Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 41: Tin tức hạ thị
Đám cưới của Tử Nhân diễn ra vô cùng kín đáo. Bởi cả anh và Phi Nhã đều là những người có tầm ảnh hưởng rất lớn trên thương trường. Cả hai muốn có không gian riêng và hơn hết là sự thoải mái. Đám cưới diễn ra với số lượng bàn ít ỏi, xung quanh chỉ là những người thân trong gia đình và bạn bè của riêng Tử Nhân và Phi Nhã.
Nhìn anh chị mình hạnh phúc, Uyển Kỳ và Hạo Lạc cũng vui lây. Đôi mắt Uyển Kỳ chứa đầy những yêu thương nhìn anh. Cuộc đời của Hạ Uyển Kỳ đã hoàn toàn chết đi. Chỉ còn lại cuộc đời của Lục Uyển Kỳ, một cuộc đời tươi đẹp và đầy hạnh phúc vì có anh và con.
Trở về nhà sau buổi đám cưới đầy mệt nhọc. Bảo Bảo ngáp dài vài cái liền ngủ gục ở sofa. Hạo Lạc khẽ cười bế con lên lầu.
- Uyển Kỳ, em cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi!
Cô gật đầu bước lên phòng. Ngã người xuống giường trầm tư giây lát thì anh bước vào. Hạo Lạc tiến lại tủ lấy ra bộ đồ mới rồi tắm rửa. Bước ra ngoài với chiếc quần tây âu và áo sơ mi khiến cô nhíu mày.
- Anh đi làm luôn sao?
- Ừm, anh cần tới bệnh viện.
Uyển Kỳ đứng dậy tiến lại phía anh mà ôm chặt lấy. Hạo Lạc cười nhẹ nhìn mình trong gương trải lại mái tóc rũ. Xong xuôi liền vòng tay ôm lấy cô đầy yêu thương.
- Sao vậy?
- Muốn ôm anh ngủ.
Anh hôn lên đầu cô một cái khiến cô bĩu môi rời khỏi anh. Tìm tới chiếc cà vạt, Uyển Kỳ vòng tay qua cổ anh giúp anh thắt nó. Sự tỉ mỉ và quan tâm của cô khiến anh không kìm nổi lòng mà cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng. Cả hai mau chóng cùng nhau dây dư, nụ hôn kiểu Pháp chính thức rút cạn mọi dưỡng khí trong cô. Uyển Kỳ vỗ vỗ lên vai anh ra ý cho anh dừng lại.
- Anh tính giết vợ sao?
- Có ai mà chết vì hôn đâu chứ? Được rồi, ở nhà ngoan… anh đi làm, kiếm tiền nuôi em!
- Hôm nay anh không trực đêm chứ?
- Tối sẽ về nhà với em!
Sau câu nói ngọt ngào là một nụ hôn yêu thương. Hạo Lạc rời khỏi nhà khiến Uyển Kỳ cũng vô cùng nhàm chán. Cuối cùng lại nằm trên giường phì phèo lướt thông tin trên các trang web. Hình ảnh Hạ thị xuất hiện trên trang khiến cô nhíu mày. Tựa đề bài báo lại càng khiến cô tập trung chú ý “Hạ thị đứng trước hàng loạt nguy cơ phá sản.” Uyển Kỳ lướt xem một chút lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Sao lại để đến mức này?
Tuy nói là không muốn dây dư tới Hạ thị nhưng cô cũng từng là người họ Hạ, là đại tiểu thư Hạ gia. Bây giờ thấy họ Hạ lao đao trên bờ vực như vậy lòng vẫn có chút không yên.
- Mẹ à, đây là cái giá mà họ cần phải gánh chịu phải không mẹ?
Tự nói với chính mình, cô không muốn quan tâm đến bọn họ nữa. Suy cho cùng, đến giờ họ cũng đâu quan tâm cô. Những năm qua cô sống chết ra sao họ cũng đâu biết. Nếu muốn tìm cô họ đã tìm được rất lâu kể từ khi cô về nước. Cơ bản cô chính là gai trong mắt mà họ muốn nhổ bỏ từ lâu. Là cô tự nguyện rời đi, họ vui mừng không hết, làm gì có chuyện tìm kiếm?
Tối hôm ấy, Hạo Lạc vì mắc ca cấp cứu ở bệnh viện mà không thể trở về sớm. Uyển Kỳ lo lắng gọi nhưng anh lại chẳng bắt máy. Cô lo sợ liên tục gọi vào số máy của anh. Đến cuộc thứ 15 anh mới bắt máy lên tiếng.
- Uyển Kỳ, em và con ở nhà ăn và ngủ trước đi. Anh có việc bận chưa thể về nhà với em!
Giọng anh vội vàng rồi tắt máy hẳn không để cô kịp lên tiếng. Uyển Kỳ thở dài cho con ăn uống. Cô biết tính chất công việc của anh có bao nhiêu vất vả nên cũng không khó chịu. Đã mười giờ hơn mà Bảo Bảo nhất định không chịu về phòng. Nhóc liên tục nhìn mẹ mình.
- Khi nào baba mới về ạ?
- Con lên ngủ trước đi, lát ba về ngay.
- Thôi, con muốn chờ ba về cơ.
Nhóc lì lợm ngồi ở sofa chờ anh cùng cô. Nhưng con nít làm sao có thể như người lớn. Tuy muốn chờ ba nhưng mắt nhóc đã nhắm lại từ lúc nào. Uyển Kỳ bật cười với tiểu nhỏ liền bế nhóc lên phòng. Quay lại phòng mình, cô nằm trên giường chờ anh về. Đến khi nghe tiếng động lập tức tắt điện thoại nằm xuống giường giả vờ ngủ vì sợ anh sẽ lo lắng.
Hạo Lạc nhẹ nhàng nhất có thể bước vào phòng. Thấy vợ đang ngủ liền khẽ cười vội vàng đi tắm. Trên người anh bây giờ chỉ toàn mùi thuốc khử trùng khó chịu. Tắm sạch sẽ, anh bước ra nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy cô từ đằng sau. Nụ hôn ngọt ngào đặt lên trán cô.
- Đồ ngốc, sao còn chưa ngủ?
- Sao anh biết em chưa ngủ?
- Anh là bác sĩ!
Uyển Kỳ khẽ cười vì cái lý do của anh, lật người ôm lấy anh hạnh phúc. Đáp lên môi anh một nụ hôn phớt nhõng nhẽo.
- Không có anh, ngủ không được!
Hạo Lạc bật cười ôm chặt lấy cô. Ngoài kia có bao nhiêu khó khăn và vất vả, chẳng phải khi trở về nhà chỉ cần có người đợi ta là đã đủ hạnh phúc?
- Lần sau đừng chờ anh như vậy.
- Dạ.
Cả hai vui vẻ ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ. Đối với Lục Uyển Kỳ, chỉ cần là Trình Hạo Lạc thì cả đời này cô nguyện chờ đợi anh.
Nhìn anh chị mình hạnh phúc, Uyển Kỳ và Hạo Lạc cũng vui lây. Đôi mắt Uyển Kỳ chứa đầy những yêu thương nhìn anh. Cuộc đời của Hạ Uyển Kỳ đã hoàn toàn chết đi. Chỉ còn lại cuộc đời của Lục Uyển Kỳ, một cuộc đời tươi đẹp và đầy hạnh phúc vì có anh và con.
Trở về nhà sau buổi đám cưới đầy mệt nhọc. Bảo Bảo ngáp dài vài cái liền ngủ gục ở sofa. Hạo Lạc khẽ cười bế con lên lầu.
- Uyển Kỳ, em cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi!
Cô gật đầu bước lên phòng. Ngã người xuống giường trầm tư giây lát thì anh bước vào. Hạo Lạc tiến lại tủ lấy ra bộ đồ mới rồi tắm rửa. Bước ra ngoài với chiếc quần tây âu và áo sơ mi khiến cô nhíu mày.
- Anh đi làm luôn sao?
- Ừm, anh cần tới bệnh viện.
Uyển Kỳ đứng dậy tiến lại phía anh mà ôm chặt lấy. Hạo Lạc cười nhẹ nhìn mình trong gương trải lại mái tóc rũ. Xong xuôi liền vòng tay ôm lấy cô đầy yêu thương.
- Sao vậy?
- Muốn ôm anh ngủ.
Anh hôn lên đầu cô một cái khiến cô bĩu môi rời khỏi anh. Tìm tới chiếc cà vạt, Uyển Kỳ vòng tay qua cổ anh giúp anh thắt nó. Sự tỉ mỉ và quan tâm của cô khiến anh không kìm nổi lòng mà cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng. Cả hai mau chóng cùng nhau dây dư, nụ hôn kiểu Pháp chính thức rút cạn mọi dưỡng khí trong cô. Uyển Kỳ vỗ vỗ lên vai anh ra ý cho anh dừng lại.
- Anh tính giết vợ sao?
- Có ai mà chết vì hôn đâu chứ? Được rồi, ở nhà ngoan… anh đi làm, kiếm tiền nuôi em!
- Hôm nay anh không trực đêm chứ?
- Tối sẽ về nhà với em!
Sau câu nói ngọt ngào là một nụ hôn yêu thương. Hạo Lạc rời khỏi nhà khiến Uyển Kỳ cũng vô cùng nhàm chán. Cuối cùng lại nằm trên giường phì phèo lướt thông tin trên các trang web. Hình ảnh Hạ thị xuất hiện trên trang khiến cô nhíu mày. Tựa đề bài báo lại càng khiến cô tập trung chú ý “Hạ thị đứng trước hàng loạt nguy cơ phá sản.” Uyển Kỳ lướt xem một chút lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Sao lại để đến mức này?
Tuy nói là không muốn dây dư tới Hạ thị nhưng cô cũng từng là người họ Hạ, là đại tiểu thư Hạ gia. Bây giờ thấy họ Hạ lao đao trên bờ vực như vậy lòng vẫn có chút không yên.
- Mẹ à, đây là cái giá mà họ cần phải gánh chịu phải không mẹ?
Tự nói với chính mình, cô không muốn quan tâm đến bọn họ nữa. Suy cho cùng, đến giờ họ cũng đâu quan tâm cô. Những năm qua cô sống chết ra sao họ cũng đâu biết. Nếu muốn tìm cô họ đã tìm được rất lâu kể từ khi cô về nước. Cơ bản cô chính là gai trong mắt mà họ muốn nhổ bỏ từ lâu. Là cô tự nguyện rời đi, họ vui mừng không hết, làm gì có chuyện tìm kiếm?
Tối hôm ấy, Hạo Lạc vì mắc ca cấp cứu ở bệnh viện mà không thể trở về sớm. Uyển Kỳ lo lắng gọi nhưng anh lại chẳng bắt máy. Cô lo sợ liên tục gọi vào số máy của anh. Đến cuộc thứ 15 anh mới bắt máy lên tiếng.
- Uyển Kỳ, em và con ở nhà ăn và ngủ trước đi. Anh có việc bận chưa thể về nhà với em!
Giọng anh vội vàng rồi tắt máy hẳn không để cô kịp lên tiếng. Uyển Kỳ thở dài cho con ăn uống. Cô biết tính chất công việc của anh có bao nhiêu vất vả nên cũng không khó chịu. Đã mười giờ hơn mà Bảo Bảo nhất định không chịu về phòng. Nhóc liên tục nhìn mẹ mình.
- Khi nào baba mới về ạ?
- Con lên ngủ trước đi, lát ba về ngay.
- Thôi, con muốn chờ ba về cơ.
Nhóc lì lợm ngồi ở sofa chờ anh cùng cô. Nhưng con nít làm sao có thể như người lớn. Tuy muốn chờ ba nhưng mắt nhóc đã nhắm lại từ lúc nào. Uyển Kỳ bật cười với tiểu nhỏ liền bế nhóc lên phòng. Quay lại phòng mình, cô nằm trên giường chờ anh về. Đến khi nghe tiếng động lập tức tắt điện thoại nằm xuống giường giả vờ ngủ vì sợ anh sẽ lo lắng.
Hạo Lạc nhẹ nhàng nhất có thể bước vào phòng. Thấy vợ đang ngủ liền khẽ cười vội vàng đi tắm. Trên người anh bây giờ chỉ toàn mùi thuốc khử trùng khó chịu. Tắm sạch sẽ, anh bước ra nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy cô từ đằng sau. Nụ hôn ngọt ngào đặt lên trán cô.
- Đồ ngốc, sao còn chưa ngủ?
- Sao anh biết em chưa ngủ?
- Anh là bác sĩ!
Uyển Kỳ khẽ cười vì cái lý do của anh, lật người ôm lấy anh hạnh phúc. Đáp lên môi anh một nụ hôn phớt nhõng nhẽo.
- Không có anh, ngủ không được!
Hạo Lạc bật cười ôm chặt lấy cô. Ngoài kia có bao nhiêu khó khăn và vất vả, chẳng phải khi trở về nhà chỉ cần có người đợi ta là đã đủ hạnh phúc?
- Lần sau đừng chờ anh như vậy.
- Dạ.
Cả hai vui vẻ ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ. Đối với Lục Uyển Kỳ, chỉ cần là Trình Hạo Lạc thì cả đời này cô nguyện chờ đợi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất