[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 21: Sống Chung Sau Khi Cưới
Giang Thanh Nguyệt cúi đầu xem thử, thấy Giang Vệ Đông đang dỡ xuống vài túi từ gánh hàng trên vai, một túi bột ngô, một túi bột mì trắng, nửa túi gạo và nửa túi khoai lang.
Nhìn thấy anh ba đưa tới nhiều đồ như vậy, trên trán còn toát mồ hôi.
Không khỏi cảm động: “Anh mang qua nhiều thế.”
Giang Vệ Đông cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Không sao, em cứ giữ lại từ từ ăn, ăn xong thì nhớ bảo với anh ba."
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy hơi băn khoăn: "Không cần đâu, anh ba, anh nói với mẹ số lương thực này coi như là em mượn, sau này đến khi em tự kiếm được em sẽ trả lại."
Giang Vệ Đông không đồng ý, "Một người phụ nữ như em thì có thể làm cái gì? Hiện tại đang là mùa đông, về sau chỉ có lạnh hơn thôi, em đừng ra ngoài chịu khổ thêm nữa, trước tiên phải vượt qua mùa đông này rồi hẵng nói."
"Còn nữa, đừng không nỡ đốt đệm*. Nếu thanh niên tri thức kia không chịu chặt củi thì cứ nói cho anh biết."
*đốt đệm: là một loại chăn ga gối đệm có thể đốt nóng bằng lửa. Đây là một loại vật liệu xây dựng phổ biến ở các làng phía bắc Trung Quốc và Mông Cổ, dùng để sưởi ấm phòng và giường nệm.
Giang Thanh Nguyệt nghẹn ngào một lúc, lại nói ngay: "Anh ba đừng lo lắng, thanh niên tri thức Chu hôm nay đã đi chặt củi và gánh nước về rồi, anh ấy có thể làm những công việc này."
Giang Vệ Đông nhìn quanh, thấy bồn nước cạnh bếp đã đầy, dưới mái hiên có củi mới thấy yên tâm.
"Vậy được rồi, anh về nhà đây."
Sau khi Giang Vệ Đông rời đi, Giang Thanh Nguyệt nhìn đồ ăn được mang đến, ngẩn người.
Không ngờ đường đường là người có bằng tiến sĩ nông nghiệp nhưng lại có ngày vì chuyện thức ăn mà phát sầu, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ tài chính của gia đình.
Nhưng cũng chính lúc này cô mới hiểu hết được sự quý giá của đồ ăn.
Đó không phải là ý nghĩa trống rỗng trên luận văn, mà là ý nghĩa thực sự của một miếng ăn có thể cứu được cả một mạng người.
Nghĩ đến nơi này có mùa đông dài dằng dặc, Giang Thanh Nguyệt có chút lo lắng, nếu muốn sống sót đến mùa xuân năm sau, chỗ lương thực sẽ không đủ.
Phải tìm cách kiếm tiền để nuôi sống bản thân trước lúc đó đã.
Chỉ là lúc cô mới tới cũng không có chút manh mối nào, chỉ đành tìm cơ hội đi lên huyện xem thế nào rồi lại tính tiếp.
...
Khi Chu Chính Đình quay lại, anh thấy Giang Thanh Nguyệt đang ngơ ngác nhìn xuống mấy túi lương thực.
Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Đây là đồ mà người nhà cô mang tới à?"
Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên, lúc này cô định thần lại: "Ừ."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy anh ba đưa tới nhiều đồ như vậy, trên trán còn toát mồ hôi.
Không khỏi cảm động: “Anh mang qua nhiều thế.”
Giang Vệ Đông cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Không sao, em cứ giữ lại từ từ ăn, ăn xong thì nhớ bảo với anh ba."
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy hơi băn khoăn: "Không cần đâu, anh ba, anh nói với mẹ số lương thực này coi như là em mượn, sau này đến khi em tự kiếm được em sẽ trả lại."
Giang Vệ Đông không đồng ý, "Một người phụ nữ như em thì có thể làm cái gì? Hiện tại đang là mùa đông, về sau chỉ có lạnh hơn thôi, em đừng ra ngoài chịu khổ thêm nữa, trước tiên phải vượt qua mùa đông này rồi hẵng nói."
"Còn nữa, đừng không nỡ đốt đệm*. Nếu thanh niên tri thức kia không chịu chặt củi thì cứ nói cho anh biết."
*đốt đệm: là một loại chăn ga gối đệm có thể đốt nóng bằng lửa. Đây là một loại vật liệu xây dựng phổ biến ở các làng phía bắc Trung Quốc và Mông Cổ, dùng để sưởi ấm phòng và giường nệm.
Giang Thanh Nguyệt nghẹn ngào một lúc, lại nói ngay: "Anh ba đừng lo lắng, thanh niên tri thức Chu hôm nay đã đi chặt củi và gánh nước về rồi, anh ấy có thể làm những công việc này."
Giang Vệ Đông nhìn quanh, thấy bồn nước cạnh bếp đã đầy, dưới mái hiên có củi mới thấy yên tâm.
"Vậy được rồi, anh về nhà đây."
Sau khi Giang Vệ Đông rời đi, Giang Thanh Nguyệt nhìn đồ ăn được mang đến, ngẩn người.
Không ngờ đường đường là người có bằng tiến sĩ nông nghiệp nhưng lại có ngày vì chuyện thức ăn mà phát sầu, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ tài chính của gia đình.
Nhưng cũng chính lúc này cô mới hiểu hết được sự quý giá của đồ ăn.
Đó không phải là ý nghĩa trống rỗng trên luận văn, mà là ý nghĩa thực sự của một miếng ăn có thể cứu được cả một mạng người.
Nghĩ đến nơi này có mùa đông dài dằng dặc, Giang Thanh Nguyệt có chút lo lắng, nếu muốn sống sót đến mùa xuân năm sau, chỗ lương thực sẽ không đủ.
Phải tìm cách kiếm tiền để nuôi sống bản thân trước lúc đó đã.
Chỉ là lúc cô mới tới cũng không có chút manh mối nào, chỉ đành tìm cơ hội đi lên huyện xem thế nào rồi lại tính tiếp.
...
Khi Chu Chính Đình quay lại, anh thấy Giang Thanh Nguyệt đang ngơ ngác nhìn xuống mấy túi lương thực.
Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Đây là đồ mà người nhà cô mang tới à?"
Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên, lúc này cô định thần lại: "Ừ."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất