Gả Kim Thoa

Chương 43:

Trước Sau
Trong cung đua thuyền rồng ấn định ở mùng năm tháng 5.

Ngụy Nhiêu ngủ sớm dậy cũng sớm, như cũ luyện hai khắc kiếm pháp, sau đó đi ngâm bồn tắm cánh hoa thơm ngào ngạt.

Phấn phấn nộn nộn cánh hoa nổi trên mặt nước, theo gợn song nước nhộn nhạo, một lớp cánh hoa tách ra khe hở, lộ ra mảnh dài chân mỹ nhân trắng nõn dưới nước.

Ngụy Nhiêu lười biếng mà ghé vào bên cạnh thùng gỗ, thích ý mà nhắm mắt, lông mi cong vút dính bọt nước, ướt dầm dề mà dính vào cùng nhau. Cánh tay tuyết trắng kiều nộn cũng không giống nữ tử đương thời lưu hành, gầy yếu không có xương, mà là hơi hơi nở nang, rồi lại sẽ không có vẻ mập mạp, mặc xiêm y vào không chút nào nhìn ra béo, nhưng nếu nhéo sẽ thấy da thịt đẫy đà có co dãn.

Bích Đào nhẹ nhàng mà đẩy ra cánh hoa.

“Cô nương, nên tẩy phía trước.”

Hơi nước hun gương mặt Bích Đào đỏ bừng, Liễu Nha bên cạnh cũng là tình huống giống như vậy.

Ngụy Nhiêu đều sắp ngủ rồi, nghe vậy phát ra một tiếng lầu bầu bất mãn, híp mắt xoay lại đây.

Đó là kiểu cảnh xuân kiều diễm gì a, tuy là xem qua nhiều lần, Bích Đào vẫn là cảm thấy mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn, tay chân nhũn ra.

Hai cái nha hoàn lần lượt chà lau một bên, biết cô nương đúng thời điểm phát triển, mảnh mai sợ đau, Bích Đào, Liễu Nha đều đem động tác làm đến cực nhẹ, e sợ cho làm đau cô nương. Nhưng mà vì bảo trì sạch sẽ, nên xoa vẫn là muốn hơi nắn nắn, Bích Đào ra lực, Ngụy Nhiêu ai một tiếng, nháy mắt liền trốn đến dưới nước, chỉ lộ ra cổ trở lên.

Ngụy Nhiêu không nói chuyện, mắt phượng lên án mà nhìn về phía Bích Đào.

Bích Đào cái trán đều đổ mồ hôi, đem khăn đưa cho chủ tử nói: “Nơi đó cô nương tự mình làm đi, mỗi lần ta đều ra lực không đúng mực, cô nương khó chịu, ta cũng khẩn trương.”

Ngụy Nhiêu tiếp nhận khăn, tránh ở trong nước thật cẩn thận mà chà xát chính mình, tự mình động thủ, nàng vẫn là hút vài lần khí.



“Đến bao giờ mới có thể không đau a.” Ngụy Nhiêu nhỏ giọng oán giận nói, lớn hay không không sao, nhưng đều ảnh hưởng đến nàng luyện kiếm.

“Liền một hai năm đi, sau đó liền ít đi.” Liễu Nha cười nói.

Ngụy Nhiêu đô đô miệng, còn phải chờ lâu như vậy sao?

Tắm gội xong, Ngụy Nhiêu khoác khăn bước ra khỏi thùng gỗ, hai cái nha hoàn thuần thục mà giúp nàng lau chùi một hồi.

Ngụy Nhiêu đầu tóc nồng đậm, sợi tóc vừa mềm lại dày, sáng sớm có chút gió, nàng xõa tóc ở trên ghế trong sân nằm một lát, tóc liền khô toàn bộ, hai má bởi vì tắm gội mà ửng hồng cũng dần tiêu mất. Lúc này hảo hảo trang điểm một phen, thay sam váy đã chuẩn bị tốt.

Áo sam là màu hải đường hồng nhạt, váy là váy lụa màu trắng xanh, làn váy thêu tinh mỹ xuất thủy phù dung.

Một thân sam váy hình thêu đều đơn giản, từ xa xem cũng không thu hút, nhưng dùng chất liêu thượng thừa, khi Ngụy Nhiêu bất động, váy dài nhu thuận mà buông xuống, khi Ngụy Nhiêu đi lên, váy dài mờ ảo uyển chuyển nhẹ nhàng, càng khiến Ngụy Nhiêu phảng phất như tiên tử đi ra từ trong bông sen, kiều mỹ linh động, lại cố tình thu liễm ngũ quan quá mức diễm sắc.

Trong tay nàng cầm một quạt tròn thêu non sông tươi đẹp, nhẹ nhàng gót sen đi đến bên người Ngụy lão thái thái, cái gì cũng chưa nói, liền khiến Ngụy lão thái thái cười cong mắt: “Đẹp, Nhiêu Nhiêu chính là biết trang điểm.”

Hôm nay các nàng là đi quan khán ( ngồi xem) đua thuyền rồng, không phải đi hội, cháu gái nhỏ trang điểm như vậy thật gãi đúng chỗ ngứa, vừa không trương dương, lại có thể bằng vào mỹ mạo trời sinh qua mặt khuê tú khác.

Được tổ mẫu tán thành, Ngụy Nhiêu cười ngồi xuống một bên.

Sau một lát, Quách thị bồi Ngụy Thiền cùng lại đây, Ngụy Nhiêu nghiêng đầu đi xem, phát hiện Ngụy Thiền mặc một cái váy hoa bạch đế thêu thải điệp, trong trang nhã có diễm lệ, cũng coi như phù hợp. Dung mạo Ngụy Thiền cực giống Quách thị, mặt trứng ngỗng mắt thủy hạnh, đeo một cây châu thoa năm nay mới mua, luận mỹ mạo ở Ngụy gia bốn cô nương chỉ thua Ngụy Nhiêu, cho nên nàng luôn với đối Ngụy Nhiêu toát ra ghen ghét oan than trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng.

Ngụy lão thái thái nhìn xem Ngụy Thiền, gật đầu nói: “Thiền tỷ nhi bộ dáng này cũng đẹp.”

Ngụy Thiền thần sắc vui vẻ, liếc mắt nhìn tóc của Ngụy Nhiêu là hoa lụa hải đường không đáng giá tiền, tự tin hôm nay có thể cướp được càng nhiều chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau