[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 36: Đi Lên Huyện
Giang Thanh Nguyệt ngượng ngùng cười: "Vậy em về trước vậy."
Sau khi trở về nhà, Giang Thanh Nguyệt soi gương, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình chật vật đến mức nào.
Không chỉ quần áo lấm lem bùn đất, tóc và mặt cũng lấm lem bùn, đầu tóc rối bù như ổ gà.
Không còn cách nào khác, bây giờ không muốn gội đầu cũng không được.
Bèn trực tiếp đi đun một nồi nước nóng lớn, sau đó cởi quần áo bẩn, kỳ cọ sơ qua.
Lúc sau mới nhiệt tình gội đầu.
Giang Thanh Nguyệt chưa bao giờ gội mái tóc dài như vậy, sau khi gội kỹ hai lần, cô mệt mỏi, cơ thể toát đầy đổ mồ hôi.
Cũng may hôm nay ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Giang Thanh Nguyệt dời ghế, ngồi dưới cửa sổ cho khô tóc.
Vừa tắm nắng, Giang Thanh Nguyệt vừa không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.
Trong chuyến đi làm việc trên sông hôm nay, cuối cùng cô cũng nhận ra mình không phù hợp với loại công việc này.
Dù là nguyên chủ hay là chính bản thân mình, có thể nói đều là người được cưng chiều từ bé, từ nhỏ chưa từng phải làm việc nặng nhọc như thế.
Nhưng cũng may mình khá thông minh, kiếp trước tốt xấu gì cũng là học sinh đứng đầu.
Viết một bài báo, dịch tài liệu,... đều là việc dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhanh chóng chạy đến giường để lấy giấy và bút.
Thành thạo viết một bài báo liên quan đến công việc trên sông.
Những việc đã tự mình trải qua, cùng với một số cảm nhận sâu sắc của riêng bản thân, thỉnh thoảng xen kẽ với hai câu khẩu hiệu phổ biến.
Viết xong, gấp lại cẩn thận, định tìm cơ hội xuống huyện xem có gửi được bài cho tòa báo nào không.
Đến khi làm xong tất cả những việc này, tóc cũng gần như khô rồi.
Giang Thanh Nguyệt tết một bím tóc mới, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn.
Còn lại một nửa con gà hầm nấm mới làm tối qua, chỉ cần cho thêm ít nấm vào là được.
Ngoài ra còn nấu thêm nửa nồi cháo khoai lang.
Về phần món chính, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy lần nào cũng phải làm món mới sẽ rất phiền phức nên cô dùng bột mì làm bột nhào, dự định hấp một nồi bánh bao.
Như này thì dù sau này cô có đi đến huyện, Chu Chính Đình không biết nấu ăn cũng có thể hâm nóng lên ăn.
Bánh bao vừa hấp xong, Chu Chính Đình đã quay lại.
Nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, anh không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.
Giang Thanh Nguyệt bị nhìn chằm chằm mà bối rối, hỏi thẳng: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Chu Chính Đình nhếch khóe miệng, "Cô khóc à?"
"Khóc á? Tại sao tôi phải khóc, do vừa rồi hấp bánh bao nóng quá thôi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi trở về nhà, Giang Thanh Nguyệt soi gương, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình chật vật đến mức nào.
Không chỉ quần áo lấm lem bùn đất, tóc và mặt cũng lấm lem bùn, đầu tóc rối bù như ổ gà.
Không còn cách nào khác, bây giờ không muốn gội đầu cũng không được.
Bèn trực tiếp đi đun một nồi nước nóng lớn, sau đó cởi quần áo bẩn, kỳ cọ sơ qua.
Lúc sau mới nhiệt tình gội đầu.
Giang Thanh Nguyệt chưa bao giờ gội mái tóc dài như vậy, sau khi gội kỹ hai lần, cô mệt mỏi, cơ thể toát đầy đổ mồ hôi.
Cũng may hôm nay ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Giang Thanh Nguyệt dời ghế, ngồi dưới cửa sổ cho khô tóc.
Vừa tắm nắng, Giang Thanh Nguyệt vừa không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.
Trong chuyến đi làm việc trên sông hôm nay, cuối cùng cô cũng nhận ra mình không phù hợp với loại công việc này.
Dù là nguyên chủ hay là chính bản thân mình, có thể nói đều là người được cưng chiều từ bé, từ nhỏ chưa từng phải làm việc nặng nhọc như thế.
Nhưng cũng may mình khá thông minh, kiếp trước tốt xấu gì cũng là học sinh đứng đầu.
Viết một bài báo, dịch tài liệu,... đều là việc dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhanh chóng chạy đến giường để lấy giấy và bút.
Thành thạo viết một bài báo liên quan đến công việc trên sông.
Những việc đã tự mình trải qua, cùng với một số cảm nhận sâu sắc của riêng bản thân, thỉnh thoảng xen kẽ với hai câu khẩu hiệu phổ biến.
Viết xong, gấp lại cẩn thận, định tìm cơ hội xuống huyện xem có gửi được bài cho tòa báo nào không.
Đến khi làm xong tất cả những việc này, tóc cũng gần như khô rồi.
Giang Thanh Nguyệt tết một bím tóc mới, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn.
Còn lại một nửa con gà hầm nấm mới làm tối qua, chỉ cần cho thêm ít nấm vào là được.
Ngoài ra còn nấu thêm nửa nồi cháo khoai lang.
Về phần món chính, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy lần nào cũng phải làm món mới sẽ rất phiền phức nên cô dùng bột mì làm bột nhào, dự định hấp một nồi bánh bao.
Như này thì dù sau này cô có đi đến huyện, Chu Chính Đình không biết nấu ăn cũng có thể hâm nóng lên ăn.
Bánh bao vừa hấp xong, Chu Chính Đình đã quay lại.
Nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, anh không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.
Giang Thanh Nguyệt bị nhìn chằm chằm mà bối rối, hỏi thẳng: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Chu Chính Đình nhếch khóe miệng, "Cô khóc à?"
"Khóc á? Tại sao tôi phải khóc, do vừa rồi hấp bánh bao nóng quá thôi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất