[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 6: Dọn Dẹp Nhà Cửa
Khi người đàn ông bước vào nhà, anh hơi ngạc nhiên khi thấy bát cháo khoai lang của mình đang ở trên bếp.
Không cháy ư?
Người phụ nữ này thực sự biết nấu ăn!
Nhìn kỹ hơn, lại thấy chiếc bếp tối tăm và luộm thuộm ban đầu đã được lau sạch sẽ.
Còn người phụ nữ này đang ngồi ở bàn với một bát cháo khoai lang nhỏ, ăn từng thìa với vẻ mặt bình tĩnh.
Phải biết là người phụ nữ này vốn nổi tiếng là cẩu thả và tham ăn.
Chẳng có gì ngoài cái vẻ ngoài xinh đẹp.
Trước khi hai người kết hôn, những người trong giới thanh niên có học thức còn ầm ĩ trêu chọc anh dính được vào con gái của đại đội trưởng, là cô gái xinh đẹp nhất trong đại đội, sẽ gặp nhiều may mắn trong tương lai.
Nhưng anh biết rất rõ tất cả mọi người đều đang âm thầm coi chuyện này như một trò đùa.
Họ đều vui mừng vì vẻ ngoài của mình không đủ đẹp trai nên không bị nhắm đến.
Không ngờ người phụ nữ này thực sự không giống với những gì đồn đại mấy nhỉ?
Sau khi Chu Chính Đình lơ đãng ăn xong bữa cơm, lần đầu tiên anh lấy ra một hộp bánh đào từ tủ trên giường: “Cho này, mang theo cái này đi.”
Dù cuộc hôn nhân này không như anh mong muốn nhưng gạo đã nấu thành cơm.
Nên phép lịch sự thì không thể không có.
Giang Thanh Nguyệt chỉ coi anh vì chuyện quay lại thành phố, nên không cần suy nghĩ đã cầm lấy.
Đến khi ra khỏi cửa, người đàn ông lấy lại vẻ mặt thờ ơ, đi về phía trước mà không nói một lời.
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy có hơi thấp thỏm, dù sao Chu Chính Đình cũng không quen biết nguyên chủ, cho nên không nhận ra cũng là bình thường.
Nhưng mấy người lát nữa phải gặp là gia đình của nguyên chủ, không biết có bị họ phát hiện không?
Nhưng thay vì cố gắng suy nghĩ cách bắt chước, tại sao không trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình, nói mình cải tà quy chính muốn sống thật tốt với Chu Chính Đình?
Giang Thanh Nguyệt vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ.
Người đàn ông phía trước hồi lâu không nghe thấy gì, khi quay đầu lại đã thấy cô cúi đầu, giống như một cô con vợ bị bắt nạt.
Cách bước đi cũng khác với cách đi vô tư trước đây, chẳng lẽ trên cơ thể vẫn còn đau?
Nhìn thấy xung quanh có những ánh mắt nói xấu sau lưng, Chu Chính Đình đành phải dừng lại chờ cô: "Giang Thanh Nguyệt, đi đường cẩn thận vào."
Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, à lên một tiếng rồi đuổi theo anh.
Hai người vừa sánh bước bên nhau thì các bác gái trong làng bắt đầu cười nói đùa cợt.
"Này này, như này là Thanh Nguyệt sắp về nhà bố mẹ đẻ đấy, trên tay còn mang theo đồ tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không cháy ư?
Người phụ nữ này thực sự biết nấu ăn!
Nhìn kỹ hơn, lại thấy chiếc bếp tối tăm và luộm thuộm ban đầu đã được lau sạch sẽ.
Còn người phụ nữ này đang ngồi ở bàn với một bát cháo khoai lang nhỏ, ăn từng thìa với vẻ mặt bình tĩnh.
Phải biết là người phụ nữ này vốn nổi tiếng là cẩu thả và tham ăn.
Chẳng có gì ngoài cái vẻ ngoài xinh đẹp.
Trước khi hai người kết hôn, những người trong giới thanh niên có học thức còn ầm ĩ trêu chọc anh dính được vào con gái của đại đội trưởng, là cô gái xinh đẹp nhất trong đại đội, sẽ gặp nhiều may mắn trong tương lai.
Nhưng anh biết rất rõ tất cả mọi người đều đang âm thầm coi chuyện này như một trò đùa.
Họ đều vui mừng vì vẻ ngoài của mình không đủ đẹp trai nên không bị nhắm đến.
Không ngờ người phụ nữ này thực sự không giống với những gì đồn đại mấy nhỉ?
Sau khi Chu Chính Đình lơ đãng ăn xong bữa cơm, lần đầu tiên anh lấy ra một hộp bánh đào từ tủ trên giường: “Cho này, mang theo cái này đi.”
Dù cuộc hôn nhân này không như anh mong muốn nhưng gạo đã nấu thành cơm.
Nên phép lịch sự thì không thể không có.
Giang Thanh Nguyệt chỉ coi anh vì chuyện quay lại thành phố, nên không cần suy nghĩ đã cầm lấy.
Đến khi ra khỏi cửa, người đàn ông lấy lại vẻ mặt thờ ơ, đi về phía trước mà không nói một lời.
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy có hơi thấp thỏm, dù sao Chu Chính Đình cũng không quen biết nguyên chủ, cho nên không nhận ra cũng là bình thường.
Nhưng mấy người lát nữa phải gặp là gia đình của nguyên chủ, không biết có bị họ phát hiện không?
Nhưng thay vì cố gắng suy nghĩ cách bắt chước, tại sao không trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình, nói mình cải tà quy chính muốn sống thật tốt với Chu Chính Đình?
Giang Thanh Nguyệt vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ.
Người đàn ông phía trước hồi lâu không nghe thấy gì, khi quay đầu lại đã thấy cô cúi đầu, giống như một cô con vợ bị bắt nạt.
Cách bước đi cũng khác với cách đi vô tư trước đây, chẳng lẽ trên cơ thể vẫn còn đau?
Nhìn thấy xung quanh có những ánh mắt nói xấu sau lưng, Chu Chính Đình đành phải dừng lại chờ cô: "Giang Thanh Nguyệt, đi đường cẩn thận vào."
Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, à lên một tiếng rồi đuổi theo anh.
Hai người vừa sánh bước bên nhau thì các bác gái trong làng bắt đầu cười nói đùa cợt.
"Này này, như này là Thanh Nguyệt sắp về nhà bố mẹ đẻ đấy, trên tay còn mang theo đồ tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất