Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 86: Ký ức hỏa hoạn 1120

Trước Sau
Thân ảnh cao lớn của Trì Nhạc đứng trước cửa bếp, lúc này Lục Tỷ ở ngay trước mặt hắn, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy, giữa 2 người cách xa thiên sơn vạn thủy.

Ngọn lửa trong chậu đồng càng cháy càng lớn, nhưng trong tim Trì Nhạc càng ngày càng lạnh.

Hắn như là nhớ ra gì đó, vội chạy về phòng ngủ.

Trên bàn, Trì Nhạc mở laptop của mình ra, mở ra một file.

Tất cả các file đã bị xóa, bấm ok để hoàn tất.

Lục Tỷ đốt rụi bản vẽ Ukiyo-e series, cũng xóa bỏ bản gốc Ukiyo-e series.

Ánh sáng desktop chiếu vào ngũ quan rõ ràng trên mặt Trì Nhạc.

Hắn quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Lục Tỷ đi tới phòng ngủ.

"Sao lại làm như vậy?" Thanh âm khàn khàn, đầy ngột ngạt hỏi.

Lục Tỷ không trả lời.

Sao lại làm như vậy?

Bởi vì y biết, không có cách nào để hắn từ bỏ Ukiyo-e.

Trì Nhạc là người cố chấp như vậy, chờ một người, có thể chờ 20 năm, bất luận người khác khuyên nhủ thế nào, hắn không để ý chút nào cười cười, tiếp tục kiên trì.

Người như vậy vô cùng đáng sợ, hắn không phân biệt, không nỗ lực thuyết phục ngươi, vĩnh viễn cho rằng hắn làm đúng.

Khuyên hắn có hữu dụng không? Không.

Khơi thông có hữu dụng không? Không.

Phương pháp hữu hiệu nhất, chính là thay hắn đưa ra lựa chọn, chặt đứt hết thảy đường lui.

Trì Nhạc lúc này rất vui mừng, hắn lẩm bẩm trào phúng gật đầu: "Đúng vậy a, xem ra, các cậu rất hiểu rõ tớ."

Trần Đấu như vậy, Lục Tỷ cũng vậy.

Không ai thương lượng với hắn, không ai hỏi đến cảm nhận của hắn.

Hài tử hắn yêu quý nhất, Ukiyo-e series hắn yêu quý nhất .......

"Cậu có biết không?" Trì Nhạc từng bước từng bước đi tới trước mặt Lục Tỷ: "Trần Đấu chặn cổ họng tớ. Mà cậu ....."

Hắn cầm tay Lục Tỷ, đưa vào lồng ngực mình: "Bóp chết lòng tớ."

Ánh mắt trong trẻo của Lục Tỷ trong 0.01 giây thay đổi sắc mặt.

Phảng phất như một hồi ảo giác.

Lần thứ hai hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt Trì Nhạc, trên gương mặt đó, đã không có nửa phần do dự.

Cho tới nay, hắn là người tỉnh táo, người kiên cường, hắn cũng là chuyện đương nhiên.

"Không muốn phụ lòng mọi người."

Người này, Trần Đấu nói rất đúng.

Hắn không để ý mình bị hiểu lầm, bị xuyên tạc, nhưng, cái tên ngu ngốc đó, y muốn bảo vệ hắn.

Không nên làm tổn thương.

Lục Tỷ yên lặng nhìn Trì Nhạc.

Trong nháy mắt, Trì Nhạc cảm thấy, hắn và Lục Tỷ ở hai hành tinh hoàn toàn khác nhau.

Hai người ngày đêm làm bạn, tại sao đột nhiên lại không hiểu cơ chứ?

"Cậu biết không? Hỉ Hỉ ngã bệnh, bác sĩ nói sẽ có nguy hiểm, mà tớ, là một người cha, lúc này chỉ có thể đứng ở đây! Cái gì cũng không thể làm được!"

Mắt Trì Nhạc đã từng nhìn khắp nơi đều là mùa xuân (ý là luôn luôn hạnh phúc), lúc này âm u xuốt hiện đầy tơ máu.

Hắn không phải muốn trách nàng, hắn không nỡ trách nàng, hắn vẫn tin tưởng nàng hẳn phải có lý do gì mới làm như vậy.

Chỉ là, trong lòng hắn đau, sự thất vọng của hắn, phải làm thế nào đây?

Hắn chỉ là một người cha bình thường tự bênh vực cho chính mình!

Lục Tỷ nhìn Trì Nhạc, trong ánh mắt hắn tràn đầy ưu thương, không có chỗ chứa đựng.

Cặp mắt hoa đào thâm thúy, như một thanh kiếm sắc, đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng y.



"Cậu nói, không muốn phụ lòng mọi người, vậy tớ thì sao?"

Trì Nhạc nhìn mắt Lục Tỷ, đây là lần đầu tiên hắn dám nhìn thẳng vào kể từ lúc bọn họ có tình cảm.

Lục Tỷ không trả lời, quay người muốn đi ra ngoài.

Trì Nhạc từ phía sau kéo hắn lại.

"Cậu có biết, lúc này cậu tàn nhẫn thế nào không."

Tiếng nói của hắn, nhẹ nhàng như vậy, nhẹ đến không còn khí lực.

Hắn không dám hỏi, Lục Tỷ đốt Ukiyo-e, có phải muốn cắt đứt mối quan hệ của bọn họ hay không.

Lần này, giữa y và Trần Đấu, hắn không hề do dự lựa chọn người sau.

Mà y, không có dị nghị gì đối với sự lựa chọn này.

Trần Đấu trong lòng hắn không nỡ để nàng yếu đuối.

Hắn biết. Y cũng biết.

Chỉ lúc này, hắn mới thất vọng, vì sao người đàn ông hiểu rõ hắn lại như vậy.

Là bởi vì từ lúc bắt đầu, hắn liền cam tâm tình nguyện giao tất cả tử huyệt của mình ra sao?

Đối với y, hắn chưa từng có chút phòng bị.

Ngọn lửa đã từng đốt cháy trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ tắt đi, mà bây giờ, Lục Tỷ lại tàn nhẫn vì hắn mà nhen lên.

Ánh lửa ngút trời, nhìn y yếu đuối, hắn không dám nói.

Ở trong lòng Trì Nhạc, 《Tầng trời thấp 》bị lửa thiêu rụi, vẫn luôn giống như hắn mượn cớ Tần Hải làm.

Là do sơ suất của hắn khiến nàng chờ mong, là thất sách của hắn khiến nàng cực đoan

(Đoạn này ta đọc hơi khó hiểu, chả biết dịch như thế nào cho đúng. Ta chỉ hiểu đại khái đoạn này Trì Nhạc đang tự trách chính mình, vì mình mà Tần Hải đã có những suy nghĩ cực đoan mà đốt bức tranh.)Hắn không có cách nào nói cho Lục Tỷ biết, "hung thủ" phóng hỏa là ai, hắn làm sao có thể đem hết tất cả sai lầm đổ lên cô gái gầy yếu kia?

Nếu như nhất định phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm chuyện này, vậy chỉ có thể là hắn.

Nhưng hắn sợ sự thất vọng của y, sợ y bỏ đi.

Năm năm qua, giấu ở trong lòng, trước sau đều không thể nói ra khỏi miệng.

Một khi Lục Tỷ biết chân tướng, có thể vì vậy mà muốn tránh hắn hay không.

Hắn không biết làm thế nào đối đáp với những yêu thích kia, quay đầu lại đều sẽ gây thương tổn với y.

Mà Lục Tỷ, không thích cùng người khác tranh chấp.

Hắn vẫn không muốn thừa nhận, hắn thế nào cũng không nguyện ý buông tay người kia, thật sự rất dễ dang, sẽ buông tay y ra.

Hắn sợ sẽ mất đi, vì thế, mới có thể nắm chặt hơn.

Mà Lục Tỷ, hắn quá rõ, hỏa hoạn năm năm trước, là tử huyệt của Trì Nhạc, cũng là vũ khí cứng rắn nhất trong tay y.

Vì vậy y mới mở miệng: "Rất tàn nhẫn sao?? Ngược lại, cũng không phải lần đầu tiên." Đọc truyện tại

Hai đám lửa trong đầu không thể tách rời.

Đúng, cũng không phải lần đầu tiên.

Đối với Lục Tỷ mà nói, muốn khống chế Trì Nhạc, quá dễ dàng.

Trong tay y đầy tử huyệt của hắn.

Vì thế mà Hồ Văn Hạo mới đưa vấn đề này cho y giải quyết.

Tim Trì Nhạc như bị ai nhào nặn, hắn vẫn còn đang vùng vẫy.

"Tuần lễ thời trang hàng năm đều có, tại sao chúng ta không thể đợi thêm một năm! Năm sau sẽ không có trực tiếp, Ukiyo-e có thể được phát triển! Chuyện của tớ .......cũng sẽ chậm rãi lắng lại. Bằng tài năng của chúng ta .... chúng ta ......"

Trì Nhạc thật không hiểu, tại sao Trần Đấu và Lục Tỷ đối với chuyện này lại trở nên nóng nảy đến vậy.

Hắn không ngừng truy hỏi, hỏi Trần Đấu, lý do làm như vậy là gì, nhưng thủy chung không có được câu trả lời.

Lục Tỷ xoay người lại, giọng lạnh lùng cắt đứt hắn: "Cậu cho rằng, Trần Đấu làm tất cả những thứ này, cũng chỉ là vì đến tuần lễ thời trang sao? Trì Nhạc!"

Trong mắt Lục Tỷ tràn đầy thất vọng.

Gian phòng bị Trì Nhạc phá hủy rối tung rối mù, đột nhiên lại xuất hiện trong óc hắn.



Bức vẽ bị thiêu hủy, giống như động mạch chủ bị chặt đứt, giống như sơn đỏ, châm bị cắm ở trên giường và sô pha ...... (Đoạn này Lục Tỷ đang liên tưởng tới cảnh nhà Trì Nhạc bị fan phá)

Hắn dựa vào cái gì mà bảo đảm, mỗi lần phát sinh chuyện như vậy, hắn đều có thể hoàn mĩ tránh được tất cả thương tổn!

Lúc như vậy, Trần Đấu so với bất cứ người nào đều có dự kiến trước.

Nàng vì hắn bác bỏ tin đồn, vì hắn lo liệu công việc quan hệ xã hội, chẳng lẽ lại không xuất phát từ lo lắng cho an toàn của hắn sao?"Nàng thay hắn tàn nhẫn quyết định, lẽ nào trong lòng nàng không khỏ sở sao?

Nhưng mà tất cả những thứ này, chỉ đổi lấy sự chống cự không thèm hiểu của Trì Nhạc.

Hắn dĩ nhiên cho rằng, Trần Đấu làm tất cả những thứ này, đều là vì có thể đến tuần lễ thời trang.

"Cậu muốn giống như một đứa bé khóc om sòm làm nũng đến khi nào?"

Lục Tỷ để tay lên tay nắm cửa

"Trì Nhạc. Mỗi người một lần, chúng ta chia tay."

Tay nắm cửa bị người mở ra.

Lịch sử đều giống nhau đến kinh người.

Tựa hồ, chỉ cần hắn và người đàn ông này cùng nhau sáng tác tác phẩm, mãi mãi cũng chỉ có một kết cục.

Lần trước, là y ở trong ánh lửa ngút trời chờ đợi hắn, lần này, đổi lại là hắn.

Mỗi người một lần, không nợ nhau rồi.

Lục Tỷ còn chưa bước ra khỏi cửa, thân bị bị lôi kéo, cả người ngã ở trên giường.

Phía sau lưng rơi vào đệm giường mềm mại, đụng phải trái tim đau đớn.

Mặt Trì Nhạc gần lại, cùng với tất cả oan ức phẫn nộ không cam lòng.

"Cậu không phải muốn nói, nơi tớ không thể nhìn thấy, có thể vì tớ mà làm rất nhiều. Tớ không nhìn thấy, mà cậu đều thấy được, vì thế mà cậu muốn thay tớ trả lại, muốn thay tớ đưa ra quyết định chính xác?"

Trì Nhạc đem Lục Tỷ đặt ở dưới thân, đôi lông mày nhăn lại.

"Lục Tỷ, tớ cho cậu biết, yêu vốn là ích kỷ, không có đúng hay sai, không có công bằng hay chính nghĩa, tớ mắc nợ, tớ sẽ dùng cách riêng của mình để trả nợ, cậu nếu như có thể nhìn thấy người khác trả giá, vậy cậu có từng nhìn thấy, những năm qua tớ ở phía sau cậu im lặng vì cậu làm những việc này sao? Tớ không có trả giá sao? Tớ không oan ức sao? Cậu có nghĩ tới không?"

Lục Tỷ quay đầu lại.

"Cậu có biết để mua được quýt chua cậu muốn, phải chạy đến biết bao cửa hàng hoa quả? Cậu cho rằng để làm được trứng chần chín một nửa, phải ném đi bao nhiêu quả trứng gà? Cậu cho rằng trả giá của tớ đều rẻ mạt, là không đáng kể? Dựa vào cái gì? Tớ thích mà một câu nói thích cũng không dám mở miệng sao?"

"Cậu thực sự cảm thấy cậu thích tớ sao?" Lục Tỷ nhìn chằm chằm Trì Nhạc, từng chữ từng chữ hỏi.

Viền mắt Trì Nhạc ửng hồng, "Tớ không đòi hỏi cậu báo đáp lại tớ điều gì, cũng không quan tâm cậu chưa bao giờ tin rằng tớ thích cậu. Nhưng cậu hãy nhớ kỹ, cho dù cậu có thích tớ hay không, tớ vẫn thích cậu, cậu là của tớ!"

"Cậu đừng ngây thơ như vậy." Lục Tỷ có chút không kiên nhẫn rời ánh mắt đi.

"Tớ ấu trĩ 30 năm, cậu đến bây giờ mới thấy phiền sao?"

"Trì Nhạc." Lục Tỷ đẩy hắn ra, "Ta đi ra ngoài một thời gian, cậu cẩn thận bình tĩnh một chút."

"Cậu không cần đi." Trì Nhạc đứng lên, trọng lượng trên người Lục Tỷ nhẹ đi, cửa phòng được mở ra.

Vẻ lạnh lùng chiếu lên trên rèm cửa trong phòng, Trì Nhạc đưa lưng về phía hắn, thanh âm trầm thấp truyền đến: "Tớ đi."

"Trì Nhạc." Lục Tỷ từ trên người ngồi dậy.

Thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, thương tích khắp người, nhưng trong lòng cuối cùng còn có một tia hi vọng.

"Có thể, nàng rất thích hợp với cậu." (Em ơi em vẫn đang ghen sao?????)

Từng tia hi vọng, biến mất ở trong bóng đêm dày đặc.

Cửa từ từ bị đóng lại.

Lục Tỷ mệt mỏi đem mình rời vào giữa giường.

Vẫn không nói ra khỏi miệng.

Những chân tướng kia hắn biết, ở nơi đáy lòng sâu nhất, chậm rãi lên men, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt.

Cậu có biết, tớ không thể nào nói ra lý do không?

Cho dù là lời nói dối yêu thương, hắn cũng không thể nỡ nói lời tạm biệt.

Bóng đêm lạnh lẽo, bên ngoài đều là gió thổi.

Nam nhân cao lớn, một mình đi trên đường phố, ánh đèn vạn nhà, nhưng không biết, nơi nào là nhà của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau