Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 56: Hạnh phúc của phi nhã
Cả quãng đường từ Trình gia về đến biệt thự riêng, Tử Nhân không mở miệng dù chỉ một chút. Lần đầu tiên anh im lặng với cô đến như vậy, dường như anh chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước. Ánh mắt của anh không chút cảm xúc khiến cho Phi Nhã cũng không thể đoán được rằng anh đang suy nghĩ gì.
Phi Nhã cũng không biết phải nên làm gì hơn, cô đưa mắt ra ngoài đường phố, đầu tựa vào cửa kính cửa sổ nhìn ngắm cả thế giới bên ngoài. Tay cô một mực đặt trên bụng, cho dù như thế nào thì cô cũng không muốn từ bỏ con của mình. Mong rằng anh dù không thích cũng sẽ chấp nhận cho sự tồn tại của con.
Đậu xe vào sân nhà, Tử Nhân mở cửa cho cô nhưng vẫn nhất định không chịu mở miệng. Đợi đến khi cô lên nhà, cởi bỏ đôi giày cao gót mới lên tiếng.
- Em đang mang thai, tốt nhất vẫn là không nên mang cao gót!
- Vâng, em biết rồi ạ.
Chút hi vọng trong Phi Nhã loé lên, cô quay sang anh nở nụ cười hạnh phúc nhưng anh lại chỉ đáp lại bằng khuôn mặt lạnh tanh.
- Em mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi! Anh ra ngoài một chút.
- Dạ.
Bước lên phòng, cô cũng không muốn hỏi anh đi đâu vì biết rằng có hỏi anh cũng sẽ bày ra khuôn mặt lạnh tanh đó mà không cho cô được một câu trả lời. Phi Nhã tắm rửa rồi nhìn mình trước gương, bàn tay xinh đẹp đặt lên bụng mình, cô thầm nói với đứa con nhỏ trong bụng.
- Ba thật sự sẽ không thích con sao?
Thở dài cô bước ra ngoài, đứng trước cửa sổ cô lại một lần nữa suy nghĩ khi anh đã ra ngoài gần một tiếng đồng hồ. Không phải là anh chán ghét cô rồi đó chứ. Cánh cửa phòng mở ra, Tử Nhân tiến lại ôm lấy cô từ phía sau. Phi Nhã giật mình nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
- Anh đi đâu nãy giờ vậy?
- Mua một chút đồ thôi.
- Ừm, Tử Nhân này… anh thật sự không thích… chúng ta có con sao?
Tử Nhân hít sâu quay người cô lại đối diện với mình. Phi Nhã khuôn mặt ủ rũ cúi gầm xuống khiến anh nhíu mày. Đưa tay nâng mặt cô lên, Tử Nhân đặt lên trán cô một nụ hôn, còn bày ra khuôn mặt trách móc.
- Tại sao không nói với anh?
- Hả?
- Chuyện chúng ta có con, tại sao anh lại người biết cuối cùng?
- Em… em sợ anh không thích… chẳng phải anh bảo anh chưa muốn có con bây giờ sao?… em rất sợ… sợ anh sẽ bắt em bỏ con… Tử Nhân à, em không làm được điều đó đâu.
Tử Nhân kéo cô lại ôm chặt vào lòng. Đặt cằm lên đỉnh đầu cô, anh khẽ nhắm mắt lại tìm đến sự bình yên.
- Phi Nhã, anh không muốn nhưng nếu em đã lỡ mang thì cũng phải nói anh chứ? Cho dù không thích anh cũng không thể nhẫn tâm kêu em đi phá đứa con của mình được. Còn nữa, anh chỉ nói là bây giờ chưa muốn chứ không phải là không muốn mà! Anh đã từng nói với em, chúng ta nhất định sẽ có một tiểu bảo bối đáng yêu, em không nhớ sao?
- Em chỉ sợ anh không thích… sẽ không yêu em nữa.
- Đồ ngốc, không yêu em thì anh biết yêu ai? Anh chưa muốn có con vì anh còn muốn có thêm nhiều không riêng với em. Anh chưa muốn con quấy nhiễu sự riêng tư của chúng ta.
- … vậy… không phải vì công việc nên anh mới…
- Này, em suy nghĩ gì vậy chứ?
- Em không biết… xin lỗi anh…
- Được rồi không sao, bây giờ xuống nhà một chút.
Phi Nhã khó hiểu cùng Tử Nhân bước xuống lầu. Tiến vào bếp cùng anh, Tử Nhân mở ra một hộp sữa pha cho cô. Phi Nhã nhíu mày khi tất cả trên bàn đều là những thực phẩm cần thiết cho vợ bầu.
- Ban nãy, anh đi mua cái này sao?
- Ừm, em uống sữa đi!
Phi Nhã hạnh phúc ôm chặt lấy anh khiến Tử Nhân bật cười. Vòng tay to lớn cũng ôm lấy cô vào lòng khẽ vuốt ve.
- Bà xã, chỉ cần là em thì mọi nguyên tắc của anh đều có thể phá bỏ. Chỉ cần em muốn anh có thể biến không thích thành thích và thích thành không thích.
- Cả việc em mang thai sao?
- Bà xã à, em mang thai anh phải là người hạnh phúc nhất chứ! Cảm ơn em vì đã cho anh thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng ấy, cảm ơn vì em đã tặng anh một món quà đặc biệt như vậy. Vất vả cho em nhiều rồi, anh yêu em!
Cô hạnh phúc nhướn người hôn lên môi anh, Tử Nhân siết nhẹ eo cô kéo cô vào nụ hôn sâu. Tình yêu của bọn họ đã chớm nở, tiểu thiên thần nhỏ sẽ thật hạnh phúc vì cảm nhận được tình yêu của ba và mẹ.
Tại biệt thự Hạo Lạc, Uyển Kỳ mệt mỏi bước xuống nhà sau khi đã cho nhóc Bảo Bảo ngủ. Hạo Lạc xem vài thông tin thị trường trên sofa liền cảm nhận bóng dáng ỉu xìu ngã xuống lọt thỏm vào lòng anh. Rời mắt khỏi màn hình, anh bật cười cúi xuống nhìn người con gái trong lòng.
- Làm sao thế?
- Oaa mệt chết em rồi.
Hạo Lạc vui vẻ hôn lên trán cô một cái rồi ôm cô vào lòng. Uyển Kỳ nằm trong lòng suy nghĩ về Phi Nhã.
- Anh này, anh hai sẽ không bắt Phi Nhã phá thai chứ?
- Không đâu, đừng nghĩ như vậy. Anh nghĩ anh hai có lý do gì đó chứ nhất định không phải là vì trách nhiệm với công việc. Anh biết anh ấy mà, anh ấy chắc hẳn đang rất hạnh phúc.
Hạo Lạc đứng dậy vào bếp pha sữa cho cô. Uyển Kỳ uống vài ngụm đã hết ngay lại xà vào lòng anh làm nũng.
- Ông xã, em muốn ôm anh ngủ.
Anh bật cười cúi người bế cô lên theo kiểu công chúa lên lầu. Đặt cô xuống giường, anh hôn nhẹ lên trán cô, xuống chóp mũi rồi đến đôi môi đỏ hồng ngọt ngào kia. Uyển Kỳ bật cười đưa tay đánh lên ngực anh.
- Anh lại tính làm trò gì?
- Bà xã, anh lụy em đến chết mất. Cho anh đi…
- Ưm… đừng mà… hôm nay em mệt lắm…
- Mệt thế nào? Hửm?
- Rất mệt.
Hạo Lạc bật cười hôn lên môi cô, anh lật người nằm cạnh ôm lấy cơ thể thơm mềm vào lòng.
- Vợ yêu, ngủ ngon.
- Chồng yêu, ngủ ngon.
Phi Nhã cũng không biết phải nên làm gì hơn, cô đưa mắt ra ngoài đường phố, đầu tựa vào cửa kính cửa sổ nhìn ngắm cả thế giới bên ngoài. Tay cô một mực đặt trên bụng, cho dù như thế nào thì cô cũng không muốn từ bỏ con của mình. Mong rằng anh dù không thích cũng sẽ chấp nhận cho sự tồn tại của con.
Đậu xe vào sân nhà, Tử Nhân mở cửa cho cô nhưng vẫn nhất định không chịu mở miệng. Đợi đến khi cô lên nhà, cởi bỏ đôi giày cao gót mới lên tiếng.
- Em đang mang thai, tốt nhất vẫn là không nên mang cao gót!
- Vâng, em biết rồi ạ.
Chút hi vọng trong Phi Nhã loé lên, cô quay sang anh nở nụ cười hạnh phúc nhưng anh lại chỉ đáp lại bằng khuôn mặt lạnh tanh.
- Em mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi! Anh ra ngoài một chút.
- Dạ.
Bước lên phòng, cô cũng không muốn hỏi anh đi đâu vì biết rằng có hỏi anh cũng sẽ bày ra khuôn mặt lạnh tanh đó mà không cho cô được một câu trả lời. Phi Nhã tắm rửa rồi nhìn mình trước gương, bàn tay xinh đẹp đặt lên bụng mình, cô thầm nói với đứa con nhỏ trong bụng.
- Ba thật sự sẽ không thích con sao?
Thở dài cô bước ra ngoài, đứng trước cửa sổ cô lại một lần nữa suy nghĩ khi anh đã ra ngoài gần một tiếng đồng hồ. Không phải là anh chán ghét cô rồi đó chứ. Cánh cửa phòng mở ra, Tử Nhân tiến lại ôm lấy cô từ phía sau. Phi Nhã giật mình nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
- Anh đi đâu nãy giờ vậy?
- Mua một chút đồ thôi.
- Ừm, Tử Nhân này… anh thật sự không thích… chúng ta có con sao?
Tử Nhân hít sâu quay người cô lại đối diện với mình. Phi Nhã khuôn mặt ủ rũ cúi gầm xuống khiến anh nhíu mày. Đưa tay nâng mặt cô lên, Tử Nhân đặt lên trán cô một nụ hôn, còn bày ra khuôn mặt trách móc.
- Tại sao không nói với anh?
- Hả?
- Chuyện chúng ta có con, tại sao anh lại người biết cuối cùng?
- Em… em sợ anh không thích… chẳng phải anh bảo anh chưa muốn có con bây giờ sao?… em rất sợ… sợ anh sẽ bắt em bỏ con… Tử Nhân à, em không làm được điều đó đâu.
Tử Nhân kéo cô lại ôm chặt vào lòng. Đặt cằm lên đỉnh đầu cô, anh khẽ nhắm mắt lại tìm đến sự bình yên.
- Phi Nhã, anh không muốn nhưng nếu em đã lỡ mang thì cũng phải nói anh chứ? Cho dù không thích anh cũng không thể nhẫn tâm kêu em đi phá đứa con của mình được. Còn nữa, anh chỉ nói là bây giờ chưa muốn chứ không phải là không muốn mà! Anh đã từng nói với em, chúng ta nhất định sẽ có một tiểu bảo bối đáng yêu, em không nhớ sao?
- Em chỉ sợ anh không thích… sẽ không yêu em nữa.
- Đồ ngốc, không yêu em thì anh biết yêu ai? Anh chưa muốn có con vì anh còn muốn có thêm nhiều không riêng với em. Anh chưa muốn con quấy nhiễu sự riêng tư của chúng ta.
- … vậy… không phải vì công việc nên anh mới…
- Này, em suy nghĩ gì vậy chứ?
- Em không biết… xin lỗi anh…
- Được rồi không sao, bây giờ xuống nhà một chút.
Phi Nhã khó hiểu cùng Tử Nhân bước xuống lầu. Tiến vào bếp cùng anh, Tử Nhân mở ra một hộp sữa pha cho cô. Phi Nhã nhíu mày khi tất cả trên bàn đều là những thực phẩm cần thiết cho vợ bầu.
- Ban nãy, anh đi mua cái này sao?
- Ừm, em uống sữa đi!
Phi Nhã hạnh phúc ôm chặt lấy anh khiến Tử Nhân bật cười. Vòng tay to lớn cũng ôm lấy cô vào lòng khẽ vuốt ve.
- Bà xã, chỉ cần là em thì mọi nguyên tắc của anh đều có thể phá bỏ. Chỉ cần em muốn anh có thể biến không thích thành thích và thích thành không thích.
- Cả việc em mang thai sao?
- Bà xã à, em mang thai anh phải là người hạnh phúc nhất chứ! Cảm ơn em vì đã cho anh thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng ấy, cảm ơn vì em đã tặng anh một món quà đặc biệt như vậy. Vất vả cho em nhiều rồi, anh yêu em!
Cô hạnh phúc nhướn người hôn lên môi anh, Tử Nhân siết nhẹ eo cô kéo cô vào nụ hôn sâu. Tình yêu của bọn họ đã chớm nở, tiểu thiên thần nhỏ sẽ thật hạnh phúc vì cảm nhận được tình yêu của ba và mẹ.
Tại biệt thự Hạo Lạc, Uyển Kỳ mệt mỏi bước xuống nhà sau khi đã cho nhóc Bảo Bảo ngủ. Hạo Lạc xem vài thông tin thị trường trên sofa liền cảm nhận bóng dáng ỉu xìu ngã xuống lọt thỏm vào lòng anh. Rời mắt khỏi màn hình, anh bật cười cúi xuống nhìn người con gái trong lòng.
- Làm sao thế?
- Oaa mệt chết em rồi.
Hạo Lạc vui vẻ hôn lên trán cô một cái rồi ôm cô vào lòng. Uyển Kỳ nằm trong lòng suy nghĩ về Phi Nhã.
- Anh này, anh hai sẽ không bắt Phi Nhã phá thai chứ?
- Không đâu, đừng nghĩ như vậy. Anh nghĩ anh hai có lý do gì đó chứ nhất định không phải là vì trách nhiệm với công việc. Anh biết anh ấy mà, anh ấy chắc hẳn đang rất hạnh phúc.
Hạo Lạc đứng dậy vào bếp pha sữa cho cô. Uyển Kỳ uống vài ngụm đã hết ngay lại xà vào lòng anh làm nũng.
- Ông xã, em muốn ôm anh ngủ.
Anh bật cười cúi người bế cô lên theo kiểu công chúa lên lầu. Đặt cô xuống giường, anh hôn nhẹ lên trán cô, xuống chóp mũi rồi đến đôi môi đỏ hồng ngọt ngào kia. Uyển Kỳ bật cười đưa tay đánh lên ngực anh.
- Anh lại tính làm trò gì?
- Bà xã, anh lụy em đến chết mất. Cho anh đi…
- Ưm… đừng mà… hôm nay em mệt lắm…
- Mệt thế nào? Hửm?
- Rất mệt.
Hạo Lạc bật cười hôn lên môi cô, anh lật người nằm cạnh ôm lấy cơ thể thơm mềm vào lòng.
- Vợ yêu, ngủ ngon.
- Chồng yêu, ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất