Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương
Chương 6: Tang Du chấn động ba trăm năm
Màn đêm buông xuống vô cùng chậm rãi.
Ánh đèn dây tóc ở toàn nhà dạy học đã tràn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều như cũ vẫn chưa tan.
“Không cần báo một tiếng cho lão Phó à?” Hứa Vân Duệ ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng giáo viên lầu bốn.
Tuy rằng với tình huống trước mắt, một đám đại yêu lãnh đạo trường chưa chắc đã có ích, một mình lão Phó thì càng khỏi phải nói, nhưng phòng học loáng cái trống không, sợ là sẽ bị dọa đến hói cả đầu.
“Đã kêu Vương Địch đi rồi”, Tang Du cất di động, “Bên phòng giáo vụ cũng kêu người đi báo luôn rồi.”
Lý Thư Tĩnh quay đầu nhìn qua Hạ Tình cách cô gần nhất: “Trước đây từng xuất hiện tình huống như này chưa?”
Hạ Tình lắc đầu: “Chắc là chưa.”
Trung học Sơn Hải không cho phép học sinh sử dụng linh lực lung tung, bất kể là bên trong hay bên ngoài trường, bắt được sẽ phải đi du lịch một ngày “hối cải để làm yêu quái lần nữa” của phòng giáo dục chính trị, huống hồ còn là thành viên hội học sinh.
Nhưng chuyện phát sinh bất ngờ, bản thân Hạ Tình cũng không dám chắc, nên nhìn về phía Tang Du.
Tang Du căn bản không rảnh lo bên chỗ các cô, mãi đến khi Tạ Nhất Hàng nâng khuỷu tay huých huých cậu ta: “Du ca?”
Tang Du: “?”
Tạ Nhất Hàng: “Bên Nam Sơn hỏi trước đây Trì ca từng xuất hiện tình huống như này chưa.”
Tang Du há miệng định nói chưa có, khoảnh khắc giương mắt lên, trông thấy khuôn mặt của Giang Lê, lời muốn nói thoắt cái kẹt lại trong cổ họng.
Nếu là trước hôm nay, cậu ta chắc chắn sẽ nói chưa, nhưng bây giờ......
Này tính là có? Hay là chưa có ta.
Thái dương của Tang Du không khống chế được mà giựt giựt.
Ban nãy chỉ một lòng tập trung xác nhận hơi thở, bây giờ nhìn Giang Lê, cậu ta mới nhớ tới một chuyện.
Lúc đi giáo viên y tế đã nói gì nhỉ?
- - Triệu chứng ban đầu sẽ khá mãnh liệt, phải kịp thời khai thông, đừng cố gắng chống đỡ, không tốt cho cơ thể.
Lồng ngực Tang Du nảy thật mạnh.
“Cho dù trước đây có từng xảy ra hay chưa, cứ tìm người trước rồi hẵng nói.”
“Hội học sinh ký túc xá tòa nhà dạy học sân thể dục đều phải tìm từng cái, tìm được thì lập tức thông báo cho......” Tang Du bỗng chốc dừng lại, im lặng chừng mười giây, rồi beng beng phun ra hai chữ, “Giang Lê.”
Tai và đầu của tất cả mọi người ong lên: “???”
Thông báo cho ai cơ?
Tang Du: “...... Và tôi.”
Dưới ánh mắt hoài nghi từ đội ngũ hai phía, Tang Du cố gắng duy trì vẻ mặt, nhìn lướt qua phía Giang Lê bên kia, “Lỡ như cậu ở gần hơn thì sao, phòng ngừa thôi.”
Mịa nó cậu ta sắp bịa hết nổi rồi.
Thậm chí lúc nói còn không dám nhìn Giang Lê luôn.
Mấy ngón tay bấm điện thoại của Giang Lê dừng lại vài giây không thể trông thấy, giương mắt nhìn cậu ta một cái.
Đầu Tang Du tê dại cả lên, quăng lại một câu “Vậy đi, chia nhau ra tìm”, rồi xoay người đi mất.
Mấy người ở hội học sinh Nam Sơn còn chưa hồi thần từ câu “thông báo cho Giang Lê trước”, kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
“Lê ca”, Hứa Vân Duệ không dám tin, “Cậu từng có một thời với bí thư trưởng Tây Sơn thật đấy à?!”
Giang Lê cứ như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.
Hứa Vân Duệ hoàn toàn bị sốc, vào Sơn Hải lâu như vậy, tai tiếng có thể đổ vấy lên người chủ tịch hội học sinh Nam Sơn của bọn họ thật sự rất hiếm, cậu ta nghĩ ngợi, rồi vội vã mở miệng: “Lê ca nói thật đi, nếu có thật, vậy thì là người nhà rồi, cậu nói một tiếng, tôi đảm bảo chạy đi liền, phút mốt thôi là đem người về trả cậu.”
Vừa dứt lời, Hứa Vân Duệ đã trông thấy thân hình cao gầy ở phía trước từ từ dừng bước chân.
Giang Lê nghe tiếng, hơi quay đầu lại.
“Có.”
Lúc nói chuyện, hắn đang trả lời tin nhắn, màn hình di động trắng lạnh chiếu sáng, hình dáng sống mũi mắt mày vô cùng rõ nét, kèm theo giọng nói còn lạnh hơn cả thường ngày, rất bình tĩnh, bình tĩnh chẳng giống như đang nói hai người từng có một thời, mà giống như đang nói ngày mai có tiết hơn.
Hứa Vân Duệ bỗng khựng bước chân, trực giác của Đế Giang khiến chuông cảnh giác trong lòng cậu ta dấy lên.
Cậu ta cười gượng hai tiếng: “Vậy thì, tôi......”
Còn chưa “tôi” xong, giây tiếp theo, thanh âm của Giang Lê đã tản ra trong cơn gió đêm tĩnh mịch.
“Trước bảy giờ mười phút phải tìm được người.”
Hứa Vân Duệ: “......”
Mặt mày cậu ta đau khổ, móc điện thoại ra, mở màn hình khóa lên.
19: 04.
Dưới cái nhìn lom lom của cậu ta, số 4 lăn một cái, biến thành số “5“.
Hứa Vân Duệ: “......”
Lý Thư Tĩnh từ đằng sau đi tới, vỗ vỗ bả vai cậu ta: “ 'Phút mốt thôi là đem người về trả cậu' ha?”
“Nể mặt lắm đó, Lê ca còn cho cậu hẳn 6 phút kìa”, cô cúi đầu nhìn thời gian, “Í không đúng, bây giờ là 5 phút rồi.”
Hứa Vân Duệ: “......”
Sớm muộn gì công đức của cậu cũng sẽ mờ đi.
Một đám người tìm hơn hai mươi phút, chuông tự học tối tiết thứ nhất vang lên, linh khí lan tràn được thu lại sạch sẽ không chút dự báo.
Lo sợ tình hình có biến, mấy người gặp nhau trước Bảo tàng lịch sử trường.
Tang Du mở miệng trước: “Chưa về, ban nãy đã gọi cho Vương Địch rồi.”
Nghĩ đến linh khí đột nhiên biến mất, cộng thêm nửa ngày rồi mà chưa tìm thấy người, Tang Du vẫn không ngừng sốt ruột.
Nếu như là Tiểu Trì tự thu lại thì tốt, nếu không phải......
Giang Lê nhìn cậu ta: “Chỗ thường đến đều đi hết rồi à?”
“Ký túc xá, sân thể dục, hội học sinh đều đã tới”, Tang Du dạo hai bước tại chỗ, vẫn không có manh mối, “Thôi, tôi lại qua “Khoảng trời riêng” tìm thử.”
Hứa Vân Duệ: “Sau núi à?”
Tang Du “Ừ” một tiếng: “Cũng tính là chỗ cậu ấy hay đi, nhưng cơ bản toàn đi ban ngày, cậu ấy ghét gió lớn trong rừng buổi tối, tiếng côn trùng kêu, cho nên ban nãy vẫn chưa tìm hẳn hoi.”
Lý Thư Tĩnh suy nghĩ: “Đi chung đi, sau núi lớn như thế, một mình cậu tìm đến chừng nào?”
Tất cả xoay người hướng về phía Khoảng trời riêng, chỉ có Giang Lê là đứng nguyên tại chỗ.
“Năm sáu người đi là đủ rồi, những người khác tìm chỗ khác.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Lê dừng tại một chỗ nào đó.
Tang Du nhìn qua theo tầm mắt của hắn -- Tòa nhà thực nghiệm[1] Tây Sơn.
[1] Là một cơ sở được thiết kế, xây dựng và lắp đặt các thiết bị khoa học kỹ thuật, công cụ dụng cụ hỗ trợ nhằm cung cấp các điều kiện, đảm bảo an toàn cho việc triển khai các thí nghiệm, thực nghiệm trong các lĩnh vực tự nhiên (sinh – lý – hóa) phục vụ cho mục đích học tập và nghiên cứu khoa học.
Đây là công trình cao nhất cả trung học Sơn Hải, cũng là nơi không cần thiết Hề Trì sẽ kiên quyết không đi.
“Không có ở đó đâu”, Tang Du nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, buột miệng thốt ra, “Tiểu Trì lười đến đó nhất, lầu cao bậc thang cao, cậu ấy lười đi.”
Giang Lê “Ừ” một tiếng không nhẹ không nặng, coi như trả lời.
Tòa nhà thực nghiệm buổi tối không bật đèn, lúc này đen ngòm một mảnh.
Ý niệm “Đi xem thử” lóe lên trong đầu, chỉ một cái, nhanh đến mức gần như không để lại dấu vết.
Giang Lê đứng tại chỗ hai giây, nhấc chân đi về phía khu dạy học.
Sau khi đi được mấy mét, hắn bỗng dừng bước.
Khu dạy học cách đó không xa đèn đóm sáng trưng, chỉ có tòa nhà thực nghiệm đằng sau là tối om om.
Giang Lê đứng lại chốc lát, rồi xoay người, đi thẳng ra phía sau.
Cầu thang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.
Tầng 1, tầng 2...... Toàn bộ tiếng vang đều ngừng lại trước bảng hiệu “lầu 11” ở toàn nhà thực nghiệm.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, cửa khép hờ, một chút ánh sáng truyền từ khe cửa ra.
Giang Lê chẳng mấy lưỡng lự, đẩy cửa đi vào.
Khoảng khắc chuông tự học tối tiết hai vang lên, di động của Tang Du đột nhiên rung rung.
Cậu ta mở ra nhìn, bên cột người gửi tin viết là Giang Lê.
Nội dung trong tin nhắn chỉ có năm chữ.
【Sân thượng tòa nhà thực nghiệm.】
Tang Du: “..................”
Đệt!
(@Wat.tpad Augusttt138)
Ráng chiều đã tan hết, một vầng trăng tròn không cao không thấp treo lơ lửng.
Sân thượng không tính là tối, Hề Trì dựa vào hàng rào bảo hộ trong góc, cách đó không xa chính là cột đèn sáng lên đúng giờ, rơi trên người cậu, giống như được phủ một tầng sương nhàn nhạt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hề Trì vất vả nhấc mí mắt lên.
Đồng phục trắng đen.
Của Nam Sơn.
Không phải giáo viên.
Ban nãy cậu gần như đã hao hết tất cả sức lực để vận chuyển và áp chế linh lực, bây giờ Hề Trì chỉ muốn ngủ thôi.
Sau khi biết người tới là người trong trường, sức lực vừa dấy lên lập tức lại tan đi.
Cậu nhắm mắt loay hoay với dây kéo áo khoác, mấy lần vẫn không lên được, chẳng biết thử đến lần thứ mấy, cuối cùng mới miễn cưỡng thành công -- nói là miễn cưỡng, bởi vì lúc kéo khóa lên khép lại thì bị kẹt ở giữa đường.
Có thể là kéo quá nhanh, cũng có thể ngay từ đầu đã không khớp, Hề Trì lười quan tâm.
Kệ, cứ để vậy đi.
Đang nghĩ ngợi, mu bàn tay đột nhiên truyền tới một cơn ấm áp, vừa chạm liền rời.
Cảm giác thoải mái quen thuộc kéo theo một trận tim đập nhanh mãnh liệt, khiến Hề Trì có chút thất thần.
“Lạnh lắm à?”
Giọng nói không hề quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao Hề Trì lại nhận ra ngay trong nháy mắt.
Là Giang Lê.
Thuốc... của cậu.
“Ừm.” Cậu đáp trả theo bản năng.
Trong cơn hoảng hốt, Hề Trì cảm thấy bản thân giống như một cái cây vô cùng khát nước, lại đột nhiên cảm nhận được nguồn nước.
Nguồn nước ấy vừa gần vừa xa, khiến người ta chỉ muốn cắm rễ sâu hơn một chút, rồi sâu hơn một chút.
Giang Lê giúp cậu kéo khóa đến trên cùng.
Một tiếng “Cạch” trầm thấp vang lên, có thứ gì đó rơi ra khỏi túi áo, rơi lên bậc thềm đá -- một hộp kẹo bạc hà bằng sắt.
Giang Lê nhặt lên nhìn thoáng qua.
Trên vỏ sắt viết mấy chữ “Bản nâng cấp”, “Sảng khoái” “Mát họng”, trọng lượng nhẹ tênh, hiển nhiên chẳng còn dư nhiều lắm, chỉ thừa lại vài viên.
“Lạnh mà còn ăn kẹo bạc hà.”
Nói rồi, Giang Lê vươn tay, định đặt hộp sắt vào lại túi áo Hề Trì, nhưng khoảnh khắc sắp đụng đến túi áo, động tác bỗng dừng lại, thuận tay tịch thu.
Giang Lê vừa tịch thu vừa hỏi: “Sao lại chạy đến tòa nhà thực nghiệm.”
Chẳng biết là do vị trí trước ngực được phần vải hai lớp che phủ, hay là vì cái gì khác, cảm giác an toàn cực lớn bao chặt lấy Hề Trì.
Sống lưng căng cứng thả lỏng, buông sức dựa về sau, giờ đây cơn buồn ngủ không ngừng trèo lên.
“Chỗ này cao.” Hề Trì nói.
Cậu chỉ muốn biết, cái tinh nguyệt này có nhất thiết phải có trên người hay không.
Nhưng ban ngày hôm nay quá dài, đêm tới chậm, ánh trăng... cũng tới chậm.
Nơi này vẫn chưa đủ cao.
Cậu chưa chạm tới ánh trăng.
Giang Lê thu mắt nhìn Hề Trì.
Bởi vì cao ư.
Đáp án của vấn đề hoàn toàn lệch hướng với tưởng tượng.
Tang Du nói cậu ghét cao, chắc chắn sẽ không ở đây, nhưng cố tình cậu lại xuất hiện ở đây.
Mà nguyên nhân xuất hiện tại chỗ này, cũng là nguyên nhân cậu sẽ không xuất hiện trong miệng người khác.
Giống như cái người tên Hề Trì này, không thể dự toán, tràn đầy nghịch lý.
Giang Lê lẳng lặng nhìn cậu một hồi, mãi đến khi tiếng hít thở của người trước mắt trở nên kéo dài và mềm mại.
...... Hình như mệt lắm.
Rõ ràng đã ngủ ở phòng y tế rất lâu rồi, nhưng tình trạng lại quá kém.
Ở chỗ thế này mà vẫn ngủ được thì không phải là chuyện tốt, Giang Lê nhíu mày, vươn tay thử thăm dò linh mạch bên gáy cậu.
Ngay khi mu bàn tay vừa chạm vào làn da bên gáy, đầu ngón tay bất chợt bị nắm lấy.
Hề Trì mở hé mắt trong cơn hỗn loạn.
Cậu không thấy rõ người, cũng đã chẳng nhận ra người bên cạnh là ai.
Chỉ biết hơi thở ấy thong thả tự do, tràn qua từng chút một kinh mạch nơi sống lưng, cuốn lấy cậu thật chặt.
Cậu giơ tay nắm lấy.
Nhiệt độ thoải mái nói cho cậu biết -- cậu bắt được rồi.
Hề Trì triệt để thả lỏng tinh thần, vô thức nghiêng đầu qua, dán sát về phía nó.
Lòng bàn tay ấm áp, mềm mại, Giang Lê đang cúi người ngây ra tại chỗ.
Tang Du dẫn một đám tông cửa xông vào, thứ trông thấy chính là cảnh tượng như thế này -- Hề Trì dựa lên rào bảo hộ, nắm chặt tay Giang Lê, mặt kề sát lòng bàn tay Giang Lê, mà Giang Lê thì đưa lưng về phía cửa, dùng cách thức cực kỳ cẩn thận ôm trọn lấy người.
Tang Du chấn động ba trăm năm.
- --------------------------
Tang Du belike: Tất cả chỉ là mơ thoooooi
Ánh đèn dây tóc ở toàn nhà dạy học đã tràn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều như cũ vẫn chưa tan.
“Không cần báo một tiếng cho lão Phó à?” Hứa Vân Duệ ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng giáo viên lầu bốn.
Tuy rằng với tình huống trước mắt, một đám đại yêu lãnh đạo trường chưa chắc đã có ích, một mình lão Phó thì càng khỏi phải nói, nhưng phòng học loáng cái trống không, sợ là sẽ bị dọa đến hói cả đầu.
“Đã kêu Vương Địch đi rồi”, Tang Du cất di động, “Bên phòng giáo vụ cũng kêu người đi báo luôn rồi.”
Lý Thư Tĩnh quay đầu nhìn qua Hạ Tình cách cô gần nhất: “Trước đây từng xuất hiện tình huống như này chưa?”
Hạ Tình lắc đầu: “Chắc là chưa.”
Trung học Sơn Hải không cho phép học sinh sử dụng linh lực lung tung, bất kể là bên trong hay bên ngoài trường, bắt được sẽ phải đi du lịch một ngày “hối cải để làm yêu quái lần nữa” của phòng giáo dục chính trị, huống hồ còn là thành viên hội học sinh.
Nhưng chuyện phát sinh bất ngờ, bản thân Hạ Tình cũng không dám chắc, nên nhìn về phía Tang Du.
Tang Du căn bản không rảnh lo bên chỗ các cô, mãi đến khi Tạ Nhất Hàng nâng khuỷu tay huých huých cậu ta: “Du ca?”
Tang Du: “?”
Tạ Nhất Hàng: “Bên Nam Sơn hỏi trước đây Trì ca từng xuất hiện tình huống như này chưa.”
Tang Du há miệng định nói chưa có, khoảnh khắc giương mắt lên, trông thấy khuôn mặt của Giang Lê, lời muốn nói thoắt cái kẹt lại trong cổ họng.
Nếu là trước hôm nay, cậu ta chắc chắn sẽ nói chưa, nhưng bây giờ......
Này tính là có? Hay là chưa có ta.
Thái dương của Tang Du không khống chế được mà giựt giựt.
Ban nãy chỉ một lòng tập trung xác nhận hơi thở, bây giờ nhìn Giang Lê, cậu ta mới nhớ tới một chuyện.
Lúc đi giáo viên y tế đã nói gì nhỉ?
- - Triệu chứng ban đầu sẽ khá mãnh liệt, phải kịp thời khai thông, đừng cố gắng chống đỡ, không tốt cho cơ thể.
Lồng ngực Tang Du nảy thật mạnh.
“Cho dù trước đây có từng xảy ra hay chưa, cứ tìm người trước rồi hẵng nói.”
“Hội học sinh ký túc xá tòa nhà dạy học sân thể dục đều phải tìm từng cái, tìm được thì lập tức thông báo cho......” Tang Du bỗng chốc dừng lại, im lặng chừng mười giây, rồi beng beng phun ra hai chữ, “Giang Lê.”
Tai và đầu của tất cả mọi người ong lên: “???”
Thông báo cho ai cơ?
Tang Du: “...... Và tôi.”
Dưới ánh mắt hoài nghi từ đội ngũ hai phía, Tang Du cố gắng duy trì vẻ mặt, nhìn lướt qua phía Giang Lê bên kia, “Lỡ như cậu ở gần hơn thì sao, phòng ngừa thôi.”
Mịa nó cậu ta sắp bịa hết nổi rồi.
Thậm chí lúc nói còn không dám nhìn Giang Lê luôn.
Mấy ngón tay bấm điện thoại của Giang Lê dừng lại vài giây không thể trông thấy, giương mắt nhìn cậu ta một cái.
Đầu Tang Du tê dại cả lên, quăng lại một câu “Vậy đi, chia nhau ra tìm”, rồi xoay người đi mất.
Mấy người ở hội học sinh Nam Sơn còn chưa hồi thần từ câu “thông báo cho Giang Lê trước”, kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
“Lê ca”, Hứa Vân Duệ không dám tin, “Cậu từng có một thời với bí thư trưởng Tây Sơn thật đấy à?!”
Giang Lê cứ như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.
Hứa Vân Duệ hoàn toàn bị sốc, vào Sơn Hải lâu như vậy, tai tiếng có thể đổ vấy lên người chủ tịch hội học sinh Nam Sơn của bọn họ thật sự rất hiếm, cậu ta nghĩ ngợi, rồi vội vã mở miệng: “Lê ca nói thật đi, nếu có thật, vậy thì là người nhà rồi, cậu nói một tiếng, tôi đảm bảo chạy đi liền, phút mốt thôi là đem người về trả cậu.”
Vừa dứt lời, Hứa Vân Duệ đã trông thấy thân hình cao gầy ở phía trước từ từ dừng bước chân.
Giang Lê nghe tiếng, hơi quay đầu lại.
“Có.”
Lúc nói chuyện, hắn đang trả lời tin nhắn, màn hình di động trắng lạnh chiếu sáng, hình dáng sống mũi mắt mày vô cùng rõ nét, kèm theo giọng nói còn lạnh hơn cả thường ngày, rất bình tĩnh, bình tĩnh chẳng giống như đang nói hai người từng có một thời, mà giống như đang nói ngày mai có tiết hơn.
Hứa Vân Duệ bỗng khựng bước chân, trực giác của Đế Giang khiến chuông cảnh giác trong lòng cậu ta dấy lên.
Cậu ta cười gượng hai tiếng: “Vậy thì, tôi......”
Còn chưa “tôi” xong, giây tiếp theo, thanh âm của Giang Lê đã tản ra trong cơn gió đêm tĩnh mịch.
“Trước bảy giờ mười phút phải tìm được người.”
Hứa Vân Duệ: “......”
Mặt mày cậu ta đau khổ, móc điện thoại ra, mở màn hình khóa lên.
19: 04.
Dưới cái nhìn lom lom của cậu ta, số 4 lăn một cái, biến thành số “5“.
Hứa Vân Duệ: “......”
Lý Thư Tĩnh từ đằng sau đi tới, vỗ vỗ bả vai cậu ta: “ 'Phút mốt thôi là đem người về trả cậu' ha?”
“Nể mặt lắm đó, Lê ca còn cho cậu hẳn 6 phút kìa”, cô cúi đầu nhìn thời gian, “Í không đúng, bây giờ là 5 phút rồi.”
Hứa Vân Duệ: “......”
Sớm muộn gì công đức của cậu cũng sẽ mờ đi.
Một đám người tìm hơn hai mươi phút, chuông tự học tối tiết thứ nhất vang lên, linh khí lan tràn được thu lại sạch sẽ không chút dự báo.
Lo sợ tình hình có biến, mấy người gặp nhau trước Bảo tàng lịch sử trường.
Tang Du mở miệng trước: “Chưa về, ban nãy đã gọi cho Vương Địch rồi.”
Nghĩ đến linh khí đột nhiên biến mất, cộng thêm nửa ngày rồi mà chưa tìm thấy người, Tang Du vẫn không ngừng sốt ruột.
Nếu như là Tiểu Trì tự thu lại thì tốt, nếu không phải......
Giang Lê nhìn cậu ta: “Chỗ thường đến đều đi hết rồi à?”
“Ký túc xá, sân thể dục, hội học sinh đều đã tới”, Tang Du dạo hai bước tại chỗ, vẫn không có manh mối, “Thôi, tôi lại qua “Khoảng trời riêng” tìm thử.”
Hứa Vân Duệ: “Sau núi à?”
Tang Du “Ừ” một tiếng: “Cũng tính là chỗ cậu ấy hay đi, nhưng cơ bản toàn đi ban ngày, cậu ấy ghét gió lớn trong rừng buổi tối, tiếng côn trùng kêu, cho nên ban nãy vẫn chưa tìm hẳn hoi.”
Lý Thư Tĩnh suy nghĩ: “Đi chung đi, sau núi lớn như thế, một mình cậu tìm đến chừng nào?”
Tất cả xoay người hướng về phía Khoảng trời riêng, chỉ có Giang Lê là đứng nguyên tại chỗ.
“Năm sáu người đi là đủ rồi, những người khác tìm chỗ khác.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Lê dừng tại một chỗ nào đó.
Tang Du nhìn qua theo tầm mắt của hắn -- Tòa nhà thực nghiệm[1] Tây Sơn.
[1] Là một cơ sở được thiết kế, xây dựng và lắp đặt các thiết bị khoa học kỹ thuật, công cụ dụng cụ hỗ trợ nhằm cung cấp các điều kiện, đảm bảo an toàn cho việc triển khai các thí nghiệm, thực nghiệm trong các lĩnh vực tự nhiên (sinh – lý – hóa) phục vụ cho mục đích học tập và nghiên cứu khoa học.
Đây là công trình cao nhất cả trung học Sơn Hải, cũng là nơi không cần thiết Hề Trì sẽ kiên quyết không đi.
“Không có ở đó đâu”, Tang Du nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, buột miệng thốt ra, “Tiểu Trì lười đến đó nhất, lầu cao bậc thang cao, cậu ấy lười đi.”
Giang Lê “Ừ” một tiếng không nhẹ không nặng, coi như trả lời.
Tòa nhà thực nghiệm buổi tối không bật đèn, lúc này đen ngòm một mảnh.
Ý niệm “Đi xem thử” lóe lên trong đầu, chỉ một cái, nhanh đến mức gần như không để lại dấu vết.
Giang Lê đứng tại chỗ hai giây, nhấc chân đi về phía khu dạy học.
Sau khi đi được mấy mét, hắn bỗng dừng bước.
Khu dạy học cách đó không xa đèn đóm sáng trưng, chỉ có tòa nhà thực nghiệm đằng sau là tối om om.
Giang Lê đứng lại chốc lát, rồi xoay người, đi thẳng ra phía sau.
Cầu thang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.
Tầng 1, tầng 2...... Toàn bộ tiếng vang đều ngừng lại trước bảng hiệu “lầu 11” ở toàn nhà thực nghiệm.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, cửa khép hờ, một chút ánh sáng truyền từ khe cửa ra.
Giang Lê chẳng mấy lưỡng lự, đẩy cửa đi vào.
Khoảng khắc chuông tự học tối tiết hai vang lên, di động của Tang Du đột nhiên rung rung.
Cậu ta mở ra nhìn, bên cột người gửi tin viết là Giang Lê.
Nội dung trong tin nhắn chỉ có năm chữ.
【Sân thượng tòa nhà thực nghiệm.】
Tang Du: “..................”
Đệt!
(@Wat.tpad Augusttt138)
Ráng chiều đã tan hết, một vầng trăng tròn không cao không thấp treo lơ lửng.
Sân thượng không tính là tối, Hề Trì dựa vào hàng rào bảo hộ trong góc, cách đó không xa chính là cột đèn sáng lên đúng giờ, rơi trên người cậu, giống như được phủ một tầng sương nhàn nhạt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hề Trì vất vả nhấc mí mắt lên.
Đồng phục trắng đen.
Của Nam Sơn.
Không phải giáo viên.
Ban nãy cậu gần như đã hao hết tất cả sức lực để vận chuyển và áp chế linh lực, bây giờ Hề Trì chỉ muốn ngủ thôi.
Sau khi biết người tới là người trong trường, sức lực vừa dấy lên lập tức lại tan đi.
Cậu nhắm mắt loay hoay với dây kéo áo khoác, mấy lần vẫn không lên được, chẳng biết thử đến lần thứ mấy, cuối cùng mới miễn cưỡng thành công -- nói là miễn cưỡng, bởi vì lúc kéo khóa lên khép lại thì bị kẹt ở giữa đường.
Có thể là kéo quá nhanh, cũng có thể ngay từ đầu đã không khớp, Hề Trì lười quan tâm.
Kệ, cứ để vậy đi.
Đang nghĩ ngợi, mu bàn tay đột nhiên truyền tới một cơn ấm áp, vừa chạm liền rời.
Cảm giác thoải mái quen thuộc kéo theo một trận tim đập nhanh mãnh liệt, khiến Hề Trì có chút thất thần.
“Lạnh lắm à?”
Giọng nói không hề quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao Hề Trì lại nhận ra ngay trong nháy mắt.
Là Giang Lê.
Thuốc... của cậu.
“Ừm.” Cậu đáp trả theo bản năng.
Trong cơn hoảng hốt, Hề Trì cảm thấy bản thân giống như một cái cây vô cùng khát nước, lại đột nhiên cảm nhận được nguồn nước.
Nguồn nước ấy vừa gần vừa xa, khiến người ta chỉ muốn cắm rễ sâu hơn một chút, rồi sâu hơn một chút.
Giang Lê giúp cậu kéo khóa đến trên cùng.
Một tiếng “Cạch” trầm thấp vang lên, có thứ gì đó rơi ra khỏi túi áo, rơi lên bậc thềm đá -- một hộp kẹo bạc hà bằng sắt.
Giang Lê nhặt lên nhìn thoáng qua.
Trên vỏ sắt viết mấy chữ “Bản nâng cấp”, “Sảng khoái” “Mát họng”, trọng lượng nhẹ tênh, hiển nhiên chẳng còn dư nhiều lắm, chỉ thừa lại vài viên.
“Lạnh mà còn ăn kẹo bạc hà.”
Nói rồi, Giang Lê vươn tay, định đặt hộp sắt vào lại túi áo Hề Trì, nhưng khoảnh khắc sắp đụng đến túi áo, động tác bỗng dừng lại, thuận tay tịch thu.
Giang Lê vừa tịch thu vừa hỏi: “Sao lại chạy đến tòa nhà thực nghiệm.”
Chẳng biết là do vị trí trước ngực được phần vải hai lớp che phủ, hay là vì cái gì khác, cảm giác an toàn cực lớn bao chặt lấy Hề Trì.
Sống lưng căng cứng thả lỏng, buông sức dựa về sau, giờ đây cơn buồn ngủ không ngừng trèo lên.
“Chỗ này cao.” Hề Trì nói.
Cậu chỉ muốn biết, cái tinh nguyệt này có nhất thiết phải có trên người hay không.
Nhưng ban ngày hôm nay quá dài, đêm tới chậm, ánh trăng... cũng tới chậm.
Nơi này vẫn chưa đủ cao.
Cậu chưa chạm tới ánh trăng.
Giang Lê thu mắt nhìn Hề Trì.
Bởi vì cao ư.
Đáp án của vấn đề hoàn toàn lệch hướng với tưởng tượng.
Tang Du nói cậu ghét cao, chắc chắn sẽ không ở đây, nhưng cố tình cậu lại xuất hiện ở đây.
Mà nguyên nhân xuất hiện tại chỗ này, cũng là nguyên nhân cậu sẽ không xuất hiện trong miệng người khác.
Giống như cái người tên Hề Trì này, không thể dự toán, tràn đầy nghịch lý.
Giang Lê lẳng lặng nhìn cậu một hồi, mãi đến khi tiếng hít thở của người trước mắt trở nên kéo dài và mềm mại.
...... Hình như mệt lắm.
Rõ ràng đã ngủ ở phòng y tế rất lâu rồi, nhưng tình trạng lại quá kém.
Ở chỗ thế này mà vẫn ngủ được thì không phải là chuyện tốt, Giang Lê nhíu mày, vươn tay thử thăm dò linh mạch bên gáy cậu.
Ngay khi mu bàn tay vừa chạm vào làn da bên gáy, đầu ngón tay bất chợt bị nắm lấy.
Hề Trì mở hé mắt trong cơn hỗn loạn.
Cậu không thấy rõ người, cũng đã chẳng nhận ra người bên cạnh là ai.
Chỉ biết hơi thở ấy thong thả tự do, tràn qua từng chút một kinh mạch nơi sống lưng, cuốn lấy cậu thật chặt.
Cậu giơ tay nắm lấy.
Nhiệt độ thoải mái nói cho cậu biết -- cậu bắt được rồi.
Hề Trì triệt để thả lỏng tinh thần, vô thức nghiêng đầu qua, dán sát về phía nó.
Lòng bàn tay ấm áp, mềm mại, Giang Lê đang cúi người ngây ra tại chỗ.
Tang Du dẫn một đám tông cửa xông vào, thứ trông thấy chính là cảnh tượng như thế này -- Hề Trì dựa lên rào bảo hộ, nắm chặt tay Giang Lê, mặt kề sát lòng bàn tay Giang Lê, mà Giang Lê thì đưa lưng về phía cửa, dùng cách thức cực kỳ cẩn thận ôm trọn lấy người.
Tang Du chấn động ba trăm năm.
- --------------------------
Tang Du belike: Tất cả chỉ là mơ thoooooi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất