Chương 11:
Chu Tuệ Châu là người thứ nhất nhảy dựng lên, mắt hạnh má đào, lớn lên càng giống mẫu thân Vương thị, là mỹ nhân thanh tú.
“Ta cũng đi.” Hoắc Lâm là người thứ hai đứng lên.
Chu Tuệ Trân ngồi ở bên người mẫu thân, giật nhẹ khóe miệng, không phải thực tình nguyện mà đi theo hai cái muội muội cùng nhau đi ra ngoài.
Vì thế Ngụy Nhiêu vừa xuống xe, liền thấy được ba vị biểu tỷ muội, trừ bỏ Chu Tuệ Trân lớn hơn nàng một tuổi, Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm đều so với nàng bé hơn.
Ngụy Nhiêu mỗi năm đều sẽ ở Nhàn trang một đoạn thời gian, cùng Chu gia tỷ muội đều rất quen thuộc, thường xuyên chạm trán, nhưng thật ra với Hoắc Lâm, bởi vì nhà ở Thái Nguyên thành, hai ba năm mới có thể tới kinh thành một lần. Ngụy Nhiêu là thật sự rất nhớ vị biểu muội này. Lần trước gặp mặt, giống như là khi mẫu thân bị đuổi đi đến Tây Sơn hành cung, dượng dì vướng bận chuyện này, mang theo biểu ca biểu muội tới kinh thành một chuyến.
“Lâm Lâm đều sắp cao bằng ta, nhìn khuôn mặt nhỏ này, toàn bộ Thái Nguyên thành đều tìm không thấy ai so với ngươi càng xinh đẹp hơn đi?” Kéo tay Hoắc Lâm, Ngụy Nhiêu thiệt tình mà khen.
Hoắc Lâm nhìn gương mặt Ngụy Nhiêu minh diễm lại yêu mị, cười nói: “Nhiêu tỷ tỷ liền thật biết nói giỡn, ngươi cho ta là ngươi sao, có thể diễm quan kinh thành, mỹ nhân Thái Nguyên một chút đều không ít hơn so với kinh thành bên này, đừng nói đệ nhất, mười vị trí đầu cũng không đến lượt ta được.”
Ngụy Nhiêu tiến đến lỗ tai nàng, nói nhỏ: “Kia chúng ta liền không cùng các nàng so mỹ mạo, so bạc, Lâm Lâm khẳng định có thể xếp thứ nhất.”
Hoắc Lâm xì bật cười, lần này nàng không có lại khiêm tốn, Hoắc gia là đệ nhất phú thương Tấn Địa, danh hào này cũng không phải là thổi phồng ra.
“Đi thôi, ta đi trước chúc thọ cho bà ngoại, buổi chiều chúng ta lại cùng nhau đi ra ngoài chơi.” Ngụy Nhiêu tay trái nắm Hoắc Lâm, tay phải nắm Chu Tuệ Châu, thân mật vô cùng mà hướng phía trong đi, còn vị biểu tỷ Chu Tuệ Trân đang dương cằm nhìnxem nàng, Ngụy Nhiêu mới không hiếm lạ đi dán mặt lạnh của nàng ta, đều là tỷ muội nhà mình, không có sức lực mà so đo.
Vào Phúc An Đường, Ngụy Nhiêu hướng về bà ngoại ngồi ở giữa cười cười, trước hết bổ nhào vào trong lòng ngực dì Đại Chu thị, vốn dĩ chỉ nghĩ làm nũng, chính là nhìn thấy mặt dì cả cực giống mẫu thân, mắt Ngụy Nhiêu đau xót, cầm lòng không đậu mà đỏ hốc mắt. Tuy rằng nàng kịp thời chặn lại, nhưng tiểu cô nương ở trong lòng trưởng bối run rẩy một tiếng “Dì”, vẫn là bại lộ cảm xúc của nàng.
Đại Chu thị biết cháu ngoại gái là nhớ nương, nhưng ngày này là ngày đại hỉ, Đại Chu thị chỉ có thể cố ý xuyên tạc ý tứ cháu ngoại gái, một bên cười ôm cháu ngoại gái, một bên hướng mẫu thân ngồi ở chủ tọa nói: “Nhìn Nhiêu Nhiêu một cái, nhà chúng ta nhiều hài tử như thế, chỉ có nàng biết làm nũng nhất, trước kia ta đi theo dượng nàng đi bên ngoài nhập hàng, vừa đi chính là hơn nửa năm, thời điểm về nhà, Lâm Lâm cũng sẽ không như vậy.”
Thọ An Quân cười tủm tỉm nói: “Xa thơm gần thối, cách càng xa càng không thường thấy mặt liền càng hiếm lạ, ngươi xem ta, mỗi ngày đau nàng như tròng mắt, hôm nay mừng thọ ta, nàng thế nhưng đi ôm ngươi trước, ta thật là tốn công đau nàng.”
Ngụy Nhiêu vừa nghe, vội lại chạy tới bên người bà ngoại, dựa gần lão thái quân mà ngồi xuống, cái trán chống vào cánh tay của lão thái quân cọ cọ: “Bà ngoại liền oan uổng người, thời điểm ta vừa mới vào cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn chính là ngài a.”
Thọ An Quân cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, quan tâm nói: “Sáng sớm liền ra cửa đi, lạnh hay không?”
Ngụy Nhiêu lắc đầu, vành mắt vẫn cứ ửng đỏ, ánh nước trong mắt t đã không thấy nữa.
Thọ An Quân lại trìu mến mà sờ sờ cái trán của nàng, sau đó mới giả vờ quở mắng: “Đừng chỉ lo làm nũng, đi chào hỏi cho dượng đi.”
Ngụy Nhiêu cười cười, đứng lên đi đến trước mặt Hoắc Kính Thường, cung kính lại thân mật nói: “Dượng vạn an.”
Hoắc Kính Thường cười gật đầu: “Đều là người một nhà, Nhiêu Nhiêu không cần khách khí.”
Ngụy Nhiêu xem bà ngoại, cười nói: “Ta liền biết dượng sẽ không chê cười ta.”
Nói xong, Ngụy Nhiêu lại đi đến trước mặt Hoắc Anh đã đứng lên, ngọt ngào mà kêu một tiếng “Biểu ca”.
“Ta cũng đi.” Hoắc Lâm là người thứ hai đứng lên.
Chu Tuệ Trân ngồi ở bên người mẫu thân, giật nhẹ khóe miệng, không phải thực tình nguyện mà đi theo hai cái muội muội cùng nhau đi ra ngoài.
Vì thế Ngụy Nhiêu vừa xuống xe, liền thấy được ba vị biểu tỷ muội, trừ bỏ Chu Tuệ Trân lớn hơn nàng một tuổi, Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm đều so với nàng bé hơn.
Ngụy Nhiêu mỗi năm đều sẽ ở Nhàn trang một đoạn thời gian, cùng Chu gia tỷ muội đều rất quen thuộc, thường xuyên chạm trán, nhưng thật ra với Hoắc Lâm, bởi vì nhà ở Thái Nguyên thành, hai ba năm mới có thể tới kinh thành một lần. Ngụy Nhiêu là thật sự rất nhớ vị biểu muội này. Lần trước gặp mặt, giống như là khi mẫu thân bị đuổi đi đến Tây Sơn hành cung, dượng dì vướng bận chuyện này, mang theo biểu ca biểu muội tới kinh thành một chuyến.
“Lâm Lâm đều sắp cao bằng ta, nhìn khuôn mặt nhỏ này, toàn bộ Thái Nguyên thành đều tìm không thấy ai so với ngươi càng xinh đẹp hơn đi?” Kéo tay Hoắc Lâm, Ngụy Nhiêu thiệt tình mà khen.
Hoắc Lâm nhìn gương mặt Ngụy Nhiêu minh diễm lại yêu mị, cười nói: “Nhiêu tỷ tỷ liền thật biết nói giỡn, ngươi cho ta là ngươi sao, có thể diễm quan kinh thành, mỹ nhân Thái Nguyên một chút đều không ít hơn so với kinh thành bên này, đừng nói đệ nhất, mười vị trí đầu cũng không đến lượt ta được.”
Ngụy Nhiêu tiến đến lỗ tai nàng, nói nhỏ: “Kia chúng ta liền không cùng các nàng so mỹ mạo, so bạc, Lâm Lâm khẳng định có thể xếp thứ nhất.”
Hoắc Lâm xì bật cười, lần này nàng không có lại khiêm tốn, Hoắc gia là đệ nhất phú thương Tấn Địa, danh hào này cũng không phải là thổi phồng ra.
“Đi thôi, ta đi trước chúc thọ cho bà ngoại, buổi chiều chúng ta lại cùng nhau đi ra ngoài chơi.” Ngụy Nhiêu tay trái nắm Hoắc Lâm, tay phải nắm Chu Tuệ Châu, thân mật vô cùng mà hướng phía trong đi, còn vị biểu tỷ Chu Tuệ Trân đang dương cằm nhìnxem nàng, Ngụy Nhiêu mới không hiếm lạ đi dán mặt lạnh của nàng ta, đều là tỷ muội nhà mình, không có sức lực mà so đo.
Vào Phúc An Đường, Ngụy Nhiêu hướng về bà ngoại ngồi ở giữa cười cười, trước hết bổ nhào vào trong lòng ngực dì Đại Chu thị, vốn dĩ chỉ nghĩ làm nũng, chính là nhìn thấy mặt dì cả cực giống mẫu thân, mắt Ngụy Nhiêu đau xót, cầm lòng không đậu mà đỏ hốc mắt. Tuy rằng nàng kịp thời chặn lại, nhưng tiểu cô nương ở trong lòng trưởng bối run rẩy một tiếng “Dì”, vẫn là bại lộ cảm xúc của nàng.
Đại Chu thị biết cháu ngoại gái là nhớ nương, nhưng ngày này là ngày đại hỉ, Đại Chu thị chỉ có thể cố ý xuyên tạc ý tứ cháu ngoại gái, một bên cười ôm cháu ngoại gái, một bên hướng mẫu thân ngồi ở chủ tọa nói: “Nhìn Nhiêu Nhiêu một cái, nhà chúng ta nhiều hài tử như thế, chỉ có nàng biết làm nũng nhất, trước kia ta đi theo dượng nàng đi bên ngoài nhập hàng, vừa đi chính là hơn nửa năm, thời điểm về nhà, Lâm Lâm cũng sẽ không như vậy.”
Thọ An Quân cười tủm tỉm nói: “Xa thơm gần thối, cách càng xa càng không thường thấy mặt liền càng hiếm lạ, ngươi xem ta, mỗi ngày đau nàng như tròng mắt, hôm nay mừng thọ ta, nàng thế nhưng đi ôm ngươi trước, ta thật là tốn công đau nàng.”
Ngụy Nhiêu vừa nghe, vội lại chạy tới bên người bà ngoại, dựa gần lão thái quân mà ngồi xuống, cái trán chống vào cánh tay của lão thái quân cọ cọ: “Bà ngoại liền oan uổng người, thời điểm ta vừa mới vào cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn chính là ngài a.”
Thọ An Quân cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, quan tâm nói: “Sáng sớm liền ra cửa đi, lạnh hay không?”
Ngụy Nhiêu lắc đầu, vành mắt vẫn cứ ửng đỏ, ánh nước trong mắt t đã không thấy nữa.
Thọ An Quân lại trìu mến mà sờ sờ cái trán của nàng, sau đó mới giả vờ quở mắng: “Đừng chỉ lo làm nũng, đi chào hỏi cho dượng đi.”
Ngụy Nhiêu cười cười, đứng lên đi đến trước mặt Hoắc Kính Thường, cung kính lại thân mật nói: “Dượng vạn an.”
Hoắc Kính Thường cười gật đầu: “Đều là người một nhà, Nhiêu Nhiêu không cần khách khí.”
Ngụy Nhiêu xem bà ngoại, cười nói: “Ta liền biết dượng sẽ không chê cười ta.”
Nói xong, Ngụy Nhiêu lại đi đến trước mặt Hoắc Anh đã đứng lên, ngọt ngào mà kêu một tiếng “Biểu ca”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất