[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 3: Xuyên Qua Đêm Tân Hôn Thời 1970 (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đoan Chính Đình cắn răng, trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Lúc trước cô gấp gáp muốn dọn vào, ngoại trừ một đôi nến một tấm chữ hỷ thì cũng không còn gì khác, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?”
Sợ cô lại có ý đồ xấu gì, Đoan Chính Đình cũng lười nói nhảm cùng cô.
Trực tiếp nhặt quần áo dưới đất lên ném về phía cô: "Nhanh chóng mặc quần áo tử tế đứng lên, chờ lát nữa tôi và cô sẽ đi về nhà mẹ đẻ cô lấy hành lý.”
Giang Thanh Nguyệt đưa tay nhận quần áo, chăn mền trên người đột nhiên trượt xuống.
Nam nhân liếc mắt nhìn, bị dọa đến mức vội vàng xoay người đi, cứng ngắc.
“Nhanh xuyên, chờ đến khi về nhà mẹ, cô nhớ hỏi kỹ xem bao giờ có thể về thành?”
Động tác trên tay Giang Thanh Nguyệt dừng lại: "Về thành?”
Thảo nào người đàn ông này đột nhiên khác thường muốn về nhà mẹ cùng cô như vậy.
Nghe thấy tiếng nghi hoặc sau lưng, Đoan Chính Đình cau mày quay lại: "Cô có ý gì?”
Tiếng nói vừa dứt, liền phát hiện cô còn chưa cài quần áo cho nên lại vội vàng quay đi: "Giang Thanh Nguyệt, cô không nên đùa nghịch tôi, hôm qua chính miệng cô đã nói với tôi, cô đã thuyết phục ba cô, chỉ cần đến với cô thì sẽ xử lý giúp tôi về thành.”
Đoan Chính Đình vừa nói, trong đầu vừa không ngừng phát lại hình ảnh tối hôm qua.
Trước tối hôm qua thì anh chưa từng cân nhắc đến chuyện đưa cô về thành cùng.
Nhưng mà qua một đêm, có vẻ như tất cả đã thay đổi.
Nếu như cô thật sự có thể làm được thì chuyện dẫn cô về thành cũng không khó chấp nhận như vậy.
Nghĩ tới đây, Đoan Chính Đình không khỏi nhẹ nhàng hơn.
“Giang Thanh Nguyệt, đây là lần cuối cùng tôi tín nhiệm cô, nếu như cô lại trêu đùa tôi thì hai chúng ta sẽ chấm dứt, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng phải ly hôn với cô.”
Trong lúc Đoan Chính Đình nói chuyện thì Giang Thanh Nguyệt cũng đã nghĩ tới.
Chuyện trở về thành chuyện thật sự là do nguyên chủ sợ anh không chịu phối hợp lĩnh chứng cho nên mới cố ý vẽ ra cái bánh nướng này trước khi lĩnh chứng với anh.
Trên thực tế, đừng nói có thể trở về thành hay không, căn bản là cô chưa từng đề cập qua chuyện này với người ba đại đội trưởng.
Hoàn toàn là do tự biên tự diễn.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của anh thì cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, chờ đến khi quay về hỏi ba thì mới biết!
Lỡ như có thể làm được thì sao?
Nghĩ tới đây, Giang Thanh Nguyệt liền vội vàng mặc quần áo tử tế, chịu đựng cơn đau nhức xuống giường.
“Đi nấu cơm trước, sau khi ăn cơm xong thì tôi sẽ quay về nhà mẹ hỏi cho anh.”
Đoan Chính Đình cắn răng, trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Lúc trước cô gấp gáp muốn dọn vào, ngoại trừ một đôi nến một tấm chữ hỷ thì cũng không còn gì khác, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?”
Sợ cô lại có ý đồ xấu gì, Đoan Chính Đình cũng lười nói nhảm cùng cô.
Trực tiếp nhặt quần áo dưới đất lên ném về phía cô: "Nhanh chóng mặc quần áo tử tế đứng lên, chờ lát nữa tôi và cô sẽ đi về nhà mẹ đẻ cô lấy hành lý.”
Giang Thanh Nguyệt đưa tay nhận quần áo, chăn mền trên người đột nhiên trượt xuống.
Nam nhân liếc mắt nhìn, bị dọa đến mức vội vàng xoay người đi, cứng ngắc.
“Nhanh xuyên, chờ đến khi về nhà mẹ, cô nhớ hỏi kỹ xem bao giờ có thể về thành?”
Động tác trên tay Giang Thanh Nguyệt dừng lại: "Về thành?”
Thảo nào người đàn ông này đột nhiên khác thường muốn về nhà mẹ cùng cô như vậy.
Nghe thấy tiếng nghi hoặc sau lưng, Đoan Chính Đình cau mày quay lại: "Cô có ý gì?”
Tiếng nói vừa dứt, liền phát hiện cô còn chưa cài quần áo cho nên lại vội vàng quay đi: "Giang Thanh Nguyệt, cô không nên đùa nghịch tôi, hôm qua chính miệng cô đã nói với tôi, cô đã thuyết phục ba cô, chỉ cần đến với cô thì sẽ xử lý giúp tôi về thành.”
Đoan Chính Đình vừa nói, trong đầu vừa không ngừng phát lại hình ảnh tối hôm qua.
Trước tối hôm qua thì anh chưa từng cân nhắc đến chuyện đưa cô về thành cùng.
Nhưng mà qua một đêm, có vẻ như tất cả đã thay đổi.
Nếu như cô thật sự có thể làm được thì chuyện dẫn cô về thành cũng không khó chấp nhận như vậy.
Nghĩ tới đây, Đoan Chính Đình không khỏi nhẹ nhàng hơn.
“Giang Thanh Nguyệt, đây là lần cuối cùng tôi tín nhiệm cô, nếu như cô lại trêu đùa tôi thì hai chúng ta sẽ chấm dứt, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng phải ly hôn với cô.”
Trong lúc Đoan Chính Đình nói chuyện thì Giang Thanh Nguyệt cũng đã nghĩ tới.
Chuyện trở về thành chuyện thật sự là do nguyên chủ sợ anh không chịu phối hợp lĩnh chứng cho nên mới cố ý vẽ ra cái bánh nướng này trước khi lĩnh chứng với anh.
Trên thực tế, đừng nói có thể trở về thành hay không, căn bản là cô chưa từng đề cập qua chuyện này với người ba đại đội trưởng.
Hoàn toàn là do tự biên tự diễn.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của anh thì cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, chờ đến khi quay về hỏi ba thì mới biết!
Lỡ như có thể làm được thì sao?
Nghĩ tới đây, Giang Thanh Nguyệt liền vội vàng mặc quần áo tử tế, chịu đựng cơn đau nhức xuống giường.
“Đi nấu cơm trước, sau khi ăn cơm xong thì tôi sẽ quay về nhà mẹ hỏi cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất