Chương 33: Ở chung
Một bình rượu Thiệu Hưng, một nồi canh gà, một đĩa tôm hấp, một đĩa lươn kho, một đĩa con trai xào rau hẹ, một đĩa gan heo xào cải thìa, một đĩa thịt ba chỉ xào củ năng, mội đĩa salad rau xà lách cùng cà chua bi còn có một đĩa nho mọng nước làm món tráng miệng. Đây là bữa tối hôm nay của hai người, có thể nói là vô cùng phong phú.
"Chúc mừng ngày đầu tiên tân hôn".
Thẩm Hi nâng chén kính Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ nhìn Thẩm Hi, anh phát hiện nơi đáy mắt Thẩm Hi không hề có một tia vui đùa nào mà tràn đầy nghiêm túc, chính anh cũng là một người nghiêm túc, bởi vậy đối với hai người đã công khai ở bên nhau hơn nữa còn vừa tổ chức tiệc cưới thì đoạn tình cảm này chính là không phải vui đùa. Nếu không anh cũng chẳng chuẩn bị trước nhẫn cưới, trên thực tế khi Thẩm Hi đưa ra ý muốn cùng anh "come out" anh liền cảm nhận được một loại cảm giác như số mệnh đã an bài. Thẩm Hi chính là số mệnh của anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Bởi vậy cùng Thẩm Hi dùng "Kết hôn" làm hình thức ràng buộc nhau anh không hề có chút ý kiến, kỳ thật sau khi anh cùng Lâm Đạt chia tay anh liền ý thức được chính mình cùng Thẩm Hi căn bản là thân mật đến không thể tách rời, bọn họ cũng không có khả năng thừa nhận thêm một ai nữa. Nghĩ đến đây, Chu Ngôn Dụ cũng nâng lên chén rượu cùng Thẩm Hi chạm cốc.
"Chúc chúng ta tân hôn hạnh phúc".
Vẻ mặt của anh vẫn nghiêm trang như cũ nhưng Thẩm Hi lại có thể từ lời nói cùng nét mặt cảm nhận được vài phần mềm mại, điều này làm Thẩm Hi nhịn không được hỏi anh.
"Em cũng cảm thấy vui vẻ sao?".
Chu Ngôn Dụ nghe vậy liền hỏi lại.
"Anh vui vẻ cùng em vui vẻ không giống nhau sao?".
Không thể không nói, Chu Ngôn Dụ ở lĩnh vực yêu đương là một kẻ vô cùng trì độn nhưng việc nắm bắt trọng điểm lại cực kì nhạy bén. Thẩm Hi tránh nặng tìm nhẹ trả lời anh.
"Ừ thì... có chút không giống nhau, vấn đề phòng ở của chúng ta nên giải quyết thế nào đây?".
Đây cũng là một câu trả lời khá đúng thời điểm, Chu Ngôn Dụ không nhận ra được không đúng chỗ nào, cũng không biết nó đúng chỗ nào. Nhưng với sự hiểu biết của anh về Thẩm Hi, anh vẫn như cũ có thể phân biệt được sự cao hứng của Thẩm Hi bao hàm cả một loại ý nghĩa khác. Anh suy nghĩ một lát, liền đối Thẩm Hi nói.
"Nếu anh không ngại em quá bận rộn thì ở chung cũng không phải không thể".
Đáp án này đối với Thẩm Hi quả thật là ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, hắn nâng lên khóe môi nói.
"Không ngại, sao anh lại để ý chuyện đó được chứ".
Nguyên nhân của việc tách phòng đều chỉ vì muốn đảm bảo không quấy rầy đến giấc ngủ của hắn. Chu Ngôn Dụ căn bản chính là kiểu người dụng tâm không ngại khổ, giờ phút này anh lại hiểu lầm Thẩm Hi bởi vì chuyện phòng ở mà cảm thấy niềm vui vẻ sau tân hôn không còn trọn vẹn nữa. Bởi vậy anh nghĩ vẫn là đem chuyện "Ở chung" nói một lần, trên thực tế bọn họ ở đối diện nhau nhưng mỗi ngày Chu Ngôn Dụ đều ở nhà Thẩm Hi nhìn Thẩm Hi ngủ say sau đó mới trở về nhà mình. Nói đến cùng, chuyện ở chung này thật đúng là không nói rõ được ai lợi hơn ai mà nói ngắn lại Chu Ngôn Dụ kỳ thật cũng không cảm thấy tật xấu mỗi khi rời giường của Thẩm Hi sẽ ảnh hưởng đến mình. Anh cùng Thẩm Hi tách phòng cũng chỉ vì muốn sáng sớm hắn có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh thôi. Nghe Thẩm Hi nói vậy, Chu Ngôn Dụ mở ra bản ghi nhớ viết vào hai chữ "Tìm phòng". Thẩm Hi cười tủm tỉm nhìn Chu Ngôn Dụ, trên tay vẫn thoăn thoắt tiếp tục lột tôm sau đó đem chén chứa đầy thịt tôm đưa cho Chu Ngôn Dụ.
"Nếm thử một chút tay nghề của chúng ta đi".
Chu Ngôn Dụ thật tự nhiên liền nhận chén, đem tôm bên trong bỏ hết vào chén của mình, bất quá vẫn là quá nhiều còn dư lại hai con liền đưa trả về cho Thẩm Hi. Thẩm Hi ăn tôm, lại nói.
"Anh thích một căn nhà hoàn toàn độc lập, dưới lầu có khoảng sân lớn, anh muốn trồng mấy loại hoa quế. Em đừng vội tìm, để anh gọi điện trực tiếp qua hỏi anh cả đã, nói không chừng trong tay anh ấy đang có sẵn".
Sản nghiệp Thẩm gia rất lớn, hắn cùng Chu Ngôn Dụ quản lý công ty giải trí còn bác cả dẫn theo anh cả cùng anh hai mở rộng lĩnh vực địa ốc. Ba mẹ Thẩm Hi phụ trách đầu tư mấy công ty còn cô út lại nắm trong tay không ít hạng mục xa xỉ phẩm. Cho nên muốn tìm phòng tất nhiên phải hỏi anh cả trước. Anh cả cùng anh hai mỗi người đều có vai trò riêng, anh cả đối nội chủ yếu quản lý, anh hai đối ngoại chủ yếu tìm kiếm khách hàng. Một năm trung bình hơn phân nửa thời gian đều bận đi công tác nhưng mỗi lần người trong nhà tụ hợp bọn họ đều chưa một lần vắng mặt.
"Em nhớ rõ bên Lan Hinh Uyển vẫn còn phòng, hỏi thử đại ca xem có thể giới thiệu cho chúng ta không".
Chu Ngôn Dụ nói, anh thật ra không hề lo lắng việc phòng đã bị bán hết. Thường những căn phòng chất lượng tốt nhất đều sẽ được các chủ đầu tư giữ lại, muốn lưu cho chính mình.
"Phòng bên đó chắc hẳn đều đã hoàn thiện hết nội thất rồi, không biết có còn phòng thô không, chúng ta có thể tự mình trang hoàng".
Thẩm Hi vô cùng chờ mong chỗ ở mới trong tương lai của mình, nếu không phải hắn cần ở gần bệnh viện lớn trong thành phố thì hắn thật sự muốn yêu cầu một căn phòng ở nông thôn. Nhưng về nông thôn, phương tiện chữa bệnh lại không đủ để làm người nhà của hắn cảm thấy an tâm. Bởi vậy hắn liền từ bỏ mong muốn này, nhưng đã không thể tự mình chọn nơi ở thì chí ít ra bày trí trang hoàng nhất định phải làm hắn vừa lòng mới được.
Chỗ ở hiện tại tuy rằng đã được xây cất hoàn thiện, còn do chính ta Thẩm Hi thiết kế trang hoàng nhưng nơi này lại không chân chính là phòng hắn mua. Bởi vậy Thẩm Hi cũng không cảm thấy quá nuối tiếc, trên thực tế trước nay Thẩm Hi chưa từng suy xét đến việc mua một căn phòng thuộc về riêng mình, phòng ở kỳ thật nhiều đến mức hắn có thể tùy tiện chọn tùy tiện ở. Nói tóm lại, vẫn luôn không mua phòng ở nguyên nhân lớn nhất đó chính là từ rất lâu rồi hắn đã nghĩ muốn cùng Chu Ngôn Dụ bên nhau một chỗ, cho nên hắn không đi suy xét phòng ở cho một mình hắn làm gì nữa.
"Không bằng bây giờ hỏi luôn, ngày mai đúng lúc là chủ nhật nói không chừng còn có thể đi xem phòng".
Chu Ngôn Dụ là người nói liền làm liền, hiệu suất làm việc từ trước đến nay đều rất cao. Thẩm Hi cảm thấy không có gì là không tốt, Chu Ngôn Dụ đối với chuyện này càng tích cực hắn liền càng vui vẻ.
"Ăn cơm xong anh sẽ hỏi ngay".
Thẩm Hi nói. Chu Ngôn Dụ "Ừ" một tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Hi, thấy khóe môi Thẩm Hi cong lên vẻ mặt vui sướng anh liền biết quyết định đáp ứng ở chung của mình quả không sai. Kỳ thật trước kia Thẩm Hi cũng đã nói qua chuyện này vài lần, bất quá mỗi lần đều bị anh vô tình cự tuyệt, nhưng anh kỳ thật đã biết dù sớm hay muộn chính mình cũng sẽ cùng Thẩm Hi thỏa hiệp.
Nhìn thấy Thẩm Hi vui vẻ, Chu Ngôn Dụ liền an tâm. Từ nhỏ anh đã thích nhìn Thẩm Hi cười tủm tỉm, mỗi lần như vậy trong lòng anh như được tia nắng mặt trời ấm áp chiếu vào. Anh đã từng cực kì bi ai đến mức mất đi hoàn toàn hy vọng vào cuộc sống nhưng chính vì nụ cười của Thẩm Hi mà một lần nữa anh có lại ý chí sống tiếp. Vì vậy anh rất thích trở thành kỵ sĩ để bảo vệ nụ cười của Thẩm Hi, mà trên thực tế cho tới hiện tại chỉ cần Thẩm Hi cười là anh liền cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Nếu Thẩm Hi không vui, anh sẽ cảm thấy xung quanh giống như đột nhiên u ám. Cũng may nhiều năm qua, Thẩm Hi đều vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng không phải chưa từng đau buồn, có đôi khi Thẩm Hi vì không muốn anh lo lắng sẽ giả vờ vui vẻ. Nhưng rốt cuộc cũng vì hai người đã quá mức quen thuộc, vui vẻ hay đau buồn thật đúng là rất khó mà giấu được đối phương.
"Chúc mừng ngày đầu tiên tân hôn".
Thẩm Hi nâng chén kính Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ nhìn Thẩm Hi, anh phát hiện nơi đáy mắt Thẩm Hi không hề có một tia vui đùa nào mà tràn đầy nghiêm túc, chính anh cũng là một người nghiêm túc, bởi vậy đối với hai người đã công khai ở bên nhau hơn nữa còn vừa tổ chức tiệc cưới thì đoạn tình cảm này chính là không phải vui đùa. Nếu không anh cũng chẳng chuẩn bị trước nhẫn cưới, trên thực tế khi Thẩm Hi đưa ra ý muốn cùng anh "come out" anh liền cảm nhận được một loại cảm giác như số mệnh đã an bài. Thẩm Hi chính là số mệnh của anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Bởi vậy cùng Thẩm Hi dùng "Kết hôn" làm hình thức ràng buộc nhau anh không hề có chút ý kiến, kỳ thật sau khi anh cùng Lâm Đạt chia tay anh liền ý thức được chính mình cùng Thẩm Hi căn bản là thân mật đến không thể tách rời, bọn họ cũng không có khả năng thừa nhận thêm một ai nữa. Nghĩ đến đây, Chu Ngôn Dụ cũng nâng lên chén rượu cùng Thẩm Hi chạm cốc.
"Chúc chúng ta tân hôn hạnh phúc".
Vẻ mặt của anh vẫn nghiêm trang như cũ nhưng Thẩm Hi lại có thể từ lời nói cùng nét mặt cảm nhận được vài phần mềm mại, điều này làm Thẩm Hi nhịn không được hỏi anh.
"Em cũng cảm thấy vui vẻ sao?".
Chu Ngôn Dụ nghe vậy liền hỏi lại.
"Anh vui vẻ cùng em vui vẻ không giống nhau sao?".
Không thể không nói, Chu Ngôn Dụ ở lĩnh vực yêu đương là một kẻ vô cùng trì độn nhưng việc nắm bắt trọng điểm lại cực kì nhạy bén. Thẩm Hi tránh nặng tìm nhẹ trả lời anh.
"Ừ thì... có chút không giống nhau, vấn đề phòng ở của chúng ta nên giải quyết thế nào đây?".
Đây cũng là một câu trả lời khá đúng thời điểm, Chu Ngôn Dụ không nhận ra được không đúng chỗ nào, cũng không biết nó đúng chỗ nào. Nhưng với sự hiểu biết của anh về Thẩm Hi, anh vẫn như cũ có thể phân biệt được sự cao hứng của Thẩm Hi bao hàm cả một loại ý nghĩa khác. Anh suy nghĩ một lát, liền đối Thẩm Hi nói.
"Nếu anh không ngại em quá bận rộn thì ở chung cũng không phải không thể".
Đáp án này đối với Thẩm Hi quả thật là ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, hắn nâng lên khóe môi nói.
"Không ngại, sao anh lại để ý chuyện đó được chứ".
Nguyên nhân của việc tách phòng đều chỉ vì muốn đảm bảo không quấy rầy đến giấc ngủ của hắn. Chu Ngôn Dụ căn bản chính là kiểu người dụng tâm không ngại khổ, giờ phút này anh lại hiểu lầm Thẩm Hi bởi vì chuyện phòng ở mà cảm thấy niềm vui vẻ sau tân hôn không còn trọn vẹn nữa. Bởi vậy anh nghĩ vẫn là đem chuyện "Ở chung" nói một lần, trên thực tế bọn họ ở đối diện nhau nhưng mỗi ngày Chu Ngôn Dụ đều ở nhà Thẩm Hi nhìn Thẩm Hi ngủ say sau đó mới trở về nhà mình. Nói đến cùng, chuyện ở chung này thật đúng là không nói rõ được ai lợi hơn ai mà nói ngắn lại Chu Ngôn Dụ kỳ thật cũng không cảm thấy tật xấu mỗi khi rời giường của Thẩm Hi sẽ ảnh hưởng đến mình. Anh cùng Thẩm Hi tách phòng cũng chỉ vì muốn sáng sớm hắn có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh thôi. Nghe Thẩm Hi nói vậy, Chu Ngôn Dụ mở ra bản ghi nhớ viết vào hai chữ "Tìm phòng". Thẩm Hi cười tủm tỉm nhìn Chu Ngôn Dụ, trên tay vẫn thoăn thoắt tiếp tục lột tôm sau đó đem chén chứa đầy thịt tôm đưa cho Chu Ngôn Dụ.
"Nếm thử một chút tay nghề của chúng ta đi".
Chu Ngôn Dụ thật tự nhiên liền nhận chén, đem tôm bên trong bỏ hết vào chén của mình, bất quá vẫn là quá nhiều còn dư lại hai con liền đưa trả về cho Thẩm Hi. Thẩm Hi ăn tôm, lại nói.
"Anh thích một căn nhà hoàn toàn độc lập, dưới lầu có khoảng sân lớn, anh muốn trồng mấy loại hoa quế. Em đừng vội tìm, để anh gọi điện trực tiếp qua hỏi anh cả đã, nói không chừng trong tay anh ấy đang có sẵn".
Sản nghiệp Thẩm gia rất lớn, hắn cùng Chu Ngôn Dụ quản lý công ty giải trí còn bác cả dẫn theo anh cả cùng anh hai mở rộng lĩnh vực địa ốc. Ba mẹ Thẩm Hi phụ trách đầu tư mấy công ty còn cô út lại nắm trong tay không ít hạng mục xa xỉ phẩm. Cho nên muốn tìm phòng tất nhiên phải hỏi anh cả trước. Anh cả cùng anh hai mỗi người đều có vai trò riêng, anh cả đối nội chủ yếu quản lý, anh hai đối ngoại chủ yếu tìm kiếm khách hàng. Một năm trung bình hơn phân nửa thời gian đều bận đi công tác nhưng mỗi lần người trong nhà tụ hợp bọn họ đều chưa một lần vắng mặt.
"Em nhớ rõ bên Lan Hinh Uyển vẫn còn phòng, hỏi thử đại ca xem có thể giới thiệu cho chúng ta không".
Chu Ngôn Dụ nói, anh thật ra không hề lo lắng việc phòng đã bị bán hết. Thường những căn phòng chất lượng tốt nhất đều sẽ được các chủ đầu tư giữ lại, muốn lưu cho chính mình.
"Phòng bên đó chắc hẳn đều đã hoàn thiện hết nội thất rồi, không biết có còn phòng thô không, chúng ta có thể tự mình trang hoàng".
Thẩm Hi vô cùng chờ mong chỗ ở mới trong tương lai của mình, nếu không phải hắn cần ở gần bệnh viện lớn trong thành phố thì hắn thật sự muốn yêu cầu một căn phòng ở nông thôn. Nhưng về nông thôn, phương tiện chữa bệnh lại không đủ để làm người nhà của hắn cảm thấy an tâm. Bởi vậy hắn liền từ bỏ mong muốn này, nhưng đã không thể tự mình chọn nơi ở thì chí ít ra bày trí trang hoàng nhất định phải làm hắn vừa lòng mới được.
Chỗ ở hiện tại tuy rằng đã được xây cất hoàn thiện, còn do chính ta Thẩm Hi thiết kế trang hoàng nhưng nơi này lại không chân chính là phòng hắn mua. Bởi vậy Thẩm Hi cũng không cảm thấy quá nuối tiếc, trên thực tế trước nay Thẩm Hi chưa từng suy xét đến việc mua một căn phòng thuộc về riêng mình, phòng ở kỳ thật nhiều đến mức hắn có thể tùy tiện chọn tùy tiện ở. Nói tóm lại, vẫn luôn không mua phòng ở nguyên nhân lớn nhất đó chính là từ rất lâu rồi hắn đã nghĩ muốn cùng Chu Ngôn Dụ bên nhau một chỗ, cho nên hắn không đi suy xét phòng ở cho một mình hắn làm gì nữa.
"Không bằng bây giờ hỏi luôn, ngày mai đúng lúc là chủ nhật nói không chừng còn có thể đi xem phòng".
Chu Ngôn Dụ là người nói liền làm liền, hiệu suất làm việc từ trước đến nay đều rất cao. Thẩm Hi cảm thấy không có gì là không tốt, Chu Ngôn Dụ đối với chuyện này càng tích cực hắn liền càng vui vẻ.
"Ăn cơm xong anh sẽ hỏi ngay".
Thẩm Hi nói. Chu Ngôn Dụ "Ừ" một tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Hi, thấy khóe môi Thẩm Hi cong lên vẻ mặt vui sướng anh liền biết quyết định đáp ứng ở chung của mình quả không sai. Kỳ thật trước kia Thẩm Hi cũng đã nói qua chuyện này vài lần, bất quá mỗi lần đều bị anh vô tình cự tuyệt, nhưng anh kỳ thật đã biết dù sớm hay muộn chính mình cũng sẽ cùng Thẩm Hi thỏa hiệp.
Nhìn thấy Thẩm Hi vui vẻ, Chu Ngôn Dụ liền an tâm. Từ nhỏ anh đã thích nhìn Thẩm Hi cười tủm tỉm, mỗi lần như vậy trong lòng anh như được tia nắng mặt trời ấm áp chiếu vào. Anh đã từng cực kì bi ai đến mức mất đi hoàn toàn hy vọng vào cuộc sống nhưng chính vì nụ cười của Thẩm Hi mà một lần nữa anh có lại ý chí sống tiếp. Vì vậy anh rất thích trở thành kỵ sĩ để bảo vệ nụ cười của Thẩm Hi, mà trên thực tế cho tới hiện tại chỉ cần Thẩm Hi cười là anh liền cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Nếu Thẩm Hi không vui, anh sẽ cảm thấy xung quanh giống như đột nhiên u ám. Cũng may nhiều năm qua, Thẩm Hi đều vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng không phải chưa từng đau buồn, có đôi khi Thẩm Hi vì không muốn anh lo lắng sẽ giả vờ vui vẻ. Nhưng rốt cuộc cũng vì hai người đã quá mức quen thuộc, vui vẻ hay đau buồn thật đúng là rất khó mà giấu được đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất