Chương 33: .4: Đêm Yên Tĩnh
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở của hai chị em lồng vào nhau, sấm chớp ngoài cửa sổ không thể làm gián đoạn sự im lặng chết chóc lúc này.
Lăng Tư Nam hơi căng thẳng.
Nhận thấy Lăng Thanh Viễn hồi lâu cũng không cử động, cô thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
“Yên lặng một chút.” Lăng Thanh Viễn hít một hơi thật sâu, giọng điệu có chút nhẫn nhịn.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, em trai cô nói như thế, cô lập tức hiểu ra ngay.
Hôm nay hắn thật sự rất nguyên tắc, thậm chí chờ cô ngủ say mới dám tự mình xóc lọ ở sau lưng cô.
Điều này trái lại khiến cô có chút cảm giác áy náy, cho dù cảm giác áy náy này đến một cách rất kỳ lạ.
Cô hắng giọng, giả vờ như không có chuyện gì, trêu chọc hắn: "Chẳng phải khi nãy mới giải quyết một lần rồi sao?"
Đầu ngón tay của Lăng Thanh Viễn đặt trên vạt áo trước của cô khẽ ấn nhẹ vào mép bầu ngực vẫn chưa được che lại.
“Tôi mười sáu tuổi rồi.” Môi của Lăng Thanh Viễn chạm hờ hững bên mép tai của cô: “Đang là tuổi tinh lực tràn trề.”
Hắn quả thật không có lừa cô, Lăng Tư Nam đã cảm nhận được côn thịt cương được một nửa đang ép vào phía sau mông cô.
"Vậy tôi..."
“Tôi có thể chạm vào được không?” Lăng Thanh Viễn đột nhiên cung kính hỏi, dường như đang hỏi “tôi có thể tạm biệt chị không.”
Lăng Tư Nam suýt nữa thì đồng ý, nhưng nghĩ lại, không được, đây có thể là ngòi nổ dẫn đến mối quan hệ chị em bất chính, cho nên cô phải kiên quyết từ chối: "Không được."
“Chỉ sờ một lúc thôi.” Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng cọ cọ sống mũi lên mép tai cô, vừa xoa vừa làm nũng: “Hứa, chạm vào xong sẽ rút lại ngay, tuyệt đối sẽ không chần chừ, có được không, chị, có được không..."
Lăng Tư Nam bị hắn cọ tới cọ lui chịu không nổi, hơi thở của thiếu niên hòa cùng mùi hương nam tính cứ quanh quẩn ở bên cnahj. Cô nhấc tay sờ vào gò má của em trai, muốn nói câu từ chối nhưng lát sau lại đổi thành: "Một lúc là bao lâu..."
"Ừm, năm phút?"
Cô cảm thấy cho dù Lăng Thanh Viễn chỉ mân mê như thế năm phút cũng đủ khiến cô sa lầy vào rồi: "Không được, như thế lâu quá."
Lăng Thanh Viễn rất dễ thương lượng: "Vậy thì ba phút, nhưng nếu chị làm gián đoạn một lần, thì ơhải tăng thêm hai phút."
Lúc này, Lăng Tư Nam đã bị sự mê hoặc của hắn làm cho mất bình tĩnh, đâu còn tâm trí phân biệt hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy ba phút này quả thật có ngắn hơn năm phút, thấy có lý nên đã đồng ý với hắn.
Lăng Thanh Viễn cụp mắt xuống, mỉm cười.
Mái tóc dài của cô gái bị hất sang một bên, để lộ chiếc cổ bóng loáng thon dài của cô.
Đây chính là chị của hắn, chị gái chỉ thuộc về một mình hắn.
Môi hắn khẽ chạm vào phần xương sống yếu đuối phía sau gáy của cô.
Cơ thể Lăng Tư Nam khẽ run lên: "... Cậu nói… chỉ là sờ thôi mà..."
“Đừng lo.” Ngón tay thon dài như bạch ngọc áp vào ngực cô, tay phải luồn qua khe hở của áo sơ mi chui vào trong.
Vạt áo phía trên ngực vẫn phanh ra, hắn đánh thẳng một mạch, không bị bất cứ trở ngại nào.
Ngón tay rà nhẹ dọc theo khe ngực, xoa đi xoa lại mấy lần, lòng bàn tay còn vô tình lướt qua đầu nhũ của cô khiến cô giật mình.
"Thanh Viễn… cậu ..." Cô muốn nói gì đó, nhưng khi cô phát hiện mình muốn cầu xin hắn, lý trí bắt cô ngừng lại không được nói tiếp nữa.
“Chị gái thích không?” Môi và ngón tay Lăng Thanh Nguyên cùng một nhịp điệu, từng chút từng chút mang theo một luồng hơi nóng chạm vào sau gáy cô, rồi hôn một đường ra sau tai cô.
Lăng Tư Nam chỉ có thể nép vào lòng hắn: "Không, không thích."
“Tại sao?” Lăng Thanh Viễn buông ngón tay đang mơn trớn khuôn ngực cô ra, hai tay đan xen đồng thời che trước ngực cô, lòng bàn tay đúng lúc dừng lại trên đầu nhủ, không nhúc nhích.
Cô đã bị trút hết hơi sức rồi, chỉ có thể nằm liệt trong lòng hắn, mặc cho hắn làm gì hắn muốn.
“Có muốn cược thử không?” Tay của Lăng Thanh Viễn cuối cùng cũng di chuyển, không nắm chặt cũng không khép lại, mà chỉ đặt nó nằm phẳng trên đầu nhũ của cô, bắt đầu di chuyển theo hình vòng tròn.
"Chị, có phải chị đã ướt rồi không?"
Một vòng lại một vòng, chỉ có đầu nhũ mềm mại như nụ hoa sắp nở mới có thể cảm nhận được những đường vân trong lòng bàn tay hắn. Kết cấu thô ráp của đường vân cọ xát vào đầu vú mỏng manh nhạy cảm, nhụy nón bị ấn xuống xoay tròn theo cử động của hắn, giống như một con ốc sên nhỏ cứ mãi gật gù đắc ý, cuối cùng mới chầm chậm ngẩng đầu, dựng đứng.
"Không có ướt... Không có..."
Đầu nhũ đã cương cứng giống như một hạt đậu nhỏ vô cùng nhạy cảm, Lăng Tư Nam cảm thấy toàn thân khó chịu cứ uốn éo, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh khỏi hắn, hoặc có lẽ cũng không phải là cô muốn tránh, mà ngược lại khiến đầu nhũ của cô cọ vào lòng bàn tay của hắn.
Bị em trai của mình đùa giỡn, nhưng cô lại không có một chút suy nghĩ muốn phản kháng, Lăng Tư Nam thầm giận bản thân mình.
Lăng Thanh Viễn mỉm cười, trầm giọng nói: "Không có sao." Nói rồi hắn nhẹ nhàng mút lấy cổ của chị mình, "Có phải còn muốn nhiều hơn nữa không?"
“Hửm…?” Cảm giác thoải mái tê dại lan đến từ đẫu nhũ khiến cô hơi ngơ ngác.
“Tôi nói, có cần giúp chị thoải mái hơn không?” Hắn hỏi, nhưng không đợi câu trả lời, động tác dưới tay đã bắt đầu nhanh hơn, lòng bàn tay đó vẫn xoay tròn, tần suất và lực đạo tăng lên không ít, Lăng Tư Nam nhất thời không chịu được, cần cổ thon thả ngửa ra phía sau, tựa cả người lên đầu vai của em trai, thở nhẹ.
Lăng Tư Nam hơi căng thẳng.
Nhận thấy Lăng Thanh Viễn hồi lâu cũng không cử động, cô thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
“Yên lặng một chút.” Lăng Thanh Viễn hít một hơi thật sâu, giọng điệu có chút nhẫn nhịn.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, em trai cô nói như thế, cô lập tức hiểu ra ngay.
Hôm nay hắn thật sự rất nguyên tắc, thậm chí chờ cô ngủ say mới dám tự mình xóc lọ ở sau lưng cô.
Điều này trái lại khiến cô có chút cảm giác áy náy, cho dù cảm giác áy náy này đến một cách rất kỳ lạ.
Cô hắng giọng, giả vờ như không có chuyện gì, trêu chọc hắn: "Chẳng phải khi nãy mới giải quyết một lần rồi sao?"
Đầu ngón tay của Lăng Thanh Viễn đặt trên vạt áo trước của cô khẽ ấn nhẹ vào mép bầu ngực vẫn chưa được che lại.
“Tôi mười sáu tuổi rồi.” Môi của Lăng Thanh Viễn chạm hờ hững bên mép tai của cô: “Đang là tuổi tinh lực tràn trề.”
Hắn quả thật không có lừa cô, Lăng Tư Nam đã cảm nhận được côn thịt cương được một nửa đang ép vào phía sau mông cô.
"Vậy tôi..."
“Tôi có thể chạm vào được không?” Lăng Thanh Viễn đột nhiên cung kính hỏi, dường như đang hỏi “tôi có thể tạm biệt chị không.”
Lăng Tư Nam suýt nữa thì đồng ý, nhưng nghĩ lại, không được, đây có thể là ngòi nổ dẫn đến mối quan hệ chị em bất chính, cho nên cô phải kiên quyết từ chối: "Không được."
“Chỉ sờ một lúc thôi.” Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng cọ cọ sống mũi lên mép tai cô, vừa xoa vừa làm nũng: “Hứa, chạm vào xong sẽ rút lại ngay, tuyệt đối sẽ không chần chừ, có được không, chị, có được không..."
Lăng Tư Nam bị hắn cọ tới cọ lui chịu không nổi, hơi thở của thiếu niên hòa cùng mùi hương nam tính cứ quanh quẩn ở bên cnahj. Cô nhấc tay sờ vào gò má của em trai, muốn nói câu từ chối nhưng lát sau lại đổi thành: "Một lúc là bao lâu..."
"Ừm, năm phút?"
Cô cảm thấy cho dù Lăng Thanh Viễn chỉ mân mê như thế năm phút cũng đủ khiến cô sa lầy vào rồi: "Không được, như thế lâu quá."
Lăng Thanh Viễn rất dễ thương lượng: "Vậy thì ba phút, nhưng nếu chị làm gián đoạn một lần, thì ơhải tăng thêm hai phút."
Lúc này, Lăng Tư Nam đã bị sự mê hoặc của hắn làm cho mất bình tĩnh, đâu còn tâm trí phân biệt hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy ba phút này quả thật có ngắn hơn năm phút, thấy có lý nên đã đồng ý với hắn.
Lăng Thanh Viễn cụp mắt xuống, mỉm cười.
Mái tóc dài của cô gái bị hất sang một bên, để lộ chiếc cổ bóng loáng thon dài của cô.
Đây chính là chị của hắn, chị gái chỉ thuộc về một mình hắn.
Môi hắn khẽ chạm vào phần xương sống yếu đuối phía sau gáy của cô.
Cơ thể Lăng Tư Nam khẽ run lên: "... Cậu nói… chỉ là sờ thôi mà..."
“Đừng lo.” Ngón tay thon dài như bạch ngọc áp vào ngực cô, tay phải luồn qua khe hở của áo sơ mi chui vào trong.
Vạt áo phía trên ngực vẫn phanh ra, hắn đánh thẳng một mạch, không bị bất cứ trở ngại nào.
Ngón tay rà nhẹ dọc theo khe ngực, xoa đi xoa lại mấy lần, lòng bàn tay còn vô tình lướt qua đầu nhũ của cô khiến cô giật mình.
"Thanh Viễn… cậu ..." Cô muốn nói gì đó, nhưng khi cô phát hiện mình muốn cầu xin hắn, lý trí bắt cô ngừng lại không được nói tiếp nữa.
“Chị gái thích không?” Môi và ngón tay Lăng Thanh Nguyên cùng một nhịp điệu, từng chút từng chút mang theo một luồng hơi nóng chạm vào sau gáy cô, rồi hôn một đường ra sau tai cô.
Lăng Tư Nam chỉ có thể nép vào lòng hắn: "Không, không thích."
“Tại sao?” Lăng Thanh Viễn buông ngón tay đang mơn trớn khuôn ngực cô ra, hai tay đan xen đồng thời che trước ngực cô, lòng bàn tay đúng lúc dừng lại trên đầu nhủ, không nhúc nhích.
Cô đã bị trút hết hơi sức rồi, chỉ có thể nằm liệt trong lòng hắn, mặc cho hắn làm gì hắn muốn.
“Có muốn cược thử không?” Tay của Lăng Thanh Viễn cuối cùng cũng di chuyển, không nắm chặt cũng không khép lại, mà chỉ đặt nó nằm phẳng trên đầu nhũ của cô, bắt đầu di chuyển theo hình vòng tròn.
"Chị, có phải chị đã ướt rồi không?"
Một vòng lại một vòng, chỉ có đầu nhũ mềm mại như nụ hoa sắp nở mới có thể cảm nhận được những đường vân trong lòng bàn tay hắn. Kết cấu thô ráp của đường vân cọ xát vào đầu vú mỏng manh nhạy cảm, nhụy nón bị ấn xuống xoay tròn theo cử động của hắn, giống như một con ốc sên nhỏ cứ mãi gật gù đắc ý, cuối cùng mới chầm chậm ngẩng đầu, dựng đứng.
"Không có ướt... Không có..."
Đầu nhũ đã cương cứng giống như một hạt đậu nhỏ vô cùng nhạy cảm, Lăng Tư Nam cảm thấy toàn thân khó chịu cứ uốn éo, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh khỏi hắn, hoặc có lẽ cũng không phải là cô muốn tránh, mà ngược lại khiến đầu nhũ của cô cọ vào lòng bàn tay của hắn.
Bị em trai của mình đùa giỡn, nhưng cô lại không có một chút suy nghĩ muốn phản kháng, Lăng Tư Nam thầm giận bản thân mình.
Lăng Thanh Viễn mỉm cười, trầm giọng nói: "Không có sao." Nói rồi hắn nhẹ nhàng mút lấy cổ của chị mình, "Có phải còn muốn nhiều hơn nữa không?"
“Hửm…?” Cảm giác thoải mái tê dại lan đến từ đẫu nhũ khiến cô hơi ngơ ngác.
“Tôi nói, có cần giúp chị thoải mái hơn không?” Hắn hỏi, nhưng không đợi câu trả lời, động tác dưới tay đã bắt đầu nhanh hơn, lòng bàn tay đó vẫn xoay tròn, tần suất và lực đạo tăng lên không ít, Lăng Tư Nam nhất thời không chịu được, cần cổ thon thả ngửa ra phía sau, tựa cả người lên đầu vai của em trai, thở nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất