Chương 68
Sau khi đám cưới kết thúc, Kiều Nam Kỳ vẫn ngồi trên chiếc ghế dài ngoài địa điểm tổ chức, nhìn các vị khách lần lượt rời đi, nhìn Triệu Vanh và Lục Tinh Bình cùng lên xe, cũng không biết sẽ về nhà ai.
Đợi tới khi đèn trong hội trường tắt hết, y nói với Hạ Viễn Đồ đang ngồi cùng mình hóng gió: “Cám ơn.”
Hạ Viễn Đồ cười: “Lạ à nha, cậu gần đây thật sự thay đổi thành người khác.”
Suýt chút nữa làm hắn tưởng rằng Kiều Nam Kỳ mình quen trước kia đã bị người ta thay đổi linh hồn.
Ban đầu khi Triệu Vanh rời đi, Hạ Viễn Đồ cảm thấy Kiều Nam Kỳ cùng lắm vì mới chia tay được mấy ngày mà khó dứt ra được, qua mấy ngày rồi sẽ như trước. Nhưng thời gian trôi qua, đã nhiều ngày thế này, Kiều Nam Kùy không chỉ không bước tiếp mà ngược lại còn lún sâu, trở nên điên cuồng không cần thứ gì, trong mắt chỉ có Triệu Vanh.
Sau đó Triệu Vanh muốn kết hôn cùng Lục Tinh Bình, hắn lại lo lắng Kiều Nam Kỳ ngày nào cũng nổi điên, tới hiện trường hôn lễ rồi còn lo Kiều Nam Kỳ thật sự ra tay với Lục Tinh Bình nên làm gì bây giờ. Nhưng may thay Kiều Nam Kỳ không có nổi điên, thậm chí còn cư xử đúng mực tham dự cả quá trình hôn lễ.
Hoàn toàn không giống Kiều đại thiếu người đã bức điên người cha trên danh nghĩa của mình vì trả thù trong mấy năm qua.
Ngược lại càng giống.... Một người bình thường có tất cả cảm xúc vui buồn yêu ghét nhưng cũng biết giữ bình tĩnh.
Có lẽ vì biểu hiện quá mức bình tĩnh của KIều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Tiểu Ngô lúc tới đón người mới dặn vài câu rồi cũng tự mình về nhà.
Nhưng Kiều Nam Kỳ chỉ về nhà rồi cho mèo ăn, sau đó lại lần nữa ra ngoài rồi tới công ty.
Đêm khuya.
Trên tầng cao nhất, văn phòng được đốt trầm hương nhàn nhạt, đèn đuốc sáng trưng.
Tiểu Ngô đã theo y bao năm, những lúc mệt mỏi hay tăng ca cũng đã trải qua, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ làm theo chỉ thị của Kiều Nam Kỳ, gọi mấy người phụ trách tới giúp đỡ, cùng Kiều Nam Kỳ xử lý những tài sản của nhà họ Trần được Kiều Nam Kỳ thu mua lại.
Khi Tiểu Ngô cầm tài liệu đi vào để tìm Kiều Nam Kỳ hỏi một số chi tiết, nhưng khi đến bàn làm việc, mới vừa cúi đầu, đã nhìn thấy trên ống tay áo của Kiều Nam Kỳ dính một ít rượu.
Văn phòng đang mở điều hòa, không có ai khác ở đây, Kiều Nam Kỳ bây giờ đã cởi chiếc áo vest mặc đi dự đám cưới, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo có những hoa văn tô điểm làm cho y trở nên trầm ổn nhưng không cứng nhắc. Nhưng chỉ có duy nhất vệt rượu trên cổ tay áo lại thật sự bắt mắt.
Trước đây chỉ cần ống tay áo chạm vào tường, y sẽ bỏ hết mọi việc để đi thay quần áo.
Tiểu Ngô đã gặp qua những người có thói ở sạch, nhưng hiếm khi thấy người chú ý từng chi tiết đến mức cực điểm như Kiều Nam Kỳ, cậu chàng luôn cảm thấy không phải Kiều Nam Kỳ không phải không chịu đựng được, mà đây là cách Kiều Nam Kỳ ràng buộc bản thân. Tiên sinh nhà bọn họ luôn thu mình ở mọi khía cạnh, phòng bị đến mức không ai có thể đến gần dù chỉ một chút.
Nhưng hiện tại, cậu chàng đã thấy nhiều lần, chỉ cần chuyện liên quan tới Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ sẽ không thèm chú ý tới những điều khác.
Cậu chàng lấy hết can đảm, thử nhắc nhở một chút, muốn dùng cơ này để Kiều Nam Kỳ nghỉ ngơi một lát: “Tiên sinh, ngài có muốn đi thay đồ trước không ạ? Tôi có thể tự làm việc của mình trước, nhưng việc này tôi đều có thể xử lý, không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ rút ra khỏi đống tài liệu nhìn về phía Tiểu Ngô.
“Không cần.” Y nói, “Tôi muốn xử lý xong chuyện này trước.”
Tiểu Ngô biết không thể khuyên, đành phải gật đầu: “Vậy tôi sẽ làm nhanh chóng.”
Sau khi xử lý xong phần tài liệu này, lúc xoay người rời đi, Tiểu Ngô dừng chân, đấu tranh một hồi, rốt cuộc vẫn quay đầu lại nói: “Tiên sinh?”
“Nói.” Lúc này Kiều Nam Kỳ không ngẩng đầu lên nhìn mà vẫn tập trung làm việc.
“Tôi, tôi cũng biết chuyện Triệu tiên sinh....” Cậu chàng kiên trì nói, “Nhưng ngài khoảng thời gian này quá gây sức ép cho bản thân, hiện tại ván đã đóng thuyền, ngài ngài ngài, ngài vẫn là.... Nên về nhà và nghỉ ngơi thêm chút đi?”
Cậu chàng chưa bao giờ dùng giọng điệu gần như khuyên nhủ thế này để nói chuyện với Kiều Nam Kỳ, lúc nói xong cả người có cảm giác muốn sụp đổ.
Kiều Nam Kỳ từ từ ngẩng đầu lên.
Y không có tức giận hay hayt thờ ơ như Tiểu Ngô nghĩ, mà mắt khẽ động, đôi mắt vô hồn ươn ướt nhưng đang thoáng tự giễu.
Y nói: “Tôi hiện tại ở đây hay ở nhà, làm việc hay nghỉ ngơi, có gì khác biệt?”
- -- đều không có ý nghĩa.
Tiểu Ngô nghe ra được ý của câu nói này.
Thì ra Triệu Vanh đối với Kiều Nam Kỳ thật sự quan trọng như vậy.
Nhưng Triệu Vanh đã kết hôn, cũng sẽ không bao giờ quay lại với tiên sinh nhà bọn họ.
Cậu chàng biết điểm mấu chốt, nhưng chỉ sợ đây coi như là một căn bệnh nan y.
Tiểu Ngô trong lòng thở dài, chỉ nghe Kiều Nam Kỳ đột nhiên nói với mình: “Đúng rồi.”
“Tiên sinh ngài nói đi ạ.”
Kiều Nam Kỳ cúi đầu, nhìn chỗ vết thương hơi lộ ra trên cánh tay trái.
Đây là do ngày biết Triệu Vanh kết hôn mà cắn ra.
Lúc ấy đầu óc y hỗn loạn, chỉ cảm thấy trời đất cùng sụp đổ, không thể làm gì, cũng không còn quan tâm gì cả, cái gì cũng không thể nghĩ, vì để không trở thành người nhu nhược khóc ra tiếng mới cắn thành như vậy.
Nhưng y bây giờ, nhớ tới trước kia Triệu Vanh thích đôi tay của mình bao nhiêu, nhất là lúc ngồi một bên nhìn y đáng đàn, y liền có chút sợ hĩa.
Triệu Vanh đã từng nói với y, có lẽ ngần ấy năm qua, Triệu Vanh thích cũng không phải bản thân y, mà là những thứ y sở hữu, có thể là ngoại hình, có thể là khuôn mặt.
Y đã không còn hy vọng xa vời Triệu Vanh yêu mình, nhưng những nơi có thể khiến Triệu Vanh thích, hoặc có thể làm Triệu Vanh nhìn y một lần nữa, y cũng không dám để mất đi.
“Cậu......”
“Giúp tôi tìm hiểu một chút, nơi nào trị sẹo ngoài da tốt nhất, giúp tôi đặt lịch trước.”
Triệu Vanh thích cái gì, thì y sẽ cho thứ đó.
Triệu Vanh muốn làm gì, y sẽ dùng hết những thứ mình có, để đảm bảo Triệu Vanh có thể làm được.
Y không có cơ hội để yêu đương với Triệu Vanh, cũng không có quyền lợi để theo đuổi Triệu Vanh, nhưng y vẫn có thể tiếp tục chọn yêu.
Y không còn đòi hỏi những điều mình muốn nữa.
Y chỉ cần Triệu Vanh có thể vui vẻ.
-
Triệu Vanh quay đầu lại nhìn về phía Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình đẩy tài liệu về phía cậu, đặt bút lông trên đó và nói: “Chỉ còn tên của cậu.”
Triệu Vanh theo động tác của anh cúi đầu xuống liếc nhìn tài liệu kia.
Lục Tinh Bình đã lật tới trang cuối cùng, phía dưới bên phải đã có một chữ tao nhã, chỉ chờ cậu thêm một bút.
Chỉ chờ cậu ký tên vào, ngày mai đưa luật sư Lâm, làm đã thêm một bước có thể lấy được tài sản thừa kế.
Lục Tinh Bình vẻ mặt tự nhiên nhìn cậu, giống như đang chờ cậu ký vào rồi rời đi.
Cậu rũ mắt nhìn xuống nơi cần ký, cầm bút lên, ngón tay kẹp vào thân bút, nhưng không biết vì sao lại không lập tức ký bút mà lại xoay nó, ánh mắt chập tắt.
Trong đầu có rất suy nghĩ hỗn loạn tới mức cậu không thể tìm ra nguyên nhân cốt lõi.
Nhưng cậu chỉ xoay bút vài lần, liền đè nén những phức tạp trong lòng, cầm chắc bút ấn vào cổ tay, đầu ngòi bút liền chạm vào tờ giấy để lại một chấm đen nhỏ.
Cậu đang định viết ra một chữ 'Triệu' ---
“Triệu Vanh.” Lục Tinh Bình đột nhiên gọi cậu lại, “Cậu đang suy nghĩ cái gì?”
Cậu dừng động tác, ngòi bút chạm vào mặt giấy, điểm đen dần dần lan ra.
“Tiền bối nói gì?”
“Cậu vừa rồi do dự.”
“...... Có một chút.” Triệu Vanh nói: “Em ký xong rồi nói sau.”
Cậu đang muốn viết tiếp, Lục Tinh Bình lại đưa tay ra trực tiếp kéo lại.
Lục Tinh Bình nói: “Tôi không muốn người cùng tôi ký thỏa thuận này lại do dự ký nó.”
Sau một lát.
Cậu nói: “Em----”
“Cậu đầu tiên nên nghĩ vì sao mình do dự.” Lục Tinh Bình thế nhưng lại cùng lúc mở miệng với cậu.
Triệu Vanh liếc nhìn Lục Tinh Bình, chỉ thấy Lục Tinh Bình giơ tay ra hiệu cho cậu khoan nói vội.
Cậu há miệng thở dốc, không nói nữa, lực ở đầu ngón tay đã thả lòng, cây bút tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống, lăn ở trên bàn.
Lúc này trong thư phòng chỉ có một ngọn đèn sợi tóc được bật lên, phát ra ánh sáng nhọt nhạt như đón lấy cái lạnh bên ngoài.
Cái lạnh này phủ lên tập tài liệu lẽ ra phải được chiếu sáng rõ ràng, nhưng Triệu Vanh nhìn vào chỉ cảm thấy có chút chói mắt, so với lúc ngồi trên xe còn mệt mỏi hơn.
Cậu dời mắt đi nhìn thấy ngón tay trái đang đeo nhẫn, càng chói mắt hơn nữa.
Nhẫn cưới này đối với cậu và Lục Tinh Bình, chỉ là một chiếc nhẫn, không khác gì một vật trang sức. Nhưng đám cưới có quá nhiều chuyện đến nỗi quên chuyện tháo ra cho tới bây giờ.
Triệu Vanh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lại nghĩ tới lúc trao nhẫn trong hôn lễ, Kiều Nam Kỳ hơi ngẩng đầu lên nhìn mình.
Tim cậu đã lỡ nhịp, không cầm bút lên chạm vào tài liệu, mà đầu ngón tay lạ nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy.
“Em......” Triệu Vanh định lên tiếng, nhưng không thể che giấu cảm xúc nữa, “Tiền bối, lòng em hình như có chút rối loạn.”
Rốt cuộc bây giờ bọn họ đã kết thúc đám cưới và bắt đầu chuẩn bị các thủ tục pháp lý. Đám cưới này mọi người đều biết, mặc dù Lục Tinh Bình không có ý định kết hôn nhưng vẫn công khai gửi thiệp mời cho sự kiện này.
Vì thế cậu lập tức nói thêm: “Không phải là em không muốn lấy tài sản thừa kế, em đã hứa với tiền bối thì nhất định sẽ chia cho anh một nửa. Em sẽ ký ngay bây giờ. Nhưng vì tiền bối đã hỏi nên em mới nói, lòng em bỗng nhiên có chút rối loạn.”
Lục Tinh Bình cười: “Cậu cuối cùng cũng phát hiện?”
Triệu Vanh nghẹn lời: “Tiền bối đã sớm nhìn ra.”
“Lòng không loạn, mà còn lúc đang trao nhẫn cưới, bị luật sư nhìn còn suýt chút nữa quăng nhẫn trên mặt đất?” Lục Tinh Bình dựa lưng vào ghế dựa, nói từ từ, “Tôi chỉ thích đeo kính, chứ không có bị cận nặng.”
Triệu Vanh: “.”
“Vậy vì sao tiền bối vừa rồi ở hôn lễ không chỉ ra?”
“Tôi không muốn ám chỉ cho cậu, nếu cậu vừa rồi không có do dự gì mà ký, tôi sẽ giả vờ nhưng không cảm nhận được gì.”
“Bây giờ cứ giả bộ không cảm nhận được gì, không được à?” Triệu Vanh thờ dài.
Cậu biết lần này không phải vô cùng đơn giản là ký tên xong về nhà, nên vô cùng tự giác mà lấy ghế kéo tới gần bàn làm việc ngồi xuống.
Lục Tinh Bình giống như cho cậu khoảng thời gian để suy nghĩ mà đứng dậy ra đi vào bếp pha cà phê.
Một lúc sau, Lục Tinh Bình quay lại với một tách cà phê nóng hổi và một ly nước ấm, Triệu Vanh vốn theo thói quen định lấy ly nước ấm cho mình, nhưng Lục Tinh Bình lại đặt tách cà phê nóng trước mặt cậu, còn bản thân thì cầm nước ấm ngồi ở bên còn lại.
Triệu Vanh: “?”
Lục Tinh Bình nói: “Tôi lát nữa còn đi ngủ, cậu thì cần tỉnh táo.”
Triệu Vanh: “......”
Cậu dở khóc dở cười: “Em vừa rồi mới nghĩ kỹ vài chuyện.”
“Ừm?”
“Em hôm nay lòng có chút rối loạn là vì Kiều Nam Kỳ tới hôn lễ. Nhưng chúng ta đã thảo luận vấn đề này cùng nhau rồi, việc đã tới nước này, em cũng không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tới nửa số tiền mà tiền bối có thể nhận được, em cũng không thể không biết điều bỏ qua phần tài sản thừa kế như vậy được. Em hiện tại ký tài liệu này xong, ngày mai đưa tới cho luật sư Lâm, sau đó cứ làm theo thỏa thuận.”
Lục Tinh Bình trực tiếp đẩy ly cà phê tới trước mặt cậu: “Nghĩ nửa ngày lại nghĩ tới cái này, cậu vẫn uống mấy hớp trước đi.”
“......” Triệu Vanh bất đắc dĩ nói, “Em nghiêm túc đấy.”
Lục Tinh Bình không trả lời ngay, mà chỉ lấy di động ra, vuốt màn hình mấy cái, sau đó màn hình dừng ở một khung chat, sau đó đưa tới trước mặt Triệu Vanh cho cậu xem.
- -- Là lịch sử trò chuyện cùng Tiểu Ngô.
Triệu Vanh tập trung nhìn, Tiểu Ngô gửi tới rất nhiều tin nhắn, nhưng thật ra chỉ liên quan tới một việc.
Tiểu Ngô đã sắp xếp những thứ mà Kiều Nam Kỳ thu mua được của Trần gia sau khi cốt truyện 《Đường về》 kết thúc, gửi cho Lục Tinh Bình.
“Đây là......?”
“Quà cưới.” Lục Tinh Bình lấy lại điện thoại, nói, “Quà cưới cho buổi đám cưới của chúng ta hôm nay.”
Triệu Vanh ngẩn người.
Lục Tinh Bình lại nói: “Nói là quá cưới, tôi lại cảm thấy không phải tặng cho tôi. Cho nên số tiền này cậu ta mượn danh quà cưới, giao lại cho cậu những thứ thuộc về nhà họ Trần, tài sản 4nhà họ Trần bị chia làm hai phần, một phần ở tài sản thừa kế, phần còn lại ở trong này. Mấy thứ này nếu cậu nhận, chia một nửa cho tôi, cũng giống vậy thôi.”
“Nếu cậu không muốn nợ Nam Kỳ, tôi sẽ trả tiền lại cho cậu ấy ngay bây giờ. Nếu cậu còn do dự, chúng ta cũng không thực hiện hôn ước, cậu và Nam Kỳ.... À, số tiền này cậu có thể cho tôi một nửa, coi như bồi thường việc tôi mất đi một nửa chỗ tài sản thừa kế. Đương nhiên, chỉ cần cậu thấy không phải gánh nặng, đưa cho tôi hay không cũng không saoi, lôi lúc trước nói với cậu cho Tiểu Nguyệt phân nửa chỉ là để chọc cậu thôi.”
“Cho nên hiện tại, cậu hãy quên chuyện này đi, nghĩ kỹ xong rồi nói.”
Triệu vanh vừa thổn thức với 'Quà cưới' của Kiều Nam Kỳ, vừa hiểu được suy nghĩ của Lục Tinh Bình.
Một lúc sau, cậu nói, “Được, chuyện tiền bạc, em tạm thời gác sang một bên.”
“Em rối loạn, chủ yếu bởi vì.... Hôm nay Kiều Nam Kỳ tới, nhưng anh ta chỉ tới. Tiền bối, em cũng không biết miêu tả loại cảm giác này thế nào. Em trước kia luôn chắc chắn, anh ta không yêu em, anh ta chỉ yêu bản thân, cho nên trong hôn lễ, em cảm thấy anh ta sẽ không buông bỏ được sự kiêu ngạo của mình mà đến, hoặc mặc kệ cảm xúc của em, anh ta chính là người như vậy, anh ta sẽ không bao giờ đứng dưới góc nhìn của em mà nghĩ.”
“Nhưng lần này anh ta lại chẳng chọn hai con đường trên.”
“Em lần đầu tiên phạm sai lầm.”
Cho nên lòng cậu đã rối loạn.
Ánh mắt Triệu Vanh lang thang không mục đích, cuối cùng dừng ở cái kén trong nhà kính, nói: “Em cảm thấy mình như bị bọc trong kén, hơn nữua em không muốn đi ra ngoài, bởi vì em biết bên ngoài rất lạnh, đi ra ngoài có thể chết cóng.”
Cậu thừa nhận những kinh nghiệm đã trải qua mang cho cậu quá nhiều cảnh báo, đến tận bây giờ, cậu chỉ cần tưởng tượng nếu lại ở cạnh Kiều Nam Kỳ, cậu sẽ bị người này coi thường, phất lờ, đối xử thiếu tôn trọng. Hoặc có thể cậu không thể cho đi nhiều như trước, nhiệt tình nhất thời của Kiều Nam Kỳ sẽ bị dập tắt, vòng lặp lại lại tra tấn.....
“Nhưng hôm nay, cái kén của em bị chọc thủng, em từ cái lỗ nhìn ra ngoài, và bên ngoài không giống.... với em tưởng tượng.”
“Nhưng em lại không thể tin được, đây có phải là biểu hiện giả dối, có phải là môi trường bên ngoài đang lừa dối em, muốn dụ em ra đó. Hoặc là, em chỉ cần nhầm lẫn suy nghĩ, em không phải vởi vì muốn yêu lại lần nữa, em chỉ là vì mềm lòng.”
Sự rối rắm này không đến mức làm cậu dao động hay quay đầu lại, nhưng bây giờ, cậu lại có chút do dự.
Lục Tinh Bình gật đầu: “Rối rắm có thể hiểu.”
“Cho nên em có chút do dự, nhưng cũng chỉ là do dự.”
“Nó không đủ để ảnh hưởng quyết định của em.”
Giữa cậu và Lục Tinh Bình, hai người đều nguyện ý chấp nhận mối quan hệ được pháp luật công nhận này, là bởi vì cả hai cũng không có ý định sau này sẽ ở cạnh ai đó khác.
Hôn nhân là một từ rất quan trọng, sau đó có được quan hệ pháp luật, cho dù sau khi lấy được tiền rồi ly hôn thì tên của đối phương cũng sẽ đi theo họ cả đời, luôn có ghi chép về điều này.
Nếu về sau không có tính toán ở cùng người khác, thì không thành vấn đề. Nhưng nếu.... Còn yêu người khác thì sao chứ?
Triệu Vanh không phải là một người vì tiền mà từ bỏ tình yêu.
Nhưng cậu cũng không phải người thất hứa hay từ bỏ vất chất chỉ vì do dự.
Cho nên cậu chỉ thoáng có suy nghĩ đó, liền đè nén tâm tư, tiếp tục làm việc mình đang làm.
Lục Tinh Bình hiển nhiên hiểu được mấu chốt, anh nheo mắt uống mấy ngụm nước ấm, còn ngáp một cái, lúc này mới nói: “Triệu Vanh, ký đi, hai ngày nữa đi làm thủ tục, tôi vừa rồi chỉ lo cậu không nghĩ kỹ, sợ về sau sẽ hối hận.”
Triệu Vanh giật mình, nghiêm túc trả lời: “Em đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta ký tài liệu này xong, hai ngày nữa đi lãnh chứng rồi lấy tài sản thừa kế đi.”
“Được.” Lục Tinh Bình nói: “Nhưng tôi có một ít kiến nghị, cậu có thể nghe, cũng có thể bỏ qua. Kiến nghị này, nếu cậu trước khi ký tên không do dự, tôi sẽ không nói, nhưng cậu lại do dự.”
“Tôi không nói chuyện Kiều Nam Kỳ, tôi chỉ nói cậu thôi.”
“Nếu cậu nói cậu chưa nhận định rõ, bởi vì cậu luôn bọc mình trong kén. Cậu hiện tại vẫn chưa từ bỏ hay nhìn về nơi khác cho nên vẫn chưa rõ ràng, quá là bình thường, đổi lại là tôi, tôi cũng nhất định không nhận định rõ. Cho nên nếu cậu không ngại, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, không cần quan tâm chuyện linh tinh, cũng không cần thật sự cảm thấy mình không yêu nữa, cứ thử mở to mắt lại lần nữa.”
“Thử đi tới nơi cậu muốn tới, làm chuyện cậu muốn làm, thậm chí có thể thử yêu người khác. Người này không nhất định là Kiều Nam Kỳ, cũng có thể là bất kỳ người nào.”
“Chờ cậu nhận định rõ ràng, cảm thấy kia chỉ là nhất thời mềm lòng, cậu sẽ tiếp tục chuyện cậu muốn làm, cũng không chậm trễ.”
“Nếu cậu phát hiện mình chỉ đi được vài bước, cuối cùng quyết định quay đầu lại, vậy cũng như đã cố gắng và có kết quả, coi như là lựa chọn tốt nhất.”
“Cậu thật ra cũng không phải không nghĩ như vậy sao? Chỉ dựa vào đầu óc nghĩ, thì không đủ nhận ra sự khác biệt.”
Có một khoảng không im lặng xuất hiện trong thư phòng.
Ánh mắt Triệu Vanh khẽ rung động, con ngươi đen láy xoay chuyển, đôi mắt phản chiếu ánh đèn, cực kỳ giống như vì sao sáng trên bầu trời,
Cậu cười nói: “Tiền bối hiểu em như vậy, em có đôi khi suy nghĩ, không thì em cùng tiền bối từ diễn thành thật đi.”
“Nói dối không phải thói quen tốt.”
“...... Sao tiền bối lại biết em chưa từng có suy nghĩ như vậy?”
“Chúng ta quá giống nhau.” Lục Tinh Bình chậm rãi đứng dậy, thu thập xong tài liệu rồi đưa cho Triệu Vanh, “Thật ra trong tận xương tủy chúng ta là dạng người giống nhau, cùng kiểu người sẽ đẩy nhau ra --- Giống như hiện tại, cả hai đều không có hứng thú với nhau.”
“Lấy tài liệu đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp giành thười gian để cùng cậu làm những thủ tục để lấy phần tài sản kia.”
Triệu Vanh cầm lấy tài liệu, ký tên xuống.
Đợi đến lúc tới trước cửa nhà Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình kéo cửa ra, gió lạnh rào rạt thổi vào, thổi bay chút ấm áp trong cửa.
Đèn đường bên ngoài vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, lại giống như bị gió thổi nghiêng, kéo dài cái bóng của bọn họ.
Triệu Vanh cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đi ra cửa, trong lòng ôm tài liệu đã được mình và Lục Tinh Bình ký tên, quay đầu lại nói với anh: “Còn có một việc. Hôm nay trong đám cưới, Kiều Nam Kỳ lúc hỏi tới vấn đề kia.... Em định tự mình giải quyết, không nghĩ tới tiền bối sẽ trả lời.”
Lục Tinh Bình nhụn vàio, “Ồ, tôi cũng không nói dối nha. Ai kêu Nam Kỳ chỉ muốn dùng từ 'thích' thôi, từ 'thích' này bao gồm quá nhiều, tôi nếu không thích cậu, không đánh giá cao cậu, vì sao lại đồng ý thực hiện hôn ước? Tại cậu ta không dùng từ 'yêu', không trách tôi được.”
Triệu Vanh bị logic này của anh chọc cười: “Cám ơn tiền bối. Dù sao anh ta cũng là bạn thân từ nhỏ tới lớn của anh.”
“Còn bên Nam Kỳ.... Thật ra hôm đám cưới là chọc cậu thôi, tôi tự có tính toán, cậu cũng nói rồi, dù sao tôi và cậu ta cũng là bạn từ nhỏ. Hơn nữa cậu không cần cám ơn tôi, chuyện của chúng ta cũng đã thanh toán xong --- không cần đánh giá thấp sức nặng của Tiểu Nguyệt trong lòng tôi.”
Triệu Vanh tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út chỉ mới có tác dụng một ngày xuống, “Cảm giác chỉ dùng một ngày có chút lãng phí.”
Lục Tinh Bình duỗi tay ra: “Cho tôi đi.”
“Dạ?”
“Cô ấy thích đồ trang sức lạ mắt.” Lục Tinh Bình cất chiếc nhẫn Triệu Vanh đưa tới.
'Cố ấy' này....
Triệu Vanh chợt nhớ tới những lời Lục Tiểu Nguyệt lúc lên lầu đã nói.
Lục Tinh Bình hiển nhiên là nhìn thấu vẻ mặt của cậu, nóiL “Thật ra tôi cũng cần một đám cưới, một chiếc nhẫn cưới để về sau không bị quấy rầy. Cho nên, chúng ta vẫn là thanh toán xong.”
“Em bắt đầu có chút tò mò, chị của Tiểu Nguyệt.... Lúc còn sống là người như thế nào?”
“Một người chán ngắt.”
“......?”
“Nhàm chán đến mức lúc mới ở cùng nhau, cô ấy đã nói những lời lãng mạn nhất, nói cô ấy có một em gái, tên có mặt trăng trong đó, cô ấy lại có tôi, cho nên cô ấy vừa có sao vừa trăng. Tuy nhiên tôi cũng nhàm chán như vậy, chán tới nổi nhớ tới ngày hôm nay.”
Triệu Vanh kéo lại áo khoác, ôm tài liệu trong ngực, cằm vùi vào khăn quàng cổ.
Cậu nhìn vạt khăn đung đưa trong gió, trong đầu đột nhiên nhớ tới năm mười bốn tuổi trong bệnh viện, Kiều Nam Kỳ đã nói 'Không phải lòng tốt, tôi không thiếu tiền'.
Cậu cũng nhớ tới bây giờ.
Thì ra cậu và Lục Tinh Bình thật là cùng một loại người.
“Tiền bối” Cậu mỉm cười, lông mày cong lên, “Phần quà cưới kia, anh qua một khoảng thời gian nữa trả cho anh ta đi, em tự nhận mình biết rõ anh ta, hiện tại trả, anh ta chẳng những không đồng ý, mà ngược lại còn nghi ngờ. Chờ chúng ta lấy được tiền, em sẽ dắt mẹ tới Dương Thành, tới một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Trước khi nghĩ kỹ, em sẽ không quay lại. Cái gọi là quà cưới kia, làm phiền anh nhận trước, chờ em đi rồi, sau đó hãy trả lại cho anh ta giúp em.”
Lục Tinh Bình chỉ 'Ồ' lên, sau đó nói: “Đi đường bình an, đừng lạc đường nhé.”
Triệu Vanh: “......”
Cậu xoay người muốn đi, Lục Tinh Bình lại gọi cậu lại: “Đúng rồi, vậy tiền cà phê khoảng thời gian này cậu uống ở nhà tôi, nhớ thanh toán đấy.”
Triệu Vanh: “.”
Cậu còn lâu mới cùng loại người với Lục Tinh Bình.
-
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ Triệu Vanh, chiếu sáng giấy dán tường màu lam, tạo ra những cơn sóng biển dịu dàng.
Cà phê tối hôm qua Lục Tinh Bình đưa cho Triệu Vanh quá lợi hại, cậu cả đêm trằn trọc trên giường, suy nghĩ rất nhiều chuyện, quyết định rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi Trúc Khê sắp tới, không biết tới rạng sớm đã ngủ lúc mấy giờ/
Triệu Vanh dụi mắt tỉnh dậy, mặt trời so với ngày thường lúc tỉnh dậy đã cao hơn rất nhiều.
Cậu từ từ tỉnh táo, chuyện đầu tiên làm là gọi điện thoại cho luật sư Lâm, báo cho người kia tài liệu đã ký xong, quan hệ của hai người sau khi được pháp luật công nhận sẽ mang tới.
Sau đó, cậu lại nằm trên giường một lúc, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, chuẩn bị vài ngày sau sẽ đưa Triệu Mính tới Trúc Khê.
Ở bên đầu khác.
Những tòa cao ốc chọc trời.
Khu vực công ty của nhà họ Kiều nằm ở chỗ xe cộ đông đúc, người đi làm không ngừng đi qua, không khác gì bất kỳ ngóc ngách nào của thành phố.
Trên tầng cao nhất, thang máy 'Đing' vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tiểu Ngô đi ra phía sau cửa quay đầu lại, lưu luyến cảm giác được đi thang máy chuyên dụng của Kiều Nam Kỳ --- thật sự là lần đầu tiên cậu cảm nhận được việc không cần chờ thang máy, đổi tầng cũng không cần, đi vào công ty là có thể đến ngay văn phòng.
Cám ơn tiên sinh nhà bọn họ đã vội vã chờ mình về báo cáo.
Được hưởng hào quang của Triệu Vanh.
Cậu chàng đi tới cửa văn phòng đang khép hờ, gõ cửa ba cái, “Tiên sinh?”
“Vào đi.”
Kiều Nam Kỳ ở trong văn phòng sốt ruột chờ Tiểu Ngô trở về, lần này, y hiếm khi để Tiểu Ngô mở miệng trước, mà đã tự nói: “Đã đưa đồ tới?”
“Đúng vậy, Lục tiên sinh không có từ chối, nói cám ơn quà cưới, ngài ấy sẽ xem xét những hồ sơ chuyển nhượng, phối hợp với chúng ta làm thủ tục.”
Kiều Nam Kỳ vốn không để ý điểm này, y lại hỏi: “...... Lúc cậu tới nhà cậu ta, Triệu Vanh đang làm gì?” Hai mắt vô hồn hồi nãy chỉ khi nhắc tới Triệu Vanh mới sáng lên một chút.
“Không gặp được Triệu tiên sinh, tôi hỏi một chút, Lục tiên sinh nói.... Triệu tiên sinh đang ở nhà mình thu dọn đồ đạc?”
Thu dọn đồ đạc?
Kiểu Nam Kỳ sửng người, sắc mặt mới tốt lên tí lại không duy trì được.
Triệu Vanh ở nhà mình thu dọn đồ đạc, là muốn dọn tới nhà Lục Tinh Bình ở sao?
Ở dưới cùng một mái hiện, sẽ có cuộc sống gì, y đã từng trải qua, y hiểu rõ.
Bọn họ sẽ ngủ chung một phòng, trên cùng một cái giường sao?
Kiều Nam Kỳ không thể chịu đựng nổi nữa.
Y không dám nghĩ tiếp.
Y khẽ cúi đầu, rũ mắt, che đi cảm xúc hiện tại bây giờ, lúc này mới bình tĩnh nói: “Có tài liệu nào chưa đưa không?”
Tiểu Ngô khó hiểu: “Dạ? Nên tặng đều tặng, không ----”
Kiều Nam Kỳ liếc mắt nhìn.
Trực giác làm việc cho vị đại thiếu gia này quanh năm phát huy tác dụng, cậu chàng lập tức nói: “Chắc chắc còn ạ! Tôi hiện tại đi tìm một lý do đưa qua ạ--- à không, tìm một tài liệu cần đưa qua.”
Kiều Nam Kỳ nói: “Tìm được rồi thì lấy lại đây, tôi đi đưa cho Triệu Vanh.”
Han: Cần tìm 1 bạn beta tốt có thể giúp mình sửa chính tả để có thể ra chương nhanh hơn, bạn nào muốn hợp tác với mình có thể nhắn tin cho mình nhé.
Đợi tới khi đèn trong hội trường tắt hết, y nói với Hạ Viễn Đồ đang ngồi cùng mình hóng gió: “Cám ơn.”
Hạ Viễn Đồ cười: “Lạ à nha, cậu gần đây thật sự thay đổi thành người khác.”
Suýt chút nữa làm hắn tưởng rằng Kiều Nam Kỳ mình quen trước kia đã bị người ta thay đổi linh hồn.
Ban đầu khi Triệu Vanh rời đi, Hạ Viễn Đồ cảm thấy Kiều Nam Kỳ cùng lắm vì mới chia tay được mấy ngày mà khó dứt ra được, qua mấy ngày rồi sẽ như trước. Nhưng thời gian trôi qua, đã nhiều ngày thế này, Kiều Nam Kùy không chỉ không bước tiếp mà ngược lại còn lún sâu, trở nên điên cuồng không cần thứ gì, trong mắt chỉ có Triệu Vanh.
Sau đó Triệu Vanh muốn kết hôn cùng Lục Tinh Bình, hắn lại lo lắng Kiều Nam Kỳ ngày nào cũng nổi điên, tới hiện trường hôn lễ rồi còn lo Kiều Nam Kỳ thật sự ra tay với Lục Tinh Bình nên làm gì bây giờ. Nhưng may thay Kiều Nam Kỳ không có nổi điên, thậm chí còn cư xử đúng mực tham dự cả quá trình hôn lễ.
Hoàn toàn không giống Kiều đại thiếu người đã bức điên người cha trên danh nghĩa của mình vì trả thù trong mấy năm qua.
Ngược lại càng giống.... Một người bình thường có tất cả cảm xúc vui buồn yêu ghét nhưng cũng biết giữ bình tĩnh.
Có lẽ vì biểu hiện quá mức bình tĩnh của KIều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Tiểu Ngô lúc tới đón người mới dặn vài câu rồi cũng tự mình về nhà.
Nhưng Kiều Nam Kỳ chỉ về nhà rồi cho mèo ăn, sau đó lại lần nữa ra ngoài rồi tới công ty.
Đêm khuya.
Trên tầng cao nhất, văn phòng được đốt trầm hương nhàn nhạt, đèn đuốc sáng trưng.
Tiểu Ngô đã theo y bao năm, những lúc mệt mỏi hay tăng ca cũng đã trải qua, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ làm theo chỉ thị của Kiều Nam Kỳ, gọi mấy người phụ trách tới giúp đỡ, cùng Kiều Nam Kỳ xử lý những tài sản của nhà họ Trần được Kiều Nam Kỳ thu mua lại.
Khi Tiểu Ngô cầm tài liệu đi vào để tìm Kiều Nam Kỳ hỏi một số chi tiết, nhưng khi đến bàn làm việc, mới vừa cúi đầu, đã nhìn thấy trên ống tay áo của Kiều Nam Kỳ dính một ít rượu.
Văn phòng đang mở điều hòa, không có ai khác ở đây, Kiều Nam Kỳ bây giờ đã cởi chiếc áo vest mặc đi dự đám cưới, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo có những hoa văn tô điểm làm cho y trở nên trầm ổn nhưng không cứng nhắc. Nhưng chỉ có duy nhất vệt rượu trên cổ tay áo lại thật sự bắt mắt.
Trước đây chỉ cần ống tay áo chạm vào tường, y sẽ bỏ hết mọi việc để đi thay quần áo.
Tiểu Ngô đã gặp qua những người có thói ở sạch, nhưng hiếm khi thấy người chú ý từng chi tiết đến mức cực điểm như Kiều Nam Kỳ, cậu chàng luôn cảm thấy không phải Kiều Nam Kỳ không phải không chịu đựng được, mà đây là cách Kiều Nam Kỳ ràng buộc bản thân. Tiên sinh nhà bọn họ luôn thu mình ở mọi khía cạnh, phòng bị đến mức không ai có thể đến gần dù chỉ một chút.
Nhưng hiện tại, cậu chàng đã thấy nhiều lần, chỉ cần chuyện liên quan tới Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ sẽ không thèm chú ý tới những điều khác.
Cậu chàng lấy hết can đảm, thử nhắc nhở một chút, muốn dùng cơ này để Kiều Nam Kỳ nghỉ ngơi một lát: “Tiên sinh, ngài có muốn đi thay đồ trước không ạ? Tôi có thể tự làm việc của mình trước, nhưng việc này tôi đều có thể xử lý, không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ rút ra khỏi đống tài liệu nhìn về phía Tiểu Ngô.
“Không cần.” Y nói, “Tôi muốn xử lý xong chuyện này trước.”
Tiểu Ngô biết không thể khuyên, đành phải gật đầu: “Vậy tôi sẽ làm nhanh chóng.”
Sau khi xử lý xong phần tài liệu này, lúc xoay người rời đi, Tiểu Ngô dừng chân, đấu tranh một hồi, rốt cuộc vẫn quay đầu lại nói: “Tiên sinh?”
“Nói.” Lúc này Kiều Nam Kỳ không ngẩng đầu lên nhìn mà vẫn tập trung làm việc.
“Tôi, tôi cũng biết chuyện Triệu tiên sinh....” Cậu chàng kiên trì nói, “Nhưng ngài khoảng thời gian này quá gây sức ép cho bản thân, hiện tại ván đã đóng thuyền, ngài ngài ngài, ngài vẫn là.... Nên về nhà và nghỉ ngơi thêm chút đi?”
Cậu chàng chưa bao giờ dùng giọng điệu gần như khuyên nhủ thế này để nói chuyện với Kiều Nam Kỳ, lúc nói xong cả người có cảm giác muốn sụp đổ.
Kiều Nam Kỳ từ từ ngẩng đầu lên.
Y không có tức giận hay hayt thờ ơ như Tiểu Ngô nghĩ, mà mắt khẽ động, đôi mắt vô hồn ươn ướt nhưng đang thoáng tự giễu.
Y nói: “Tôi hiện tại ở đây hay ở nhà, làm việc hay nghỉ ngơi, có gì khác biệt?”
- -- đều không có ý nghĩa.
Tiểu Ngô nghe ra được ý của câu nói này.
Thì ra Triệu Vanh đối với Kiều Nam Kỳ thật sự quan trọng như vậy.
Nhưng Triệu Vanh đã kết hôn, cũng sẽ không bao giờ quay lại với tiên sinh nhà bọn họ.
Cậu chàng biết điểm mấu chốt, nhưng chỉ sợ đây coi như là một căn bệnh nan y.
Tiểu Ngô trong lòng thở dài, chỉ nghe Kiều Nam Kỳ đột nhiên nói với mình: “Đúng rồi.”
“Tiên sinh ngài nói đi ạ.”
Kiều Nam Kỳ cúi đầu, nhìn chỗ vết thương hơi lộ ra trên cánh tay trái.
Đây là do ngày biết Triệu Vanh kết hôn mà cắn ra.
Lúc ấy đầu óc y hỗn loạn, chỉ cảm thấy trời đất cùng sụp đổ, không thể làm gì, cũng không còn quan tâm gì cả, cái gì cũng không thể nghĩ, vì để không trở thành người nhu nhược khóc ra tiếng mới cắn thành như vậy.
Nhưng y bây giờ, nhớ tới trước kia Triệu Vanh thích đôi tay của mình bao nhiêu, nhất là lúc ngồi một bên nhìn y đáng đàn, y liền có chút sợ hĩa.
Triệu Vanh đã từng nói với y, có lẽ ngần ấy năm qua, Triệu Vanh thích cũng không phải bản thân y, mà là những thứ y sở hữu, có thể là ngoại hình, có thể là khuôn mặt.
Y đã không còn hy vọng xa vời Triệu Vanh yêu mình, nhưng những nơi có thể khiến Triệu Vanh thích, hoặc có thể làm Triệu Vanh nhìn y một lần nữa, y cũng không dám để mất đi.
“Cậu......”
“Giúp tôi tìm hiểu một chút, nơi nào trị sẹo ngoài da tốt nhất, giúp tôi đặt lịch trước.”
Triệu Vanh thích cái gì, thì y sẽ cho thứ đó.
Triệu Vanh muốn làm gì, y sẽ dùng hết những thứ mình có, để đảm bảo Triệu Vanh có thể làm được.
Y không có cơ hội để yêu đương với Triệu Vanh, cũng không có quyền lợi để theo đuổi Triệu Vanh, nhưng y vẫn có thể tiếp tục chọn yêu.
Y không còn đòi hỏi những điều mình muốn nữa.
Y chỉ cần Triệu Vanh có thể vui vẻ.
-
Triệu Vanh quay đầu lại nhìn về phía Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình đẩy tài liệu về phía cậu, đặt bút lông trên đó và nói: “Chỉ còn tên của cậu.”
Triệu Vanh theo động tác của anh cúi đầu xuống liếc nhìn tài liệu kia.
Lục Tinh Bình đã lật tới trang cuối cùng, phía dưới bên phải đã có một chữ tao nhã, chỉ chờ cậu thêm một bút.
Chỉ chờ cậu ký tên vào, ngày mai đưa luật sư Lâm, làm đã thêm một bước có thể lấy được tài sản thừa kế.
Lục Tinh Bình vẻ mặt tự nhiên nhìn cậu, giống như đang chờ cậu ký vào rồi rời đi.
Cậu rũ mắt nhìn xuống nơi cần ký, cầm bút lên, ngón tay kẹp vào thân bút, nhưng không biết vì sao lại không lập tức ký bút mà lại xoay nó, ánh mắt chập tắt.
Trong đầu có rất suy nghĩ hỗn loạn tới mức cậu không thể tìm ra nguyên nhân cốt lõi.
Nhưng cậu chỉ xoay bút vài lần, liền đè nén những phức tạp trong lòng, cầm chắc bút ấn vào cổ tay, đầu ngòi bút liền chạm vào tờ giấy để lại một chấm đen nhỏ.
Cậu đang định viết ra một chữ 'Triệu' ---
“Triệu Vanh.” Lục Tinh Bình đột nhiên gọi cậu lại, “Cậu đang suy nghĩ cái gì?”
Cậu dừng động tác, ngòi bút chạm vào mặt giấy, điểm đen dần dần lan ra.
“Tiền bối nói gì?”
“Cậu vừa rồi do dự.”
“...... Có một chút.” Triệu Vanh nói: “Em ký xong rồi nói sau.”
Cậu đang muốn viết tiếp, Lục Tinh Bình lại đưa tay ra trực tiếp kéo lại.
Lục Tinh Bình nói: “Tôi không muốn người cùng tôi ký thỏa thuận này lại do dự ký nó.”
Sau một lát.
Cậu nói: “Em----”
“Cậu đầu tiên nên nghĩ vì sao mình do dự.” Lục Tinh Bình thế nhưng lại cùng lúc mở miệng với cậu.
Triệu Vanh liếc nhìn Lục Tinh Bình, chỉ thấy Lục Tinh Bình giơ tay ra hiệu cho cậu khoan nói vội.
Cậu há miệng thở dốc, không nói nữa, lực ở đầu ngón tay đã thả lòng, cây bút tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống, lăn ở trên bàn.
Lúc này trong thư phòng chỉ có một ngọn đèn sợi tóc được bật lên, phát ra ánh sáng nhọt nhạt như đón lấy cái lạnh bên ngoài.
Cái lạnh này phủ lên tập tài liệu lẽ ra phải được chiếu sáng rõ ràng, nhưng Triệu Vanh nhìn vào chỉ cảm thấy có chút chói mắt, so với lúc ngồi trên xe còn mệt mỏi hơn.
Cậu dời mắt đi nhìn thấy ngón tay trái đang đeo nhẫn, càng chói mắt hơn nữa.
Nhẫn cưới này đối với cậu và Lục Tinh Bình, chỉ là một chiếc nhẫn, không khác gì một vật trang sức. Nhưng đám cưới có quá nhiều chuyện đến nỗi quên chuyện tháo ra cho tới bây giờ.
Triệu Vanh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lại nghĩ tới lúc trao nhẫn trong hôn lễ, Kiều Nam Kỳ hơi ngẩng đầu lên nhìn mình.
Tim cậu đã lỡ nhịp, không cầm bút lên chạm vào tài liệu, mà đầu ngón tay lạ nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy.
“Em......” Triệu Vanh định lên tiếng, nhưng không thể che giấu cảm xúc nữa, “Tiền bối, lòng em hình như có chút rối loạn.”
Rốt cuộc bây giờ bọn họ đã kết thúc đám cưới và bắt đầu chuẩn bị các thủ tục pháp lý. Đám cưới này mọi người đều biết, mặc dù Lục Tinh Bình không có ý định kết hôn nhưng vẫn công khai gửi thiệp mời cho sự kiện này.
Vì thế cậu lập tức nói thêm: “Không phải là em không muốn lấy tài sản thừa kế, em đã hứa với tiền bối thì nhất định sẽ chia cho anh một nửa. Em sẽ ký ngay bây giờ. Nhưng vì tiền bối đã hỏi nên em mới nói, lòng em bỗng nhiên có chút rối loạn.”
Lục Tinh Bình cười: “Cậu cuối cùng cũng phát hiện?”
Triệu Vanh nghẹn lời: “Tiền bối đã sớm nhìn ra.”
“Lòng không loạn, mà còn lúc đang trao nhẫn cưới, bị luật sư nhìn còn suýt chút nữa quăng nhẫn trên mặt đất?” Lục Tinh Bình dựa lưng vào ghế dựa, nói từ từ, “Tôi chỉ thích đeo kính, chứ không có bị cận nặng.”
Triệu Vanh: “.”
“Vậy vì sao tiền bối vừa rồi ở hôn lễ không chỉ ra?”
“Tôi không muốn ám chỉ cho cậu, nếu cậu vừa rồi không có do dự gì mà ký, tôi sẽ giả vờ nhưng không cảm nhận được gì.”
“Bây giờ cứ giả bộ không cảm nhận được gì, không được à?” Triệu Vanh thờ dài.
Cậu biết lần này không phải vô cùng đơn giản là ký tên xong về nhà, nên vô cùng tự giác mà lấy ghế kéo tới gần bàn làm việc ngồi xuống.
Lục Tinh Bình giống như cho cậu khoảng thời gian để suy nghĩ mà đứng dậy ra đi vào bếp pha cà phê.
Một lúc sau, Lục Tinh Bình quay lại với một tách cà phê nóng hổi và một ly nước ấm, Triệu Vanh vốn theo thói quen định lấy ly nước ấm cho mình, nhưng Lục Tinh Bình lại đặt tách cà phê nóng trước mặt cậu, còn bản thân thì cầm nước ấm ngồi ở bên còn lại.
Triệu Vanh: “?”
Lục Tinh Bình nói: “Tôi lát nữa còn đi ngủ, cậu thì cần tỉnh táo.”
Triệu Vanh: “......”
Cậu dở khóc dở cười: “Em vừa rồi mới nghĩ kỹ vài chuyện.”
“Ừm?”
“Em hôm nay lòng có chút rối loạn là vì Kiều Nam Kỳ tới hôn lễ. Nhưng chúng ta đã thảo luận vấn đề này cùng nhau rồi, việc đã tới nước này, em cũng không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tới nửa số tiền mà tiền bối có thể nhận được, em cũng không thể không biết điều bỏ qua phần tài sản thừa kế như vậy được. Em hiện tại ký tài liệu này xong, ngày mai đưa tới cho luật sư Lâm, sau đó cứ làm theo thỏa thuận.”
Lục Tinh Bình trực tiếp đẩy ly cà phê tới trước mặt cậu: “Nghĩ nửa ngày lại nghĩ tới cái này, cậu vẫn uống mấy hớp trước đi.”
“......” Triệu Vanh bất đắc dĩ nói, “Em nghiêm túc đấy.”
Lục Tinh Bình không trả lời ngay, mà chỉ lấy di động ra, vuốt màn hình mấy cái, sau đó màn hình dừng ở một khung chat, sau đó đưa tới trước mặt Triệu Vanh cho cậu xem.
- -- Là lịch sử trò chuyện cùng Tiểu Ngô.
Triệu Vanh tập trung nhìn, Tiểu Ngô gửi tới rất nhiều tin nhắn, nhưng thật ra chỉ liên quan tới một việc.
Tiểu Ngô đã sắp xếp những thứ mà Kiều Nam Kỳ thu mua được của Trần gia sau khi cốt truyện 《Đường về》 kết thúc, gửi cho Lục Tinh Bình.
“Đây là......?”
“Quà cưới.” Lục Tinh Bình lấy lại điện thoại, nói, “Quà cưới cho buổi đám cưới của chúng ta hôm nay.”
Triệu Vanh ngẩn người.
Lục Tinh Bình lại nói: “Nói là quá cưới, tôi lại cảm thấy không phải tặng cho tôi. Cho nên số tiền này cậu ta mượn danh quà cưới, giao lại cho cậu những thứ thuộc về nhà họ Trần, tài sản 4nhà họ Trần bị chia làm hai phần, một phần ở tài sản thừa kế, phần còn lại ở trong này. Mấy thứ này nếu cậu nhận, chia một nửa cho tôi, cũng giống vậy thôi.”
“Nếu cậu không muốn nợ Nam Kỳ, tôi sẽ trả tiền lại cho cậu ấy ngay bây giờ. Nếu cậu còn do dự, chúng ta cũng không thực hiện hôn ước, cậu và Nam Kỳ.... À, số tiền này cậu có thể cho tôi một nửa, coi như bồi thường việc tôi mất đi một nửa chỗ tài sản thừa kế. Đương nhiên, chỉ cần cậu thấy không phải gánh nặng, đưa cho tôi hay không cũng không saoi, lôi lúc trước nói với cậu cho Tiểu Nguyệt phân nửa chỉ là để chọc cậu thôi.”
“Cho nên hiện tại, cậu hãy quên chuyện này đi, nghĩ kỹ xong rồi nói.”
Triệu vanh vừa thổn thức với 'Quà cưới' của Kiều Nam Kỳ, vừa hiểu được suy nghĩ của Lục Tinh Bình.
Một lúc sau, cậu nói, “Được, chuyện tiền bạc, em tạm thời gác sang một bên.”
“Em rối loạn, chủ yếu bởi vì.... Hôm nay Kiều Nam Kỳ tới, nhưng anh ta chỉ tới. Tiền bối, em cũng không biết miêu tả loại cảm giác này thế nào. Em trước kia luôn chắc chắn, anh ta không yêu em, anh ta chỉ yêu bản thân, cho nên trong hôn lễ, em cảm thấy anh ta sẽ không buông bỏ được sự kiêu ngạo của mình mà đến, hoặc mặc kệ cảm xúc của em, anh ta chính là người như vậy, anh ta sẽ không bao giờ đứng dưới góc nhìn của em mà nghĩ.”
“Nhưng lần này anh ta lại chẳng chọn hai con đường trên.”
“Em lần đầu tiên phạm sai lầm.”
Cho nên lòng cậu đã rối loạn.
Ánh mắt Triệu Vanh lang thang không mục đích, cuối cùng dừng ở cái kén trong nhà kính, nói: “Em cảm thấy mình như bị bọc trong kén, hơn nữua em không muốn đi ra ngoài, bởi vì em biết bên ngoài rất lạnh, đi ra ngoài có thể chết cóng.”
Cậu thừa nhận những kinh nghiệm đã trải qua mang cho cậu quá nhiều cảnh báo, đến tận bây giờ, cậu chỉ cần tưởng tượng nếu lại ở cạnh Kiều Nam Kỳ, cậu sẽ bị người này coi thường, phất lờ, đối xử thiếu tôn trọng. Hoặc có thể cậu không thể cho đi nhiều như trước, nhiệt tình nhất thời của Kiều Nam Kỳ sẽ bị dập tắt, vòng lặp lại lại tra tấn.....
“Nhưng hôm nay, cái kén của em bị chọc thủng, em từ cái lỗ nhìn ra ngoài, và bên ngoài không giống.... với em tưởng tượng.”
“Nhưng em lại không thể tin được, đây có phải là biểu hiện giả dối, có phải là môi trường bên ngoài đang lừa dối em, muốn dụ em ra đó. Hoặc là, em chỉ cần nhầm lẫn suy nghĩ, em không phải vởi vì muốn yêu lại lần nữa, em chỉ là vì mềm lòng.”
Sự rối rắm này không đến mức làm cậu dao động hay quay đầu lại, nhưng bây giờ, cậu lại có chút do dự.
Lục Tinh Bình gật đầu: “Rối rắm có thể hiểu.”
“Cho nên em có chút do dự, nhưng cũng chỉ là do dự.”
“Nó không đủ để ảnh hưởng quyết định của em.”
Giữa cậu và Lục Tinh Bình, hai người đều nguyện ý chấp nhận mối quan hệ được pháp luật công nhận này, là bởi vì cả hai cũng không có ý định sau này sẽ ở cạnh ai đó khác.
Hôn nhân là một từ rất quan trọng, sau đó có được quan hệ pháp luật, cho dù sau khi lấy được tiền rồi ly hôn thì tên của đối phương cũng sẽ đi theo họ cả đời, luôn có ghi chép về điều này.
Nếu về sau không có tính toán ở cùng người khác, thì không thành vấn đề. Nhưng nếu.... Còn yêu người khác thì sao chứ?
Triệu Vanh không phải là một người vì tiền mà từ bỏ tình yêu.
Nhưng cậu cũng không phải người thất hứa hay từ bỏ vất chất chỉ vì do dự.
Cho nên cậu chỉ thoáng có suy nghĩ đó, liền đè nén tâm tư, tiếp tục làm việc mình đang làm.
Lục Tinh Bình hiển nhiên hiểu được mấu chốt, anh nheo mắt uống mấy ngụm nước ấm, còn ngáp một cái, lúc này mới nói: “Triệu Vanh, ký đi, hai ngày nữa đi làm thủ tục, tôi vừa rồi chỉ lo cậu không nghĩ kỹ, sợ về sau sẽ hối hận.”
Triệu Vanh giật mình, nghiêm túc trả lời: “Em đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta ký tài liệu này xong, hai ngày nữa đi lãnh chứng rồi lấy tài sản thừa kế đi.”
“Được.” Lục Tinh Bình nói: “Nhưng tôi có một ít kiến nghị, cậu có thể nghe, cũng có thể bỏ qua. Kiến nghị này, nếu cậu trước khi ký tên không do dự, tôi sẽ không nói, nhưng cậu lại do dự.”
“Tôi không nói chuyện Kiều Nam Kỳ, tôi chỉ nói cậu thôi.”
“Nếu cậu nói cậu chưa nhận định rõ, bởi vì cậu luôn bọc mình trong kén. Cậu hiện tại vẫn chưa từ bỏ hay nhìn về nơi khác cho nên vẫn chưa rõ ràng, quá là bình thường, đổi lại là tôi, tôi cũng nhất định không nhận định rõ. Cho nên nếu cậu không ngại, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, không cần quan tâm chuyện linh tinh, cũng không cần thật sự cảm thấy mình không yêu nữa, cứ thử mở to mắt lại lần nữa.”
“Thử đi tới nơi cậu muốn tới, làm chuyện cậu muốn làm, thậm chí có thể thử yêu người khác. Người này không nhất định là Kiều Nam Kỳ, cũng có thể là bất kỳ người nào.”
“Chờ cậu nhận định rõ ràng, cảm thấy kia chỉ là nhất thời mềm lòng, cậu sẽ tiếp tục chuyện cậu muốn làm, cũng không chậm trễ.”
“Nếu cậu phát hiện mình chỉ đi được vài bước, cuối cùng quyết định quay đầu lại, vậy cũng như đã cố gắng và có kết quả, coi như là lựa chọn tốt nhất.”
“Cậu thật ra cũng không phải không nghĩ như vậy sao? Chỉ dựa vào đầu óc nghĩ, thì không đủ nhận ra sự khác biệt.”
Có một khoảng không im lặng xuất hiện trong thư phòng.
Ánh mắt Triệu Vanh khẽ rung động, con ngươi đen láy xoay chuyển, đôi mắt phản chiếu ánh đèn, cực kỳ giống như vì sao sáng trên bầu trời,
Cậu cười nói: “Tiền bối hiểu em như vậy, em có đôi khi suy nghĩ, không thì em cùng tiền bối từ diễn thành thật đi.”
“Nói dối không phải thói quen tốt.”
“...... Sao tiền bối lại biết em chưa từng có suy nghĩ như vậy?”
“Chúng ta quá giống nhau.” Lục Tinh Bình chậm rãi đứng dậy, thu thập xong tài liệu rồi đưa cho Triệu Vanh, “Thật ra trong tận xương tủy chúng ta là dạng người giống nhau, cùng kiểu người sẽ đẩy nhau ra --- Giống như hiện tại, cả hai đều không có hứng thú với nhau.”
“Lấy tài liệu đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp giành thười gian để cùng cậu làm những thủ tục để lấy phần tài sản kia.”
Triệu Vanh cầm lấy tài liệu, ký tên xuống.
Đợi đến lúc tới trước cửa nhà Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình kéo cửa ra, gió lạnh rào rạt thổi vào, thổi bay chút ấm áp trong cửa.
Đèn đường bên ngoài vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, lại giống như bị gió thổi nghiêng, kéo dài cái bóng của bọn họ.
Triệu Vanh cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đi ra cửa, trong lòng ôm tài liệu đã được mình và Lục Tinh Bình ký tên, quay đầu lại nói với anh: “Còn có một việc. Hôm nay trong đám cưới, Kiều Nam Kỳ lúc hỏi tới vấn đề kia.... Em định tự mình giải quyết, không nghĩ tới tiền bối sẽ trả lời.”
Lục Tinh Bình nhụn vàio, “Ồ, tôi cũng không nói dối nha. Ai kêu Nam Kỳ chỉ muốn dùng từ 'thích' thôi, từ 'thích' này bao gồm quá nhiều, tôi nếu không thích cậu, không đánh giá cao cậu, vì sao lại đồng ý thực hiện hôn ước? Tại cậu ta không dùng từ 'yêu', không trách tôi được.”
Triệu Vanh bị logic này của anh chọc cười: “Cám ơn tiền bối. Dù sao anh ta cũng là bạn thân từ nhỏ tới lớn của anh.”
“Còn bên Nam Kỳ.... Thật ra hôm đám cưới là chọc cậu thôi, tôi tự có tính toán, cậu cũng nói rồi, dù sao tôi và cậu ta cũng là bạn từ nhỏ. Hơn nữa cậu không cần cám ơn tôi, chuyện của chúng ta cũng đã thanh toán xong --- không cần đánh giá thấp sức nặng của Tiểu Nguyệt trong lòng tôi.”
Triệu Vanh tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út chỉ mới có tác dụng một ngày xuống, “Cảm giác chỉ dùng một ngày có chút lãng phí.”
Lục Tinh Bình duỗi tay ra: “Cho tôi đi.”
“Dạ?”
“Cô ấy thích đồ trang sức lạ mắt.” Lục Tinh Bình cất chiếc nhẫn Triệu Vanh đưa tới.
'Cố ấy' này....
Triệu Vanh chợt nhớ tới những lời Lục Tiểu Nguyệt lúc lên lầu đã nói.
Lục Tinh Bình hiển nhiên là nhìn thấu vẻ mặt của cậu, nóiL “Thật ra tôi cũng cần một đám cưới, một chiếc nhẫn cưới để về sau không bị quấy rầy. Cho nên, chúng ta vẫn là thanh toán xong.”
“Em bắt đầu có chút tò mò, chị của Tiểu Nguyệt.... Lúc còn sống là người như thế nào?”
“Một người chán ngắt.”
“......?”
“Nhàm chán đến mức lúc mới ở cùng nhau, cô ấy đã nói những lời lãng mạn nhất, nói cô ấy có một em gái, tên có mặt trăng trong đó, cô ấy lại có tôi, cho nên cô ấy vừa có sao vừa trăng. Tuy nhiên tôi cũng nhàm chán như vậy, chán tới nổi nhớ tới ngày hôm nay.”
Triệu Vanh kéo lại áo khoác, ôm tài liệu trong ngực, cằm vùi vào khăn quàng cổ.
Cậu nhìn vạt khăn đung đưa trong gió, trong đầu đột nhiên nhớ tới năm mười bốn tuổi trong bệnh viện, Kiều Nam Kỳ đã nói 'Không phải lòng tốt, tôi không thiếu tiền'.
Cậu cũng nhớ tới bây giờ.
Thì ra cậu và Lục Tinh Bình thật là cùng một loại người.
“Tiền bối” Cậu mỉm cười, lông mày cong lên, “Phần quà cưới kia, anh qua một khoảng thời gian nữa trả cho anh ta đi, em tự nhận mình biết rõ anh ta, hiện tại trả, anh ta chẳng những không đồng ý, mà ngược lại còn nghi ngờ. Chờ chúng ta lấy được tiền, em sẽ dắt mẹ tới Dương Thành, tới một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Trước khi nghĩ kỹ, em sẽ không quay lại. Cái gọi là quà cưới kia, làm phiền anh nhận trước, chờ em đi rồi, sau đó hãy trả lại cho anh ta giúp em.”
Lục Tinh Bình chỉ 'Ồ' lên, sau đó nói: “Đi đường bình an, đừng lạc đường nhé.”
Triệu Vanh: “......”
Cậu xoay người muốn đi, Lục Tinh Bình lại gọi cậu lại: “Đúng rồi, vậy tiền cà phê khoảng thời gian này cậu uống ở nhà tôi, nhớ thanh toán đấy.”
Triệu Vanh: “.”
Cậu còn lâu mới cùng loại người với Lục Tinh Bình.
-
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ Triệu Vanh, chiếu sáng giấy dán tường màu lam, tạo ra những cơn sóng biển dịu dàng.
Cà phê tối hôm qua Lục Tinh Bình đưa cho Triệu Vanh quá lợi hại, cậu cả đêm trằn trọc trên giường, suy nghĩ rất nhiều chuyện, quyết định rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi Trúc Khê sắp tới, không biết tới rạng sớm đã ngủ lúc mấy giờ/
Triệu Vanh dụi mắt tỉnh dậy, mặt trời so với ngày thường lúc tỉnh dậy đã cao hơn rất nhiều.
Cậu từ từ tỉnh táo, chuyện đầu tiên làm là gọi điện thoại cho luật sư Lâm, báo cho người kia tài liệu đã ký xong, quan hệ của hai người sau khi được pháp luật công nhận sẽ mang tới.
Sau đó, cậu lại nằm trên giường một lúc, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, chuẩn bị vài ngày sau sẽ đưa Triệu Mính tới Trúc Khê.
Ở bên đầu khác.
Những tòa cao ốc chọc trời.
Khu vực công ty của nhà họ Kiều nằm ở chỗ xe cộ đông đúc, người đi làm không ngừng đi qua, không khác gì bất kỳ ngóc ngách nào của thành phố.
Trên tầng cao nhất, thang máy 'Đing' vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tiểu Ngô đi ra phía sau cửa quay đầu lại, lưu luyến cảm giác được đi thang máy chuyên dụng của Kiều Nam Kỳ --- thật sự là lần đầu tiên cậu cảm nhận được việc không cần chờ thang máy, đổi tầng cũng không cần, đi vào công ty là có thể đến ngay văn phòng.
Cám ơn tiên sinh nhà bọn họ đã vội vã chờ mình về báo cáo.
Được hưởng hào quang của Triệu Vanh.
Cậu chàng đi tới cửa văn phòng đang khép hờ, gõ cửa ba cái, “Tiên sinh?”
“Vào đi.”
Kiều Nam Kỳ ở trong văn phòng sốt ruột chờ Tiểu Ngô trở về, lần này, y hiếm khi để Tiểu Ngô mở miệng trước, mà đã tự nói: “Đã đưa đồ tới?”
“Đúng vậy, Lục tiên sinh không có từ chối, nói cám ơn quà cưới, ngài ấy sẽ xem xét những hồ sơ chuyển nhượng, phối hợp với chúng ta làm thủ tục.”
Kiều Nam Kỳ vốn không để ý điểm này, y lại hỏi: “...... Lúc cậu tới nhà cậu ta, Triệu Vanh đang làm gì?” Hai mắt vô hồn hồi nãy chỉ khi nhắc tới Triệu Vanh mới sáng lên một chút.
“Không gặp được Triệu tiên sinh, tôi hỏi một chút, Lục tiên sinh nói.... Triệu tiên sinh đang ở nhà mình thu dọn đồ đạc?”
Thu dọn đồ đạc?
Kiểu Nam Kỳ sửng người, sắc mặt mới tốt lên tí lại không duy trì được.
Triệu Vanh ở nhà mình thu dọn đồ đạc, là muốn dọn tới nhà Lục Tinh Bình ở sao?
Ở dưới cùng một mái hiện, sẽ có cuộc sống gì, y đã từng trải qua, y hiểu rõ.
Bọn họ sẽ ngủ chung một phòng, trên cùng một cái giường sao?
Kiều Nam Kỳ không thể chịu đựng nổi nữa.
Y không dám nghĩ tiếp.
Y khẽ cúi đầu, rũ mắt, che đi cảm xúc hiện tại bây giờ, lúc này mới bình tĩnh nói: “Có tài liệu nào chưa đưa không?”
Tiểu Ngô khó hiểu: “Dạ? Nên tặng đều tặng, không ----”
Kiều Nam Kỳ liếc mắt nhìn.
Trực giác làm việc cho vị đại thiếu gia này quanh năm phát huy tác dụng, cậu chàng lập tức nói: “Chắc chắc còn ạ! Tôi hiện tại đi tìm một lý do đưa qua ạ--- à không, tìm một tài liệu cần đưa qua.”
Kiều Nam Kỳ nói: “Tìm được rồi thì lấy lại đây, tôi đi đưa cho Triệu Vanh.”
Han: Cần tìm 1 bạn beta tốt có thể giúp mình sửa chính tả để có thể ra chương nhanh hơn, bạn nào muốn hợp tác với mình có thể nhắn tin cho mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất