Chương 74: Yểu mệnh
Không còn mẹ, lần đầu tiên Khả Ny nhận ra mình đã trưởng thành đến mức độ ấy. Con người ngây thơ phóng khoán lúc trước biến mất như chưa từng tồn tại.
Nhiều ngày rồi cô và anh không cùng nhau nói chuyện, kể cả cô đang suy nghĩ gì tính toán gì cũng chưa từng nói cho anh biết.
Trong vườn nhà yên bình, tiếng chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn không khí lặng lẽ của buổi chiều. Khả Ny nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ nhấc máy
[ Chuyện là Lý Linh San ngày mai sẽ gặp gỡ với một phú bà để bàn giao mẫu thiết kế cho sinh nhật sắp tới của bà ấy. Địa chỉ mình sẽ gửi cho cậu sau ] Tiểu Nhu thông báo.
Khả Ny nhấc lên đôi mắt, những nụ hoa hồng trên cành như tan chảy trong ánh hoàng hôn, tạo nên bức tranh đẹp mắt trước mắt cô.
“Mình biết rồi “ Khả Ny trả lời, giọng nói đầy tự tin và quyết định.
Tiểu Nhu cảm thấy bất ngờ với sự thay đổi trong thái độ của Khả Ny.
[ Gần đây cậu thay đổi rất nhiều ]
Khả Ny cười nhẹ
“ Vậy sao? “
[ Sao cậu lại truy tìm tung tích của Lý Linh San thế? Có ý định tố cáo cô ta sao? “ Tiểu Nhu tiếp tục hỏi.
Khả Ny nhìn vào nhánh hoa hồng trước mặt, rồi nhấc lên một cành hoa, cầm lấy một bông và nắm chặt trong tay.
“Tố cáo Lý Linh San có ích sao?” cô hỏi lại, giọng điệu cứng rắn.
Sau đó, cô nhẹ nhàng ném bông hoa xuống đất và dùng sức giẫm đạp, khiến cho cánh hoa tan tác không còn hình dạng.
“ Cô ta xứng đáng nhận nhiều hơn như vậy “ Khả Ny nói, bày tỏ quan điểm của mình một cách rõ ràng.
…
Đêm tại Eternal, Lý Linh San sau khi biết được tin tức Tống Hoài An ra đi trong lòng liền bất an khó tả. Điều đáng chú ý ở đây là Tống Hoài An qua đời ngay sau khi gặp Lý Linh San. Điều này không chỉ khiến cho Lý Linh San cảm thấy lo lắng mà còn khiến cho những ai biết về cuộc gặp gỡ này cảm thấy nghi ngờ và tạo ra những suy đoán không lường trước được.
Lý Linh San hiểu rằng nếu ai đó phát hiện ra mối liên kết giữa cuộc gặp gỡ của cô ta với Tống Hoài An và cái chết đột ngột của người phụ nữ này, thì sẽ có những hậu quả nghiêm trọng. Sự nghi ngờ của mọi người có thể dẫn đến việc Lý Linh San bị đặt vào tình thế khó xử, và có thể bị nghi ngờ là người gây ra cái chết của Tống Hoài An.
Lý Linh San giật mình khi nghe tiếng gõ cửa và bước ra mở cửa, trước mắt là Đới Kim Giao với sắc mặt căng thẳng và khó coi.
“Bác gái,” Lý Linh San gọi
Lý Linh San nhìn vào ánh mắt lo lắng của Đới Kim Gia, cảm thấy một áp lực nặng nề đè nặng lên vai.
“Sao con còn chưa ngủ? Sáng mai phải đến Sơn Hà rồi,” Đới Kim Giao nhấn mạnh.
Lý Linh San cảm thấy không thể tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Cô ta cảm thấy như có một gánh nặng nào đó đang đè nặng lên trái tim mình.
“Con biết, bác,” Lý Linh San trả lời, giọng điệu rời rạc. “Con sẽ ngủ sớm.”
“ Bác trai vẫn chưa về sao? “
Từ sau cái chết của Tống Hoài An, Võ Anh Quân không nói gì để lại giấy ly hôn cho bà ta rồi bỏ lên chùa. Đới Kim Giao rất tức giận nhưng bà ta biết thiền môn thanh tịnh không phải nơi bà ta có thể náo loạn làm càng.
“ Mặc xác ông ấy, Tống Hoài An này chết rồi còn muốn hại người “
Lý Linh San nói giọng run run, sợ sệt
“ Cái chết của Tống Hoài An liệu có liên quan đến chúng ta không? Những tin tức đó… “
“ Bà ta mệnh yểu thì liên quan gì chúng ta? Những gì báo chí đưa tin đều là sự thật, bà ta quyến rũ đàn ông có vợ, tự mình chịu không nổi cú sốc dư luận thì chết thôi “ Đới Kim Giao nói một cách quả quyết
“ Nhưng mà…thật ra trước khi Tống Hoài An chết con có…đến gặp bà ta “ Lý Linh San tiết lộ, giọng điệu run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Đới Kim Giao nghe tới chuyện này, bà kích động gặng hỏi
“ Con nói cái gì? “
“ Con nói nếu bà ta không bảo Tống Khả Ny buông Đông Thăng ra thì chờ nếm hậu quả đi. Lúc đó bà ấy trông rất đau đớn con tưởng bà ta giả vờ nên không quan tâm. Nào ngờ Tống Hoài An chết ngay sau đó “
Sự im lặng giữa hai người phụ nữ lấp đầy không gian, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tiếp tục nhấp nháy. Một lúc sau Đới Kim Giao cố bình tĩnh lại trấn an
“ Không liên quan tới con, ai biết được bà ta có bệnh chứ. Chỉ cần không ai biết chuyện này sẽ không có vấn đề gì, nếu có ai hỏi tới thì cứ nói con tới thăm bệnh, muốn bàn bạc với Tống Hoài An giải quyết lùm xùm của Tống Khả Ny là xong. “
“ Có ổn không bác? “ Lý Linh San hỏi lại, giọng điệu lo lắng
“ Nghe ở bác “
…
Đêm ấy, khi Võ Đông Thăng trở về nhà, anh lần trông thấy Khả Ny đang đứng trong bếp, ánh đèn mờ ảo bóng của cô tỏa ra sự lạnh lẽo và cô đơn. Cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng anh khi nhìn thấy cảnh này. Cũng đã nhiều ngày rồi cả hai không nói chuyện với nhau, từ khi Tống Hoài An qua đời, không khí trong căn nhà đã trở nên đầy ảm đạm.
Anh cũng chủ động dọn sang phòng ngủ khác để lại không gian cho Khả Ny, để cô có thời gian riêng để suy nghĩ và bình tĩnh lại. Nhưng trong những ngày qua, anh đã cảm thấy khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa dần, như một vách ngăn không thể xuyên thủng.
Khả Ny mang thức ăn ra bàn, mỉm cười nói với anh
“ Anh thay đồ rồi xuống dùng cơm “
Nụ cười của cô…chỉ sau một biến cố mà nụ cười rực rỡ ấy đã không còn nữa, chỉ còn lại sự chua xót gượng gạo. Anh biết nên cho cô thời gian để chấp nhận sự thật, Võ Đông Thăng gật đầu
“ Đợi anh “
Sau khi dùng bữa tối, cả hai trở lại phòng ngủ, nhưng không gian trong căn phòng trở nên yên lặng và ảm đạm lạ thường. Khả Ny nằm trong lòng của Võ Đông Thăng, ánh đèn dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt nhàn nhạt của cô. Cô im lặng, không nói một từ, nhưng trong ánh mắt của cô, anh có thể cảm nhận được sự lo lắng và bất an.
Sau một khoảnh khắc lâu, cô chợt lên tiếng, giọng nói như một sợi chỉ mảnh manh giữa không gian tĩnh lặng:
“Có phải em đã làm anh cảm thấy rất mệt mỏi hay không?”
Những từ này như một đòn đau lòng trong tim Võ Đông Thăng. Anh nhìn xuống Khả Ny, ánh mắt đầy ôn tồn và âu lo.
“ Đứa bé vừa trưởng thành lần đầu chịu đả kích, thật sự không phải lỗi của em. Ngược lại là anh bảo vệ em không tốt, sau này anh sẽ bù đắp cho em nhiều hơn. “
Giọng anh khẽ khẽ
“ Ny hãy cho anh thêm cơ hội được không? “
Khả Ny không trả lời chỉ vùi đầu vào ngực anh, có lẽ Võ Đông Thăng không biết giọt nước mắt cô đã rơi xuống vạt áo anh từ khi nào. Cơ hội cho bản thân còn không có, cô làm sao cho anh đây?
Nhiều ngày rồi cô và anh không cùng nhau nói chuyện, kể cả cô đang suy nghĩ gì tính toán gì cũng chưa từng nói cho anh biết.
Trong vườn nhà yên bình, tiếng chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn không khí lặng lẽ của buổi chiều. Khả Ny nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ nhấc máy
[ Chuyện là Lý Linh San ngày mai sẽ gặp gỡ với một phú bà để bàn giao mẫu thiết kế cho sinh nhật sắp tới của bà ấy. Địa chỉ mình sẽ gửi cho cậu sau ] Tiểu Nhu thông báo.
Khả Ny nhấc lên đôi mắt, những nụ hoa hồng trên cành như tan chảy trong ánh hoàng hôn, tạo nên bức tranh đẹp mắt trước mắt cô.
“Mình biết rồi “ Khả Ny trả lời, giọng nói đầy tự tin và quyết định.
Tiểu Nhu cảm thấy bất ngờ với sự thay đổi trong thái độ của Khả Ny.
[ Gần đây cậu thay đổi rất nhiều ]
Khả Ny cười nhẹ
“ Vậy sao? “
[ Sao cậu lại truy tìm tung tích của Lý Linh San thế? Có ý định tố cáo cô ta sao? “ Tiểu Nhu tiếp tục hỏi.
Khả Ny nhìn vào nhánh hoa hồng trước mặt, rồi nhấc lên một cành hoa, cầm lấy một bông và nắm chặt trong tay.
“Tố cáo Lý Linh San có ích sao?” cô hỏi lại, giọng điệu cứng rắn.
Sau đó, cô nhẹ nhàng ném bông hoa xuống đất và dùng sức giẫm đạp, khiến cho cánh hoa tan tác không còn hình dạng.
“ Cô ta xứng đáng nhận nhiều hơn như vậy “ Khả Ny nói, bày tỏ quan điểm của mình một cách rõ ràng.
…
Đêm tại Eternal, Lý Linh San sau khi biết được tin tức Tống Hoài An ra đi trong lòng liền bất an khó tả. Điều đáng chú ý ở đây là Tống Hoài An qua đời ngay sau khi gặp Lý Linh San. Điều này không chỉ khiến cho Lý Linh San cảm thấy lo lắng mà còn khiến cho những ai biết về cuộc gặp gỡ này cảm thấy nghi ngờ và tạo ra những suy đoán không lường trước được.
Lý Linh San hiểu rằng nếu ai đó phát hiện ra mối liên kết giữa cuộc gặp gỡ của cô ta với Tống Hoài An và cái chết đột ngột của người phụ nữ này, thì sẽ có những hậu quả nghiêm trọng. Sự nghi ngờ của mọi người có thể dẫn đến việc Lý Linh San bị đặt vào tình thế khó xử, và có thể bị nghi ngờ là người gây ra cái chết của Tống Hoài An.
Lý Linh San giật mình khi nghe tiếng gõ cửa và bước ra mở cửa, trước mắt là Đới Kim Giao với sắc mặt căng thẳng và khó coi.
“Bác gái,” Lý Linh San gọi
Lý Linh San nhìn vào ánh mắt lo lắng của Đới Kim Gia, cảm thấy một áp lực nặng nề đè nặng lên vai.
“Sao con còn chưa ngủ? Sáng mai phải đến Sơn Hà rồi,” Đới Kim Giao nhấn mạnh.
Lý Linh San cảm thấy không thể tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Cô ta cảm thấy như có một gánh nặng nào đó đang đè nặng lên trái tim mình.
“Con biết, bác,” Lý Linh San trả lời, giọng điệu rời rạc. “Con sẽ ngủ sớm.”
“ Bác trai vẫn chưa về sao? “
Từ sau cái chết của Tống Hoài An, Võ Anh Quân không nói gì để lại giấy ly hôn cho bà ta rồi bỏ lên chùa. Đới Kim Giao rất tức giận nhưng bà ta biết thiền môn thanh tịnh không phải nơi bà ta có thể náo loạn làm càng.
“ Mặc xác ông ấy, Tống Hoài An này chết rồi còn muốn hại người “
Lý Linh San nói giọng run run, sợ sệt
“ Cái chết của Tống Hoài An liệu có liên quan đến chúng ta không? Những tin tức đó… “
“ Bà ta mệnh yểu thì liên quan gì chúng ta? Những gì báo chí đưa tin đều là sự thật, bà ta quyến rũ đàn ông có vợ, tự mình chịu không nổi cú sốc dư luận thì chết thôi “ Đới Kim Giao nói một cách quả quyết
“ Nhưng mà…thật ra trước khi Tống Hoài An chết con có…đến gặp bà ta “ Lý Linh San tiết lộ, giọng điệu run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Đới Kim Giao nghe tới chuyện này, bà kích động gặng hỏi
“ Con nói cái gì? “
“ Con nói nếu bà ta không bảo Tống Khả Ny buông Đông Thăng ra thì chờ nếm hậu quả đi. Lúc đó bà ấy trông rất đau đớn con tưởng bà ta giả vờ nên không quan tâm. Nào ngờ Tống Hoài An chết ngay sau đó “
Sự im lặng giữa hai người phụ nữ lấp đầy không gian, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tiếp tục nhấp nháy. Một lúc sau Đới Kim Giao cố bình tĩnh lại trấn an
“ Không liên quan tới con, ai biết được bà ta có bệnh chứ. Chỉ cần không ai biết chuyện này sẽ không có vấn đề gì, nếu có ai hỏi tới thì cứ nói con tới thăm bệnh, muốn bàn bạc với Tống Hoài An giải quyết lùm xùm của Tống Khả Ny là xong. “
“ Có ổn không bác? “ Lý Linh San hỏi lại, giọng điệu lo lắng
“ Nghe ở bác “
…
Đêm ấy, khi Võ Đông Thăng trở về nhà, anh lần trông thấy Khả Ny đang đứng trong bếp, ánh đèn mờ ảo bóng của cô tỏa ra sự lạnh lẽo và cô đơn. Cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng anh khi nhìn thấy cảnh này. Cũng đã nhiều ngày rồi cả hai không nói chuyện với nhau, từ khi Tống Hoài An qua đời, không khí trong căn nhà đã trở nên đầy ảm đạm.
Anh cũng chủ động dọn sang phòng ngủ khác để lại không gian cho Khả Ny, để cô có thời gian riêng để suy nghĩ và bình tĩnh lại. Nhưng trong những ngày qua, anh đã cảm thấy khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa dần, như một vách ngăn không thể xuyên thủng.
Khả Ny mang thức ăn ra bàn, mỉm cười nói với anh
“ Anh thay đồ rồi xuống dùng cơm “
Nụ cười của cô…chỉ sau một biến cố mà nụ cười rực rỡ ấy đã không còn nữa, chỉ còn lại sự chua xót gượng gạo. Anh biết nên cho cô thời gian để chấp nhận sự thật, Võ Đông Thăng gật đầu
“ Đợi anh “
Sau khi dùng bữa tối, cả hai trở lại phòng ngủ, nhưng không gian trong căn phòng trở nên yên lặng và ảm đạm lạ thường. Khả Ny nằm trong lòng của Võ Đông Thăng, ánh đèn dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt nhàn nhạt của cô. Cô im lặng, không nói một từ, nhưng trong ánh mắt của cô, anh có thể cảm nhận được sự lo lắng và bất an.
Sau một khoảnh khắc lâu, cô chợt lên tiếng, giọng nói như một sợi chỉ mảnh manh giữa không gian tĩnh lặng:
“Có phải em đã làm anh cảm thấy rất mệt mỏi hay không?”
Những từ này như một đòn đau lòng trong tim Võ Đông Thăng. Anh nhìn xuống Khả Ny, ánh mắt đầy ôn tồn và âu lo.
“ Đứa bé vừa trưởng thành lần đầu chịu đả kích, thật sự không phải lỗi của em. Ngược lại là anh bảo vệ em không tốt, sau này anh sẽ bù đắp cho em nhiều hơn. “
Giọng anh khẽ khẽ
“ Ny hãy cho anh thêm cơ hội được không? “
Khả Ny không trả lời chỉ vùi đầu vào ngực anh, có lẽ Võ Đông Thăng không biết giọt nước mắt cô đã rơi xuống vạt áo anh từ khi nào. Cơ hội cho bản thân còn không có, cô làm sao cho anh đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất