Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 90: Trực cảm lực cuối cùng 1120
Bắc Kinh. Trung tâm triển lãm tranh "Trực cảm lực" của Lục Tỷ.
Mọi người náo nhiệt xếp thành hàng dài bên ngoài khu triển lãm.
Mọi người giống như đi hành hương, yên tĩnh rồng rắn đứng thành hàng dài.
Không ít người từ trạm thứ nhất Hàng Châu đi theo đến đây, chỉ vì được một lần xem triển lãm này, có nhiều hơn một lần cơ hội vào cửa hàng mua đồ lót.
Trì Nhạc xuyên qua khu triển lãm cá nhân, đi ngang qua bức tranh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây là người mà hắn yêu đến tận xương tủy, một nét họa, phác họa ra toàn thế giới.
Sắc màu kia rực rỡ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, đập vào mắt, phảng phất khung xương tay rõ ràng.
Từ bên cạnh nhìn sang, hình dáng của y, gầy gò mà kiệt ngạo (cương quyết, bướng bỉnh), như một cây gai, đâm vào trái tim hắn, nằm ở nơi đó, cảm nhận mạch đập, thời khắc đều vì hắn mà rung động.
Nam nhân cao lớn, đứng tại khu trưng bày của trạm cuối cùng.
Nơi này, trạm Hàng Châu không sắp đặt, làn không gian của hắn.
Không gian màu trắng chín mét vuông độc lập với triển lãm, Trì Nhạc đứng đối diện với bức trắng, gian phòng này, không có gì cả, chỉ có một chiếc ghế trong quầy bar nhỏ, đặt chính giữa.
Lúc này Trì Nhạc đang ngồi trên ghế.
Bởi vì hai chân quá dài, một chân co ở trên thanh ngang ghế, một chân khác duỗi dài.
Thị lực của hắn khá tốt, ở khoảng cách xa như vậy, vẫn thấy cực kì rõ ràng, không có gì treo trên bức tường trắng, vẫn như dán thông tin tác giả — 《Tầng trời thấp trên không 》. Tác giả: I&C. Thời gian sáng tác: năm 2006. Kích thước 3m x 3m.
Bài hát này hắn rất quen thuộc, trôi bồng bềnh trong không gian nhỏ này.
Spain 《The blue moods of spain》.
Âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai.
Bài hát 《Lam Vũ 》 sau khi hai người gặp lại ở căn phòng nhỏ có cửa sổ màu xanh lam.
Jesus i don't wanna die alone
Jesus oh jesus i don't wanna die alone
My love wasn't true
Now all i have is you
Hắn muốn đem tất cả lời yêu thương muốn nói ra, toàn bộ thông qua bài hát này.
Thuộc về Trì Nhạ, lời thú nhận của Trì Nhạc.
Trì Nhạc không nhớ rõ mình đã ngây ngốc ở trong căn phòng trống không này bao lâu.
Cứ như vậy không nhúc nhích, không nhúc nhích.
Spain 《The blue moods of spain》lặp lại, một lần lại một lần, một lần lại một lần.
Trong lúc ngẩn ngơ, hắn dường như thấy bóng dáng Lục Tỷ, đứng ở nơi ánh sáng trung tâm.
Hắn gọi tên y, hướng y đưa tay qua.Đôi mắt trong trẻo kia, từng chút từng chút, từng chút, cuối cùng biến mất ở ánh sáng trung tâm.
Hàng Châu. Hồ Văn Hạo trong phòng tập thể thao.
Một chiếc xe màu đỏ tiến vào bãi đỗ xe.
Trần Đấu mở cửa, từ trong xe bước ra.
Tầng 2, phòng tập yoga, một nhóm huấn luyện viên thể hình đang đi catwalk theo nhịp âm nhạc.
Thường A cầm loa phóng thanh, khàn giọng dạy dỗ bọn họ.
Tạ Ý mang theo món tráng miệng từ cửa đi vào.
ZIV cũng mang theo hộp giữ ấm cùng lúc đi tới.
Tạ Ý nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, đúng như dự đoán nhìn thấy gương mặt trong tưởng tượng.
ZIV vẫn như cũ tốt bụng hướng Tạ Ý cười cười, xem như bắt chuyện.
"Tiểu A!" "Đại Thường!" Hai người không hẹn mà cùng gọi.
Thường A không khỏi giật mình, lại tới?
Lúc Trần Đấu tới, thấy 3 người ngồi thành một hàng, bên trái Thường A là Tạ Ý, bên phải là ZIV.
Tạ Ý bày ra trước mặt một hộp bánh trứng, trước mặt ZIV là một tô súp nóng.
"Trước đây, ngươi thích ăn bánh trứng ở tiệm này nhất, còn nhớ không?" Tạ Ý nói.
"Ngươi gần đây dàn dựng và luyện tập tổn hao cổ họng, không muốn ăn gì hết, vẫn là nếm thử canh của ta tốt cho phổi." ZIV nói.
(truyện này là đam mỹ hay ngôn tình vậy trời????????)
Hai người cùng đẩy đồ ăn đến trước mặt Thường A, ngầm hiểu đây là một trận đánh bất phân thắng bại.
Đại Thường vốn nhìn thấy mỹ thực sẽ bất đồng, lúc này dường như gặp đại địch, khuôn mặt đau khổ rất nhanh biết thành vẻ mặt hung dữ.
Trần Đấu tựa ở cửa, không nhịn được bật cười.
Thường A nghe tiếng, đôi mắt xoẹt qua sáng lên, khuôn mặt vẻ cầu xin nhìn Trần Đấu, còn kém le lưỡi đung đưa cái đuôi.
Trần Đấu hắng giọng một cái: "Xong việc chưa? Ta tới đón ngươi, không phải nói vội đi sao?"
Thường A lập tức gật đầu như bằm tỏi: "Xong việc rồi ta liền đi, ngươi chờ ta một chút, một phút, không, một giây!"
Đại Thường nói, một bên cầm túi cùng áo khoác, một bên hướng Tạ Ý và ZIV nói: "Xin lỗi ta thực sự có việc rất quan trọng, bánh trứng và súp các ngươi ăn trước, hôm nào ta mời cơm, bye bye bye bye."
Nói xong, nhanh như gió, kéo Trần Đấu chạy ra ngoài.
Trong xe, Trần Đấu một bên đạp chân ga, một bên hướng Thường A nói đùa: "Đại Thường, không sai a, hai anh chàng đẹp trai, xoay quanh ngươi, ngươi muốn chọn ai a."
"Trần tổng." Thường A đau khổ, "Ngươi đừng trêu ta, ta làm gì có phúc khí kia a!"
Trần Đấu một bên lái xe, một bên đưa tay ra, nắm cằm Thường A, kéo qua, quét mắt: "Cô nương rất dễ nhìn, làm sao lại không có phúc khí đây?""Quên đi, chính ta thế nào, bản thân mình rất rõ ràng a." Thường A miệng còn lẩm bẩm, "Ta cũng không phải ngươi đâu, đâu có thể dẫn tới mấy anh chàng đẹp trai cùng tranh giành tình nhân a."
"Ta?" Vẻ mặt Trần Đấu khó hiểu.
"Ta nói." Thường A như là nhớ ra gì đó, nghiêng người, hướng Trần Đấu, "Ngươi và Hồ ca, hai người thế nào rồi?"
"Ta với lão Hồ?" Trần Đấu nhíu nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
"Thất bai?Ai! Thật đáng tiếc a! Ngươi nói Hồ ca đi, tuy rằng nhiều tuổi, nhưng thành thục, thận trọng lại phong độ, nhà lớn sự nghiệp lớn, ta cảm thấy hai người rất xứng đôi."
"Hai bọn ta rất xứng đôi?" Trần Đấu cảm thấy buồn cười, hướng Thường A hỏi, "Vì sao?"
"Ngươi xem, ngươi là một nữ nhân lý tưởng đi, Hồ ca đây, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công, chỉ hai điểm trên, hai người các ngươi rất xứng a. Ta bây giờ coi như là nghĩ thông suốt, vẻ ngoài nam nhân không quan trọng, ta trước đây chính là quá mặt cẩu, chịu không ít khổ sở, Trần tổng, ngươi tuyệt đối đừng nối gót ta a."
"Ngươi đến cùng là muốn nói gì?" Trần Đấu đấu gõ đầu Thường A, "Trong lời nói có ý nghĩa."
Thường A cong môi, lại thở dài: "Kỳ thực, ta nghĩ, Hồ ca so với Trì Nhạc tốt hơn."
Phía trước là đèn đỏ, Trần Đấu đạp phanh xe, máy đếm giờ đèn đỏ chầm chậm đếm ngược.
"Tại sao lại kéo theo cả Trì Nhạc rồi hả?" Trần Đấu càng ngày càng mơ hồ.
"Ngươi không chấp nhận Hồ ca, chẳng lẽ không phải bởi vì ...." Thanh âm Thường A càng ngày càng nhỏ.
"Bởi vì sao? Bởi vì Trì Nhạc?" Trần Đấu liếc mắt, "Ta với Lão Hồ, không cùng một kiểu người, hai người không giống nhau, không phải bởi vì bất kì người nào."
Vẻ mặt Trần Đấu rất thẳng thắn.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, một cước đạp chân ga, xe lại tiếp tục lên đường.
"Huống hồ, ta hiện tai, thật không có tâm tư đặt nơi tình cảm trai gái, quá khác người."
Thường A chống đầu nhìn Trần Đấu.
Sống mũi thật cao, môi cong, tóc hơi dài, mắt lớn mà có hồn, có vẻ đẹp xâm chiếm.
Trần Đấu hoàn mỹ. Bất luận thế nào thì vẻ ngoài rất thu hút.
Quen biết Trần Đấu, nữ nhân này, liền trở thành hình mẫu lý tưởng của nàng.
Nàng rất muốn có một ngày có thể giống như nữ nhân này, cuộc sống rõ ràng như vậy.
Nhưng có lúc, nàng lại cảm thấy, nữ nhân này quá mệt mỏi.
Phải gánh chịu mọi thứ, đều đem mọi người chiếu cố tốt, nhưng chỉ có, ủy khuất chính mình.
"Vé máy bay Trì Nhạc là sáng sớm mai sao?" Trần Đấu một bên điều khiển vô lăng một bên hỏi.
"Ân." Thường A gật gật đầu, "Các ngươi vẫn chiến tranh lạnh sao?"" Chiến tranh lạnh? Ta không có trẻ con như vậy." Trần Đấu bình tĩnh nói, "Chỉ là thời gian lần này quá gấp, chuyện cần làm quá nhiều, ta không rảnh quan tâm hắn, không thể làm gì khác hơn là cho hắn nghỉ ngơi, chờ cho tới lúc hắn tự mình nghĩ thông."
"Tại sao lại vì hắn mà làm nhiều như vậy?" Thường A rốt cuộc không nhịn được, đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi.
Nếu không phải tình cảm chưa dứt, vì lý do gì, lại khiến ngươi trả giá như vậy.
"Tại sao nhất định phải là vì hắn? Không thể vì ta sao?" Trần Đấu cười nhẹ như gió, "Ta chỉ là muốn giải quyết vấn đề, đem tất cả mọi chuyện về hướng tốt đẹp hơn thôi."
"Đơn giản như vậy sao?" Thường A không thể lý giải nổi.
Nàng vì vốn nặng tình, hành động của Trần Đấu, đối với phản ứng đầu tiên của nàng mà nói, cũng là bởi vì yêu.
"Ta không muốn khiến cho Trì Nhạc cảm thấy đã nợ ta cái gì, cũng không muốn có một ngày hắn đột nhiên chạy tới muốn tặng ta cái gì, ta lúc này, thật không có chút thể tinh thần để đối phó với những việc này." Trần Đấu thở dài một hơi, "Chỉ là có một chút, ta có thể phi thường thanh sở trả lời ngươi, Trì Nhạc bây giờ, đối với ta mà nói, chính là người nhà quan trọng nhất, cùng với ngươi, Lục Tỷ, lão Hồ đều giống nhau. Bất luận trong số các ngươi một ngày nào đó có ai gặp khó khăn, ta cũng dốc toàn lực giúp đỡ, tùy việc mà xem xét, khiến ta cho rằng, đó là quyết định đúng."
Thường A kinh ngạc nhìn Trần Đấu.
Nàng cảm thấy Trần Đấu là một nữ nhân rất hoàn hảo.
Thông minh, hào hiệp, kiên cường, quả quyết.
Trong ba người, chỉ có nàng nhìn xa nhất, cũng rõ ràng nhất.
Bất luận Trì Nhạc và Lục Tỷ lưu luyến dây dưa thế nào, làm ầm ĩ không ngớt, chỉ có Trần Đấu, tỉnh táo mà chiến đấu.
Có thể, cùng bạn trai cũ loại bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không mang theo một chút tư tình, tiêu sái như Trần Đấu, ai có thể làm được vậy chứ?
Thường A vì vừa nãy lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử liền cảm thấy xấu hổ cho bản thân.
Đúng vậy a, Trần Đấu là người làm đại sự, nàng thế nào thì sẽ như thế, có thể bị tình cảm quấy nhiễu, dừng lại không đây?
Thường A nhớ tới Tạ Ý, nam nhân nhân cõng đàn ghi ta cao cao soái soái.
Khoảng thời gian này hắn nhiều lần liên hệ, cố ý lấy lòng, nàng không phải không nhìn ra, chỉ là, không biết lấy thân phận gì để đối mặt.
Có hay không một ngày, nàng cũng có thể hào hiệp như Trần Đấu, thật sự buông tay tất cả?
Xe lái vào tiểu khu.
Hoàng hôn buông xuống, các nàng rốt cục về đến nhà.
"Đi thôi, lão Hồ đến." Trần Đấu cởi đại an toàn, "Đêm cuối cùng trước buổi biểu diễn, chúng ta cung ăn bữa cơm đoàn viên."
"Nhưng, Trì Nhạc vẫn chưa về." Thường A có chút do dự.
"Vậy ngươi video call cho hắn trên ipad đi." Trần Đấu cười.
"Chuyện này ... Không tốt lắm đi." Thường A giật mình, liền cảm thấy như vậy không có tâm lắm.
Trần Đấu huýt sáo bê thức ăn lên.
Thường A cũng chạy chậm phía sau, đuổi theo bóng lưng thon gọn của Trần Đấu.
Ngày mai là tuần lễ thời trang quốc tế.
Cố gắng lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, đối mặt với nhiều trắc trở và đen tối, bọn họ khắc phục từng khó khăn, rốt cuộc, từng bước từng bước, đi tới mục tiêu phía trước.
Lần này Crave làm hình ảnh nổi bật nhất, không xuất sắc như Ukiyo-e series, có thể bùng nổ không?
Tất cả những thứ này, hiện tại đều là ẩn số.
Hoặc là thành công, hoặc là thất bại.
Đều chờ tới ngày mai.
Mọi người náo nhiệt xếp thành hàng dài bên ngoài khu triển lãm.
Mọi người giống như đi hành hương, yên tĩnh rồng rắn đứng thành hàng dài.
Không ít người từ trạm thứ nhất Hàng Châu đi theo đến đây, chỉ vì được một lần xem triển lãm này, có nhiều hơn một lần cơ hội vào cửa hàng mua đồ lót.
Trì Nhạc xuyên qua khu triển lãm cá nhân, đi ngang qua bức tranh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây là người mà hắn yêu đến tận xương tủy, một nét họa, phác họa ra toàn thế giới.
Sắc màu kia rực rỡ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, đập vào mắt, phảng phất khung xương tay rõ ràng.
Từ bên cạnh nhìn sang, hình dáng của y, gầy gò mà kiệt ngạo (cương quyết, bướng bỉnh), như một cây gai, đâm vào trái tim hắn, nằm ở nơi đó, cảm nhận mạch đập, thời khắc đều vì hắn mà rung động.
Nam nhân cao lớn, đứng tại khu trưng bày của trạm cuối cùng.
Nơi này, trạm Hàng Châu không sắp đặt, làn không gian của hắn.
Không gian màu trắng chín mét vuông độc lập với triển lãm, Trì Nhạc đứng đối diện với bức trắng, gian phòng này, không có gì cả, chỉ có một chiếc ghế trong quầy bar nhỏ, đặt chính giữa.
Lúc này Trì Nhạc đang ngồi trên ghế.
Bởi vì hai chân quá dài, một chân co ở trên thanh ngang ghế, một chân khác duỗi dài.
Thị lực của hắn khá tốt, ở khoảng cách xa như vậy, vẫn thấy cực kì rõ ràng, không có gì treo trên bức tường trắng, vẫn như dán thông tin tác giả — 《Tầng trời thấp trên không 》. Tác giả: I&C. Thời gian sáng tác: năm 2006. Kích thước 3m x 3m.
Bài hát này hắn rất quen thuộc, trôi bồng bềnh trong không gian nhỏ này.
Spain 《The blue moods of spain》.
Âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai.
Bài hát 《Lam Vũ 》 sau khi hai người gặp lại ở căn phòng nhỏ có cửa sổ màu xanh lam.
Jesus i don't wanna die alone
Jesus oh jesus i don't wanna die alone
My love wasn't true
Now all i have is you
Hắn muốn đem tất cả lời yêu thương muốn nói ra, toàn bộ thông qua bài hát này.
Thuộc về Trì Nhạ, lời thú nhận của Trì Nhạc.
Trì Nhạc không nhớ rõ mình đã ngây ngốc ở trong căn phòng trống không này bao lâu.
Cứ như vậy không nhúc nhích, không nhúc nhích.
Spain 《The blue moods of spain》lặp lại, một lần lại một lần, một lần lại một lần.
Trong lúc ngẩn ngơ, hắn dường như thấy bóng dáng Lục Tỷ, đứng ở nơi ánh sáng trung tâm.
Hắn gọi tên y, hướng y đưa tay qua.Đôi mắt trong trẻo kia, từng chút từng chút, từng chút, cuối cùng biến mất ở ánh sáng trung tâm.
Hàng Châu. Hồ Văn Hạo trong phòng tập thể thao.
Một chiếc xe màu đỏ tiến vào bãi đỗ xe.
Trần Đấu mở cửa, từ trong xe bước ra.
Tầng 2, phòng tập yoga, một nhóm huấn luyện viên thể hình đang đi catwalk theo nhịp âm nhạc.
Thường A cầm loa phóng thanh, khàn giọng dạy dỗ bọn họ.
Tạ Ý mang theo món tráng miệng từ cửa đi vào.
ZIV cũng mang theo hộp giữ ấm cùng lúc đi tới.
Tạ Ý nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, đúng như dự đoán nhìn thấy gương mặt trong tưởng tượng.
ZIV vẫn như cũ tốt bụng hướng Tạ Ý cười cười, xem như bắt chuyện.
"Tiểu A!" "Đại Thường!" Hai người không hẹn mà cùng gọi.
Thường A không khỏi giật mình, lại tới?
Lúc Trần Đấu tới, thấy 3 người ngồi thành một hàng, bên trái Thường A là Tạ Ý, bên phải là ZIV.
Tạ Ý bày ra trước mặt một hộp bánh trứng, trước mặt ZIV là một tô súp nóng.
"Trước đây, ngươi thích ăn bánh trứng ở tiệm này nhất, còn nhớ không?" Tạ Ý nói.
"Ngươi gần đây dàn dựng và luyện tập tổn hao cổ họng, không muốn ăn gì hết, vẫn là nếm thử canh của ta tốt cho phổi." ZIV nói.
(truyện này là đam mỹ hay ngôn tình vậy trời????????)
Hai người cùng đẩy đồ ăn đến trước mặt Thường A, ngầm hiểu đây là một trận đánh bất phân thắng bại.
Đại Thường vốn nhìn thấy mỹ thực sẽ bất đồng, lúc này dường như gặp đại địch, khuôn mặt đau khổ rất nhanh biết thành vẻ mặt hung dữ.
Trần Đấu tựa ở cửa, không nhịn được bật cười.
Thường A nghe tiếng, đôi mắt xoẹt qua sáng lên, khuôn mặt vẻ cầu xin nhìn Trần Đấu, còn kém le lưỡi đung đưa cái đuôi.
Trần Đấu hắng giọng một cái: "Xong việc chưa? Ta tới đón ngươi, không phải nói vội đi sao?"
Thường A lập tức gật đầu như bằm tỏi: "Xong việc rồi ta liền đi, ngươi chờ ta một chút, một phút, không, một giây!"
Đại Thường nói, một bên cầm túi cùng áo khoác, một bên hướng Tạ Ý và ZIV nói: "Xin lỗi ta thực sự có việc rất quan trọng, bánh trứng và súp các ngươi ăn trước, hôm nào ta mời cơm, bye bye bye bye."
Nói xong, nhanh như gió, kéo Trần Đấu chạy ra ngoài.
Trong xe, Trần Đấu một bên đạp chân ga, một bên hướng Thường A nói đùa: "Đại Thường, không sai a, hai anh chàng đẹp trai, xoay quanh ngươi, ngươi muốn chọn ai a."
"Trần tổng." Thường A đau khổ, "Ngươi đừng trêu ta, ta làm gì có phúc khí kia a!"
Trần Đấu một bên lái xe, một bên đưa tay ra, nắm cằm Thường A, kéo qua, quét mắt: "Cô nương rất dễ nhìn, làm sao lại không có phúc khí đây?""Quên đi, chính ta thế nào, bản thân mình rất rõ ràng a." Thường A miệng còn lẩm bẩm, "Ta cũng không phải ngươi đâu, đâu có thể dẫn tới mấy anh chàng đẹp trai cùng tranh giành tình nhân a."
"Ta?" Vẻ mặt Trần Đấu khó hiểu.
"Ta nói." Thường A như là nhớ ra gì đó, nghiêng người, hướng Trần Đấu, "Ngươi và Hồ ca, hai người thế nào rồi?"
"Ta với lão Hồ?" Trần Đấu nhíu nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
"Thất bai?Ai! Thật đáng tiếc a! Ngươi nói Hồ ca đi, tuy rằng nhiều tuổi, nhưng thành thục, thận trọng lại phong độ, nhà lớn sự nghiệp lớn, ta cảm thấy hai người rất xứng đôi."
"Hai bọn ta rất xứng đôi?" Trần Đấu cảm thấy buồn cười, hướng Thường A hỏi, "Vì sao?"
"Ngươi xem, ngươi là một nữ nhân lý tưởng đi, Hồ ca đây, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công, chỉ hai điểm trên, hai người các ngươi rất xứng a. Ta bây giờ coi như là nghĩ thông suốt, vẻ ngoài nam nhân không quan trọng, ta trước đây chính là quá mặt cẩu, chịu không ít khổ sở, Trần tổng, ngươi tuyệt đối đừng nối gót ta a."
"Ngươi đến cùng là muốn nói gì?" Trần Đấu đấu gõ đầu Thường A, "Trong lời nói có ý nghĩa."
Thường A cong môi, lại thở dài: "Kỳ thực, ta nghĩ, Hồ ca so với Trì Nhạc tốt hơn."
Phía trước là đèn đỏ, Trần Đấu đạp phanh xe, máy đếm giờ đèn đỏ chầm chậm đếm ngược.
"Tại sao lại kéo theo cả Trì Nhạc rồi hả?" Trần Đấu càng ngày càng mơ hồ.
"Ngươi không chấp nhận Hồ ca, chẳng lẽ không phải bởi vì ...." Thanh âm Thường A càng ngày càng nhỏ.
"Bởi vì sao? Bởi vì Trì Nhạc?" Trần Đấu liếc mắt, "Ta với Lão Hồ, không cùng một kiểu người, hai người không giống nhau, không phải bởi vì bất kì người nào."
Vẻ mặt Trần Đấu rất thẳng thắn.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, một cước đạp chân ga, xe lại tiếp tục lên đường.
"Huống hồ, ta hiện tai, thật không có tâm tư đặt nơi tình cảm trai gái, quá khác người."
Thường A chống đầu nhìn Trần Đấu.
Sống mũi thật cao, môi cong, tóc hơi dài, mắt lớn mà có hồn, có vẻ đẹp xâm chiếm.
Trần Đấu hoàn mỹ. Bất luận thế nào thì vẻ ngoài rất thu hút.
Quen biết Trần Đấu, nữ nhân này, liền trở thành hình mẫu lý tưởng của nàng.
Nàng rất muốn có một ngày có thể giống như nữ nhân này, cuộc sống rõ ràng như vậy.
Nhưng có lúc, nàng lại cảm thấy, nữ nhân này quá mệt mỏi.
Phải gánh chịu mọi thứ, đều đem mọi người chiếu cố tốt, nhưng chỉ có, ủy khuất chính mình.
"Vé máy bay Trì Nhạc là sáng sớm mai sao?" Trần Đấu một bên điều khiển vô lăng một bên hỏi.
"Ân." Thường A gật gật đầu, "Các ngươi vẫn chiến tranh lạnh sao?"" Chiến tranh lạnh? Ta không có trẻ con như vậy." Trần Đấu bình tĩnh nói, "Chỉ là thời gian lần này quá gấp, chuyện cần làm quá nhiều, ta không rảnh quan tâm hắn, không thể làm gì khác hơn là cho hắn nghỉ ngơi, chờ cho tới lúc hắn tự mình nghĩ thông."
"Tại sao lại vì hắn mà làm nhiều như vậy?" Thường A rốt cuộc không nhịn được, đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi.
Nếu không phải tình cảm chưa dứt, vì lý do gì, lại khiến ngươi trả giá như vậy.
"Tại sao nhất định phải là vì hắn? Không thể vì ta sao?" Trần Đấu cười nhẹ như gió, "Ta chỉ là muốn giải quyết vấn đề, đem tất cả mọi chuyện về hướng tốt đẹp hơn thôi."
"Đơn giản như vậy sao?" Thường A không thể lý giải nổi.
Nàng vì vốn nặng tình, hành động của Trần Đấu, đối với phản ứng đầu tiên của nàng mà nói, cũng là bởi vì yêu.
"Ta không muốn khiến cho Trì Nhạc cảm thấy đã nợ ta cái gì, cũng không muốn có một ngày hắn đột nhiên chạy tới muốn tặng ta cái gì, ta lúc này, thật không có chút thể tinh thần để đối phó với những việc này." Trần Đấu thở dài một hơi, "Chỉ là có một chút, ta có thể phi thường thanh sở trả lời ngươi, Trì Nhạc bây giờ, đối với ta mà nói, chính là người nhà quan trọng nhất, cùng với ngươi, Lục Tỷ, lão Hồ đều giống nhau. Bất luận trong số các ngươi một ngày nào đó có ai gặp khó khăn, ta cũng dốc toàn lực giúp đỡ, tùy việc mà xem xét, khiến ta cho rằng, đó là quyết định đúng."
Thường A kinh ngạc nhìn Trần Đấu.
Nàng cảm thấy Trần Đấu là một nữ nhân rất hoàn hảo.
Thông minh, hào hiệp, kiên cường, quả quyết.
Trong ba người, chỉ có nàng nhìn xa nhất, cũng rõ ràng nhất.
Bất luận Trì Nhạc và Lục Tỷ lưu luyến dây dưa thế nào, làm ầm ĩ không ngớt, chỉ có Trần Đấu, tỉnh táo mà chiến đấu.
Có thể, cùng bạn trai cũ loại bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không mang theo một chút tư tình, tiêu sái như Trần Đấu, ai có thể làm được vậy chứ?
Thường A vì vừa nãy lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử liền cảm thấy xấu hổ cho bản thân.
Đúng vậy a, Trần Đấu là người làm đại sự, nàng thế nào thì sẽ như thế, có thể bị tình cảm quấy nhiễu, dừng lại không đây?
Thường A nhớ tới Tạ Ý, nam nhân nhân cõng đàn ghi ta cao cao soái soái.
Khoảng thời gian này hắn nhiều lần liên hệ, cố ý lấy lòng, nàng không phải không nhìn ra, chỉ là, không biết lấy thân phận gì để đối mặt.
Có hay không một ngày, nàng cũng có thể hào hiệp như Trần Đấu, thật sự buông tay tất cả?
Xe lái vào tiểu khu.
Hoàng hôn buông xuống, các nàng rốt cục về đến nhà.
"Đi thôi, lão Hồ đến." Trần Đấu cởi đại an toàn, "Đêm cuối cùng trước buổi biểu diễn, chúng ta cung ăn bữa cơm đoàn viên."
"Nhưng, Trì Nhạc vẫn chưa về." Thường A có chút do dự.
"Vậy ngươi video call cho hắn trên ipad đi." Trần Đấu cười.
"Chuyện này ... Không tốt lắm đi." Thường A giật mình, liền cảm thấy như vậy không có tâm lắm.
Trần Đấu huýt sáo bê thức ăn lên.
Thường A cũng chạy chậm phía sau, đuổi theo bóng lưng thon gọn của Trần Đấu.
Ngày mai là tuần lễ thời trang quốc tế.
Cố gắng lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, đối mặt với nhiều trắc trở và đen tối, bọn họ khắc phục từng khó khăn, rốt cuộc, từng bước từng bước, đi tới mục tiêu phía trước.
Lần này Crave làm hình ảnh nổi bật nhất, không xuất sắc như Ukiyo-e series, có thể bùng nổ không?
Tất cả những thứ này, hiện tại đều là ẩn số.
Hoặc là thành công, hoặc là thất bại.
Đều chờ tới ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất