Ruột Bông Rách

Chương 57

Trước Sau
Nói xong câu đó, Triệu Vanh xoay người đi đến ghế sô pha lấy khăn quàng cổ Triệu Mính buổi sáng mới vừa đan xong cho mình, mặc thêm áo khoác, đi tới sâu sau.

Trước khi mở cửa, trong phòng không có bất kỳ chuyển động nào ngoài tiếng bước chân của cậu.

Kiều Nam Kỳ giống như vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cậu đi vào sân nhỏ, trực tiếp ngồi xuống cầu thang của sân nhỏ.

Sân sau hiện tại chỉ còn mấy cây thường xuân là còn có chút màu sắc, ngoài ra khu vực nhỏ này không khác gì thế giới xung quanh, xám xịt và cô độc.

Thật nhạt nhẽo và lạnh thấu xương.

Nhưng Triệu Vanh bây giờ cần là những thứ này, cậu ngồi ở đó, từ từ nhắm mắt lại, ở giữa không trung lạnh lẽo dần bình tĩnh lại.

Vừa nói xong những lời đó, cậu liền cảm giác được tinh thần mình không yên ổn.

Không phải dao động, cũng không phải mềm lòng, mà là một loại cảm giác rung động và tỉnh táo không nói thành lời.

Giống như một chiếc thuyền buồm nhỏ cuối cùng cũng có thể ra khơi sau một cơn bão, đột nhiên lại bị sóng tràn về từ phía tước, phải dùng hết sức mới ổn định được con thuyền.

Nhưng Lục Tinh Bình nói đúng, lòng có thích có ghét, mới mất đi phong độ thôi.

Cậu ngồi ở đây, hơi ngửa đầu nhắm hai mắt lại, hít sâu vài hơi.

Khí lạnh lấp đầy phổi, lại có thể khiến làm lạnh trái tim.

Phía chân trời như có chim bay qua, phát ra một tiếng kêu dài dễ nghe.

Tiếng gió xào xạc.

Triệu Vanh khẽ mở mắt, nhìn dấu vết con chim bay qua mây, từ từ thở dài.

- --- Mùa đông gần tới rồi.

Nếu con chim này lại không bay đi, nó sẽ chết cóng trong thế giới lạnh lẽo và hoang vắng này.

Ngay khi cậu chuẩn bị nhắm mắt lại lần nữa, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt mình.

Người đàn ông đứng ở phía sau cậu, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà khoác thêm áo khoác lên đôi vai kia.

Cậu nghe thấy Kiều Nam Kỳ nhỏ giọng nói: “Em sợ lạnh, vào đi thôi. Nếu thấy anh khiến em khó chịu trong lòng, anh có thể ra ngoài.”

Triệu Vanh cúi đầu, nhìn thoáng qua cái áo mới vừa đắp lên người mình.

Lần này, cậu không có cởi áo ra.

Cậu nghĩ, nếu Kiều Nam Kỳ đã không giống như trước kia hung hãn bức xúc như lúc cậu mới rời đi, bọn họ thật ra có thể trở li trạng thái cậu mong đợi ban đầu --- hợp tan trong hòa bình.

Chỉ là những người bạn bình thường.

Cậu nói: “Kiều Nam Kỳ.”

Người đàn ông phía sau dường như cúi xuống ngay lập tức, “Ừ?”

“Anh còn nhớ rõ tôi từng nói với anh không? Anh có thể từ đầu tới cuối, chỉ vì bây giờ chúng ta chia tay, mà đột nhiên có cảm giác bị người khác chủ động từ chối, cho nên mới muốn hơn thua với tôi.”

“Anh không ----”

“Đừng vội phản bác tôi, tôi còn chưa nói xong.”

Kiều Nam Kỳ quả nhiên ngừng nói.

Triệu Vanh nói tiếp: “Hoặc nói, anh không phải muốn chúng ta ở bên nhau, anh chỉ muốn chúng ta trở lại trạng thái có người đốt tốt với anh. Cũng có khả năng, anh chỉ là không tìm được người thích hợp giải quyết nhu cầu của mình. Điều này có thể đánh lừa một người vừa mới chia tay --- mặc dù tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta thậm chí còn không được coi là đã chia tay.”

Không biết có phải cảm nhận được được mưa bão sắp kéo tới theo lời nói của Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ hiếm khi không phản bác hay tranh luận ngay lập tức.

Y chỉ nói: “Triệu Vanh, em muốn nói gì?”

“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa. Thế này đi, có hai lựa chọn.”

“Một là... Tôi gần đây cũng đã lâu không có giải quyết nhu cầu, chỉ là vấn đề đó, anh cũng không tệ. Nếu anh thật sự chỉ có chấp niệm 'Cầu mà không được', vậy hiện tại tôi theo anh về nhà, chúng ta làm một lần.”

“Tôi có thể giải quyết nhu cầu, thỏa mãn chấp niệm của anh, anh giúp tôi tỉnh tâm, từ đây chúng ta coi như kẻ thù không đội trời chung, sẽ không gặp lại, anh hướng đông tôi hướng tay, anh ở đâu, tôi chết cũng không tới, tôi ở đâu, cũng làm phiền anh tránh đi.”

“Cả đời không qua lại với nhau.”

Phía sau Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ như đứng sững tại chỗ.

“Hai.” Triệu Vanh nói tiếp, “Chúng ta hợp tan trong hòa bình, coi như bạn bè bình thường, cả quãng đời sau này cũng chỉ coi nhau là bạn bè bình thường, tôi và anh không có khả năng.”

Cậu thở dài, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của người phía sau.



Sau một lúc lâu.

Giọng nói sắc bén trầm thấp bấy giờ lại ẩn chứa một chút buồn bã.

“Em cho anh hai lựa chọn... Hai lựa chọn đều là không có khả năng.”

“Đúng vậy.” Triệu Vanh thẳng thắn thừa nhận.

Nhưng một cái cấp tiến hơn, một cái thì ôn hòa hơn.

Cậu cảm thấy không có khả năng cho thêm Kiều Nam Kỳ lựa chọn thứ ba. Cậu nếu hiện tại cho, sau này quãng đời còn lại, mỗi ngày đều phải hèn mọn yêu, sợ đối phương không cao hứng lại giống như trước đây, người chịu đựng người này mỗi ngày người kia đi tìm Lục Tinh Bình vẫn luôn là cậu.

“Vậy anh thà lãng phí nó còn hơn.”

“Nhưng mà tôi không muốn lãng phí, anh tiến thêm một bước, tôi sẽ lùi một bước, chúng ta dù có đi ngàn bước khoảng cách cũng sẽ như nhau, loại chuyện này vốn không có ý nghĩa.”

Kiều Nam Kỳ sắp không ổn định được cảm xúc của mình.

Những lời này của Triệu Vanh suýt chút nữa khiến y mất khống chế.

Y vốn nghĩ Triệu Vanh chịu khoác áo mình mang ra, là thái độ đã mềm mỏng hơn, không nghĩ tới sau dáng vẻ ôn hòa dịu dàng ấy, thật ra mỗi chữ lại càng sắc bén, mỗi câu lại càng tàn nhẫn.

Lựa chọn thứ nhất....

Ánh mắt y dừng ở sau gáy Triệu Vanh.

Chiếc khăn quàng cổ lông nhung quấn quanh, chỉ lộ ra chút làn da trắng nõn, khiến người ta chỉ muốn chạm vào để lại dấu vết.

Chỉ cần liếc mắt như vậy, y đã nhớ đến những lần triền miên, còn có gò má ửng đỏ và ánh mắt híp lại của Triệu Vanh.

Sau khi Triệu Vanh rời đi, y mỗi lần nằm mơ đều muốn được ôm người kia vào lòng.

Nhưng y không có khả năng cả đời không qua lại với Triệu Vanh. Chỉ là hiện tại, chỉ cần nghĩ tới một ngày đột nhiên không được gặp Triệu Vanh, y đã không thể thở nổi.

Y căn răng, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình rồi nói: “Bạn bè. Anh nãy cũng đã nói, em có thể chỉ xem anh là một người bạn tới thăm mẹ em.”

Triệu Vanh hơi kinh ngạc.

Cậu thật ra cảm thấy Kiều Nam Kỳ sẽ lập tức chọn cái thứ nhất.

Rốt cuộc thì cậu trước kia, cũng là 'Tình nhân ngầm' bị Kiều Nam Kỳ gọi tới đuổi đi, ngay cả lúc ở công ty được gặp Kiều Nam Kỳ, đa số đều là lúc làm chuyện đó.

“Được.”

Kiều Nam Kỳ lại nói tiếpL “Nhưng em phải cho anh một cơ hội. Triệu Vanh, chỉ một cơ hội thôi, anh không cần yêu cầu khác, được không> Không cần em cho anh cơ hội theo đuổi em, anh cũng không hy vọng xa vời bây giờ em đồng ý quay lại, nhưng cho anh một cơ hội để đối xử tốt với em là được, anh không cần em có bất kỳ phản ứng gì với anh....”

Khi y nói, những cảm xúc bị kè ném như muốn phun trào.

Giọng nói bắt đầu như có chút nức nở, giọng càng trở nên khàn đi.

“Em thấy đấy, anh đang thay đổi, anh trước là một kẻ khốn nạn, đều dáng đời. Nhưng anh hiện tại, đang học, đang sửa... Anh sẽ không gây gây rắc rối gì cho em, em cũng không cần hồi đáp anh cái gì, chỉ cần để anh có thể đối xử tốt với em, có thể thích em là được.”

“Em vẫn nên giữ lại cho anh quyền lợi được tình nguyện.”

“Chúng ta còn có....”

Còn có khả năng.

Y giống như muốn nói những lời này. Nhưng không biết vì sao, khi nói, lại cảm giác cố giấu đi sự nghẹn ngào của mình.

Quá chật vật.

Y chưa bao giờ bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt người khác, cũng không muốn tỏ ra đáng thương để nhận được sự đồng tình.

Y có sự kiêu ngạo và mặt mũi của mình, y căn bản không muốn để Triệu Vanh nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.

Kiều Nam Kỳ ngừng nói.

Triệu Vanh từ từ đứng dậy, không có quay đầu nhìn Kiều Nam Kỳ.

Cậu vốn định nói cho Kiều Nam Kỳ biết mình muốn kết hôn, nhưng cậu lại nghĩ rồi không nói gì. Hiện tại nói, lỡ như ở trước hôn lễ lại gây phiền toái cho Lục Tinh Bình chung quy cũng không tốt. Lục Tinh Bình đã giúp cậu rất nhiều.

Kiều Nam Kỳ nếu như đã chọn làmn bạn, vậy đây là cách đối xử của cậu. Về phần người này hiện tại... Cứ để như vậy đi, dù sao kiên trì mấy ngày, thậm chí mấy tháng cũng có, phát hiện không có hy vọng gì cũng sẽ từ bỏ thôi.

Đến lúc cậu và Lục Tinh Bình tổ chức hôn lễ, Kiều Nam Kỳ dù có thế nào cũng sẽ biết, khi đó cũng sẽ hoàn toàn buông tay.

Cho dù thế nào, bọn họ cũng đã kéo dài tới cùng.

Hiện tại nói ký với người này, người này cũng chưa chắc nghe, cậu cũng lười nói.

Cậu xoay người đi vào phòng.



Lần này, người ở ngoài trở thành Kiều Nam Kỳ.

Sau khi vào phòg, Triệu Vanh mới phát hiện Triệu Mính đã tỉnh, đang ngồi trên sô pha, tiếp tục làm những món thủ công sáng nay chưa làm xong.

“Mẹ tỉnh khi nào vậy ạ? Đói bụng chưa?” Triệu Vanh đi tới bên cạnh bà.

Bà mỉm cười: “Mới à, sau đó nhìn thấy con và bạn ở bên ngoài, cho nên không làm phiền tụi con.”

Có vẻ như chưa dậy lâu lắm.

Bởi vì hôm nay người chăm sóc không ở đây, Triệu Vanh hỏi Triệu Mính muốn ăn gì, sau đói gọi điện thoại cho viện điều dưỡng bảo người tới hỗ trợ chuẩn bị một chút.

Một lúc sau, Kiều Nam Kỳ mới đi vào.

Đôi mắt y có chút đỏ lên, vẻ mặt cũng đã bình tĩnh lại, nhìn không ra cảm xúc gì.

Triệu Mính hỏi y có muốn ở lại cùng ăn cơm trưa không, y nhìn sắc mặt Triệu Vanh, lắc đầu, rồi chậm rãi rời đi.

Triệu Vanh thậm chí còn không để mắt tới y.

Mấy ngày sau, cũng không biết sau khi trở về có phải đã bình ổn lại cảm xúc, Kiều Nam Kỳ lúc tới viện điều dưỡng, mặt ngoài nhìn qua rất bình thường, thật sự chỉ như Phương Trác Quần tới hỏi thăm vậy.

Kiều đại thiếu dù sao vẫn là Kiều đại thiếu, lúc Triệu Vanh không ở, y vẫn là dáng vẻ như cũ. Hơn nữa cách nói chuyện phi thường, cho dù Triệu Mính hay người hay người chăm sóc, y vẫn có thể tiếp chuyện được. Chỉ là lúc Triệu Vanh tới, y vẫn luôn nhìn kỹ sắc mặt Triệu Vanh rồi mới hành động.

Triệu Mính hình như có chút thích y, cũng rất vui vẻ nói chuyện phiếm với Kiều Nam Kỳ, hoặc làm những món thủ công giết thời gian cùng Kiều Nam Kỳ.

Triệu Vanh cảm thấy mình đã nói rất rõ với Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ cũng chọn làm bạn.

Mặc dù bây giờ vẫn còn chút chấp niệm, nhưng chờ tới hôn lễ của cậu và Lục Tinh Bình, không chừng trong lòng đều là Lục Tinh Bình muốn kết hôn, chấp niệm với cậu căn bản không đáng nhắc tới.

Nghĩ như vậy, cậu cũng mặc kệ Kiều Nam Kỳ tới chơi với Triệu Mính, dù sao, Triệu Mính cũng rất vui vẻ. Chẳng qua lúc cậu tới gặp Triệu Mính, đều lười nói chuyện với Kiều Nam Kỳ.

Hơn nữa, cậu cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Cậu phải lo những công việc liên quan đến quan hệ pháp luật và những thứ linh tinh của đám cưới.

Khi biết được từ luật sư lâm những yêu cầu của Trần lão phu nhân về yêu cầu của đám cưới, một bên phải dựa theo yêu cầu này chuẩn bị. Đồng thời còn phải chuẩn bị những tài liệu văn kiện để ra nước ngoài, cùng với nói chuyện với bên Chu gia về khi nào cậu sẽ đến đầu tư ở Trúc Khê....

Thoáng một cái, đã trôi qua một khoảng thời gian.

Năm tháng vội vàng.

Mười năm chỉ như một khoảnh khắc thoáng qua, sự xoay chuyển của thời gian từng chút như đồng hồ quả lắc, lấy đi những phút giây không thể lấy lại được.

Sau những ngày nắng liên tiếp, Dương Thành đột nhiên u ám, một đêm qua đi, tuyết bay trong vô thức đến với đêm tối.

Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện vào buổi sáng, bầu trời và mặt đất đã hoàn toàn trắng xóa.

Triệu Vanh sau khi tỉnh lại, cậu lại nằm ngủ nướng một hồi rồi mới dụi mắt.

Hôm nay cậu không có việc gì làm, việc lớn gần đây phải làm chỉ có xử lý hôn lễ.

Cậu liên hệ với mấy công ty tổ chức đám cưới, tìm hiểu một chút về các phương thức tổ chức đám cưới, muốn tìm một nơi thích hợp với yêu cầu của di chúc.

Trước đây khi ở cùng với Kiều Nam Kỳ, thời gian càng trôi qua, cậu càng hiểu rõ cả hai không có khả năng tổ chức hôn lễ, vì thế về sau chưa từng hy vọng xa vời với chuyện như vậy, tự nhiên cũng không biết gì nhiều.

Sau khi thỏa thuận kết thúc, cậu rời khỏi nhà Kiều Nam Kỳ, cũng rõ ràng mình không đủ can đảm để bắt đầu một mối quan hệ trong khoảng thời gian này, thậm chí cả đời đều phải cô độc một mình.

Không nghĩ tới thứ liên quan tới hôn lễ, lại xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy.

Triệu Vanh có chút thổn thức.

Chuyện này rất phức tạp, cậu đã gọi mấy cuộc điện thoại, liên hệ nhiều người khác nhau, gần cả buổi sáng đều đã đi qua.

Cậu lắng nghe các bước chuẩn bị, trong lòng không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ coi đây là công việc.

Nghe xong rồi tự nhiên cảm thấy mệt thật sự.

Cậu nghỉ ngơi một lát, rồi lại đi đến bên cửa sổ nhìn.

Phía an ninh không có phản hồi, mấy ngày nay tương đối yên tĩnh, tài xế của Trần Kính Niên chỉ tới vào đêm hôm đó, sau đó cũng không thấy nữa.

Chẳng lẽ cậu thật sự quá cảnh giác?

Cậu thu hồi ánh mắt, rồi đóng rèm cửa lại.

Vừa lúc chuẩn bị ăn cơm rồi đi ngủ trưa, Từ Tín đã gọi điện thoại tới.

Cậu ngáp một cái rồi bắt máy: “Anh Từ, em hôm nay không ra ngoài, không cần đón em.”

“Không phải việc đưa đón, Tiểu Triệu, chuyện của Nguyễn Thừa, anh làm theo chỉ dẫn của em để tìm, cuối cùng cũng tìm ra một manh mối.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau