Chương 78: Hứa hẹn tan vỡ
Khả Ny chấp hành án phạt đã một thời gian. Những ngày trôi qua trong trại giam đối với cô không hề dễ dàng, nhưng cô đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây.
Một ngày nọ, viên cán bộ trại giam đến thông báo rằng có người muốn gặp cô. Khả Ny lờ mờ đoán được đó là ai, lòng cô chùng xuống. Cô không muốn gặp anh trong tình cảnh này, với một bên mắt đã mất đi ánh sáng và cuộc sống bị bó buộc trong bốn bức tường trại giam. Nhưng cô cũng hiểu rằng có những chuyện cần phải giải quyết rõ ràng, cũng là để cho người kia chết tâm, để anh có thể tiếp tục sống một cuộc đời hạnh phúc mà không bị ràng buộc bởi quá khứ đau thương.
Võ Đông Thăng bước vào cổng trại giam với tâm trạng rối bời và nặng nề. Anh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, ngày anh có thể gặp lại Khả Ny dù chỉ qua lớp kính dày và nói chuyện qua điện thoại. Mỗi bước chân anh tiến vào khu vực thăm nuôi, cảm giác đau đớn và lo lắng càng thêm rõ rệt.
Anh nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy cô là tại phiên tòa. Ánh mắt đờ đẫn vô hồn của cô và vết sẹo trên khóe mắt trái đã ám ảnh anh suốt thời gian qua. Anh không thể nào quên được những ký ức về cô, những kỷ niệm hạnh phúc và đau đớn đã từng trải qua cùng nhau. Anh biết rằng việc gặp lại Khả Ny sẽ không dễ dàng, nhưng anh vẫn luôn mong cầu điều nhỏ bé này.
Khi đến khu vực thăm nuôi, anh làm thủ tục và chờ đợi trong sự căng thẳng. Cuối cùng, nhân viên trại giam dẫn anh đến một căn phòng nhỏ có tấm kính ngăn cách và hai chiếc điện thoại. Võ Đông Thăng ngồi xuống, tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh nhìn qua tấm kính anh thấy Khả Ny bước vào từ phía bên kia.
Khả Ny trông tiều tụy và mệt mỏi hơn so với lần cuối anh gặp cô. Bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình làm cô trông càng nhỏ bé và yếu đuối. Khi cô ngồi xuống nhấc chiếc điện thoại lên, ánh mắt cô vẫn vô hồn lạnh lẽo. Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình chua xót hơn bao giờ hết.
“ Ny à “ anh gọi tên cô qua chiếc điện thoại, giọng nói run rẩy nhưng đầy tình cảm.
Khả Ny nhìn anh, nhưng ánh mắt không chứa đựng cảm xúc nào.
“Anh đến đây làm gì?” cô hỏi, giọng nói khản đặc đầy mệt mỏi.
“Anh muốn gặp em, muốn biết em có ổn không,” Võ Đông Thăng trả lời, cảm giác bất lực tràn ngập trong anh.
“Ổn?” Khả Ny cười nhạt, một nụ cười không chút vui vẻ.
“ Tôi ổn hay không thì liên quan gì đến anh? “
Võ Đông Thăng cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc khi nghe những lời nói lạnh lùng của người thương. Cô gái anh yêu, người từng tràn đầy sức sống và niềm vui, giờ đây ngồi trước mặt anh với ánh mắt vô hồn và giọng nói cạn khô cảm xúc.
“Ny à, em đừng như vậy,” anh nói, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh dù lòng đau như cắt.
“Anh đã liên lạc với luật sư rồi, tìm cách giúp em giảm án “
Khả Ny thở dài, nhìn xuống bàn tay gầy guộc của mình.
“ Anh bị ngốc sao, Võ Đông Thăng? “
“ Là tôi tự lựa chọn con đường này, anh đừng làm mấy chuyện vô bổ kia nữa “
Võ Đông Thăng càng thêm đau đớn khôn cùng khi nhận ra rằng cô đang đẩy anh ra xa, không muốn anh dính líu đến cuộc sống đầy rẫy những đau khổ và tội lỗi của mình.
“ Ny, em không hiểu sao? Anh không thể bỏ mặc em được,“ anh nói, giọng nói đầy kiên quyết.
“Anh sẽ làm tất cả để giúp em. Em không bao giờ phải đối diện với tất cả điều này một mình.”
Tống Khả Ny bất chợt bật cười, cô lắc đầu
“ Giúp tôi? Anh nên cảm tạ đất trời vì người cuối cùng gặp mẹ tôi là Lý Linh San chứ nếu người đó là Đới Kim Giao mẹ của anh… thì anh sẽ không bình thản mà nói những lời đó đâu. “
Võ Đông Thăng lặng người trước lời nói của Khả Ny. Sự châm chọc và lạnh lùng trong giọng nói của cô. Anh hiểu rằng Khả Ny đang cố gắng tạo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng anh không thể chấp nhận sự chia cách này.
“ Em không giỏi tổn thương người khác đâu Ny à, em làm chuyện này thật vụng về, vậy nên…dừng lại đi, đừng tìm cách đẩy anh ra xa nữa “
“ Anh không thể sống mà không có em,“ Võ Đông Thăng nói nghẹn, nước ngập tràn trong hốc mắt anh
“Chúng ta đã hứa sẽ luôn đồng hành cùng nhau mà, em nói…sẽ không bỏ anh đâu “
Khả Ny nhìn Võ Đông Thăng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong lòng lại dậy sóng. Cô biết rằng mình đang làm tổn thương anh, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Khả Ny cười nhạt, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng.
“Anh thật sự nghĩ rằng những lời hứa hẹn đó có ý nghĩa sao?” cô nói, giọng đầy mỉa mai.
“Lúc yêu ai chẳng nói mấy câu hứa hẹn, không phải anh khờ đến mức tôi nói gì cũng tin đó chứ?”
“ Em cũng đã đồng ý chúng ta sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp “ Võ Đông Thăng nhắc lại kỷ niệm của cả hai trong đau đớn
Khả Ny vậy mà lại ngoảnh mặt đi nơi khác không chút để tâm
“ Kết hôn cái quỷ gì chứ, không thấy tôi đang ở tù sao? Anh muốn lấy ai thì lấy, tôi không lấy con trai kẻ thù. “
“Em… em không tin anh sao?” anh hỏi, giọng run rẩy.
Khả Ny cười chua chát, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng.
“Tin hay không tin thì có ý nghĩa gì?” cô nói.
“Sự thật là tôi đã ở đây, còn anh thì ở ngoài kia. Chúng ta không còn có thể ở bên nhau nữa.”
“Anh tuyệt đối không từ bỏ đâu, chúng ta cũng sẽ không bao giờ vì chuyện này mà bị chia cắt “ Võ Đông Thăng khẳng định chắc nịch
“ Tùy anh “ Khả Ny đáp lại lạnh lùng, không chút để tâm.
Cô đặt điện thoại xuống, cất bước rời khỏi phòng thăm nuôi. Trong lòng cô tràn ngập nỗi đau và mâu thuẫn.Cô cố gắng giữ vững bước chân, nhưng mỗi bước đi đều như là một gánh nặng nặng trĩu trên vai.
Trong khi đó, Võ Đông Thăng ngồi trong phòng thăm nuôi, trái tim anh như bị cắt ra từng mảnh. Sự tuyệt vọng và đau đớn tràn ngập trong tâm trí anh, anh biết những bi kịch xảy ra đọng lại trong tâm trí cô như một vết thương không thể chữa lành. Anh không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi và hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ lại chấp nhận anh bước vào cuộc sống của mình. Ny của anh sẽ vĩnh viễn không thay đổi, tuyệt đối không.
Một ngày nọ, viên cán bộ trại giam đến thông báo rằng có người muốn gặp cô. Khả Ny lờ mờ đoán được đó là ai, lòng cô chùng xuống. Cô không muốn gặp anh trong tình cảnh này, với một bên mắt đã mất đi ánh sáng và cuộc sống bị bó buộc trong bốn bức tường trại giam. Nhưng cô cũng hiểu rằng có những chuyện cần phải giải quyết rõ ràng, cũng là để cho người kia chết tâm, để anh có thể tiếp tục sống một cuộc đời hạnh phúc mà không bị ràng buộc bởi quá khứ đau thương.
Võ Đông Thăng bước vào cổng trại giam với tâm trạng rối bời và nặng nề. Anh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, ngày anh có thể gặp lại Khả Ny dù chỉ qua lớp kính dày và nói chuyện qua điện thoại. Mỗi bước chân anh tiến vào khu vực thăm nuôi, cảm giác đau đớn và lo lắng càng thêm rõ rệt.
Anh nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy cô là tại phiên tòa. Ánh mắt đờ đẫn vô hồn của cô và vết sẹo trên khóe mắt trái đã ám ảnh anh suốt thời gian qua. Anh không thể nào quên được những ký ức về cô, những kỷ niệm hạnh phúc và đau đớn đã từng trải qua cùng nhau. Anh biết rằng việc gặp lại Khả Ny sẽ không dễ dàng, nhưng anh vẫn luôn mong cầu điều nhỏ bé này.
Khi đến khu vực thăm nuôi, anh làm thủ tục và chờ đợi trong sự căng thẳng. Cuối cùng, nhân viên trại giam dẫn anh đến một căn phòng nhỏ có tấm kính ngăn cách và hai chiếc điện thoại. Võ Đông Thăng ngồi xuống, tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh nhìn qua tấm kính anh thấy Khả Ny bước vào từ phía bên kia.
Khả Ny trông tiều tụy và mệt mỏi hơn so với lần cuối anh gặp cô. Bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình làm cô trông càng nhỏ bé và yếu đuối. Khi cô ngồi xuống nhấc chiếc điện thoại lên, ánh mắt cô vẫn vô hồn lạnh lẽo. Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình chua xót hơn bao giờ hết.
“ Ny à “ anh gọi tên cô qua chiếc điện thoại, giọng nói run rẩy nhưng đầy tình cảm.
Khả Ny nhìn anh, nhưng ánh mắt không chứa đựng cảm xúc nào.
“Anh đến đây làm gì?” cô hỏi, giọng nói khản đặc đầy mệt mỏi.
“Anh muốn gặp em, muốn biết em có ổn không,” Võ Đông Thăng trả lời, cảm giác bất lực tràn ngập trong anh.
“Ổn?” Khả Ny cười nhạt, một nụ cười không chút vui vẻ.
“ Tôi ổn hay không thì liên quan gì đến anh? “
Võ Đông Thăng cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc khi nghe những lời nói lạnh lùng của người thương. Cô gái anh yêu, người từng tràn đầy sức sống và niềm vui, giờ đây ngồi trước mặt anh với ánh mắt vô hồn và giọng nói cạn khô cảm xúc.
“Ny à, em đừng như vậy,” anh nói, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh dù lòng đau như cắt.
“Anh đã liên lạc với luật sư rồi, tìm cách giúp em giảm án “
Khả Ny thở dài, nhìn xuống bàn tay gầy guộc của mình.
“ Anh bị ngốc sao, Võ Đông Thăng? “
“ Là tôi tự lựa chọn con đường này, anh đừng làm mấy chuyện vô bổ kia nữa “
Võ Đông Thăng càng thêm đau đớn khôn cùng khi nhận ra rằng cô đang đẩy anh ra xa, không muốn anh dính líu đến cuộc sống đầy rẫy những đau khổ và tội lỗi của mình.
“ Ny, em không hiểu sao? Anh không thể bỏ mặc em được,“ anh nói, giọng nói đầy kiên quyết.
“Anh sẽ làm tất cả để giúp em. Em không bao giờ phải đối diện với tất cả điều này một mình.”
Tống Khả Ny bất chợt bật cười, cô lắc đầu
“ Giúp tôi? Anh nên cảm tạ đất trời vì người cuối cùng gặp mẹ tôi là Lý Linh San chứ nếu người đó là Đới Kim Giao mẹ của anh… thì anh sẽ không bình thản mà nói những lời đó đâu. “
Võ Đông Thăng lặng người trước lời nói của Khả Ny. Sự châm chọc và lạnh lùng trong giọng nói của cô. Anh hiểu rằng Khả Ny đang cố gắng tạo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng anh không thể chấp nhận sự chia cách này.
“ Em không giỏi tổn thương người khác đâu Ny à, em làm chuyện này thật vụng về, vậy nên…dừng lại đi, đừng tìm cách đẩy anh ra xa nữa “
“ Anh không thể sống mà không có em,“ Võ Đông Thăng nói nghẹn, nước ngập tràn trong hốc mắt anh
“Chúng ta đã hứa sẽ luôn đồng hành cùng nhau mà, em nói…sẽ không bỏ anh đâu “
Khả Ny nhìn Võ Đông Thăng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong lòng lại dậy sóng. Cô biết rằng mình đang làm tổn thương anh, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Khả Ny cười nhạt, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng.
“Anh thật sự nghĩ rằng những lời hứa hẹn đó có ý nghĩa sao?” cô nói, giọng đầy mỉa mai.
“Lúc yêu ai chẳng nói mấy câu hứa hẹn, không phải anh khờ đến mức tôi nói gì cũng tin đó chứ?”
“ Em cũng đã đồng ý chúng ta sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp “ Võ Đông Thăng nhắc lại kỷ niệm của cả hai trong đau đớn
Khả Ny vậy mà lại ngoảnh mặt đi nơi khác không chút để tâm
“ Kết hôn cái quỷ gì chứ, không thấy tôi đang ở tù sao? Anh muốn lấy ai thì lấy, tôi không lấy con trai kẻ thù. “
“Em… em không tin anh sao?” anh hỏi, giọng run rẩy.
Khả Ny cười chua chát, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng.
“Tin hay không tin thì có ý nghĩa gì?” cô nói.
“Sự thật là tôi đã ở đây, còn anh thì ở ngoài kia. Chúng ta không còn có thể ở bên nhau nữa.”
“Anh tuyệt đối không từ bỏ đâu, chúng ta cũng sẽ không bao giờ vì chuyện này mà bị chia cắt “ Võ Đông Thăng khẳng định chắc nịch
“ Tùy anh “ Khả Ny đáp lại lạnh lùng, không chút để tâm.
Cô đặt điện thoại xuống, cất bước rời khỏi phòng thăm nuôi. Trong lòng cô tràn ngập nỗi đau và mâu thuẫn.Cô cố gắng giữ vững bước chân, nhưng mỗi bước đi đều như là một gánh nặng nặng trĩu trên vai.
Trong khi đó, Võ Đông Thăng ngồi trong phòng thăm nuôi, trái tim anh như bị cắt ra từng mảnh. Sự tuyệt vọng và đau đớn tràn ngập trong tâm trí anh, anh biết những bi kịch xảy ra đọng lại trong tâm trí cô như một vết thương không thể chữa lành. Anh không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi và hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ lại chấp nhận anh bước vào cuộc sống của mình. Ny của anh sẽ vĩnh viễn không thay đổi, tuyệt đối không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất