[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 38: Đi Lên Huyện
"Cháu vốn đã rất giỏi rồi, chí ít cháu còn kiên trì được một ngày, ở đại đội chúng ta có rất nhiều người phụ nữ không muốn đi đâu, không tin thì cháu cứ hỏi mấy thanh niên có học thức kia đi."
Mấy thanh niên có học thức bỗng nhiên được nhắc tới, trên mặt đều có chút oán hận.
Giang Thanh Nguyệt cũng mặt dạn mày dày trả lời: "Đúng vậy, sau khi thử một lúc mới nhận ra ngày thường mấy cô mấy bác quá giỏi luôn."
Những người phụ nữ thấy hôm nay Giang Thanh Nguyệt dường như đã biến thành là một người khác, chợt cảm thấy gần gũi với cô hơn một cách khó hiểu.
Trên đường đi mấy người trò chuyện với nhau một chút, chẳng mấy chốc đã đến huyện.
...
Sau khi xuống xe, Giang Thanh Nguyệt tìm lý do để tách khỏi người dân trong làng.
Cô định tìm chỗ bán tóc trước đã.
Thời điểm này, nhiều hợp tác xã cung ứng và mua bán đang khuyến khích thu gom tóc để chế biến và bán ra nước ngoài.
Cho nên cũng có khá nhiều người đi cắt tóc.
Trong ký ức của cô, nguyên chủ từng bị người dì thu mua tóc đuổi theo rất lâu ở trên đường.
Có lẽ vì tóc cô ấy vừa đen bóng lại còn dày.
Nhưng mái tóc của nguyên chủ lại là niềm tự hào của cô ấy, cho dù đối phương có nói ngon ngọt như nào cô ấy cũng không bán.
Giang Thanh Nguyệt theo trí nhớ của cô ấy, đi đến một con hẻm rộng, quả nhiên, đi không bao lâu, đã có một người phụ nữ trung niên xông tới bên cạnh cô.
"Cô bé, cháu muốn bán tóc à?"
Giang Thanh Nguyệt nghe được đây đúng là người thu mua tóc, trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên hỏi: "Tóc cháu như này, nếu bán thì có thể bán được bao nhiêu?"
Đối phương lập tức lặng lẽ giơ tám ngón tay: "Nói thật thì tóc cháu đẹp đấy, có thể bán được tám tệ!"
Giang Thanh Nguyệt lập tức lắc đầu, "Xin lỗi thím nhé, con chỉ tùy tiện hỏi chút thôi. Không ngờ chỉ được mỗi 8 tệ, vậy cháu chắc chắn không cần cân nhắc thêm nữa."
Đối phương thấy Giang Thanh Nguyệt từ chối, cũng không có chút tức giận.
Có lẽ vì đã quen nên dù sao ở thời đại này mỗi cô bé đều coi mái tóc mình như một báu vật.
Thím ấy cũng không nghĩ mình thực sự có thể dụ người ta bán nó đi chỉ bằng vài câu vài lời.
"Này cô bé, cháu đừng vội rời đi, thím thấy cháu khá biết mua bán, cháu có thể tự mình ra giá, nói thím nghe xem được không?"
Giang Thanh Nguyệt dừng lại: "Mười hai tệ, không thể ít hơn, thím có thể dùng mái tóc đẹp của cháu để làm tóc giả, nhất định sẽ bán được giá tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy thanh niên có học thức bỗng nhiên được nhắc tới, trên mặt đều có chút oán hận.
Giang Thanh Nguyệt cũng mặt dạn mày dày trả lời: "Đúng vậy, sau khi thử một lúc mới nhận ra ngày thường mấy cô mấy bác quá giỏi luôn."
Những người phụ nữ thấy hôm nay Giang Thanh Nguyệt dường như đã biến thành là một người khác, chợt cảm thấy gần gũi với cô hơn một cách khó hiểu.
Trên đường đi mấy người trò chuyện với nhau một chút, chẳng mấy chốc đã đến huyện.
...
Sau khi xuống xe, Giang Thanh Nguyệt tìm lý do để tách khỏi người dân trong làng.
Cô định tìm chỗ bán tóc trước đã.
Thời điểm này, nhiều hợp tác xã cung ứng và mua bán đang khuyến khích thu gom tóc để chế biến và bán ra nước ngoài.
Cho nên cũng có khá nhiều người đi cắt tóc.
Trong ký ức của cô, nguyên chủ từng bị người dì thu mua tóc đuổi theo rất lâu ở trên đường.
Có lẽ vì tóc cô ấy vừa đen bóng lại còn dày.
Nhưng mái tóc của nguyên chủ lại là niềm tự hào của cô ấy, cho dù đối phương có nói ngon ngọt như nào cô ấy cũng không bán.
Giang Thanh Nguyệt theo trí nhớ của cô ấy, đi đến một con hẻm rộng, quả nhiên, đi không bao lâu, đã có một người phụ nữ trung niên xông tới bên cạnh cô.
"Cô bé, cháu muốn bán tóc à?"
Giang Thanh Nguyệt nghe được đây đúng là người thu mua tóc, trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên hỏi: "Tóc cháu như này, nếu bán thì có thể bán được bao nhiêu?"
Đối phương lập tức lặng lẽ giơ tám ngón tay: "Nói thật thì tóc cháu đẹp đấy, có thể bán được tám tệ!"
Giang Thanh Nguyệt lập tức lắc đầu, "Xin lỗi thím nhé, con chỉ tùy tiện hỏi chút thôi. Không ngờ chỉ được mỗi 8 tệ, vậy cháu chắc chắn không cần cân nhắc thêm nữa."
Đối phương thấy Giang Thanh Nguyệt từ chối, cũng không có chút tức giận.
Có lẽ vì đã quen nên dù sao ở thời đại này mỗi cô bé đều coi mái tóc mình như một báu vật.
Thím ấy cũng không nghĩ mình thực sự có thể dụ người ta bán nó đi chỉ bằng vài câu vài lời.
"Này cô bé, cháu đừng vội rời đi, thím thấy cháu khá biết mua bán, cháu có thể tự mình ra giá, nói thím nghe xem được không?"
Giang Thanh Nguyệt dừng lại: "Mười hai tệ, không thể ít hơn, thím có thể dùng mái tóc đẹp của cháu để làm tóc giả, nhất định sẽ bán được giá tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất