Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 83: Con của chúng ta
Lục Tỷ đi tới ban công.
Trì Nhạc ngồi đối diện nhìn y.
Lục Tỷ mặc áo ngủ, nghiêng cằm, nhìn vào đôi mắt sáng đối diện, trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó có thể nói ra.
Mắt Trì Nhạc nhìn cố định trên người Lục Tỷ, hai người thật lâu không có nói chuyện.
Mãi cho đến lúc Lục Tỷ nhàn nhạt mở miệng: "Đừng phụ lòng người vẫn luôn đối tốt với cậu."
Người này, là Trần Đấu.
Ánh mắt sáng ngời của Lục Tỷ rơi vào chỗ khác, một câu nói, đã dùng hết tất cả khí lực.
Trì Nhạc cũng không trả lời.
Mắt Lục Tỷ buông xuống, ánh sáng trong đôi mắt, giống như đã bị chôn vùi.
Khuôn mặt quen thuộc rốt cục quay lại.
Nhưng, ở dưới ánh đèn mờ, lại có chút xa lạ.
Trì Nhạc vẫn duy trì vẻ mặt ban đầu, không nói gì, không nhúc nhích.
Người hằng ngày luôn luôn vui cười, tin đồn gì cũng không quan tâm, thật ra, hắn là người quan tâm nhiều nhất.
Mắt Lục Tỷ nhìn chằm chằm vào Trì Nhạc.
Hai đôi mắt, cách không khí nhìn nhau, không nói gì, nhưng lại phảng phất đang trao đổi cả ngàn lời nói.
Sinh mệnh làm bạn đã gắn bó với nhau gần 20 năm, quá nhiều hiểu ngầm, từ lâu bọn họ đã vượt qua ngôn ngữ ràng buộc.
Lúc này ánh mắt Trì Nhạc phi thường uể oải.
"Tớ cho rằng cậu sẽ hiểu." Hắn nói. Ánh mắt thâm thúy hơi hồng hồng, "Đó là con của chúng ta."
Ánh mắt Lục Tỷ rời đi một chút.
"Cuộc đời của cậu đã quá thuận lợi rồi. Trì Nhạc. Có rất nhiều sự tình, chúng ta chỉ là người bình thường, chúng ta không thể làm gì được."
Trì Nhạc ôm đầu gối, thân ảnh cao lớn co rúc trên ghế salong, nhìn qua giống như một hài tử không hiểu chuyện.
Hắn theo bản năng lắc lắc đầu.
Đúng, những điều này hắn đều hiểu, hắn không hiểu, tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy.
"Tớ có quyền từ bỏ, tớ có thể nói là không có."
Hắn không thể nghĩ ra được.
"Trì Nhạc, cậu quá tùy hứng."
Câu nói này của Lục Tỷ, nói rất nhẹ.
Ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống.
Trì Nhạc ngậm miệng lại.
Hắn cố gắng nhìn kỹ người đàn ông trước mắt này.
Đột nhiên hắn cảm thấy rất xa lạ.
Lục Tỷ đứng lên, bóng người gầy gò lướt qua bên người Trì Nhạc.
"Tớ rất thất vọng." Thanh âm của Trì Nhạc, không có ôn nhu như lúc trước.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng ngữ khí như vậy khi nói chuyện với y.Lục Tỷ đứng lại.
"Thật sao?" Hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, đặt đến trước mặt Trì Nhạc: "Sau này, cậu còn có thể thất vọng nhiều hơn."
Lục Tỷ đi rồi.
Trì Nhạc nhìn điện thoại di động trên khay trà.
Chẳng biết từ lúc nào điện thoại của Lục Tỷ đã cài Weibo.
Dừng lại ở trang thông tin có liên quan tới Trì Nhạc.
Trên trang báo kia bình luận nửa khen nửa chê.
Thế nhưng nhìn theo xu thế lúc này, không đến sáng mai, hắn có thể được tẩy sạch oan ức một cách hoàn mỹ.
Được người khác miêu tả chính mình, xa lạ như một người khác.
Mà chính mình, đổi thành người đứng xem.
Thờ ơ nhìn chính mình được yêu ma hóa, cùng thờ ơ nhìn chính mình được tâng bốc đến mức độ cao nhất.
Nhưng những thứ này không phải là hắn, những thứ này chỉ là Trì Nhạc trong mắt công chúng.
Trì Nhạc thật sự, là một tiểu nhân vật rất bình thường.
Có tốt, có xấu, tuổi thanh xuân có lúc nhiệt tình, có lúc không biết lựa lời, có phóng đãng, có nỗ lực, có thất bại, cũng có ưu khuyết điểm.
Từ lúc chấm dứt hợp đồng cho tới nay, Trì Nhạc vẫn không lướt Weibo.
Vì thế, đây là lần đầu tiên hắn đăng nhập tài khoản Weibo của mình.
Có hàng ngàn, hàng vạn comment, giống như là thủy triều ào tới.
Trì Nhạc mở ra, rốt cục nhìn từng cái từng cái một.
Bóng đêm dần buông xuống, rồi lại sáng lên, ngón giữa đã trượt trên màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lâu nữa.
Trì Nhạc thấy Thường A chuyển tiếp cái Weibo kia, biết được Trần Đấu đã thức suốt đêm giúp hắn làm cái video kia. Thấy mọi người cổ vũ hắn, cũng thấy mọi người chửi rủa hắn kịch liệt cỡ nào.
Chuyện Lục Tỷ, Trần Đấu làm, không sai.
Hắn biết.
Tuần lễ thời trang cũng không phải chỉ là chuyện của một mình hắn, bọn họ cũng có quyền lựa chọn, hắn cũng biết.
Hắn đã liên lụy tới tập thể, những điều này, hắn đều biết.
Hắn quan tâm không phải là ai đối với ai sai, có thỏa đáng hay không, chỉ là một người cha bình thường bảo vệ con mình, để hắn không có cách nào thông suốt tất cả những thứ này.
Trì Nhạc nhìn về phía hành lang có gian phòng mà Lục Tỷ đi tới.
Người bên trong kia có thể mãi mãi sẽ không biết, lúc trước hắn tạo ra công viên Lục gia, cũng không phải xuất phát từ lòng trắc ẩn.
Mà hắn rõ ràng, nếu có một ngày, Lục Tỷ và mình thực sự ở cùng nhau, cuộc đời của bọn họ nhất định sẽ ôm ấp tiếc nuối.
Hắn muốn cho y nhân sinh hoàn chỉnh, vì thế, yêu đương trước, nên duyên trước, hắn trước hết vì y chuẩn bị xong xuôi, làm con của bọn hắn.Những đứa con này, sẽ trở thành sinh mạng kéo dài của bọn họ, cũng sẽ trở thành ràng buộc chung của bọn họ suốt quãng đời còn lại.
Hắn luôn luôn, nghĩ như vậy.
Chỉ là, hắn ư?
Có thể suy nghĩ như vậy, xưa nay cũng chỉ là mong muốn đơn phương của hắn......
Trời đã sáng.
Hôm nay là buổi họp điều hành trước khi diễn ra tuần lễ thời trang, tất cả mọi cửa ải bọn họ đều chiến tới cùng.
Nhóm nhỏ chấp hành từ rất sớm đã ngồi đợi mệnh lệnh ở phòng hội nghị, chỉ còn 3 đại boss vẫn chưa tới.
Một chiếc xe tiến vào trong bãi đỗ xe, mở cửa xe, Trần Đấu mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài, đi giày cao gót bước ra.
Mặt nàng đã tươi sáng hơn, đã sớm không còn vẻ mặt mệt mỏi đêm qua.
Ai cũng sẽ không biết rằng, trước lúc này, nàng tột cùng đã tự mình xử lý không biết bao nhiêu truyện, trong đêm khuya đã đi biết bao nhiêu con đường, mới rốt cục có ngày hôm nay.
Nàng mạnh mẽ, dường như vĩnh viễn sẽ không gục ngã.
Nàng làm sao mà có thể gục ngã đây? Nàng đã thành thói quen làm cột chống cho toàn bộ nhóm, bất cứ lúc nào cần đến nàng, quân trang ra trận, dẫn đầu đội ngũ vào trận.
Cửa xe được đóng vào.
Trần Đấu xách túi, đi vào cửa lớn CBD.
Bóng người Lục Tỷ cao gầy được bao bọc trong áo gió nhạt màu, đang đứng trước cửa thang máy.
Hai người đứng sóng vai.
Đèn tầng 1 sáng lên, cửa thang máy mở ra, bọn họ đi vào.
Trong không gian nhỏ hẹp, bọn họ không mở miệng nói chuyện.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Lục Tỷ đưa tay ra, đem tóc mai Trần Đấu, tỉ mỉ vuốt ra sau tai.
Trần Đấu ngẩng đầu, hướng Lục Tỷ cười.
Lục Tỷ nhìn nàng, trong đôi mắt trong trẻo, có yêu thương, có tín nhiệm, còn có một chút lưu luyến không thể nói rõ được.
"Trời sẽ không sụp xuống đâu, có ta ở đây." Nàng vẫn nói như vậy.
"Trần Đấu." Hắn bỗng nhiên mở miệng, trần trừ một hồi, "Hắn bây giờ không đủ trí thông minh."
"Ta biết." Trần Đấu vỗ vỗ vai Lục Tỷ.
Đến cuối cùng, vẫn là nàng an ủi hắn.
Cửa phòng họp được mở ra.
Thường A ngẩng đầu lên, Trần Đấu và Lục Tỷ nhìn xung quanh phòng một lượt, cuối cùng lại thất vọng cúi đầu.
Trì Nhạc không có ở đây.
Trong dự liệu, tình lý ở bên ngoài.
Trần Đấu cũng không nói gì thêm, ngồi xuống, mở cặp văn kiện trước mặt ra.
" Chúng ta bắt đầu đi."
Một câu ngắn gọn.
Thường A liếc nhìn vị trí trống của Trì Nhạc, thở dài, đứng lên bắt đầu báo cáo công tác.Thời gian trước tuy rằng chuẩn bị cho tuần lễ thời trang còn nhiều khó khăn, thế nhưng tổng thể vẫn coi như là thuận lợi, hiện tại cũng chỉ đứng sau Âm nhạc Đỗ Trạch, còn có đạo cụ tranh minh họa của Lục Tỷ, ngoài ra hắn cũng đã chuẩn bị sắp xếp. Sóng gió Trì Nhạc giải ước hợp đồng, sáng sớm hôm nay Điện ảnh Sâm Hải đã có thông báo chính thức trên Weibo dẹp loạn, tổ ủy hội bên kia rốt cục không hề hùng hổ dọa người, mà bày tỏ tiếp tục mong chờ tác phẩm của bọn họ.
Tác phẩm bên này, 30 bản thiết kế đã hoàn thành, hàng mẫu đã được phân phát đến người mẫu, mỗi một tạo hình cũng đã sửa bản thảo, người mẫu lần này tuy không có chuyên môn, thế nhưng dưới sự dạy dỗ của Trì Nhạc cũng đã tốt hơn.
Cho tới triển lãm tranh của Lục Tỷ, càng thuận lợi hơn giống như là có thần phù hộ. Ở Thượng Hải, Thâm Quyến nhận được rất nhiều lời khen ngợi, triển lãm ở Bắc Kinh cũng đang sắp xếp, trong vòng hai phút vé vào cửa đã được bán sạch.
Trần Đấu ngồi tại chỗ, vừa nghe vừa gật đầu.
Giải quyết chuyện của Trì Nhạc, quả nhiên hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi đúng như dự tính.
Hiện tại, chỉ còn lại một cửa ải khó khăn cuối cùng cần đánh bại.
Trần Đấu đứng lên.
"Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đã cực khổ rồi, công ty trong một thời gian rất ngắn, đối mặt với nhiều nguy cơ, bởi vì có sự cố gắng của tất cả mọi người, mới lần lượt biến nguy thành an. Ta rất cảm kích. Tất cả mọi người đã làm rất tốt, rất đáng được ca ngợi, mọi người là niềm kiêu hãnh của ta." Trần Đấu nhìn bàn hội nghị phía dưới từng khuôn mặt đều tràn đầy hơi thở mùa xuân.
Nhiều năm về trước, ba người bọn họ cũng như vậy, mở to con mắt ngây thơ, cảm giác chuyện của mình đương nhiên sẽ được thế giới đối xử tử tế. Có hoài bão đầy bụng, lý tưởng đầy bụng, chỉ thiếu một cơ hội thể hiện tài hoa ....
"Ta có mọt chuyện muốn tuyên bố." Trần Đấu nhìn Lục Tỷ phía bên tay phải, "Tham gia thiết kế cho tuần lễ thời trang của chúng ta, có một series, cần phải hạ giá."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tin tức quá đột ngột, tất cả mọi người có chút không phản ứng kịp.
"Ukiyo-e series, bởi vì liên quan đến một vài vấn đề mẫn cảm, vì thế .... bị yêu cầu hạ giá."
Ánh mắt Trần Đấu, bỏ qua Lục Tỷ, nhìn về phía tất cả mọi người ngồi dưới.
"Buổi biểu diễn này, được tuyển thẳng vào vòng toàn quốc, vì thế, tổ ủy hội xét duyệt, mới đưa ra yêu cầu này."
"Nhưng là ...." Một tiểu trợ lý không yên tâm, "Trước hết chúng ta vẫn nên để Ukiyo-e series là thương hiệu cốt lõi, buổi biểu diễn này, tất cả đều được tập chung ở series này, hiện tại đột nhiên bãi bỏ ...."
Tất cả mọi người có chút lúng túng.
Ukiyo-e series, là hàng hiệu mà Trì Nhạc dốc hiết sức thiết kế ra, hắn cũng luôn nhấn mạnh rằng series này là hàng hiệu đại diện cho Crave, bởi vậy mà toàn bộ sáng tạo đều tập chung vào series này, bây giờ đột nhiên bãi bỏ series này, ảnh hưởng này, rất lớn a.
Mọi người châu đầu ghé tai, một mực cho rằng quyết định ngày xưa của Trì Nhạc chậm chạp, mọi người dồn dập nhìn về phía chỗ ngồi của Trì Nhạc, trong lúc nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Từng cơn sóng bàn luận diễn ra, tiêu cực cũng ngày tăng lên.
Trì Nhạc mặt không thay đổi đẩy cửa đi vào.
Bóng người thẳng tắp đi ngang qua Trần Đấu, đi ngang qua Lục Tỷ, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
"Ukiyo-e." Hắn ung dung mở miệng, "Không thể bỏ đi."
Tiểu trợ lý phía đối diện có chút lờ mờ chớp mắt một cái.
Trì Nhạc trong ấn tượng của hắn, vẫn luôn phóng khoáng tươi cười, khiêm tốn dịu dàng vậy mà nam nhân lạnh lùng trước mắt này, hắn cảm thấy có chút xa lại lại có chút sợ sệt.
Nói như vậy, bầu không khí hôm này trong văn phòng thật ít ỏi.
Lông mày Trần Đấu nhăn lại, vẻ mặt Lục Tỷ lạnh băng, mà Trì Nhạc, quanh người tản ra khí tức chớ tới gần.
Tiểu trợ lý rùng mình một cái, không khỏi nuốt nước miếng.
Thường A liếc nhìn Trần Đấu.
Trần Đấu nhìn Trì Nhạc, cau mày hướng mọi người nói: "Ta có vài chuyện muốn nói với Trì Nhạc, buổi họp hôm nay tạm thời đến đây thôi."
Trì Nhạc ngồi đối diện nhìn y.
Lục Tỷ mặc áo ngủ, nghiêng cằm, nhìn vào đôi mắt sáng đối diện, trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó có thể nói ra.
Mắt Trì Nhạc nhìn cố định trên người Lục Tỷ, hai người thật lâu không có nói chuyện.
Mãi cho đến lúc Lục Tỷ nhàn nhạt mở miệng: "Đừng phụ lòng người vẫn luôn đối tốt với cậu."
Người này, là Trần Đấu.
Ánh mắt sáng ngời của Lục Tỷ rơi vào chỗ khác, một câu nói, đã dùng hết tất cả khí lực.
Trì Nhạc cũng không trả lời.
Mắt Lục Tỷ buông xuống, ánh sáng trong đôi mắt, giống như đã bị chôn vùi.
Khuôn mặt quen thuộc rốt cục quay lại.
Nhưng, ở dưới ánh đèn mờ, lại có chút xa lạ.
Trì Nhạc vẫn duy trì vẻ mặt ban đầu, không nói gì, không nhúc nhích.
Người hằng ngày luôn luôn vui cười, tin đồn gì cũng không quan tâm, thật ra, hắn là người quan tâm nhiều nhất.
Mắt Lục Tỷ nhìn chằm chằm vào Trì Nhạc.
Hai đôi mắt, cách không khí nhìn nhau, không nói gì, nhưng lại phảng phất đang trao đổi cả ngàn lời nói.
Sinh mệnh làm bạn đã gắn bó với nhau gần 20 năm, quá nhiều hiểu ngầm, từ lâu bọn họ đã vượt qua ngôn ngữ ràng buộc.
Lúc này ánh mắt Trì Nhạc phi thường uể oải.
"Tớ cho rằng cậu sẽ hiểu." Hắn nói. Ánh mắt thâm thúy hơi hồng hồng, "Đó là con của chúng ta."
Ánh mắt Lục Tỷ rời đi một chút.
"Cuộc đời của cậu đã quá thuận lợi rồi. Trì Nhạc. Có rất nhiều sự tình, chúng ta chỉ là người bình thường, chúng ta không thể làm gì được."
Trì Nhạc ôm đầu gối, thân ảnh cao lớn co rúc trên ghế salong, nhìn qua giống như một hài tử không hiểu chuyện.
Hắn theo bản năng lắc lắc đầu.
Đúng, những điều này hắn đều hiểu, hắn không hiểu, tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy.
"Tớ có quyền từ bỏ, tớ có thể nói là không có."
Hắn không thể nghĩ ra được.
"Trì Nhạc, cậu quá tùy hứng."
Câu nói này của Lục Tỷ, nói rất nhẹ.
Ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống.
Trì Nhạc ngậm miệng lại.
Hắn cố gắng nhìn kỹ người đàn ông trước mắt này.
Đột nhiên hắn cảm thấy rất xa lạ.
Lục Tỷ đứng lên, bóng người gầy gò lướt qua bên người Trì Nhạc.
"Tớ rất thất vọng." Thanh âm của Trì Nhạc, không có ôn nhu như lúc trước.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng ngữ khí như vậy khi nói chuyện với y.Lục Tỷ đứng lại.
"Thật sao?" Hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, đặt đến trước mặt Trì Nhạc: "Sau này, cậu còn có thể thất vọng nhiều hơn."
Lục Tỷ đi rồi.
Trì Nhạc nhìn điện thoại di động trên khay trà.
Chẳng biết từ lúc nào điện thoại của Lục Tỷ đã cài Weibo.
Dừng lại ở trang thông tin có liên quan tới Trì Nhạc.
Trên trang báo kia bình luận nửa khen nửa chê.
Thế nhưng nhìn theo xu thế lúc này, không đến sáng mai, hắn có thể được tẩy sạch oan ức một cách hoàn mỹ.
Được người khác miêu tả chính mình, xa lạ như một người khác.
Mà chính mình, đổi thành người đứng xem.
Thờ ơ nhìn chính mình được yêu ma hóa, cùng thờ ơ nhìn chính mình được tâng bốc đến mức độ cao nhất.
Nhưng những thứ này không phải là hắn, những thứ này chỉ là Trì Nhạc trong mắt công chúng.
Trì Nhạc thật sự, là một tiểu nhân vật rất bình thường.
Có tốt, có xấu, tuổi thanh xuân có lúc nhiệt tình, có lúc không biết lựa lời, có phóng đãng, có nỗ lực, có thất bại, cũng có ưu khuyết điểm.
Từ lúc chấm dứt hợp đồng cho tới nay, Trì Nhạc vẫn không lướt Weibo.
Vì thế, đây là lần đầu tiên hắn đăng nhập tài khoản Weibo của mình.
Có hàng ngàn, hàng vạn comment, giống như là thủy triều ào tới.
Trì Nhạc mở ra, rốt cục nhìn từng cái từng cái một.
Bóng đêm dần buông xuống, rồi lại sáng lên, ngón giữa đã trượt trên màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lâu nữa.
Trì Nhạc thấy Thường A chuyển tiếp cái Weibo kia, biết được Trần Đấu đã thức suốt đêm giúp hắn làm cái video kia. Thấy mọi người cổ vũ hắn, cũng thấy mọi người chửi rủa hắn kịch liệt cỡ nào.
Chuyện Lục Tỷ, Trần Đấu làm, không sai.
Hắn biết.
Tuần lễ thời trang cũng không phải chỉ là chuyện của một mình hắn, bọn họ cũng có quyền lựa chọn, hắn cũng biết.
Hắn đã liên lụy tới tập thể, những điều này, hắn đều biết.
Hắn quan tâm không phải là ai đối với ai sai, có thỏa đáng hay không, chỉ là một người cha bình thường bảo vệ con mình, để hắn không có cách nào thông suốt tất cả những thứ này.
Trì Nhạc nhìn về phía hành lang có gian phòng mà Lục Tỷ đi tới.
Người bên trong kia có thể mãi mãi sẽ không biết, lúc trước hắn tạo ra công viên Lục gia, cũng không phải xuất phát từ lòng trắc ẩn.
Mà hắn rõ ràng, nếu có một ngày, Lục Tỷ và mình thực sự ở cùng nhau, cuộc đời của bọn họ nhất định sẽ ôm ấp tiếc nuối.
Hắn muốn cho y nhân sinh hoàn chỉnh, vì thế, yêu đương trước, nên duyên trước, hắn trước hết vì y chuẩn bị xong xuôi, làm con của bọn hắn.Những đứa con này, sẽ trở thành sinh mạng kéo dài của bọn họ, cũng sẽ trở thành ràng buộc chung của bọn họ suốt quãng đời còn lại.
Hắn luôn luôn, nghĩ như vậy.
Chỉ là, hắn ư?
Có thể suy nghĩ như vậy, xưa nay cũng chỉ là mong muốn đơn phương của hắn......
Trời đã sáng.
Hôm nay là buổi họp điều hành trước khi diễn ra tuần lễ thời trang, tất cả mọi cửa ải bọn họ đều chiến tới cùng.
Nhóm nhỏ chấp hành từ rất sớm đã ngồi đợi mệnh lệnh ở phòng hội nghị, chỉ còn 3 đại boss vẫn chưa tới.
Một chiếc xe tiến vào trong bãi đỗ xe, mở cửa xe, Trần Đấu mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài, đi giày cao gót bước ra.
Mặt nàng đã tươi sáng hơn, đã sớm không còn vẻ mặt mệt mỏi đêm qua.
Ai cũng sẽ không biết rằng, trước lúc này, nàng tột cùng đã tự mình xử lý không biết bao nhiêu truyện, trong đêm khuya đã đi biết bao nhiêu con đường, mới rốt cục có ngày hôm nay.
Nàng mạnh mẽ, dường như vĩnh viễn sẽ không gục ngã.
Nàng làm sao mà có thể gục ngã đây? Nàng đã thành thói quen làm cột chống cho toàn bộ nhóm, bất cứ lúc nào cần đến nàng, quân trang ra trận, dẫn đầu đội ngũ vào trận.
Cửa xe được đóng vào.
Trần Đấu xách túi, đi vào cửa lớn CBD.
Bóng người Lục Tỷ cao gầy được bao bọc trong áo gió nhạt màu, đang đứng trước cửa thang máy.
Hai người đứng sóng vai.
Đèn tầng 1 sáng lên, cửa thang máy mở ra, bọn họ đi vào.
Trong không gian nhỏ hẹp, bọn họ không mở miệng nói chuyện.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Lục Tỷ đưa tay ra, đem tóc mai Trần Đấu, tỉ mỉ vuốt ra sau tai.
Trần Đấu ngẩng đầu, hướng Lục Tỷ cười.
Lục Tỷ nhìn nàng, trong đôi mắt trong trẻo, có yêu thương, có tín nhiệm, còn có một chút lưu luyến không thể nói rõ được.
"Trời sẽ không sụp xuống đâu, có ta ở đây." Nàng vẫn nói như vậy.
"Trần Đấu." Hắn bỗng nhiên mở miệng, trần trừ một hồi, "Hắn bây giờ không đủ trí thông minh."
"Ta biết." Trần Đấu vỗ vỗ vai Lục Tỷ.
Đến cuối cùng, vẫn là nàng an ủi hắn.
Cửa phòng họp được mở ra.
Thường A ngẩng đầu lên, Trần Đấu và Lục Tỷ nhìn xung quanh phòng một lượt, cuối cùng lại thất vọng cúi đầu.
Trì Nhạc không có ở đây.
Trong dự liệu, tình lý ở bên ngoài.
Trần Đấu cũng không nói gì thêm, ngồi xuống, mở cặp văn kiện trước mặt ra.
" Chúng ta bắt đầu đi."
Một câu ngắn gọn.
Thường A liếc nhìn vị trí trống của Trì Nhạc, thở dài, đứng lên bắt đầu báo cáo công tác.Thời gian trước tuy rằng chuẩn bị cho tuần lễ thời trang còn nhiều khó khăn, thế nhưng tổng thể vẫn coi như là thuận lợi, hiện tại cũng chỉ đứng sau Âm nhạc Đỗ Trạch, còn có đạo cụ tranh minh họa của Lục Tỷ, ngoài ra hắn cũng đã chuẩn bị sắp xếp. Sóng gió Trì Nhạc giải ước hợp đồng, sáng sớm hôm nay Điện ảnh Sâm Hải đã có thông báo chính thức trên Weibo dẹp loạn, tổ ủy hội bên kia rốt cục không hề hùng hổ dọa người, mà bày tỏ tiếp tục mong chờ tác phẩm của bọn họ.
Tác phẩm bên này, 30 bản thiết kế đã hoàn thành, hàng mẫu đã được phân phát đến người mẫu, mỗi một tạo hình cũng đã sửa bản thảo, người mẫu lần này tuy không có chuyên môn, thế nhưng dưới sự dạy dỗ của Trì Nhạc cũng đã tốt hơn.
Cho tới triển lãm tranh của Lục Tỷ, càng thuận lợi hơn giống như là có thần phù hộ. Ở Thượng Hải, Thâm Quyến nhận được rất nhiều lời khen ngợi, triển lãm ở Bắc Kinh cũng đang sắp xếp, trong vòng hai phút vé vào cửa đã được bán sạch.
Trần Đấu ngồi tại chỗ, vừa nghe vừa gật đầu.
Giải quyết chuyện của Trì Nhạc, quả nhiên hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi đúng như dự tính.
Hiện tại, chỉ còn lại một cửa ải khó khăn cuối cùng cần đánh bại.
Trần Đấu đứng lên.
"Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đã cực khổ rồi, công ty trong một thời gian rất ngắn, đối mặt với nhiều nguy cơ, bởi vì có sự cố gắng của tất cả mọi người, mới lần lượt biến nguy thành an. Ta rất cảm kích. Tất cả mọi người đã làm rất tốt, rất đáng được ca ngợi, mọi người là niềm kiêu hãnh của ta." Trần Đấu nhìn bàn hội nghị phía dưới từng khuôn mặt đều tràn đầy hơi thở mùa xuân.
Nhiều năm về trước, ba người bọn họ cũng như vậy, mở to con mắt ngây thơ, cảm giác chuyện của mình đương nhiên sẽ được thế giới đối xử tử tế. Có hoài bão đầy bụng, lý tưởng đầy bụng, chỉ thiếu một cơ hội thể hiện tài hoa ....
"Ta có mọt chuyện muốn tuyên bố." Trần Đấu nhìn Lục Tỷ phía bên tay phải, "Tham gia thiết kế cho tuần lễ thời trang của chúng ta, có một series, cần phải hạ giá."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tin tức quá đột ngột, tất cả mọi người có chút không phản ứng kịp.
"Ukiyo-e series, bởi vì liên quan đến một vài vấn đề mẫn cảm, vì thế .... bị yêu cầu hạ giá."
Ánh mắt Trần Đấu, bỏ qua Lục Tỷ, nhìn về phía tất cả mọi người ngồi dưới.
"Buổi biểu diễn này, được tuyển thẳng vào vòng toàn quốc, vì thế, tổ ủy hội xét duyệt, mới đưa ra yêu cầu này."
"Nhưng là ...." Một tiểu trợ lý không yên tâm, "Trước hết chúng ta vẫn nên để Ukiyo-e series là thương hiệu cốt lõi, buổi biểu diễn này, tất cả đều được tập chung ở series này, hiện tại đột nhiên bãi bỏ ...."
Tất cả mọi người có chút lúng túng.
Ukiyo-e series, là hàng hiệu mà Trì Nhạc dốc hiết sức thiết kế ra, hắn cũng luôn nhấn mạnh rằng series này là hàng hiệu đại diện cho Crave, bởi vậy mà toàn bộ sáng tạo đều tập chung vào series này, bây giờ đột nhiên bãi bỏ series này, ảnh hưởng này, rất lớn a.
Mọi người châu đầu ghé tai, một mực cho rằng quyết định ngày xưa của Trì Nhạc chậm chạp, mọi người dồn dập nhìn về phía chỗ ngồi của Trì Nhạc, trong lúc nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Từng cơn sóng bàn luận diễn ra, tiêu cực cũng ngày tăng lên.
Trì Nhạc mặt không thay đổi đẩy cửa đi vào.
Bóng người thẳng tắp đi ngang qua Trần Đấu, đi ngang qua Lục Tỷ, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
"Ukiyo-e." Hắn ung dung mở miệng, "Không thể bỏ đi."
Tiểu trợ lý phía đối diện có chút lờ mờ chớp mắt một cái.
Trì Nhạc trong ấn tượng của hắn, vẫn luôn phóng khoáng tươi cười, khiêm tốn dịu dàng vậy mà nam nhân lạnh lùng trước mắt này, hắn cảm thấy có chút xa lại lại có chút sợ sệt.
Nói như vậy, bầu không khí hôm này trong văn phòng thật ít ỏi.
Lông mày Trần Đấu nhăn lại, vẻ mặt Lục Tỷ lạnh băng, mà Trì Nhạc, quanh người tản ra khí tức chớ tới gần.
Tiểu trợ lý rùng mình một cái, không khỏi nuốt nước miếng.
Thường A liếc nhìn Trần Đấu.
Trần Đấu nhìn Trì Nhạc, cau mày hướng mọi người nói: "Ta có vài chuyện muốn nói với Trì Nhạc, buổi họp hôm nay tạm thời đến đây thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất