[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 37: Đi Lên Huyện
Giải thích xong, Giang Thanh Nguyệt không khỏi bật cười: “Chuyện vừa rồi không làm tôi khóc được đâu, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi làm việc trên sông, tôi thấy mình đã làm khá tốt, không có gì phải xấu hổ cả."
Chu Chính Đình chặc lưỡi, dường như đang cười nhạo sự vô liêm sỉ của cô, "Vậy ngày mai cô còn muốn đi nữa không?"
Giang Thanh Nguyệt vội xua tay nói: "Thôi quên đi, tôi cảm thấy công việc trên sông quả thật quá nặng nề đối với tôi. À đúng rồi, ngày mai tôi muốn đi lên huyện, tôi báo trước cho anh biết một tiếng, nếu tối tôi về muộn, anh tự mình hấp bánh banh lên ăn nhé."
"Đi lên huyện?"
Chu Chính Đình nghe vậy không khỏi cau mày, muốn hỏi cô tại sao lại muốn lên huyện làm gì.
Nhưng nghĩ đến thỏa thuận trước đó của hai người là không hỏi thăm chuyện riêng tư của nhau, lại im lặng.
Thấy anh không phản đối, Giang Thanh Nguyệt mới yên tâm nói: "Nhân tiện, anh có cần tôi mang gì về không?"
"Không cần."
"Vậy được thôi."
...
Ngày hôm sau, Giang Thanh Nguyệt theo trí nhớ của nguyên chủ, sáng sớm đã đến nơi máy kéo tập trung ở cổng làng.
Hôm nay có phiên chợ, có rất nhiều người đi lên huyện.
Nhưng hầu hết đều là phụ nữ trong làng và những nữ thanh niên có học thức.
Có lẽ vì đàn ông đều đang phải làm việc trên sông.
Giang Thanh Nguyệt lên xe, nhìn thấy Phương Như Vân đứng ở giữa hai ba thanh niên nữ có học vấn ở phía đối diện.
Cô ta và nguyên chủ vốn có quan hệ không tốt.
Giang Thanh Nguyệt cũng không có ý định chào hỏi cô ta, hai người nhìn nhau, ăn ý quay mặt đi.
Giang Thanh Nguyệt vừa ngồi xuống, các cô các bác hai bên bắt đầu nói chuyện với Giang Thanh Nguyệt, "Nghe nói ngày hôm qua cháu đã đi làm trên sông à?"
Vừa dứt lời, lại có người bật cười: “Nghe nói hôm qua có người té dập mông, cả người đầy bùn đành phải đi về, là cháu à?”
Giang Thanh Nguyệt cười ngượng ngùng: "Là cháu, trước đây cháu chưa từng làm việc nặng, hôm qua muốn thử một lần, nhưng không ngờ tay thì đau, còn bị ngã một phát, xấu hổ chết mất."
Giang Thanh Nguyệt nói rất thẳng thắn.
Một mặt, sự thật đúng là như vậy, mặt khác, cô cũng muốn cho mọi người một liều thuốc phòng ngừa trước, là mình không có hứng thú với việc này, sau này có thể sẽ tiếp tục lười biếng.
Mấy người phụ nữ nghe Giang Thanh Nguyệt nói một cách bình tĩnh như vậy, đều ngừng cười.
Không nhịn được liếc nhìn cô một cái.
"Một bàn tay xinh đẹp như vậy lại bị hủy hoại như này, đúng là đáng tiếc."
"Đúng đấy, chỉ là công việc trên sông quá mệt mỏi, không phải là việc mà các cô gái nhỏ có thể làm được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Chính Đình chặc lưỡi, dường như đang cười nhạo sự vô liêm sỉ của cô, "Vậy ngày mai cô còn muốn đi nữa không?"
Giang Thanh Nguyệt vội xua tay nói: "Thôi quên đi, tôi cảm thấy công việc trên sông quả thật quá nặng nề đối với tôi. À đúng rồi, ngày mai tôi muốn đi lên huyện, tôi báo trước cho anh biết một tiếng, nếu tối tôi về muộn, anh tự mình hấp bánh banh lên ăn nhé."
"Đi lên huyện?"
Chu Chính Đình nghe vậy không khỏi cau mày, muốn hỏi cô tại sao lại muốn lên huyện làm gì.
Nhưng nghĩ đến thỏa thuận trước đó của hai người là không hỏi thăm chuyện riêng tư của nhau, lại im lặng.
Thấy anh không phản đối, Giang Thanh Nguyệt mới yên tâm nói: "Nhân tiện, anh có cần tôi mang gì về không?"
"Không cần."
"Vậy được thôi."
...
Ngày hôm sau, Giang Thanh Nguyệt theo trí nhớ của nguyên chủ, sáng sớm đã đến nơi máy kéo tập trung ở cổng làng.
Hôm nay có phiên chợ, có rất nhiều người đi lên huyện.
Nhưng hầu hết đều là phụ nữ trong làng và những nữ thanh niên có học thức.
Có lẽ vì đàn ông đều đang phải làm việc trên sông.
Giang Thanh Nguyệt lên xe, nhìn thấy Phương Như Vân đứng ở giữa hai ba thanh niên nữ có học vấn ở phía đối diện.
Cô ta và nguyên chủ vốn có quan hệ không tốt.
Giang Thanh Nguyệt cũng không có ý định chào hỏi cô ta, hai người nhìn nhau, ăn ý quay mặt đi.
Giang Thanh Nguyệt vừa ngồi xuống, các cô các bác hai bên bắt đầu nói chuyện với Giang Thanh Nguyệt, "Nghe nói ngày hôm qua cháu đã đi làm trên sông à?"
Vừa dứt lời, lại có người bật cười: “Nghe nói hôm qua có người té dập mông, cả người đầy bùn đành phải đi về, là cháu à?”
Giang Thanh Nguyệt cười ngượng ngùng: "Là cháu, trước đây cháu chưa từng làm việc nặng, hôm qua muốn thử một lần, nhưng không ngờ tay thì đau, còn bị ngã một phát, xấu hổ chết mất."
Giang Thanh Nguyệt nói rất thẳng thắn.
Một mặt, sự thật đúng là như vậy, mặt khác, cô cũng muốn cho mọi người một liều thuốc phòng ngừa trước, là mình không có hứng thú với việc này, sau này có thể sẽ tiếp tục lười biếng.
Mấy người phụ nữ nghe Giang Thanh Nguyệt nói một cách bình tĩnh như vậy, đều ngừng cười.
Không nhịn được liếc nhìn cô một cái.
"Một bàn tay xinh đẹp như vậy lại bị hủy hoại như này, đúng là đáng tiếc."
"Đúng đấy, chỉ là công việc trên sông quá mệt mỏi, không phải là việc mà các cô gái nhỏ có thể làm được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất