, sau đó quay đầu đi, nhỏ giọng hướng Lục Trạc giải thích nói: “Đó là Tứ cô nương Thừa An bá phủ, cô nương mỹ mạo đệ nhất kinh thành chúng ta, ngươi mới từ biên quan trở về, khả năng còn không có kịp nghe tới đi.”
Lục Trạc xác thật không có nghe nói qua Ngụy gia Tứ cô nương, nhưng hắn nghe nói qua Thọ An Quân, Lệ quý nhân. Lệ quý nhân đó là mẫu thân Tiểu Chu thị của vị Tứ cô nương này.
Lục Trạc nghe được tin đồn, nói Tiểu Chu thị không kiên nhẫn thủ tiết tịch mịch, vứt bỏ ấu nữ trở về nhà mẹ đẻ, cùng Thọ An Quân ở tại Nhàn trang. Nguyên Gia Đế cảm nhớ Thọ An Quân đối với hắn có dưỡng dục chi ân, thường xuyên đi Nhàn trang thăm, Thọ An Quân vì củng cố ân sủng của đế vương, cho Tiểu Chu thị ăn diện lộng lẫy mê hoặc Hoàng Thượng, Nguyên Gia Đế quả nhiên bị Tiểu Chu thị dụ hoặc, thu dùng Tiểu Chu thị, phong làm Lệ quý nhân.
Sau khi tiến cung, Lệ quý nhân được Nguyên Gia Đế sủng ái, lại vì cử chỉ phóng đãng liên tiếp phá hư cung quy, bị Thái Hậu nương nương không thích. Sau đó, Lệ quý nhân mang thai, sinh hạ hoàng tử, vốn là hỉ sự, cùng ngày Thái Hậu nương nương thế nhưng bệnh không dậy nổi, thỉnh cao nhân đắc đạo bói toán, nói là hoàng tử Lệ quý nhân sở sinh cùng Thái Hậu nương nương bát tự tương khắc, nếu dưỡng ở trong cung, Thái Hậu chỉ sợ không sống được bao lâu.
Nguyên Gia Đế hiếu thuận, vì Thái Hậu nương nương suy nghĩ, đem mẫu tử Lệ quý nhân đưa đến Tây Sơn hành cung, đến nay đã hai năm.
Mấy tin tức này ở trong đầu Lục Trạc trôi qua một lần, giống như nghênh diện thổi tới gió nhẹ mang theo không khí tuyết rơi, cũng không có ảnh hưởng cái gì tới hắn. Nhưng Lục Trạc không biết, cậu ấm tuổi trẻ này đó ở kinh thành phàm là nhắc tới Ngụy Nhiêu, đều sẽ cao hứng phấn chấn mà bình luận một phen, Lục Trạc hờ hững như thế, lập tức thành dị loại.
Cùng người đứng đắn như hắn nói chuyện tình cảm nam nữ, đặc biệt không có thú vị.
Thích Trọng Khải thay Lục Trạc cái lý do: “Thiếu chút nữa đã quên, ngươi là người đã đính hôn.”
Đính hôn, kế tiếp chính là thành thân, sinh hài tử, Lục gia lại không có cho nạp thiếp, người khác lại đẹp đều không tới phiên Lục Trạc, nhưng không phải không có hứng thú nghị luận?
Thích Trọng Khải đồng tình mà vỗ vỗ bả vai Lục Trạc.
Lục Trạc không cần đồng tình. Tổ mẫu vì hắn chọn lựa vị hôn thê, là đích tôn nữ của đế sư Tạ lão thái phó, ba tuổi biết vẽ tranh, năm tuổi có thể ngâm thơ, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, có danh tiếng kinh thành đệ nhất tài nữ. Lục Trạc chưa có gặp qua vị hôn thê, tổ mẫu, mẫu thân cùng trưởng bối trong nhà khác, nhóm muội muội đều gặp qua, không một ai không khen nàng ấy mạo mỹ đoan thục.
Đây mới là thê tử Lục Trạc ái mộ, còn loại nữ tử thanh danh có mỹ mạo lại hỗn độn, Lục Trạc khinh thường xem, cũng khinh thường phê bình.
Thích Trọng Khải cười nói: “Không thèm để ý không thèm để ý, Tứ cô nương lúc này ra cửa, cũng là đi thưởng tuyết sao?”
Ngụy Nhiêu cười nói: “Xem như vậy đi.”
Thích Trọng Khải tuy rằng là cái thô nhân, đến đây cũng nghe hiểu ra, Tứ cô nương không muốn lại cùng hắn tiếp tục bắt chuyện, nghĩ đến cũng đúng, phụ cận cửa thành người đến người đi, bị người khác nhìn thấy hắn vẫn luôn ăn vạ bên cạnh xe ngựa Thừa An bá phủ, lại sẽ bị truyền ra nhàn thoại bất lợi với Tứ cô nương.
“Tứ cô nương chậm rãi, ta cáo từ trước.”
“ n.”
Mỹ nhân nhẹ nhàng trả lời một cái giọng mũi, cũng thật là dễ nghe a. Thích Trọng Khải lưu luyến mà về tới bên người Lục Trạc.
Lục Trạc cũng không hiếu kỳ trong xe là ai, Thích Trọng Khải lại điều chỉnh vị trí ngựa, cùng Lục Trạc song song ngồi, sau đó quay đầu đi, nhỏ giọng hướng Lục Trạc giải thích nói: “Đó là Tứ cô nương Thừa An bá phủ, cô nương mỹ mạo đệ nhất kinh thành chúng ta, ngươi mới từ biên quan trở về, khả năng còn không có kịp nghe tới đi.”
Lục Trạc xác thật không có nghe nói qua Ngụy gia Tứ cô nương, nhưng hắn nghe nói qua Thọ An Quân, Lệ quý nhân. Lệ quý nhân đó là mẫu thân Tiểu Chu thị của vị Tứ cô nương này.
Lục Trạc nghe được tin đồn, nói Tiểu Chu thị không kiên nhẫn thủ tiết tịch mịch, vứt bỏ ấu nữ trở về nhà mẹ đẻ, cùng Thọ An Quân ở tại Nhàn trang. Nguyên Gia Đế cảm nhớ Thọ An Quân đối với hắn có dưỡng dục chi ân, thường xuyên đi Nhàn trang thăm, Thọ An Quân vì củng cố ân sủng của đế vương, cho Tiểu Chu thị ăn diện lộng lẫy mê hoặc Hoàng Thượng, Nguyên Gia Đế quả nhiên bị Tiểu Chu thị dụ hoặc, thu dùng Tiểu Chu thị, phong làm Lệ quý nhân.
Sau khi tiến cung, Lệ quý nhân được Nguyên Gia Đế sủng ái, lại vì cử chỉ phóng đãng liên tiếp phá hư cung quy, bị Thái Hậu nương nương không thích. Sau đó, Lệ quý nhân mang thai, sinh hạ hoàng tử, vốn là hỉ sự, cùng ngày Thái Hậu nương nương thế nhưng bệnh không dậy nổi, thỉnh cao nhân đắc đạo bói toán, nói là hoàng tử Lệ quý nhân sở sinh cùng Thái Hậu nương nương bát tự tương khắc, nếu dưỡng ở trong cung, Thái Hậu chỉ sợ không sống được bao lâu.
Nguyên Gia Đế hiếu thuận, vì Thái Hậu nương nương suy nghĩ, đem mẫu tử Lệ quý nhân đưa đến Tây Sơn hành cung, đến nay đã hai năm.
Mấy tin tức này ở trong đầu Lục Trạc trôi qua một lần, giống như nghênh diện thổi tới gió nhẹ mang theo không khí tuyết rơi, cũng không có ảnh hưởng cái gì tới hắn. Nhưng Lục Trạc không biết, cậu ấm tuổi trẻ này đó ở kinh thành phàm là nhắc tới Ngụy Nhiêu, đều sẽ cao hứng phấn chấn mà bình luận một phen, Lục Trạc hờ hững như thế, lập tức thành dị loại.
Cùng người đứng đắn như hắn nói chuyện tình cảm nam nữ, đặc biệt không có thú vị.
Thích Trọng Khải thay Lục Trạc cái lý do: “Thiếu chút nữa đã quên, ngươi là người đã đính hôn.”
Đính hôn, kế tiếp chính là thành thân, sinh hài tử, Lục gia lại không có cho nạp thiếp, người khác lại đẹp đều không tới phiên Lục Trạc, nhưng không phải không có hứng thú nghị luận?
Thích Trọng Khải đồng tình mà vỗ vỗ bả vai Lục Trạc.
Lục Trạc không cần đồng tình. Tổ mẫu vì hắn chọn lựa vị hôn thê, là đích tôn nữ của đế sư Tạ lão thái phó, ba tuổi biết vẽ tranh, năm tuổi có thể ngâm thơ, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, có danh tiếng kinh thành đệ nhất tài nữ. Lục Trạc chưa có gặp qua vị hôn thê, tổ mẫu, mẫu thân cùng trưởng bối trong nhà khác, nhóm muội muội đều gặp qua, không một ai không khen nàng ấy mạo mỹ đoan thục.
Đây mới là thê tử Lục Trạc ái mộ, còn loại nữ tử thanh danh có mỹ mạo lại hỗn độn, Lục Trạc khinh thường xem, cũng khinh thường phê bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất