Nghịch Lý

Chương 39: .4: Đạo Đức

Trước Sau
Lăng Tư Nam nằm ở trên giường, nhìn thân thể cường tráng của thiếu niên, vòng chân ôm lấy hông hắn, nối liền hạ thể đang giao hợp của hai người.

Đó là em trai của cô.

Em trai ruột.

Đây là lần thứ ba cô bị em trai mình cắm vào.

Cô trợn tròn mắt nhìn Lăng Thanh Viễn không ngừng đưa đẩy eo, phía dưới âm hộ thi nhau phun ra nuốt vào quy đầu, mỗi khi nghĩ đến chính mình đang cùng hắn làm tình, huyệt thịt của cô lại càng thêm run rẩy.

Không sao đâu… Bọn họ, bọn họ còn chưa thật sự làm xong.

Không tính, như vậy không tính là loạn luân.

Nhưng cô thật sự rất khó chịu, dục hỏa trong cơ thể đang kêu gào, thiêu đốt. Cô gắt gao ôm lấy gối đầu, vừa thoải mái, lại vừa khó chịu đến muốn khóc.

Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm.

Lăng Thanh Viễn từ lúc cắm vào hoa huyệt chưa nói một lời nào, hàm dưới cắn chặt, giống như đang kìm nén.

Cô muốn nghe âm thanh của hắn.

Cô không muốn chỉ có mình chìm trong vực sâu tình dục này.

“Thanh Viễn…” Cô vuốt ve mặt của Lăng Thanh Viễn, gọi tên của hắn.

Yết hầu của hắn lên xuống, trong mắt đặc sệt dục vọng, rũ mắt nhìn nàng: “Chị gái…Không nghĩ thật sự bị đụ đừng nói nữa.”

Cô sợ tới mức ngậm miệng lại.

Bởi vì biểu tình sợ hãi của cô, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi mắt cô: “Thật đáng yêu!”



Trong lòng ấm áp, dưới thân nữ nhân lại có ấm áp dâm thủy tràn ra.

Lăng Thanh Viễn ghé vào bên tai cô thở dốc, giọng nói ái muội như những ly rượu đầy màu sắc trong quán bar lúc nửa đêm, nồng độ cồn thấp nhưng lại làm người say tình.

“Thật nhiều nước!” Quy đầu bị âm đạo của cô siết chặt, hắn thở dốc, hơi chút đâm về phía trước, đâm đến mức làm cho Lăng Tư Nam rên rỉ: “Quả nhiên tôi sinh ra chính là để đụ chị.”

Hắn không có tiến thêm bước nữa, nhưng Lăng Tư Nam bị hành động lạt mềm buộc chặt của hắn đụ chín, chỉ còn cảm giác trống rỗng.

Không ngờ sau một tiếng sấm sét, cô đột nhiên nghe được âm thanh từ ngoài cửa.

Hai người đồng thời yên lặng.

Côn thịt của hắn ngoan ngoãn không nhúc nhích ngủ đông trong hoa huyệt của cô.

Quả nhiên, phanh một tiếng, cửa phòng trộm bị mở ra.

Âm đạo huyệt thịt trong nháy mắt co rút, đem quy đầu của hắn ăn vào, Lăng Thanh Viễn kêu lên một tiếng.

Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy giờ khắc này trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, hạ giọng không dám phát ra tiếng: “Bọn họ…”

Cho dù đang chôn trong cơ thể của cô nhưng Lăng Thanh Viễn giờ khắc này rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Một tay như cũ chống ở bên cạnh đầu cô, một ngón trỏ chống môi ý bảo yên lặng, chính mình nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Không có cố tình che giấu tiếng đóng cửa, cho nên không phải ăn trộm.

Chỉ có một khả năng, đó chính là…

“Đã nói với bà nó khẳng định đang ngủ, có cái gì đẹp…” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lăng Mạc.

“Thật vất vả tranh thủ về trước thời gian xem con trai không được?” Khâu Thiện Hoa không hề che giấu tức giận, oán trạch nói.

Lăng Thanh Viễn cùng Lăng Tư Nam khẩn trương nhìn chằm chằm nắm cửa phòng ngủ, giây tiếp theo bị người vặn trái vặn phải, rất giống bộ xương khô đi tuần tra trong lâu đài cổ, phát ra âm thanh lạnh như băng.

Lo lắng trong lòng nháy mắt lên tới đỉnh.



“Kỳ quái, khóa lại.” Âm thanh của mẹ Lăng gần trong gang tấc: “Bình thường nó không khóa cửa.”

Lăng Tư Nam bỗng nhiên lấy lại tinh thần đẩy hắn ra: “Thanh Viễn, mau đi ra.”

Lăng Thanh Viễn thu hồi ánh mắt, không để bụng nói: “ Chị, nếu hai người bọn họ nhìn thấy chúng ta ở trong cùng một căn phòng, thì cũng không tránh được.”

Lăng Tư Nam nóng nảy, cho dù tránh không được nhưng cô cũng không muốn bọn họ phát hiện hai người đang làm tình.

Lại là một trận âm thanh khóa cửa vang lên, lần này vang lên từ phía xa hơn.

“Tại sao đều khóa hết rồi, hai đứa nhóc kỳ quái.”

“Có cái gì kỳ quái, hôm nay cúp điện lại mưa bão sấm chớp, bọn nhỏ ở nhà sợ hãi, khóa cửa phòng cũng là chuyện bình thường.” Lăng Mạc có lẽ đứng ở đầu bên kia hành lang: “Đừng gây chuyện, làm gì thì làm, đừng có suốt ngày vậy quanh nó.”

“Tôi gây chuyện? Lăng Mạc ông đúng là có thể nói, hôm nay bút hợp đồng kia có phải thất bại rồi không? Ông còn tưởng đổ lỗi lên tôi? Nếu không phải còn có một đứa con trai bảo bối để dựa vào, tôi ở cùng ông nhiều năm như vậy chiếm được chỗ tốt gì? Ông còn nói tôi náo loạn?”

Hai người cứ như vậy cách một cánh cửa, không thể hiểu được bắt đầu cãi nhau.

Lăng Thanh Viễn từ trên cao nhìn xuống cô đang co rúm lại, cảm giác dưới thân nhục bích đều đang run rẩy, thiếu niên sạch sẽ âm thanh vang lên bên tai cô: “Đừng sợ!”

“Dù phát sinh chuyện gì cũng đều có tôi.”

Lăng Tư Nam ngẩng mặt, chìm vào trong đôi mắt của hắn.

Nơi đó tất cả đều là bóng dáng của cô.

Giống như đột nhiên có tự tin.

Cô yên lặng giật giật, đem thân mình hùa theo ý hắn.

Vừa rồi trong nháy mắt, cô tưởng đem mình giao cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau