[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 32: Cùng Nhau Ra Sông Làm Việc
Một mùi thơm sữa đậm đà thoang thoảng đập vào mặt, khi uống vào càng có vị ngọt ngào hơn.
Giang Thanh Nguyệt ban đầu còn nghĩ mình sẽ không thích loại đồ ngọt này, nhưng không ngờ nó có vị ngon đến lạ thường.
Có lẽ là do mấy ngày nay ăn uống quá đơn giản, trong bụng thật sự không có gì nhiều.
Uống một bát sữa mạch nha vào sáng sớm sẽ ngay lập tức khiến cơ thể cảm thấy ấm áp, cũng rất hợp với món bánh ngô vừa làm vào buổi sáng.
Đặt bát xuống, không nhịn được thở dài một hơi: “Uống ngon quá.”
Chu Chính Đình thấy cô vừa nhấm nháp vừa ngâm nga uống sữa mạch nha, đôi mắt nheo mắt thành một đường nhỏ vì hài lòng.
Khóe miệng không khỏi cong lên.
"Nếu thích thì cô cứ uống đi. Uống hết tôi lại mua tiếp."
“Lần sau để tôi mua cho.”
Nếu không, cứ uống mãi của anh cũng xấu hổ.
Giang Thanh Nguyệt vừa nói xong, Chu Chính Đình không nhịn được bật cười.
"Sao vậy? Một lon này giá bao nhiêu thế?"
“Tám tệ.”
"Á, đắt thế cơ á?" Giang Thanh Nguyệt biết thứ này đắt tiền, nhưng cô không ngờ nó lại đắt như vậy.
Nghĩ tới hai mươi tệ duy nhất trong tay mình, không khỏi cảm thấy tiếc của.
Nhưng bây giờ lời này đã nói ra ngoài rồi, Giang Thanh Nguyệt cũng không có ý định nuốt lời, "Vậy đợi đến khi tích đủ tiền tôi sẽ mua. Trước đó thì chúng ta uống tiết kiệm chút đi."
Chu Chính Đình do dự một chút, không ngờ cô gái này lại thành thật như vậy.
"Không chỉ đắt mà thứ này còn cần phiếu mua hàng. Cô có phiếu không?"
Giang Thanh Nguyệt vô cùng sốc, cô chưa bao giờ lo lắng về cơm ăn và quần áo ở thời hiện đại, nhưng lại bị một lon sữa mạch nha làm cho bối rối.
Không khỏi khẽ thở dài: “Bây giờ tôi đã uống nhiều quá rồi, cảm thấy chỉ ở mức bình thường thôi, tôi vẫn thích uống nước đun sôi để nguội hơn.”
Thấy cô ấy đột nhiên lại thay đổi lời nói, còn có vẻ đang rất nghiêm túc.
Ngực Chu Chính Đình đột nhiên rung lên, giống như là đang cố gắng nhịn cười.
Giang Thanh Nguyệt bất mãn lườm hắn: "Rất buồn cười à?"
Chu Chính Đình vội vàng mím môi, lắc đầu: "Không đâu, không đâu."
Ăn sáng xong, cả hai thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Chính Đình nhìn thấy cô ngay cả găng tay cũng không có, định nhắc nhở.
Nhưng rồi nghĩ lại, hình như chỉ có những thanh niên nữ có học thức mới mang theo, từ trước tới nay ở trong cái làng này chưa ai từng thấy ai mang cái đó ra đồng nên đành bỏ cuộc.
Dù sao thì có lẽ cô chỉ chợt có hứng thú nên muốn đến đó xem một chút thôi, đến đó rất có thể cô sẽ bị dọa sợ mà bỏ cuộc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Thanh Nguyệt ban đầu còn nghĩ mình sẽ không thích loại đồ ngọt này, nhưng không ngờ nó có vị ngon đến lạ thường.
Có lẽ là do mấy ngày nay ăn uống quá đơn giản, trong bụng thật sự không có gì nhiều.
Uống một bát sữa mạch nha vào sáng sớm sẽ ngay lập tức khiến cơ thể cảm thấy ấm áp, cũng rất hợp với món bánh ngô vừa làm vào buổi sáng.
Đặt bát xuống, không nhịn được thở dài một hơi: “Uống ngon quá.”
Chu Chính Đình thấy cô vừa nhấm nháp vừa ngâm nga uống sữa mạch nha, đôi mắt nheo mắt thành một đường nhỏ vì hài lòng.
Khóe miệng không khỏi cong lên.
"Nếu thích thì cô cứ uống đi. Uống hết tôi lại mua tiếp."
“Lần sau để tôi mua cho.”
Nếu không, cứ uống mãi của anh cũng xấu hổ.
Giang Thanh Nguyệt vừa nói xong, Chu Chính Đình không nhịn được bật cười.
"Sao vậy? Một lon này giá bao nhiêu thế?"
“Tám tệ.”
"Á, đắt thế cơ á?" Giang Thanh Nguyệt biết thứ này đắt tiền, nhưng cô không ngờ nó lại đắt như vậy.
Nghĩ tới hai mươi tệ duy nhất trong tay mình, không khỏi cảm thấy tiếc của.
Nhưng bây giờ lời này đã nói ra ngoài rồi, Giang Thanh Nguyệt cũng không có ý định nuốt lời, "Vậy đợi đến khi tích đủ tiền tôi sẽ mua. Trước đó thì chúng ta uống tiết kiệm chút đi."
Chu Chính Đình do dự một chút, không ngờ cô gái này lại thành thật như vậy.
"Không chỉ đắt mà thứ này còn cần phiếu mua hàng. Cô có phiếu không?"
Giang Thanh Nguyệt vô cùng sốc, cô chưa bao giờ lo lắng về cơm ăn và quần áo ở thời hiện đại, nhưng lại bị một lon sữa mạch nha làm cho bối rối.
Không khỏi khẽ thở dài: “Bây giờ tôi đã uống nhiều quá rồi, cảm thấy chỉ ở mức bình thường thôi, tôi vẫn thích uống nước đun sôi để nguội hơn.”
Thấy cô ấy đột nhiên lại thay đổi lời nói, còn có vẻ đang rất nghiêm túc.
Ngực Chu Chính Đình đột nhiên rung lên, giống như là đang cố gắng nhịn cười.
Giang Thanh Nguyệt bất mãn lườm hắn: "Rất buồn cười à?"
Chu Chính Đình vội vàng mím môi, lắc đầu: "Không đâu, không đâu."
Ăn sáng xong, cả hai thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Chính Đình nhìn thấy cô ngay cả găng tay cũng không có, định nhắc nhở.
Nhưng rồi nghĩ lại, hình như chỉ có những thanh niên nữ có học thức mới mang theo, từ trước tới nay ở trong cái làng này chưa ai từng thấy ai mang cái đó ra đồng nên đành bỏ cuộc.
Dù sao thì có lẽ cô chỉ chợt có hứng thú nên muốn đến đó xem một chút thôi, đến đó rất có thể cô sẽ bị dọa sợ mà bỏ cuộc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất