[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học

Chương 44: Vì Sao Anh Lại Nảy Ra Ý Tưởng Dẫn Giang Thanh Nguyệt Về Bắc Kinh?

Trước Sau
Giang Thanh Nguyệt đã lấy bánh bao ra, thấy anh vẫn còn ngơ ngác, Giang Thanh Nguyệt vội vàng hét lên: "Chu Chính Đình, sao anh lại choáng váng vậy? Xuống rửa tay và ăn bánh bao đi."

Chu Chính Đình ừ một tiếng, chán nản vội vàng nhảy khỏi giường.

Bánh bao mà Giang Thanh Nguyệt làm tuy đơn giản, chỉ có thịt lợn, bắp cải và một chút muối nhưng lại có hương vị vô cùng thơm ngon.

Chu Chính Đình một lèo ăn hết cả lồng.

Bản thân Giang Thanh Nguyệt cũng không ngờ bánh bao không có gia vị lại có thể có hương vị ngon đến thế.

Có vẻ như là do điều kiện quá tệ.

Hiếm khi được ăn thịt lợn, nên mới thấy cực kỳ ngon.

Không khỏi thở dài: “Sau này nếu ngày nào tôi cũng được ăn bánh bao thì tốt quá.”

Chu Chính Đình khịt mũi, “Ngày nào cũng ăn bánh bao thì ngấy lắm, sao cô không ước mong cái khác?”

Trong lòng Giang Thanh Nguyệt âm thầm trợn mắt lườm anh, cô ước mong thế là đã quá nhiều rồi.

Cô còn từng ăn nhiều đồ ăn ngon hơn anh.

Chỉ là bây giờ điều kiện không cho phép mà thôi.

Sau bữa tối, Giang Thanh Nguyệt cẩn thận lau sạch những cuốn sách cô mua hôm nay bằng một chiếc khăn tay được vắt khô nước.



Sau khi lau sạch, lại vuốt phẳng phần chân trang bị hỏng.

Sau đó mới thành kính bắt đầu đọc.

Chu Chính Đình nhìn một loạt hành động của cô, rất khó hiểu: “Cô đang đọc sách cấp ba à?”

Giang Thanh Nguyệt ậm ừ, "À đúng rồi, đến lúc rảnh rỗi anh cũng cùng xem qua với tôi đi, coi như ôn tập thôi."

Chu Chính Đình lại càng thấy khó hiểu: “Sao cô lại đọc sách cấp ba làm gì?”

Giang Thanh Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh: “Hôm nay tôi nghe được trên huyện có người nói, sau này có thể sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học. Dù sao tôi cũng không phải loại người làm được việc nặng. Cho nên tôi muốn học để thi thử một lần, nhỡ tôi lại đỗ thì sao."

Chu Chính Đình cau mày nói: "Cô nghe ai nói lung tung vậy? Tin đồi lung tung. sao có thể xem là thật được."

"Anh đừng vội phủ nhận, thật ra nếu như suy nghĩ kỹ lại thì tôi cũng cảm thấy vẫn có khả năng này mà."

"Câu này khi ra ngoài cô đừng có nói lung tung."

"Tôi biết, tôi chỉ nói với anh biết chuyện này thôi, Chu Chính Đình, anh thử nghĩ mà xem, nếu thật sự tiến hành khôi phục lại kỳ thi đại học, chuyện anh trở về thành phố cũng chắc chắn hơn."

Chu Chính Đình sửng sốt một chút, mặc dù khó có thể tiếp nhận, nhưng thái độ rõ ràng đã mềm mỏng hơn, "Mọi chuyện còn chưa ra đâu với đâu đâu, chuyện này để sau hãy nói đi."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau