Chương 13
Edit: Tharyo
- --------------------
Lương Vũ trông không còn trẻ nữa, trên đầu có tóc bạc thưa thớt, nhưng cách nói chuyện khiến tuổi tác của anh ta giảm đi hơn chục tuổi, khi nói chuyện luôn cười toe toét, lúc cười lên đôi mắt nhỏ sau cặp kính liền không thấy đâu.
"Kern làm việc gì vậy?" Anh ta hỏi.
"Lâm Diệu." Thẩm Hàm Xuyên sửa lại.
"Em gái Lâm làm việc gì?"
"Tôi kiếm sống bằng nghề viết lách." Lâm Diệu trả lời.
"Cô ấy rất có trình độ trong lĩnh vực thư pháp." Thẩm Hàm Xuyên giới thiệu.
Sau đó, Thẩm Hàm Xuyên nói với Lâm Diệu trước mặt Lương Vũ: "Lương Vũ luôn nói chuyện như vậy, anh ấy không cảm thấy sẽ xúc phạm đến ai, phần lớn là vô ý. Nhưng nếu có điều gì khiến em cảm thấy khó chịu, cứ thẳng thắn mà nói, không cần để ý đến mặt mũi của anh ấy và tôi, vạch ra sẽ sửa."
Lương Vũ: "Đúng đúng đúng, tôi nói rất nhiều, nói nói liền có thể sẽ đắc tội người khác..."
Lâm Diệu vui vẻ nói: "Nếu có điều gì không phù hợp, tôi sẽ nói thẳng với anh... cứ gọi tôi Lâm Diệu là được."
"Gọi Tiểu Lâm đi." Lương Vũ nói: "Tôi bình thường không gọi người ta bằng tên đầy đủ, tôi gọi Xuyên cũng gọi Tiểu Xuyên, Tiểu Thẩm hay đàn em, nên cũng gọi em như vậy đi."
Loại danh xưng này nằm trong phạm vi bình thường, Lâm Diệu vừa mới gật đầu, liền nghe thấy Lương Vũ nói thêm một câu: "Thật đẹp, tên cặp đôi."
Lâm Diệu: "..."
Để anh lớn này phụ trách bộ phận nhân sự của công ty có ổn không vậy?
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hàm Xuyên có thể thấy rõ ràng là anh đã quen rồi.
Căn nhà Thẩm Hàm Xuyên mua gần như đã được trang trí đầy đủ, Lương Vũ đến mua một ít hoa và cây cho ngôi nhà mới của anh, nhằm thanh lọc không khí trong nhà, tản mùi nhanh hơn.
"Tiểu Lâm tới đây mua cái gì? Phong lan sao?"
"...Cây kim tiền." Lâm Diệu thành thật nói: "Cây kim tiền ở nhà đã chết rồi, tôi luôn cảm thấy nếu không mua mới sẽ ảnh hưởng đến vận may phát tài của tôi tháng sau."
"Ha ha ha..." Lương Vũ cười không ngừng: "Có đạo lý, thủy mộc hưng tài nha..."
"Thật sao?" Lâm Diệu hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên nói: "Anh ấy bịa đó."
Lương Vũ đẩy mắt kính bởi vì quá hưng phấn mà trượt xuống.
"Ở trường tôi có biệt danh là Bảo Ngọc. Không phải vì lớn lên giống nhau, mà là vì tôi thích bịa đặt nên bị người ta chế nhạo, hahaha!"
Thẩm Hàm Xuyên thần sắc đột nhiên cứng đờ, anh nhớ tới Lương Vũ vừa rồi gọi Lâm Diệu là em gái Lâm.
Thẩm Hàm Xuyên im lặng trừng mắt nhìn đàn anh, cái này cũng không tính là anh vô cớ ghen tị, dù sao anh cũng có lý do chính đáng để ghen tị.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi khiến Lương Vũ tưởng mình đã nói điều không nên nói khi nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa cười xong đã cứng rắn dừng lại tự kiểm điểm.
Một bầu không khí nhạt nhẽo, khó xử lan rộng.
Lương Vũ chạy là thượng sách, nhưng trước khi bỏ chạy, anh ta đã nói một điều còn làm lúng túng hơn.
"Tiểu Lâm, em giúp Xuyên chọn vài cây, mắt nhìn của em tốt cái em chọn chính là cái cậu ấy muốn. Haha, sau này sống chung cũng không cần phải thay đổi gì cả... Cứ vậy đi, tôi đi xem có thể bổ sung gì cho công ty không, xong thì gọi cho tôi nhé!"
Thẩm Hàm Xuyên cùng Lâm Diệu ở hai bên trái phải, cách nhau một con đường hoa cỏ, mỗi người đều đỏ mặt.
Chị chủ tiệm hoa trẻ tuổi nín cười hòa giải: "Cây kim tiền này tương đối tốt."
"A..." Lâm Diệu chỉ vào cái cây trông yếu hơn bên cạnh và nói: "Tôi muốn cái này. Cây này trông hiền lành hơn, không cần quá mãnh liệt thu hút tài lộc, tế thủy trường lưu* là tốt rồi."
*细水长流: Nước mỏng chảy dài, thành ngữ Trung Quốc, là ẩn dụ cho việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm để luôn không bị thiếu công dụng. Nó cũng đề cập đến việc làm điều gì đó từng bước một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lập kế hoạch dài hạn. Nó cũng chủ yếu đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài.
"Những lời này thật đặc biệt!" Chị bán hoa nhanh chóng di chuyển chậu cây: "Vì những lời đặc biệt này nên tôi bớt số lẻ đi cho cô."
Thẩm Hàm Xuyên "sống" lại muốn thanh toán.
"Tôi tự mình trả." Lâm Diệu ngăn đông tác của anh, nhẹ nhàng dùng tay ấn lên cổ tay anh rồi nhanh chóng thả ra.
Trên cổ tay anh vẫn còn đeo sợi dây cô đưa cho.
Lâm Diệu bình tĩnh lại nói: "Kiếm tiền chiêu tài, vẫn là tự bản thân làm mới an tâm."
"Được." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Vậy tôi cũng mua ở cửa hàng này."
"Nhà vừa tu sửa, bình thường nên dùng những loại này." Chị bán hoa rất giỏi kinh doanh, vừa giới thiệu vừa di chuyển chậu cây.
Thẩm Hàm Xuyên chọn một ít rồi hỏi phương thức giao hàng.
"Đường Trường An sao? Rất nhanh, hai giờ nữa có thể giao đến."
Lâm Diệu ngồi xổm ở trước một đống chậu cây trên bàn, nhặt qua nhặt lại rồi lấy một chậu măng leo* nhỏ.
*Măng leo hay măng bàn tay, thủy tùng (danh pháp: Asparagus setaceus) là loài thực vật có hoa trong họ Măng tây.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên tính toán xong, cô mỉm cười giơ cây măng leo nhỏ trong tay lên.
"Anh đã mua mọi thứ rồi phải không? Tôi tặng anh chậu măng leo này."
Thẩm Hàm Xuyên sửng sốt.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Diệu gần trong gang tấc, chiếu sáng rực rỡ.
"Trước hết, chúc mừng nhà mới của anh hoàn thiện. Thứ hai, tôi muốn khen thưởng anh vì thật sự kiên trì viết chữ mỗi ngày."
Kể từ khi Thẩm Hàm Xuyên đồng ý luyện tập thư pháp mỗi ngày, anh đều sẽ kiên trì gửi bài tập về nhà mỗi ngày cho Lâm Diệu.
Anh luyện tập rất chăm chỉ, mỗi ngày chỉ viết một chữ, có thể bền lòng vững dạ luyện tập một chữ này đầy ba tờ giấy, từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng đều có thể thấy sự tiến bộ của anh ấy.
Lâm Diệu mỗi ngày đều cảm thán khi nhận được bài tập về nhà, anh học giỏi là có lý do cả.
Khả năng quan sát và tự sửa lỗi của Thẩm Hàm Xuyên đặc biệt mạnh mẽ, với lại năng lực nhận thức của anh cũng cao, mỗi lần cô đưa ra phản hồi, đề xuất sửa chữa cho anh, anh sẽ viết một chữ khác và chụp ảnh cô, mọi khía cạnh đều hoàn toàn đúng chỗ, những gì cô giảng anh đều tiếp thu rất tốt.
Lâm Diệu chưa bao giờ dạy học sinh nào dễ dàng như vậy, đôi khi cô thậm chí còn muốn cho học sinh của mình xem thư pháp của Thẩm Hàm Xuyên để đặt ra tiêu chuẩn học tập cho bọn nhóc.
Nhưng......
Trong quá trình thu bài tập về nhà, Lâm Diệu cũng phát hiện ra một chút suy nghĩ của Thẩm Hàm Xuyên, khá là đáng yêu.
Ngày thứ nhất luyện chữ đông, ngày thứ hai là phong, sau đó Lâm Diệu nhìn ra quy luật.
"Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ"
Những gì anh viết là bài thơ nổi tiếng "Thanh ngọc án - Nguyên tịch"[1]
Không phải cô tự luyến, cái từ này có thể coi là miêu tả tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Trong đám đông tìm kiếm người hàng ngàn lần, đột nhiên nhìn lại, lại thấy người đang ở một nơi tối tăm mờ hồ.
Sau khi nhận thấy nội dung trau chuốt mà Thẩm Hàm Xuyên âm thầm thổ lộ, Lâm Diệu không thể khống chế được vị ngọt tràn ngập trong lòng mình.
Thẩm Hàm Xuyên nhận phần thưởng này, anh ôm chậu măng leo giống như ôm lấy một trái tim, đến khi ngồi vào trong xe rồi mà vẫn chưa hoàn hồn.
Lương Vũ trả lời điện thoại, con gái anh trong lúc ăn cơm ở nhà trẻ bị ói, muốn bố mẹ đến đón con về trước.
"Anh có thể đưa tôi đến lối vào tàu điện ngầm." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Đón Vi Phân quan trọng hơn."
Biệt danh của con gái Lương Vũ là Vi Phân, bởi vì thời đại học Lương Vũ luôn đạt điểm tuyệt đối mỗi khi dính đến vi phân, hàng năm cuối kỳ đều bị các đàn em coi như thần linh chống trượt mà bái lạy, cũng tôn xưng anh ta là thần chống trượt vi phân.
Không trượt đồng nghĩa với khỏe mạnh sống lâu, một đường xanh thẳm.
Vì vậy, Lương Vũ đã lấy truyền kỳ mà mình lập lên thời trẻ, cái tên Vi Phân mà anh ta cho là may mắn để đặt cho con gái mình.
Lương Vũ thả Thẩm Hàm Xuyên xuống đối diện với lối vào tàu điện ngầm, quay đầu xe đi đón con gái mình. Thẩm Hàm Xuyên cầm cây măng leo trong tay, suy nghĩ xem liệu mình có thể vượt qua cuộc kiểm tra an ninh trên tàu điện ngầm hay không.
Một chiếc ô tô màu đỏ tươi phô trương xuất hiện, đỗ bên cạnh anh như một lẽ đương nhiên.
Lâm Diệu chào hỏi: "Sao anh lại ở đây? Nếu không lên xe trước? Nơi này không thể dừng lâu được..."
Cô mở khóa xe, Thẩm Hàm Xuyên do dự một lát mới mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Anh cẩn thận ôm chậu măng leo rồi thắt dây an toàn.
Lâm Diệu nhìn thấy điều này, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Cô thích những món quà mình tặng đều được người nhận yêu thích, mỗi khi chia sẻ niềm vui thì niềm vui đó lại bám rễ sinh chồi, phát triển mạnh mẽ.
Lâm Diệu nói: "Đường Trường An phải không? Tự mình nhập địa chỉ trên bản đồ... Hehe, đừng thấy lạ, tôi không nhớ rõ đường đi, không có định vị thì không lái xe được."
"Không sao, tôi cũng như vậy." Thẩm Hàm Xuyên nhập địa chỉ của mình vào phần điều hướng trên điện thoại di động của cô.
Nửa đầu hành trình, Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên đều không nói chuyện, nhưng qua kính chiếu hậu, bọn họ đều mỉm cười, lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Ở nửa sau đoạn đường, Lâm Diệu mới nhận ra nhạc chưa bật, chỉ cười ngây ngô thì quá khô khan. Vì vậy, cô đã tìm một chủ đề.
"Không phải anh vừa cùng đồng nghiệp rời đi sao, tại sao lại đứng ở ven đường?"
Nói thật, sau khi rời khỏi chợ hoa, cô chỉ cách Lương Vũ mấy chiếc xe, nhìn thấy Lương Vũ đỗ xe và Thẩm Hàm Xuyên đi xuống.
"Con gái của Lương Vũ bị bệnh, anh ấy đến trường mẫu giáo đón con bé."
"Anh ấy đã có con rồi à?" Lâm Diệu hỏi: "...Ừm, Lương Vũ và Phù Duyệt là một cặp vợ chồng phải không?"
"Không phải, vợ của Lương Vũ và anh ấy là thanh mai trúc mã, làm việc trong bệnh viện. Chồng của Phù Duyệt là bạn học cấp ba của cô ấy, làm việc ở Bộ Ngoại giao." Thẩm Hàm Xuyên trả lời.
Có lẽ Lâm Diệu đối với anh có bộ lọc quá dày, cô luôn cảm thấy Thẩm Hàm Xuyên dùng từ "người yêu*" để gọi vợ chồng bạn, rất khó chịu.
*爱人: vợ, chồng hoặc người yêu.
Thẩm Diên Xuyên nhận điện thoại.
Giọng nói của Lương Vũ dù ở bất cứ nơi đâu cũng có sức xuyên thấu.
"Xuyên! Nhớ tới một việc, câu hỏi Tiểu Lâm một chút xem có thể viết logo cho công ty chúng ta không?"
"Công ty không thiết kế logo..."
"Tôi biết, cái tôi đang nói đến là tên công ty chúng ta, viết bằng thư pháp. Thật hoành tráng! Phong cách Trung Hoa! Trong tương lai, nó có thể được sử dụng như một biểu tượng văn hóa công ty, in trên giấy viết thư như tiêu đề thư hoặc in trên túi vải làm nhãn hiệu, lấy ra dùng, xinh đẹp! Haha!"
Thẩm Hàm Xuyên trầm mặc, Lâm Diệu gật đầu nói: "Có thể."
Khi cô gật đầu, những bông hoa nhỏ treo trên khuyên tai cũng chuyển động theo
Thẩm Hàm Xuyên cười nhẹ, hỏi cô: "Một chữ em lấy bao nhiêu tiền?"
"Tôi có thể không lấy tiền." Lâm Diệu nói:"Anh nói với anh ấy, tôi sẽ viết miễn phí."
"Vẫn là theo quy trình..."
"Không cần." Lâm Diệu nói: "Tiền không mua được niềm vui của tôi, thừa dịp tôi có lòng thì nhanh đồng ý."
Lương Vũ: "Xuyên, không đưa tiền là vi phạm quy tắc, chúng ta cũng chuyên nghiệp, như này đi, khi trở về tôi sẽ hỏi giá thị trường..."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diệu nói: "Viết chữ đôi khi phải dựa theo tâm trạng. Các anh cũng không cần quá khách khí, tôi nói muốn viết đồng thời không lấy tiền thì tôi nhất định sẽ viết. Công ty của các anh tên là gì?"
"Tôi gửi cho em." Sau khi Thẩm Hàm Xuyên gửi tên công ty, ngẩng đầu lên với ánh mắt cực kỳ chân thành.
"Vậy coi như là cá nhân tôi thỏa thuận." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Để tôi vì công sức mà em bỏ ra nên trả chút thù lao đi."
Cái này cũng có thể.
"..." Xe của Lâm Diệu chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại gần địa chỉ của Thẩm Hàm Xuyên.
Rất biết cách dùng từ.
Ở phương diện này, anh quả thật có chút đáng tin cậy.
Nhưng...thực sự rất dễ thương.
Dù sao thì trong mắt cô người tình hóa Tây Thi.
"Muốn chơi cosplay không?" Lâm Diệu chớp chớp mắt.
Lỗ tai Thẩm Hàm Xuyên đỏ lên, nhưng lại bình tĩnh gật đầu.
Không thấy sự miễn cưỡng
Lâm Diệu lấy hết can đảm để nói tiếp: "Thứ sáu tới sẽ có một sự kiện nhà hàng theo chủ đề, chúng ta đi cùng nhau. Đừng lo lắng, nó rất bình thường."
Thẩm Hàm Xuyên hỏi: "Tôi cần chuẩn bị những gì?"
Lâm Diệu: "Tôi sẽ gửi liên kết những món cần mua cho anh."
"Được." Thẩm Hàm Xuyên đồng ý.
Đôi mắt của Lâm Diệu dường như tràn đầy điện, lấp lánh sự phấn khích và mong đợi tột độ.
____________________
[1] Thanh ngọc án - Nguyên tịch
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Dịch nghĩa:
Đêm gió đông thổi làm nở ngàn cây (pháo) hoa,
Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.
Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường.
Tiếng tiêu phượng uyển chuyển,
Ánh trăng sáng lay động,
Suốt đêm cá, rồng vui múa.
(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rủ,
Cười nói vui đùa đi qua, hương bay thoảng.
Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay đó,
Ở nơi lửa đèn tàn.
Bài này tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người: mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu. (nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%A2n-Kh%C3%AD-T%E1%BA%ADt/Thanh-ng%E1%BB%8Dc-%C3%A1n-Nguy%C3%AAn-t%E1%BB%8Bch/poem-1XqCFSRlIFFmW9NaFy9Dog)
- --------------------
Lương Vũ trông không còn trẻ nữa, trên đầu có tóc bạc thưa thớt, nhưng cách nói chuyện khiến tuổi tác của anh ta giảm đi hơn chục tuổi, khi nói chuyện luôn cười toe toét, lúc cười lên đôi mắt nhỏ sau cặp kính liền không thấy đâu.
"Kern làm việc gì vậy?" Anh ta hỏi.
"Lâm Diệu." Thẩm Hàm Xuyên sửa lại.
"Em gái Lâm làm việc gì?"
"Tôi kiếm sống bằng nghề viết lách." Lâm Diệu trả lời.
"Cô ấy rất có trình độ trong lĩnh vực thư pháp." Thẩm Hàm Xuyên giới thiệu.
Sau đó, Thẩm Hàm Xuyên nói với Lâm Diệu trước mặt Lương Vũ: "Lương Vũ luôn nói chuyện như vậy, anh ấy không cảm thấy sẽ xúc phạm đến ai, phần lớn là vô ý. Nhưng nếu có điều gì khiến em cảm thấy khó chịu, cứ thẳng thắn mà nói, không cần để ý đến mặt mũi của anh ấy và tôi, vạch ra sẽ sửa."
Lương Vũ: "Đúng đúng đúng, tôi nói rất nhiều, nói nói liền có thể sẽ đắc tội người khác..."
Lâm Diệu vui vẻ nói: "Nếu có điều gì không phù hợp, tôi sẽ nói thẳng với anh... cứ gọi tôi Lâm Diệu là được."
"Gọi Tiểu Lâm đi." Lương Vũ nói: "Tôi bình thường không gọi người ta bằng tên đầy đủ, tôi gọi Xuyên cũng gọi Tiểu Xuyên, Tiểu Thẩm hay đàn em, nên cũng gọi em như vậy đi."
Loại danh xưng này nằm trong phạm vi bình thường, Lâm Diệu vừa mới gật đầu, liền nghe thấy Lương Vũ nói thêm một câu: "Thật đẹp, tên cặp đôi."
Lâm Diệu: "..."
Để anh lớn này phụ trách bộ phận nhân sự của công ty có ổn không vậy?
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hàm Xuyên có thể thấy rõ ràng là anh đã quen rồi.
Căn nhà Thẩm Hàm Xuyên mua gần như đã được trang trí đầy đủ, Lương Vũ đến mua một ít hoa và cây cho ngôi nhà mới của anh, nhằm thanh lọc không khí trong nhà, tản mùi nhanh hơn.
"Tiểu Lâm tới đây mua cái gì? Phong lan sao?"
"...Cây kim tiền." Lâm Diệu thành thật nói: "Cây kim tiền ở nhà đã chết rồi, tôi luôn cảm thấy nếu không mua mới sẽ ảnh hưởng đến vận may phát tài của tôi tháng sau."
"Ha ha ha..." Lương Vũ cười không ngừng: "Có đạo lý, thủy mộc hưng tài nha..."
"Thật sao?" Lâm Diệu hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên nói: "Anh ấy bịa đó."
Lương Vũ đẩy mắt kính bởi vì quá hưng phấn mà trượt xuống.
"Ở trường tôi có biệt danh là Bảo Ngọc. Không phải vì lớn lên giống nhau, mà là vì tôi thích bịa đặt nên bị người ta chế nhạo, hahaha!"
Thẩm Hàm Xuyên thần sắc đột nhiên cứng đờ, anh nhớ tới Lương Vũ vừa rồi gọi Lâm Diệu là em gái Lâm.
Thẩm Hàm Xuyên im lặng trừng mắt nhìn đàn anh, cái này cũng không tính là anh vô cớ ghen tị, dù sao anh cũng có lý do chính đáng để ghen tị.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi khiến Lương Vũ tưởng mình đã nói điều không nên nói khi nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa cười xong đã cứng rắn dừng lại tự kiểm điểm.
Một bầu không khí nhạt nhẽo, khó xử lan rộng.
Lương Vũ chạy là thượng sách, nhưng trước khi bỏ chạy, anh ta đã nói một điều còn làm lúng túng hơn.
"Tiểu Lâm, em giúp Xuyên chọn vài cây, mắt nhìn của em tốt cái em chọn chính là cái cậu ấy muốn. Haha, sau này sống chung cũng không cần phải thay đổi gì cả... Cứ vậy đi, tôi đi xem có thể bổ sung gì cho công ty không, xong thì gọi cho tôi nhé!"
Thẩm Hàm Xuyên cùng Lâm Diệu ở hai bên trái phải, cách nhau một con đường hoa cỏ, mỗi người đều đỏ mặt.
Chị chủ tiệm hoa trẻ tuổi nín cười hòa giải: "Cây kim tiền này tương đối tốt."
"A..." Lâm Diệu chỉ vào cái cây trông yếu hơn bên cạnh và nói: "Tôi muốn cái này. Cây này trông hiền lành hơn, không cần quá mãnh liệt thu hút tài lộc, tế thủy trường lưu* là tốt rồi."
*细水长流: Nước mỏng chảy dài, thành ngữ Trung Quốc, là ẩn dụ cho việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm để luôn không bị thiếu công dụng. Nó cũng đề cập đến việc làm điều gì đó từng bước một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lập kế hoạch dài hạn. Nó cũng chủ yếu đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài.
"Những lời này thật đặc biệt!" Chị bán hoa nhanh chóng di chuyển chậu cây: "Vì những lời đặc biệt này nên tôi bớt số lẻ đi cho cô."
Thẩm Hàm Xuyên "sống" lại muốn thanh toán.
"Tôi tự mình trả." Lâm Diệu ngăn đông tác của anh, nhẹ nhàng dùng tay ấn lên cổ tay anh rồi nhanh chóng thả ra.
Trên cổ tay anh vẫn còn đeo sợi dây cô đưa cho.
Lâm Diệu bình tĩnh lại nói: "Kiếm tiền chiêu tài, vẫn là tự bản thân làm mới an tâm."
"Được." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Vậy tôi cũng mua ở cửa hàng này."
"Nhà vừa tu sửa, bình thường nên dùng những loại này." Chị bán hoa rất giỏi kinh doanh, vừa giới thiệu vừa di chuyển chậu cây.
Thẩm Hàm Xuyên chọn một ít rồi hỏi phương thức giao hàng.
"Đường Trường An sao? Rất nhanh, hai giờ nữa có thể giao đến."
Lâm Diệu ngồi xổm ở trước một đống chậu cây trên bàn, nhặt qua nhặt lại rồi lấy một chậu măng leo* nhỏ.
*Măng leo hay măng bàn tay, thủy tùng (danh pháp: Asparagus setaceus) là loài thực vật có hoa trong họ Măng tây.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên tính toán xong, cô mỉm cười giơ cây măng leo nhỏ trong tay lên.
"Anh đã mua mọi thứ rồi phải không? Tôi tặng anh chậu măng leo này."
Thẩm Hàm Xuyên sửng sốt.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Diệu gần trong gang tấc, chiếu sáng rực rỡ.
"Trước hết, chúc mừng nhà mới của anh hoàn thiện. Thứ hai, tôi muốn khen thưởng anh vì thật sự kiên trì viết chữ mỗi ngày."
Kể từ khi Thẩm Hàm Xuyên đồng ý luyện tập thư pháp mỗi ngày, anh đều sẽ kiên trì gửi bài tập về nhà mỗi ngày cho Lâm Diệu.
Anh luyện tập rất chăm chỉ, mỗi ngày chỉ viết một chữ, có thể bền lòng vững dạ luyện tập một chữ này đầy ba tờ giấy, từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng đều có thể thấy sự tiến bộ của anh ấy.
Lâm Diệu mỗi ngày đều cảm thán khi nhận được bài tập về nhà, anh học giỏi là có lý do cả.
Khả năng quan sát và tự sửa lỗi của Thẩm Hàm Xuyên đặc biệt mạnh mẽ, với lại năng lực nhận thức của anh cũng cao, mỗi lần cô đưa ra phản hồi, đề xuất sửa chữa cho anh, anh sẽ viết một chữ khác và chụp ảnh cô, mọi khía cạnh đều hoàn toàn đúng chỗ, những gì cô giảng anh đều tiếp thu rất tốt.
Lâm Diệu chưa bao giờ dạy học sinh nào dễ dàng như vậy, đôi khi cô thậm chí còn muốn cho học sinh của mình xem thư pháp của Thẩm Hàm Xuyên để đặt ra tiêu chuẩn học tập cho bọn nhóc.
Nhưng......
Trong quá trình thu bài tập về nhà, Lâm Diệu cũng phát hiện ra một chút suy nghĩ của Thẩm Hàm Xuyên, khá là đáng yêu.
Ngày thứ nhất luyện chữ đông, ngày thứ hai là phong, sau đó Lâm Diệu nhìn ra quy luật.
"Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ"
Những gì anh viết là bài thơ nổi tiếng "Thanh ngọc án - Nguyên tịch"[1]
Không phải cô tự luyến, cái từ này có thể coi là miêu tả tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Trong đám đông tìm kiếm người hàng ngàn lần, đột nhiên nhìn lại, lại thấy người đang ở một nơi tối tăm mờ hồ.
Sau khi nhận thấy nội dung trau chuốt mà Thẩm Hàm Xuyên âm thầm thổ lộ, Lâm Diệu không thể khống chế được vị ngọt tràn ngập trong lòng mình.
Thẩm Hàm Xuyên nhận phần thưởng này, anh ôm chậu măng leo giống như ôm lấy một trái tim, đến khi ngồi vào trong xe rồi mà vẫn chưa hoàn hồn.
Lương Vũ trả lời điện thoại, con gái anh trong lúc ăn cơm ở nhà trẻ bị ói, muốn bố mẹ đến đón con về trước.
"Anh có thể đưa tôi đến lối vào tàu điện ngầm." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Đón Vi Phân quan trọng hơn."
Biệt danh của con gái Lương Vũ là Vi Phân, bởi vì thời đại học Lương Vũ luôn đạt điểm tuyệt đối mỗi khi dính đến vi phân, hàng năm cuối kỳ đều bị các đàn em coi như thần linh chống trượt mà bái lạy, cũng tôn xưng anh ta là thần chống trượt vi phân.
Không trượt đồng nghĩa với khỏe mạnh sống lâu, một đường xanh thẳm.
Vì vậy, Lương Vũ đã lấy truyền kỳ mà mình lập lên thời trẻ, cái tên Vi Phân mà anh ta cho là may mắn để đặt cho con gái mình.
Lương Vũ thả Thẩm Hàm Xuyên xuống đối diện với lối vào tàu điện ngầm, quay đầu xe đi đón con gái mình. Thẩm Hàm Xuyên cầm cây măng leo trong tay, suy nghĩ xem liệu mình có thể vượt qua cuộc kiểm tra an ninh trên tàu điện ngầm hay không.
Một chiếc ô tô màu đỏ tươi phô trương xuất hiện, đỗ bên cạnh anh như một lẽ đương nhiên.
Lâm Diệu chào hỏi: "Sao anh lại ở đây? Nếu không lên xe trước? Nơi này không thể dừng lâu được..."
Cô mở khóa xe, Thẩm Hàm Xuyên do dự một lát mới mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Anh cẩn thận ôm chậu măng leo rồi thắt dây an toàn.
Lâm Diệu nhìn thấy điều này, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Cô thích những món quà mình tặng đều được người nhận yêu thích, mỗi khi chia sẻ niềm vui thì niềm vui đó lại bám rễ sinh chồi, phát triển mạnh mẽ.
Lâm Diệu nói: "Đường Trường An phải không? Tự mình nhập địa chỉ trên bản đồ... Hehe, đừng thấy lạ, tôi không nhớ rõ đường đi, không có định vị thì không lái xe được."
"Không sao, tôi cũng như vậy." Thẩm Hàm Xuyên nhập địa chỉ của mình vào phần điều hướng trên điện thoại di động của cô.
Nửa đầu hành trình, Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên đều không nói chuyện, nhưng qua kính chiếu hậu, bọn họ đều mỉm cười, lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Ở nửa sau đoạn đường, Lâm Diệu mới nhận ra nhạc chưa bật, chỉ cười ngây ngô thì quá khô khan. Vì vậy, cô đã tìm một chủ đề.
"Không phải anh vừa cùng đồng nghiệp rời đi sao, tại sao lại đứng ở ven đường?"
Nói thật, sau khi rời khỏi chợ hoa, cô chỉ cách Lương Vũ mấy chiếc xe, nhìn thấy Lương Vũ đỗ xe và Thẩm Hàm Xuyên đi xuống.
"Con gái của Lương Vũ bị bệnh, anh ấy đến trường mẫu giáo đón con bé."
"Anh ấy đã có con rồi à?" Lâm Diệu hỏi: "...Ừm, Lương Vũ và Phù Duyệt là một cặp vợ chồng phải không?"
"Không phải, vợ của Lương Vũ và anh ấy là thanh mai trúc mã, làm việc trong bệnh viện. Chồng của Phù Duyệt là bạn học cấp ba của cô ấy, làm việc ở Bộ Ngoại giao." Thẩm Hàm Xuyên trả lời.
Có lẽ Lâm Diệu đối với anh có bộ lọc quá dày, cô luôn cảm thấy Thẩm Hàm Xuyên dùng từ "người yêu*" để gọi vợ chồng bạn, rất khó chịu.
*爱人: vợ, chồng hoặc người yêu.
Thẩm Diên Xuyên nhận điện thoại.
Giọng nói của Lương Vũ dù ở bất cứ nơi đâu cũng có sức xuyên thấu.
"Xuyên! Nhớ tới một việc, câu hỏi Tiểu Lâm một chút xem có thể viết logo cho công ty chúng ta không?"
"Công ty không thiết kế logo..."
"Tôi biết, cái tôi đang nói đến là tên công ty chúng ta, viết bằng thư pháp. Thật hoành tráng! Phong cách Trung Hoa! Trong tương lai, nó có thể được sử dụng như một biểu tượng văn hóa công ty, in trên giấy viết thư như tiêu đề thư hoặc in trên túi vải làm nhãn hiệu, lấy ra dùng, xinh đẹp! Haha!"
Thẩm Hàm Xuyên trầm mặc, Lâm Diệu gật đầu nói: "Có thể."
Khi cô gật đầu, những bông hoa nhỏ treo trên khuyên tai cũng chuyển động theo
Thẩm Hàm Xuyên cười nhẹ, hỏi cô: "Một chữ em lấy bao nhiêu tiền?"
"Tôi có thể không lấy tiền." Lâm Diệu nói:"Anh nói với anh ấy, tôi sẽ viết miễn phí."
"Vẫn là theo quy trình..."
"Không cần." Lâm Diệu nói: "Tiền không mua được niềm vui của tôi, thừa dịp tôi có lòng thì nhanh đồng ý."
Lương Vũ: "Xuyên, không đưa tiền là vi phạm quy tắc, chúng ta cũng chuyên nghiệp, như này đi, khi trở về tôi sẽ hỏi giá thị trường..."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diệu nói: "Viết chữ đôi khi phải dựa theo tâm trạng. Các anh cũng không cần quá khách khí, tôi nói muốn viết đồng thời không lấy tiền thì tôi nhất định sẽ viết. Công ty của các anh tên là gì?"
"Tôi gửi cho em." Sau khi Thẩm Hàm Xuyên gửi tên công ty, ngẩng đầu lên với ánh mắt cực kỳ chân thành.
"Vậy coi như là cá nhân tôi thỏa thuận." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Để tôi vì công sức mà em bỏ ra nên trả chút thù lao đi."
Cái này cũng có thể.
"..." Xe của Lâm Diệu chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại gần địa chỉ của Thẩm Hàm Xuyên.
Rất biết cách dùng từ.
Ở phương diện này, anh quả thật có chút đáng tin cậy.
Nhưng...thực sự rất dễ thương.
Dù sao thì trong mắt cô người tình hóa Tây Thi.
"Muốn chơi cosplay không?" Lâm Diệu chớp chớp mắt.
Lỗ tai Thẩm Hàm Xuyên đỏ lên, nhưng lại bình tĩnh gật đầu.
Không thấy sự miễn cưỡng
Lâm Diệu lấy hết can đảm để nói tiếp: "Thứ sáu tới sẽ có một sự kiện nhà hàng theo chủ đề, chúng ta đi cùng nhau. Đừng lo lắng, nó rất bình thường."
Thẩm Hàm Xuyên hỏi: "Tôi cần chuẩn bị những gì?"
Lâm Diệu: "Tôi sẽ gửi liên kết những món cần mua cho anh."
"Được." Thẩm Hàm Xuyên đồng ý.
Đôi mắt của Lâm Diệu dường như tràn đầy điện, lấp lánh sự phấn khích và mong đợi tột độ.
____________________
[1] Thanh ngọc án - Nguyên tịch
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Dịch nghĩa:
Đêm gió đông thổi làm nở ngàn cây (pháo) hoa,
Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.
Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường.
Tiếng tiêu phượng uyển chuyển,
Ánh trăng sáng lay động,
Suốt đêm cá, rồng vui múa.
(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rủ,
Cười nói vui đùa đi qua, hương bay thoảng.
Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay đó,
Ở nơi lửa đèn tàn.
Bài này tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người: mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu. (nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%A2n-Kh%C3%AD-T%E1%BA%ADt/Thanh-ng%E1%BB%8Dc-%C3%A1n-Nguy%C3%AAn-t%E1%BB%8Bch/poem-1XqCFSRlIFFmW9NaFy9Dog)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất